Thiên Giới Hoàng Hậu

Chương 96: Q.3 - Chương 96: Đông cung thái tử phi




Ads Mộc Thanh Dao cũng bất chấp tất cả, dù sao lúc này, chỉ cần có thể thoát khỏi Nam An vương là được, những chuyện khác sau này hãy tính, bởi vậy, thân hình nàng chợt lóe lên rồi nhảy vào xe ngựa Mạc Sầu cùng Mạc Ưu và cả Mai Tâm, cũng lắc mình nhảy theo.

Từ xa Nam An vương vừa nhìn thấy, Thanh Dao nhảy lên một xe ngựa xa hoa, trên mặt lập tức đại biến, giật lấy một con tuấn mã bên đường, chuẩn bị xông lên, thì ai ngờ bên trong đám người bỗng nhiên thoát ra một nhóm hắc y nhân, chặn đường đi của bọn họ, hai nhóm người liền đánh nhau, Mộc Thanh Dao nhìn thấy mấy bóng đen càng ngày càng xa, không khỏi thở dài một hơi, quanh thân nhẹ nhàng, nàng rốt cuộc cũng thoát khỏi Nam An vương.

Bất quá là ai giúp đã mình vậy? Nàng vội vàng giương mắt nhìn qua, chỉ thấy trong xe ngựa có một người.

Một nha đầu diện mạo xinh đẹp, tuy lớn lên không tính là thập toàn thập mỹ, nhưng nàng ta là cái loại nha đầu rất có nội hàm, mặc trên người tuy rằng không phải tơ lụa gấm vốc, nhưng vẫn là loại vải tốt nhất, hẳn là cái loại đại nha hoàn bên người chủ tử, nhưng sợ rằng không chỉ đơn giản muốn trợ giúp các nàng như vậy, bằng không vì sao lại còn có người ngăn cản đường đi của Nam An vương.

"Ngươi là ai?"

Thanh Dao trầm ổn mở miệng, một đôi mắt tàn bạo không giận mà uy, quét thẳng về phía nha hoàn đối diện.

Bên trong xe ngựa tất cả ánh mắt đồng loạt nhìn chằm chằm nha hoàn kia, chỉ thấy nàng không tự ti cũng không kiêu ngạo khuôn mặt đầy ý cười: "Ta gọi là Nghênh Phong, chủ tử nhà của ta muốn gặp mặt công tử."

"Nếu như ta không muốn gặp, dựa vào một tiểu nha đầu như ngươi có thể ngăn cản được chúng ta sao?"

Thanh Dao cố ý thử lòng mở miệng, nếu người ta thành tâm muốn mang các nàng đi gặp chủ tử, kiên quyết sẽ có sự chuẩn bị đề phòng, quả nhiên, Thanh Dao một lời rơi xuống, Nghênh Phong liền mím môi cười, động tác ưu nhã nhấc lên màn kiệu, chỉ thấy phía sau xe có bảy đến tám con ngựa cao to chạy theo, có mấy kẻ ngồi ngay ngắn trên đó mặt không chút thay đổi, ánh mắt lấp lánh có thần, vừa nhìn liền biết đều là người có thực lực.

Thanh Dao vừa nhìn thấy tình thế này đã hiểu nguyên lai bản thân mình thoát khỏi ổ sói lại rơi vào hang cọp, không cần nghĩ, cũng biết chủ nhân ở phía sau Nghênh Phong là ai, nhất định kẻ này là người của một trong sáu quốc gia còn lại, nhưng hắn rốt cuộc là ai đây? khuôn mặt thanh lệ lạnh lùngtrầm xuống, quanh thân liền bao phủ một tầng hàn ý.

"Chẳng lẽ ngươi muốn bắt cóc?"

Mạc Ưu cùng Mạc Sầu còn có Mai Tâm vừa nghe chủ tử nói, lập tức trợn mắt nhìn lên, bên trong buồng xe không khí thoáng cái trở nên giương cung bạc kiếm.

Nhưng Nghênh Phong kia lại lơ đễnh, nhàn nhạt mở miệng: "Công tử không cần phải lo lắng, chúng ta không phải bắt cóc, chủ tử chỉ nói, công tử là bằng hữu của chủ tử, nhất định phải mời đến công tử đến làm khách, bằng không tính mạng của chúng ta khó mà giữ được, vì thế xin công tử yên tâm, chuyện này căn bản không phải là bắt cóc."

Đôi mắt Thanh Dao lạnh lùng hiện lên hàn khí sưu sưu, đang suy nghĩ tính toán nếu như các nàng cùng những kẻ trước mắt đánh nhau, phần thắng có bao nhiêu phần, bất quá sau khi tính toán xong, tựa hồ không có hy vọng thắng, cuối cùng đành thôi, bất quá trên gương mặt xinh đẹp lộ ra vẻ lạnh lùng như băng.

"Hiện tại ngươi đem chúng ta đưa đến nơi nào?"

"Phượng Vũ sơn trang, " Nghênh Phong cũng không có giấu giếm, thái độ cung kính mở miệng, nói xong nàng liền dựa vào qua một bên vách nhắm mắt dưỡng thần.

Trong đôi mắt của Thanh Dao hiện lên câu hỏi, Phượng Vũ sơn trang? Rồi quay đầu nhìn về phía Mạc Sầu cùng Mạc Ưu, hai người thủ hạ vẻ mặt cũng đồng thời mang dấu chấm hỏi, đoàn người các nàng, căn bản cũng không có kinh nghiệm xông xáo giang hồ, vì thế căn bản không biết Phượng Vũ sơn trang là nơi nào?

Bất quá đã đến thì cứ yên đấy, nàng đảo muốn nhìn xem rốt cuộc người phía sau là ai, cũng không nên quá mức làm khó nàng ta, có thể dựa theo thái độ của Nghênh Phong mà nhìn ra, chủ tử sau lưng, nhất định cũng không hoàn toàn có ý xấu, bằng không Nghênh Phong sẽ không mang vẻ mặt ôn hoà, vô cùng cung kính như vậy.

Mấy người trong xe liền trầm mặc xuống, Thanh Dao dựa vào bên trên giường êm, lười biếng nhắm mắt nghỉ ngơi, đêm khuya dần, xe ngựa một đường chạy như bay, vù vù xé gió.

Mạc Sầu cùng Mạc Ưu cũng không nói thêm cái gì nữa, chỉ ngồi ở một bên xe ngựa nhắm mắt dưỡng thần, nếu đã không biết Phượng Vũ sơn trang ở nơi nào? Các nàng có thể an tâm ngồi trên xe ngựa mà đi, nhìn xem những người này đem các nàng đưa đến chỗ nào?

Bỗng nhiên một tiếng thét kinh hãi vang lên.

Hù đến mọi người nhảy dựng, tất cả đều mở mắt ra, nhìn về phía người vừa phát ra tiếng thét chói tai là Mai Tâm, chỉ thấy đôi mắt trong veo như nước của nha đầu kia mở to hiện lên khẩn trương.

"Chủ tử, bao quần áo chúng ta toàn bộ để quên ở khách điếm rồi."

Lời này vừa nói ra, mấy người trong xe ngựa vẻ mặt hắc tuyến, Thanh Dao quét mắt liếc nàng một cái, rồi tiếp tục nhắm mắt lại, Mạc Sầu cùng Mạc Ưu cũng làm như không có nghe thấy, hiếm khi Nghênh Phong có lòng tốt mở miệng nói: "Ngươi đừng vội, Phượng Vũ sơn trang của chúng ta cái gì cũng có, ngươi thiếu cái gì, có thể nói với ta."

"Nha." Mai Tâm xấu hổ cười, sau đó gãi gãi đầu, thấy chủ tử không để ý tới nàng, vội vàng nhắm mắt lại nghỉ ngơi, nàng cũng mệt chết đi được.

Lúc bình minh, thì xe ngựa đã lái vào một tòa trang viên xa hoa.

Trong làn sương mù buổi sáng, một tòa rường cột chạm trổ, cổ kính trang viên, tựa như cảnh thần tiên trong các bức hoạ, đá xanh trãi dài tạo thành những con đường kéo dài, xe ngựa từ phía trên gào thét mà qua, lúc này, người ở bên trong xe ngựa đều đã tỉnh lại, Mai Tâm xốc liêm lên nhìn ra bên ngoài nhìn, chỉ thấy hai bên đường.

Nước chảy dưới cầu nhỏ, núi giả làm bình phong, rõ ràng là thời tiết vào đông lạnh lẽo, nhưng ở đây hết lần này tới lần khác lại dạt dào màu xanh, từng đám sương bao phủ những ngôi đình yên tĩnh như mộng như ảo, hoa cỏ tươi mát, cây khô hiện lên mùa xuân.

Biết rằng khi đi qua con đường tiên cảnh là sẽ đến bích hồ, quả đúng là có một hồ nước xanh, mặt hồ rộng lớn trong suốt, hàng cây liễu bên bờ in ảnh ngược lên mặt hồ, khi gió thổi qua, dương liễu nhẹ nhàng đung đưa, nói không nên lời tình thơ ý hoạ trong đó, cành lá mềm mại nhẹ nhàng phớt qua mặt hồ tạo nên những gợn sóng lăng tăn.

Giữa hồ cái một cầu đá hình vòm bạch ngọc, hai bên lan cang cầu được điêu khắc đầu hổ sư tử, thật là uy vũ, xe ngựa chạy qua cầu bạch ngọc thì ngừng lại.

Nghênh Phong bước xuống xe ngựa đầu tiên, rồi cung kính mở miệng: "Công tử, mời xuống xe, chủ tử chúng ta cho mời."

Thanh Dao ôm Mao Tuyết Cầu, miễn cưỡng không nhúc nhích, Mạc Sầu cùng Mạc Ưu các nàng đã bước xuống trước, sau đó vươn tay dìu chủ tử xuống xe.

Vừa bước xuống xe Mai Tâm nhịn không được phát ra một tiếng thét kinh hãi: "Thật là xinh đẹp a."

Chỉ thấy hai bên cầu bạch ngọc có nhiều người đã hếp hàng tạo thành một con đường, những hầu gái mặc hoa phục vô cùng cung kính, không dám thở mạnh, người người cúi thân thể xuống.

Thanh Dao lạnh lùng bước qua, từ trên người những hầu gái này, liền biết chủ tử của các nàng là một người thần bí nghiêm cẩn, bất quá đến tột cùng là người nào đây? Trong lòng nàng đang hiện lên nghi hoặc, thì Nghênh Phong đã đi tới, cung kính làm một động tác mời.

"Công tử mời, chủ tử ở phía sau đợi công tử đấy?"

Đoàn người theo phía sau Nghênh Phong đi về phía trước, chỉ thấy cách đó không xa, có một rường cột bằng ngọc được chạm trổ làm cột trụ của nhà chính, điêu khắc sinh động như huy, hành lang gấp khúc uyển chuyển, mỗi một chỗ đều rất tinh xảo mà thiết kế, bên ngoài hành lang, dưới thềm đá bạch ngọc, lúc này đang san sát hằng hà nha đầu bà tử, đợi đến khi các nàng nhất đi tới, liền nghe được thanh âm thanh thúy vang lên: "Hoan nghênh khách nhân đại giá quang lâm Phượng Vũ sơn trang."

Chương 96.2

Thì ra nơi này chính là Phượng Vũ sơn trang, quả nhiên như phượng hoàng đang nhảy múa, bên trong hoa lệ đại khí, tinh xảo, tuy không rộng rãi như hoàng cung, nhưng lại có chút ý vị của yên vũ mong lung.

“Công tử, mời.”

Nghênh Phong cung kính dẫn các nàng đi dọc theo đường đá, băng qua hành lang dài, mang các nàng đi thẳng đến trước cửa nhà chính.

Đoàn người đứng ở bên ngoài cửa nhà chính, chỉ thấy Nghênh Phong cẩn thận mở miệng: “Chủ tử, khách đã tới.”

“Vào đi, ” một đạo thanh âm trầm thấp từ tính vang lên, Mộc Thanh Dao nghe thanh âm này, tựa hồ có chút quen thuộc, nhưng nhất thời lại nghĩ không ra, đến tột cùng là ai, nhưng nếu người ta đã bảo đi vào, thì các nàng đâu cần khách khí, một cước nhảy vào bên trong.

Một trận mùi xạ hương dễ ngửi đầy rẫy ở trong phòng khách, một cái kim đỉnh nho nhỏ tinh xảo được đặt trong phòng khói xanh lượn lờ phía trên nó.

Trên kệ có nhiều đồ vật nạm vàng khảm ngọc, ngoài ra nó còn bài biện nhiều món đồ cổ quý báu, tất cả những thứ đó đều được xếp đặt ở một góc phòng khách.

Trên cái bàn khắc hoa có phủ tấm trãi bàn bằng gấm quý giá, bên cạnh nó đồng thời đặt hai cái ghế.

Trên vách tường trắng như tuyết treo đầy những bức tranh sơn thuỷ và tranh cá chép đang đùa giởn, rất là thú vị.

Lúc này một người nam tử mặc áo bào màu tím trên người đang đứng ở trước bức tường để thưởng thức mấy bức tranh, dáng người hắn cao to, tóc đen dài như mây, chỉ dùng một vải lụa màu vàng buộc lên rất đơn giản, nhưng đồng thời cũng phóng đãng đến cực điểm, tuy rằng nhìn không thấy mặt, nhưng chỉ một bóng lưng, cũng có thể tưởng tượng ra hắn tuyệt thế tao nhã, nghe được ngoài cửa có động tĩnh, hắn chậm rãi xoay người lại.

Gương mặt như quan ngọc, mài như sương tài, đôi mắt thì sáng như sao, ẩn chứa từng gợn sóng ánh sáng, khóe môi nhất câu, đó là nụ cười rung động lòng người, quanh thân dường như có dòng nước tràn đầy ánh sáng chảy qua.

“Đã lâu không gặp.” Tiếng nói ôn nhuận ấm áp như nắng sớm vừa dứt, thì người đã đi lên phía trước hai bước, hai tay khoanh ở trước ngực, vẻ mặt khí định thần nhàn.

“Đã lâu không gặp, Trưởng Tôn Trúc, ngươi lại định diễn trò gì lại đem chúng ta ép buộc đến chỗ này, còn Phượng Vũ sơn trang này là sao?”

Thanh Dao sắc mặt đột nhiên chìm xuống, không nghĩ tới chủ tử ở phía sau Phượng Vũ sơn trang lại là Thanh La quốc thái tử Trưởng Tôn Trúc, như vậy nơi đây là địa giới của nước nào? Chẳng lẽ vẫn là cảnh nội của Huyền Nguyệt quốc? Nghĩ đến đây, Thanh Dao không khỏi tức giận, những người này thật giỏi đùa giởn, hắn chạy đến đất của Huyền Nguyệt xây một trang viên, còn người Huyền Nguyệt thì xây một vườn hoa trên mặt đất của hắn, những chuyện như thế này, tên Mộ Dung Lưu Tôn kia cũng đã làm không ít a.

“Nghênh Phong.” người lúc trước vẻ mặt mang đầy ý cười, trong nháy mắt khuôn mặt đã trở nên băng hàn, âm ngao lạnh lùng quét nhìn về phía thiếp thân hầu gái Nghênh Phong bên dưới.

Nghênh Phong vừa nhìn thấy chủ tử tức giận, lập tức biến sắc, sợ hãi mở miệng: “Thuộc hạ đáng chết!” Vừa nói xong thì tay đã nhấc lên hướng vào trán của mình đánh tới, Mộc Thanh Dao ánh mắt đột ngột lạnh đi, thân hình di chuyển, một chưởng đánh văng tay của Nghênh Phong ra, quay đầu căm tức nhìn Trưởng Tôn Trúc.

“Ngươi dạy nô tài, mời đừng làm ở trước mặt ta, hay là ngươi cố ý phát tác cho chúng ta nhìn.”

Trưởng Tôn Trúc nở nụ cười, cũng không còn vẻ hung tàn, bạo ngược như trước nữa, phất phất tay: “Ngươi đi xuống đi.”

“Dạ, chủ tử.” Nghênh Phong thở dài một hơi, chậm rãi lui ra ngoài, chỉ là trước khi rời đi quay đầu liếc mắt nhìn công tử đã cứu nàng một mạng, trong nét tuấn tú lộ ra sự quyến rũ, công tử này không phải là? Ánh mắt chợt lóe lên một cái thì người đã rời khỏi phòng khách.

“Nói đi, ngươi đem chúng ta tới nơi này là muốn làm gì?”

Thanh Dao không thèm cùng hắn khách khí, người nam nhân này là một con hùng sư, nếu như là kẻ không có năng lực, làm sao có thể trong hoàng gia trở thành Đông cung thái tử, thủ đoạn độc ác là nhất định có, chỉ sợ tâm kế càng lợi hại thập phần.

Hắn nếu đem các nàng mang đến nơi đây, nhất định là có mục đích riêng, đây cũng không phải là lần đầu tiên hắn muốn đem nàng mang đi.

“Kỳ thực ngươi cũng không nhất thiết phòng bị như vậy, nếu đã từ hoàng cung đi ra, tất nhiên là không muốn trở về, thế nhưng ta tin là mặc kệ ngươi có trốn ở đâu, lấy năng lực của Huyền đế, chỉ sợ không được mấy ngày, tất nhiên sẽ tìm được nơi ngươi cư ngụ, nhưng nếu như ngươi ở Phượng Vũ sơn trang, ta tin sẽ không có người biết được tung tích của ngươi, như vậy tại sao không làm, hay ngươi chỉ là làm bộ làm tịch, cuối cùng cũng muốn trở lại bên cạnh người nam nhân kia?”

Mộc Thanh Dao có chút xem thường, nam nhân này thật là không thú vị, không ngờ lại dùng phép khích tướng, nàng khinh thường trừng hắn liếc mắt một cái, xoay người đi qua một bên ngồi xuống.

“Ngươi đừng kích ta, ta không ăn thứ này, ta sống ở đâu cũng không quan trọng, quan trọng là ta muốn biết ngươi tại sao lại mang chúng ta đến đây, cũng phải biết rõ ràng mục đích của ngươi, nếu không ta sợ cuộc sống hàng ngày sẽ bất an.”

Thanh Dao vừa nói xong, Trưởng Tôn Trúc tựa hồ như nghe được chuyện buồn cười nhất trên đời, nhịn không được bật cười lên, một đôi mắt tà mị bắn thẳng về phía Thanh Dao, nhạo báng nói.

“Ta nghĩ rằng ngươi là người trời không sợ, đất không sợ, nguyên lai ngươi cũng có chuyện sợ hãi a.”

“Tại sao ta lại không thể có chuyện sợ hãi? Ta cũng chỉ là người bình thường, đương nhiên sợ chết, còn nữa ngươi nói nhanh lên một chút, bằng không ta đi thật đó.” Thanh Dao khẽ giận, ánh mắt lạnh lẽo, sắc mặt thay đổi bất thường, làm Trưởng Tôn Trúc tựa hồ thật sự sợ nàng tức giận, mặc dù hắn có thể dùng võ công vây bắt nàng, nhưng chỉ sợ lấy đầu óc thông minh trí tuệ của nàng, cuối cùng vẫn có cách rời khỏi nơi đây, vì thế nên làm cho nàng cam tâm tình nguyện ở lại mới là tốt nhất.

”Chúng ta không là bằng hữu sao? Ta chỉ là muốn mời ngươi đi Thanh La quốc làm khách, tuyệt đối không có dụng ý khác, nếu như ngươi nghĩ đi, lúc nào cũng có thể rời khỏi?”

Mộc Thanh Dao không có trả lời hắn, đề nghị này của Trưởng Tôn Trúc có thể xem là một con đường thoát, hiện tại nếu như nàng muốn rời đi Huyền Nguyệt, chỉ sợ không thể qua biên quan, nhưng Trưởng Tôn Trúc nhất định có biện pháp, có thể mang nàng các đi ra ngoài, chỉ cần ra khỏi Huyền Nguyệt, không phải ở trong phạm vi của Mộ Dung Lưu Tôn, dù thế nào, cũng sẽ không bị biết triệt để như vậy.

Tuy rằng Trưởng Tôn Trúc trong lòng có tâm kế, nhưng đồng thời nàng chắc là sẽ không phải là hổ dễ lột da, đến lúc đó lại tìm cơ hội rời đi cũng có gì khó.

Trong nháy mắt, Mộc Thanh Dao liền quyết định, nàng cười thanh tao lịch sự.

“Được, nếu Trưởng Tôn thái tử đã mời chúng ta đi làm khách, đương nhiên không nên từ chối, bất quá đừng quên lời ngươi đã nói hôm nay.”

Thanh Dao tiếng nói vừa dứt, Mạc Sầu cùng Mai Tâm liền kêu lên: “Chủ tử.”

Sắc mặt bọn họ đều có chút khó coi, phàm là người có mắt đều biết, Trưởng Tôn Trúc này không phải là thứ tốt lạnh gì, nhất định đánh chủ ý với tiểu thư, lần trước ở Mộc phủ không phải cũng bắt tiểu thư đi một lần rồi sao?

Nếu như các nàng đi Thanh La quốc, là phạm vi thế lực của Trưởng Tôn thái tử, chỉ sợ…

“Tốt.”

Trưởng Tôn Trúc không đợi Thanh Dao trả lời thuộc hạ của mình, liền hào sảng nở nụ cười, vẻ mặt sáng ngời, trên khuôn mặt tươi đẹp như hoa, bao phủ một tầng ánh sáng chói lọi, tựa hồ Thanh Dao chịu ở lại, hắn từ trong ra ngoài đều vạn phần cao hứng, thần thái bay cao.

Chương 96.3

"Người đâu " Trưởng Tôn Trúc kêu một tiếng, lập tức từ ngoài cửa đi tới một tỳ nữ áo xanh, tương tự như Nghênh Phong, nữ tử này là một người cao gầy diễm lệ, ở giữa mi tâm mang theo vẻ ngạo khí, chậm rãi mở miệng: "Chủ tử."

"Nghênh Tình, đem khách nhân an bài đến Lan Linh hiên đi, " Trưởng Tôn Trúc tiếng nói vừa xong, thì nữ tử diễm lệ kia ngơ ngẩn một chút, bất quá rất nhanh đã khôi phục lại phản ứng, cung kính mở miệng: "Dạ, chủ tử."

Lan Linh hiên, chính là viện bỏ trống tinh xảo và đẹp nhất Phượng Vũ sơn trang, nó được xây đối diện bích hồ, có hai tầng tiểu lâu, lầu một là phòng khách, lầu hai là phòng ngủ, khi mở cửa sổ, có thể nhìn thấy hồ nước trong xanh bên ngoài, hồ nước đó rất trong chỉ cần liếc mắt một cái là có thể thấy được đáy, dưới đáy hồ có những tảng đá lớn, nên khi gió nhẹ thổi qua, sẽ nổi lên những gợn sóng lăng tăn động lòng người, nơi này cảnh trí có thể nói là đẹp không sao tả xiết.

Phòng ốc không chỉ cặp bờ hồ, mà còn gần nơi ở của chủ tử.

Hạ nhân của Phượng Vũ sơn trang đều biết, nơi này chính là vị trí của nữ chủ nhân tương lai của sơn trang, mà bây giờ chủ tử lại đưa nữ nhân mặc nam trang không rõ lai lịch này an bài đến Lan Linh hiên, thân là đại a đầu thiếp thân của chủ tử, Nghênh Tình tựa hồ có chút mâu thuẫn.

Vì thế từ đầu tới đuôi đều trưng ra gương mặt hùng hổ, hoặc là, đáy lòng của nàng có vẻ đố kị.

Chẳng biết tại sao chủ tử lại không chịu đụng vào những nữ nhân hậu ở viện kia nữa, ngay cả nàng hắn cũng không đụng, bên trong rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ tất cả hết thảy đều vì một nữ nhân này, chủ tử mất lớn công sức, tỉ mỉ bố trí để đem được nàng đưa đến Phượng Vũ sơn trang.

Lúc nào thì hắn đối với nữ nhân lại tận tâm như thế, hậu viện giai lệ ba nghìn, nhưng vị trí thái tử phi vẫn còn bỏ trống, mà tất cả những nữ nhân dâng cho hắn, hắn bất quá chỉ xem như y phục, nhưng bây giờ hắn đối đãi nữ nhân này không giống với người khác.

Nghênh Tình càng nghĩ càng không cam lòng, việc này nếu như bị các trắc phi ở hậu viện biết được, chỉ sợ sẽ có chuyện tốt để xem? (TT: ta xem thường, Dao tỷ hoàng hậu còn ko thèm lại, lại cần cái vị trí Thái tử phi sao?)

Gia đã lo lắng cho nàng ta như vậy, tất nhiên sẽ đem nàng ấy đưa đi Thanh La quốc ... Mà tất cả những chuyện này, Thanh Dao đều không biết, Trưởng Tôn Trúc đối với nàng, chẳng qua là một người quen, ở ý thức của nàng, ngay cả là bằng hữu cũng đều không phải, bởi vì hắn bụng dạ khó lường, dụng tâm kín đáo, nàng là chưa bao giờ đem người có dụng tâm kín đáo trở thành bằng hữu mình, cho nên nàng căn bản không biết sự mâu thuẫn của Nghênh Tình là từ đâu mà có.

Lan Linh hiên, hạ nhân đông đảo, đều là những tiểu nha đầu mài thanh mắt đẹp, đối với việc Thanh Dao vào ở, họ vẫn một mực vô cùng cung kính, nàng ở Phượng Vũ sơn trang, mỗi người đều đối xử vô cùng tốt với nàng, ngoại trừ người mang các nàng tới đây Nghênh Tình, nàng ta tựa hồ không thích các nàng, còn những người khác thì đều tận tâm tận lực hầu hạ.

Nếu như bỏ đi Trưởng Tôn Trúc.

Thì mấy người các nàng đều rất thích ở Phượng Vũ sơn trang, nơi Giang Nam này, khí hậu hợp lòng người, toàn bộ bên trong tòa trang viên đều nhuộm màu xanh dạt dào, hoàn cảnh thì ưu mỹ.

Nhất là Lan Linh hiên, bốn phía đều là hồ, buổi sáng ánh nắng đầu xuyên thấu qua rèm cửa sổ chiếu vào trong phòng khiến nó trở nên sáng lạng, không khí đập vào mặt, tươi mát động lòng người, nếu như có thể, nàng thật hy vọng có thể ở lâu thêm ít ngày.

Trưởng Tôn Trúc đã nhiều ngày qua vẫn ở lại Phượng Vũ sơn trang, không có việc gì thì đến tìm nàng chơi cờ, uống trà, du hồ, hoặc là mang nàng đi dạo vườn hoa, năm mới cứ như vậy mà trôi qua, đã không còn không khí sôi nổi, cũng không còn vẻ thê lương lạnh lẽo, ngược lại rất an nhàn, hơn nữa còn rất vui vẻ.

Sau năm mới, Trưởng Tôn Trúc đưa ra kiến nghị, chuẩn bị mang nàng các rời khỏi Phượng Vũ sơn trang, đi đến Thanh La quốc, như vậy sẽ bảo đảm vạn vô nhất thất, ở một chỗ quá lâu, cũng sẽ lộ ra chân tướng, Thanh Dao cuối cùng cũng đồng ý, vì thế Trưởng Tôn Trúc biến mất hai ngày cũng chưa lộ diện, đại khái chắc hắn đi an bày chuyện này, nếu là ở biên quan phát sinh chuyện gì, thì sẽ rất phiền toái.

Sau khi ăn trưa ở Lan Linh hiên, ánh nắng đầy đủ, đoàn người mới đi dọc theo bờ hồ để tản bộ.

Thanh Dao dẫn Mạc Sầu cùng Mai Tâm, cộng thêm một nhóm người của Nghênh Phong đi theo nữa, hai ngày nay Trưởng Tôn Trúc không có xuất hiện, liền phái Nghênh Phong qua đây ở cùng các nàng, kỳ thực các nàng nếu không có người đi theo, thì vẫn ăn được uống được, ngủ càng ngon, nhưng tâm ý của người ta không thể chối từ.

"Nghênh Phong, chúng ta tự mình đi tản bộ là được, ngươi cứ đi làm việc đi."

Thanh Dao nhàn nhạt lên tiếng, từ khi tới Phượng Vũ sơn trang, cả người của nàng hình như vừa trãi qua lễ rửa tội, an nhàn hẳn đi.

"Không, tiểu thư, chủ tử đã phân phó chuyện này, nô tỳ không dám không tuân theo." Nghênh Phong cung kính mở miệng, thần sắc vẫn không thay đổi, nhưng một đôi mắt cơ trí nhìn về phía người nữ tử thanh tươi xinh đẹp bức người kia, đã nhiều ngày nay nàng nhìn thấy sự hài lòng trên mặt gương mặt của gia, nàng biết gia rất vui vẻ với tiểu thư này, tuy rằng nàng không biết nữ nhân này là từ đâu đến, thế nhưng nàng biết là gia rất coi trọng nàng, vì thế không chút nào dám khinh thường.

Thanh Dao giương mắt nhìn mặt hồ yên tĩnh phía xa xa, trời không gió, nên nó rất trong, thật giống như một cái gương thiên nhiên, toả ra ánh sáng nhàn nhạt.

Mọi người dừng lại bước chân, để hít thở không khí mới mẻ, mỗi người đều cảm thấy an bình.

Đúng lúc này, thì từ xa xa vang lên tiếng bước chân, một đạo thân ảnh cao gầy đã chạy vội đến, đợi đến khi họ phục hồi tinh thần lại, thì người đã đứng ở trước mặt với khuôn mặt không vui.

"Nghênh Phong, ngươi chạy đến tới đây làm gì? Chủ tử sai ngươi dọn dẹp một chút cho khách nhân, chúng ta cần phải trở về nước."

"A, được." Nghênh Phong sửng sốt một chút, lập tức hưng phấn, nàng đặc biệt khát vọng về nhà, mà bọn người của Mộc Thanh Dao thì ngược lại, họ phải rời xa quê nhà, mắt thấy Nghênh Phong cùng Nghênh Tình đã đi ở phía trước, Mai Tâm nhịn không được nói thầm.

"Tiểu thư, chúng ta thực sự phải đi Thanh La quốc sao? Chỉ sợ đến lúc đó khó có thể chạy thoát."

Thanh Dao nhíu mày, ánh mắt sắc bén, tỉ mỉ suy nghĩ lợi hại được mất trong đó, tuy nói Trưởng Tôn Trúc dụng tâm kín đáo, thế nhưng đi Thanh La quốc sẽ có lợi, thứ nhất có thể tách ra khỏi Mộ Dung Lưu Tôn, thứ hai thừa cơ mà đi ra ngoài, bằng không chỉ sợ các nàng không thể qua được biên quan, nếu như vẫn còn ở Huyền Nguyệt, sớm muộn gì cũng bị mang về hoàng cung.

Chỉ cần ở trong phạm vi thế lực của Trưởng Tôn Trúc, trời sẽ không tuyệt đường con người, trong lúc còn chưa hiểu được mục đích của hắn, nàng nên vui vẻ tiêu diêu tự tại đã, hơn nữa còn một điểm quan trọng nhất, chính là nàng muốn tìm người để bái sư học nghệ, đã biết năng lực của bản thân, mặc kệ là đi tới đâu, cũng sẽ gặp nhiều phiền phức, vì thế nếu muốn làm cho tốt, nhất định phải có đủ thực lực để bảo vệ mình, không chỉ có năng lực bảo vệ mình, còn phải có thế lực riêng của mình nữa, trong thời loạn thế này, không phải bo bo giữ mình có thể sống tốt, chân chính bo bo giữ mình, là có đủ thực lực, mới có thể làm được chuyện mà mình muốn làm.

Hiện tại nàng đã hiểu đạo lý này.

"Đi thôi, cẩn thận là được..."

Hai ngày không gặp Trưởng Tôn Trúc, quả nhiên là đi biên quan để chuẩn bị, đợi đến lúc đoàn người các nàng xuất hiện, liền chào hỏi mọi người xong thì đưa lên xe ngựa, đi Thanh La quốc đi.

Tuy nói biên quan trọng địa, thế nhưng có bạc thì dễ làm việc, lời này quả nhiên không giả, lúc đoàn người các nàng đi qua biên quan, Trưởng Tôn Trúc lấy ra bạc cho trạm kiểm soát, người gác cổng liền thoải mái sảng khoái cho đi, bởi vậy, làm cho Thanh Dao một trận cảm khái, nơi nào cũng đều có khe hở a, dù Mộ Dung Lưu Tôn có khôn khéo hơn người, thế nhưng trời cao hoàng đế xa, cũng không nhất định là người người đều nghe hắn sai khiến.

Chương 96.4

Thanh La quốc và Huyền Nguyệt quốc cách nhau bởi một quốc gia nhỏ, là Hoàng Viên quốc, tuy rằng đường xá xa xôi, nhưng khi ra khỏi Huyền Nguyệt, tảng đá trong lòng Thanh Dao đã buông xuống, chỉ một đường du sơn ngoạn thủy.

Đoàn người ngồi trên xe ngựa xa hoa, hướng về phía tây, dọc theo đường đi, Trưởng Tôn Trúc cẩn thận tỉ mỉ lại ân cần, thân là Đông cung thái tử khôn khéo cơ trí của Thanh La quốc, Trưởng Tôn Trúc, chính là Đông cung thái tử chỉ đứng sau Huyền đế về việc được mọi người ca tụng, mười tuổi liền đọc đủ thứ thi thư, có thể đọc thuộc lòng ra toàn bộ thiên trường ca luận, mười ba tuổi, liền đăng triều đình, phụ trợ hoàng đế phủ định chính sách dân luận, thay đổi cải cách điền chế, rất được nhân dân Thanh La quốc tôn sùng.

một nam nhân xuất sắc thông minh như vậy lại luôn luôn xem nữ nhân như không tồn tại, nữ tử đối với hắn chẳng qua như y phục có cũng được mà không có cũng không sao, dùng xong thì vứt đi, chẳng bao giờ phí tâm với ai, luôn luôn đối với những nữ nhân ở hậu viện kia mưa móc đều dính.

Cũng không biết bắt đầu khi nào thì hắn đã không còn lưu luyến đến hậu viện, xem nữ tử như là những kẻ không liên quan. Mặc cho các nàng mỏi mắt chờ mong, nhưng cũng không chiếm được hắn một điểm phản ứng.

Nguyên lai đáy lòng của hắn đã có một người khác, mà người này chính là nữ tử trước mắt.

Dọc theo đường đi, Nghênh Tình mặt mũi càng ngày càng mờ, đến cuối cùng chỉ có thể dùng hai chữ phẫn nộ để hình dung, nàng cũng một gã tỳ nữ từng bò lên trên giường chủ tử, nhìn thấy chủ tử chưa bao giờ dùng thanh âm nhu hòa như vậy nói chuyện cùng nàng, chưa bao giờ có thái độ chiếu cố nàng, tất cả đều này là thứ mà mọi người mỏi mắt chờ mong nhất, nữ nhân này không chỉ ngang nhiên hưởng thụ, thậm chí còn có vẻ khinh thường, đây chính là điều làm cho nàng không thể chịu đựng được.

Cũng may, trên đường đi cũng không xảy ra chuyện gì náo động, hơn nữa trước mặt chủ tử, nàng cũng không dám tỏ vẻ gì, chỉ có thể ở nơi mà chủ tử không nhìn thấy, oán hận căm tức nhìn nàng.

Một tháng sau, bọn họ cuối cùng cũng tới đế đô của Thanh La quốc, Phượng Phần thành.

Phượng Phần thành, là một đế đô phồn hoa, quả nhiên không hổ là đô thành của Thanh La quốc, cẩm tú chi bang, trên đường người qua lại tấp nập, phi thường náo nhiệt, năm mới vừa qua khỏi, nhưng bầu không khí vui mừng vẫn không có thối lui, khắp nơi là bức tranh ánh sáng tràn đầy màu sắc, hàng vạn người qua lại trên đường, kín người hết chỗ, thỉnh thoảng có thanh âm ồn ào náo động truyền đến, thì ra là có người đang múa đèn rồng, người vây quanh đó hết ba tầng ngoài đến ba tầng trong, náo nhiệt không gì sánh được.

Xe ngựa xa hoa vẫn hướng về phía đường phố náo nhiệt nhất của Phượng Phần thành mà đi đến phủ Đông cung thái tử.

Hơn một nữa con đường đã bị phủ thái tử chiếm, có thể thấy được diện tích kiến trúc cực lớn của thái tử phủ, bên trên cánh cửa cao to là mấy chữ lớn 'Thái tử phủ' như rồng bay phượng múa, mấy chữ này được mạ vàng chạm bạc, nên dưới ánh mặt trời nó phát ra ánh sáng ngọc chói mắt, đồng thời càng rực rỡ lộng lẫy.

Hai bên cửa lớn, là hai pho tượng sư tử đá, uy vũ trang nghiêm, khí thế bàng bạc.

Trước cửa thềm đá, một bên là đám hạ nhân hơi khom người quỳ đầy đất, một bên khác đào hồng liễu lục, sá tử thiên hồng, làm cho người ta hoa cả mắt, họ đều là nữ nhân trong hậu viện của phủ Đông cung thái tử, vừa nghe nói gia hôm nay đã trở về, những nữ nhân nhiều ngày đã không gặp gia này, tựa như mèo nhiều ngày không ăn cá, nên vừa nghe tin lập tức hành động, mỗi người đều tỉ mỉ trang điểm, dẫn nha đầu các viện, đến trước cửa đón tiếp thái tử điện hạ.

Dưới ánh mặt trời chói chang, chỉ nghe được thanh âm cung kính cùng lúc vang lên.

"Các nô tài ( nô tỳ ) , cung nghênh thái tử hồi phủ."

Trong những nữ nhân kia, lợi hại nhất chính là nữ tử được Trưởng Tôn Trúc phong làm trắc phi Thẩm Nhứ Tuyết, phía sau nàng chính là nhà mẹ đẻ, một gia tộc có quyền thế đệ nhất Thanh La quốc Thẩm gia, Thẩm gia đương thời chịu trách nhiệm bên quân đội, tinh trung báo quốc, chịu hoàng ân rất sâu, ở Thanh La quốc từ trên xuống dưới, ai mà không biết Thẩm gia, bởi vậy Thẩm Nhứ Tuyết ở thái tử phủ luôn luôn độc đại (*), không ai dám chọc tới nàng, càng không ai dám ở trước mặt thái tử nêu ra ý kiến.

(*) tựa như một mình một cõi

"Nhứ Tuyết dẫn bọn muội muội, cung nghênh điện hạ hồi phủ."

Tiếng nói như Oanh thanh yến ngữ vang lên.

Từ phía sau một chiếc xe ngựa bước xuống đâu tiên chính là Nghênh Phong, thứ hai là Nghênh Tình, nàng cung kính nhấc lên màn xe, chỉ thấy một đạo thân ảnh cao to như vầng trăng phát ra muôn ngàn tia sáng đang chậm rãi bước xuống xe ngựa, quanh thân hắn tôn quý hoa mỹ, đôi mắt đẹp như ngọc thạch ngũ sắc, làm cho người ta không dám nhìn thẳng, mọi người vừa nhìn thấy người nam nhân lãnh khí bức người này, lập tức cùng kêu một tiếng.

"Gia."

Mà Trưởng Tôn Trúc cũng không thèm để ý tới những hạ nhân kia, chỉ quay đầu, vẻ mặt mang ý cười ôn nhuận như ngọc, họ chưa bao giờ nhìn thấy hắn cười động lòng người như vậy.

"Đến, tới rồi."

"Làm phiền thái tử điện hạ rồi." Một đạo thanh âm lạnh lùng bức người vang lên, Thanh Dao cũng không có vịn tay Trưởng Tôn Trúc, mà chỉ nhìn về phía sau hắn, tỳ nữ của nàng Mai Tâm cùng Mạc Sầu vừa thấy vậy, lập tức tiến lên một bước, vươn tay ra, đồng thanh mở miệng: "Chủ tử, xuống đây đi."

"Ừ." Một tiếng đáp nhẹ, một thân hình lả lướt chậm rãi xuống xe ngựa.

Trước cửa thái tử phủ, đột nhiên không khí yên lặng chết chóc, gia dẫn theo một nữ nhân trở về, hơn nữa nữ nhân này tựa hồ không muốn nhận lấy ân tình của hắn, đây thật là chuyện kỳ lạ nhất thiên hạ mà, thanh âm hít thở sâu lần lượt vang lên, mà các nữ nhân ở bên kia, từ lâu nha đã nghiến răng ken két, nhất là người dẫn đầu Thẩm trắc phi, sắc mặt đã sớm thay đổi, xấu xí đến cực điểm.

Gia chưa lúc nào dùng khuôn mặt tươi cười để đối diện với các nàng, cho tới nay, mọi người chỉ biết Gia lạnh lùng, cho dù cần nữ nhân, thì từ trước đến giờ cũng chỉ đến và đi vội vàng, nhưng bây giờ hắn không chỉ đối với nữ nhân kia cười, còn đối với nàng ôn nhu săn sóc, vậy mà nữ nhân kia còn không thèm nhận, nếu là người khác chỉ sợ đã tranh nhau đến vỡ đầu mẻ trán cũng cam lòng, còn nữ nhân này thì lại khinh thường.

Thẩm Nhứ Tuyết chợt ngẩng đầu, kể cả hơn mười đạo ánh mắt ở phía sau nàng, cũng đồng thời bắn về phía Mộc Thanh Dao, chỉ thấy nữ tử này, hàng lông mài như bút vẽ, tinh tế và thật dài, đôi mắt sáng như ngôi sao hôm đẹp nhất trong đêm tối, loang loáng mà chói mắt. Còn mang theo ánh mắt đẹp làm cho người ta trầm mê, cái mũi rất cao, như cho thấy cá tính nàng ngang tàng ngạo nghễ, hai cánh môi đỏ tươi như máu, khéo léo như hai cánh hoa, mùi thơm của nó tỏa ra như hoa mai thổi tới, trên thân một bộ áo mỏng màu ngà, một làn váy dài vừa rơi xuống đất, liền bình tĩnh hướng về phía trước đại môn, không tự ti cũng không kiêu ngạo, tư thái cuồng ngạo, mi tâm mang theo anh khí bức người, bên trong con ngươi chứa đựng ánh sáng khiếp người, ánh mắt nhẹ nhàng đảo qua, liền mang theo vẻ thị máu khí, ép tới người ta không thở nổi, đừng nói là nữ tử, ngay chính cả nam tử, đều cảm thấy không bằng....

Nữ nhân này lai lịch không nhỏ, Thẩm Nhứ Tuyết phản ứng trước tiên, trong lòng tuy rằng hận, nhưng trên mặt cũng không dám biểu hiện ra ngoài, cung kính tiến lên một bước.

"Gia, vị này chính là?"

Trưởng Tôn Trúc sắc mặt trầm xuống, thanh âm sắc bén lạnh lùng mở miệng: "Các ngươi đi ra ngoài làm gì? Đều đi xuống."

Thẩm Nhứ Tuyết run lên, Gia sinh khí, lập tức không dám nói thêm cái gì, cung kính lên tiếng trả lời: "Dạ, gia."

Lập tức xoay người dẫn đám nữ nhân liên can trong hậu viện đồng loạt lui xuống, mà trước đại môn, thanh âm lãnh chìm của Trưởng Tôn Trúc vang lên lần nữa: "Hoằng Văn, đem Mộc cô nương đưa đến Minh Nguyệt uyển đi."

Lời vừa nói ra, mọi người trong ngoài thái tử phủ đều cả kinh, Minh Nguyệt uyển là nơi nào, Mộc Thanh Dao không biết, thế nhưng ở thái tử phủ người người đều biết, đó là nơi ở của thái tử phi tương lai, nó không thuộc về hậu viện hay bất luận một viện nào, nó nằm độc lập, ở thái tử phủ tự thành một phong thái, nơi đó rất đẹp, bởi vì cái vị trí kia tượng trưng cho sự vinh quang vô thượng, mọi người bên trong thái tử phủ đều đoán rằng vị trí kia sớm muộn gì có một ngày sẽ bị Thẩm Nhứ Tuyết ngồi lên.

Chương 96.5

Nhưng không nghĩ tới Thẩm Nhứ Tuyết còn không có ngồi lên, bây giờ đã bị một nữ nhân không rõ lai lịch ngồi vào.

Bên trong đại môn Thẩm Nhứ Tuyết nghe nói như thế, sắc mặt đã sớm đen, đặc biệt âm u xấu xí, cắn răng vung tay một cái, lạnh lùng phân phó: “Lập tức đến An Lạc viện”

An Lạc viện chính là chỗ ở Thẩm Nhứ Tuyết, nàng muốn lập tức đến đó họp, thương thảo kế sách, để cho một người lạ vào ở Minh Nguyệt Uyển, nàng không cam lòng, đừng nói nàng không cam lòng, ngay cả một đống nữ nhân trong hậu viện đều không cam lòng nếu như bị Thẩm Nhứ Tuyết ngồi, các nàng cũng còn có thể chấp nhận được, tốt xấu gì gia đình nhà mẹ nàng ấy là đệ nhất thế gia của Thanh La quốc, Thẩm Nhứ Tuyết cũng là hậu nhân của danh môn, ngồi vào vị trí kia là hoàn toàn xứng đáng.

Nhưng nay đột nhiên nhô ra một nữ nhân, không rõ lai lịch, nếu ngồi trên vị trí thái tử phi, mỗi người các nàng ở đây, không phải là thiên kim của Lễ bộ Thị lang, thì cũng chính là thiên kim của ngự sử đại phu, mỗi người đều là con của chính thất, vậy mà còn phải ở trong hậu viện, cam tâm làm một gã tỳ thiếp, mà nữ nhân kia, ngay cả lai lịch cũng không có, đã có thể ở Minh Nguyệt uyển, dựa vào cái gì a?

Bên ngoài Thái tử phủ Hoằng Văn đã khôi phục lại phản ứng bình thường, hắn diện mạo tuấn tú, giở tay nhấc chân liền mang theo vẻ nhã nhặn của văn nhân, là quản gia thái tử phủ, lúc này hắn đã dẫn một đám hạ nhân đứng lên, đi tới bên người Mộc Thanh Dao cung kính mở miệng: “Mời Mộc cô nương theo tiểu nhân qua đây.”

“Ừ, làm phiền.” Thanh Dao thần thái nhàn nhạt mở miệng, động tác không tự ti cũng không kiêu ngạo làm cho Hoằng Văn lại liếc mắt nhìn thêm một lần nữa, rồi vội vàng cúi đầu dẫn đường ở phía trước.

Thanh Dao xoay người lại nhìn Trưởng Tôn Trúc liếc mắt một cái, nam nhân này ánh sáng tỏa ra như vạn năm huyền băng gặp lửa, nhiệt tình hòa tan ra kéo dài không ngừng, khóe môi câu ra bộ dạng tươi cười ôn nhuận như ngọc.

“Trưởng Tôn thái tử, cáo từ.”

“Ừ, Thanh Dao đi thôi, một lát ta trở lại thăm ngươi.” Trưởng Tôn Trúc phất phất tay, Mộc Thanh Dao quay đầu lại, dẫn ba thủ hạ đuổi kịp quản gia hướng về Minh Nguyệt uyển mà đi, Mai Tâm trong tay đang ôm tiểu hồ ly Mao Tuyết Cầu, tên này vừa tới nơi xa lạ, liền xèo xèo kêu không ngừng, tựa hồ rất cao hứng.

Mâu quang ôn nhuận như nước của Trưởng Tôn Trúc cứ nhìn chăm chú vào bóng người đã đi xa kia, cho đến khi nàng biến mất không thấy, mới xoay người lại dùng ánh mắt dọa người quét nhìn đám người thái tử phủ, lạnh lùng mở miệng: “Đều đi xuống đi.”

“Dạ, thái tử điện hạ.”

Mọi người đều lui xuống, chỉ có Nghênh Phong cùng Nghênh Tình hai người vẫn đi theo phía sau hắn, chỉ thấy hai tròng mắt hắn như ngọn đuốc, đột nhiên truyền đến thân mình, trên gương mặt tuấn mỹ như bức tranh, lúc này bao phủ một tầng thị máu sát khí, âm trầm tàn bạo, đôi mắt âm u như lửa ma, từng trận gió lạnh thổi về phía Nghênh Tình.

Nghênh Tình chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, thở cũng không dám thở mạnh, càng không dám động, hoảng sợ mở miệng.

“Gia?”

“Lá gan của ngươi tựa hồ rất lớn, dọc theo đường đi, ngươi nghĩ cái gì, chẳng lẽ bản thái tử không biết, đừng tưởng rằng bò lên giường của bản thái tử, thì ngươi có thể muốn làm gì thì làm.”

Thanh âm ma quái lạnh giá của hắn dừng lại, thì tim của Nghênh Tình đã run lên, nguyên lai tất cả mọi chuyện đều không lừa được ánh mắt gia, lập tức không nói nhiều thêm nửa lời, liên tục dập đầu: “Gia tha mạng, gia tha mạng.”

“Tự mình đi lĩnh hai mươi quân côn, nếu như có lần tiếp theo nữa” Trưởng Tôn Trúc lời nói vẫn chưa nói hết, nhưng thanh âm lạnh như băng chẳng khác nào tiếng của ma quỷ, làm người ta sởn tóc gáy, quanh thân run lên, Nghênh Tình đâu còn dám nói thêm một chữ nào, lập tức lĩnh mệnh đi xuống chịu phạt.

Mà bên kia Nghênh Phong, tuy rằng không bĩ ai phạt, nhưng giống như đang đứng trên miếng băng mỏng, nơm nớp lo sợ, động cũng không dám động một chút.

Trưởng Tôn Trúc thu lại một ít sát khí giết chóc, chậm rãi mở miệng: “Ngươi đi đến hậu viện, bảo cho những nữ nhân kia biết kiềm chế một tí, bằng không đừng trách bản thái tử thủ đoạn độc ác, sau này dẫn vài người, đến Minh Nguyệt Uyển đi chiếu cố tốt nàng, nếu như nàng có một chút xíu chuyện ngoài ý muốn, ngươi cũng đừng tới gặp ta.”

“Dạ, gia.” Nghênh Phong khẽ run run lên tiếng trả lời, không dám nói thêm lời nào.

Nàng đã sớm biết, ở trong cảm nhận của gia, nữ nhân kia quý giá không gì sánh được, những nữ nhân này càng không thể so được, chỉ mong các phu nhân trắc phi trong hậu viện hiểu biết điều này, đừng xông loạn gây ra họa mà chọc giận gia, lửa giận của gia cũng không phải là người bình thường có thể chịu nỗi.

Minh Nguyệt uyển, quả nhiên là một nơi tốt, bên trong nhà chính thì rường cột chạm trổ, trước cửa còn có một hoa viên lớn, trong hoa viên hoa cỏ rực rỡ như ngọc, tuy rằng cái lạnh của mùa đông đã trôi qua, mùa xuân cũng đã tới, thế nhưng ở đây hình như đã sớm đầy vườn sắc xuân, cả tòa Minh Nguyệt Uyển, tựa như một tòa viện đầy màu sắc giữa trời và đất, nơi nơi đều là mùi thơm.

“Tiểu thư, không nghĩ tới đế đô của Thanh La quốc, lại phồn hoa như vậy, tựa hồ không kém bao nhiêu so với Huyền Nguyệt chúng ta.”

Mai Tâm cảm thán, vừa nói chuyện vừa ở một bên buông Mao Tuyết Cầu ra, quay đầu đánh giá tòa nhà lớn này, rốt cuộc vẫn là thái tử phủ, so với hoàng cung chẳng kém bao nhiêu, chỉ một chỗ cho khách ở, đã xa hoa như thế, nhưng các nàng nào biết đâu rằng, ở đây là một tòa tòa nhà xa hoa nhất trong cả tòa thái tử phủ, Đông cung thái tử Trưởng Tôn Trúc không phải cái loại người thích hào nhoáng bên ngoài, thân là thái tử, hắn đương nhiên phải làm gương tốt, sao có thể sống quá mức xa xỉ đâu, nhưng nơi này là chổ ở của thái tử phi tương lai, đương nhiên phải trang hoàng so với nơi khác càng cao nhã tinh xảo hơn.

Trong chính sảnh ở trước cửa đã đứng thẳng mấy người tiểu nha hoàn, vô cùng cung kính, tựa hồ ngay cả ngắm nhìn bộ dạng của bọn nàng họ cũng không dám, Mộc Thanh Dao ngồi uống trà, đôi mắt xinh đẹp nhìn quét nhìn mọi thứ, sau đó âm thầm suy đoán, đến tột cùng là quy củ của thái tử phủ nghiêm cẩn, hay là bởi vì còn nguyên nhân nào khác nữa?

Đang nghĩ đến nhập thần, thì ngoài cửa vang lên giọng nói của mấy tiểu nha đầu : “Nô tỳ tham kiến Nghênh Phong tỷ tỷ.”

“Đứng lên đi, ” một đạo thanh âm trong trẻo vang lên, sau đó vài người từ ngoài cửa đi vào, dẫn đầu chính là Nghênh Phong, đi theo phía sau là ba tiểu nha hoàn mài thanh mắt đẹp, bốn người đồng thời khom xuống thân thể, cung kính mở miệng: “Nô tỳ tham kiến Mộc cô nương.”

“Đứng lên đi.” Thanh Dao khoát tay áo, thả chung trà bạch ngọc trên tay xuống, ánh mắt lạnh lẽo bao phủ Nghênh Phong, nhưng khóe môi vẫn là nụ cười thản nhiên: “Ngươi như thế nào lại không hầu hạ gia nhà các ngươi a?”

“Bẩm Mộc cô nương, gia lệnh cho chúng ta qua đây, sau này phải hầu hạ Mộc cô nương, sợ Mộc cô nương ngại nha hoàn Minh Nguyệt uyển làm việc không vừa lòng, cho nên liền dặn nô tỳ đến cửa, sau này Mộc cô nương có chuyện gì, chỉ để ý phân phó cho nô tỳ làm là được.”

Nghênh Phong cung kính nói xong, sau đó lui qua một bên, mấy nàng nha đầu bên cạnh nàng liền đứng dậy, thông minh tự giới thiệu mình “Nô tỳ Xảo Tâm “

“Nô tỳ Thính An “

“Nô tỳ Bình Hủy “

Mộc Thanh Dao đợi được ba nha hoàn tự giới thiệu xong, sắc mặt có chút không tốt, lạnh lùng, trong đôi mắt bao phủ sương mù lạnh lẻo, dịu dàng mở miệng: “Gia các ngươi có ý tứ gì, đem tất cả ngươi các đều phái ra, bản thân ta cũng có nha hoàn bên người, cái gì gọi là làm việc không vừa lòng, đây không phải là nhục mạ ta sao? Ta tự mình đã có một nha hoàn, các ngươi đều trở về đi.”

Chương 96.6

Ai ngờ tiếng nói của Mộc Thanh Dao vừa dứt, thì sắc mặt của Nghênh Phong cùng ba nha đầu đại biến, ùm một tiếng quỳ xuống đất, liên tục cầu khẩn.

"Mộc cô nương, xin ngươi hãy làm ơn cho chúng nô tỳ ở lại đi, nếu như nô tỳ trở về, gia sẽ trách phạt chúng ta."

Tiếng năn nỉ của các nàng vừa rơi xuống, Mộc Thanh Dao liền nhớ đến chuyện lần trước Nghênh Phong muốn tự sát, không nghĩ tới Đông cung thái tử Trưởng Tôn Trúc lại đối với hạ nhân nghiêm cẩn như vậy, nhìn mấy tiểu nha đầu này, vừa nghe nói để cho các nàng trở về, sắc mặt liền thay đổi, có thể thấy được thủ đoạn của tên kia nhất định rất độc ác, nhìn những nha đầu này, đều kinh hoảng đến độ nào là biết.

Nhưng Mộc Thanh Dao cũng không muốn đem những người này ở lại, nhất là Nghênh Phong, mấy ngày nay ở chung với nhau, nàng biết, nàng ấy không chỉ nội liễm trầm ổn, hơn nữa võ công cũng không kém, chắc là thủ hạ thị vệ của thiếp thân Trưởng Tôn Trúc. Nàng ấy nếu đến bên người các nàng, thì rõ ràng là giám thị các nàng, sau này nếu như các nàng muốn chạy trốn, chỉ sợ không dễ.

Nghênh Phong sợ Mộc Thanh Dao không để các nàng ở lại, vội vàng mở miệng.

"Mộc cô nương, nếu như ngươi phiền chán khi nhìn thấy chúng ta, sau này không có việc gì chúng ta sẽ không xuất hiện ra là được, ngươi có thể yên tâm, nếu có việc cần chúng ta bảo vệ, thì chúng ta mới xuất hiện "

Mộc Thanh Dao nhìn họ một chút, vài người đều có vẻ mặt sợ hãi vẻ, trong đáy mắt tản mát ra sự sợ hãi thật sự, mà không phải làm bộ hay giả vờ, vì thế cũng không đành lòng đem các nàng đuổi ra ngoài, càng không muốn các nàng đánh mất đi tính mạng, việc đầu tiên đến đấy liền gặp phải chuyện tình này, lòng cũng không nhẫn tâm như thế, nên cuối cùng chỉ phải phất phất tay.

"Tất cả đứng lên đi."

"Cám ơn Mộc cô nương, " Nghênh Phong cùng ba người khác trăm miệng một lời tạ ơn, rồi lui qua một bên...

An Lạc viện trong phòng khách nho nhỏ đang tụ tập đầy người, mười mấy người phụ nhân nhất tề tụ tập ở một chỗ, mỗi người đều sắc mặt âm ngao, xấu xí đến cực điểm, trên vị trí chủ toạ Thẩm Nhứ Tuyết thân hoa phục đang ngồi ngay ngắn, vẻ mặt nàng phẫn nộ, trong đôi mắt đen lóe ra ánh sáng dữ tợn, âm trầm mở miệng "Ai ngờ đến chúng ta ngóng trông mõi mòn, đợi ba bốn tháng, gia rốt cuộc đã trở về, nhưng hắn lại mang về một kinh hỉ lớn như vậy?"

"Đúng vậy, ta vừa nghĩ tới nữ nhân kia, trong lòng không ngăn được sợ."

"Gia tựa hồ rất sủng ái nàng, các ngươi có nhìn thấy không, khi gia nhìn nàng, đôi mắt toả ra ánh sáng thật ôn nhu a."

"Đúng vậy, cho tới bây giờ còn chưa có thấy qua hắn đối với người nào như vậy nữa?"

Thanh âm tranh nhau mà nói của các nữ nhân kia, Thẩm Nhứ Tuyết ngồi ở trên cao, sắc mặt càng ngày càng khó coi, nàng vẫn cho là ở trong cảm nhận của Trưởng Tôn Trúc, nàng sẽ khác biệt, nhưng bây giờ nghĩ lại, hắn chỉ bất quá biểu hiện đối với nàng khách khí một chút, bởi vì phía sau nàng là đệ nhất thế gia, Thẩm gia, mà nàng vẫn nghĩ rằng cuối cùng nàng sẽ leo lên chỗ ngồi của thái tử phi, tương lai là hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ, ai ngờ tới hiện tại lại nhô ra một nữ nhân, cướp đi vị trí của nàng, nàng không cam lòng.

Nàng Thẩm Nhứ Tuyết là ai? chỗ dựa phía sau nàng là đệ nhất thế gia, nàng sợ ai a.

"Được rồi, đều đừng ồn." Thẩm Nhứ Tuyết quát lạnh một tiếng, những thanh âm nhao nhao thì thầm lập tức ngừng lại, tất cả đều ngẩng đầu nhìn lên nữ nhân đang ngồi chỗ cao, chờ nàng nói tiếp.

"Hiện tại điều quan trọng nhất là phải tra rõ ràng, nữ nhân này có lai lịch gì, sau đó chúng ta có thể đúng bệnh hốt thuốc, nếu như ngay cả nàng là ai cũng không hiểu rõ ràng, thì làm thế nào mà động thủ?"

Thẩm Nhứ Tuyết âm trầm mở miệng, những nữ nhân khác im lặng không lên tiếng, nói thật ra, các nàng ai cũng không dám cùng gia đối nghịch, hắn cũng không phải là một người thiện lương gì, nếu như chọc tới hắn, đừng nói là các nàng, chỉ sợ gia tộc phía sau các nàng cũng chịu liên lụy, ở đây chỉ có Thẩm Nhứ Tuyết có chỗ dựa cứng rắn một tí, gia mặc dù tức nàng, cũng sẽ không đối với đệ nhất thế gia động thủ, cho nên bọn họ đi theo trộn lẫn làm gì?

Thẩm Nhứ Tuyết nhìn bên dưới liếc mắt một cái, liền biết những nữ nhân này đang suy nghĩ gì, ánh mắt càng lạnh hơn, nàng cũng không tin, vì một nữ nhân không rõ nguồn gốc, mà Trưởng Tôn Trúc không để ý đến đại thần trong triều, không để ý nhà mẹ đẻ phía sau của các nàng, muốn các nàng động thủ, trong ánh mắt âm ngao dữ tợn dấy lên đại hỏa hừng hực.

"Ta sẽ không để cho nữ nhân kia dễ chịu."

Thẩm Nhứ Tuyết ánh mắt lạnh lùng loé ra ánh sáng ác độc, lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, mọi người trong thoáng chốc liền khẩn trương lên, có vài người vì kinh hoảng mà đứng dậy, không phải là gia tới chứ, ngay cả hô hấp cũng không thở nổi, may là người từ ngoài cửa đi vào là Nghênh Phong nha đầu kia.

Đối với Nghênh Phong, những phu nhân này bình thường rất là nịnh bợ, nàng là người tâm phúc bên cạnh gia, vì thế vừa nhìn thấy nàng xuất hiện, Thẩm Nhứ Tuyết lập tức cười tủm tỉm mở miệng.

"A, đây không phải là Nghênh Phong cô nương sao? Mau vào, ngồi một chút đi."

Nghênh Phong dẫn theo ba nha đầu, đứng ở cửa không nhúc nhích, hai tròng mắt tùy ý quét mắt liếc phòng khách nho nhỏ một cái, nên tới đều đã tới, nàng lập tức mang vẻ mặt đạm mạc mở miệng.

"Gia phân phó, các ngươi tốt nhất hãy an phận chút, nếu như trêu chọc phải người không nên trêu chọc, đến lúc đó có hậu quả gì các ngươi nên biết, vì thế cái gì nên làm, cái gì không nên làm, hãy suy nghĩ cho kỹ"

Nàng vừa nói xong, ở trong phòng khách mấy nữ nhân này hai mặt nhìn nhau, xưa nay gia đều không để ý tới chuyện những nữ nhân ở hậu viện này, không nghĩ tới lần này lại phái người đến cảnh cáo các nàng, điều này nói rõ cái gì, nói rõ gia rất xem trọng nữ nhân kia, xem ra nữ nhân kia có thể sẽ là thái tử phi.

Những nữ nhân liên can, người nào cũng không dám lộn xộn nữa.

Thủ đoạn hành sự của thái tử gia như thế nào, các nàng sao mà không biết, đó cũng không phải chỉ là đơn giản xử phạt cho xong việc, nặng chỉ sợ sống không bằng chết a, xem ra các nàng vẫn nên an phận một chút mới tốt, chỉ có Thẩm Nhứ Tuyết ánh mắt một mảnh băng lãnh, không ngờ hắn dĩ nhiên vì nữ nhân kia mà cho người đến cảnh cáo các nàng, xem ra hắn đã thực sự để bụng, nàng cũng không tin, hắn có thể đối với đệ nhất thế gia của nàng như thế nào? Chẳng lẽ hắn đăng cơ, thì không cần chỗ dựa của đệ nhất thế gia ở sau lưng.

"Nghênh Phong cô nương nói cái gì đó? Một đám tỷ muội chúng ta ở chỗ này nói chuyện chơi thôi?"

"Vậy là tốt rồi, Thẩm trắc phi luôn luôn là một người thông minh, nếu nói như thế là người đã hiểu ý tứ trong lời nói của gia" Nghênh Phong nói xong, liền dẫn ba nha đầu, hành lễ đối với các phòng phu nhân rồi xoay người rời đi.

Bên trong phòng khách, Thẩm Nhứ Tuyết nhìn thấy Nghênh Phong đã đi xa, mới dám hừ lạnh.

"Người nào a, bất quá chỉ là một nha hoàn, lại dám vênh váo tự đắc như thế."

Bên dưới mấy người phụ nhân đồng thời nhìn về phía nàng, đáy mắt đều có nghi vấn, vậy sao ngươi không ở trước mặt nàng mà phát uy, sau lưng phát giận cái gì?

Trong phòng khách giờ mới an tĩnh lại, một đạo thân ảnh hấp tấp chạy vội đến, thì ra là nha đầu của An Lạc viện, nàng thở hổn hển chạy vào thở dốc liên tục cố gắng mở miệng: "Nương nương, nghe nói Nghênh Tình cô nương bị gia phạt, đánh hai mươi quân côn."

"Sao, còn có việc này a." Thẩm Nhứ Tuyết đứng lên, đáy mắt rất nhanh hiện lên vẻ tính toán, chuyện này thật sự là quá tốt, Nghênh Tình kia xưa nay tâm cao khí ngạo, ỷ vào việc đã bò lên trên giường của gia, bình thường đã không đem những nữ nhân các nàng để vào mắt, hiện tại tự tìm khổ, đáng đời, bất quá, nha đầu kia nhất định cũng không cam lòng, vừa lúc có thể tra ra, nữ nhân kia lai lịch là gì?

Thẩm Nhứ Tuyết một phen tính toán xong liền nở nụ cười dịu dàng, tâm tình thật tốt, phất tay: "Được rồi, các muội muội, nếu như gia đã phát ra lời nói, chúng ta liền thôi đi, xem ra người được chọn làm thái tử phi đã định, các muội muội vẫn là đến vấn an thái tử phi đi, hãy liên lạc một chút cảm tình."

"Dạ, tỷ tỷ."

Mười mấy nữ nhân lên tiếng trả lời, cũng đồng thời thở dài một hơi, các nàng thực sự sợ hãi Thẩm Nhứ Tuyết lệnh các nàng làm chuyện gì đó, gia đã tức giận, các nàng thực sự không dám trêu chọc đâu, thầm nghĩ cứ an tâm ở trong hậu viện mới là tốt nhất.

Thẩm Nhứ Tuyết đợi được tất cả nữ nhân đều bỏ đi, thì xoay mình đứng lên, lòng như lửa đốt mở miệng: "Được, chúng ta đi thăm Nghênh Tình cô nương?"

"Dạ, nương nương." thiếp thân tỳ của nàng nữ vội vàng lên tiếng trả lời, rồi theo phía sau của nàng, hướng chỗ ở của Nghênh Tình cô nương cất bước.

Nghênh Tình mặc dù là thiếp thân thị vệ của gia, nhưng bởi vì đã bò lên giường gia,(TT: cái tên này ăn bậy quá >_

"Nghênh Tình cô nương, nghe nói ngươi bị đánh? Gia làm sao có thể đánh ngươi đây?"

Nghênh Tình lúc này đang nằm lỳ ở trên giường, trong phòng có tiểu nha đầu hầu hạ, vừa nhìn thấy Thẩm trắc phi qua đây, nên nàng cũng không dám đắc tội, tay chân lưu loát rót trà bưng lên.

Nghênh Tình vừa nghe Thẩm Nhứ Tuyết kia đè nén ý cười trên nỗi đau của người khác, thì vẻ mặt giống như bị táo bón, giận mà không có chỗ phát, chỉ có thể âm lãnh trừng mắt với nàng ta.

"Ngươi ít cười trên nỗi đau của người khác đi, đừng cho là ta không biết ngươi muốn làm gì ? Muốn biết cái gì, liền trực tiếp hỏi, ít ở nơi nào làm bộ hảo tâm đi, cẩn thận coi chừng nội thương."

Thẩm Nhứ Tuyết ở thái tử phủ, luôn luôn kiêu ngạo ương ngạnh đã quen, mặc dù chỉ là một trắc phi, nhưng tất cả mọi người đều đối đãi với nàng như thái tử phi, tục ngữ nói rất đúng, trong núi không hổ, con khỉ trở thành vua, nguyên lai trong phủ vẫn không có thái tử phi, cho nên nàng là một trắc phi, tự nhiên có thể sống an nhàn như nước chảy, khi nào lại phải chịu sự chế ngạo đến như vậy, lập tức sắc mặt thay đổi liên tục, thế nhưng hiện tại địch nhân lớn nhất của nàng, không phải nha đầu Nghênh Tình kia, mà là kẻ ngụ ở Minh Nguyệt Uyển, nữ nhân đoạt đi vị trí của nàng.

"Tốt, sảng khoái, ta liền thích tính tình nhanh nhẹn của Nghênh Tình cô nương."

"Nói đi." Nghênh Tình vẫn nằm lỳ ở trên giường, nhắm mắt lại, cái mông đều nở hoa rồi, mới bôi thuốc thôi, nên tâm nhè nhẹ đau đớn, lúc này nàng không muốn nói thêm cái gì, cũng lười để ý tới nữ nhân trong phòng.

"Nữ nhân ngụ ở Minh Nguyệt Uyển kia là ai? Lai lịch ra sao?"

"Ta không biết lai lịch của nàng, chỉ biết là nàng tên Mộc Thanh Dao, là người của Huyền Nguyệt quốc, gia dường như đã sớm biết nàng, hơn nữa nàng cũng không phải muốn tới nơi này, là gia cường thế để nàng ở lại, nàng chỉ vì không có biện pháp mới đến Thanh La quốc."

Nghênh Tình nói xong liền không lên tiếng nữa, Thẩm Nhứ Tuyết ở bên cạnh sắc mặt ngưng trọng đặt chén trà xuống, nàng không nghĩ tới gia lại ỷ mạnh như vậy, trong thiên hạ ít có nam nhân phải dùng đến thủ đoạn hèn hạ ở trên người nữ nhân, nghĩ vậy lập tức trong lòng nàng khó chịu cực kỳ, nặng nề mang chung trà để ở trên bàn, xoay người đứng dậy đi ra ngoài.

Bên trong gian phòng, thanh âm của Nghênh Tình vang lên.

"Ngươi đừng động đến trên đầu nàng, gia sẽ không cho phép bất luận kẻ nào làm nàng bị thương, nhưng nếu như ám toán, chỉ sợ gia?"

Lời kế tiếp nàng vẫn chưa nói, đã nhắm mắt lại như trước, tựa hồ như đang ngủ, Thẩm Nhứ Tuyết là nữ nhân thông minh đến cỡ nào, làm sao lại không rõ ý tứ trong lời nói của nàng, khóe môi nhất câu nở ra nụ cười lạnh lùng.

Nếu là người Huyền Nguyệt quốc, chắc hẳn ở tại Thanh La quốc không có chỗ nương tựa, nếu như ly kỳ mất tích, cho dù gia có đau lòng, thì có thể làm gì? Nam nhân, tối đa chỉ thương tâm một chút, cũng không bao lâu sẽ phải ôm trái ấp rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.