Ads
Thanh Dao cứng cỏi tức giận mắng, còn Thượng Quan Hạo
thì sắc mặt ngày càng đen, một lát sau khuôn mặt tuấn dật của hắn đã vặn vẹo,
hơn nữa con ngươi đã hằn lên màu đỏ, hắn sẽ nhanh chóng bị nữ nhân này làm cho
tức chết.
Tiếng mắng của Thanh Dao rơi xuống, quan binh vây
quanh cũng không dám thở mạnh, tất cả yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng thở hổn hển
như trâu của Thương Quan Hạo, bỗng nhiên có người cất tiếng cười vang dội trong
bóng đêm, cùng với giọng nói sung sướng:
“Dao nhi, hóa ra nàng còn có thể mắng người.”
Thanh Dao sắc mặt nghiêm túc, mỉm cười sửa lại lời nói
của Ngân Hiên:
“Ta sẽ không mắng chửi người, nhưng súc sinh thì ngoại
lệ.”
Lời vừa nói ra tựa như sấm sét nổ mạnh, Thượng Quan
Hạo không thể kiềm chế được, phát ra một tiếng thét dữ dội độc ác, phi thân
đánh tới, Ngân Hiên thấy thế tới nguy hiểm, đâu để cho hắn đắc thủ, dưới chân
đã điểm, mang theo khí thế mạnh mẽ nghênh đón, cùng Thượng Quan Hạo miễn cưỡng
tiếp một chưởng , hai người nội lực đều hùng hậu, một chưởng vừa tiếp xúc vang
lên một tiếng nổ, trên mặt đất tạo một hố lớn, quan binh kinh hoàng lùi lại.
Vẫn đứng ở phía trươc, Mộ Dung Như Âm bình tĩnh vung
tay lên, ra mệnh lệnh lên:
“Tiến lên, Dận Vương gia bị những thích khách này giết
chết, các ngươi nhất định phải giúp Dận Vương gia báo thù.”
Lời này của Mộ Dung Như Âm nói ra, những quan binh
cũng không dám tiến lên, nhưng thủ hạ thị vệ của Trường Tôn Dận không người nào
mà không muốn thay chủ tử báo thù, liền phi thân lên, cùng lúc này hai thân ảnh
lướt qua, Mạc Sầu cùng Thanh Dao nghênh đón.
Phượng vĩ cầm giương lên, nội lực mạnh mẽ, quét ra uy
lực đào núi lấp biển, đem một loạt thị vệ đang xông lên bị đẩy lùi đến hơn ba
thước, Thanh Dao đột nhiên ngưng mi, hai tay lướt qua phượng vĩ cầm.
Tiếng đàn ưu nhã như nước vang lên, mọi người liền cảm
thấy trong lòng tựa như có dòng nước ấm chảy qua.
Cả người được đặt trong một thế giới có tiếng chim hót
và hương hoa thơm ngáy, trời trong xanh, mây trắng, hoa cỏ tranh nhau khoe sắc
rất xinh đẹp, dãy núi phập phồng sáng tỏ soi xuống mặt hồ, bọt nước văng khắp
nơi, chuỗi chuỗi lóng lánh tựa như bức rèm che, lenh keng có tiếng, giữa thế
giới mĩ lệ như vậy, mỗi người đều có cảm giác buồn ngủ, tựa như có một âm thanh
khe khẽ kêu gọi bọn họ, ngủ đi, ngủ đi, ngủ ngon đi.
Thượng Quan Hạo vừa cùng Ngân Hiên đang tranh đấu, vừa
nhìn thấy quan binh như thế, lại nghe thấy tiếng đàn của nữ nhân xinh đẹp kia
vang lên, hắn dồn khí vào đan điền, xoay người lại, gầm lên một tiếng như sấm:
“Đừng trúng kế, đó là ma cầm.”
Tiếng nói vừa dứt như búa tạ rơi xuống, rung động ầm
ầm, quan binh từ ảo ảnh thoát ra, mỗi người đều vô lực đi đứng không vững, lực
bất tòng tâm.
Thanh Dao vừa thấy họ phục hồi lại tinh thần, lập tức
tăng thêm chỉ lực, tiếng đàn vẽ tầng tầng gợn sóng, một vòng rồi một vòng đẩy
ra, có một số người nội lực mỏng manh,
đã không chịu nổi nữa ngồi xổm trên mặt đất che ngực, thống khổ lăn qua lăn
lại.
Mộ Dung Như Âm nhìn hết thảy bốn phía, sắc mặt rất khó
coi, nàng không nghĩ tới Mộc Thanh Dao- nữ nhân này thực sự lợi hại đến thế,
lần trước nghe người khác nói đến nàng vẫn chưa tin, nàng cho rằng nhiều nhất
cũng chỉ là có nam nhâm lợi hại che chở mà thôi, hóa ra bản thân nàng ta lợi
hại đến như vậy.
Nhìn người bên cạnh ngã xuống, hoang mang kêu họ đứng
lên: “ Mau đứng lên, mau đứng lên.”
Nàng không có võ công nên không bị ma cầm khống chế,
cũng vô phương hiểu được đau đớn nơi lục phủ ngũ tạng cũa những người đó, lúc
này đang chịu sự hành hạ.
Thượng Quan Hạo một bên vừa cùng Ngân Hiên tranh
đấu,mắt nhìn mình dần dần bị vây phía dưới, đã tiêu hao nhiều sức, nếu như đánh
tiếp, chỉ sợ khó thoát khỏi cái chết, hơn nữa Trưởng Tôn Dật đã chết, mình lưu
lại cũng là uổng phí khí lực, tức thì chủ ý đã định, xuất ra một hư chiêu, đợi
cho Ngân Hiên thối lui, thân hình hắn mở ra tựa như đại bàng tung cánh phi thân
bỏ chạy.
Mấy tên thủ hạ hắn mang đến, những người chưa chết đã
sớm theo chủ nhân phi thân đi sau chủ tử.
Dận vương phủ to như vậy chỉ còn lại có một nhóm quan
binh, mà Mộ Dung Như Âm vừa nhìn thấy thế trận không ổn, đã lặng lẽ lui lại,
sau đó xoay người rời đi.
Như rắn mất đầu, quan binh người chết người lùi lại,
quân đội nhanh chóng tan rã, không ai dám ngăn cản các nàng, Thanh Dao cùng
Ngân Hiên một mạch đi về phía trước, dọc đường đi vẫn gảy đàn, một đôi mắt trầm
tĩnh ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, ánh trăng sáng trong lòng phiền muộn vô cùng,
Vô Tình như thế nào lại không xuất hiện.
Nàng vừa nghĩ đến đây thì xa xa có tiếng đàn truyền
tới, xa xôi vô cùng, trong nháy mắt đã thấy người ở bên cạnh mình.
Chỉ trong nháy mắt, Thanh Dao liền ngây dại, Vô Tình
đẹp tựa tiên nhân, tóc trắng bạc, ánh mắt đỏ sậm, cả người tiều tụy, đứng cách
quan binh nhìn nàng, không nói được một lời, thế nhưng trong lòng phập phồng
bất định, trong mắt ngập tràn tình cảm, khóe môi đọng lại nụ cười, Phượng vĩ
cầm vung lên, cường đại sóng âm lướt nhanh qua, trong nháy mắt che trở giữa bọn
họ và quan binh, dồn dập đánh ra, thỉnh thoảng có tiếng ùm ùm.
Dưới bóng đêm, trước cửa Dận vương phủ.
Hai người dừng lại thật lâu, hơn nửa ngày Thanh Dao
mới chậm rãi nói:
“ Vô Tình, ngươi làm sao thế? Rốt cuộc làm sao vậy?
Mặc dù biết rõ người làm hắn tóc bạc trắng chính là
nàng, nhưng mà khi nhìn thấy dáng vẻ của hắn lòng của nàng lại có cảm giác
không thở nổi, nàng không hề muốn làm tổn thương hắn, nhưng đến cuối cùng vẫn
làm thương tổn hắn, phía sau hắn, Thanh Phong đứng rất xa, nhìn tình cảnh trước
mắt tuy không nói một lời, nhưng trong mắt tràn đầy nước mắt vui mừng.
Hóa ra, nàng thực sự không có việc gì, công tử cuối
cùng cũng không có việc gì, lúc này đây, hắn đã kiệt sức, chân mềm nhũn, miễn
cưỡng quỳ xuống trên mặt đất.
Mạc Sầu nhìn thấy hắn, mặc kệ hắn từng chịu bao nhiêu
khổ cực, căm tức nhìn hắn, hận không thể ăn tươi nuốt sống hắn.
Bóng đêm rất yên tĩnh, con ngươi mỹ lệ của Vô Tình
sáng lên trong suốt, liền như vậy si ngốc nhìn nàng, hóa ra nàng thực sự còn
sống, hắn tận mắt nhìn thấy được rồi, tế bào toàn thân đều thả lỏng, cả người
tràn ngập sung sướng, hình như mọi thứ điều
đáng giá, thong thả trả lời:
“Ta không sao, gặp được ngươi thực sự quá tốt.”
Hai người nhìn thật sâu vào đôi mắt nhau, bốn phía
xung quanh, tất cả cây cối tựa hồ như không còn tồn tại.
Ngân Hiên vẫn đứng ở phía xa, đôi mắt thấy đau nhưng
đáy lòng còn đau hơn, nhưng bây giờ không phải là thời gian để tính toán, bọn
họ đã giết Trường Tôn Dận, cần phải nhanh chóng rời khỏi chỗ này bằng không sẽ
không kịp.
“Đi thôi, chúng ta nhanh hãy nhanh chóng ra khỏi thành
thôi”
Ngân Hiên ra lệnh một tiếng, phi thân đi đầu, Thanh
Dao tiến lên một bước giúp Vô Tình đẩy xe, theo sát phía sau Ngân Hiên, Mạc Sầu
cũng đi theo thân ảnh phía trước, thủ hạ của Ngân Hiên cũng không quên phối hợp
mang theo Thanh Phong, cùng nhau rời khỏi.
Đoàn người đều có võ công lợi hại, bởi vậy họ thi
triển khinh công mà đi, nhanh chóng lướt qua trên đường cái, đêm khuya âm trầm
trên phố vắng vẻ không người.
Gió thổi qua, cuốn lên cành lá cây khô, bay khắp trong
thành.
Một lúc lâu sau, bọn họ tới trước cửa thành, cửa thành
đã đóng , Ngân Hiên ra hiệu đi theo hắn, dọc theo tường thành bay ra, đến khi
bọn họ đều ra được khỏi thành liền nghe thấy trong thành toàn bộ ánh đuốc đều
sáng lên , kèm theo giọng nói ầm ỹ:
“Mau theo ta qua bên này, ngươi đi bên kia, nhanh lên,
Dận Vương gia bị giết, chúng ta nhất định phải bắt được thích khách, nếu không
sẽ bị chém đầu.”
Có quan binh lùng tìm tuy đoàn người của Thanh Dao đã
ra khỏi thành, nhưng họ cũng không dám chủ quan, vẫn một đường thi triển khinh
công chạy như điên, cho đến khi có ánh sáng mặt trời lên mọi người mới dừng bước.
Bốn phía đều là cây cối, theo gió đung đưa không
ngừng, một làn sương mỏng nhàn nhạt theo dòng nước bốc lên, dường như khí nóng
cũng giảm bớt, ven bờ bên dương liễu úa vàng như ngàn sợi tơ rủ xuống trên mặt
hồ.
Lúc này Thanh Dao mới có thời gian hẳn hoi nhìn Vô
Tình, khuôn mặt của hắn vẫn đẹp lạ thường, ánh mắt đỏ sẫm đã biến mất, chỉ còn
lại ánh sáng si mê, mái tóc bạc trắng như kim đâm vào
mắt của nàng, khiến cho nàng không khống chế được đưa tay chạm đến, tóc kia như
mây, hình như phủ một lớp tuyết đang chảy xuống trong tay nàng, làm đau lòng vô
cùng.
“Tại sao lại như vậy? Tại sao lại như vậy?”
Đôi mắt Thanh Dao có chút ướt át, nhẹ nhàng lẩm bẩm,
ngơ ngẩn nhìn Vô Tình.
Vô Tình hé lộ ra khuôn mặt tươi cười, ấm áp như ánh
bình minh, ôn nhu nói: “Không có việc gì, ngươi đừng khổ sở, ta không sao.”
Tiếng nói hắn vừa dứt, Thanh Phong tránh sự nâng đỡ
của thủ hạ Ngân Hiên loạng choạng đi đến, ùm một tiếng quỳ xuống:
“Toàn bộ đều là lỗi của ta, là ta hại công tử nhà
chúng ta, Mộc cô nương, ngươi cho ta xin lỗi,chỉ cầu ngươi tha thứ cho ta một
lần, ta không phải là ham sống sợ chết, mà vì công tử nhà chúng ta không có ai
chăm sóc, nếu cô nương thực sự không có cách nào tha thứ ta đành chết để bồi
tội.”
Thanh Phong đập đầu thùng thụp, Thanh Dao vẫn không
nói gì, Mạc Sầu đã vọt tới, một phen lôi kéo thân thể hắn đứng lên, phẫn nộ
dâng lên:
“Ngươi cho rằng ngươi dập đầu vài cái thì sẽ không có
chuyện, nếu không phải Ngân Hiên đến đúng lúc, ngươi bây giờ đi đâu mà tìm
người để cầu xin tha thứ, tóm lại ngươi đừng trông mong vào chủ tử ngươi.”
Mạc Sầu vừa nói xong, Thanh Phong ngẩn ra cố sức vung
tay một cái, thân hình khẽ động, rút kiếm hướng phía cổ đâm tới, Thanh Dao
phóng ra một chưởng qua đây, đánh rơi trường kiếm trên tay hắn, nghiêng mắt
liếc Mạc Sầu một cái, Mạc Sầu biết ý tứ chủ tử, vội đứng dậy lui ra một bên.
Thanh Dao nâng Thanh Phong dậy, bởi vì hắn vừa
đập đầu vừa mạnh vừa nhanh, trên trán máu đã tràn ra, Thanh Dao ôn nhu mở
miệng:
“Ta không hề trách ngươi, trái lại ta cảm thấy ngươi
là người trung thành, ngươi là thủ hạ của Vô Tình, trung thành với hắn, chứng
tỏ ngươi là người có tình nghĩa, chẳng qua là ta muốn biết vì sao ta sẽ hại đến
công tử nhà ngươi, còn liên lụy đến cả tính mạng hắn? Nguyên nhân là gì?”
Chương
111.2
Thanh Dao vừa nói xong, không khí có chút cứng ngắc,
Thanh Phong ngẩn ra, đâu còn dám đề cập đến nữa, hoảng hốt nói:
“Đó là ta nói không lựa lời, thực ra có một buổi sáng
ta nghe thấy ngươi nói không biết tâm ý đối với công tử nhà ta, vì thế ta nổi
giận, bởi vì công tử nhà ta thích ngươi như vậy, lòng ta thương hắn, nên liền
hạ độc thủ.”
Đôi mắt Thanh Dao hiện lên nghi hoặc, thật vì lí do
này sao? Nàng cảm thấy việc này không đơn giản, quay đầu nhìn lại Vô Tình, hắn
đang nhu hòa nhìn nàng, thấy dung nhan xuất trần của hắn, nhưng mái tóc bạc
trắng kia kích thích ánh mắt người khác, khiến nàng rất đau lòng.
“Quên đi, đều là chuyện quá khứ”
Thanh Dao không phải là người rộng lượng, ngược lại
nàng là người rất ghi thù, trước kia chỉ cần thương tổn người của nàng, nàng sẽ
không chút lưu tình nể mặt, nhưng Thanh Phong không giống như vậy, bởi vì Vô
Tình cần hắn chăm sóc, hơn nữa hắn đã bị dằn vặt như vậy, nếu như Thanh Phong
gặp chuyện không may, hắn tuy không nói nhưng trong lòng sẽ khổ sở.
Một hồi sóng gió cư nhiên cứ như vậy qua đi, hữu kinh
vô hiểm trôi qua, Thanh Dao cùng Vô Tình nhìn nhau, dường như quanh mình mọi
thứ đã không quan trọng.
Ngân Hiên từ phía sau đi đến, lập tức đi tới trước mặt
Vô Tình, đôi mắt như đuốc khóa chặt lấy hắn, ánh mắt hai nam nhân giao nhau
trên không trung, tiếp xúc, cuối cùng cũng hiểu ý cười, Ngân Hiên quay đầu nhìn
Thanh Dao, chậm rãi mở miệng:
“Ta có thể cùng hắn nói vài câu không?”
Thanh Dao không biết bọn họ muốn nói cái gì, nhưng mà
nhìn hai nam nhân này không có thái đọ thù địch, liền gật đầu đồng ý.
Thanh Phong đã đi tới, giúp công tử đi theo Ngân Hiên
tới bên hồ, bản thân mình cũng im lặng lui xuống.
Hồ nước trong suốt, có khí nóng mờ mịt từ mặt hồ bốc
lên, lờ mờ như có một tầng lụa mỏng.
Hai nam nhân đứng hồi lâu cũng không nói một câu nào,
cuối cùng Vô Tình chậm rãi mở miệng:
“Là ngươi cứu nàng sao? Cám ơn ngươi.”
“Ta cứu nàng là chuyện của ta” Ngân Hiên xoay người
lại, đôi mắt sâu thẳm như biển rộng, bên trong nó là sự đau lòng, sâu như
thế đậm như thế, Vô Tình kinh
hãi, chẳng nhẽ nam nhân này cũng thích Thanh Dao, dường như so với hắn cũng
không ít bao nhiêu.
“Ta vốn muốn mang nàng đi, thế nhưng khi nàng ở gần kề
cái chết, trong nháy mắt đó ta đã nghĩ thông suốt, chỉ cần nàng vui vẻ sống là
tốt rồi, mà bây giờ người mà nàng toàn tâm toàn ý quan tâm chính là ngươi, vì
thế ngươi nhất định phải làm cho nàng sống vui vẻ.”
Vô Tình nghe Ngân Hiên nói xong,ánh mắt sáng lên,
khuôn mặt rạng rỡ, tuy rằng mái tóc bạc, nhưng lại tăng thêm vẻ xuất trần,
dường như không có chút nào khó coi, ngược lại hết sức hấp dẫn người khác.
“Ta sẽ.”
Đối với một người yêu nàng, hắn không hề bài xích,
điều này có thể chứng minh nàng vô cùng đặc biệt, đặc biệt làm cho rất nhiều
người thích.
“Hơn nữa, đừng để cho người thân bên cạnh ngươi làm
thương tổn nàng. Tuy rằng ngươi không thương tổn không có nghĩa người bên cạnh
ngươi không xúc phạm tới, lúc này đây?”
Ngân Hiên nói đến đây liền dừng lại, hai nam nhân này
đều giật mình, lúc trước nguy hiểm thật, nếu thật sự nàng xảy ra chuyện gì thì
hai người bọn họ sẽ đau lòng lắm.
“Về sau ta sẽ không bao giờ để người khác thương tổn
nàng nữa.”
Vô Tình cam đoan, Ngân Hiên nghe xong khóe môi lộ ra ý
cười, ánh mắt sâu thẳm khó dò, cuối cùng hít một hơi thật sâu, điều chỉnh tốt
tâm tình, quay đầu nhìn Vô Tình:
“Ta phải đi, sau này sẽ là trách nhiệm của ngươi, có
lẽ ta sẽ trở lại một lần để xem nàng sống có tốt hay không, nếu như nàng sống
không tốt, ta nhất định sẽ mang nàng đi.”
“Được,”
Hai nam nhân bắt tay, họ đều là nam nhi xuất sắc thiên
hạ, bởi vì một nữ nhân, có thể thản nhiên nói chuyện với nhau.
Ngân Hiên buông tay ra cười, quay đầu đi trở về, Thanh
Phong đi tới đẩy công tử.
Ngân Hiên sải bước tiêu sái đến trước mặt Thanh Dao,
ánh mắt nồng đậm nhìn nàng, đau lòng chậm rãi mở miệng:
“Ta phải đi, sau này nhất định phải vui vẻ một chút”
“Ta sẽ.”
Thanh Dao gật đầu, Ngân Hiên đưa tay ra dùng sức ôm
nàng vào ngực, gắt gao siết chặt, Thanh Dao vẫn không nhúc nhích, nàng biết tim
hắn đang đau, đối với hắn, nàng cảm thấy áy náy, còn có một tia nhè nhẹ yêu
thương, hắn cuối cùng vẫn là ngươi cứu nàng a.
“Đừng quên đồng ý với ta không uống rượu.”
“Được, ta nhớ kỹ.”Ngân Hiên buông nàng ra, cười đến
rực rỡ, chói mắt vô cùng, đoá thiên diệp hải đường kia
đỏ lên như máu.
Nói xong hắn xoay người dẫn thủ hạ rời đi, chỉ là đôi
mắt tràn đầy thống khổ, đáy lòng hít thở không thông, khiến cho bước chân cũng
không ổn, nhúng mình lên ngựa, giục ngựa băng băng, trước mặt gió thổi lất phất
vào mặt hắn,có chút gì đó ẩm ướt, sau đó nhanh chóng biến mất,..
Thanh Dao đứng ở phía sau, lặng nhìn hắn tiêu sái dời
đi, khóe môi hiện lên ý cười, mang theo một niềm kiêu hãnh.
Nàng biết hắn chính là người phóng khoán, cầm được thì
buông được, ông trời sẽ cho hắn gặp được một nữ tử so với nàng tốt hơn gấp trăm
lần, không, một nghìn lần.
Vô Tình lặng yên không một tiếng động đứng phía sau
nàng, Thanh Dao quay lại ý cười tràn đầy nhìn hắn.
“Chúng ta nên trở về vô tình cốc.”
“Được” Vô Tình gật đầu, bọn họ nên trở về vô tình cốc,
thù đã báo, giờ chỉ cần đem Mai Tâm mang về vô tình cốc chôn cất thôi.
Thanh Dao ngẩng đầu nhìn một vòng, phát hiện ra nơi
này cách chỗ chôn cất Mai Tâm rất gần, họ liền đi bộ, rất nhanh đã tìm ra được
phần mộ của Mai Tâm, thời gian trôi qua, ngôi mộ cũng đã cũ, xung quanh nhiều
bụi cỏ dại.
Ngoại trừ Vô Tình, thì mọi người cùng nhau làm, phủi
mộ phần, ngôi mộ này lúc trước đó được làm nông, bởi vậy không mất nhiều công
sức đã nhìn thấy bộ xương khô, trong mắt Thanh Dao hiện ra bóng dáng Mai Tâm,
tuy rằng thời gian trôi qua lâu như vậy, nhưng lòng của nàng vẫn rất đau, ánh
mắt ẩm ướt, đưa tay nhặt lên xương cốt, chậm rãi mở miệng:
“Mai Tâm, chúng ta về Vô tình cốc, ta sẽ đem ngươi
chôn ở hoa đào lâm, chỗ đó rất đẹp, bốn mùa quanh năm đều có hoa đào, hương hoa
thơm lắm, ngươi nhất định sẽ thích”
Thanh Dao dùng bao đựng xương cốt lại, mọi người liền
rời khỏi nơi này.
Bởi vì không có xe ngựa, chỉ có thể đi bộ,nhưng trên
đường lớn rất nhanh liền có được xe ngựa, bọn họ liền xin người ta cho đi nhờ
đoạn đường, lúc đến tiểu trấn liền mua một chiếc xe ngựa, đi tới tiểu viện lúc
trước, đón Mạc Ưu và những đứa hài tử kia.
Khi trời gần tối, họ cuối cùng cũng đến thị trấn nhỏ.
Thế nhưng trong viện không có Mạc Ưu ngay cả hài tử
cũng không có, trống rỗng, trong viện có dấu vết tranh đấu, Thanh Dao vừa nhìn
thấy, sắc mặt liền âm u xuống, đáy lòng hiện lên bất an, chẳng lẽ xảy ra chuyện?
Nàng dặn dò Mạc Sầu đi dò la xem, rất nhanh liền có
tin tức.
Ba ngày trước, Ngũ hoàng tử Hoàng Viên quốc tự mình
dẫn người đem tất cả mọi người trong viện bắt hết, không để lại một người nào.
Không nghĩ tới Mạc Ưu cuối cùng cũng rơi vào tay hoàng
thất, ba ngày trôi qua, không biết hiện tại hắn như thế nào rồi.Mạc Ưu võ công
cao như vậy chưa hẳn đã thua, nhất định là Ngũ hoàng tử dùng kế làm cho hắn bị
bắt, xem ra bọn họ phải nhanh chóng tới Ly kinh, chỉ mong hắn không gặp chuyện
gì không may.
Nhất là Mạc Sầu, vừa nghe Mạc Ưu xảy ra chuyện, khuôn
mặt xinh đẹp đã chảy nước mắt ròng ròng, thúc giục chủ tử:
“Tiểu thư, chúng ta đi cứu hắn đi, nhất định phải
nhanh chóng, bằng không hắn sẽ chết mất.”
Thanh Dao cẩn thận phân tích một chút, cũng không thập
phần nóng ruột, bỏi vì Mạc Ưu là bị người trong hoàng thất mang đi, nhưng mà
vẫn còn có người của Y phủ, những người đó sẽ không để Mạc Ưu bị giết, vì thế
việc này sẽ chọc kinh động đến Hoàng đế, chỉ cần Hoàng đế biết Mạc Ưu tồn tại,
hắn liền một chút việc cũng không có, có điều hắn khôi phục lại thân phận, sẽ
không phải Mạc Ưu mà các nàng biết nữa.
Nghĩ vậy Thanh Dao liếc Mạc Sầu một cái, chỉ sợ nàng
ta không chịu nổi đả kích này. Nàng ta hình như chưa hề nghĩ tới thân phận
hoàng tử của Mạc Ưu, hoặc là cố tình quên mất.
Chẳng qua nhìn bộ dáng nha đầu kia, thực sự lòng nóng
như lửa đốt, nếu như nàng không đáp ứng nàng ta, chỉ sợ bản thân nàng ấy sẽ tự
chạy đi.
“Vô Tình, ngươi mệt không?”
Trong bóng đêm, Thanh Dao
ôn nhu hỏi Vô Tình, Vô Tình nhìn hình dạng mềm mại động lòng người của nàng,
đáy lòng như có mật ngọt, tất cả đều tốt, đều qua rồi,khiến cho hắn hoài nghi
tất cả mọi thứ điều không phải là thật, lén lút véo mình vài lần, quả thực rất
đau, thì ra tất cả là sự thật.
Thanh Dao vẫn còn sống, vẫn ôn nhu nói chuyện cùng
hắn.
Mọi thứ như vậy là đủ rồi.
Chương
111.3
“Ta không mệt mỏi, chúng ta lên kinh cứu Mạc Ưu trước
đi.” Đối với thân phận Mạc Ưu, Vô Tình cũng không biết, chỉ cho rằng các nàng
đã làm gì đó chọc giận quan phủ, nên Mạc Ưu mới bị bắt.
Nếu Vô Tình không có việc gì, Thanh Dao nhìn ba người
còn lại một cái, cuối cùng chậm rãi mở miệng:
“Chúng ta đi thôi.”
Bốn người chưa từng nghỉ ngơi, lại lên xe ngựa. Thanh
Phong cùng Mạc Sầu thay phiên nhau đánh xe, đi về phía Ly kinh.
Mười ngày sau đến nơi, họ tìm một khách sạn nghỉ ngơi,
Thanh Dao cùng Mạc Sầu khôi phục diện mạo như cũ. Hiện tại các nàng không còn
sợ gì, Trưởng Tôn Dận đã chết, hơn nữa đây không phải là Thanh La quốc, mà là
Ly kinh của Hoàng Viên quốc.
Sau khi ở trọ, Mạc Sầu lập tức tìm tiểu nhị để nghe
ngóng tin tức, Ly kinh gần đây có ai bị chém không.
Tiểu nhị kinh ngạc, nhìn nữ nhân này xem có thần kinh
không, thật lâu mới kịp phản ứng, liên tục lắc đầu.
“Không có, khách quan, nào có ai bị chém đầu, kinh
thành gần đây chỉ có một hỉ sự, không có án tử.”
“Đại hỉ sự?”
Mạc Sầu sửng sốt một lúc, có chút không yên lòng,
thuận tiện hỏi:
“Hỉ sự gì vậy?”
Mặt mài tiểu nhị rạng rỡ nói:
“Thất hoàng tử đã trở về, Hoàng thượng thật vui mừng.”
Nghe xong một lúc lâu Mạc Sầu
mới phản ứng được, Thất hoàng tử, Mạc Ưu không phải là thất hoàng tử sao, hắn
quả nhiên lại trở về làm thất hoàng tử, hắn căn bản là không có việc gì, mà các
nàng trên đường thì ăn không ngon ngủ không yên, hắn được lắm, dĩ nhiên làm
hoàng tử, không biết bởi vì thân phận Mạc Ưu hay là do chịu khổ, Mạc Sầu nổi
cáu khóc, không nói được một lời, đi bẩm báo chủ tử.
Thanh Dao nghe xong như đã hiểu rõ, nhưng mà nhìn Mạc
Sầu ánh mắt hồng hồng, thật có chút yêu thương.
“Ngươi khóc cái gì, hắn vốn là thất hoàng tử Thẩm
Ngọc, bây giờ xác định hắn không có việc gì, không phải nên cao hứng sao? Chẳng
nhẽ ngươi nhẫn tâm nhìn hắn bị giết?”
Thanh Dao vừa nói xong, Mạc Sầu trong lòng cứng lại
lẩm bẩm nói:
“Nhưng là hắn thành Thất hoàng tử, vậy thì hắn không
theo chúng ta về Vô Tình cốc sao?”
Cả người đều mệt mỏi, không có tinh thần, Thanh Dao
quay đầu nhìn Vô Tình, xem ra nha đầu này trong lòng đã có Mạc Ưu, có trở về Vô
Tình cốc hay không, đương nhiên là phải xem ý tứ Mạc Ưu. Chỉ cần hắn muốn về,
nàng tự nhiên sẽ có biện pháp đưa hắn đi, nếu hắn không tự nguyện đi, nàng muốn
mang hắn đi cũng không mang được.
“Mặc kệ có trở về hay không, chúng ta vẫn nên vấn an
hắn.Hiện tại tất cả mọi người mệt mỏi, nghỉ ngơi nửa ngày đi, đến tối chúng ta
đến phủ Thất hoàng tử bái phỏng, xem hắn muốn là Thất hoàng tử Thẩm Ngọc hay là
Mạc Ưu.”
Thanh Dao nói xong quay đầu nhìn Vô Tình, thản nhiên
mở miệng:
“Vô Tình, ngươi cũng nghỉ ngơi chút đi, trên đường đã
mệt mỏi rồi. Đến tối chúng ta sẽ đi bái phỏng Thất hoàng tử, nếu hắn đồng ý về
Vô Tình cốc, chúng ta cùng nhau đi, nếu hắn không muốn trở về thì chúng ta tự
trở về.”
“Được.”
Vô Tình gật đầu, hắn rất khát vọng trở lại trong cốc,
nơi đó rất yên tĩnh, hắn đã nghĩ cùng Thanh Dao yên ổn mà sống.
Thanh Phong qua giúp Vô Tình sang phòng khác, bốn
người chia nhau rửa mặt nghỉ ngơi.
Buổi tối, mọi người mới tỉnh ngủ, đứng lên dùng bữa,
hỏi tiểu nhị xem phủ đệ của Thất hoàng tử ở chỗ nào, đoàn người ngồi xe ngựa
đến phủ của Thất hoàng tử.
Ly kinh – Hoàng Viên quốc đế đô, buổi tối so với ban
ngày càng náo nhiệt, xa hoa hơn, đủ loại đèn lồng treo trước cửa hình thành
khung cảnh tráng lệ. Mạc Sầu vén rèm nhìn cảnh sắc, lẳng lặng suy tư, cảm súc
phập phồng không thể suy nghĩ, sắp gặp lại Mạc Ưu, trong lòng nàng liền cao
hứng, nhưng nghĩ tới thân phận của hắn lại nhói đau một cái, hắn cùng nàng
không giống nhau.
Phủ đệ Thất hoàng tử cách hoàng cung rất gần, đây là
ân điển của hoàng thượng, xung quanh khá yên tĩnh, một tiếng động cũng không
có.
Trước cửa phủ đồ sộ, hai cái đèn lồng đỏ sẫm, thạch sư
hai bên thật uy vũ, phía trước hai con sư tử đá rất
nhiều thị vệ đứng thành hai hàng, hông đeo bội kiếm, thỉnh thoảng đi lại trước
cửa, Mạc Sầu lập tức đi xuống, bình tĩnh nói:
“Chúng ta muốn cầu kiến Thất hoàng tử.”
Mấy thị vệ vô cùng kinh ngạc, liếc nhìn nhau một cái,
cuối cùng thị vệ đứng đầu trầm mặt, phất phất tay:
“Ở nơi nào đến đây thế, Thất hoàng tử đang nghỉ ngơi,
không gặp bất cứ ai.”
Mạc Sầu chán nản, trừng mắt nhìn thị vệ,Thất hoàng tử
thật khí thế, ngay cả người cũng không thấy được.
Thị vệ dẫn đầu vừa thấy Mạc Sầu phẫn nộ, không khỏi nóng
giận, vươn người qua, vừa sờ bội kiếm bên hông, vừa hung hăng mở miệng:
“Mau cút, bằng không sẽ bắt ngươi giam lại.”
Theo tính tình hàng ngày của Mạc Sầu thì đã sớm cùng
hắn đánh nhau, nhưng tốt xấu gì đây cũng là phủ đệ của Mạc Ưu, hơn nữa không có
chỉ thị của chủ tử nàng không dám tự ý, chỉ đành quay người lại đi tới trước xe
ngựa cung kính bẩm báo:
“Chủ tử, không cho gặp, hắn nói Thất hoàng tử đang
nghỉ ngơi.”
Mạc Sầu vừa báo, Thanh Dao trong xe ngựa khẽ nhíu mi,
nàng biết sẽ như vậy.
Điều này chứng minh rõ ràng nàng đã suy đoán đúng,
Thất hoàng tử bị giam lỏng, thị vệ trước của nhất định nghe lệnh của Y gia, mà
mục đích của Y gia là bảo vệ Thất hoàng tử, như vậy thì lợi thế của bọn họ mới
tốt.
Thanh Dao sắc mặt lạnh lùng, khóe môi hiện ra ý cười,
lạnh như nước.
Ngồi bên cạnh nàng Vô Tình vươn tay nắm lấy tay nàng,
ôn nhu nói:
“Không cho gặp, thì xông vào.”
Tuy tiếng nói nhẹ nhàng nhưng mang theo lệ khí thị
huyết, đôi mắt Thanh Dao tối sầm lại, cùng Vô Tình bước xuống xe, ngẩng đầu
lạnh lùng phân phó Mạc Sầu cùng Thanh Phong:
“Không cho gặp thì xông vào bên trong cho ta.”
Cuồng vọng dâng trào, sát khí ngất trời.
Mạc Sầu đã không quen nhìn những hình người dạng cẩu,
vừa nghe mệnh lệnh của chủ tử, đã không còn khách khí với bọn họ, thân hình
chợt lóe, ánh sáng lạnh khiếp người toả ra,
mang theo bảo kiếm lao thẳng về hướng thị vệ, sau đó Thanh Phong cũng không cam
lòng bĩ rớt lại phía sau, phi thân mà lên.
Hai người giống như hai món vũ khí sắc bén, gặp người
giết người, gặp phật giết phật, một đường thẳng tiến vào phủ Thất hoàng tử.
Mấy người thị vệ trước cửa bị đánh tơi bời, liên tiếp
thối lui, trong phủ tràn ra nhóm thị vệ khác, mấy thì vệ này thì đáng gì, các
nàng đại chiến cùng với hai nghìn phòng vệ quân cùng một nghìn tinh binh cũng
không có chuyện gì, huống chi là mười mấy thị vệ, khỏi cần Thanh Dao cùng Vô
Tình động thủ.
Thanh Dao đẩy Vô Tình theo Mạc Sầu và Thanh Phong một
mạch tiến vào phủ Thất hoàng tử.
Trong phủ ngoài thị vệ đang xông tới còn có một số hạ
nhân, nha hoàn, hoảng sợ chạy toán loạn, nhất thời cả phủ đều náo loạn.
Lúc này có rất nhiều thị vệ bị thương, nên không dám
tiến lên gần Thanh Phong cùng Mạc Sầu nữa, họ thối lui về sau, vượt khỏi trung
đình, chạy qua hoa viên, hành lang, một người vội vàng đi tới, trang phục xa
hoa, trên đầu mũ vàng, cả người phát ra hơi thở tôn quý.
Mạc Sầu ngơ ngác nhìn nam nhân đang đi đến, tuy rằng
hắn không lớn, nhưng một thân quý khí bức người, căn bản không phải là Mạc Ưu,
mà là Thất hoàng tử Thẩm Ngọc.
Mạc Ưu đứng ở trên hành lang, trừng mắt lạnh nhìn thị
vệ:
“To gan, đó là bằng hữu của ta, dám tổn thương bọn họ,
các ngươi đáng chết.”
Hắn vừa nói xong, mười mấy thị vệ tức khắc hoảng sợ
thối lui về một bên, người đứng đầu vội vàng nói:
“Thuộc hạ đáng chết, không biết là khách của Thất
hoàng tử, đã mạo phạm.”
Mạc Sầu thấy Mạc Ưu như vậy, ngược lại đã bình tĩnh,
lùi một bước, đến sau lưng Thanh Dao và không nói gì cả.
Thanh Dao giơ tay lên, nhìn về phía Mạc Ưu, hắn nói
một câu, nhưng lại không có nhiều lực, xem ra đã bị ngươi ta hạ độc.
“Thất hoàng tử, không tiếp bằng hữu sao.”
Tiếng nói của nàng vừa dứt, Mạc Ưu thu hồi ánh mắt ở
chỗ Mạc Sầu lại, cung kính nói:
“Mời đến phòng khách.”
Thanh Dao khẽ gật đầu, xem ra vẫn là Mạc Ưu, hắn không
có thay đổi, chỉ sợ hiện tại hắng đang thân bất do kỷ, hoàn toàn bị người ta hạ
độc, các nàng đanh định theo Mạc Ưu đi vào, thì nghe thấy ở chỗ khác trên hành
lang có một tiếng nói:
“Khoan đã.”
Theo tiếng nói nhìn sang thì ra là một cô nương xinh
đẹp, mài rậm mắt to, đúng là biểu muôi Y Song Nhi của Thất hoàng tử, một thân
vênh váo hung hăng, hai mắt đầy lửa giận nhìn về phía dưới hàng lang, nơi bốn
người đứng trong hoa viên, đèn lồng chiếu sáng tỏ, thấy rõ bốn người kia là ai
thì càng tức giận, nghĩ đến cái tát của Mạc Sầu, nàng hận không thể phát tiết
được, nhưng biết rõ thân thủ lợi hại của nàng ta nên cũng không dám hành động
tùy tiện, chỉ lạnh lùng nhìn về phía thị vệ bên cạnh:
“Mấy người này không phải là bằng hữu của Thất hoàng
tử, họ là người đã bắt cóc Thất hoàng tử, lập tức lên bắt bọn họ.”
Y Song Nhi vừa nói xong, bên cạnh đã có một tiếng quát
lên như sấm: “Ai dám?”
Chương
111.4
Khuôn mặt xinh đẹp của Y Song Nhi loé lên vẻ khó tin,
cuối cùng tính nũng nịu tiểu thư cũng thể hiện ra:
“Biểu ca, ngươi quát ta làm gì? Những người này thoạt
nhìn cũng không phải ngươi tốt, ngươi là hoàng tử, sao có thể ở cùng chỗ với
bọn họ, ngươi xem bọn họ dám đánh người của vương phủ, hơn nữa trước đây nữ
nhân kia còn đánh ta.”
Y Song Nhi đáng thương đau khổ cắn môi dưới, đôi mắt
có lệ lưng tròng, bộ dáng như bị khi dễ, nói xong còn dùng một ngón tay chỉ Mạc
Sầu, không biết bởi vì thiên tính nữ nhân, hay bởi vì Mạc Sầu đánh nàng, dù sao
hai người thấy nhau đều hận không thể bóp chết người kia.
Mạc Ưu khuôn mặt lạnh nhạt hờ hững, trên đầu kim quan
sáng rực, giơ tay nhấc chân đều hiện một vẻ không giận mà uy nghi:
“Y Song Nhi, nơi này là phủ Thất hoàng tử, không phải
Y phủ của ngươi, không tới phiên ngươi nói chuyện, nếu ngươi không quen, có thể
đi, nhưng đừng đắc tội bằng hữu của ta.”
Mạc Ưu ác độc lên tiếng, trước đây hắn đối với Y Song
Nhi còn có chút tình huynh muội, giờ đây chút tình huynh muội đó cũng không
còn. Chẳng qua bề ngoài của Y phủ là bảo vệ Thất hoàng tử, vì hoàng mệnh mà
tới, nhưng thực tế cũng đáng hận như người trong hoàng thất. Bọn họ hạ độc và
giam lỏng hắn.
Y Song Nhi bị Mạc Ưu quát dọa, tuy rằng tức giận nhưng
không dám nói một câu.
Nàng thích biểu ca, muốn gả cho hắn, vì thế không thể
làm hắn tức giận, bằng không hắn nhất định sẽ không thú nàng, phụ thân nói nữ
hài tử phải dịu dàng hiền lành, như vậy mới có thể có được lòng của nam nhân,
nghĩ vậy Y Song Nhi hít sâu, sau đó chậm rãi nói:
“Được rồi biểu ca, vì ngươi ta không so đo cùng với
bọn họ nữa.”
Vài người trong hoa viên thật sự là không chịu nổi nữ
nhân này. Ai cũng nhìn ra được nam nhân kia ghét nàng đến cỡ nào, nàng còn tỏ
vẻ đáng yêu, giả ngây thơ, không biết là ngu ngốc hay thần kinh, Mạc Sầu thực
không chịu nổi hừ lạnh, nói một câu:
“Ngực lớn không có đầu óc.”
Một lời này không lớn không nhỏ truyền vào trong tai Y
tiểu thư, sắc mặt nữ nhân này lập tức thay đổi, quay đầu lại hung hăng trừng
Mạc Sầu, Mạc Sầu liền trừng lại
Nàng mà sợ nàng ta sao, nếu không phải có chủ tử ở
đây, đã sớm đánh cho nàng ta mặt mũi bầm dập, ai mà thèm xem nàng ta giả bộ khả
ái, thanh thuần chứ, nghĩ đến là muốn nôn.
Nghe Mạc Sầu nói, Mạc Ưu nhìn Y Song Nhi, thấy nàng
tóc tay dựng thẳng, ánh mắt trừng trừng, như con nhím xù lông, hắn sợ gặp phải
chuyện gì nữa, nhịn không được nhẹ giọng một chút :
“Song Nhi, biểu ca phải tiếp đãi khách nhân.”
Hắn vừa nói xong. Y Song Nhi như nghe được âm thanh
thiên nhiên, biểu ca lần đầu tiên nói nhỏ nhẹ với nàng như vậy, nàng thực sự
quá kích động, lập tức quên không cùng Mạc Sầu đối chọi, gật đầu liên tục,
giống như gà mổ thóc.
“Được, ta đi xuống trước.”
Phụ thân đã nói, nữ nhân thông minh phải biết tốt mà thu
lại. Nhưng mà trước khi dời đi vẫn không quên lườm Mạc Sầu, nữ nhân này nàng sẽ
không bỏ qua. Y Song Nhi hung hăng phát thệ, dẫn nha hoàn bên người rời đi.
Trong hành lang Mạc Ưu vung tay lên, lạnh lùng ra
lệnh:
“Đều đi xuống đi.”
Thủ vệ phủ Thất hoàng tử lên tiếng trả lời, nhân cơ
hội đi xuống xử lý vết thương.
Họ mặc dù vô tri, cũng biết những người trước mắt này
là nhân vật cực kì lợi hại, chỉ hai người thủ hạ, liền đánh bại mười mấy người
họ đơn giản, nhìn nam tử tóc bạc dẫn đầu, ngồi trên xe lăn, đẹp tựa thiên tiên,
nam tử này là Vô Tình nghe đồn thị huyết, giết người không chớp mắt, đừng nói
mấy người bọn họ, dù có nhiều hơn chỉ sợ cũng không phải đối thủ của hắn.
Trong chớp mắt, vườn hoa rộng lớn, trừ bỏ bọn họ, ngay
cả hạ nhân cũng đều lui xuống.
Mạc Ưu theo hành lang đi xuống, trước mặt Thanh Dao
cung kính nói: “Tiểu thư?”
Thanh Dao chưa kịp lên tiếng, Mạc Sầu ở bên cạnh lạnh
lùng nói: “ Thất hoàng tử thật hiếu khách a, xem ra chúng tôi đến là dư thừa,
còn tưởng ngươi gặp phải chuyện gì, sớm biết thế đã không tới? Kết quả ngươi an
tâm ở chỗ này làm hoàng tử.”
Mạc Ưu vẫn là tuổi trẻ, bị Mạc Sầu châm chọc mặt liền
lúc đỏ lúc trắng, một lời cũng không nói lên được.
Thanh Dao lạnh lùng thản nhiên nói: “Đến đại sảnh nói
chuyện đi.”
“Dạ”. Mạc Ưu cuối cùng cũng thở dài một hơi, cung kính
đưa Thanh Dao cùng Vô Tình vào đại sảnh, bản thân thì đứng ở một bên, Thanh Dao
nhìn thần sắc của hắn không có vẻ cuồng ngạo, vẫn như trước khiêm tốn, trong
lòng cũng thấy dễ chịu chút, vẫy vẫy tay:
“Mạc Ưu, ngươi cũng ngồi đi, ngươi là chủ nhân, làm
cho người ngoài thấy sẽ không tốt.”
“Chủ tử.”
Mạc Ưu ngẩng đầu, đón nhận tầm mắt bức người của chủ
tử, không chống cự được liền ngồi trên chủ vị, những người khác ngồi ở vị trí
khách nhân.
“Chúng ta đi là muốn xem ngươi có bình an không, hiện
tại cũng an tâm, chúng ta phải về Vô tình cốc.”
Thanh Dao nói xong, ánh mắt Mạc Ưu chợt lóe lên: “Đã
diệt trừ Trường Tôn Dận.”
“Ừ đã giết hắn rồi, không biết Tiểu Ngư Nhi thế nào?
Cũng đã đi được mấy tháng rồi.”
Thanh Dao nhẫm tính một chút, lúc ra đi là tháng hai
mùa xuân, giờ đã mùa thu, thời gian trôi thật mau, cũng đã được sáu, bảy tháng,
Tiểu Ngư Nhi hẳn là đã biết nói, cũng đã biết đi, ánh mắt Thanh Dao có chút chờ
mong, không biết nha đầu kia mở miệng sẽ nói cái gì?
“Có thể dẫn ta đi không?”
Bỗng nhiên âm thanh cô đơn của Mạc Ưu vang lên, Thanh
Dao không bất ngờ, ngước mắt lên nhìn hắn:
“Mạc Ưu thân phận ngươi tôn quý như vậy, chẳng lẽ thực
sự muốn đi theo chúng ta sao?
“Nếu không phải thân bất do kỉ, ta đã đi tìm mọi
người, ta bị Ngũ hoàng huynh hạ độc, vì thế nội lực hoàn toàn không còn. Hiện
tại, trong phủ nói là bảo hộ ta, nhưng mục đích thực sự là khống chế ta, bởi vì
mất đi ta Y gia sẽ không còn gì.”
Hắn vừa nói xong Thanh Dao thở dài một tiếng, liền
biêt có người nghe trộm ngoài cửa, tiếng nói lạnh lùng vang lên:
“Thất hoàng tử chúng ta hôm nay đến là cùng người nói
lời từ biệt, cũng từng là bằng hữu của nhau. Chúng
ta cũng nên cùng ngươi nói tiếng tạm biệt.”
Động tác của Thanh Dao mọi người trong sảnh đều biết,
chỉ có Mạc Ưu là không hiểu bởi vì không có nội lực, nhưng thấy động tác của
chủ tử hắn biết bên ngoài có người nghe trộm, không cần đoán cũng biết, ngoại
trừ Y Song Nhi thì còn ai,
nếu nàng thích nghe trộm hắn sẽ thành toàn cho nàng.
“Vậy cũng tốt, ta sẽ không tiễn các ngươi, đi đường
mạnh khỏe, đến Hoàng Viên quốc thì hãy tìm ta.”
“Nhất định”. Thanh Dao tiếp lời, hai người kẻ xướng
người họa, vẻ mặt tự nhiên đến cực điểm, người nghe trộm ngoài cửa quả nhiên là
Y Song Nhi, nữ nhân ngu xuẩn này đã quên, trong phòng này tất cả đều là cao
thủ, chả nhẽ lại không nghe được hơi thở của nàng? Còn nghe đến chăm chú, vẻ
mặt mừng rỡ, nàng vốn lo lắng biểu ca sẽ bỏ đi, không nghĩ tới căn bản là không
có chuyện này, ngẫm lại cũng đúng, có ai nguyện ý không làm hoàng tử mà lại làm
một hạ nhân.
Y Song Nhi nghe được kết quả mong muốn, liễn dẫn người
rời đi rất nhanh.
Trong phòng khách vài người thở phào nhẹ nhõm,nhìn về
phía Mạc Ưu, Thanh Dạo chậm rãi nói: ‘Ta đoán được ngươi bị hạ
độc, đã thế chúng ta sẽ mang ngươi đi, nhưng mà việc này không thể nóng vội,Y
gia sẽ không sơ xuất, chỉ sợ trong phủ có rất nhiều người của họ.
“Dạ.”
Mạc Ưu vừa dứt, có nha hoàn từ bên ngoài đi tới, trầm
ổn dâng trà cho mọi người, mọi người cũng không nói gì, đến khi nàng dâng trà,
lui ra ngoài, Mạc Sầu sốt ruột nói: “Mạc Ưu.”
Nàng muốn hỏi Mạc Ưu một vấn đề, nhưng Thanh Dao đưa
tay lên, ngăn cản nàng nói chuyện, trong phòng lại yên tĩnh như cũ, Thanh Dao
trầm mặt lạnh lùng vung tay, Mạc Sầu rất nhanh lắc mình ra ngoài, ngoài cửa nha
đầu châm trà vẫn đang đứng đó, bị Mạc Sầu làm cho hoảng sợ, Mạc Sầu liếc mắt
một cái, nàng ta mới không cam lòng rời đi.
Trong sảnh, Thanh Dao chậm rãi nói: “Đây chỉ là một”
“Chuyện thế này chỉ sợ nhiều vô số.” Mạc Ưu cáu giận
nói, vẻ mặt phiền muộn, hắn căn bản vô kế khả thi.
Thanh Dao trầm giọng trấn an hắn: “Ngươi cũng đừng
nóng lòng, an tâm đợi đi, để Vô Tình tra giúp ngươi xem độc của ngươi có thể
giải không, độc giải được chúng ta sẽ tìm cơ hội đưa ngươi đi.”
“Dạ.” Mạc Ưu lĩnh mệnh, bước nhanh tới trước mặt Vô
Tình vươn tay ra, Vô Tình bắt mạch cho hắn, chỉ nghe một hồi, liền buông lỏng
chậm rãi nói: “Đây là nhuyễn cân tán, cũng không phải là kì độc khó giải, ta có
giải dược ở đây.”
Vô Tình nói xong lấy giải dược đưa một viên cho Mạc
Ưu, Vô Tình là một thần y, trên đời này rất ít có độc dược mà hắn không giải
được, nhưng nói không có, cũng không có khả năng, thế sự thì không có tuyệt
đối.
Mạc Ưu ăn xong giải dược, tâm tình được thả lỏng rất
nhiều nhưng Thanh Dao không quên dặn dò hắn: “Ở trong thời gian ngắn ngươi đừng
lộ ra dấu vết gì, đừng làm cho người ta biết ngươi đã giải nhuyễn cân tán,
ngươi hãy biểu hiện như cũ, chờ thời cơ tới, chúng ta sẽ đem ngươi ra ngoài.”
Chương
111.5
“Dạ.” Mạc Ưu cung kính lên tiếng trả lời, chờ Thanh
Dao đứng lên, lại nhớ tới mười mấy tiểu khất cái, không khỏi cau mày: “Tiểu Đào
các nàng có khỏe không?”
“Ân rất tốt, bọn chúng mỗi ngày đều nghiêm túc luyện
công, ta không có buông lỏng chuyện này.”
“Vậy là tốt rồi, đến lúc đó dẫn chúng cùng đi.”
Thanh Dao vươn tay đẩy giúp Vô Tình, mọi người cùng
nhau rời đi.
Mới ra đến cửa chính
sảnh,trước mặt đã có một trung niên nam nhân cao lớn trầm ổn, một thân quan
phục, đầu đội quan mão, khuôn mặt uy nghi, tầm mắt vội vã nhìn chằm chằm mấy
người Thanh Dao, rồi đi tới bên các nàng, bước chân thong thả, đánh giá bọn họ.
Trong phòng khách, Mạc Ưu đã đi ra, trên mặt hiện lên
vẻ không kiên nhẫn, nhưng không thể hiện ra bên ngoài, mà nhàn nhạt giới thiệu
cho Thanh Dao:
“Đây là cậu ta. Hộ bộ thị lang Y Tư Nguyên.”
Thanh Dao vượt lên ôm quyền, không tự ti cũng không
kiêu ngạo nói:
“Tham kiến Y đại nhân.”
Hai tròng mắt sắc bén của Y Tư Nguyên đảo qua khuôn
mặt xuất trần của Thanh Dao, rồi nhìn nam tử tựa như trích tiên ngồi ngay trước
mặt nàng, tuy rằng bình tĩnh, nhưng quanh thân lãnh ý, cái hàn ý này là từ
trong xương mà phát ra này, làm người ta cực kì sợ hãi, hơn nữa đối với người
này hắn không phải hoàn toàn không biết, nghe đồn hắn ta là Vô Tình, ngụ ở Vô
tình cốc biên giới của Hoàng Viên quốc, không ngờ Thất hoàng tử lại có thể quen
được người như vậy, lập tức trong mắt hiện lên toan tính:
“Khách khí, đã phải đi sao?”
“Vâng, sắc trời không còn sớm, Thất hoàng tử cũng nên
nghỉ ngơi.” Thanh Dao tiếp tục nói, đang chuẩn bị dẫn người ra ngoài, ai biết
được Y đại nhân đột nhiên nói:
“Nếu là bằng hữu của Ngọc nhi, vậy ở trong phủ đi, ở
thêm vài ngày đi dạo kinh thành cũng tốt a.”
Ánh mắt Mạc Ưu trở lên sắc bén, không biết người cậu
này lại có chủ ý gì, nhìn vẻ mặt tính toán của hắn, thì bản thân không thể an
tâm, hoăc bởi vì Vô Tình rất lợi hại, nên hắn nổi lên tâm tư chăng, bất quá nếu
có thể lưu bọn họ lại, thì hãy để hắn cao hứng đi, nghĩ vậy liền nói theo lời
của Y Tư Nguyên:
“Vậy các ngươi hãy lưu lại đi, dù sao trong phủ cũng
rộng, xem như bồi bổn hoàng tử vậy.”
Lúc thời cơ đến hắn sẽ cùng mọi người ly khai. Mạc Ưu
âm thầm tính toán, sau đó hướng về phía Y Tư Nguyên như mong chờ: “Vẫn là cậu
chu đáo hơn.”
Y Tư Nguyên thật cao hứng, Ngọc Nhi hiếm khi có vẻ mặt
ôn hòa khi nói chuyện cùng hắn, thật là quá tốt, chỉ cần từ từ mở khúc mắc, thì
Ngọc nhii sẽ chấp nhận việc người Y phủ đối tốt với mình, ý cười trên mặt Y Tư
Nguyên càng sâu.
“Ân, người đâu, đưa bằng hữu của Thất hoàng tử, an bài
ở biệt viện đi, tiếp đãi tốt nhé.”
“Dạ. đại nhân" lập tức có mấy tiểu nha đầu bên
cạnh cung kính cúi đầu lĩnh mệnh, Thanh Dao lạnh lùng nhìn hết thảy, Y đại nhân
này tựa hồ đa mưu túc trí, nếu như nàng nhớ không nhầm thì nơi này
là phủ Thất hoàng tử, mà mọi người nơi này lại chỉ nghe lời của hắn, thảo nào
Mạc Ưu kiên quyết không ở lại Hoàng Viên quốc, người như vậy còn nữa điểm thân
tình gì.
Hơn nữa, hắn tuyệt nhiên không hỏi ý kiến các nàng,
liền tự chủ trương, Thanh Dao sắc mặt lạnh độ ngột, con ngươi hiện lên sát khí.
Nhưng mà Mạc Ưu đã nhanh chóng đi lên, vẻ mặt cầu
khẩn, rõ ràng muốn các nàng lưu lại đây, nếu đã như vậy, nàng sẽ bỏ qua cho Y
đại nhân một lần, nếu lần sau còn dám tùy tiện quyết định thay người khác, nàng
sẽ để cho hắn hiểu rõ cách tôn trọng người khác.
“Làm phiền.”
Thanh Dao vừa dứt lời, bên kia truyền đến một tiếng
quát: “Không được.”
Y Song Nhi được nha hoàn thông báo, đã chậm rãi dẫn hạ
nhân đi tới, rất xa liền nghe thấy phụ thân muốn giữ lại những người kia, nàng
đã sớm nổi giận lôi đình, vốn cho rằng những người này sẽ cự tuyệt, ai biết họ
dám mặt dày ở lại, nàng lập tức không khống chế được bình tĩnh kêu thất thanh.
Người theo tiếng nói vội vàng chạy
tới, đứng bên ngươi Y Tư Nguyên, lắc tay hắn nói: “Phụ thân đừng cho những
người này ở lại, bọn họ từng khi dễ ta, chính nàng còn đánh ta, ta không muốn
thấy nàng.”
Nàng nói xong, một ngón tay chỉ về phía Mạc Sầu, Y Tử
Nguyên biến sắc, lập tức cưỡng chế cơn giận đè xuống, bất quá ánh mắt có chút
khó coi, không ngờ có người đủ can đảm khi dễ con hắn, nữ nhi này ở Y gia là
bảo bối, vừa sợ nàng đau lại sợ nàng ngã, nghĩ không ra lại bị một nô tài đánh,
sắc mặt Y Tư Nguyên thay đổi mấy lần. Nhưng vẫn ôn nhu khuyên nhủ nữ nhi:
“Song Nhi không được vô lễ, đây là bằng hữu của biểu
ca ngươi, chuyện quá khứ liền cho qua đi, đánh nhau xong thì là bằng hữu.
“Đúng vậy, đánh nhau xong thì là bằng hữu.” Thanh Dao
cũng theo lời hắn pha trò, kì thực nếu không phải nể mặt Mạc Ưu, nàng đã nghĩ
tát cho hai cha con hắn mỗi người vài cái để hạ hỏa.
“Không được,ta không đồng ý.” Y Song Nhi vừa thấy Mạc
Sầu liền nổi giận lôi đình, người khác còn nàng còn cố chịu một chút, bởi vì
trực giác của nữ nhân, nàng thấy biểu ca đối với nữ nhân này không giống với
người khác, thế nên bất an, không đồng ý.
“Hồ đồ.” Y Tư Nguyên có sủng nữ nhi, nhưng khi có
chuyện gì thì rất nguyên tắc, khuôn mặt nghiêm túc nói: “Song Nhi, như thế còn
gì là nữ nhân nữa, sao còn làm được hoàng phi."