Ads
Huyền đế sắc mặt đột nhiên âm u, đôi lông mài hẹp dài
nhướng lên, con ngươi thâm thúy hiện lên sắc băng hàn, Liễu Không đại sư đó tên
Tô Trảm, là tình nhân lúc còn trẻ của thái hậu, như vậy không cần hoài nghi
nữa, kẻ đứng chủ mưu phía sau
sai khiến hắn chính là Bắc Tân Vương. Hiện tại chỉ cần làm cho Liễu Không khai ra
Bắc Tân vương, như vậy hắn sẽ không cần mất nhiều công sức có thể dễ dàng bắt
được Bắc Tân vương. Nếu như hắn không có chứng cứ gì mà đem Bắc Tân vương bỏ
tù, thì người trong thiên hạ sẽ nhìn hắn như thế nào đây. Bây giờ xem ra, tất
cả những điểm mấu chốt đều ở trên người Liễu Không.
"Đúng vậy, hoàng thượng, hơn nữa Tô gia vốn chỉ
là gia đình có một xưởng nhỏ ở Đông Giao thôi, mà án tử của Tô Trảm lại liên
quan đến nhiều chuyện trọng đại, hoàng thượng tại sao không đem một nhà Tô gia
toàn bộ bắt giam vào đại lao, thì hắn nhất định sẽ khai
ra kẻ chủ mưu ở phía sau."
Tây Môn Tân Nguyệt ôn nhu mở miệng, không ngờ nàng ta
tâm kế cũng thâm trầm, Mộ Dung Lưu Tôn ngước mắt nhìn về phía nàng, nữ nhân này
quả thực thông minh, hơn nữa thủ đoạn rất cay độc, không giống như Dao nhi, tuy
rằng bề ngoài nàng rất lạnh mạc, nhưng trên thực tế tâm địa lại lương thiện,
người bình thường chỉ cần không lấn đến trên đầu nàng, thì căn bản nàng không
thèm động đến họ, không giống với Tây Môn Tân Nguyệt . Hoàng thượng khóe môi
hiện lên nụ cười nhạt, ánh mắt u ám khó hiểu...
Tây Môn Tân Nguyệt vừa
nhìn thấy, trong lòng run lên, vội vàng đứng dậy nhu thuận mở miệng.
"Tân Nguyệt lắm
miệng rồi."
"Không, kế sách của
ngươi tốt lắm, trẫm sẽ lưu ý." Biểu cảm trên khuôn mặt tuấn mĩ của Mộ Dung
Lưu Tôn làm cho người ta không thấy được lúc này hắn đang nghĩ gì, phất phất
tay ý bảo A Cửu đang đứng ở một bên: "Tiễn Tây Môn Tân Nguyệt đi ra
ngoài."
"Dạ, hoàng
thượng." A Cửu lĩnh mệnh, đi tới trước mặt Tây Môn Tân Nguyệt, cung kính
làm một động tác thỉnh mời, Tây Môn Tân Nguyệt hướng về phía hoàng thượng hành
lễ, rồi dẫn Liên Yên theo sau A Cửu đi ra ngoài, khi bước tới cửa, nàng nhịn
không được nên dừng lại, quay đầu liếc mắt nhìn hoàng thượng một cái , lưu
luyến không muốn rời khỏi.
Hoàng đế Mộ Dung Lưu Tôn
khóe môi mím chặt, quanh người tỏa ra khí lạnh nhưng trong đôi mắt đen toát ra
hai đóm lửa.
Hoàng hậu thậm chí có
chuyện gạt hắn, nàng đi gặp Liễu Không, thì nhất định đã biết kẻ đó là Tô Trảm,
nhưng nàng lại giấu giếm hắn, hơn nữa hôm nay nàng đã khiến thái hậu nói ra sự
việc năm xưa sát hại mẫu hậu hắn . Lúc trước, bởi vì do hắn quá phẫn nộ, nên đã
quên suy nghĩ kỹ, nguyên lai
điều mà các nàng nói là chuyện của Tô Trảm, bởi vậy mới có thể làm cho thái hậu
tâm thần đại loạn, cuối cùng khẩu bất trạch ngôn (nói mà k suy nghĩ), mới khai
ra chuyện sát hại mẫu hậu hắn.
Dao nhi, ngươi cư nhiên
dám gạt trẫm ?
Đôi mắt của Mộ Dung Lưu
Tôn lóe ra ánh sáng lạnh lẻo bất định, quanh thân lãnh lệ, bàn tay to nắm chặt,
bút lông sói trong tay phát ra một tiếng "ba", gãy thành hai đoạn,
rơi trên mặt đất.
A Cửu từ bên ngoài vừa đi
vào nhìn thấy hoàng thượng quanh thân lãnh ý, sắc mặt cũng đã thay đổi, thì vội
vàng cẩn thận đi tới, nhặt lên hai đoạn bút lông sói kia, quan tâm hỏi.
"Hoàng thượng làm
sao vậy?"
"Không có việc gì,
chuyện Tây Môn Tân Nguyệt vừa nói, đừng tiết lộ ra ngoài, nhất là bên phía
Hoàng hậu." thanh âm chán chường thất vọng vang lên, A Cửu trong lòng run
lên một cái, hoang mang suy nghĩ, hoàng hậu sao thế? hôm qua hoàng thượng rất
sủng ái hoàng hậu, như thế nào mới có chốc lát liền thay đổi sắc mặt, chẳng lẽ
chuyện Tây Môn Tân Nguyệt vừa nói có liên quan tới Hoàng hậu, A Cửu ngẩn người
ra, hắn cũng đã đoán ra ít nhiều, nào dám nói thêm cái gì.
"Dạ, tiểu nhân tuân
chỉ."
"Trẫm mệt mỏi, muốn
nghỉ ngơi một chút." Hoàng thượng đứng lên, đôi tay thon dài vuốt vuốt mi
tâm, tối hôm qua hắn cũng mệt muốn chết rồi, tuy rằng trong lòng tức giận Dao
nhi, nhưng nhớ tới buổi tối hôm qua nàng rất nhiệt tình, đáy lòng vẫn dậy sóng.
"Dạ." A Cửu hầu
hạ hoàng thượng tiến vào tẩm cung nghỉ ngơi...
Phượng Loan cung, Mộc
Thanh Dao ngủ được một lúc thì tự nhiên tỉnh, bên trong tẩm cung đã lên đèn,
nàng chớp chớp đôi mắt to trong suốt, như có chút phản ứng, đợi đến lúc trấn
tĩnh mạch suy nghĩ mới xoay người ngồi dậy. Bên trong tẩm cung, Mai Tâm cùng
Mạc Sầu chỉ huy cung nữ thu dọn đồ đạc, thấy nàng tỉnh lại, lập tức phất tay ý
bảo bọn đi xuống trước.
"Nương nương, có
thấy tốt hơn chút nào không?"
Mai Tâm ân cần hỏi chủ
tử, đối với vết hôn xanh xanh tím tím trên người chủ tử, nàng không có cách nào
quên được. Bởi vì cho tới bây giờ, cũng không có ai giải thích cho nàng, vết
xanh tím kia là cái gì, cho nên nha đầu vẫn cảm thấy chủ tử bị hoàng thượng khi
dễ.
"Ừ, tốt hơn nhiều
rồi." Mộc Thanh Dao vươn vai giãn gân cốt ra một chút, tinh thần đã khôi
phục gần như cũ, mỉm cười vươn tay vịn lấy tay Mai Tâm: "Ta muốn tắm rửa,
thân thể đều bốc mùi."
"Không có a, nương
nương lúc nào cũng đều thơm hết a!" Mai Tâm lấy lòng mở miệng, giống như
cún con đang tranh thủ tình cảm.
"Ngươi a, đâu chỉ
biết nghe lời, nếu như một ngày nào đó lập gia đình, nhất định sẽ dỗ được tướng
công ngươi thật vui vẻ."
Mộc Thanh Dao vừa nói
xong, Mai Tâm không vui, một mực giải thích: "Ta chỉ hầu hạ nương nương,
muốn theo nương nương cả đời, không lấy chồng a."
"Tốt, vẫn là Mai Tâm
nhà ta tốt nhất, Mai Tâm đáng yêu như vậy có thể đỡ nương nương ta đứng lên đi
tắm hay không đây?"
Mộc Thanh Dao đưa tay ra,
Mai Tâm cùng Mạc Sầu lập tức vươn tay đỡ nàng đứng lên dậy, hai người hầu hạ
nàng tắm rửa, ngâm mình vào một cỗ nước nóng thơm ngào ngạt. Hiện tại cả người
thần thanh khí sảng, càng thêm quyến rũ động lòng người. Bởi vì khí trời lạnh,
Mai Tâm sợ nàng bị cảm lạnh nên vội vàng dùng vải bông lau khô tóc, nàng cũng
không để ý, chỉ tùy ý thả chúng xõa trên vai, càng phát ra vẻ tươi đẹp động lòng
người, Mộc Thanh Dao mặc trên người một bộ y phục quần dài mỏng, áo khoác thì
thêu cây mẫu đơn, xinh đẹp trên nhiều phương diện, làm cho người ta nhìn một
cái liền không muốn dời tầm mắt.Nhất là lúc này trên mặt nàng mang nụ cười ôn
nhu ấm áp, làm cho người ta có ý nghĩ muốn yêu thương đến tận đáy lòng.
"Nương nương, ngàn
vạn lần đừng để bị cảm lạnh." Mai Tâm một bên đưa cho chủ tử áo choàng
cùng dây lưng, một bên không quên dặn dò nàng.
"Đã biết." Mộc
Thanh Dao cười rộ lên, nàng biết Mai Tâm cùng Mạc Sầu là thật tâm đối tốt với
nàng, từ trước đến nay chỉ cần là người thật tình đối đãi, thì nàng luôn coi
như thân nhân, vì thế ba người cảm tình đặc biệt tốt, hiện tại còn có thêm Mạc
Ưu, bốn người các nàng giống như một gia đình nhỏ tương thân tương ái.
"Nương nương, có đói
bụng hay không, nô tỳ bắt đầu chuẩn bị bữa tối?"
Mai Tâm sau khi thoả mãn
đánh giá chủ tử trên dưới một hồi, cuối cùng cũng hỏi.
"Không được, ta muốn
đi Vị Ương cung một chuyến."
Mộc Thanh Dao vừa mở
miệng, Mai Tâm cùng Mạc Sầu lập tức phản đối: "Chủ tử, người đi tới đó làm
gì? Nữ nhân kia nếu như có lòng dạ thì khác làm sao bây giờ?"
Chương
89.2
"Ta có việc."
Mộc Thanh Dao bình tĩnh mở miệng, nếu không có có việc, nàng mới sẽ mặc kệ
những người đó, nước sông không phạm nước giếng, không ai trêu chọc ai, nhưng
hiện tại có chuyện cần Sở Ngữ Yên đi làm, chỉ mong Sở Ngữ Yên có thể trợ giúp
hoàng thượng, khuyên phụ thân nàng giao ra binh quyền, bằng không có thể Sở gia
phải đối mặt với đại họa.
Mai Tâm cùng Mạc Sầu nghe
chủ tử nói có việc, cũng không dám nói thêm gì, nhìn thần sắc chủ tử rất nghiêm
túc, nhất định là có việc quan trọng, bằng không nàng cũng sẽ không đi gặp Sở
Ngữ Yên .
"Vậy để ta phân phó
người gọi nàng qua đây."
"Không cần, ta đã
ngủ nửa ngày, nhân tiện đi tản bộ một chút." Mộc Thanh Dao giơ tay lên
ngăn cản động tác của Mạc Sầu. Nương nương đã kiên trì như vậy, thì Mạc Sầu
cùng Mai Tâm cũng không có ý kiến, liền theo nương nương xuất cung, vừa lúc
nhìn thấy Mạc Ưu đi tới, đuôi lông mày khẽ nhếch: "Nương nương muốn đi chỗ
nào?"
"Tới Vị Ương
cung."
Mạc Sầu nói luôn. Mạc Ưu
mặc dù mới tiến cung nhưng đã sớm quen thuộc mọi nơi ở trong cung, Mạc Sầu vừa
nói ra, hắn liền biết đó là tẩm cung của Quý phi nương nương, đuôi lông mày
giật giật, nhưng cũng không nói thêm gì, chỉ đi theo phía sau các nàng. Hắn có
trách nhiệm phải bảo vệ chủ tử thật tốt, về phần việc làm của chủ tử, không
phải chuyện hắn có thể quản được.
Trăng đầu tháng như cái
móc câu, ánh sáng của nó như nước trút xuống mặt đất, bao phủ toàn bộ hoàng
cung.
Rường cột cổ kính chạm
trổ, mái hiên xa xa gần gần quay quanh nhau như những đám mấy.
Mộc Thanh Dao quay đầu
nhìn lại một chút, trong lòng hiện lên sự cảm khái vô hạn, không nghĩ tới nàng
xuất giá tiến cung cũng đã hơn hai tháng, bầu trời đêm lạnh lẽo, nhành hoa khẽ
đung đưa trong gió làm những giọt sương đêm không trụ lại được mà rơi xuống,
phát ra âm thanh "tốc tốc". Sương đêm óng ánh đọng trên thảm cỏ, làm
cho không khí khắp nơi bao phủ ẩm ướt, ánh trăng chiếu xuống vạn vật tạo nên
một mảnh nhu nhuận.
Nhóm người đi xuyên đình
vượt cầu tiến thẳng về tẩm cung của Quý phi nương nương ở phía tây.
Lúc này, phía trước đại
điện, có mấy người cung trang nha đầu đi qua đi lại, thỉnh thoảng còn có thái
giám ra vào, một nhóm thái giám đứng thành hàng ở phía bên ngoài.
Mộc Thanh Dao người còn
chưa tới, thì thái giám dẫn đường ở phía trước đã tuyên:
"Hoàng hậu nương
nương giá lâm."
Một âm thanh vang lên
khiến tất cả cung nữ cùng thái giám đang đi lại bên ngoài Vị Ương cung hoảng sợ
nhất loạt quỳ xuống: "Tham kiến Hoàng hậu nương nương."
Mộc Thanh Dao từ từ đi
tới, khuôn mặt trong trẻo bao phủ thêm một nụ cười hời hợt: "Tất cả đứng
lên đi."
"Tạ ơn Hoàng hậu
nương nương." Thái giám cùng cung nữ phân thối lui ra phía sau, động cũng
không dám động, trong lòng kinh hãi suy đoán, hoàng hậu đến Vị Ương cung làm
gì, nghe đồn Hoàng hậu cùng Quý phi nương nương bất hòa, lần này qua đây chỉ sợ
có chyện chẳng lành, nghĩ như vậy, nên mọi người càng thêm bất an.
Quý phi Sở Ngữ Yên vừa
nghe được thái giám bẩm báo, lập tức dẫn hai thiếp thân nha hoàn ra đón. Mặc dù
nàng không cam tâm nhưng cấp bậc lễ nghĩa thì không thể bỏ qua, Hoàng hậu là
người đứng đầu tam cung lục viện, nàng tất nhiên phải ra nghênh tiếp.
Sở Ngữ Yên tam bộ tịnh
trứ lưỡng bộ (3 bước gộp còn 2, ý là nhanh chóng ấy) đi ra, cung kính thi lễ:
"Tham kiến Hoàng hậu nương nương."
Mộc Thanh Dao đi tới, nhẹ
nhàng khom lưng, nâng Sở Ngữ Yên dậy, thanh âm như nước vang lên: "Quý phi
nương nương đứng lên đi."
"Tạ ơn Hoàng hậu
nương nương."
Sở Ngữ Yên trong lòng dấy
lên sự bất an, lúc chạng vạng nàng đã nhận được tin tức, Thái hậu nương nương
quả thật bị Hoàng thượng giam lỏng, nàng vốn đang lo lắng sốt ruột, nhưng không
ngờ Hoàng hậu lại tới nơi này, không biết nàng qua đây là vì chuyện gì, Sở Ngữ
Yên tâm kinh đảm chiến (ruột gan rối bời), không dám khinh thường.
Mộc Thanh Dao hiếm khi có
được vẻ mặt ôn nhuận, lông mài nhuộm ý cười, không nhanh không vội, tiếng nói
vui vẻ vang lên vang lên.
"Quý phi nương nương
đừng lo lắng, bản cung chỉ là ngủ nửa ngày, ở trong cung thấy không thú vị,
liền qua đây tìm Quý phi nương nương nói chuyện phiếm mà thôi."
Sở Ngữ Yên đánh giá ý tứ
trong lời nói của nàng, nhưng dò xét mãi vẫn không thấy được, bất quá đối với
nét mặt cùng ý tứ của Hoàng hậu, nàng thật không dám tin tưởng, hoàng hậu tiến
cung cũng hơn hai tháng, nàng cùng Hoàng hậu đâu có khi nào thân cận như vậy,
đêm nay nhất định là có chuyện gì đó?
"Hoàng hậu nương
nương mời."
Mộc Thanh Dao cũng không
khách khí, hào sảng cười, nhấc chân sải bước lên trên thềm đá, cùng Sở Ngữ Yên
kẻ trước người sau tiêu sái tiến vào Vị Ương cung.
Đại điện của Vị Ương cung
đèn đuốc sáng trưng, phía bên trong đại điện, chỉ có mấy người cung nữ đang
đứng ở một bên, Mộc Thanh Dao vừa tiến vào, thì những cung nữ này đều cẩn thận
hành lễ, Quý phi Sở Ngữ Yên mời Mộc Thanh Dao ngồi chủ vị (vị trí của chủ nhà),
tự mình cũng ngồi xuống, Thu Nguyệt lập tức nhanh nhẹn dâng trà.
"Hoàng hậu nương
nương mời dùng trà."
Mộc Thanh Dao gật đầu một
cái, nâng mi quét mắt liếc nhìn cung nữ vừa nói chuyện, vẻ mặt khôn ngoan lanh
lợi, xem ra là một tiểu nha đầu thông minh, ánh mắt lưu chuyển, tựa hồ đang
thay chủ tử lo lắng.
Bất quá Quý phi Sở Ngữ
Yên tốt xấu gì cũng là nữ nhi của Hữu tướng, tình cảnh gì mà chưa thấy qua,
chuyện gì đến sẽ đến, là phúc thì không phải họa, là họa thì tránh không khỏi,
thần sắc bình tĩnh phất phất tay.
"Các ngươi đều đi
xuống đi."
"Dạ, nương
nương." Thu Nguyệt không yên lòng liếc mắt nhìn chủ tử một cái, cuối cùng
mới dẫn đám nha hoàn trên đại điện lui xuống, Mộc Thanh Dao cũng quét mắt liếc
nhìn mấy ngưới phía sau. Bọn họ vừa bắt gặp ánh mắt của Hoàng hậu, cũng tự động
lui ra ngoài, bọn hắn bây giờ rất là ăn ý, có đôi khi không cần nói chuyện, chỉ
cần một ánh mắt, thì bọn họ liền biết nên làm như thế nào.
Trên đại điện, một điểm
âm hưởng cũng không có.
Mộc Thanh Dao nhẹ nhàng
nâng lên chén trà, nhàn nhã thưởng trà, cũng không có vội vã nói cái gì.
Sở Ngữ Yên một bên lòng
dạ như bị treo ngược, không biết Hoàng hậu nương nương có ý tứ gì, nàng ta nếu
tìm đến nàng, tất nhiên là có việc, bằng không nữ nhân này tuyệt đối sẽ không
tới đây, nghĩ đến chuyện buổi tối hôm qua Hoàng thượng sủng hạnh nàng ta cả một
đêm, Sở Ngữ Yên trong bụng có oán khí, không cam lòng nhìn nàng đánh giá.
Chỉ thấy Mộc Thanh Dao
một thân thanh nhã, không nhiễm mùi son phấn tục khí, cả người thanh khiết không
gì sánh được, giơ tay nhấc chân liền lộ ra sự cao nhã, mâu quang của nàng sáng
tỏ đến cực điểm, lông mi thật dài che đậy con ngươi tràn đầy quang hoa (ánh
sáng rực rỡ). Tay nâng một chén trà thơm, lẳng lặng thưởng trà, thần thái của
nàng lúc này tựa như tuyết liên trên Thiên Sơn kia, lộ ra khí chất sâu kín của
hoa mai, đừng nói là hoàng thượng, ngay cả nàng thân là nữ nhân cũng cảm nhận
được một cỗ thơm ngát thổi qua.
"Hoàng hậu?"
Sở Ngữ Yên kêu một tiếng,
Mộc Thanh Dao liền đặt chén trà xuống, hướng tầm mắt nhìn phía Sở Ngữ Yên, đáy
mắt hiện vẻ âm trầm sắt đá, dường như dễ dàng đem linh hồn của con người hấp
thụ đi vào.
"Buổi tối hôm qua là
ngươi bỏ thuốc cho hoàng thượng ?"
Mộc Thanh Dao đi thẳng
vào vấn đề, cũng không cùng Sở Ngữ Yên quanh co lòng vòng, nữ nhân kia vừa nghe
thấy, sắc mặt biến hồng, không nghĩ tới quỷ kế của mình bị người ta nhìn thấu,
nếu Hoàng hậu đã biết, như vậy Hoàng thượng cũng nhất định biết, vậy tại sao
không thấy có động tĩnh nào?
"Nương nương là qua
đây để trừng phạt ta sao?"
Sở Ngữ Yên rất bình tĩnh
mở miệng, kỳ thực nàng trong lòng biết rất rõ ràng Mộc Thanh Dao có thể tới tìm
nàng, nhất định còn có chuyện khác, nếu như chỉ đơn thuần là vì trừng phạt
nàng, thì không đáng để nàng tự mình qua đây.
Chương
89.3
"Vậy thì không phải,
bản cung chỉ bởi vì chuyện tối hôm qua, mới biết Quý phi ấp ủ mong muốn làm mẹ,
tuy nhiên Hoàng thượng không có để ý đến ngươi. Nhưng nếu muốn ở lại trong
cung, chỉ có một khả năng, chính là làm cho hoàng thượng tiếp nhận ngươi, ngươi
biết hoàng thượng vì sao không tiếp nhận ngươi không?"
Mộc Thanh Dao đang thực
hiện kế hoạch của mình, nên cũng không nhìn sắc mặt thay đổi của Sở Ngữ Yên.
Nói thật ra, lần này tới tìm Sở Ngữ Yên, trong lòng nàng vẫn có một chút áy
náy, bởi vì dù cho Sở gia có giao ra binh quyền, thì Hoàng thượng cũng không
nhất định lưu Sở Ngữ Yên ở trong cung, cho nên nàng làm như vậy có tính là lợi
dụng nữ nhân này không?
Đây chính là điều mà Sở
Ngữ Yên vẫn hoang mang, Hoàng thượng không tiếp nhận nàng, nàng nên làm như thế
nào, mới có thể làm cho Hoàng thượng tiếp nhận nàng đây, lúc này vừa nghe hoàng
hậu nói vậy, nên có vài phần chờ đợi.
"Vì sao?"
"Là bởi vì binh
quyền ở trong tay Sở gia, Quý phi nương nương hẳn là nhận được tin tức Thái hậu
bị Hoàng thượng giam lỏng, về phần vì chuyện gì, bản cung không tiện ở chỗ này
nói. Thế nhưng bản cung có thể chính xác nói cho ngươi biết, thời thế bây giờ
không còn như lúc trước, đã như vậy, sao không biết thời thế, khiến cha ngươi
đem binh quyền giao ra đây, như vậy Hoàng thượng nói không chừng sẽ hậu đãi Quý
phi nương nương, chẳng lẽ Sở gia thực sự phải chờ tới hoàng thượng động thủ mới
cam tâm sao? Đến lúc đó chỉ sợ... "
Mộc Thanh Dao xoay mình
nâng tầm mắt, đồng tử đen kịt. "...Là sóng to gió lớn", tuy rằng lời
kế tiếp nàng không nói ra miệng, thế nhưng Sở Ngữ Yên đã biết ý tứ đó, không
khỏi tâm kinh đảm chiến, lông tóc trên người dựng đứng. Không nghĩ tới trong
chớp mắt, Sở gia lại suy tàn. Tuy rằng Hoàng hậu nương nương nói rất có lí, chỉ
cần phụ thân giao ra binh quyền, Hoàng thượng có thể sẽ hậu đãi nàng, thế nhưng
Sở gia từ nay về sau sẽ trở thành người dưới trướng, phụ thân cùng ca ca sẽ cam
tâm sao?
Nhưng cho dù không giao
ra binh quyền, Hoàng thượng chẳng lẽ cam lòng chịu mất binh quyền sao?
Sở Ngữ Yên sắc mặt từ
hồng tới trắng, lại chuyển xanh, thay đổi liên tục. Trong đại điện, vắng vẻ
không tiếng động, chỉ nghe tiếng thở ồ ồ của Sở Ngữ Yên .
Bỗng nhiên ngoài cửa sổ
vang lên âm thanh nhỏ, khiến Mộc Thanh Dao chú ý. "Có người nghe
trộm", khóe môi nhếch lên lộ ra ý cười nhàn nhạt.
"Ai?"
Một tiếng lành lạnh khẽ
vang, Mạc Sầu cùng Mạc Ưu vẫn canh gác ngoài cửa vọt vào, quan sát mọi nơi:
"Nương nương?"
"Bên ngoài có người
nghe trộm."
Lời nói vừa roi xuống,
Mạc Sầu cùng Mạc Ưu liền xông ra ngoài
Trong điện, Sở Ngữ Yên
cuối cùng cũng bình tĩnh lại, ngước mắt nghiêm túc nhìn Mộc Thanh Dao, nhàn
nhạt mở miệng: "Ngữ Yên chỉ là nữ tử, chỉ sợ nếu làm theo lời nương nương
nói, phụ thân căn bản không nghe, thế nhưng Ngữ Yên vẫn cố thử."
"Tốt, Quý phi nương
nương là một người thông minh, bản cung tin Hữu thừa tướng cũng là một người
thông minh." Mộc Thanh Dao đứng lên, đáy mắt vụt qua một tia hung ác. Đúng
vậy, nàng tin Sở Ngữ Yên cùng Hữu thừa tướng đều là người thông minh. Trong lúc
này, kẻ bình thường sẽ bị bức đến chó cùng rứt giậu, nhưng bên cạnh đó nàng
chưa quên còn có một Sở đại công tử, động cơ ở phía sau nam nhân kia chỉ sợ
không bình thường, mà là âm mưu động trời.
"Cung tiễn Hoàng hậu
nương nương." Sở Ngữ Yên theo Mộc Thanh Dao đứng lên, cung kính thi lễ,
đưa mắt nhìn Mộc Thanh Dao đi ra đại điện, nữ nhân này không phải như những nữ
nhân bình thường, sự bình tĩnh tự nhiên, cơ trí thông minh của nàng, còn có khí
phách hung tàn nữa, đều không phải là đối tượng mà các nàng có thể đối phó. Sở
Ngữ Yên đứng trên đại điện, cười khổ không ngớt.
"Người đâu!"
Thiếp thân thị tì của nàng Thu Nguyệt rất nhanh đi tới, nhìn vẻ mặt chủ tử
giống như bị đả kích rất nhiều, không khỏi đau lòng truy vấn: "Chủ tử,
Hoàng hậu nương nương nói cái gì vậy?"
"Không liên quan đến
chuyện của nàng, lập tức đưa tin cho cha ta, bảo hắn bí mật tiến cung tới gặp
ta."
"Dạ, nương
nương." Thu Nguyệt nhìn vẻ mặt chủ tử lạnh lùng, không dám nói
thêm cái gì, rất nhanh lĩnh mệnh đi xuống...
Dưới bóng đêm, mái tóc
đen của Mộc Thanh Dao tuỳ ý tung bay trong gió, áo choàng đung đưa theo nhịp
bước chân, cả người như tinh linh trong đêm tối.
Ở trước có thái giám cầm
đèn, phía sau thì có ba thủ hạ, đoàn người trở về Phượng Loan cung.
Mạc Sầu kỳ quái mở miệng:
"Nương nương, vừa rồi người ở bên ngoài nghe trộm là ai a?"
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn đang
vui vẻ của Mộc Thanh Dao bỗng che phủ bởi một tầng sương mỏng, lây nhiễm cả nụ
cười.
"Ở trong cung còn ai
có thể có công phu như vậy?"
Phía sau Mai Tâm sớm kêu
lên: "Tây Môn Tân Nguyệt, nghe đồn Tây Môn Tân Nguyệt văn võ song toàn, võ
công như thế chắc chắn không nhầm, như vậy nghe trộm nhất định là nàng, nữ nhân
này thật là âm hiểm, dĩ nhiên ở bên ngoài nghe trộm."
"Kỳ thực bản cung đã
tính đến nàng việc nghe trộm, như vậy sẽ giảm đi nhiều phiền toái."
Mộc Thanh Dao bí hiểm nở
nụ cười, cặp mắt loé lên ánh sáng ngọc đẹp không gì sánh được. Nàng tin Tây Môn
Tân Nguyệt rất nhanh sẽ nói cho phụ thân nàngTây Môn tướng quân ra mặt giúp đỡ
Hoàng thượng. Tây Môn tướng quân mặc dù không có binh quyền, nhưng đức cao vọng
trọng, nhiều năm chinh chiến sa trường, có rất nhiều kẻ dưới trướng đã chịu ơn
của hắn. Mặc dù không có binh quyền, cũng là kẻ có thực lực nhất.
"A." ba người
phía sau kêu lên sợ hãi. Không biết lời này của nương nương là có ý gì, nhưng
Mộc Thanh Dao cũng không nói thêm gì, mà trực tiếp đi về hướng tẩm cung...
Ngày thứ hai, hoàng
thượng ở trên thư phòng cho triệu kiến tất cả những kẻ xử lí vụ án Nguyệt Giác
Tự, Nam An vương, Bắc Tân vương cùng Hình bộ thượng thư.
"Chúng thần tham
kiến Hoàng thượng."
Hai vị vương gia cùng một
vị trọng thần, cung kính hành lễ với hoàng thượng .
Trên gương mặt tuấn dật
của Hoàng thượng bao phủ sát khí hung tàn, đáy mắt đen kịt như hồ băng ẩn chứa
cuồng nộ vô hạn, mâu quang một lần rồi một lần đảo qua ba vị thần tử đang ở
phía dưới, cuối cùng rơi xuống người Bắc Tân vương gia
Bắc Tân vương Mộ Dung Lưu
Mạch bất động thanh sắc cúi đầu. Mặc dù cúi đầu, hắn cũng có thể cảm nhận được
sát khí của Hoàng thượng đang bao phủ ở trên người của hắn.
Hoàng thượng đã cảnh
giác, hắn càng phải cẩn thận mà chống đỡ...
"Bình thân."
Thanh âm lãnh khốc vô tình của Hoàng thượng vang lên, ba người đều không dám
khinh thường, chậm rãi mở miệng: "Tạ ơn hoàng thượng."
"Ban thưởng
ngồi."
Trong thượng thư phòng
một số người nín thở, Hình bộ thượng thư ngồi vào vị trí của mình, thỉnh thoảng
lấy tay lau trán, cho tới nay hoàng thượng đều là một người làm kẻ khác run như
cầy sấy nhưng chưa từng có lúc nào dày đặc sát khí thế này, giống như áp lực
trên đỉnh núi Thái Sơn vậy, làm cho người ta không thở nổi, chẳng lẽ là bọn họ
làm sai chuyện gì, khiến cho hoàng thượng mất hứng, Hình bộ thượng thư suy
đoán.
Cuối cùng Nam An vương Mộ
Dung Lưu Chiêu chậm rãi mở miệng: "Không biết hoàng thượng triệu tập chúng
thần có chuyện gì quan trọng cần bàn bạc?"
Nam An vương tiếng nói
vừa dứt, Hình bộ thượng thư vội vàng phụ họa: "Đúng vậy, không biết hoàng
thượng có chuyện gì triệu kiến chúng thần?"
Chương
89.4
Hoàng thượng thu lại một
ít khí phách dọa người, đôi môi mím chặt, không nhanh không chậm mở miệng:
"Trẫm cho truyền các vị ái khanh qua đây, là muốn hỏi một chút vụ án
Nguyệt Giác Tự tiến triển như thế nào rồi?"
Thanh âm Hoàng thượng vừa
dứt, Hình bộ thượng thư lập tức đem mâu quang dời về phía Nam An vương cùng Bắc
Tân vương. Đại án lần này có Nam An vương cùng bắc tân vương hai vị vương gia ở
đây, đâu đến phiên Hình bộ thượng thư như hắn, mọi việc toàn bộ để cho hai vị
vương gia làm chủ.
"Bẩm hoàng thượng,
chúng thần đã thẩm vấn qua trụ trì Nguyệt Giác Tự Liễu Không, bất đắc dĩ hòa
thượng kia ngậm miệng không nói, mặc dù sử dụng đại hình, cũng không hé lộ một
chữ."
Nam An vương bẩm báo, con
ngươi Hoàng thượng bất chợt hiện lên vẻ u ám tối tăm, hàn băng bắn về phía Bắc
Tân vương: "Nhị hoàng đệ nghĩ nên xử trí như thế nào?"
Bắc Tân vương vừa nghe
đến hoàng thượng điểm tên mình, thì lập tức cung kính đứng dậy, trên khuôn mặt
tái nhợt hiện lên nụ cười ôn hòa, thanh âm nhẹ nhàng vang lên: "Người xuất
gia tâm tất phải từ bi, không nghĩ tới dám làm ra chuyện đại nghịch bất đạo đến
mức này, thần đệ cho rằng, nên dùng đại hình "hầu hạ". Nếu không làm
như vậy, hòa thượng kia nhất định sẽ không giao ra kẻ sai bảo phía sau. Khoan
dung với hắn, chắc chắn hắn sẽ không giao."
Lời nói của Bắc Tân vương
vừa rơi xuống, vài ánh mắt bắn về phía hắn, Hoàng thượng cùng Nam An vương mang
vẻ mặt bí hiểm, mà Hình bộ thượng thư thì mang vẻ mặt khó có thể tin. Đây là
Bắc Tân vương ôn nhuận như ngọc sao, nguyên lai thủ đoạn hành sự cũng rất là
cay độc, xem ra người của hoàng thất, không ai không độc ác.
"Tốt, nhị hoàng đệ
nói rất đúng, xem ra nếu không dùng trọng hình, hắn chắc sẽ không giao ra người
chủ mưu phía sau, nếu như để cho trẫm tra ra là ai đại nghịch bất đạo như vậy,
trẫm nhất định sẽ đem hắn ngũ mã phanh thây, treo trước Lâm An thành ba ngày
thị chúng, làm cho người trong thiên hạ đều biết kẻ nghịch tặc sẽ bị xử lí như
thế nào."
Ngôn từ thị huyết vang
vọng ở bên trong thư phòng, Bắc Tân vương một thân mồ hôi lạnh, mặc dù biết
người nam nhân này thủ đoạn độc ác, thế nhưng nghe cái cách xử tội như thế,
khiến kẻ khác tâm kinh đảm chiếm, hắn càng phải thêm cẩn thận mới được.
Bên trong thư phòng, vắng
vẻ không tiếng động, một luồng gió lạnh thổi qua, Hoàng thượng không nói lời
nào, lạnh lùng bễ nghễ, loại thời gian này, ai mà dám nói chuyện a.
Ngoài cửa Thượng thư
phòng vang lên thanh âm A Cửu: "Hoàng thượng, Tây Môn tướng quân cầu
kiến."
"Tuyên."
Thanh âm lãnh mị của
Hoàng thượng vang lên. Bên trong thư phòng Bắc Tân vương bất giác phát run một
chút, Hoàng thượng cho gọi Tây Môn lão tặc (lão già) tới làm gì, cái lão gia
hỏa này từ trước đến nay đối địch với Sở gia, không, là đối địch với hắn cùng
rất nhiều kẻ trong triều, tự cho mình công cao lao khổ, căn bản không đem người
bình thường để vào mắt.
A Cửu rất nhanh đem Tây
Môn lão tướng quân lĩnh tiến vào Thượng thư phòng. Chỉ thấy Tây Môn tướng quân
tuy rằng tuổi già, thế nhưng vẫn rất uy phong như trước, cao lớn lực lưỡng,
không thấy được dáng vẻ của một lão nhân, trên gương mặt như khắc hình chữ
"quốc" (-_-''), dưới mày kiếm là hai đôi mắt lấp lánh có thần, vừa đi
vào bên trong Thượng thư phòng, cung kính cấp chắp tay thi lễ với Hoàng thượng.
"Lão thần khấu kiến
hoàng thượng."
"Tây Môn ái khanh
hãy bình thân, ban thưởng tọa." Hoàng thượng ngữ khí đang lạnh lùng, bất
ngờ hòa hoãn đi vài phần, khiến ba người ngồi dưới nhất thời không đoán được ý
đồ của Hoàng thượng, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tây Môn Chính Hào hoàn toàn không
đem người khác để vào mắt, ngang nhiên ngồi ở một bên, hơn nữa hoàng thượng cư
nhiên ngầm đồng ý để cho hắn kiêu ngạo như vậy.
"Bẩm hoàng thượng,
Tô gia một trăm lẻ tám người, tất cả đã bị bắt về quy án."
Tây Môn Chính Hào vừa
ngồi xuống, liền ném một đòn phủ đầu, đòn sấm sét này đương nhiên khiến Bắc Tân
vương đầu váng mắt hoa, còn kẻ khác thì không hiểu, Tô gia này có liên quan gì
chứ?
"Tốt." Hoàng đế
ngồi ở trên cao, khuôn mặt tuấn dật hiện lên ý cười, lập tức hạ chỉ: "Kể
từ hôm nay, vụ án Nguyệt Giác Tự giao cho Tây Môn Chính Hào tướng quân làm chủ
thẩm, Nam An vương, Bắc Tân vương cùng Hình bộ bồi thẩm, cần phải đem bắt hết
những kẻ đứng sau về quy án, trẫm rất mỏi mắt mong chờ."
Mộ Dung Lưu Tôn liếc nhìn
những kẻ bên dưới, con ngươi chợt lóe lên sắc bén, hiện tại quan trọng là diệt
trừ Bắc Tân vương, sau này mới quay lại đối phó họ Sở, không lo binh quyền kia
không trở về. Chỉ có thống nhất binh quyền thiên hạ hắn mới có năng lực thống
nhất những quốc gia khác...
"Chúng thần tuân
chỉ."
Bên trong thượng thư
phòng, vài người đồng thời đứng lên lĩnh mệnh, bất quá Nam An vương cùng Hình
bộ thượng thư có điểm không hiểu. Hình bộ thượng thư tuy rằng nghi hoặc, cũng
không dám hỏi nhiều, nhưng Nam An vương thì không như vậy, ôm quyền cung kính
mở miệng.
"Hoàng thượng, Tô
gia một trăm lẻ tám người đã xảy ra chuyện gì ?"
Mâu quang u ám của Hoàng
thượng tùy ý quét về phía Tây Môn Chính Hào, Tây Môn Chính Hào nhận được ý tứ
của hoàng thượng, lập tức cao giọng mở miệng.
"Trụ trì Nguyệt Giác
tự kia nguyên danh là Tô Trảm, là chủ nhân bố tác phường Tô gia, hiện tại hắn
là kẻ mưu phản nghịch tặc, nên Tô gia cả nhà một trăm lẻ tám người toàn bộ bị
hạ ngục, thần tin rằng Tô Trảm kia sẽ chẳng trơ mắt nhìn đám người Tô gia toàn
bộ bị giết, chắc chắn sẽ giao ra kẻ đứng sau sai khiến."
Tây Môn Chính Hào mở
miệng, giọng nói đanh thép. Hắn vốn là tướng quân chinh chiến sa trường, tự cho
rằng đây là phương pháp tối ưu nhất, tin chắc rằng lão hòa thượng Liễu Không
kia nhất định đem toàn bộ sự thật nói ra.
Khóe mi Nam An vương cùng
Bắc Tân vương đồng thời giật giật, trước tiên là không đồng ý thủ đoạn tàn nhẫn
này, nếu như kẻ đó kiên quyết tuyệt đối không hé răng, có phải là đã giết oan
Tô gia một trăm lẻ tám mạng người hay không. Sau đó sẽ làm cho mọi người sợ đến
mất hồn mất vía, đáy mắt vương một mảnh mịt mờ, trong lòng ngầm bực, ai có thể
nghĩ tới thậm chí có người còn tra ra được Liễu Không là Tô Trảm, hắn ta thậm
chí đã xuất gia hơn hai mươi năm.
Nam An vương đang muốn
nói chuyện, thì Hoàng thượng ngự phía trên cao đã vung tay lên lạnh lùng nói:
"Đều lui ra đi, trẫm hi vọng mau chóng giải quyết xong vụ án này."
"Dạ, Hoàng thượng
yên tâm đi, lão thần nhất định sẽ làm cho kẻ kia khai ra sự thật."
Tây Môn Chính Hào tuy
chính trực ngay thẳng nhưng xuất thân là con nhà võ, nói chuyện lỗ mãng, hơn
nữa một lòng muốn lập công, vì nữ nhi Tây Môn Tân Nguyệt của hắn còn ở trong
cung, thân là phụ thân, hắn đương nhiên sẽ giúp đỡ nữ nhi của mình.
"Chúng thần xin cáo
lui."
Đám người rời khỏi thượng
thư phòng. Ở bên ngoài Nam An vương vẻ mặt băng lãnh, sắc mặt so với lúc trước
càng lạnh hơn, còn sắc mặt của Bắc Tân vương thì trắng bệch, ánh mắt âm u, Hình
bộ thượng thư đầu đầy mồ hôi. Trong cả nhóm, người duy nhất cao hứng đó là Tây
Môn Chính Hào, đắc ý mãn nguyện cười nghênh ngang mà đi.
Hình bộ thượng thư đứng ở
phía sau Bắc Tân vương cùng Nam An vương, nhỏ giọng nói thầm.
"Lão ta là cái gì a,
sao lại biết kẻ kia là Tô Trảm. Còn không nghĩ tới lần này để hắn cướp công đầu
rồi."
Nam An vương cùng Bắc Tân
vương đồng thời trừng mắt liếc hắn một cái, lúc nào rồi mà còn nghĩ đến chuyện
cướp công, đây chính là một trăm lẻ tám cái nhân mạng a, nếu như Tô Trảm không
khai, chỉ sợ sẽ bức hết một trăm lẻ tám cái mạng, nếu như Tô Trảm chịu giao ra,
thì sao lúc thọ đại hình hắn vẫn ngậm miệng không đề cập tới chuyện này....
Chương
89.5
Hình bộ thượng thư cảm
thấy da đầu tê dại, vội vàng làm khuôn mặt tươi cười, nhưng tâm tư thì xám xịt
theo sau hai vị vương gia rời khỏi Thượng thư phòng...
Tây Môn tướng quân xuất
thân nhà võ, hành sự luôn nóng nảy, hơn nữa lần này Nguyệt Giác tự mắc tội loạn
đảng nhất án (mưu phản), hắn muốn ở trước mặt hoàng thượng lập công, làm tốt
thì có thể tranh thủ giúp nữ nhi nhập cung, bởi vậy vừa nhận được ý chỉ của
Hoàng thượng hắn liền dẫn một đoàn người tới nhà tù Hình bộ nghiêm thẩm Liễu
Không, cũng chính là Tô Trảm.
Đáng tiếc Liễu Không gan
lì, cái gì cũng không nói, mặc cho người khác đe dọa dụ dỗ, thậm chí dùng đại
hình "hầu hạ", cũng không làm hắn dao động nửa phân. Nhà tù Hình bộ
mười tám bàn cực hình, đã thử hết mười loại cũng chỉ thấy hắn hơi thở yếu ớt,
vô cùng thê thảm, quanh thân vết máu loang lổ, có thể coi là bị hành hạ chết đi
sống lại, nhưng hắn vẫn như trước không nói gì.
Tây Môn Chính Hào cùng
Nam An vương Bắc Tân vương đợi đến một ngày một đêm không đạt được kết quả gì,
mọi người cũng mệt mỏi, nên đem Liễu Không sống dở chết dở kia ném vào nhà
ngục, chuẩn bị ngày thứ hai thẩm vấn.
Liễu Không bị thương nặng
như vậy, nếu như là người bình thường, mặc dù không chết cũng sẽ tự sát, nhưng hắn
thì ngược lại, cố gắng sống sót dù cho chỉ còn lại một ngụm hô hấp cuối cùng .
Ngày thứ hai, phía trên
võ trường, ánh sáng mặt trời chiếu thẳng vào người, tuy không cảm thấy nóng
nhưng vẫn khiến người ta thấy chói mắt.
Võ trường bốn phía là
binh tướng đứng gác, Tây Môn Chính Hào phải ở chỗ này thẩm vấn phạm nhân. Bởi
vậy từ sáng sớm, trên võ trường Tây Môn Chính Hào đã nghiêm nghị ngồi phía trên
cao, Nam An vương cùng Bắc Tân vương còn có Hình bộ đại quan, theo thứ tự mà
ngồi.
Bốn phía võ trường tiếng
người ồn ào, chen lấn tấp nập, tất cả mọi người hiếu kỳ nhìn hết thảy trước
mắt, không biết ở đây xảy ra chuyện gì, quan binh tầng tầng trấn áp mới có thể
khiến tiếng ồn giảm thiểu một ít.
Tây Môn Chính Hào nhìn
sắc trời không còn sớm, người nên tới cũng đã tới, hắn liền ra lệnh một tiếng.
Tô gia một trăm lẻ tám
người, trẻ có già có, già thì chừng bảy tám chục tuổi, nhỏ cũng chỉ có vài
tuổi, tất cả đều bị trói bằng xích sắt, bị áp giải đến pháp trường, nhất thời
phát ra tiếng khóc, âm thanh cầu xin không ngừng, họ rất nhanh bị đưa tới giữa
võ trường, lần lượt từng người quỳ xuống, rất nhiều người căn bản không biết
xảy ra chuyện gì, tóc tai bù xù, võ trường lúc này hiện lên một mảnh thê thảm.
Tiếng nghị luận phát ra
từ đám người vây xem, đây là Tô gia ở Đông Giao, có rất nhiều người biết, chỉ
là một gia tộc an phận đàng hoàng, không biết xảy ra chuyện gì, bỗng nhiên toàn
bộ bị bắt, còn phải nhận loại đối đãi này.
Tây Môn Chính Hào cũng
không để ý tới những kẻ đang ồn ào phía dưới, vẻ mặt lạnh lùng bình tĩnh, ánh
mắt thị huyết quét qua những kẻ đó.
Hôm nay ở võ trường thẩm
tra xử lí án, hắn có hai mục đích, thứ nhất, Tô gia có rất đông nhân khẩu,
không có công đường nào chứa hết, thứ hai, hắn muốn bức ra chủ mưu phía sau,
nếu Tô Trảm bị bắt, những người đó hẳn phải ra cứu hắn mới đúng. Đáng tiếc bàn
tính của hắn đã gỏ lầm.
Tây Môn Chính Hào đang ở
trong lòng tính toán kế hoạch, thì trên võ trường một lão hòa thượng gần như
hấp hối bị mang ra, lúc này trên nét mặt hiền từ kia loang lổ vết máu, chân đã
không thể chấm đất, chỉ có thể để hai quan binh tùy ý một đường lôi vào giữa võ
trường.
Hắn vừa xuất hiện, lần
thứ hai gây nên náo động, đám người vây xem lần thứ hai kêu lên.
Tây Môn Chính Hào quét
mắt liếc đám người đang tranh cãi ầm ĩ, xoay mình đứng lên, mười phần bực bội,
thanh âm như tiếng sấm vang lên: "Trật tự một chút, các ngươi không nên ồn
ào, lão hòa thượng này là trọng phạm triều đình, là phần tử loạn đảng. Hắn tên
gọi là Tô Trảm, là người của Tô gia, hiện tại hắn là trụ trì Nguyệt Giác tự, ở
dưới lòng đất lục soát ra một lượng lớn binh khí, nay tội danh mưu phản đã
thành lập. Hiện tại bản tướng quân phụng ý chỉ hoàng thượng, làm cho hắn giao
ra kẻ chủ mưu phía sau. Tuy nhiên hắn thà chết không khai, vì thế đừng trách
bản tướng thủ đoạn độc ác. Hôm nay nếu như hắn không giao ra kẻ đứng sau sai
sử, Tô gia cầm chắc cái chết."
Tây Môn Chính Hào tiếng
nói vừa dứt, xung quanh đồng loạt im lặng, đám bách tính khi nãy còn sôi nổi
bàn luận giờ ai cũng không dám hé răng, phải biết rằng tội danh mưu phản này
cũng không phải là việc nhỏ đi.
Bách tính yên lặng, thế
nhưng Tô gia có rất nhiều người khóc lên, vừa khóc vừa la, hướng về phía lão
hòa thượng thét chói tai.
"Tô Trảm, ngươi đã
gây ra nghiệt gì, tại sao lại muốn hại chúng ta a, ngươi không phải đã sớm đi
làm hòa thượng sao? Thế nào còn làm loại chuyện thương thiên hại lý này?"
Người vừa kêu là một lão
gia đầu tóc bạc phơ, chính là trưởng lão trong Tô gia, lúc này môi run rẩy, nói
năng không trọn vẹn.
Lão hòa thượng Tô Trảm,
trong cơn mơ mơ màng màng, bên tai nghe tiếng kêu khóc tranh cãi ầm ĩ , cố sức
mở mắt ra, quét mắt nhìn người bên cạnh, chỉ thấy trên võ trường rộng lớn, rất
nhiều người đang quỳ, trẻ có già có, trong đó còn có một chút bóng dáng quen
thuộc , trong đầu Tô Trảm một thanh âm vang lên.
Trời ạ, đây là cái nghiệt
gì a, ông trời, ngươi có báo ứng, thì báo ứng ở trên người của ta đi, đừng giày
vò người ta của ta, lão nạp từ lâu đã hối hận, hy sinh người vô tội, đây đều là
lão nạp nhất niệm chi thác (một hành động mà gây rối loạn tất cả) a, cực khổ
nhiều hơn nữa, lão nạp đều nguyện ý, cầu ngươi đừng giày vò người nhà của ta
nữa.
Tây Môn Chính Hào vừa
nhìn thấy Tô Trảm tỉnh lại, thanh âm lại vang dội lên.
"Tô Trảm, tất cả
sinh mạng Tô gia hiện tại đều nằm trong tay ngươi, ngươi nếu còn không giao ra
kẻ đứng phía sau, đừng trách bản tướng đem người của Tô gia từng bước từng bước
giết sạch."
Lão hòa thượng Tô Trảm
hai tròng mắt trợn trừng, chảy ra hai hàng huyết lệ, nhìn trời cười dài, cuối
cùng gắng gượng mở miệng.
"Nào có kẻ dứng sau
sai khiến, tất cả hết thảy đều do lão nạp gây nên, không quan hệ đến người của
Tô gia, xin tướng quân xử tử lão nạp, cho người Tô gia một con đường sống
đi."
Tô Trảm tiếng nói vừa
xong, Tây Môn Chính Hào cũng chẳng thèm để ý, cười lạnh một tiếng, hướng bên
cạnh vung tay lên ra lệnh: "Dẫn tới."
Tiếng hắn hạ xuống, lập
tức có quan binh mang tới một lão nhân, chính là huynh trưởng Tô Trảm, đầu tóc
bạc trắng, khuôn mặt đầy nếp nhăn, lúc này từ trong mắt chảy xuống hai hàng lệ,
thống khổ nhìn Tô Trảm: "Tô Trảm a, đây đều là nghiệt chướng ngươi gây ra,
ngươi căn bản cũng không phải là người Tô gia, nếu quả thật là người Tô gia,
liền nói cho rõ ràng đi, đừng làm cho Tô gia tuyệt hậu a."
Lời này của lão nhân vừa
rơi xuống, Tây Môn Chính Hào quát to một tiếng: "Tô Trảm, ngươi có khai
hay không?"
Bốn phía võ trường nhất
loạt im lặng, tất cả mọi người đều nhìn Tô Trảm.
Chỉ thấy lão hòa thượng
ngửa mặt lên trời cười, xoay người thoát khỏi hai tên lính đang giữ mình, hai
tay ngưng tụ nội lực, hai ngón tay đâm thẳng vào tròng mắt mình, trong chớp
mắt, hai mắt đã trống rỗng, máu đầm đìa chảy ra từ hai nhãn cầu, dù hắn đau đớn
không ngừng, nhưng vẫn gắng gượng mở miệng: "Lão nạp chính là đầu sỏ gây
nên." Nói xong liền ngất đi.
Chương
89.6
Lúc này, trên võ trường
phát ra rất nhiều tiếng thét chói tai, rất nhiều người bị cảnh tượng này làm
hoảng sợ, sau đó là một loạt những âm thanh ầm ĩ.
Tây Môn Chính Hào căn bản
không để ý tới những người vây xem, quay đầu phân phó binh tướng bên cạnh:
"Hắt nước cho hắn tỉnh lại."
"Dạ, tướng tướng
quân."
Một thùng nước được đem
qua, thanh âm nước hắt xuống cùng với cảnh máu tanh hòa lẫn nước tạo thành cảnh
tượng thực dọa người.
"Tô Trảm, nếu như
ngươi còn không khai ra, bản tướng hôm nay liền đem Tô gia người từng người
từng người chém sạch." Tây Môn Chính Hào thích giết chóc mở miệng, quanh
thân cường liệt lãnh khí, Nam An vương Mộ Dung Lưu Chiêu bên cạnh đã sớm không
quen nhìn thủ đoạn của hắn đang thực hiện, xoay mình đứng dậy: "Tây Môn
tướng quân, làm như vậy có phải hay không quá tàn nhẫn?"
"Tàn nhẫn? Nam An
vương gia biết cái gì gọi là tàn nhẫn, bản tướng năm đó giết địch một thương
chém rơi bao nhiêu cái đầu, cũng vẫn chưa gọi là tàn nhẫn. Bản tướng chỉ dùng
bằng này người để Tô Trảm giao ra loạn đảng, như thế đã coi tàn nhẫn sao? Nếu
như vương gia không dám nhìn, liền tạm thời rời khỏi đi, để tránh ảnh hưởng tới
tôn giá." Tây Môn Chính Hào cuồng vọng mở miệng, kiêu ngạo đến cực điểm,
Nam An vương Mộ Dung Lưu Chiêu, sắc mặt thật khó coi, vung tay một cái ly khai
võ trường.
Tây Môn Chính Hào thấy
không ai có ý kiến nữa, lại tiếp tục hành hình...
Nam An vương Mộ Dung Lưu
Chiêu đứng ở bìa rừng rậm, nhìn người ta đang ồn ào phía võ trường, nhìn lại,
đừng nói Tô gia một trăm lẻ tám người, ngay cả tiểu hòa thượng Nguyệt Giác tự,
chỉ sợ cũng đều khó thoát khỏi cái chết, vậy phải làm sao bây giờ a? Nam An
vương lo lắng đi qua đi lại, hoàng huynh đem chuyện này giao cho Tây Môn Chính
Hào xử trí, đã ngầm tán thành hắn dùng thủ đoạn cay độc, bằng không Tây Môn
Chính Hào cũng không dám kiêu ngạo như vậy, chẳng lẽ thực sự trơ mắt nhìn những
người vô tội này chịu chết sao?
Nhãn tình Mộ Dung Lưu
Chiêu sáng lên, bây giờ còn có một người có thể cứu những người này, chỉ mong
nàng có thể hỗ trợ, lập tức ngoắc tay ý bảo thủ hạ Cảnh Hàn.
"Cảnh Hàn, lập tức
tiến vào hoàng cung, nhất định phải nhanh chóng chạy tới Phượng Loan cung đi
mời Hoàng hậu nương nương qua đây."
"Vương gia? Hoàng
hậu có thể ngăn cản được Tây Môn tướng quân sao? Hắn là phụng ý chỉ của hoàng
thượng ở đây thẩm án, tuy là Hoàng hậu nhưng cũng chỉ là hậu cung phi tần, chỉ
sợ không ngăn cản được hắn."
"Không, bản vương
nhớ kỹ lúc đầu, hoàng huynh từng ở trước sứ thần ngũ quốc nói qua, Huyền Nguyệt
Hoàng hậu ngang với Hoàng thượng, chỉ cần Hoàng hậu nương nương có thể tới, Tây
Môn Chính Hào kia tất nhiên không dám động thủ, ngươi ra roi thúc ngựa chạy tới
hoàng cung đi."
"Dạ, vương
gia." Cảnh Hàn ôm quyền lĩnh mệnh, phi thân lên ngựa, chạy nhanh đi, chớp
mắt đã không thấy bóng người, chỉ còn thấy bụi bay mịt mờ.
Phượng Loan cung, Mộc
Thanh Dao đang cùng công chúa ở trong vườn hoa tưới hoa, mấy người tiểu nha đầu
ở bên cạnh theo dõi, nương nương cùng công chúa một bên tưới một bên cười, rất
là vui vẻ.
Lúc này, có một tiểu thái
giám sắc mặt hoảng loạng chạy tới, một bên chạy một bên hô hoán: "Nương
nương, nương nương không xong, không xong, Nam An vương phái người tiến cung
tới."
"Ân." Mộc Thanh
Dao ngẩng đầu lên, đuôi lông mày nhếch một chút, lãnh ý nhuộm đẫm ở đáy mắt,
không vui mở miệng: "Nam An vương phái người tới làm gì?"
"Đang ở ngoài cửa
điện đợi Hoàng hậu nương nương đó? Tựa hồ thực vội, nương nương mau trở về đi
thôi."
"Ừ." Mộc Thanh
Dao vươn vai, đem bình tưới đưa cho cung nữ đang đứng bên cạnh, quay đầu lại
nhìn Mộ Dung Tinh Trúc: "Ta đi có chút việc, lát quay lại tưới cùng ngươi,
các ngươi tưới trước đi?"
"Được a." Mộ
Dung Tinh Trúc cao hứng gật đầu, nàng đang tưới rất vui vẻ, không nghĩ tới tưới
hoa cũng có bí quyết nữa, nàng là một công chúa, cho tới bây giờ cũng chưa làm
qua loại chuyện này, trái lại cảm thấy nó rất mới mẻ.
Mộc Thanh Dao sửa lại một
chút tóc mai, không nhanh không chậm đi đến cửa cung, dọc theo đường đi nhìn
bên đường hoa hoa thảo thảo, rất vui vẻ thoải mái.
Ở phía dưới bậc đá thềm
đại điện một thân nam tử mạnh mẽ đứng chờ, thấy không rõ mặt của hắn, chỉ thấy
hắn tương đối lo lắng, đi qua đi lại ở trước cửa điện, thỉnh thoảng xoa xoa
tay, vừa nghe đến tiếng bước chân, chợt ngẩng đầu lên nhìn thấy Hoàng hậu nương
nương hào quang rực rỡ, cuống quít cung kính chào.
"Cảnh Hàn tham kiến
Hoàng hậu nương nương."
Mộc Thanh Dao ngước mắt
nhìn qua, liền nhận ra Cảnh Hàn - thủ hạ đắc lực của Nam An vương, lúc này trên
khuôn mặt tuấn dật nghiêm chỉnh đầy vẻ nóng vội.
"Đứng lên đi, xảy ra
chuyện gì?"
Mộc Thanh Dao lạnh lùng
quét mắt liếc hắn một cái, phất tay ý bảo hắn đứng lên, không biết Nam An vương
tại sao có chuyện lại tìm nàng, hắn hẳn nên đi tìm Hoàng thượng mới đúng.
Cảnh Hàn nghe Mộc Thanh
Dao hỏi xong, cũng không có đứng dậy, mà vẫn quỳ, không nhúc nhích bẩm báo.
"Hoàng hậu nương
nương, vụ án Nguyệt Giác tự Hoàng thượng giao cho Tây Môn tướng quân thẩm tra
xử lí, Tây Môn tướng quân kia không biết từ nơi nào có được tin tức, lại tra ra
Liễu Không đại sư nguyên lai là Tô Trảm, hiện tại đem Tô gia một trăm lẻ tám
miệng ăn toàn bộ bắt tới võ trường, bức bách Liễu Không giao ra người sai sử
phía sau. Liễu Không không giao, hắn liền giết người của Tô gia, thủ pháp cực
kỳ thị huyết tàn nhẫn, Nam An vương thực sự vô pháp đồng ý chuyện này, liền sai
thuộc hạ đến bẩm báo nương nương, mong nương nương thiện tâm, cứu giúp Tô
gia."
Cảnh Hàn luôn luôn là một
người băng lãnh vô tình, nhưng hôm nay không ngời lại bị một màn chém giết ở võ
trường làm cho kinh sợ, Liễu Không đại sư tự hủy đi hai mắt làm cho người chứng
kiến sợ hãi, làm cho người ta nhìn thấy mà giật mình.
Cảnh Hàn lời nói vừa rơi
xuống, Mộc Thanh Dao sắc mặt trở nên lạnh lẽo, xung quanh phủ một tầng sương
mỏng, rốt cuộc chuyện này vẫn xảy ra. Nàng lúc trước sở dĩ không nói ra Liễu
Không chính là Tô Trảm, chính là sợ Hoàng thượng đả thương người vô tội. Tô
Trảm kia hơn hai mươi tuổi đã xuất gia, cùng gia đình cắt đứt liên hệ, hiện tại
bởi vì chuyện của hắn, lại liên luỵ Tô gia một trăm lẻ tám nhân mạng, đây không
phải là oan nghiệt thì là gì.
Mộc Thanh Dao đáy lòng
lạnh buốt run sợ, hai bàn tay nắm chặt, quay người chuẩn bị tới Lưu Ly cung đi
tìm Hoàng thượng.
Cảnh Hàn tiến lên một
bước ngăn trở lối đi của nàng: "Nương nương, đi tìm Hoàng thượng đã không
còn kịp rồi. Hoàng thượng đem chuyện này toàn quyền giao cho Tây Môn tướng quân
xử lý, chính là muốn dùng thủ đoạn thị huyết bức bách Tô Trảm giao ra người chủ
sự phía sau, thế nhưng Tô Trảm tình nguyện nhận tất cả tội, cũng không nói ra
người phía sau. Hiện tại nương nương chỉ có đi trước võ trường, ngăn cản ở Tây
Môn tướng quân hành hình, mới có thể cứu những người đó."
Mộc Thanh Dao sắc mặt
lạnh lẽo, dừng bước, con ngươi lạnh lùng hình như hiện lên sóng biển đen kịt.
Mạc Sầu cùng Mạc Ưu đang
ở bên cạnh đều cho rằng việc này nếu Hoàng thượng đã giao cho Tây Môn tướng
quân, tất nhiên không thể trì hoãn, nương nương nếu như đi võ trường, tất nhiên
sẽ làm hoàng thượng tức giận, đến lúc đó chỉ sợ cứu không được những người đó,
còn làm liên luỵ bản thân.
"Nương nương, trăm
triệu không thể."
"Nương nương, xin
ngẫm lại, những người này vô tội. Việc này đã không thể trì hoãn, nếu chậm trễ
một phút đồng hồ, chỉ sợ người của Tô gia bị chết càng nhiều."
Cảnh Hàn trầm giọng mở
miệng, trên gương mặt xinh đẹp của Mộc Thanh Dao lại bao phủ thêm hàn khí, đôi
mắt đen lóe lên một cái lạnh lùng hạ lệnh: "Cảnh Hàn, dẫn
đường."
"Nương nương."
Mạc Sầu cùng Mạc Ưu kêu
lên, nương nương đi chuyến này, chỉ sợ sẽ chọc giận Hoàng thượng, thế nhưng
chuyện Mộc Thanh Dao đã quyết định, từ trước đến nay sẽ không thay đổi, trầm
giọng mở miệng: "Đây là chuyện bản cung đã quyết."
Hơi thở lạnh lẽo kia như
đến từ địa ngục, một điểm tình cảm ấm áp cũng không có, Mạc Sầu cùng Mạc Ưu
không dám nói cái gì nữa, chỉ cung kính trầm giọng: "Thuộc hạ theo nương
nương cùng nhau đi tới võ trường."
"Tốt, đi." Mộc
Thanh Dao ra lệnh một tiếng, Cảnh Hàn phía trước dẫn đường, cũng không đi qua
cung môn, như vậy quá lộ liễu, chỉ đi qua thiên đạo (như cửa nách, cửa hông),
vòng theo đường nhỏ, rất nhanh đến bên tường cao bao quanh cung điện. Mọi người
đều có võ công, chân tường cao kia căn bản không ngăn cản được các nàng.
Ở phía ngoài có một con
ngựa, Mộc Thanh Dao phi thân lên ngựa, quất mã tiên (roi ngựa), con ngựa bị
đau, chạy nhanh đi.
Mà Mạc Sầu cùng Mạc Ưu
còn có Cảnh Hàn theo sau, mỗi người đoạt một con ngựa, đuổi sát thân ảnh phía
trước.
Mộc Thanh Dao theo trí
nhớ, một đường quất roi thẳng đến võ trường, dọc theo đường đi làm đổ rất nhiều
thứ, đợi cho những người bên đường phục hồi tinh thần lại thì chỉ nhìn thấy một
đạo thân ảnh phi thường mạnh mẽ vụt qua, căn bản không thấy được chút bóng
dáng.Vừa đem đồ vật nhặt lại thì lại có ba lại con ngựa xông tới, lần thứ hai
đụng ngã bọn họ, các loại hoa quả tươi chớp mắt đều bị giẫm lên...
Võ trường, tiếng người ồn
ào, tiếng khóc la một mảnh, bách tính vây xung quanh cũng bắt đầu tức giận bất
bình kêu lên.
Mặc dù lão hòa thượng kia
phạm pháp, thế nhưng Tây Môn tướng quân thủ đoạn giết người quá tàn nhẫn, ngày
cả người già trẻ nhỏ cũng không tha, hơn nữa lão hòa thượng kia cũng đã bị hành
hạ đến không ra hình người. Nếu quả thật phạm tội, giết là tốt rồi, hà tất phải
tàn nhẫn dằn vặt hắn như vậy, hắn không phải nói đều là do hắn làm sao?
Phía trên Tây Môn Chính
Hào sắc mặt rất lạnh, u mịch nhìn Tô Trảm. hắn không nghĩ tới, lão hòa thượng
này vẫn không khai. Hắn không tin, hắn một tướng quân chinh chiến sa trường,
giết người như ngóe, lại không đối phó được một lão hòa thượng.
"Tô Trảm, ngươi
không giao đúng không. Được, nếu như ngươi không giao, Tô gia ngươi một nhà đã
có thể tuyệt hậu."
Tây Môn Chính Hào thanh
âm thị sát vang lên, một trận tiếng khóc của đứa nhỏ vang lên nghe đến tê tâm
liệt phế. Lão hòa thượng Tô Trảm nhìn không thấy, thế nhưng nghe được trong
lòng, con ngươi trống rỗng kia lần thứ hai tuôn trào lệ huyết. Kỳ thực trong
lòng hắn rõ ràng, cho dù hắn giao ra người đứng sau, người của Tô gia cũng chạy
không thoát một kiếp này, đã như vậy, hắn hà tất làm điều thừa, hắn đến dưới
cửu tuyền hướng liệt tổ liệt tông thỉnh tội thì tốt hơn.
"Trảm."
Tây Môn Chính Hào thấy Tô
Trảm không có động tĩnh, lãnh khốc vô tình hét lên. Đám người trên võ trường
phát ra tiếng kêu phản đối kịch liệt, đây chính là mạng người a, mắt thấy sẽ
nhanh chóng diễn ra bạo động, quan binh không trấn áp được.
Đại đao vung lên, phát ra
ánh sáng chói mắt, đứa nhỏ ngẩng đầu lên, ở một khắc cuối cùng nó đã quên mất
khóc, cặp mắt to hồn nhiên kia bình tĩnh nhìn đại đao.
Giờ khắc này đoàn người
an tĩnh lại, thật là nhiều người nhắm hai mắt lại, không dám nhìn sự việc trước
mắt .
Gió thổi, đao rơi.
Tiếng vó ngựa vang lên,
ánh sáng màu bạc hiện lên, rất nhanh bắn vào đại đao, tia lửa lóe lên, đao phủ
rút lui hai bước, đại đao ầm một thanh âm vang lên rơi xuống mặt đất, đứa nhỏ ở
trong nháy mắt bị dọa khóc...
Đoàn người sôi nổi ngẩng
đầu, nhìn phía giữa võ trường, chỉ thấy đánh bay đại đao chính là một cây trâm
màu bạc, cắm lệch trên mặt đất.
Tây Môn Chính Hào vừa
nghe tiếng vó ngựa vang lên, có người tới phá hủy hành hình, lập tức hắc đồng
hiện lên kinh hỉ, có người tới cứu Liễu Không, thật tốt quá, cuối cùng cũng lộ
mặt, hắn nhanh chóng đứng lên, chỉ thấy ngoài võ trường, một bạch y nữ tử, trên
lưng ngựa xoay người bay xuống, đầu ngón chân nhất điểm, người đã nhắm ở giữa
võ trường hạ xuống, thân thể nhanh nhẹn bay tới, chậm rãi rơi xuống, trên người
quần áo trắng tung bay theo gió, tựa như thiên ngoại phi tiên.
"Người nào? Lớn mật,
cư nhiên nhiễu loạn pháp trường."
Tây Môn Chính Hào hét lớn
một tiếng, hai mắt bắn ra sát khí thị huyết, nhìn thẳng về phía thân hình mảnh
khảnh ở giữa võ trường, tóc đen dày như mây, cao cao vén lên, bạch y thắng
tuyết, chỉ một cái bóng lưng, liền làm cho người ta nhận ra nữ nhân này có vẻ
đẹp khuynh quốc khuynh thành, xinh đẹp không gì sánh nổi. Đợi cho nàng chậm rãi
xoay người lại, mài như liễu, mắt tựa như sao, quanh thân lạnh lùng phẫn nộ,
khóe môi lộ ra tiếu ý lạnh như băng.
"Là bản cung, Tây
Môn tướng quân."
Lời vừa nói ra, trên đài
cao người người đều kinh hãi, tất cả đều ngây ra như phỗng, vẫn đứng phía ngoài
võ trường, Nam An vương ba bước như hai bước vọt vào, đứng trước một bước cung
kính quỳ xuống: "Chúng thần tham kiến Hoàng hậu nương nương."