Ads
Buổi sáng, sương mù dầy
đặc tràn ngập khắp khu rừng, đối diện cũng không thể trông thấy bóng dáng.
Tại góc nhỏ phía trong
lều, nam tử sắc mặt lãnh chìm, ngưng trọng, một đôi mắt đen u ám như
thượng cổ huyền thiết, lóe ra lạnh lẽo, cả người lười nhác tựa ở bên trướng .
"Chủ tử, bên ngoài
sương mù thật dầy đặc, đối diện nhìn không thấy người. Hơn nữa đầm trì kia tựa
hồ biến hóa trận pháp. So với ngày hôm qua thật không giống."
Người cất tiếng nói là
một trong tứ đại ám vệ, Đoạn Hồn. Dáng vẻ luôn lạnh lùng. Từ trước đến nay
không nói thừa lời nào.
"Họa lại bản đồ
."
Nam tử ra lệnh ngắn gọn,
quyết đoán. Ánh mắt sắc bén chợt lóe lên rồi biến mất.
"Tuân lệnh, chủ
tử", Đoạn Hồn lui ra ngoài. Lập tức chỉ huy mấy thủ hạ bắt đầu vẽ bản đồ.
Trận pháp này ngoại trừ chủ tử
thì e là khó có ai có thể giải được, bất quá lúc trước chủ tử phá trận pháp đầm
trì này mất một ngày,hiện tại so với lần trước sẽ mất nhiều thời gian hơn. Thật
sự không nghĩ tới Vô tình cốc có thể sử dụng Huyền môn cao thâm như vậy.
Bên trong trướng, nam
nhân hé ra khuôn mặt đen kịt, một mảnh âm ngao, cả một đêm chưa ngủ. Hắn trông
đượm chút tiều tụy. Biết rõ là nàng ở trong Vô tình cốc ngay trước mắt mà không
thể gặp được, làm hắn day dứt không thể ngủ được.Hơn nữa theo tính toán thời
gian của thai kỳ thì hẳn giờ này nàng đã sinh nhi tử, không biết nhi tử hiện ra
sao ?
Ánh mắt tràn
ngập nồng đậm tưởng niệm và đau đớn.Hắn tự biết mình làm sai thế nhưng thực sự
vô pháp hiểu được. Ông trời tại sao phải làm cho hắn chịu đau khổ lớn như vậy,
chí ít phải cho hắn một cơ hội để có thể gặp lại nàng nên hắn không thể ở bên
ngoài mà trì hoãn lâu được...
Hắn luôn biết rằng mình
không chỉ là một nam tử mà còn là một hoàng đế quyền khuynh thiên hạ chưa để ai
vào trong mắt. Thế nhưng lại ở đây cả ngày để truy đuổi một nữ nhân đã bỏ trốn.
Nếu nàng thực sự không muốn trở về hoàng cung thì hãy để nàng lưu lại trong cốc
đi. Nhưng chỉ sợ là trong lòng hắn sẽ vĩnh viễn đau đớn tột cùng.
Hiện tại chỉ nghĩ đến đó
thôi mà trong lồng ngực hắn đã thấy nhức nhối như có gai đâm vào tim.
"Dao nhi, trẫm đã
gây ra tội ác tày trời sao ? Nàng nỡ trừng phạt trẫm như vậy khiến trẫm
muốn gặp mặt nhi tử một chút cũng không được sao?"
Đoạn Hồn rất nhanh đem
bản đồ đã họa xong vào trong trướng, sau đó lập tức lui ra ngoài. Không gian
trong trướng yên tĩnh và trầm lắng, chỉ cần tập trung nghiên cứu bản đồ, hắn sẽ
không đau khổ như vậy nữa.
Mặt trời từ phương đông
đã dần ló dạng. Ánh dương xuyên qua kẽ lá, chậm rãi chiếu rọi xuống lòng núi,
khiến cho sương mù từ từ tản đi, chỉ lơ lửng như làn khói nhẹ trong sáng sớm.
Ánh sáng tràn ngập ngọn
núi, ám vệ giống như được tẩy rửa, toàn thân ẩm ướt, vội vàng thay đổi y phục,
chờ mệnh lệnh chủ tử.
Trong cốc.
Hiếm khi thấy yên tĩnh,
thật sự quá mức yên tĩnh, tựa hồ như thiếu cái gì. Cuối cùng mới nhớ tới,
nguyên lai thiếu vắng giọng nói của hai mẹ con Thanh Dao.
Có chuyện gì sao?
Mạc Sầu đi vào gian
phòng, chỉ thấy chủ tử cùng Tiểu Ngư nhi mắt to trừng đôi mắt nhỏ, hai người ở
đây nhưng hồn lại ở nơi khác. Một con chuột bị ném qua một bên, Tiểu Ngư nhi
tựa hồ cũng đã quên sợ hãi, có lẽ do đã trải qua một tháng luyện tập thành
quen. Nỗi sợ hãi chuột cũng đã bay mất. Nhưng chủ tử hình như có chuyện gì đó
đăm chiêu.
"Chủ tử, đã xảy ra
chuyện gì?"
"Mạc Sầu, ta có dự
cảm không tốt. Người tới đây tuyệt đối không phải là Nam An vương " Thanh
Dao lạnh lùng mở miệng, ánh mắt trong suốt , lạnh lẽo.
Mạc Sầu nhướn mi, miệng
há ra đến nửa ngày không khép lại: "Chủ tử, người không
phải là nói, hắn là, hắn là..?"
Câu nói kế tiếp không thể
thốt nên lời, Thanh Dao đã gật đầu, Mạc Sầu dùng sức hấp khí, tất cả mọi người
điên rồi. Hắn dĩ nhiên lại bỏ qua thân phận cao quý như vậy chạy tới đây tìm
tiểu thư.
"Chủ tử, làm sao bây
giờ? Nếu như hắn tự mình đến đây, người cũng không quay về sao?"
Nếu như là nữ nhân khác,
nàng nhất định rất mừng rỡ trở về hoàng cung, thế nhưng chủ tử lại
là ngoại lệ. Nếu như trở
lại, chỉ sợ sẽ không giống như lúc ban đầu. Huống chi bây giờ Mai Tâm đã mất
đi, thì e là sẽ không có quay trở về nữa.
"Trở lại? Mạc Sầu,
ngươi còn không biết ta sao? Nếu đã tìm được nơi để cư ngụ, ta cũng sẽ không ly
khai, nếu ly khai, ta cũng sẽ không trở lại. Bởi vì ta cùng hắn rốt cuộc là
người của hai thế giới khác nhau. Đây không phải là chuyện ai đúng ai sai . Mà
là sai lầm về thời gian và gặp sai người?"
"Chủ tử." Mạc
Sầu than nhẹ. Kỳ thực, các nàng cũng không muốn trở lại. Hoàng cung là chốn thị
phi, luôn luôn tranh đấu, lục đục, làm sao có thể bình an được.
"Thế nhưng chủ tử,
hay là đi gặp hắn một lần đi. Bằng không chỉ sợ hắn sẽ không đi. Nếu như lại
xông tới, chắc chắn sẽ có người bị thương . Dù là ai thì cũng không bằng chúng
ta gặp mặt một lần đi."
Thanh Dao nghe Mạc Sầu
nói xong, cũng không nhúc nhích, nghiêm mặt suy tư, chậm rãi giật mình. Sau đó
bình tĩnh nói: "Được. Ta đi gặp hắn một lần."
Mạc Sầu lập tức hầu hạ
nàng đứng lên, mặc một bộ y phục ngắn gọn , búi sơ mái tóc đen mượt mà, toàn
thân không mang bất kỳ một loại trang sức nào ngoại trừ đeo trên cánh tay một
vòng bạc ám khí, có khắc bức tranh long điểm tình chi bút, làm nổi bật nét cao
nhã linh hoạt, rung động lòng người của nàng.
"Ngươi chiếu cố tốt
Tiểu Ngư nhi, gọi Mạc Ưu đưa ta ra ngoài một chuyến."
"Dạ, chủ tử, "
Mạc Sầu gật đầu, hướng ra phía ngoài kêu một tiếng: "Mạc Ưu, đưa chủ tử
xuất cốc một chuyến."
Mạc Ưu lên tiếng trả lời.
Thanh Dao đã đi ra ngoài. Chỉ thấy bầu trời sáng lạn, ánh dương ngập tràn sơn
cốc. Khắp nơi đượm sắc hồng phấn của hoa đào và ngào ngạt muôn hoa khoe sắc
hương. Xung quanh hương khí lan tỏa thơm ngát và trong lành. Thanh Dao hít sâu
một hơi. Lồng ngực đầy ắp hơi thở ngọt ngào. Ở đây thật là thoải mái, dễ chịu.
Nàng bước xuống thềm đá
bạch ngọc, Mạc Ưu tiếp bước theo sau.
Rừng đào đột nhiên chuyển
động, Vô Tình quỷ y xuất hiện, hé ra khuôn mặt như bạch ngọc, mang theo nét
lạnh lùng, con ngươi chợt lóe lên tia sáng rồi biến mất, nhàn nhạt mở miệng:
"Ngươi muốn đi gặp hắn."
"Đúng vậy, ta sợ hắn
lại xông tới, ảnh hưởng đến ngươi."
Thanh Dao hơi ngạc nhiên.
Vô tình luôn rất ít quan tâm tới
gì đó, bây giờ lại chạy đến nói như vậy, cảm giác rất quái lạ, nên nàng nhìn
hắn một cách nghiêm túc. Hi vọng nhìn ra chút gì, nhưng là ánh mắt của hắn
trong suốt trước sau như một, không nhìn ra một điểm gì khác lạ.
"Minh Nguyệt, hộ
tống nàng ra ngoài, cẩn thận chút." Hắn nói xong, Thanh Phong liền đưa
hắn rời đi.
"Công tử thật sự
thích nữ nhân này." Thanh Phong thầm nghĩ. Vô tình một đêm không ngủ đến
tận sáng sớm, vẫn luôn ở trong rừng đào. Hắn không
biết là sợ nàng lặng lẽ rời đi hay vẫn là sợ hãi nàng đi gặp người kia. Tâm sự
của hắn thật nặng nề.
"Ta sẽ rất nhanh trở
lại."
Thanh Dao đứng ở cạnh
rừng đào, hé miệng cười tươi. Thanh âm nhẹ nhàng cất lên rung động lòng người.
Vô tình toàn thân khẽ rung động. Một sự ấm áp, vui thích lan tỏa khắp người
hắn, hắn nhàn nhạt mở miệng: "Ngươi muốn tập đàn, ta đã chuẩn bị cầm dành
cho ngươi."
Nói xong, người đã đi xa.
Thanh Dao đứng ở bên cánh rừng đào, hơn nửa ngày bất động. Hắn vì nàng mà chuẩn
bị cầm.
Nếu hắn đã chọn cầm,
nhất định là danh cầm. Điều này thật sự là quá tốt rồi. Thanh Dao hài lòng khẽ
đáp: "Cám ơn ngươi, Vô tình."
Mạc Ưu đứng ở một bên,
nhắc nhở chủ tử đang cao hứng: "Chủ tử, cần phải đi."
Minh Nguyệt sắc mặt khó
coi, âm trầm không nhân nhượng nói: "Chủ tử hẳn sẽ không đem phượng vĩ cầm
tặng cho ngươi đi, này thật quá đáng, ta không đồng ý."
Thanh Dao tà nghễ liếc
hắn, hé môi cười lạnh: "Cần phải ngươi đồng ý a, hay là ngươi đố kị bởi vì
công tử đối với ta quá tốt. Vì thế ngươi ghen tỵ
với ta, tiểu hài tử xấu xa."
Thanh Dao vừa nói xong,
Minh Nguyệt ngoắc miệng nói luôn:
"Ngươi nói ai là
tiểu hài tử xấu xa? Ngươi nói ai tiểu hài tử xấu xa ta là đại nam nhân a."
Hắn đuổi sát hai đạo nhân
ảnh đi ở phía trước. Một đường đi ra khỏi rừng đào, nhưng phía ao đầm kia đã
biến hóa trận pháp, cũng là bát quái chi hình. Trận pháp này xa lạ nên Thanh
Dao sẽ không bước vào. Minh Nguyệt đứng bên cạnh cười rất đắc ý.
"Thế nào? Còn nói ta
là tiểu hài tử xấu xa không? Sao không đi đi, lập tức xin lỗi ta, ta lập tức
đưa các ngươi xuất cốc."
Thanh Dao vừa bực mình
vừa buồn cười. Minh Nguyệt đơn thuần là tính cách tiểu hài tử nên nàng cũng
không so đo thái độ của hắn, nhẹ nhàng cất giọng: " Ta xin lỗi, Minh
Nguyệt ca ca, ngươi dẫn chúng ta xuất cốc đi."
Nghe được thanh âm mềm
nhẹ, Minh Nguyệt nổi da gà rớt đầy đất. Run giọng cầu xin: "Tỷ tỷ, ngươi
đừng nói nữa, ta sợ ngươi vẫn quá rồi? Chúng ta đi thôi. "
Minh Nguyệt đi trước làm
mẫu, thân hình di chuyển, không ngừng thả người bay lên, chớp mắt liền phi đi
ra ngoài thật xa, Thanh Dao cùng Mạc Ưu một bước không sót theo sát phía sau,
ba người thật giống như ba mũi tên bay lên , nhắm bờ bên kia mà đi.
Trong trướng, nam tử đang
chăm chú xem xét đồ họa. Ánh mắt sâu thăm thẳm kia thỉnh thoảng lóe lên tia
sáng lạnh lẽo, sắc bén, rất nhanh khóe môi hé ra nụ cười. Băng Tiêu bước vào
trong trướng, cung kính mở miệng : "Chủ tử, có người tới gặp ?"
Nam nhân xoay mình ngẩng
đầu kinh ngạc và kích động. Trên khuôn mặt tuấn dật hé ra tươi cười, tuyệt diễm
động lòng người. Thanh âm cao vút hữu lực.
"Là nàng tới."
"Dạ, Chủ tử, nương
nương tới gặp người." Băng Tiêu cung kính mở miệng. Đã bảy, tám tháng nay
chưa được gặp nương nương, nàng tựa hồ so với trước càng mặn mà, quyến rũ. Nơi
này dường như dưỡng người thật tốt, Mạc
Ưu kia trông ngày càng tuấn dật không gì sánh được.
"Hay lắm, để cho
nàng đi vào."
Huyền đế điều chỉnh hơi
thở, trầm ổn mở miệng. Kỳ thực hắn thật muốn đi ra ngoài đón nàng nhưng hắn
không biết nàng sẽ làm sao đối đãi hắn, vì thế chỉ có thể ẩn nhẫn.
"Dạ, chủ tử,"
Băng Tiêu đi ra ngoài, cung kính nhìn nương nương đứng thẳng ở ngoài trướng,
khuôn mặt hàm tiếu, vóc người tinh tế linh động, nhìn không ra chút nào là đang
mang thai, hài tử của nàng đâu? Chẳng lẽ nương nương đã sinh hài tử rồi ?
Băng Tiêu kích động, hé miệng muốn hỏi,nhưng cũng không dám lỗ mãng. Chỉ cẩn
thận mở miệng :
"Nương nương, Chủ tử
ở bên trong đợi nương nương."
Thanh Dao nghe thấy xưng
hô xa lạ, lại cảm thấy buồn cười, ngước mắt quét nhìn về phía Băng Tiêu, nhàn
nhạt mở miệng: "Đừng gọi ta nương nương, ta đã sớm không còn là như
vậy." Nói xong nhấc lên trướng bồng môn đi vào, Mạc Ưu đứng chờ ở bên
ngoài.
Băng Tiêu nghe xong lời
này ngây người kinh ngạc. Ý của nương nương là sẽ không trở về nữa sao ?
Tâm không khỏi đau đớn,
nói không nên lời là vì ai, chỉ cảm thấy trong lòng thực khổ sở, ngây ngốc đứng
thẳng ở bên ngoài.
Chương
102.2
Trong trướng, nam tử ngồi
ngay ngắn ở trên nệm, đôi mắt hiện lên một tia sáng khác thường nhưng rất nhanh
trấn định lại. Khóe môi câu ra nụ cười thản nhiên, thế nhưng khi vừa mở miệng
lại lộ ra hắn có vẻ bất thường, thanh âm mang theo tia run rẩy.
Thấy hắn như vậy, Thanh
Dao trào lên niềm yêu thương. Hắn tốt xấu gì cũng là hoàng đế chí tôn, có một
số việc cũng không phải lỗi của hắn, nàng cũng chưa từng trách qua hắn. Hắn từ
nhỏ đã ngồi lên vị trí như vậy, đón nhận vận mệnh vương giả, mà nàng thì không
có cách nào tiếp thu được quan điểm của hắn. Nàng làm như vậy cũng không phải
là trả thù hay là hận hắn.
"Sao ngươi lại tới
đây?"
Thanh Dao nhàn nhạt mở
miệng.
Đôi mắt sắc bén quét về
phía hắn. Tuy rằng hắn dịch dung thành Nam An vương, nhưng đôi mắt xếch hẹp dài
cùng Tiểu Ngư nhi không khác gì nhau. Trong mắt là ánh sáng sâu u, còn mang
theo mong mỏi, chăm chú nhìn nàng không rời.
Hắn rất lâu sau mới mở
miệng: "Trẫm tới đón ngươi trở về. Dao nhi,nàng không thể cho trẫm một cơ
hội sao? Trẫm đã nghĩ thông suốt. Sau khi hồi cung, trẫm sẽ chỉ hôn cho Tây Môn
Tân Nguyệt và Sở Ngữ Yên, từ nay về sau, Đại Huyền hoàng cung chỉ có một người,
đó chính là ngươi."
Thanh âm khàn khàn thốt
ra. Suốt mấy ngày nay , hắn đã nghĩ rất nhiều, cũng đau đớn tột cùng, từ đáy
lòng phát sinh một loại cảm tưởng.
Cuộc đời này chỉ cần có
nàng là đủ. Nếu như không có nàng, dù cho hắn có cả giang sơn thì thế nào? Đời
người không quá dài, mà hắn thực sự muốn nàng chỉ ở bên cạnh một khoảng thời
gian ngắn thôi sao?
Thanh Dao cười rộ lên,
rất vui mừng, rất cảm động. Hắn làm được quá nhiều, nhưng đây mới thật là ý
niệm tự đáy lòng hắn nảy sinh ra sao? Mà không phải một loại thỏa hiệp, có đôi
khi, thỏa hiệp là rất đáng sợ, trong tiềm thức hắn đã để lại trong lòng nàng
một bóng ma.
"Cám ơn ngươi nguyện
ý làm cho ta đến như vậy, thế nhưng ta không thích hợp ở hoàng cung, ngươi cũng
không thích hợp thay đổi, đừng quên ngươi từ nhỏ chính là một hoàng đế. Hoàng
đế nên có tất cả những gì thuộc hoàng đế. Mà ta nên có những thứ thuộc về
ta."
Thanh Dao thanh âm vứt tất
cả, nếu không muốn trở lại, liền một dao chặt đứt mọi thứ ràng buộc.
Huyền đế vừa nghe lời của
nàng, khuôn mặt biến sắc, con ngươi sâu thẳm không nhìn thấu, nôn nóng thốt
lên: "Dao nhi, ngươi vì sao không thể cho trẫm thêm một cơ hội đâu?"
Thân hình khẽ động, Mộc
Thanh Dao sắc mặt đột nhiên thay đổi. Thân thể di chuyển, trong tay ám khí bạc
xuất ra, mang theo khí thế sắc bén đánh thẳng về phía trước. Huyền đế biến sắc,
thân hình xê dịch, lông điểu trên đầu rung rinh hạ xuống một ít, phiêu đãng giữa
không trung, không khí xung quanh ngưng trọng.
Hắn hô hấp đình trệ,
ngước mắt lẳng lặng nhìn nàng.
Nàng xuống tay thật tàn
nhẫn. Mấy tháng không tập, ám khí kia có chút không khống chế được, nếu hôm nay
gặp người võ công kém hơn thì e là đã bị tổn thương.
"Ám khhí của nàng có
thể dùng tốt như vậy."
"Đúng vậy. Đừng tùy
ý qua đây. Ta đến, không phải cùng ngươi ôn chuyện tình, mà là để cho ngươi
biết, ngươi cần phải trở về. Mặc dù ngươi xông vào trong cốc, ta cũng sẽ không
cùng ngươi trở lại, hơn nữa đừng khiến chúng ta cuối cùng lại trở thành cừu
nhân, bởi vì Vô tình không có sai. Là do ta xin ở lại trong cốc, làm cho hắn
dạy ta học nghệ."
"Ta cũng có thể dạy
nàng."
Thanh âm của hắn trầm
thấp, thất vọng. Chẳng lẽ có một số việc thực sự không còn có thể quay lại được
nữa sao.
"Dao nhi."
"Ta nói hết rồi. Chí
ít ở trong cảm nhận của ta ngươi vẫn là hào hiệp, bá đạo, làm cho tự mình hoàn
mỹ . Hãy để quá khứ trở thành là quá khứ đi."
Nàng nói xong, trên khuôn
mặt tuấn dật của Huyền đế hiện lên kinh ngạc, khiếp sợ, còn có đau lòng, các
loại cảm xúc ào ạt tràn qua, cuối cùng chỉ thốt lên: "Dao nhi."
Thanh Dao không muốn nói
cái gì nữa,vén rèm bước ra khỏi trướng. Ánh dương bên ngoài tràn vào tỏa khắp
mặt đất, chỉ thấy hắn đứng yên cúi đầu. Chợt nghe đến thanh âm lành lạnh của
nàng vang lên bên tai: "Vô tình là sư phự của ta, ta là tới học nghệ, có
rất nhiều chuyện không phải như ngươi
nghĩ."
"Hài tử thế
nào?" Phía sau thanh âm khàn khàn vang
lên.
"Nàng tốt."
Một lời rơi xuống, nàng
sải bước rời đi.
Trong trướng, Huyền đế
chỉ cảm thấy mình hít thở không thông, khó chịu. Thân thể chấn động, đôi mắt
ánh lên nét kinh hãi. Vừa rồi nàng đã hạ quyết tâm. Nếu không phải hắn nhanh
như chớp, liệu nàng có phải muốn bắn trúng hắn. Nghĩ như vậy, thân thể lần thứ
hai lại nghiêng ngả rồi ngã ngồi trên trường kỷ , cả cơ thể tràn ngập lạnh lẽo,
cô đơn.
Hắn đã quên rằng nàng
biết hắn thân thủ rất cao, tự mình sẽ không có khả năng bắn trúng, cho nên mới
phải xuất ra toàn lực...
Băng Tiêu cùng Đoạn Hồn
nhìn nương nương rời đi. Xoay
người đi vào trướng bồng. Chỉ thấy chủ tử luôn luôn cuồng vọng, lãnh tâm vô
tình lúc này đờ đẫn ngồi ở
trên trường kỷ, khuôn mặt lạnh lùng không có chút ôn hòa tựa hồ chịu đả kích
rất lớn. Cả người như pho tượng không có linh hồn , liền như vậy bình tĩnh
ngồi.
Băng Tiêu cẩn thận mở
miệng.
"Chủ tử, chúng
ta?"
Chủ tử quanh thân lãnh
khốc bức người bỗng nhiên ngước mắt lên, mang theo ánh mắt đỏ sậm, trải rộng
nhợt nhạt tơ máu, trầm giọng mở miệng.
"Đi Thiên Sơn."
Hắn hiện tại cảm giác như
mình đang bị vây bủa trong một tòa trời mênh mang,
lạnh lẽo không có đường ra, hắn tìm kiếm mà không thể thoát đến, vì thế hắn
muốn lên Thiên Sơn tìm gặp sư phụ, sư phụ nhất định sẽ chỉ đường cho hắn.
"Dạ, chủ tử",
Băng Tiêu cùng Đoạn Hồn không dám nói thêm cái gì. Tuy rằng Thiên Sơn cách nơi
này vạn dặm, nhưng nếu chủ tử muốn đi, bọn họ cũng phải đi Thiên Sơn một lần,
bằng không chủ tử nhất định sẽ thống khổ.
Đoàn người lặng yên không
một tiếng động rút ra khỏi sơn cốc...
Đỉnh Thiên Sơn một mảnh
trắng xóa , ánh dương chiếu ở trên tuyết phát ra quang mang chói mắt, hơi lạnh
thấu xương bao phủ cả ngọn núi.
Trên đỉnh núi có một gian
trúc phòng nằm đó lặng yên như tờ.
Một đạo thân ảnh cao lớn
rất nhanh xẹt qua, trông tựa như đại bàng sải cánh, rất nhanh theo đỉnh núi
phóng qua, chớp mắt đứng ở trước cửa trúc phòng. Khuôn mặt tuấn dật trông thanh
nhã như nước, chỉ có đến nơi đây, cả người hắn mới toát lên vẻ thanh khiết,
trong trẻo, có thể bộc lộ tâm tình, những ồn ào
náo nhiệt phù hoa của thế gian đều cách xa hắn.
"Sư phụ, sư
phụ."
Tiếng kêu của hắn vừa
thốt ra, một đồng tử tiên phong đạo cốt từ trong phòng đi ra, cung kính thi lễ.
"Sư huynh tới chơi,
sư phụ vừa đi ra ngoài chơi cờ
rồi."
"Nguyên lai là tiểu
sư đệ." Mộ Dung Lưu Tôn đạm nhiên mở miệng. Vị tiểu sư đệ này ở thời điểm
hắn xuống núi vẫn còn là một tiểu hài tử, hiện tại đều lớn như vậy, có thể thấy
được thời gian như nước chảy, một đi không trở lại a, hắn cảm thán. Đi vào trúc
phòng, khắp nơi sạch sẽ, không nhiễm một hạt bụi, trong phòng tất cả đồ vậy đều
làm bằng trúc. Trên tường có treo lên bầu rượu của sư phụ. Nhìn thấy vật này
liền nhớ lại những tháng ngày sống bên sư phụ .
Chương
102.3
Sư phụ mặc dù có kinh thế
kỳ tài, thế nhưng khi còn trẻ lại hết sức lông bông, bỏ lỡ mất nữ nhân yêu mến
nên hiện tại sư phụ tuy rằng an nhàn nhưng phần nhiều thời gian mượn rượu tiêu
sầu,quên đi những hoài niệm.
"Sư huynh, ngồi
xuống uống một ngụm trà đi. Sư phụ buổi tối sẽ trở về."
Tiểu sư đệ dâng một ly
trà hương thơm ngát xông vào mũi, nước để pha trà là nước lấy từ tuyết đóng
quanh năm, tinh khiết vô cùng. Pha ra trà càng thơm ngát không gì sánh được.
"Ừ. Ta một mình đợi
một lúc, ngươi cứ đi làm việc đi," Mộ Dung Lưu Tôn khẽ phất tay, tiểu đồng
tử lui xuống, trong trúc phòng chỉ còn mình hắn ngồi yên tĩnh, lẳng lặng
trầm tư.
Khi trời chạng vạng Xích
Hà lão nhân đã trở về. Phủ trên người trường bào rộng thùng thình màu đen, bị
gió thổi tung bay, trông tựa như cưỡi mây mà đến.Mái tóc bạc như cước, chòm râu
cũng nhuốm bạc như mây, khuôn mặt đầy vẻ cơ trí, hai mắt tràn ngập ánh sáng, ẩn
chứa huyền cơ vô tận, coi như liếc mắt một cái đã xem thấu sự đời. Người vừa hạ
xuống đất, còn chưa vào phòng, liền vang lên tiếng cười sang sảng của lão nhân.
"Tôn nhi đã trở về
à."
Trong phòng, Mộ Dung Lưu
Tôn lịch sự tao nhã cười, hé ra dung nhan mỹ nam tử tuấn dật, trong trẻo như
tuyết, đứng lên cung kính mở miệng: "Dạ, sư phụ. Tôn nhi tới thăm
người."
Trông hắn lúc này khác
hẳn vị hoàng đế uy nghiêm trong hoàng cung Đại Huyền. Không có một chút nào khí
phách thích giết chóc, hắn bây giờ trông thanh nhã, cao quý tựa như hương trúc,
giở tay nhấc chân làm cho người ta rung động, không thể rời đi tầm mắt.
Xích Hà lão nhân vừa nhìn
thấy hắn liền thật cao hứng, ánh mắt hiện lên vui mừng, từ ái nhìn hắn:
"Tôn nhi gặp chuyện gì phiền toái
vậy?"
Mộ Dung Lưu Tôn đi tới đỡ
sư phụ ngồi bên cạnh bàn. Hắn tự tay rót trà dâng sư phụ, nhẹ nhàng mở miệng.
"Sư phụ mời uống
trà."
"Ừ." Xích Hà
lão nhân gật đầu. Tiếp nhận trà xong, cũng không uống. Lão nhân đặt ở trên bàn,
ngước mắt nghiêm túc đánh giá Mộ Dung Lưu Tôn, thỉnh thoảng vuốt chòm râu. Vẻ
mặt mang nét cười, thanh âm chậm rãi như nước vang lên.
"Tôn nhi, có phải
nàng đã rời đi hay không?"
Lão nhân vừa mở miệng, Mộ
Dung Lưu Tôn lại càng hoảng sợ. Sư phụ so với trước càng lợi hại hơn, hắn không
nói gì, con ngươi hiện lên kinh ngạc. Xích Hà lão nhân cười ha ha đứng lên:
" Vẻ mặt ngươi khổ sở vì tình, sư phụ chẳng lẽ không biết sao? Người có
mắt đều nhìn ra được điểm đó. "
Nguyên lai là như vậy, Mộ
Dung Lưu Tôn gật đầu, ánh mắt buồn bã cụp xuống, hé ra dung nhan như ngọc, sợi
tóc nhẹ rũ xuống, hiện lên vô hạn phong tình.
"Xem ra đã bị vi sư
đoán trúng?"
Xích Hà lão nhân thở dài,
vươn đôi bàn tay to đặt lên vai Mộ Dung Lưu Tôn, an ủi hắn.
"Tôn nhi a, tuy rằng
ngươi có tài trị quốc, có mưu lược, khí thế cường đại, không thua bất luận kẻ
nào trong khắp thiên hạ. Thế nhưng ngươi hãy nghĩ rõ ràng chuyện gì mới là
trọng yếu nhất. Vi sư sở dĩ làm cho Đại sư huynh của ngươi hạ sơn giúp ngươi
tìm được nàng, cũng không đơn giản bởi vì nàng là người có năng lực, mà bởi vì,
mạng ngươi sẽ có một tai kiếp, chỉ có nàng mới có thể hóa giải kiếp nạn này a."
"Kiếp nạn?" Mộ
Dung Lưu Tôn sửng sốt, ngẩng đầu. Chỉ thấy trên mặt sư phụ biểu lộ nghiêm túc,
thoáng có nét trầm trọng, đôi mắt sâu thẳm như đại dương mênh mông.
"Đúng thế. Vi sư
tính ra ngươi có một lần đại kiếp nạn. Mặc dù ngươi có thể hùng bá thiên hạ,
thế nhưng lại không thể hóa giải kiếp nạn này, vốn dĩ đây là tử kiếp không thể
thoát khỏi. Thế nhưng có một ngày trên bầu trời giáng tinh hạ phàm, có quái
tướng xuất hiện, lại có người hồn từ dị thế mà đến. Chính người kia sẽ hóa giải
kiếp nạn này của ngươi. Vì thế vi sư mới để cho Đại sư huynh của ngươi hạ sơn.
Trợ giúp ngươi tìm được người giải tử
kiếp này."
Xích Hà lão nhân thấm
thía mở miệng. Chỉ là người tính không bằng trời tính a, mặc dù hắn tính ra tất
cả, nhưng chung quy không thể chiếu cố được quá trình sự việc.
"Hồn từ dị
thế." Toàn bộ tâm tư của Mộ Dung Lưu Tôn đặt ở những lời này. Chẳng lẽ Dao
nhi không phải là nữ nhân háo sắc kia ? Nàng thật ra chỉ là một luồng u
hồn nhập vào. Nghĩ như vậy mới có thể biện minh cho các loại hành vi quái dị
của nàng, làm cho người ta nhìn không thấu cũng vô phương lý giải.
"Nhưng bây giờ tất
cả đều là vô ích. Không còn gì nữa cả, nàng cùng ta mỗi người một đường. Mặc dù
có tai kiếp đó cũng là vận mệnh đã định trước."
Hắn cười rộ lên, sắc mặt
tựa như trăng rằm tỏa sáng, đôi mắt thẫm lại, nhẹ nhàng hé ra khí chất thanh
nhã, hương khí tràn ngập phảng phất vẻ xanh miết của ngọc trúc.
Nguyên lai có đôi khi dù
cố gắng cuối cùng vẫn là công dã tràng. Hắn có dã tâm hùng bá thiên hạ, thế
nhưng đến một ngày kia, cũng chỉ bất quá hoàng thổ che thân. Tới thời điểm đó,
cái gì vinh hoa phú quý, cái gì cẩm tú giang sơn, hết thảy đều là một giấc mộng
mà thôi.
"Sư phụ, người nói
nàng là hồn từ dị thế mà đến, như vậy ở thế giới của nàng, có phải suốt đời một
đôi người hay không?"
Mộ Dung Lưu Tôn nhớ tới
lời nói của Dao nhi trước khi ra đi. Khi đó, nàng nói đó là một cảnh trong mơ.
Nhưng hiện tại hắn chắc chắn tin rằng điều đó kỳ thực chính là thế giới quan
của nàng. Nam nhân cùng nữ nhân tương thân tương ái cả đời...
"Nhân sinh quan, cái
này cũng không kỳ quái, tình cảm thật sâu đậm sẽ không muốn có thêm người thứ
ba."
Xích Hà lão nhân bộc lộ
cảm xúc, tình cảm nồng đậm đâu còn chứa được người thứ ba, một người chỉ có một
lòng, đâu có thể yêu được nhiều người như vậy. So với lão nhân thời trẻ lãng
tử, bỏ lỡ nữ nhân yêu mến, đã nhiều năm qua không gặp được người nào làm khơi
lại tình yêu của lão.
"Vâng."
Hắn cười, đôi mắt nhè nhẹ
mờ mịt phủ khí, có phải hay không bỏ lỡ một lần sẽ là suốt đời?
"Hay ta cùng nàng
chung quy không phải cùng một thế giới."
Xích Hà lão nhân nhìn ái
đồ luôn luôn có dã tâm hùng bá thiên hạ, nhịn không được từ ái mở miệng.
"Tôn nhi, ngươi quả
thật giống cái đầu gỗ. Có một số việc có đi đến cuối cùng mới có thể biết được
hết, ngươi trước tiền cần hiểu rõ lòng của mình đã. Chuyện gì là ngươi cần,
chuyện gì ngươi có thể buông tha, được và mất cũng chỉ có một đường thôi. Nhưng
có thể thay đổi là lúc mình đang còn sống."
Xích Hà lão nhân vừa mở
miệng, Mộ Dung Lưu Tôn giống như có ánh sáng soi rọi đáy lòng âm u của hắn. Vốn
đang cau mày bỗng từ từ dãn ra, chậm rãi nở nụ cười như dòng nước ấm chảy qua,
ôn nhu cực điểm.
"Được rồi, đừng suy
nghĩ nữa. Nếu lên núi, bồi vi sư hảo hảo tâm sự đi, ngày mai hạ sơn đi."
"Dạ, " Mộ Dung
Lưu Tôn thả lỏng gật đầu. Hắn chỉ cần vừa lên Thiên Sơn, sẽ cảm thấy tinh thần
sảng khoái, sư phụ ở trong cảm nhận của hắn vĩnh
viễn là người sáng suốt nhất.
Chương
102.4
Vô tình cốc.
Một tháng chớp mắt trôi
qua, bên bờ hồ phía sau núi đang có người ngồi ngay ngắn gảy đàn, tiếng đàn
leng keng chậm rãi thổi qua mặt hồ, hồ nước nhộn nhạo gợn sóng.
Bên bờ hồ, nữ tử đôi
mắt cụp xuống che phủ bởi làn
mi dầy, tóc đen như mực rực rỡ dưới ánh dương, y phục màu tím nhạt tùy ý lay
động trong không khí.
Non xanh nước biếc, nhưng
nữ tử ngồi bên hồ còn đẹp hơn, trông như một bức tranh sơn thủy hữu tình.
Ở phía sau nữ tử, một nam
tử ngồi yên lặng, hai mắt khép hờ, hoàn toàn chìm đắm ở trong tiếng đàn, lắng
nghe thần vận của cầm phổ.
Khuôn mặt của hắn dưới
ánh mặt trời trở nên trong suốt, trông như miếng lam ngọc, hàng lông mi thật
dài che phủ ánh mắt trong trẻo của hắn, sống mũi cao, ngũ quan tinh xảo, đôi
môi hồng sáng rực rỡ làm người ta nhịn không được ba phần tưởng niệm, còn bảy
phần khát vọng.
Ánh hào quang tỏa ra vạn
dặm bao phủ lấy một đôi tuyệt sắc nam nữ, làm cho người ta không thể dời đi tầm
mắt.
Toàn cảnh non xanh nước
biếc đẹp không sao tả xiết. Bát ngát phía chân trời, là từng rặng liễu xanh um,
hoa thơm đua nhau khoe sắc hương, gió nhẹ mơn man thổi qua khiến tơ liễu tung
bay, hoa tuyết đua nhau nhảy múa trong không trung.
Mạc Sầu ôm Tiểu Ngư nhi
nhẹ chân đi tới, nhìn hai người giữa thiên nhiên mà choáng váng. Mạc Sầu nhìn
Tiểu Ngư nhi nhẹ giọng mở miệng.
"Đẹp quá a, Tiểu Ngư
nhi, ngươi nói đúng không?"
Trong ngực nàng Tiểu Ngư
nhi hé ra khuôn mặt tươi cười rạng rỡ, tựa hồ rất tán thành lời của nàng.
Mạc Sầu nhìn Tiểu Ngư nhi
như vậy cũng quen rồi. Nàng tựa hồ nghe hiểu ý tứ của người lớn, tuy rằng chưa
nói được nhưng thể hiện ra ta hiểu ý tứ của người, thực sự là một hài tử kỳ
quái.
Một khúc kết thúc, dư âm
vẫn còn nhiễu trên mặt hồ.
Mạc Sầu đi tới, mở miệng
thán: "Tiểu thư, tiếng đàn của người thật tốt a. Làm cho người ta nghe say
sưa không dứt."
Thanh Dao nghe xong không
nói gì, cũng không có cao hứng. Nàng quay đầu hơi nghiêng về phía Vô tình, một
tháng này hắn vẫn cùng nàng luyện cầm. Chỉ cho nàng những chỗ không đúng. Cho
nên cầm của nàng tiến bộ nhanh chóng. Có thể nói nàng có bước đột phá trong
luyện cầm, tuy rằng diễn tấu được toàn bộ cầm phổ, thế nhưng uy lực kia tựa hồ
không có phát huy được chút nào.
Điểm này luôn luôn không khai thông được, làm cho nàng rất sốt ruột.
"Toàn bộ cầm phổ đều
diễn tấu trôi chảy, nếu như chỉ là đơn thuần thưởng thức, tiếng đàn của ngươi
không thể nghi ngờ là có chút cầm nghệ. Thậm chí ngươi có thể giành được tiếng
tăm trong chốn nữ nhân tài hoa. Nhưng nếu là lấy cầm làm vũ khí, thì còn kém
rất xa. Cầm này căn bản không tạo ra uy lực, mà ngươi muốn phát huy hiệu lực
của ma cầm, sẽ lần đầu tiên trở thành ma, hoặc là tự mình trở thành thị huyết,
như vậy mới có thể thông thạo mà sử dụng cầm, mới có thể chân chính trở thành
một vũ khí giết người. Thế nhưng phải nhớ kỹ, ngươi phải khống chế cầm, mà
không để cho cầm khống chế ngươi. Nếu như vận dụng không đúng, thì kết quả sẽ
hoàn toàn ngược lại, nói không chừng cầm có thể làm bị thương ngươi".
Vô tình thanh âm ôn nhuận
vang lên, chậm rãi giảng giải ảo diệu bên trong cầm phổ.
Thanh Dao vừa nghe xong
lời của hắn, hai mắt sáng rực, khấp khởi mở miệng.
"Vậy ta sẽ tấu lại
một lần nữa cho ngươi xem được không?"
Hắn cười rộ lên, không
nghĩ tới nha đầu kia tập cầm đến mê mải như thế. Người bình thường phải tập đến
mấy tháng mới có thể đàn được khúc này, mà nàng chỉ cần một tháng liền tấu
thành thục. Hiện tại chỉ có nội lực chưa được thâm sâu, mặt khác, cầm nghệ muốn
gấp cũng không được, chậm rãi luyện tập, sẽ ngày càng thuần thục.
"Tốt."
Vô tình gật đầu, trong
đáy mắt trong trẻo hiện lên tia ôn nhu, mỉm cười nhìn nàng. Trên mặt nàng tỏa
ra ánh sáng trông tựa hoa đào khiến người xem không thể dời đi tầm mắt.
Mạc Sầu vừa nghe hai
người nói chuyện thì lập tức kêu lên.
"Tiểu thư, ta qua
đây mời hai người về dùng cơm trưa, tại sao lại đàn tiếp."
"Ta không đói
bụng", Thanh Dao đang hoàn toàn mê mẩn, phất tay ý bảo Mạc Sầu đi trước,
chờ nàng diễn tiếp một khúc.
Mạc Sầu đem ánh mắt
chuyển sang phía Vô tình công tử, chỉ cần Vô tình công tử nói một câu, sẽ không
có chuyện như thế, nhưng Vô tình công tử lần nào cũng đều theo ý tiểu thư.
"Ngươi đi về trước
đi, cho nàng diễn lại một khúc."
Mạc Sầu vừa nghe, mắt
trợn tròn. Xem đi, nàng chỉ biết công tử nhất định sẽ nói như vậy, cho tới bây
giờ chưa thấy công tử nói khác đi. Vô tình công tử sủng
tiểu thư như vậy, nhưng trong mắt mọi người thì hắn thật là thị huyết vô tình
vô tình công tử sao? Thật có điểm làm cho người ta khó có thể tin nổi. Các nàng
ở trong cốc một thời gian, thấy thật rõ rành rành, người trong cốc căn bản rất
đơn thuần, do ít tiếp xúc với người bên ngoài, vì thế cũng sẽ không lục đục với
nhau, tuy rằng cũng sẽ giết người nhưng đều là do chọc tới bọn họ làm cho họ
tức giận.
"Dạ."
Mạc Sầu nhận mệnh, xoay
người rời đi, vừa đi vừa quay đầu lại nhìn.
Vô tình công tử đối với
tiểu thư thật tốt. Mặc kệ tiểu thư làm chuyện gì, hắn tựa hồ cũng không đối với
nàng nổi giận.Còn đem đồ tốt nhất đưa cho tiểu thư. Cầm mà tiểu thư đang dùng
là Hoàng vĩ cầm, cùng với Phượng vĩ cầm của Vô tình công tử là một cặp. Việc
này Thanh Phong và Minh Nguyệt cũng không biết. Nguyên lai dưới đáy Phượng vĩ
cầm có cất giấu một cây đàn khác, đó chính là Hoàng vĩ cầm. Cái chuôi cầm này
được chế ra từ ngọc, so với Phượng vĩ cầm thì nhỏ và tinh xảo hơn. Có thể đặt ở
dưới đáy Phượng Vĩ cầm, người ngoài căn bản là không biết bên trong có bí mật.
Đàn này nguyên lai là một
đôi.
Phượng hoàng thị huyết,
chú thân thành cầm, đây là một truyền thuyết rất đẹp. Truyền thuyết nói rằng
chỉ cần Phượng vĩ cầm và Hoàng vĩ cầm cùng tấu một khúc, trời sẽ hiện dị
tướng...
Nói chung mặc kệ truyền
thuyết thật hay giả, Hoàng vĩ cầm lại về tay tiểu thư. Trước sự thực như thế
Mạc Sầu nghĩ không ra Vô tình công tử lại có lòng như vậy. Bất quá gần đây nàng
len lén quan sát thấy Vô tình công tử tựa hồ thích tiểu thư, điều này cũng lý
giải việc công tử đem hi thế đàn cổ tặng
cho tiểu thư.
Mạc Sầu ôm Tiểu Ngư nhi
vừa đi đường vừa cười, vẻ mặt sinh động, thỉnh thoảng hỏi Tiểu Ngư nhi đang nằm
trong lòng.
"Tiểu Ngư nhi, ngươi
nói nếu như tiểu thư cùng vô tình công tử ở một chỗ thì như thế nào?"
Tiểu Ngư nhi nhíu mày.
Thế gian vốn lắm ưu phiền, rốt cuộc ai mới là phu quân của ai, không đi đến
cuối cùng thì căn bản không thể nói chính xác được.
Bên hồ.
Mộc Thanh Dao diễn tấu lần
thứ hai, Vô tình ở một bên lẳng lặng nhìn nàng, sự chấp nhất của nàng, tính
quật cường của nàng, sự kiên trì của nàng, mỗi một dạng đều hấp dẫn ánh mắt của
hắn, hắn chung quy che giấu không được tâm tư của chính mình, hắn đã bị nàng
hấp dẫn.
Hắn không cầu nàng đáp
lại, chỉ muốn nhìn nàng, thế là đã thỏa mãn, có lẽ đây là ông trời ưu ái cho
hắn.
Có đôi khi mất đi liền
phải nhận được. Chiếm được sẽ lại mất đi, thế sự vô thường...
Thanh Dao nghe Vô tình
nói nếu muốn cầm trở thành một loại vũ khí trước hết lấy thân thành ma hoặc là
lấy thân thị máu, cầm mới có thể trở thành lợi khí.
Nghĩ vậy, trong suy nghĩ
của nàng hiện lên khuôn mặt xinh đẹp của Mai Tâm , trong lòng dâng lên một tầng
ưu thương, bởi vì ưu thương, nên tiếng đàn trầm hẳn lên, như ca như khóc, tựa
hồ có người khóc nức nở, u buồn dưới bầu trời xanh thẳm.
Hoảng hốt nghĩ tới Mai
Tâm đã chết đi, trong lòng đau đớn và tràn ngập phẫn hận. Do có sự phẫn hận,
tiếng đàn vừa chuyển xoay mình cao vút đứng lên, đôi mắt âm ngao u ám, khóe môi
hé ra nụ cười nhạt, mái tóc đen phần phật vung lên trong gió, y phục cũng theo
gió cuốn lên.
Tiếng đàn mang theo sát
khí thị huyết. Khảy đàn bắn ra luồng khí cường đại gợn xoẹt qua mặt hồ. Cành
hoa trong vòng mười trượng xung quanh hồ đều bị nổ tung, văng ra tứ phía. Mà
nàng tựa hồ cả người đều rơi vào ma mị, khó có thể điều khiển được cầm, trên
mặt mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, con ngươi đỏ đậm một mảnh huyết sắc, tay càng
lúc nhanh, càng ngày càng sắc bén, không phải nàng khống chế cầm, mà là cầm khống
chế nàng, mất đi bản thân.
Vô tình kinh hãi, biến
sắc. Cánh tay nhấc lên, Phượng vĩ cầm đã bay tới tay, khởi mạnh nội lưu xoay
mình đè xuống đi, chỉ nghe một tiếng trống vang lên, đánh tan tất cả ảo ảnh.
Thanh Dao xoay mình thoát
khỏi ma cầm. Một tiếng trống vang lên, lui ra phía sau vài bước, ngồi xếp bằng
trên mặt đất, khóe miệng trào máu, thần tình hờ hững, một lúc lâu chưa có phản
ứng gì.
Chương
102.5
Vô tình ánh mắt lóe lên
đau lòng. Chậm rãi chuyển động xe đẩy về phía trước. Đưa tay rút ra khăn lụa
trắng, nhẹ nhàng lau khô vết máu trên khóe môi của nàng, động tác ôn nhu, ánh
mắt trong suốt, nhàn nhạt mở miệng.
"Ngươi quá nóng
lòng, thiếu chút nữa tẩu hỏa nhập ma."
"Ta thiếu chút nữa
tẩu hỏa nhập ma a?" Thanh Dao phục hồi tinh thần, ngẩng đầu lên nhìn Vô
tình, tròng mắt của hắn trong trẻo như cam tuyền, có thể trấn an nhân tâm rất
nhiều, làm cho tâm của nàng đang xáo trộn nháy mắt trở lại bình thường.
Vừa rồi nếu không phải
hắn mạnh mẽ đem nàng thoát ra khỏi ảo ảnh, chỉ sợ hiện tại nàng thất khiếu chảy
máu mà chết.
"Cám ơn ngươi."
Nàng ôn nhu mở miệng, xem
ra nàng đã quá nóng lòng. Đàn chuyển thành lợi khí rất khác biệt, không phải
ngày một ngày hai có thể luyện thành, sau này vẫn nên chậm rãi luyện mới thật
tốt.
"Không có việc gì.
Ngươi hãy thả lỏng bản thân, đừng tập trung hết vào việc luyện cầm. Lúc không
có chuyện gì là, nên luyện thêm về ám khí. Hoặc là nghiên cứu một chút về thảo
dược.., không nên chỉ một mặt luyện cầm, tiếp tục như vậy rất dễ tẩu hỏa nhập
ma."
Vô tình tuy rằng không
nhẫn tâm trách cứ nàng. Nhưng vẫn không quên nhắc nhở nàng, hôm nay là có hắn ở
đây, nếu như hắn không có mặt, chỉ sợ nàng đã tẩu hỏa nhập ma. Mọi việc không
thể quá sốt ruột, nôn nóng chỉ đem lại kết quả xấu.
"Ta đã biết."
Thanh Dao gật đầu, cảm
giác thư thái. Trước khi trở về ăn cơm trưa, Thanh Dao đem Hoàng vĩ cầm ra ngắm
lại lần nữa. Đây quả thật là một bảo bối, cả thân đàn là một vật thể màu bích
lục, bảy dây đàn đều được làm từ tam ti thiên nhiên trân quý, ngọc chế tạo cầm
là loại thượng cổ kỳ ngọc. Có thể đánh giá cây đàn này quả thật vô giá, không
nghĩ tới Vô tình lại đem tặng cho nàng. Nghĩ đến đây, Thanh Dao cảm thấy thiếu
Vô tình một thiên đại nhân tình, thật không biết lấy cái gì để báo đáp hắn.
"Chúng ta trở về
đi."
Gió nhẹ phất quá, nàng
một tay ôm cầm, một tay đẩy hắn chậm rãi ly khai Dược thảo điền, hai người thần
thái tự nhiên đến cực điểm.
Hoàng cung Huyền Nguyệt
quốc.
Trải qua mấy tháng bôn
ba, Huyền đế rốt cuộc đã hồi cung.
Trong Lưu Ly cung, A Cửu
vui mừng nhìn hoàng thượng chăm chú, toát lên nồng đậm yêu thương khẽ mở miệng:
"Hoàng thượng, Người cuối cùng đã trở về. Tiểu nhân nhớ người muốn chết
a."
Cao cao tại thượng, hoàng
đế trải qua hành trình Thiên Sơn, khí phách quanh thân lộ ra thanh nhã tựa như
minh nguyệt. Khuôn mặt như ngọc, đồng tử nội liễm u ám, khóe môi nhất câu hé ra
nụ cười chói mắt đến cực điểm, làm cho người ta liếc nhìn không dời đi tầm mắt.
"Trong cung không
phát sinh chuyện gì đi?"
Mộ Dung Lưu Tôn quét mắt
liếc A Cửu, còn có Nam An vương gia. Chuyện hắn rời cung ngoại trừ Nam An vương
cùng A Cửu thì những người khác đều không biết. Mà Nam An vương sau khi khôi
phục diện mạo từ đầu đén cuối không nói một câu, cả người trầm mặc, sắc mặt đen
kịt.
"Nam An vương. Xảy
ra chuyện gì?"
Mộ Dung Lưu Chiêu ngẩng
đầu lên, đôi mắt đen âm ngao đến cực điểm, ngước mắt quét lên hoàng huynh, cuối
cùng nhìn A Cửu.
Mộ Dung Lưu Tôn biết hắn
muốn nói ra suy nghĩ của mình. Lập tức phất phất tay, ý bảo A Cửu cùng tiểu
thái giám lui xuống trước, sau đó ôn
nhuận nở nụ cười, chậm rãi lên tiếng: "Nói đi, xảy ra chuyện gì?"
"Bẩm hoàng huynh,
thần đệ phạm sai lầm lớn, thỉnh hoàng thượng trừng phạt, thần đệ cam nguyện
chịu chết."
Nam An vương nói xong ùm
một tiếng quỳ xuống, cúi thấp đầu, giống như hóa đá, không nhúc nhích.
Mộ Dung Lưu Tôn không
biết xảy ra chuyện gì. Khẽ nhíu mi, hai mắt sáng quắc, cuối cùng trầm giọng mở
miệng: "Nam An vương rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Bẩm hoàng thượng,
thần đệ giả trang hoàng huynh mấy ngày nay, xảy ra một chuyện lớn, thần đệ
không dám giấu giếm hoàng huynh. Chỉ cầu được chết, lấy tạ ơn tội khác."
Nam An vương sắc mặt xấu
xí mở miệng.
Hoàng thượng không biết
rốt cuộc xảy ra chuyện gì, theo lời của hắn, ánh mắt sáng ngời sâu thẳm, bình
tĩnh nhìn hắn.
"Nói."
"Thần đệ có một ngày
uống rượu say, cùng Thục phi Tây Môn Tân Nguyệt làm ra chuyện không tốt, thần
đệ tự nguyện chịu chết."
Nam An vương nói xong,
bất giác xấu hổ, cả mặt đỏ rần, ánh mắt lóe lên sự hối hận. Ngày đó rất trễ,
hắn bởi vì nghĩ đến hoàng thượng đi đón Thanh Dao, đáy lòng phiền muộn, uống
nhiều rượu, sau đó tản bộ trong ngự hoa viên. Ai ngờ say rượu đem Tây Môn Tân
Nguyệt trở thành Thanh Dao, làm ra chuyện xuẩn ngốc. Lúc đó hắn liền hận không
thể tự sát mà chết. Nhưng bởi vì hoàng huynh chưa có trở về, hắn không thể vứt
bỏ trách nhiệm trên người.
Lưu Ly cung đại điện
không khí đóng băng, tĩnh lặng. Nam tử tuấn mỹ đang ngồi trên cao toàn thân bất
động, cũng không có tức giận, không có phẫn nộ, chỉ ngưng mi suy nghĩ. Mà Nam
An vương vẫn còn quỳ cho rằng hoàng huynh sinh khí, cảm thấy xấu hổ không chịu
nổi, lập tức thân hình chợt lóe hướng về phía trụ đồng ở giữa đại điện đánh
tới.
Huyền đế kinh hãi, ngưng
tụ nội lực tung ra một chưởng đem Nam An vương bay ra ngoài, rơi xuống một bên.
"Lưu Chiêu, ngươi
đang làm cái gì?"
"Thần đệ hổ thẹn.
Tội đáng chết." Nam An vương xoay người một lần nữa quỳ xuống, khuôn mặt
tuấn dật đỏ rực, trong ánh mắt càng hiện lên sự xấu hổ vô cùng. Hắn hận không
thể chết do việc đã xảy ra mà còn bởi vì hắn lúc đó đem Thục phi trở thành
Thanh Dao, đây càng là chuyện không thể tha thứ được. Không chỉ khinh thường
Thục phi, mà còn khinh thường Thanh Dao trong tư tưởng, điều này làm cho hắn
khó chịu đến cực điểm, chẳng bằng chết đi.
"Được rồi, trước
không vội chết, ngươi chết, trẫm làm sao hướng người khác giao phó a. Hơn nữa
lần này trẫm trở về, vốn là chuẩn bị vì Tây Môn Tân Nguyệt chỉ hôn, chỉ là
không nghĩ tới sẽ phát sinh chuyện như vậy, dĩ nhiên có chút phiền phức."
Huyền đế gương mặt tuấn
mỹ chợt lóe lên sự bén nhọn rồi biến mất, thản nhiên nở nụ cười.
Sư phụ nói cuộc đời hắn
có đại kiếp nạn. Do vậy hắn cũng có ý định bỏ qua nhiều chuyện. Vì thế hiện tại
hắn đã không bị bó buộc nữa. Quan trọng hơn là vì trong lòng đã có Thanh Dao,
cũng không muốn sủng hạnh nữ nhân khác. Đã như vậy giữ lại
các nàng ở trong cung, cũng là uổng phí tuổi thanh xuân của các nàng mà thôi.
Nhưng bây giờ Nam An
vương cùng Tây Môn Tân Nguyệt xảy ra cơ sự này. Tây Môn Tân Nguyệt kia tất
nhiên sẽ nghĩ là hoàng thượng sủng hạnh nàng. Hiện tại nếu như hắn mạo muội đem
nàng chỉ hôn cho Nam An vương, làm Nam An vương trắc phi, chỉ sợ nàng không
chịu, đến lúc đó nói ra những điều không nên nói.
Danh tiếng Mộ Dung Lưu
Chiêu nhất định sẽ bị hủy, đây chính là gièm pha hoàng thất a.
Hơn nữa hoàng thượng một
mình rời cung, cũng đem lại một ảnh hưởng không tốt.
"Lưu Chiêu, về
chuyện Tây Môn Tân Nguyệt, từ từ sẽ tính đến. Nói chung ngươi nên chuẩn bị sẵn
sàng, Tây Môn Tân Nguyệt nếu cùng ngươi xảy ra quan hệ, trẫm nhất định sẽ đem
nàng ban cho ngươi."
"Hoàng huynh,"
Nam An vương không biết nói cái gì cho phải, nữ tử thuần khiết kia đã bị hắn
phá hủy, đúng ra hắn nên cưới nàng mới phải. Thế nhưng vừa nghĩ tới cưới nữ
nhân khác vào Nam An vương phủ, trong đầu của hắn như thêm một tảng đá lớn, cảm
thấy vô cùng thống khổ.
"Dạ, Hoàng
huynh..."
"Được rồi. Ngươi đi
về trước đi. Chuyện này sẽ bàn tiếp sau." Mộ Dung Lưu Tôn đứng lên, từ chỗ
ngồi đi xuống nâng dậy Nam An vương Mộ Dung Lưu Chiêu. Ánh mắt bình tĩnh nhìn
hắn, trầm ổn nội liễm mở miệng.
"Nếu như trong lòng
ngươi còn có hoàng huynh, như vậy hãy an
tâm ở Nam An vương phủ. Hoàng huynh cũng không trách ngươi, biết không?"
Thanh âm của hắn ôn nhu như
ngọc, Nam An vương nhìn hoàng huynh như vậy, đáy lòng kinh ngạc không ngớt.
Hoàng huynh sau khi đi ra ngoài trở về cả người tựa hồ cải biến không ít, không
còn sát khí hung tàn như trước, trở nên ôn nhuận rất nhiều, khiến Nam An vương
ánh mắt hiện lên ba quang, trong lòng cảm thấy thật ấm áp.
Mộ Dung Lưu Tôn biết tính
cách Nam An vương, rất sợ hắn về Nam An vương phủ làm ra chuyện gì không hay,
bởi vậy mới thận trọng dặn dò hắn.
Hắn không hy vọng Lưu
Chiêu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nếu như theo lời sư phụ, hắn có đại kiếp
nạn, tất nhiên là sinh tử khó liệu, như vậy Huyền Nguyệt quốc chỉ có Lưu Chiêu
chống đỡ, người của hoàng thất không thể không tồn tại, nếu không đến lúc đó
Huyền Nguyệt thuộc về người khác mà
không còn là Mộ Dung gia.
"Thần đệ tạ ơn hoàng
huynh. Thần đệ kể từ hôm nay không ra khỏi Nam An vương phủ. Ở trong phủ bế môn
suy nghĩ."
Mộ Dung Lưu Chiêu mở
miệng, hắn muốn suy xét lại chính mình.
Mộ Dung Lưu Tôn không nói
cái gì nữa. Hắn biết nếu như Lưu Chiêu không làm chút việc gì đó, chỉ sợ hắn sẽ
không an tâm. Vậy liền tùy hắn, chỉ cần hắn không làm tổn thương bản thân là
được, liền chậm rãi gật đầu.
"Vậy bế môn tư quá
đi, chỉ là chớ làm tổn thương mình, có nhiều thời gian thì giúp hoàng huynh một
chút. Biết không?"
"Dạ, thần đệ xin cáo
lui." Nam An vương thối lui ra khỏi đại điện. Ngoài cửa điện A Cửu vừa
nhìn hắn rời đi, vội vàng lắc mình đi tới, nhìn thấy hoàng thượng ngồi trên
cao, khuôn mặt tuấn mỹ, tràn ngập khí phách, hơi thở cường thịnh, dung hợp cùng
nhau tạo nên vẻ cao quý, lịch sự, vô cùng tao nhã, áp chế nhân tâm.
"Hoàng thượng, Quý
phi Sở Ngữ Yên cầu kiến hoàng thượng nhiều lần, tiểu nhân đều cự tuyệt, ý người
thế nào?"
A Cửu chậm rãi mở miệng,
Mộ Dung Lưu Tôn nhướn mày, trong trẻo lên tiếng: "Nàng có chuyện gì
không?"
"Bẩm hoàng thượng,
Nương nương không nói gì. Thế nhưng mỗi ngày lại tới một lần. Hôm nay chỉ sợ
lại muốn đi qua."
A Cửu thanh âm vừa rơi
xuống, ngoài cửa đại điện một tiểu thái giám mặt mày thanh tú đi vào, cung kính
hành lễ rồi cẩn thận mở miệng: "Bẩm hoàng thượng, Quý phi nương nương cầu
kiến."
"Tuyên."
Mộ Dung Lưu Tôn vung tay
lên, thanh âm ôn nhuận vang trên đại điện, tiểu thái giám lĩnh mệnh phi thân
chạy đi.
Sở Ngữ Yên y phục thuần
một màu trắng tinh khiết, mái tóc đen như mực buông xõa sau lưng. Khuôn mặt ôn
nhu cùng thần thái yên tĩnh, theo tiểu thái giám từ phía sau tiến lên. Phong
thái dịu dàng như nước hướng tới hoàng đế cao cao tại thượng thi lễ.
"Ngữ Yên tham kiến
hoàng thượng."
"Đứng lên đi, Sở Ngữ
Yên, ngươi vì sao muốn gặp trẫm."
Mộ Dung Lưu Tôn nhìn
người con gái trước mắt. Lần đầu tiên cẩn thận đánh giá nàng, dung nhan mỹ lệ,
cử chỉ thanh tao lịch sự, hành vi đoan trang, đúng là một tiểu thư khuê các
hiếm thấy. Là hắn làm cho nàng mong đợi trong vô vọng, nếu như không có Dao
nhi, có lẽ hắn sẽ để nàng ở lại trong cung, nhưng hiện tại cho dù Dao nhi có
trở về hay không, hắn thầm nghĩ chỉ có mình nàng. Dao nhi không trở lại, kiếp
nạn hắn chạy trời không khỏi nắng, càng không thể liên lụy người khác.
"Ngữ Yên tự biết
không xứng với hoàng thượng, Ngữ Yên thỉnh hoàng thượng thành toàn. Ngữ Yên
nguyện ý xuống tóc làm ni cô. Trọn đời không hề đặt chân hồng trần, chỉ cầu
hoàng thượng thành toàn."
Nàng vừa dứt lời, trên
đại điện yên tĩnh không tiếng động, Mộ Dung Lưu Tôn ánh mắt lóe lên kinh ngạc,
mặc dù chỉ nháy mắt. Hắn hiểu nàng là do Thái hậu chỉ hôn với hắn, danh phận là
Quý phi của hắn, nhưng chưa có sủng hạnh qua, người ngoài không biết
chuyện đó chỉ sợ bạc đãi nàng, hơn nữa nàng không có thế lực sau lưng, là một
người bình thường, chỉ sợ càng ủy khuất nàng.
Chỉ là không nghĩ tới,
nàng sẽ tự nguyện xuất gia vì điều này? Thế nhưng hắn lại không đành lòng.
"Sở
Ngữ Yên, trẫm có thể chỉ hôn cho ngươi ."