Ads
Hai người trăm mối nghi
ngờ không có lời giải đáp, Nam An vương Mộ Dung Lưu Chiêu cũng không hiểu hoàng
thượng vì sao phải hỏi ý kiến hắn, dựa theo nguyên tắc, thì những chuyện như
vậy đương nhiên là do thừa tướng ra mặt chiêu đãi, Huyền Nguyệt quốc có tả thừa
tướng cùng hữu thừa tướng đều là người khôn khéo cơ trí, việc chiêu đãi lục
quốc sứ thần không phải là chuyện đùa, thế nhưng hoàng thượng lại hỏi ý kiến
của hắn, tất nhiên là có dụng ý khác.
Hắn đã suy nghĩ hai ngày
nay rốt cuộc cũng làm cho hắn ngộ ra, lúc này vẻ mặt nghiêm túc mở miệng.
"Bẩm hoàng thượng,
thần đệ cho rằng lần này chuyện chiêu đãi lục quốc sứ thần, hẳn là nên cho Bắc
Tân vương đi đón tiếp."
Mộ Dung Lưu Chiêu tiếng
nói vừa dứt, hoàng thượng đang ngồi ở trên cao đôi mắt sâu u chợt lóe tinh
quang rồi biến mất, lập tức sắc mặt ôn hoà quét nhìn về phía Binh bộ thượng thư
cùng Lễ bộ Thượng thư: "Hai vị ái khanh nghĩ như thế nào?"
Binh bộ thượng thư cùng
Lễ bộ thượng thư trong lòng run lên, trên mặt có chút đổ mồ hôi, thực sự là sợ
điều gì thì sẽ gặp điều đó, hoàng thượng hỏi bọn hắn lời này là có ý gì a, lấy
mắt liếc trộm hoàng thượng, nhìn gương mặt tuấn mỹ của hoàng thượng trên ngũ
quan chỉ thấy được sự hòa nhã, làm cho người ta nhìn không ra chút suy nghĩ
nào, trong lúc nhất thời hai người không biết làm sao trả lời, chỉ có thể quỳ
xuống trước đã.
Cuối cùng Binh bộ thượng
thư cuối đầu kiên quyết, chậm rãi mở miệng.
"Thần cho rằng việc
này không thích hợp, thế nhân cũng biết Bắc Tân vương thân thể yếu đuối nhiều
bệnh, là tay trói gà không chặt, lần này hoàng thượng đại hôn, lục quốc sứ thần
đi sứ đến Huyền Nguyệt quốc, thứ nhất là chúc mừng hoàng thượng đại hôn, thứ
hai là tìm hiểu hư thực của quốc gia, như vậy làm sao có thể để cho bọn họ coi
thường Huyền Nguyệt quốc chúng ta."
Binh bộ thượng thư tiếng
nói vừa dứt, bên cạnh Nam An vương Mộ Dung Lưu Chiêu hai mắt băng hàn giận dữ
trừng tên kia liếc mắt một cái, tiến tới một bước, trầm giọng mở miệng.
"Hoàng thượng, thế
nhân đều nói Bắc Tân vương thân thể yếu ớt nhiều bệnh và cũng là người khiêm
tốn, nhưng rốt cuộc có bao người chứng kiến đều đó, hơn nữa nói thẳng ra, có
người hoài nghi hoàng thượng không muốn trông thấy Bắc Tân vương, nếu như đại
hôn lần này do Bắc Tân vương chiêu đãi lục quốc sứ thần, người trong thiên hạ
sẽ biết Huyền đế của chúng ta là một minh quân nhân từ, còn việc Bắc Tân vương
là tay trói gà không chặt thì chỉ cần phái thêm người của Binh bộ cùng Nội vụ
phủ hiệp trợ Bắc Tân vương là được."
Nam An vương Mộ Dung Lưu
Chiêu lời nói vừa dứt, Binh bộ thượng thư vai run run một chút, trong lòng âm
thầm nói, nếu có người nói với hắn, Nam An vương là người chính trực vô tư, hắn
sẽ liều mạng cùng người kia, người này rõ ràng là tâm tư hiểm ác đến đáng sợ a.
Hoàng thượng ngồi ở chỗ
cao vẫn chưa nói cái gì, ánh mắt đẹp đang nhíu lại, ánh sáng khiếp người đang
ẩn giấu ở trong đó, những ngón tay thon dài nhẹ nhàng chạm đến tay vịn đầu rồng
trên long ỷ, giống như lơ đãng mở miệng: "Lễ bộ thượng thư, ngươi thấy
việc này thế nào?"
Lễ bộ Thượng thư nhìn
phải nhìn trái liếc mắt một cái, một bên là Nam An vương gia, một bên là Binh
bộ thượng thư, hai người ai cũng không nên đắc tội a, bất quá so quyền lực thì
Binh bộ thượng thư khẳng định không bằng vương gia, lập tức hạ quyết tâm bước
lên phía trước cũng không quản thèm quản việc khỉ gió của tên đồng liêu đó,
trầm giọng mở miệng.
"Thần cho rằng Nam
An vương gia nói rất có lý, lần này chuyện tiếp đãi lục nước sứ thần cứ để cho
Bắc Tân vương gia ra mặt là thích hợp nhất."
Binh bộ thượng thư vừa
nghe Lễ bộ Thượng thư nói xong, trong lòng không khỏi ảo não nhìn tên đồng liêu
đứng bên cạnh, làm thế nào mà lại trở mặt với nhau như thế, hắn
bất quá chỉ muốn nịnh hót hoàng thượng mà thôi, vốn nghĩ rằng hoàng thượng
không muốn cho người đời biết sự tồn tại của Bắc Tân vương gia, bất quá nghe
xong ý tứ trong lời nói của hoàng thượng, rõ ràng là đồng ý chủ ý của Nam An
vương gia, mình đúng là đồ con lừa, nghe mà không hiểu ý nghĩa, bây giờ thì
được rồi, tự đem mình đưa đến miệng cọp, từ xưa đến nay thật đúng là gần vua
như gần cọp a?
Binh bộ thượng thư vừa
oán lại vừa hận, tức khắc đổ mồ hôi lạnh không dám thở mạnh, chờ hoàng thượng
nói.
Mộ Dung Lưu Tôn ngồi trên
long ỷ thân hình khẽ động, thân thể cao ráo to lớn đứng lên, minh hoàng long
bào chiếu rọi ngũ quan tuấn mỹ góc cạnh rõ ràng, nhìn qua tựa hồ không chút để
ý gì nhưng trên thực tế, đôi mắt đen như thủy tinh ẩn chứa tinh quang lập loè,
khóe môi nhất câu, lạnh lùng mỉm cười, trên đại điện lập tức như bao phủ một
tầng sương lạnh, kìm nén mọi người...
"A Cửu, lập tức đi
Bắc Tân vương phủ truyền chỉ, lệnh cho Bắc Tân vương chuẩn bị những thứ có liên
quan, nghênh tiếp lục quốc sứ thần."
"Dạ, hoàng thượng,
" A Cửu lĩnh mệnh đi ra ngoài tuyên chỉ.
"Binh bộ thượng thư,
hiệp trợ Bắc Tân vương chiêu đãi lục quốc sứ giả, lần này cần phải làm được
viên mãn, nếu như xảy ra chuyện gì, ngươi phải có câu trả lời cho trẫm vừa lòng
một chút."
Lời cảnh cáo lạnh như
băng, Binh bộ thượng thư sợ hãi run lên một cái, ngực khó chịu hít thở không
thông, thực sự là họa vô đơn chí a, xem ra tự mình vẫn là coi chừng một chút
cho thỏa đáng, vội cung kính lĩnh mệnh: "Thần tuân chỉ."
Binh bộ thượng thư lui ra
ngoài, trên đại điện chỉ còn đứng thẳng hai đạo nhân ảnh, một người là Nam An
vương Mộ Dung Lưu Chiêu, người còn lại là Lễ bộ Thượng thư.
Mắt thấy Binh bộ thượng
thư đã đi, Lễ bộ Thượng thư vội cung kính mở miệng: "Hoàng thượng, lần này
tất cả thủ tục của đại hôn, thần đã cùng nội vụ phủ thương lượng thỏa đáng, dựa
theo tiền lệ của tổ tiên mà làm, hoàng thượng thấy được không?"
"Cứ làm như thế đi,
"
Mộ Dung Lưu Tôn vung tay
lên, Lễ bộ Thượng thư thở dài một hơi, không biết vì sao, mỗi lần đối diện với
thiếu niên hoàng đế này làm cho hắn bị áp lực vô cùng, khí thế khiến người ta
không dám làm càn.
"Tốt, đi xuống đi,
" hoàng đế mở miệng, Lễ bộ Thượng thư lui ra ngoài.
Hoàng thượng theo trên
điện đi xuống, ưu nhã thong dong nhìn thần đệ, chậm rãi mở miệng: "Chiêu,
mặt khác ngươi phái người chú ý an nguy của lục quốc sứ thần, không thể xảy ra
một chút xíu sai lầm nào, chúng ta cùng bọn họ còn chưa tới lúc quyết liệt
..."
"Thần đệ lĩnh
mệnh."
Nam An vương Mộ Dung Lưu
Chiêu ôm quyền nhận lệnh, đang chuẩn bị lui ra ngoài, thanh âm ám chìm của
hoàng thượng vang lên: "Hoàng đệ coi chừng một chút."
"Thần hiểu rõ,
" Nam An vương lui ra ngoài...
A Cửu đi bắc tân vương
phủ tuyên chỉ xong rất nhanh hồi cung phục chỉ, hoàng thượng thoả mãn gật đầu,
ánh mắt lóe ra bất định, chỉ sợ vị kia ở trong cung cũng đã biết, không biết sẽ
có cảm tưởng gì, hoặc là rất nhanh liền qua đây chất vấn hắn.
Quảng Dương cung nằm ở
phía tây bắc, trong đại điện lúc này một mảnh bừa bãi, người ngồi ở trên sắc
mặt tái nhợt, phẫn nộ lãnh trừng mắt nhìn xuống dưới đại điện cung nữ thái giám
đang quỳ đầy đất.
"Thái hậu nương
nương."
"Đồ ghê tởm, hắn tại
sao có thể đối đãi với đệ đệ của mình như thế đâu? Biết rõ Lưu Mạch thân thể
không tốt, còn cho hắn tự mình đi chiêu đãi lục quốc sứ thần, những sứ thần
này, mỗi người đều như sói như hổ đối diện với bọn đó lại là kẻ như đèn sắp cạn
dầu, hắn rõ ràng đem đệ đệ của mình đẩy vào đống lửa mà" thái hậu nương
nương bởi vì tức giận lại nói quá mau, nên vừa nói xong liền ho khan, ma ma bên
cạnh vội vàng tiến lên một bước vì nàng khẽ vuốt ngực, cho hơi thở trôi xuống.
"Thái hậu nương
nương, người đừng vội, đừng nóng vội, người nếu như vì lo lắng mà tổn hại sức
khỏe thì còn ai quan tâm đến Bắc Tân vương gia."
Lời này cũng nhắc nhở
thái hậu nương nương, sắc mặt của nàng hòa hoãn một ít, nhưng ánh mắt lại lạnh
hơn âm u hơn, đúng vậy, nàng không thể xảy ra một chút xíu chuyện gì, nếu như
nàng xảy ra chuyện, Lưu Mạch của nàng phải làm sao bây giờ, nhất định sẽ bị cái
tên kia hại chết, nhưng bây giờ bảo nàng trơ mắt nhìn hoàng thượng dùng kế vùi
lấp Lưu Mạch vào chổ nguy hiểm, nàng làm mẫu hậu cũng không thể ngồi yên mà
không để ý đến.
"Ngươi lời này đã
nhắc nhở ai gia?"
Thái hậu nương nương vừa
mở miệng, không khí trên đại điện cuối cùng cũng hòa hoãn một ít, thái giám
cùng cung nữ đang quỳ cũng thở dài một hơi...