Ads
Bên cạnh người Thanh Dao
một tiểu quan nhẹ giọng tán thưởng, cúi đầu nhìn hoa y trên người mình liếc mắt
một cái, tuy rằng quý báu, hoa y cẩm nhung, thế nhưng cùng người ta so sánh với
nhau, thực sự là bụi đất mà, trong lòng liền bị đả kích lớn.
Thanh Dao nhẹ gật đầu một
cái, còn chưa kịp lên tiếng, thì trước cửa liền truyền đến thanh âm lạnh lùng
của hầu gái Tu Hoa lâu.
"Được rồi, các cô
nương, mời theo nô tỳ lên đài đi."
Lời vừa nói ra, tất cả
mọi người liền khẩn trương lên, xoay người lại nhìn tỳ nữ của mình đến , làm
cho các nàng giúp đỡ kiểm tra lại một lần.
Tỳ nữ của Tu Hoa lâu có
vẻ mặt không kiên nhẫn, trong lòng hừ lạnh, căn bản nhà quê, còn phải kiểm tra
tả hữu sao?
Năm nào hoa khôi không
phải là người của của Tu hoa lâu chúng ta, đừng nói đệ nhất danh, chính là tên
thứ hai, tên thứ ba, cũng không có rơi qua nhà khác, những người này căn bản là
si tâm vọng tưởng, nghĩ đến đây, hầu gái kia sắc mặt càng âm u thêm vài phần,
thanh âm lạnh hơn.
"Được rồi, đi thôi."
Nói xong quay đầu ở phía
trước dẫn được, Thanh Dao khẽ nhướng mài một chút, đáy mắt đầy lạnh lẽo, nhưng
không có phát tác, cùng một tiểu nha đầu tính toán quả thật không đáng , mục
tiêu chính của nàng là Trưởng Tôn Dận, hôm nay Trưởng Tôn Dận nhất định sẽ qua
đây.
Hắn sẽ ở nơi nào đây?
Thanh Dao âm thầm tính toán, nếu là người trong hoàng thất đến hẳn là ở bên
trong gian phòng trang nhã lầu hai, mở cửa sổ, đúng lúc có thể đem quang cảnh
phía dưới nhìn thấy rõ ràng nhất.
Đoàn người theo kia hầu
gái đi qua hành lang nhắm đài cao phía trước mà đi.
Lúc này, theo hành lang
đối diện, đi tới ba vị nữ tử dáng điệu thướt tha nhiều vẻ , mặc hoa y màu sáng
, thần sắc thanh cao, giữa trán đầy vẻ ngạo khí, bước đi ưu nhã, ba nữ tử này
chính là thanh quan từ Tu hoa lâu đi ra, và là người được đề cử dự thi lần này.
Mộc Thanh Dao chỉ tùy ý
nhìn lướt qua, liền nhìn ra những người này chỗ đặc biệt, quả nhiên là được tỉ
mỉ dạy dỗ, chỉ phần kêu ngạo tự tin kia, cũng không phải là người bình thường
có thể học được, những người đi cùng hàng với nàng nhìn thấy các nàng ấy, rất
nhiều người vừa đối diện ba nữ tử kia, khí thế liền yếu đi, cả người lập tức bị
mất đi tự tin.
Thanh Dao khóe môi thầm
cười nhạt, nhìn ba nữ nhân kia vượt lên phía trước đi đầu, chẳng qua là khi mâu
quang của nàng rơi xuống trên người vị thanh quan đi sau cùng, ánh mắt đột ngột
trầm xuống, quanh thân hàn ý se lạnh, nàng kia mặt mày như hoạ, đáy mắt đầy vẻ
sầu khổ, thần tình đạm mạc đến cực điểm, hình như tất cả sự việc này cùng nàng
không quan hệ.
Nữ nhân này đúng là Huyền
Nguyệt công chúa, Mộ Dung Như Âm?
Vì sao đường đường công
chúa lại trở thành thanh quan của Tu hoa lâu, chẳng lẽ là người nam nhân Thượng
Quan Hạo kia, đã đem nàng bán đến thanh lâu.
Thanh Dao bất động thanh
sắc tiêu sái đi sau cùng, theo một đám người lướt qua hành lang dài của Tu Hoa
lâu, đường lát gạch, đi thẳng tiến phía trước đài cao.
Toàn bộ phòng khách phát
ra tiếng hoan hô kinh thiên động địa , tiếng thét chói tai không ngừng, Thanh
Dao cau mài một chút, một bước không ngừng tiến lên cùng mấy người phía trước,
bên cạnh bục sân khấu hầu gái của các nhà đều đứng ở chờ.
Ở giữa đài cao, đứng một
đại tú bà cao mã, đối với thanh âm ồn ào dưới đài, chỉ thỉnh thoảng cười, đợi
đến khi hai mươi thanh quan ngồi
vào vị trí xong, mới một tay lắc lắc cây quạt, một tay đưa lên cao, dưới đài
trong nháy mắt một mảnh yên tĩnh.
"Các vị lão các
thiếu gia, hôm nay hoa khôi đại tái so tài quyền lên tiếng ngay trong tay các
vị, dựa theo quy củ năm rồi, lần này đại tái, tổng cộng có ba vòng, trong tay
các vị lão gia các thiếu gia có ba tấm bảng, đến lúc đó, nếu như các lão các
thiếu gia, thích vị Hoa cô nương nào, liền đem bài tử kia ném lên, cô nương kia
được bài tử tối đa, sẽ trở thành thanh quan đại tái được đệ nhất danh, đệ nhất
danh có rất nhiều tiền thưởng nha, các cô nương phải cố gắng nỗ lực."
Tú bà nói xong, cười quay
đầu nhìn hai mươi mấy người thanh quan ở phía sau, một lần liếc nhìn sang, mâu
quang cuối cùng rơi xuống trên người Mộc Thanh Dao, chợt lóe rồi biến mất như
vừa được tẩy gội, Xuân Phong lâu lúc nào lại có mặt hàng tốt như vậy, cũng
không có được nhân vật như vậy ở Tu Hoa lâu, bất quá đại tái đã bắt đầu rồi,
không cho phép nàng suy nghĩ nhiều.
"Được rồi, đại tái
lập tức bắt đầu rồi, trong đại sảnh ngoại trừ các vị lão gia các thiếu gia, kỳ
thực lầu hai cùng lầu ba nhã giữa cũng có rất nhiều người, cũng đều là cấp
khách quý, trong tay bọn họ cũng có bài tử, nhưng không phải là bài tử vàng, mà
là bài tử đỏ, một cái bài tử đỏ bằng ba cái bài tử vàng, đến khi kết thúc chúng
ta sẽ cùng nhau thống kê. |
Phòng khách lần thứ hai
lại vang lên tiếng vỗ tay như sấm.
Mọi người không cần nói
cũng đều biết, mà nhân vật quý khách này,
nhất định là đại quan trong triều, hoặc là hoàng thất quý tộc, đương nhiên
không có khả năng xuất đầu lộ diện, bất quá bọn hắn cũng không dám cùng người
ta tính toán a, bởi vậy mới sớm phát ra tiếng vỗ tay hoan hô.
"Bắt đầu đi, bắt đầu
đi."
Mọi người kêu lên, đều có
chút không thể chờ đợi được, bọn họ tốn năm mươi lượng bạc, để nhìn những thanh
quan tuyệt đẹp, mà không phải để nhìn tú bà có một tầng son phấn thật dày.
Tú bà vừa nhìn mọi người
làm ầm ĩ hẳn lên, thu lại cây quạt, trầm giọng mở miệng: "Tốt, lần này đại
tái, bắt đầu, vòng thứ nhất, mời xem phong tư của các vị thanh quan ."
Tú bà nói xong, liền lui
xuống.
Cái gọi là phong tư, cũng
chính là mỗi vị thanh quan lên đài biểu diễn một chút, diện mạo, vóc người,
kiến thức, cùng cuộc thi hoa hậu ở hiện đại giống như nhau, ở trên đài đi hai
vòng, làm cho mọi người nhìn rõ ràng hơn một ít.
Trong tiếng vỗ tay, đã có
một tiểu quan đứng lên đi về phía trước, giữa tiếng người ồn ào, nữ nhân kia có
chút khẩn trương, sắc mặt phấn hồng, xấu hổ đi tới.
Dưới đài cao, hoàn
toàn yên tĩnh, những nam nhân kia mở to mắt, nhìn nữ tử trên đài thướt tha
nhiều vẻ, mặc dù không có phong cách quý phái, lại có vẻ đáng yêu thiếu nữ, ánh
mắt sợ hãi, tựa như con thỏ nhỏ, làm người ta thấy liền thương, rất nhanh làm
cho nam tử dưới đài tâm viên ý mãn, theo bước đi nàng chậm rãi xoay người lại,
có người bắt đầu vãng ném bài tử lên trên đài, bất quá cũng không thập phần
nhiều, hơi thưa thớt rơi.
Đợi được nàng đi hai vòng
trở về, liền có mấy người nha hoàn của Tu hoa lâu mang một cái khay trong tay
đến, gom mấy bài tử màu vàng nhặt, đưa tới cho cô nương kia bỏ vào hộp gấm.
Sau đó người thứ hai bắt
đầu lên sân khấu, Thanh Dao lạnh lùng nhìn quét một vòng, đối với mấy chuyện
này nàng cũng không có hứng thú, nàng xếp hạng mười mấy, vì thế không nóng nảy.
Một đôi con ngươi như
nước, lặng yên nhìn quét qua, nhìn thấy ba thanh quan cùa Tu hoa lâu, tư thái
cao nhã động lòng gười, mâu quang của hai người phía trước, hiện lên sự bất đắc
dĩ, nhìn chằm chằm biến hóa trong sân khấu, mà một người cuối cùng, thì
vẫn cúi thấp đầu, vẻ mặt vô
cùng lạnh lùng.
Rốt cuộc là chuyện gì xảy
ra?
Công chúalại thành
thanh lâu tiểu quan, nếu quả thật là nàng, vì sao sẽ không về Huyền Nguyệt đi,
mặc dù thái hậu nương nương cùng Bắc Tân vương gia không còn, nhưng nàng cũng
là hoàng thất công chúa, cũng dễ chịu hơn ở bên ngoài làm kỹ tử.
Hay kỳ thực đây căn bản
không phải là công chúa, mà là một kẻ khác.
Thế nhưng rõ ràng lớn lên
giống nhau như đúc, chỉ là hiện tại thái độ không giống trước nữa, trước đây
phần khí thế lăng người, cuồng ngạo đã không còn, có chăng chỉ là một phân đạm
mạc, lạnh lùng, còn có vẻ sầu khổ trong đáy mắt.
Nếu như nàng thật là công
chúa, người nam nhân Thượng Quan Hạo kia thật đúng là không bằng cầm thú, tốt
xấu gì nàng là nữ nhân của mình, có thể nào đưa vào thanh lâu sở quán chứ.
Thanh Dao đang nghĩ đến
nhập thần, thì trong đại sảnh, lần thứ hai vang lên tiếng vỗ tay như sấm,
nguyên lai lúc nàng ngây người, phía trước rất nhiều người đã đi qua, hiện tại
đã đến lượt người của Tu hoa lâu, mà nàng cũng sắp đến lượt.
Người đầu tiên của Tu hoa
lậu là một vị nữ tử, mặc quần áo cẩm y hoa lệ nhiều màu, tóc đen vén cao , ở
bên tóc mai cài một đóa hoa tươi tinh xảo, cả người quyến rũ xinh đẹp, vừa lên
đài liền dẫn tới mọi người hoan hô, thỉnh thoảng có bài tử ném lên.
Nếu bàn về khuôn mặt đẹp,
các cô nương Tu hoa lâu cũng không đẹp hơn cô nuông của thanh lâu khác là bao
nhiêu, nữ nhân đẹp vốn là thiên hình vạn trạng, khác nhau chỉ là cách bồi
dưỡng, hơn nữa các nữ tử nhà thanh lâu khác cũng đều là tỉ mỉ đào tạo mới có,
vậy thì kém nơi nào.
Cái yếu kém hơn chính là,
mỗi người vừa bước ra, đã lo lắng trong lòng, lúc nào cũng thấy hoakhôi này
nhất định sẽ là Tu hoa lâu được. Chuyện thật là đả kích bản thân tạo nên ảnh
hưởng lớn, mà nữ tử Tu hoa lâu mỗi người đều có tư thái, nên tăng thêm ánh
sáng.
Rất nhanh nàng kia đã đi
xuống, sau đó lại bước lên một người, mà nữ tử xuống đài lần nữa lớn lên cùng
Như Âm thập phần tương tự, vừa nhìn thấy nàng, Thanh Dao không khỏi lại nổi lên
nghi ngờ, nàng đến tột cùng là có phải công chúa không?
Bất quá bất kể nàng ta có
phải công chúa hay không, thì Mộ Dung Như Âm từ trước đến nay cùng nàng không
thân thiết, hơn nữa khắp nơi tìm cách hãm hại nàng, còn dùng kế tính hại Mộc
Thanh Hương cùng Mộc Thanh Châu, nếu như hôm nay thật là nàng, cũng là báo ứng
của nàng ...
Mộ Dung Như Âm một thân
hoa y, vóc người cao gầy đầy đặn, đường cong lả lướt, tựa hồ có một loại cao
quý bẩm sinh, làm cho nàng giở tay nhấc chân, đều mang theo ánh sáng làm cho
người ta không dám bỏ qua, nàng vừa ra sân khấu, lập tức hấp dẫn rất nhiều nam
nhân tâm viên ý mã đứng lên, bài tử sôi nổi ném đến, đợi được nàng đi hai vòng
xuống dưới, bên dưới đài, chẳng những có tiếng vỗ tay, còn có tiếng hoan hô,
đợt sau cao hơn đợt trước, cho đến khi nàng vững vàng tiêu sái xuống dưới.
Thanh Dao thở dài.
Nói thật ra, nữ nhân này
xác thực lớn lên xinh đẹp không gì sánh nổi, hơn nữa trãi qua việc vừa quan
sát, nàng ta tựa hồ thật sự là Như Âm, sự cao quý kia có từ trong xương mà ra
có giả bộ cũng không được, huyết thống hoàng thất cao quý , làm cho nhất cử
nhất động của nàng, đều mang theo quý tộc phong phạm.
Chương
105.2
Nhìn bộ dạng này của nàng
ta, Thanh Dao nói không ra là cảm giác gì, nói chung việc này cùng nàng không
có liên quan gì.
Nàng sở dĩ phải ở chỗ
này, chỉ vì phải báo thù cho Mai
Tâm , báo xong thù, nàng sẽ về vô tình cốc, sau này nếu không có việc gì, nàng
cũng lười xuất cốc.
Tiếp theo Như Âm, lại có
hai người đi lên, chỉ là trãi qua ba vị thanh quan của Tu Hoa lâu vừa rồi, nam
nhân bên dưới tựa hồ cũng không có nhiệt tình gì nữa, cho dù có người lên đài,
tiếng vỗ tay cũng khá thưa thớt, bài tử thỉnh thoảng cũng ném lên nhưng rất ít,
làm hại hai tiểu quan kia, sắc mặt ửng đỏ, nhanh chóng đi xuống.
Kế tiếp, chính là Thanh
Dao, nàng chậm rãi đứng lên, quanh thân lạnh lùng, gió nhẹ lay động khăn mỏng
che mặt, khuôn mặt tinh xảo như ẩn như hiện, một đôi con ngươi như nước tựa như
cất giấu hằng hà bí mật, trên khóe mắt thượng đính một ít hạt pha lên, sáng
quắc rực rỡ, càng thêm vô hạn phong tình, trên người sa y, mờ ảo xuất trần, tựa
như tiên tử đạp bụi trần mà đến, không chút nào có tục vị của hồng trần.
Trong đại sảnh, hoàn toàn
yên tĩnh, mọi người hình như bị trúng ma thuật, thật lâu không hề cử động, đợi
đến lúc Thanh Dao đi lần thứ hai, tư thái ưu nhã chậm rãi xoay người lại, các
nam nhân mới thanh tỉnh, tiếng vỗ tay nhiệt liệt, kèm theo thanh âm bài tử rầm
rầm , chớp mắt, trên đài cao hiện lên một tầng bài tử.
Lúc này trên phòng khách
hơn hai mươi mốt nữ nhân cũng đều chú ý tới nàng.
Rất nhiều người trong mắt
lộ đố kị, đặc biệt hai tên nữ tử của Tu Hoa lâu, đáy mắt chợt lóe lên ánh sáng
rồi biến mất, khóe môi nhất mân, chính là nụ cười châm chọc.
Các nàng cũng không tin,
hôm nay khôi vị này còn rơi vào nhà khác được, đừng quên các nàng còn có chỗ
dựa trên nhã khách.
Kế tiếp tiến vào trận tỷ
thí thứ hai, cầm kỳ thi họa, chọn một trong số đó...
Vẫn là giống như lúc
trước, theo thứ tự mà bắt đầu, không biết có phải bởi vì những tiểu quan này bị
đả kích hay không, nói chung họ lên đài phát huy cũng không tốt lắm, tiếng đàn
đều đàn ra đều không thanh nhã lắm, làm hại nam nhân phía dưới đều mang vẻ mặt
thất vọng, không đúng khẩu vị. Cuối cùng ngay cả bài tử cũng không ném.
Hội họa, vẽ một bức tranh
cũng phải có bảy tiêu chuẩn, nói chung đến trận tỷ thí thứ hai, đã có rất nhiều
người từ đáy lòng đã bỏ cuộc, còn lại chỉ có người của Tu hoa lâu, cùng Thanh
Dao so tài.
Tu hoa lâu có ba thanh
quan, một người đàn, một người múa, và một người hoạ.
Như Âm chọn chính là múa,
kỹ thuật nhảy cao nhã động lòng người, dáng người uyển chuyển ở trên đài cao
múa ra nhiều đóa kiều diễm đầy hương thơm, từng cơn gió nhẹ thổi qua, tựa như
đạp bụi trần mà đi, đúng là kỹ thuật nhảy hiếm có, nhìn nàng khiêu vũ, Thanh
Dao trong đầu không khỏi hiện lên hình dáng một người, đó là Đan Phượng quốc
hoàng thái nữ Cơ Phượng, kỹ thuật múa có thể nói kinh người, đáng tiếc hồng
nhan bạc mệnh.
Kỹ thuật của Như Âm so
với Cơ Phượng, có thể nói tương xứng có một không hai .
Múa ngừng, phòng khách
trong nháy mắt tiếng kêu không ngừng, như sóng triều không ngừng xông tới.
Như Âm cũng không có chút
nào hưng phấn, ngược lại càng thêm đạm mạc, chậm rãi hướng dưới đài làm thi lễ,
rồi lui xuống.
Kế tiếp là Thanh Dao lên
đài, nàng chọn tất nhiên là cầm, nhưng lại dùng là hoàng vĩ cầm tự mình mang
đến, đương nhiên hôm nay lên đài, nàng chắc sẽ không dùng ma âm để đánh vào lỗ
tai người nghe, ngược lại chỉ là đơn thuần đàn một khúc tri âm tri kỷ.
Mười ngón nhỏ và dài, khẽ
vuốt lên hoàng vĩ cầm, ánh mắt khẽ nhắm lại, gió nhẹ lay động sa y của nàng, kể
cả khăn che mỏng trên mặt, nhẹ nhàng phất phới, cả người liền như đang tan
trong gió.
Tiếng đàn du dương, như
ngọc châu rơi xuống, dễ nghe êm tai, như dòng suối chảy quá, tươi mát cam lạnh,
như mây xanh lên trời, bay vào chín tầng mây.
Như mê như say, mọi người
chìm đắm ở trong tiếng đàn, trước mắt coi như có ngọc châu bậc lên, trong suốt
như dòng suối chảy qua, ngay sau đó bay thẳng đến chín tầng mây xanh, cả người
giống như cưỡi mây đạp gió, phiêu phiêu dục tiên, không phải thần tiên, càng
hơn thần tiên.
Một khúc kết thúc, mọi
người vẫn chưa phục hồi tinh thần, cho đến khi tiếng vỗ tay thứ nhất rơi xuống
đất, toàn bộ phòng khách đều vang lên tiếng vỗ tay, thật lâu không dứt...
Thanh Dao ôm cầm đi
xuống, lần này thanh quan đại tái hoa khôi đã không cần nói cũng biết.
Thanh quan Xuân phong lâu
hơn một chút, xảy ra việc này mọi người có chút ngoài ý muốn.
Nhất là người của Tu Hoa
lâu, trên có tú bà, dưới có tiểu quan, đều rất tức giận, bất quá dù tức giận
cũng không có biện pháp, chỉ nhìn đợt kết quả cuối cùng phân loại nửa thôi.
Cuối cùng phân loại, kỳ
thực chính là những vương tôn quý tộc, quan to hiển quý, cũng chính là người
nắm bài tử đỏ , có nguyện ý đích thân vì nữ tử này mà dâng lên thẻ đỏ không,
đương nhiên càng nhiều người, liền chứng tỏ cơ hội càng lớn.
Bất quá từ trước này quan
to hiển quý khinh thường làm loại sự tình phải xuất đầu lộ diện này, dù sao thì
đây cũng là việc bất nhã, ai mà muốn xuất
đầu lộ diện làm chuyện này chứ.
Mặc dù Thanh La quốc dân
phong cởi mở, nhưng trong cảm nhận nam tử cuối cùng vẫn cảm thấy nữ tử thanh
lâu còn không có đủ sức nặng kia, vì thế năm rồi, những quan to hiển quý, chỉ
phái người đưa xuống bài tử đỏ là được, không biết năm nay lại là cảnh tượng
như thế nào .
Xung quanh phòng khách
một mảnh yên tĩnh.
Chỉ thấy trên đài cao,
bọn nữ tử kiển chân chờ đợi, biết rõ sẽ không tới, vẫn là muốn sẽ có người tới.
Mà Thanh Dao vừa lúc
ngược lại, vẻ mặt như chuyện không liên quan mình, nói thật ra, những người đó
tới hay không đều không trọng yếu, bởi vì chiếu theo quang cảnh lúc này , nàng
đã thắng chắc, về phần phân loại cuối cùng, cũng không chênh lệch bao nhiêu.
Thế nhưng một trận ồn ào
nổi lên, lại thật sự có người từ nhã giữa đi xuống.
Một bên tóc đen che mặt,
xinh đẹp quỷ mị, nam tử lạnh lùng, chậm rãi đi lên đài cao, hắn vừa xuất hiện,
toàn bộ hai bên khán đài đều cảm thấy nội tâm cứng lại, khủng hoảng từ đáy lòng
vẫn lên tới đỉnh đầu, nam nhân này tuy rằng che ở bên mặt, thế nhưng phân nửa
dung nhan mặt khác, tuyệt sắc vô biên, khóe mắt có vẻ thiên diệp hải đường,
càng thanh tươi đẹp bức người, mà tóc che nữa mặt, để lộ ra thần bí khó lường,
làm cho người ta nhịn không được lòng âm thầm suy đoán.
Một nửa mặt kia có phải
như phân nửa lộ ra hay không, tinh mỹ dị thường, thật là tuyệt thế tao nhã...
Nhưng hết lần này tới lần
khác quanh thân hắn bao phủ xa cách, làm cho người ta không dám làm điều quá
mức.
Hắn mặt không chút thay
đổi, sải bước đi lên, trước ánh mắt của mọi người, trực tiếp đi tới trước mặt
Mộc Thanh Dao , mà lúc này Mộc Thanh Dao đang hồn du cõi mộng, chỉ cảm thấy
trên đỉnh đầu có bóng đen bao phủ nàng, rất lâu không kịp phản ứng.
Thẳng đợi đến lúc quanh
mình bắt đầu vang lên tiếng hút không khí, nàng mới hồi phục tinh thần lại, mới
biết trước mặt có một người đang đứng.
Ngẩng đầu lên, chỉ thấy
một nam tử lãnh mị tuyệt mỹ đứng ở trước mặt của mình, quanh thân lạnh lùng đôi
mắt tựa như một làn nước biển, rộng rãi sâu thẳm làm cho người ta nhìn không thấy
bờ, thế nhưng trong đáy mắt đó chợt lóe lên đau xót, tựa hồ có một loại bi
thương rỉ máu đang chảy qua, đợi cho nàng tinh tế nhìn sang, thì không có gì
cả.
Tựa hồ tất cả đều là do
nàng suy nghĩ nhiều, một người lạnh lùng vô tình
như vậy tại sao có thể có cảm xúc đó đây?
"Cám ơn "
Thanh Dao đứng lên, tiếp
nhận bài tử đỏ trong tay Ngân Hiên, đã làm khó hắn tự mình đưa tới, nàng vẫncó
một loại ảo giác, bọn họ quen biết, thế nhưng trong đầu xác thực không có một
người như vậy.
Ngân hiên không nói gì,
khi nàng cúi đầu, thật sâu nhìn nàng một cái. Đáy lòng đau đớn rất rõ ràng.
Không cầu chúng ta được ở
cùng một chỗ, chỉ cầu biết nàng mọi chuyện đều tốt.
Chỉ mong có một ngày, khi
ta lặng yên rời khỏi thế gian này, nàng còn có thể thỉnh thoảng nhớ lại ta.
Ta chỉ muốn cho nàng hạnh
phúc...
Chương
105.3
"Không có việc
gì." thanh âm khàn khàn của hắn vang lên, sau đó xoay người đi xuống đài
cao, Thanh Dao lại ngẩng đầu lên, chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng cao to của hắn,
tấm lưng kia ở trong đầu nàng tựa hồ có chút ấn tượng, hắn đến tột cùng là
người nào vậy?
Ngân Hiên xuất hiện, đã
đưa tới sóng to gió lớn, rất nhiều người không nhận ra người nam nhân này là
ai, nhưng lại có bài tử đỏ, mặc dù không phải quan to hiển quý, cũng là người
có gia tài bạc triệu quấn thân, hơn nữa từ trước tới nay trong cuộc thi thanh
quan đại tái đây chính là việc ngoài ý muốn nhất.
Có người tự mình đưa bài
tử đỏ cho tiểu quan...
Ai cũng biết việc này đã
có kết quả, ngay khi mọi người nghĩ vì chuyện này đã thành kết cục đã định,
chắc chắn tiểu quan của Xuân Phong lâu sẽ được tuyển làm hoa khôi.
Trên đài cao lại xuất
hiện thêm người thứ hai, chín là Dận vương, Trưởng Tôn Dận.
Trưởng Tôn Dận một thân
hắc y, nhìn qua càng thêm âm trầm, trong đôi mắt âm phong từng trận, con ngươi
lóe ra được sự tính toán, hoài nghi, cuối cùng híp lại một đôi ánh mắt dài nhỏ,
đem bài tử đặt ở trong tay Thanh Dao .
Thanh Dao trấn định một
chút tâm thần. Hai tay nhận lấy, cung kính mở miệng: "Cám ơn."
Phía dưới tay áo buông
lỏng những ngón tay bấm vào trong thịt, mới có thể nhắc nhở chính mình, lúc này
không phải thời cơ tốt nhất động thủ, vẫn là nhịn một chút quan trọng hơn.
Tu hoa lâu này nếu như là
hang ổ của Trưởng Tôn Dận, như vậy càng phải đè nén xuống vì nhất định có rất
nhiều cao thủ ở đây, hơn nữa nhã giữa của Tu hoa lâu, còn không biết ẩn dấu bao
nhiêu cao thủ, là địch là bạn không thể biết được, nên nàng sao có thể nào tùy
tiện động thủ.
"Ừ, không tệ."
Trưởng Tôn Dận con mắt
trên dưới đánh giá Thanh Dao một phen, cuối cùng không còn nghi hoặc nữa, gương
mặt hiện lên vẻ thoả mãn sáng lạng, chậm rãi nở nụ cười.
Mặc dù là cười, nhưng lại
làm cho người có loại cảm giác sởn tóc gáy, nam nhân này tựa như lớn lên trong
góc phòng âm u nhất, nên rất dễ dàng tạo áp lực cho kẻ khác.
Trưởng Tôn Dận nói cho
hết lời, liền xoay người đi ra ngoài.
Phòng khách vắng vẻ một
lúc, mục tiêu chung của hoa khôi đại tái lần này không cần hoài nghi, nhất định
là tiểu quan Xuân Phong lâu đạt được , bởi vì ngay cả Dận vương gia cũng đều ra
mặt đem bài tử đỏ đưa cho nàng.
Hơn nữa người trong hoàng
thất, đều là phong lưu không kềm chế được, buổi tối hôm qua mới biết được thái
tử ở thanh lâu bao một nữ nhân, hôm nay một Dận vương gia lại đem bài tử đỏ
đích thân giao cho tiểu quan của Xuân Phong lâu .
Bất quá đối với cách làm
của Trưởng Tôn Dận , rất nhiều người trong lòng đều biết rõ ràng.
Mục đích hắn làm như vậy,
đơn giản là hướng mọi người tuyên bố, tiểu quan này bây giờ là người của Dận
vương gia , nếu ai động đến, chính là cùng dận vương hắn đối nghịch, tuyệt đối
sẽ không có thứ ngon để ăn.
Về phần Dận vương gia
muốn tiểu quan này làm gì, đại khái là tặng cho người ta tìm núi dựa vững
chắc vân vân.
Những chuyện này đối với
quan to hiển quý lại là chuyện quá bình thường.
Cuối cùng tú bà Tu hoa
lâu tuyên bố, tiểu quan của Xuân Phong lâu được tuyển làm hoa khôi lần này,
người đứng thứ hai thứ ba, đều là tiểu quan của Tu hoa lâu, người đứng thứ hai
chính là Như Âm.
Thanh Dao lại lên đài
hành lễ cảm tạ một lần nữa.
Mâu quang rất nhanh xẹt
qua liếc mắt một cái nhã giữa lầu hai.
Hôm nay một thật đúng là
xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nhô ra một kẻ thân phận bất minh Ngân Hiên, lại
xuất hiện một người tràn ngập tính toán Trưởng Tôn Dận.
Không biết lầu lý này còn
có cất giấu bao nhiêu người, xem ra chính mình càng lúc càng phải cẩn thận rồi,
tốt nhất nên mau chóng giết Trưởng Tôn Dận, mang theo hài cốt của Mai Tâm về
tình cốc.
Thanh Dao mang theo một
khoản tiền thưởng, dẫn hai tỳ nữ, dưới ánh mắt của mọi người bước lên mềm kiệu.
Ngoại trừ người của Tu
hoa lâu, mọi người của hơn mười nhà thanh lâu khác rất thản nhiên, họ tình
nguyện bị người Xuân Phong lâu đoạt được danh vị, cũng không muốn nhìn thấy Tu
hoa lâu đắc ý đoạt được một lần nữa, nhìn bộ dạng vênh váo tự đắc của các nàng,
đều là người làm cùng nghề nghiệp, lại tỏ ra mình tài trí hơn người, hôm nay
cuối cùng cũng có người đánh tan nhuệ khí của các nàng , ngẫm lại liền hài
lòng.
Cả đám tiếu ý dịu dàng
rời khỏi Tu hoa lâu.
Lầu hai bên
trong một gian phòng trang nhã, tú bà cẩn thận cúi đầu, đại khí cũng không dám
thở ra, trên mềm trường kỷ lần trước đang có một nam tử nằm nghiêng.
Một thân âm trầm, ánh mắt
dài nhỏ lòe ra tinh quang, lạnh lùng tàn bạo liếc nhìn bên dưới, tú bà chỉ
hoảng sợ mở miệng: "Tiểu nhân đáng chết, lại để xảy ra loại sự tình
này."
Trưởng Tôn Dận nửa ngày
cũng không lên tiếng, bên người hắn có hai cánh tay cùng bộ ngực của nữ nhân
quấn ở trên người hắn, nhã giữa lý đầy rẫy hơi thở ái muội, mà ở bên dưới tú bà
một chút cử động cũng không dám, đang chờ chủ tử lên tiếng, đáng tiếc Trưởng
Tôn Dận hơn nửa ngày cũng không nói gì, thân ảnh cao to thon dài vừa lộn đã áp
đến trên người một trong những nữ tử đó, thanh âm lạnh lùng vang lên.
"Đi đem Liên Âm gọi
tới cho ta."
"Dạ, gia." Tú
bà vội vàng lui xuống đi, bị hù đến ra một thân mồ hôi, vị gia này các nàng là
chủ tử thị máu vô tình, giết người không chớp mắt, thủ đoạn độc ác, nàng vẫn
nên kiềm chế một chút, liền vội vàng phi thân đi tìm Liên Âm, Liên Âm là gia
đưa vào, nàng căn bản không biết nàng ta là thân phận gì, chỉ biết nàng thái độ
làm người đạm mạc, lạnh lùng.
Bên trong gian phòng
trang nhã, khí thế ngất trời, tiến hành đến công đoạn cuối cùng, Trưởng Tôn Dận
để lửa nóng lên nữ tử dưới thân, cửa phòng bị gõ nhẹ hai cái, Trưởng Tôn Dận
lãnh chìm mở miệng: "Tiến đến."
Liên Âm một thân lạnh
lùng đi đến, ngước mắt lãnh tĩnh nhìn trên ba người giường đang quấn quýt cùng
một chỗ , một nam hai nữ, mặt xem không thấy, một điểm chuyển động cũng không
có.
Trưởng Tôn Dận tức giận
đột nhiên xoay người xuống tới, hung tàn nhất chân đá hai nữ nhân đang ở trong
tình trạng lửa nóng, các nàng đều chuẩn bị xong, gia làm cái gì vậy.
"Cút ra ngoài."
Trưởng Tôn Dận một tiếng
gầm lên, hai nữ nhân kia té lao xuống giường, phút chót còn không quên nhặt lên
quần áo đầy đất, cuối cùng hung hăng trợn mắt nhìn Liên Âm liếc mắt một cái,
đều là nữ nhân này phá hủy việc tốt của các nàng.
Nhã giữa an tĩnh lại.
Trưởng Tôn Dận hai mắt
sung huyết, bởi vì không chiếm được dục vọng thư giản, sắc mặt dọa người che
lấp hết, thân hình khẽ động, bàn tay to nắm Liên Âm trên mặt đất lên, dùng sức
ném ở trên giường lớn.
"Ngươi xem, phá hủy
chuyện tốt của ta, hiện tại ngươi tới đi. Đừng suốt ngày bày ra bộ mặt người
chết cho ta, ở chỗ này ngươi chỉ là một kỹ nữ, đừng tưởng mình là công chúa,
không ai ưa bộ dạng đó của ngươi."
Trưởng Tôn Dận khi đang
nói chuyện, đã xé rách hết quần áo trên người Liên Âm, cả người lấn qua đây,
không hề cảm giác thương hương tiếc ngọc , hung hăng đánh vào, một lần rồi một
lần rất mạnh liệt, cũng không quản nữ nhân dưới thân chết sống, chỉ cần vừa
nhìn thấy bộ mặt người chết của nàng, hắn liền giận đến không có chỗ phát.
Nhưng nàng càng như vậy,
hắn lại càng muốn chinh phục nàng, hắn muốn nhìn thấy sự cầu xin trên gương mặt
nàng, quản chi là trên giường, chỉ là hắn chưa từng có thành công qua.
Chương
105.4
Trưởng Tôn Dận động tác
dùng lực mạnh thêm, nhưng vẫn như trước không có được một chút phản ứng, hắn
tức giận càng thêm dùng sức, bên trong gian phòng rất nhanh tràn ngập mùi vị
tình dục .
Trưởng Tôn Dận một trận
phát tiết xong, thỏa mãn nằm tựa ở trên mềm trường kỷ, ánh mắt lạnh lẽo nhìn
quét hướng bên cạnh, Liên Âm khuôn mặt vẫn lạnh lùng như cũ, xoay người cầm lấy
y phục bị Trưởng Tôn Dận xé rách, lặng lẽ không nói gì mặc vào....
Nàng vốn là công chúa một
quốc gia, bởi vì gả cho kẻ không thuộc mình, đã bị người nam nhân kia tặng cho
hắn, vì nhìn thấy nàng quá đờ đẫn, hắn tức giận liền ném vào trong kỹ viện, ai
ngờ mỗi lần kẻ bò lên trên giường của nàng, vẫn là hắn, ngẫm lại chuyện này
liền thấy phiền muộn.
Trưởng Tôn Dận đưa tay
lên dùng sức nâng cằm của nàng.
"Ngươi lại không có
chút phản ứng sao? Nếu như ngươi cầu xin ta, ta sẽ để ngươi rời khỏi nơi đây,
còn phong ngươi làm trắc phi của Dận vương phủ ."
Trưởng Tôn Dận đang dụ dỗ
nàng, đáng tiếc lần thứ hai hắn phí công, thất bại, nữ nhân này căn bản là một
đầu gỗ, hoặc là nói nàng quá thương tâm, từ đó về sau không hề tin tưởng nam
nhân nữa.
Liên Âm ánh mắt đã hơi
ươn ướt, đáy lòng đau đớn như bị xé rách .
Nếu như lúc đầu nàng nghe
lời mẫu hậu nói, sẽ không xảy ra tất cả chuyện này, nhưng bây giờ
nàng có thể làm thế nào?
Mẫu hậu đã không có, hoàng
huynh cũng không còn, nàng không bao giờ còn là công chúa nữa, chỉ là một kỹ nữ
đê tiện mặc cho người ta khi dễ .
Liên Âm khóe môi câu ra
nụ cười lạnh mỏng, thấy mềm trường kỷ yên tĩnh lại, thì chuẩn bị rời đi, nàng
cho rằng Trưởng Tôn Dận kêu nàng đến, chính là vì thỏa mãn thú tính hắn, ai
biết mắt thấy nàng đi ra ngoài, người trên giường lạnh lùng mở miệng.
"Ta tìm ngươi đến có
việc cho ngươi đi làm."
Người trước cửa cũng
không nhúc nhích, nhưng vẫn dừng bước.
Trưởng Tôn Dận híp mắt
lại một chút , chậm rãi mở miệng: "Hôm nay hoa khôi ở trên đài cao , ngươi
nhận biết không?"
Liên Âm nhíu mài suy nghĩ
một chút, nói thật ra, nàng căn bản không có chú ý người khác, đâu biết hoa
khôi kia là ai? Hơn nữa người đó không phải che mặt sao? Hắn hỏi như vậy là có ý
gì?
"Không nhận
ra."
Lạnh lùng mở miệng, rồi
kéo cửa ra chuẩn bị đi ra ngoài, trên mềm trường kỷ , nam nhân lạnh lùng mở
miệng, "Ngươi dám."
Nàng liền lập tức bất
động, nam nhân này đã từng bởi vì nàng không nghe lời, mà cắt đứt gân chân của
nàng, tuy rằng về sau có chữa trị, nhưng ký ức về thủ đoạn tàn ác kia vẫn còn
mới mẻ với nàng, vì thế vẫn không nên chốc đến hắn mới tốt.
"Đi đến Xuân Phong
lâu đi, nói là tới bái phỏng nàng ta, nhìn xem nàng là ai, trở về bẩm báo với
ta."
Trưởng Tôn Dận nói xong,
liền lôi kéo tấm chăn bạc trên mềm trường kỷ đắp lên người rồi nhắm mắt lại,
không để ý đến người trước cửa nữa.
Liên Âm kéo cửa ra đi ra
ngoài, hướng đến gian phòng của mình đi đến, thay đổi một bộ quần áo khác,
xuống lầu dẫn mấy người quy nô đi đến Xuân Phong lâu.
Xuân Phong lâu, Thanh Dao
đem tiền thưởng đoạt được, một ngàn lượng bạc giao cho tú bà, nhàn nhạt mở
miệng: "Đây là phần thưởng ta đưa cho ngươi, cầm đi."
"Tạ ơn cô nương, tạ
ơn cô nương."
Tú bà thấy tiền sáng mắt
liên thanh nói lời cảm tạ, trên đời này không có người nào không thích tiền,
bất quá lúc này nàng còn có chuyện khác phải làm: "Cô nương, xin ngươi cho
ta giải độc."
"Cho ngươi."
Mộc Thanh Dao giương lên tay, một viên thuốc ném tới trên tay tú bà.
Tú bà vừa nhìn thấy, mặt
mày rạng rỡ, lập tức ăn vào, bất quá trong lúc khẩn cấp một giọng nói lại vang
lên: "Giải dược này chia làm hai lần giải, một nửa còn lại, chờ ta làm
xong việc sẽ cho ngươi."
Tú bà gương mặt đang vui
mừng lập tức xìu xuống, liên tục cầu khẩn: "Tiểu cô nãi nãi, ngươi muốn làm
cái gì chứ, ngàn vạn lần đừng hại ta a."
"Không có việc gì
lớn đâu, ngươi đi xuống trước đi."
Thanh Dao mặc kệ sắc mặt
thay đổi của tú bà, phất phất tay ý bảo nàng ta đi ra ngoài, tú bà muốn nói cái
gì nữa, nhưng lại không dám, chỉ phải lui ra ngoài, mãi cho đến khi cửa đóng
lại, mới dám dậm chân tức giận, gia tại sao lại biết nữ nhân này, nàng ta cũng
giống như gia, đều là kẻ tàn ác.
Bên trong gian phòng,
Thanh Dao kéo cái khăn che mặt xuống, ngồi ở trước bàn trang điểm, lấy thuỷ
tinh gắn ở khóe mắt ra, quay đầu nhìn Mạc Sầu ở phía sau , chỉ thấy nha đầu kia
từ khi theo trở về đến bây giờ, vẻ mặt như có điều suy nghĩ.
"Làm sao vậy?"
"Nữ nhân kia là Như
Âm công chúa sao? Ta là nói thanh quan của Tu hoa lâu, sao lại giống công chúa
đến vậy? Công chúa không phải được gả đến Vạn Hạc quốc làm hoàng phi sao? Sao
bây giờ lại trở thành một một tiểu quan thanh lâu ."
"Sợ rằng thực sự là
nàng ta."
Thanh Dao gật đầu, hôm
nay nàng đã nhìn rõ, nữ nhân kia đúng là Như Âm, người khác cho dù có giả dạng,
cũng không giả dạng được cái loại khí chất trời sinh tôn quý này, còn có sự
ngạo mạn kia nữa.
"Đây là báo ứng
sao?"
Mạc Sầu nhớ tới trước đây
nàng ta chuyên môn cùng các nàng đối nghịch, nhưng bây giờ lại chịu khổ như
thế, đến tột cùng là ông trời có mắt, hay là mình tự làm tự chịu, bất quá nàng
ta vì sao không trở về Huyền Nguyệt quốc ?
"Nàng ấy tốt xấu gì
cũng là chủ tử, vì sao không quay về chứ?"
"Có thể là đi không
được, nếu Thượng Quan Hạo đã đem nàng bán đến nơi đây, như vậy nhất định đã
phái người coi chừng nàng, nếu như nàng chạy về, đối với Vạn Hạc quốc của bọn
hắn sẽ không có lợi, còn có một loại khả năng, chính là trong lòng nàng có hận
ý, hận hoàng thượng, bởi vì mẹ đẻ của nàng, thái hậu đã không còn, mà huynh
trưởng ruột thịt cũng bị giết, tên Thượng Quan Hạo kia sao lại không nói cho
nàng ta biết chứ, ngươi nói nàng có thể không hận sao? Vì thế nên không quay
về."
Loại chuyện này xảy ra
trên đầu bất luận kẻ nào cũng sẽ hận, đứng ở góc độ của nàng ta, thì sẽ không
cho là Bắc Tân vương sẽ mưu phản, hoặc là mẫu hậu có dã tâm, nàng chỉ cho rằng
hoàng thượng không thể dễ dàng chấp nhận người không phải huyết mạch hoàng
thất, vì thế mới ra tay sát hại.
Chuyện này nàng ta, có
thể nào không hận sao? Nên tình nguyện chết ở ngoài cũng không quay đầu lại,
nhưng nếu chết đi, thì nàng ta lại không cam lòng, vì thế vẫn mang theo cừu hận
mà sống, có lẽ để chờ cơ hội báo thù, nói không chừng.
Thanh Dao nghĩ đến báo
thù, bỗng nhiên nghĩ đến Trưởng Tôn Dận, hôm nay một Trưởng Tôn Dận một mình
bước xuống tặng bải tử đỏ, sợ rằng có mục đích khác, chẳng lẽ hắn hoài nghi
mình, nếu quả thật là như vậy, hắn nhất định sẽ phái người đến tìm hiểu, nếu
quả thật phái người đến thì hắn sẽ phái ai tới đây, Tu hoa lâu là hang ổ của
hắn, như vậy hắn nhất định sẽ phái Như Âm qua đây...
Nghĩ đến đây Thanh Dao
sắc mặt trầm xuống, quanh thân hàn ý, xem ra nàng phải cẩn thận ứng phó mới
được, Như Âm đã cùng các nàng sinh sống một thời gian rất dài , một khi không
cẩn thận gặp mặt sẽ lộ ra chân tướng.
"Chủ tử, đã xảy ra
chuyện gì?"
Mạc Sầu thấy chủ tử sắc
mặt xấu xí, liền lo lắng hỏi.
Thanh Dao trấn định mở
miệng: "Ta muốn dịch dung một chút, ở Xuân Phong trên dưới ai cũng chưa
từng thấy qua ta, vì thế sẽ không sợ bị lộ, ta nghĩ, đợi một lúc nữa Trưởng Tôn
Dận nhất định sẽ phái Như Âm qua đây, kiểm tra, hắn hôm nay một mình đột nhiên
hiện thân, e là đối với ta đã có lòng hoài nghi, cho nên mới phải mượn cơ hội
tặng bài tử đỏ để tìm hiểu ta, nghe nói thái độ làm người của Trưởng Tôn Dận
luôn luôn đa nghi, vì thế chúng ta phải cẩn thận mà chống đỡ, cửa ải Như Âm này
không dễ dàng đi qua hai người các ngươi ngàn vạn lần chớ nói lung tung."
"Dạ, chủ tử."
Chương
105.5
Hai người cẩn thận lên
tiếng trả lời, Mạc Ưu thì không sao cả, nhưng Mạc Sầu nhất định phải cẩn thận,
Mộc Thanh Dao quay đầu ngoắc tay ý bảo Mạc Sầu tiến lên, một lần nữa hoá trang
chỉnh lý cho nàng được tốt hơn, mài thì vẽ đậm, hàng tóc mái chảy lên, trên
gương mặt đầy son phấn, môi đỏ au, cả người nhìn qua vừa tục khí vừa già, thay
đổi trang phục phù hợp với nha hoàn thanh lâu, mà Thanh Dao cũng phải dịch dung
làm cho Như Âm không nhìn ra mánh khóe, bởi vậy phất phất tay, ý bảo Mạc Sầu,
chuẩn bị một ít lòng trắng trứng cùng bột mì để bắt đầu.
Mạc Sầu không biết chủ tử
muốn làm gì, kết quả nàng ấy đem lòng trắng trứng cùng bột mì quấy cùng nhau, thành
dạng như cháo, toàn bộ bôi lên mặt, chỉ lộ ra đôi mắt, và mồm, đâu còn nhìn ra
được bộ dạng của nàng nữa, hai người nghẹn họng nhìn trân trối.
"Chủ tử, ngươi làm
cái gì vậy."
"Làm mặt nạ."
Thanh Dao thẳng thắn mở miệng, cái này thì không ai nhận ra nàng nữa rồi, cả
người tựa ở trên ghế quý phi, thỉnh thoảng lấy tay quạt gió.
"Mặt nạ." Mạc
Sầu cùng Mạc Ưu hai mặt nhìn nhau, cho tới bây giờ còn không có nghe người ta
nói qua cái này, mặt nạ này có tác dụng gì, vì sao lại đem thức ăn gì đó toàn
bộ bôi lên trên mặt, chủ tử có đôi khi làm việc thực sự rất cổ quái, bất quá
các nàng cũng không dám ý kiến với nàng.
Trong phòng thu dọn xong
xuôi, liền nghe được ngoài cửa có giọng nói của tiểu nha hoàn : "Cô nương,
có Liên Âm cô nương của Tu Hoa lâu cầu kiến, cô nương gặp hay là không
gặp."
Thanh Dao phất tay, ý bảo
Mạc Ưu mở miệng nói chuyện, Mạc Ưu vội vàng lên tiếng: "Chủ tử đang làm
mặt nạ, để cho nàng đi vào đi."
"Dạ " tiểu nha
hoàn lên tiếng trả lời, quay đầu lại bắt chuyện với Liên Âm,: "Cô nương
xin mời, cô nương chúng ta đang làm mặt nạ."
Mặt nạ từ này làm cho
người ở phía ngoài lần thứ hai ngẩn người, ai biết mặt nạ là cái gì a, tiểu nha
đầu chỉ nhấc bức rèm che lên, mời Liên Âm đi vào.
Liên Âm liếc mắt gian
phòng một cái đánh giá, lịch sự tao nhã giản đơn, lúc này ở trên mềm trường kỷ
trong gian phòng nằm nghiêng một người, sắc mặt tái nhợt trắng bạch, chỉ lộ ra
một đôi mắt to, cùng cái mồm, liếc mắt một cái giống như quỷ, dọa mọi người
nhảy dựng, lùi ra sau một bước, đưa tay vỗ nhẹ ngực.
Thanh Dao chậm rãi hạ
giọng: "Làm sợ cô nương, ngồi đi."
"Được, cô nương đây
là."
"Làm đẹp, có thể cho
làn da trơn truột nhẵn nhụi, bảo trì nhan sắc." Thanh Dao chậm rãi mở
miệng, lời này nàng cũng không gạt các nàng, dùng lòng trắng trứng cùng bột mì,
nếu có thể thêm ít mật ong cùng tinh dầu hoa hồng, đắp lên mặt để dưỡng da rất,
làn da vừa trắng lại mịn.
Liên Am không nói cái gì
nữa, yên lặng ngồi xuống ở một bên, Mạc Sầu vội vàng trà lên, rồi lui qua một
bên.
Thanh Dao ngước mắt đánh
giá cô gái trước mắt, đã hơn một năm thời gian không gặp, Như Âm đã không giống
như trước kia, cả người nội liễm hơn, có lẽ bởi vì
bị nhiều dằn vặt đau khổ, hiện tại cả người nhìn qua rất hờ hững, ánh mắt càng
bình tĩnh không có gì lạ, nàng ta rốt cuộc đã gặp quá cái gì?
Nàng không nói lời nào,
Thanh Dao cũng không nói, vì không muốn lộ ra kẽ hở, liền tận lực bảo trì trầm
mặc.
"Chúc mừng
ngươi."
Liên Âm nhẹ giọng mở
miệng, nghiêm túc đánh giá cô gái trước mắt, nàng căn bản không dám nhìn nhiều
vào mặt của nàng ta, vì có điểm doạ người.
Trưởng Tôn Dận bảo nàng
tới nơi này làm gì? Nói nàng ta tượng một người, giống ai a?
"Loại chuyện này còn
có thể cao hứng được sao?" Trong ánh mắt Thanh Dao hiện lên sầu khổ, tựa
hồ rất thống khổ, Liên Âm khẽ run lên, đúng vậy, mặc dù là hoa khôi thì thế
nào, hoa khôi thanh lâu thì chẳng qua cũng là miếng thịt trên thớt, chỉ là thịt
này giá cao hơn gấp mười mà thôi, có cái gì mà đáng mừng.
Tựa như nàng, cho rằng
Thượng Quan Hạo sẽ không dám đối với mình bạt đãi, nhưng cuối cùng hắn đã đem
nàng đưa cho Dận vương Thanh La quốc, Trưởng Tôn Dận, đơn giản chỉ vì mẫu hậu
của mình mất, hoàng huynh bị xử tử, nếu như bọn họ hoàn hảo còn tốt, thì Thượng
Quan Hạo sao dám làm như vậy?
Trong mắt Liên âm bịt kín
một tầng sương mù, trong lòng hận ý đột nhiên dâng cao, đây hết thảy đều là do
Mộ Dung Lưu Tôn cùng nữ nhân Mộc Thanh Dao kia ban cho, nếu như để cho nàng
nhìn thấy bọn họ, nàng liền dù chết cũng sẽ không cho họ sống yên ổn.
Nghĩ tới Mộc Thanh Dao,
Liên Âm lòng đột ngột trầm xuống, ngẩng đầu lên nhìn lại, Trưởng Tôn Dận hoài
nghi người này, không phải là Mộc Thanh Dao chứ.
Chẳng lẽ người trước mắt
này là Mộc Thanh Dao, không có khả năng, tuy rằng nàng ta đã hưu hoàng đế, cũng
không đến mức lưu lạc vào thanh lâu, trừ phi nàng ta có mục đích khác, nàng ta
đến tột cùng có phải là nữ nhân Mộc Thanh Dao kia không, nội tâm cùng lúc dao
động, nên trên mặt liền không thể giữ tĩnh táo.
Mộc Thanh Dao mắt lạnh
nhìn nàng ta, xem ra nàng ta đã sinh nghi, bất quá nàng không thừa nhận, nàng
ta có thể làm thế nào?
"Ngươi làm sao mà bị
bán đến nơi này?"
Liên Âm cẩn thận thử thăm
dò, Mộc Thanh Dao vẻ mặt bình tĩnh, trong mắt hiện lên giọt nước mắt, mặc dù
không có lăn xuống, nhưng đã là đau khổ ba phần.
"Bởi vì năm ngoái
trong nhà có thiên tai, mắt thấy đệ muội bọn họ không có cơm ăn, mẹ ta liền đem
ta bán đi, vốn nghĩ rằng bán đến nhà người ta đi làm nô tỳ, ai biết người nọ
nhìn ta lớn lên có vài phần tư sắc, lại lấy ta đem bán vào nơi này."
Thanh Dao cơ hồ than thở
khóc lóc, thần thái cử chỉ, đem một tiểu nữ bi kịch diễn rất sống động.
Liên âm nhìn đến sửng
sốt, cơ hồ khẳng định nữ nhân trước mắt tuyệt đối không thể nào là nữ nhân
trong cung kia, nữ nhân kia sao lại làm được chuyện này, chỉ sợ là rất khinh
thường hành động này, nàng ta luôn luôn là cuồng vọng bá đạo, làm sao lại làm
chuyện vừa nói vừa khóc lên, thấy mình chọc tới chỗ thương tâm của người khác.
"Xin lỗi, ngươi đừng
khổ sở, ta cũng chỉ vô tình hỏi thôi."
Thanh Dao dùng sức hít
mũi, thanh âm rất lớn, tựa hồ không ngừng được, tiếng nói âm trầm lại chậm rãi
vang lên.
"Ngươi biết không?
Ta thật là thống khổ, mỗi ngày buổi tối đều ngủ không yên, nghĩ đến sau này cả
đời phải sống cuộc sống như thế, nhưng biết làm sao bây giờ a? Thật muốn chết
cho xong."
Liên Âm nghe lời của
nàng, mũi cũng ê ẩm, cơ hồ muốn cùng nàng rơi lệ, những đau khổ từ trước cho
tới nay , lúc này dâng lên trong lồng ngực, ra không được mà vào không được, cứ
như vậy cắm ở đó.
Thanh Dao nhìn Liên âm
lực chú ý không còn ở trên người mình nữa, càng ra sức biểu diễn.
"Sau này cứ như vậy
mà ở trong đống nam nhân, nếu là gặp phải một kẻ ác độc, sẽ bị đánh một hồi, ta
càng nghĩ càng sợ hãi a."
Chuyện này làm Liên Âm
rơi lệ, nàng nhớ lại hình ảnh chính mình bị Thượng Quan Hạo đánh. Lại nghĩ tới
chính mình bị Trưởng Tôn dận đánh. Đúng vậy, gặp phải người không tốt, sẽ bị đánh,
nữ nhân thực sự số phận quá đáng thương a, Liên Âm liền khóc lên, Mộc Thanh Dao
đang tựa ở trên mềm trường kỷ đột nhiên mở miệng.
"Cô nương cũng chịu
khổ à?"
Liên âm cả kinh, nàng
đang làm cái gì, không phải luôn nhắc nhở chính mình cần vô tâm vô tình sao,
sao lại khóc, lập tức đứng lên: "Ta còn có việc, đi trước."
Nói xong liền chạy trối
chết, bên trong gian phòng, Thanh Dao thanh âm chậm rãi vang lên: "Tiễn
khách."
"Dạ, chủ tử, "
Mạc Sầu đi tới, chỉ thấy ngoài hành lang đâu còn có người nào, thò đầu ra nhìn
xung quanh, chỉ thấy bóng người uyển chuyển đã sớm hướng ngoài cửa lớn mà đi,
Mạc Sầu xoay người lại đi vào, đôi mắt không nháy nhìn chủ tử, hơn nửa ngày mới
lên tiếng.
"Chủ tử, thì ra
người biết diễn kịch như thế."
Các nàng phát hiện chủ tử
trên người có rất nhiều bí ẩn, tỷ nấu ăn rất tốt, còn có thể đem bột mì cùng
lòng trắng trứng trộn lại đắp ở trên mặt, hiện tại lại biết diễn kịch nữa, thật
không biết sau này còn làm ra chuyện kinh thiên động địa gì nữa.
"Được rồi, mặt đều
cứng rồi, đi múc nước nhanh tới cho ta rửa mặt."
Thanh Dao phất phất tay,
mặc kệ Mạc Sầu đang ngạc nhiên, xoay người ngồi xuống.
Mạc Sầu lên tiếng trả lời
xong liền đi ra ngoài mang chút nước tiếng vào, Mộc Thanh Dao tẩy sạch mặt, hé
lộ ra hai má trắng nộn mịn màng, tiến đến trước mặt Mạc Sầu, cười nhẹ mở miệng:
"Nhìn xem, làn da có phải mịn màng rất nhiều hay không ."
Mạc Sầu nhìn sang, ngạc
nhiên gật đầu: "Đúng vậy, chủ tử làn da so với trước bóng loáng hơn,
nguyên lai đây mới thật cách bảo dưỡng da."
Bên cạnh Mạc Ưu nghe mấy
nữ nhân này nói chuyện, đã sớm không có hứng thú đi ra ngoài.
Trong phòng, Mộc Thanh
Dao ngồi vào trước gương đồng, vắng lạnh mở miệng.
"Nếu ta đoán không
lầm, đêm nay Trưởng Tôn Dận nhất định sẽ qua đây, như vậy đêm nay ta nhất định
phải giết hắn."
Con ngươi chợt lóe lên
những mũi nhọn lạnh lẽo rồi biến mất, trên mặt hắn một lần nữa bao phủ một tầng
lụa mỏng, trước gương chỉ lộ ra một đôi mắt đen kịt, âm u bễ nghễ ...
Buổi tối Xuân Phong lâu,
sáng như ban ngày, phi thường náo nhiệt, không còn sự lành lạnh của ban ngày .
Bởi vì Xuân Phong lâu đã
có một hoa khôi, hôm nay làm ăn so với ngày xưa còn tốt hơn, tú bà cười đến toe
tóe, ở trước cửa lâu tiền nghênh đoán khách với bộ dạng vô cùng hài lòng.
Không nghĩ tới cuối cùng
lại nghênh đón được một đại nhân vật, Dận vương gia Thanh La quốc .
Tú bà lập tức sợ hãi vạn
phần, Trưởng Tôn Dận không giống với thái tử gia, thái độ làm người cực kỳ âm
hiểm độc ác, toàn bộ kinh thành ai mà không biết, người nào mà không hiểu, dân
gian có câu truyền miệng, thà đắc tội với quân tử, đừng đắc tội với tiểu nhân.
Mà quân tử chỉ chính là thái tử Trưởng Tôn Trúc, mà tiểu nhân chính là Dận
vương gia, nếu như chọc phải hắn, trước mặt hắn sẽ không tính toán, nhưng sau
lưng nhất định phải làm cho ngươi chết không có chỗ chôn, tuy rằng hắn không
phải thái tử, thế nhưng ai cũng biết mẫu phi hắn , vẫn là sủng phi hoàng đế,
quý phi nương nương, thế lực phía sau cũng là không phải chuyện đùa.
"Dận vương gia giá
lâm, tiểu nhân thật sợ hãi."
Tú bà vẫn đem dận vương
gia mời vào trong, ngẩng đầu lên cẩn thận đánh giá, không biết Dận vương gia
đăng môn là vì chuyện gì, chẳng lẽ là vì chuyện hoa khôi, tú bà vừa nghĩ tới
hoa khôi, liền phát rùng mình một cái, cũng không biết nữ nhân kia là ai?
Chương
105.6
Vì sao chỗ của bà cứ trêu
chọc vào người âm ngoan thủ lạt vậy, có một gia rồi, hiện tại lại tới thêm một
Dận vương gia, thật không biết sau này còn ai nữa đây?
Tú bà càng nghĩ càng sợ
hãi, trong lòng cầu nguyện, Dận vương gia người ngàn vạn lần không cần tìm nữ
nhân kia mới tốt a, bằng không, không biết lại xảy ra chuyện gì nữa đây?
Nữ nhân kia tùy tiện xuất
hiện ở Xuân Phong lâu, muốn đại diện các nàng đi dự thi, gia còn chấp nhận hành
động của nàng ta, mà nàng ta làm như vậy nhất định là có nguyên nhân, đến tột
cùng là nguyên nhân gì đây, ngàn vạn lần không nên làm chuyện hại chết người
không đền mạng ở đây a.
"Bản vương tới là
muốn gặp Xảo Tuyết cô nương của Xuân Phong lâu ."
Tiếng nói hắn vừa dứt,
trái tim tú bà nhảy dựng, lòng lạnh xuống, thực sự là sợ điều gì sẽ gặp điều
đó, Dận vương gia tại sao lại muốn gặp Xảo Tuyết a, Xảo Tuyết chính là tên giả
mà nữ nhân kia dùng , tên thật thì nàng không biết.
Trưởng Tôn Dận không biết
tâm tư của tú bà, vừa nhìn thấy tú bà không có dấu hiệu nhúc nhích, vẻ mặt do
dự, lập tức sắc mặt đen lại rất khó nhìn, tiếng nói âm lãnh vang lên.
"Chẳng lẽ bản vương
muốn gặp mặt Xảo Tuyết cô nương, còn phải chờ ngươi suy nghĩ thời gian dài như
vậy."
"Không phải, Dận
vương gia, thật sự là..., thật sự là.... "
Tú bà muốn nói thật ra là
Xảo Tuyết cô nương không có thời gian, thế nhưng vừa nhìn thấy con ngươi đen
kịt của Trưởng Tôn Dận, dường như nàng chỉ cần nói thêm một chữ nữa, liền làm
cho nàng xuống địa ngục, nên đâu còn dám đem một chữ cuối cùng nói ra, đúng lúc
này, Mạc Sầu từ trên lầu đi xuống, giống như lơ đãng mở miệng.
"Ma ma, cô nương bảo
ngươi chuẩn bị đồ đâu."
Tú bà sửng sốt, cô nương
kêu nàng chuẩn bị cái gì, không a, đang muốn mở miệng, thì lập tức kịp phản
ứng, nha đầu kia đang cảnh cáo nàng, chẳng lẽ người các nàng muốn đối phó là
Dận vương gia, vậy phải làm sao bây giờ? Tú bà suy nghĩ lập tức chuyển, cũng
không nói thêm cái gì, lập tức cẩn thận mở miệng.
"Phải, ta lập tức đi
chuẩn bị." Ngẩng đầu lên nhìn về phía Trưởng Tôn Dận, chỉ thấy Trưởng Tôn
Dận sắc mặt hòa hoãn một ít, phất phất tay: "Đi chuẩn bị đồ cho cô nương
các ngươi đi."
"Dạ, dạ, vậy tiểu
nhân đi xuống trước."
Tú bà lòng như lửa đốt đi
xuống, kỳ thực nàng chỉ sốt ruột muốn nhanh chóng đi bẩm báo cho chủ tử, một
đường nhanh nhẹn đi vào, thẳng lên lầu ba bẩm báo.
Mà trong đại sảnh, Mạc
Sầu nói xong lời nói liền quay lại thân hình, chuẩn bị lên lầu, nàng đã dịch
dung, vì thế Trưởng Tôn Dận nhìn không ra nàng, bất quá vẫn nhìn ra được nàng
là nha hoàn ngày nào theo Xảo Tuyết cùng nhau dự thi , vì vậy kêu một tiếng:
"Bản vương muốn gặp mặt Xảo Tuyết cô
nương."
Mạc Sầu xoay người lại
liếc mắt đánh giá Dận vương một cái , làm như vừa nhìn rõ, thần sắc có chút
hoảng: "Dận vương gia tới, cô nương chúng ta đang ở gian phòng, Dận vương
gia mời theo nô tỳ lên lầu hai."
"Được." Trưởng
Tôn Dận hơi híp mắt lại, con ngươi chợt lóe lên mũi nhọn rồi biến mất, dẫn mấy
người thị vệ Dận vương phủ theo sau Mạc Sầu đi lên lầu hai, một đường thẳng đến
gian phòng của Thanh Dao .
Bức rèm che rủ xuống,
khói xanh vấn vương, hương khí toả vào mặt, tiếng đàn mênh mông như mặt nước
chảy ra đến, du dương như ca, đặc biệt động lòng người.
Mạc Sầu đứng cách mành,
cung kính mở miệng: "Cô nương, Dận vương gia tới thăm người."
Mạc Sầu tiếng nói vừa
dứt, bên trong tiếng đàn líu lo như chim hót, thanh âm lành lạnh dễ nghe phát
ra.
"Để dận vương gia
vào đi."
"Dạ, cô nương."
Mạc Sầu lên tiếng, vén rèm mời Trưởng Tôn Dận đi vào, mấy người thị vệ theo sau
cũng muốn cùng đi vào, Mạc Sầu thân hình khẽ dời, ngăn cản đường đi của bọn họ,
lãnh trầm mặt, không vui mở miệng.
"Dung mạo của cô
nương , đâu phải các ngươi có thể khinh thường."
Trưởng Tôn Dận một cước
đã đi vào, thấy Mạc Sầu chận cửa mở miệng, cùng mấy người thị vệ trừng mắt đối
chọi, vội đưa thẳng một tay lên, ý
bảo bọn họ an tâm ở bên ngoài.
Chỉ thấy trong phòng hoa
lệ lộ ra sự lịch sự tao nhã, tổng cộng chia làm hai gian, bên ngoài đặt một cái
bàn trà, có phủ khăn trải bàn thêu hoa quý giá, trên bàn đặt một bộ bình trà
quý báu, giữa hai phòng rủ xuống bức rèm che châu xuyến, vì thế trong phòng tất
cả đều có chút mơ hồ mông lung, bên trong có giường lớn khắc hoa , còn có đầy
đủ bộ tủ quần áo bàn trang điểm, lúc này có một nữ tử trên mặt che lụa mỏng,
mặc sa y uyển chuyển hàm xúc ngồi trước cầm đánh
đàn.
Tiếng đàn uyển chuyển
động lòng người.
Nghe được tiếng bước chân
vang lên, người đánh đàn xoay mình dừng lại động tác, chậm rãi ngẩng đầu lên
nhìn sang, thanh âm nhẹ nhàng như nước vang lên.
"Nguyên lai là Dận
vương gia giá lâm, không biết Dận vương gia có chuyện gì muốn gặp ta."
Cô gái này nói chuyện
thật to gan, tính cách cao ngạo, ngôn hành cử chỉ giữa mang theo một cỗ ngạo
khí.
Trưởng Tôn Dận cũng không
có nghĩ nhiều, bởi vì có thể lên làm hoa khôi, tất nhiên là có ngạo khí hơn
người, hắn vốn đang hoài nghi nữ nhân này có mục đích khác, rất có thể là người
dụng tâm kín đáo, rất giống với Huyền Nguyệt hoàng hậu Mộc Thanh Dao, bất quá
Liên Âm trở lại bẩm báo với hắn, nàng nói căn bản không nhận ra nữ nhân này,
như vậy nữ nhân này không phải Mộc Thanh Dao, vậy thì nàng là ai đây? Cảm giác
cả người nàng ta bao phủ tầng tầng khăn che mặt, làm cho người ta tò tò muốn
tìm tòi cho rõ.
"Xảo Tuyết cô nương
tiếng đàn thực sự là tuyệt vời a, giống như Xảo Tuyết cô cô nương người tài mạo
song toàn như vậy, nếu cứ ở tại thanh lâu nảy, chỉ sợ lãng phí thanh xuân, tiểu
vương hôm nay đến, là muốn cho Xảo Tuyết cô nương một cơ hội tốt hơn, tin rằng
Xảo Tuyết cô nương từ nay về sau như diều gặp gió, thẳng đến mây xanh."
Trưởng Tôn Dận nói mang
theo vẻ phóng đãng bễ nghễ, bên trong Thanh Dao ngón tay nắm chặt, nhất thời
tức giận, con ngươi bao phủ sát khí, chỉ là Trưởng Tôn Dận cũng không có cảm
nhận được, bởi vì hai người cách nhau một bức rèm che, đừng nói là biểu tình,
chính là dáng người cũng chỉ loáng thoáng thấy, nhìn không rõ lắm.
"Dận vương gia nói
thế là có dụng ý gì? Chớ không phải là chiết sát ta chứ."
Kỳ thực nàng vốn muốn lập
tức đánh đàn, thế nhưng nàng cũng muốn biết Trưởng Tôn Dận tìm nàng rốt cuộc là
vì chuyện gì, nên mới đặt câu hỏi như thế.
"Nếu như cô nương
nguyện ý, tiểu vương có thể đem xảo Tuyết cô nương đưa đến thái tử phủ của Vạn
Hạc quốc, chỉ cần tới nơi đó, ta tin bằng năng lực của cô nương, nhất định có
thể trở thành trắc phi của thái tử, sau này Thượng Quan thái tử đăng cơ làm đế,
cô nương đã có thể làm quý phi một nước, dưới một người trên vạn người, chuyện
tốt như vậy, cô nương có bằng lòng hay không?"
Trưởng Tôn Dận dương
dương tự đắc nói, nhưng lời đó rơi vào trong lổ tai của Thanh Dao , sắc mặt lập
tức bao phủ sương tuyết mùa đông.