Ads
Thanh Dao không đành lòng nhìn thấy hắn khó chịu, nên
nhẹ giọng mở miệng, bầu không khí trong phòng một lần nữa lại cứng ngắc,
mọi người đều cảm thấy vô lực, hơn nữa tất cả mọi người đều không muốn
tách rời nhau, tốt xấu gì cũng sống chung với nhau một thời gian dài như
vậy, sao có thể một chút cảm tình cũng không có.
“Ngươi sẽ nhớ đến ta sao? Chí ít trên đời này còn có
người đã từng nghĩ về ta, nhớ về ta, ngươi sẽ nhớ về ta sao?
Vô Tình nhẹ giọng mở miệng, trên mặt hiện lên một
tầng sắc thái mộng ảo, ánh mắt của hắn sáng trong tựa như nước hồ thu,
giống như tất cả phiền não cũng không có ở trên thế gian này, tựa như
khuôn mặt trẻ sơ sinh mới sinh, tinh khiết như ban mai, bình tĩnh nhìn
Thanh Dao.
Thanh Dao không khỏi nở nụ cười: “Sẽ, ta sẽ nhớ ngươi,
ngươi là người quan trọng nhất trong cuộc đời của ta, ta làm sao có thể
quên được, còn ngươi?”
Lúc này hắn thật là có điểm giống tiểu hài tử, hoàn
toàn không còn là người lạnh lùng vô tình, cũng không còn ở trong vòng tình
hận vây quanh…
“Vậy là tốt rồi, nhớ kỹ ngươi nhất định phải luôn
luôn nhớ đến ta.” Vô Tình cẩn thận dặn dò Thanh Dao, tựa hồ sợ nàng quên đi
hắn, lúc này hai người vừa nói chuyện, tựa hồ những thương tổn lúc đầu đã
không còn tồn tại, chỉ còn lại một mảnh ấm áp.
“Tốt, ta sẽ nhớ kỹ, ngươi phải sống tốt, không nên
lại để ý tới người kia nữa, đừng cho họ có cơ hội xúc phạm tới ngươi.”
Thanh Dao không yên lòng nhất là chuyện này, người nam
nhân kia nếu diễn lại trò cũ, chỉ sợ Vô Tình không thể toàn thân trở ra.
“Sẽ không, hắn sẽ không còn có cơ hội như vậy.” gương
mặt Vô tình đầy tươi sáng, sắc mặt của hắn phớt qua một tầng ửng hồng,
không tái nhợt như lúc trước, Thanh Dao không khỏi cao hứng đứng lên, chẳng lẽ
là Huyết hàng đã thực sự giải, vì thế nhìn Vô tình đã có tinh thần hơn, ngay
cả sắc mặt nhìn cũng khá hơn trước…
“Ngươi thực sự không có việc gì.” Thanh Dao luôn luôn
trầm ổn, khó có được kích động vui mừng nhìn Vô Tình.
Vô tình gật đầu: “Lúc này ta thật không có việc gì,
ngươi cứ yên tâm đi, trở về đi.”
“Được rồi, vậy ta an tâm.” Thanh Dao đứng dậy, nàng
cần phải đi, Vô Tình đã không có việc gì, nàng cũng nên thực hiện hứa hẹn của
mình, mà nguyện vọng của Huyền đế là muốn thống nhất thất quốc, tuy
rằng không biết có thể thành công hay không, nhưng tốt xấu gì mình cũng
từng học ở trường đại học một ít chiến thuật, hoàn toàn có thể ứng dụng
được, cái này coi như báo đáp hắn đã hai lần ra tay cứu giúp, mặt khác
cũng làm cho Phượng Thần cung dương danh trên giang hồ.
Về phần thời gian sắp tới, ai cũng không biết
trước được, đối với Vô Tình, hắn vĩnh viễn là người quan trọng trong lòng
nàng mà không thể so sánh với bất kỳ ai, từ sau khi gặp hắn, nàng học
hỏi được rất nhiều, nàng học được cách bao dung, nhường nhịn, cùng hắn
song hành, nàng cảm thấy bản thân mình hạnh phúc nhiều lắm.
Nàng đứng dậy quay đầu phân phó Thanh Phong cùng Minh
Nguyệt: “Các ngươi chiếu cố tốt công tử nhà mình, nói không chừng có một
ngày ta sẽ trở lại thăm các ngươi.”
“Được, cô nương yên tâm đi, ” Thanh Phong dùng sức gật
đầu, đưa mắt nhìn Thanh Dao rời đi, cho đến khi hai đạo nhân ảnh không còn
nhìn thấy nữa, mới xoay người lại đi vào trong phòng, chỉ thấy công tử vẫn
ngồi ngay ngắn ở xe lăn nhưng ánh mắt đỏ đậm, cả người co quắp thành một đoàn,
sắc mặt cực kỳ thống khổ. Thanh Phong cùng Minh Nguyệt hoảng hốt, chạy tới,
ôm lấy công tử, kêu lên.
“Công tử, xảy ra chuyện gì? Tại sao lại thế này,
ngươi không phải nói đó là giải dược sao?”
“Là giải dược, nhưng mà ở bên trong hắn còn bỏ thêm
đại bổ đan hoàng, mà đan hoàng cùng Huyết hàng là tương khắc, vì thế đây căn
bản là độc dược.”
Vô tình nói xong, ho khan một tiếng, lại phun ra một
búng máu.
Thanh Phong cùng Minh Nguyệt tuy rằng y thuật cao
siêu, thế nhưng đối với cổ thuật này thật sự không có nghiên cứu qua, vì thế
mới không yên lòng mở miệng : “Đã như vậy, công tử tại sao còn uống
vào, giờ phải làm sao đây?”
“Công tử, ngươi đã biết, tại sao còn muốn dùng.”
“Là nàng thật vất vả mới lấy được, hơn nữa ta thực sự
chán ghét cuộc sống này.” Vô tình nói xong lại ho khan một tiếng, càng ngày
càng nhiều, sắc mặt càng ngày càng tái nhợt, Thanh Phong dùng sức ôm chặt thân
thể hắn, có thể rõ ràng cảm nhận được trên người hắn dòng nước ấm chậm rãi
biến mất, hắn khủng hoảng gọi: “Công tử, ngươi đừng như vậy, chúng ta đi tìm
hắn đi, hắn nhất định sẽ không để ngươi chết.”
“Vô ích.” Vô tình chậm rãi mở miệng, khóe môi là một
đóa hồng hoa nhuộm máu, bản thân hắn hiểu rõ, chỉ cần mình sống, người nam
nhân kia sẽ không ngừng tìm hắn gây phiền phức, hắn muốn cắt đứt quan hệ
thân tình không ngừng dây dưa này, nếu như có thể, hắn thật hy vọng, chính
mình được sinh ra tại một gia đình bình thường, mà không phải con của người
kia.
Trừ phi mình có thể tự tay giết hắn, triệt để chặt
đứt quan hệ, như vậy mình mới có thể xem như đã được giải thoát. Thế nhưng
bản thân không hạ thủ được, nếu không thể giết được người kia, chỉ có
cách chết đi để giải thoát chính mình.
Trong đầu nhớ tới khuôn mặt Thanh Dao xinh đẹp dưới
ánh mặt trời, khóe môi nở nụ cười, đáy lòng chậm rãi thoải mái.
Thanh Dao, nếu như có thể, kiếp sau hãy làm cho chúng
ta gặp lại, cả đời này ta đã không có năng lực nói yêu ngươi, ngươi dành
cho ta sự ấm áp, trừ sư phụ ra, ngươi là người duy nhất làm cho ta thấy
được ánh sáng, ta nguyện bỏ qua thân này, hóa thành một gốc cây hứa nguyện
chờ ngươi từ nay cho đến kiếp sau…
Thanh Dao cùng Mạc Sầu ly khai khách sạn, bước lên xe
ngựa hoa lệ phía trước, Tiểu Ngư nhi quan tâm hỏi: “Công tử độc đã giải
rồi sao?”
Đối với vô tình, mỗi người các nàng đều thật lòng
quan tâm hắn, hi vọng tính mạng hắn được bình an.
“Ừh, độc của hắn đã giải rồi” Thanh Dao gật đầu, xe
ngựa chậm rãi chạy đi, bất quá hôm nay mọi chuyện phát sinh tựa hồ quá thuận
lợi, hơn nữa Vô Tình một khắc cuối cùng nụ cười và câu hỏi kia, là có ý gì,
nghĩ tới đây, Thanh Dao cảm thấy trong lòng bất an, xoay người hướng Mạc
Ưu kêu to: “Nhanh, dừng xe lại, quay đầu trở lại khách sạn, ta cảm thấy
Vô Tình tựa hồ rất kỳ lạ, chỉ sợ thuốc kia có vấn đề?”
“Cái gì?”
Không chỉ là nàng, ngay cả Mạc Sầu cùng Tiểu Ngư nhi
đều kêu lên, Mộ Dung Lưu Tôn sắc mặt cũng khó coi đến cực điểm, trầm giọng mở
miệng: “Trở lại khách sạn.”
Mạc ưu lĩnh mệnh, rất nhanh quay đầu ngựa trở lại,
xe ngựa chạy nhanh mà đi, chớp mắt đã đứng ở trước cửa khách sạn.
Lần này không chỉ có là Thanh Dao, tất cả mọi người
đều nhảy xuống xe ngựa, đoàn người rất nhanh phóng đi lên lầu, điếm tiểu nhị
cùng chưởng quỹ không rõ xảy ra chuyện gì, mở to mắt nhìn đoàn người như gió
xoáy đi qua và biến mất không thấy hình bóng, vài người đang ăn kỳ quái mở
miệng: “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Không biết.” Điếm tiểu nhị nhún vai, hắn thật không
biết chuyện gì xảy ra.
Thanh Dao dẫn một đám người bước tới lầu hai,
người còn chưa tới gần gian phòng, rất xa liền nghe được tiếng của Thanh Phong
cùng Minh Nguyệt kêu la: “Công tử, công tử.”
Thanh Dao trong đầu vang lên một thanh âm :
“Quả nhiên đã xảy ra chuyện” chẳng lẽ thật sự người nam nhân kia đã giở trò,
đúng là tên hỗn đản đáng chết, hắn thực sự xuống tay độc ác với con mình
như vậy.
Thanh Dao xông đi vào, chỉ thấy Thanh Phong cùng Minh
Nguyệt khóc lóc thảm thiết, mà Vô Tình ánh mắt đã nhắm lại, bên mép tràn ra
rất nhiều máu, mặt của hắn nhìn trắng giống như tờ giấy, mà mái tóc bạc
làm nổi bật khuôn mặt của hắn ca2bf thêm mấy phần thê lương, nếu như không phải
khóe môi còn dính máu, nhìn hắn giờ phút này tựa như bình yên ngủ, như vậy
an tường như một đứa trẻ con sơ sinh như nhau, chân mày giãn ra, Thanh Dao cũng
nhịn không được nữa vọt tới.
“Vô tình, vô tình, ngươi làm sao vậy?”
Chương
121.2
Nàng lắc lắc hắn, hắn không phải nói đó là giải
dược sao? Tại sao lại như vậy a, hắn tại sao phải làm như vậy, nếu không phải
giải dược, vì sao còn muốn dùng a.
Không biết hắn vẫn tâm niệm nàng, hay là bởi vì hồi
quang phản chiếu, Vô Tình chậm rãi mở mắt, nhìn thấy Thanh Dao, con ngươi tản
mát ra tia sáng kỳ dị, cười yếu ớt với nàng, hắn bắt gặp trong ánh mắt nàng
chảy xuống giọt nước mắt, tựa như trân châu trong suốt, hắn chết cũng
được cam tâm tình nguyện, bởi vì hắn chết, đã có người vì mà chảy nước mắt.
“Cám ơn ngươi. Thanh Dao, ta đem Vô Tình cốc cùng
những người đó giao cho ngươi.”
“Không, vô tình, tại sao phải làm như vậy, nếungươi
biết đây không phải là giải dược, vì sao còn dùng.”
“Ta mệt mỏi quá, Thanh Dao ngươi biết không? Ta mỗi
đêm thường thường ngủ không được, ta mỗi ngày đều mơ tới việc muốn giết hắn,
ta tập đối mặt mỗi ngày, nhưng tay của ta vẫn run rẩy, rất run rẩy, nó
vẫn không hạ thủ được, ta hận chính bản thân mình, hiện tại tốt, rồi rốt
cuộc ta cũng được giải thoát rồi, ngươi đừng thương tâm, nếu quả thật
nhớ đến những ngày tốt đẹp khi ở cùng nhau, hãy nhớ về thăm ta, ta sợ hãi tịch
mịch cô đơn.”
Hắn vừa nói vừa dùng sức ngẩng đầu, liền thấy được
thân ảnh cao to của Mộ Dung Lưu Tôn , chỉ liếc mắt một cái, hắn liền nhìn ra
người nam nhân này kỳ thực chính là Ngân Hiên, rốt cuộc đã tới, giờ đây hắn
cũng yên lòng.
“Hãy đối xử tốt với nàng.”
Vô tình nói xong, quay đầu nhìn về phía Thanh Phong
cùng Minh Nguyệt: “Thanh Phong, ngươi phải bảo vệ tốt nàng, phải nhớ kỹ
chuyện đã đáp ứng công tử?”
“Công tử, ta nhớ kỹ.”
Công tử từng nói, nàng chính là sinh mạng của người,
chỉ cần nàng sống vui vẻ, công tử sẽ vui vẻ, đúng vậy, công tử sẽ vui vẻ,
Thanh Phong nhịn không được nữa khóc ra thành tiếng.
Trong phòng vang vọng tiếng khóc nức nở, Tiểu Ngư
nhi cũng nhịn không được nữa vọt vào, bàn tay nhỏ bé lôi kéo Vô Tình, nghiêm
túc mở miệng.
“Công tử, ta cũng sẽ nhớ kỹ ngươi, ta cũng sẽ thường
thường trở về thăm ngươi, vì thế ở trên đời này, sẽcó hai người luôn luôn
nghĩ về ngươi.”
“Không, còn có ta, còn có ta.” Mạc Sầu lên tiếng. Mạc
Ưu cũng lên tiếng, Thanh Phong cùng Minh Nguyệt đồng thời mở miệng.
Mộ Dung Lưu Tôn mặc dù không có lên tiếng, nhưng trong
đối mắt sâu thẳm để lộ ra một tia sáng, hắn cảm kích Vô Tình đã từng vì
Thanh Dao làm những chuyện như vậy.
“Cám ơn mọi người.” Vô tình rất vui vẻ, cười rộ lên,
nụ cười rất ngọt ngào mỹ lệ, nhìn Thanh Dao tay hơi giơ lên, muốn lau nước
mắt trên mặt Thanh Dao: “Thanh Dao, nhớ đem ta an táng ở đào hoa lâm, nơi đó
chính là ngôi nhà mà ta trở về, ta rất vui vẻ, ngươi đừng khó chịu nữa, nếu có
thể, hãy giúp ta hoàn thành một tâm nguyện, quyển bí cổ của hoa hàng
tộc, xin trả cho bọn họ, được không?”
Hắn vừa dứt lời, cánh tay cuối cùng cũng không
nâng được, mà là trượt rơi xuống, nhẹ nhàng như gió tan đi.
Thanh Dao ngây dại, nhẹ nhàng lên tiếng: “Vô tình, Vô
Tình, ta đã hại ngươi, nếu như không có thuốc kia, có phải ngươi có thể sống
được lâu thêm một chút hay không.”
Thanh Phong ở một bên mở miệng: “Cô nương không nên tự
trách. Kỳ thực công tử vốn cũng không sống được mấy ngày, bởi vì người nam
nhân kia đã hạ độc thất nhật tuý người chỉ có thời gian vài ngày, trừ phi
công tử giết cô nương, mới có biện pháp cứu mạng, thế nhưng công tử, hắn làm
sao có thể giết cô nương chứ?”
Thanh Phong nói xong, đau lòng không chịu nổi, lấy ra
cái khăn giúp công tử lau vết máu ở khoé môi, thì thào nói nhỏ: “Công tử,
chúng ta cần phải trở về, chúng ta trở về đào hoa lâm, ngươi sẽ không tịch
mịch nữa, Thanh Phong sẽ ở cùng ngươi.”
Minh Nguyệt cũng mở miệng: “Minh Nguyệt cũng sẽ ở cùng
ngươi.”
Thanh Dao xoay mình đứng lên, dường như điên rồi hét
lên phóng đi ra ngoài: “Ta muốn giết hắn.”
Đúng vậy, nàng muốn tự tay giết người nam nhân kia,
hùm dữ không ăn thịt con, sao hắn nhẫn tâm tự tay giết con ruột của mình?
Vì sao lại làm như vậy?
Mộ Dung Lưu Tôn ôm lấy nàng, ngăn cản động tác của
nàng: “Dao nhi, ngươi đừng xung động, cứ như vậy tiến vào hoàng cung giết
người, chỉ làm hại chính mình mất mạng mà thôi, ngươi cho là Vô Tình công tử
hi vọng ngươi có chuyện gì sao?”
“Thế nhưng ta nhất định phải giết hắn, thay Vô Tình
báo thù, hắn không phải rất thích quyền lực phú quý sao? Ta sẽ làm cho hắn
hai bàn tay trắng.”
Con ngươi đầy huyết hồng, xinh đẹp, phẫn nộ đứng dậy
la lên , hoàn toàn mất đi ngày xưa bình tĩnh, chỉ cần vừa nghĩ tới Vô Tình bị
người nam nhân kia giết, nàng liền vô pháp bình tĩnh.
“Đúng vậy, ngươi có thể giết hắn, nhưng không phải
hiện tại, Dao nhi không phải chúng ta sợ hắn, nhưng trước hết chúng ta cần
đưa Vô Tình trở lại vô tình cốc, ngươi có nghe hay không, đưa hắn trở lại sau
đó chúng ta sẽ lên kế hoạch kỹ càng hơn, làm sao giết hắn hoặc làm cho hắn
hai bàn tay trắng.”
Mộ khách Lưu Tôn trầm giọng mở miệng, mà nội lực
cuồn cuộn không ngừng đưa vào trong lổ tai Thanh Dao, hy vọng trong lúc nàng
xao động chưa mất đi lý trí lòngchậm rãi khôi phục một ít, nàng quay đầu nhìn
Vô Tình, hắn tựa như đang ngủ, làm cho nàng thực sự không thể tin được tình
huống trước mắt rằng hắn đã chết.
Nước mắt lần thứ hai không kìm nén được tuôn chảy
xuống: “Tốt, sau khi đưa hắn trở về, ta sẽ giết người nam nhân kia, hơn nữa ta
nhất định sẽ hoàn thành tâm nguyện của hắn, tìm được quyển bí cổ.”
Trên gương mặt trong nháy mắt lạnh lùng như băng, con
ngươi một mảnh âm trầm, như một con sói nhìn trúng được con mồi của
mình, ánh mắt hiện lên thị huyết âm ngoan.
Trong phòng không khí ảm đạm vắng vẻ, mọi người
cùng nhau nhìn về Vô Tình, hắn tựa hồ thực sự được giải thoát rồi, trên gương
mặt là loại sắc thái an tường, vĩnh viễn đi vào thế giới không có phiền
não.
Mà bọn họ, những người còn sống mới là thống khổ, Mộ
Dung Lưu Tôn ra lệnh một tiếng: “Đi thôi, đưa hắn trở về đào hoa lâm.”
Đoàn người mang theo Vô Tình trở lại đào hoa lâm,
hai chiếc xe ngựa khởi hành, Thanh Dao và Vô Tình đi cùng một chiếc, nàng
kiên trì muốn ở bên hắn những giây phút cuối cùng, hắn không phải nói sợ
tịch mịch sao? Nàng không muốn làm cho hắn đi trong cô đơn vắng ngắt, trong
thời gian này cũng không ai dám ngăn cản nàng, liền để tùy nàng.
Huyền đế cùng Tiểu Ngư nhi đi chung một chiếc xe ngựa,
những người khác thì cưỡi ngựa, cùng nhau hướng Vô Tình cốc mà đi.
Mười lăm ngày sau, đã trở lại cốc.
Mọi người đều biết tin tức công tử đã chết, toàn bộ
cốc đều bao phủ một tầng ảm đạm, ngay cả mười mấy đứa nhỏ, còn có người
của Phượng Thần cung nữa, không ai là không thương tâm, tuy rằng vô tình cá
tính lạnh lùng, nhưng đối với những người bên cạnh, cũng không có lạnh lùng
tàn nhẫn lắm, bởi vậy tất cả mọi người đều rất nhớ đến việc tốt của hắn.
Gió nhẹ thổi qua, cánh hoa trong rừng đào bay lả tả,
toả ngát hương thơm khắp nơi, Thanh Dao ngồi ở trong rừng đánh đàn, đây là
nàng lần đầu tiên dùng đàn của hắn đàn, nàng khẽ vuốt qua cầm huyền, thanh âm
vang lên, trong lòng đau đớn càng sâu, nghĩ đến hắn phải ở lại nơi này,
nỗi đau đó càng như xé nát.
Chính mình đã từng nói qua, từng một lần lên tiếng.
Nếu như có thể, ta thật muốn trở lại thời điểm Vô
Tình lúc còn nhỏ, làm cho hắn không thống khổ như vậy, hiện tại nàng chỉ có
một điều thỉnh cầu duy nhất, Vô Tình nếu như có thể một lần nữa sống lại,
ngươi nhất định phải sống hạnh phúc, dùng tất cả sức lực để đạt được
hạnh phúc.
Ta nhất định sẽ chúc phúc cho ngươi.
Ta vì ngươi đàn một lần cuối cùng, ta phải rời
khỏi Vô Tình cốc, đi trở về Huyền Nguyệt.
Thanh Dao thương tâm xoay người chảy một giọt
nước mắt, thân ảnh âm trầm kinh khủng, Vô Tình ta nhất định sẽ báo thù cho
ngươi, người nam nhân kia, ta sẽ làm cho hắn sống không bằng chết.
Nàng nói ra lời thề tàn ác, tay dùng sức thật
mạnh nắm huyền cầm, mang theo sát khí đậm đặc lan toả, xuyên thấu đào
hoa lâm, bay vào lên chín từng mây.
Chương
121.3
Trong cốc, Tiểu Ngư nhi cùng Mạc Sầu hai mặt nhìn
nhau, chủ tử tựa hồ thực sự rất thương tâm, bản thân các nàng cũng rất thương
tâm, chỉ là người chết thì không thể sống lại, công tử đã chết, các nàng sẽ
vĩnh viễn nhớ kỹ hắn, hắn đẹp tựa như một búp bê gốm sứ tinh xảo, chỉ cần
người ta liếc mắt nhìn liền cảm thấy yêu thương, nhưng cả cuộc đời hắn đầy
chông gai đau khổ, chẳng lẽ thật sự trời đố kỵ tuấn nhan.
Tiểu Ngư nhi quay đầu nhìn phía Mạc Sầu: “Nương không
biết lúc nào mới có thể tốt lên.”
Mạc Sầu còn chưa mở miệng, thì Thanh Dao ôm một bả cầm
từ bên ngoài đi tới, đem phượng vĩ cầm chỉnh tề cất kỹ, lòng của nàng tựa hồ đã
bình phục rất nhiều.
Ngẩng đầu thấy Mạc Sầu cùng Tiểu Ngư nhi trong phòng
mang vẻ mặt lo lắng nhìn nàng, nàng nhàn nhạt mở miệng: “Làm sao vậy? Chuẩn bị
một chút, trở về nước.”
“Dạ, chủ tử.”
Mạc Sầu vội vàng lên tiếng trả lời, xem ra tâm tình
chủ tử thực sự đã bình tĩnh hơn rồi.
Thanh Dao chậm rãi quay đầu nhìn về phía một cánh
hoa đào rơi xuống thềm đá trước cửa sổ, có một số việc chôn dưới đáy lòng
sẽ tốt hơn. Thể hiển hết ra trên mặt có ích lợi gì, nàng sẽ không bỏ qua
người nam nhân kia, quanh thân bắt đầu tràn ngập hận ý.
Mạc Sầu đi tới sau tấm bình phong, quay đầu lại nhẹ
giọng xin chỉ thị: “Chủ tử, vậy mười mấy đứa nhỏ làm sao bây giờ?”
“Đem các nàng mang đi, sau khi trở lại Huyền Nguyệt,
ta sẽ bố trí sau.” thanh âm trầm ổn lạnh lùng vang lên, có nhiều việc phải
nên chuẩn bị.
“Dạ, chủ tử.”
Mạc Sầu lên tiếng trả lời xoay người đi ra ngoài,
trong phòng Tiểu Ngư nhi đi đến trước mặt Thanh Dao, chậm rãi mở miệng:
“Nương, ngươi như thế nào?”
Thanh Dao cau mài một chút: “Ta đem hắn để ở trong
lòng. Chỉ cần nhớ tới vẫn rất khổ sở, rất đau, nhưng là chúng ta còn việc phải
làm đúng không? Hơn nữa ta muốn thay hắn báo thù, diệt Đan Phượng quốc, ta sẽ
làm cho người nam nhân kia hai bàn tay trắng.”
Nàng khẳng định mở miệng, đôi mắt nhuộn đầy oán khí,
Tiểu Ngư nhi không hề nói tiếp đề tài này nữa, nhưng lại nhớ ra chuyện khác.
“Nương, chúng ta trở về Huyền Nguyệt hoàng cung sao?”
“Trở về phủ thừa tướng.” Thanh Dao mở miệng như đinh
đóng cột, nàng không muốn trở về hoàng cung, lúc trước là mình hưu hắn, làm
sao có thể trở lại, nàng trở lại là giúp đỡ hắn thống nhất bảy nước, cũng là
giúp Phượng Thần cung của mình càng trở nên lớn mạnh, chờ tất cả đều kết
thúc, nàng sẽ trở lại đây.
“Tiểu Ngư nhi, ngươi có phải rất thích phụ hoàng hay
không, nếu như ngươi muốn trở về hoàng cung thì hãy nói với ta?”
Thanh Dao ngồi xổm người xuống cùng Tiểu Ngư nhi nhìn
thẳng, nàng chưa bao giờ muốn ngăn cản chuyện nữ nhi yêu thích, nếu như nàng
ấy muốn trở về hoàng cung, thì lúc nào cũng có thể trở lại, mà nàng đã không
còn là hoàng hậu Huyền Nguyệt, chỉ là tam tiểu thư của Mộc phủ.
“Nương, ngươi nói cái gì vậy? Đương nhiên ta và nương
phải ở cùng nhau.” Tiểu Ngư nhi tức giận trừng mắt với Thanh Dao, Thanh Dao nở
nụ cười, đứng thẳng người một tay mang hoàng vĩ cầm, một tay dẫn Tiểu Ngư Nhi
đi ra ngoài.
Trước cửa trên bãi đất trống, mười mấy đứa nhỏ đã sớm
tập hợp, những hài tử này trãi qua mấy ngày liên tiếp rèn đúc, thân thủ đã
tương đối khá, trở về nàng là vừa lúc điều chỉnh một chút, xây một công binh
xưởng nhỏ, trước đây còn muốn đem bọn họ chia làm tổ chức tình báo, nhưng hiện
tại không cần, nàng đã mệnh lệnh Lâm Tư Miểu điều ra một phần nhỏ của Phượng
Thần cung để thành lập tổ chức này.
Đầu hành lang một thân ảnh cao lớn, ngũ quan như
ngọc, độc lập mà đứng thẳng, cứ đứng như vậy nhưng vẫn có thể nhìn ra
được một cổ khí phách từ trong người hắn toát ra, cùng với hơi thở cường
giả bao phủ toàn thân.
Con ngươi sâu thẳm như hồ sâu, có gợn sóng làm
người ta nhìn không rõ, nói không rõ nói những u uẩn ở trong đó, chỉ có
tình yêu thương điểm ở khóe môi, ánh mắt dõi theo thân ảnh của một nữ tử
cho đến khi không còn thấy nữa, thân thể hắn cũng không nhúc nhích.
Băng Tiêu cùng Đoạn Hồn ở phía sau hắn, cung kính mở
miệng: “Hoàng thượng, chúng ta cần phải trở về.”
“Đi thôi.”
Mộ dung Lưu Tôn gật đầu, từ hành lang đi xuống, dẫn
mấy tên thủ hạ, đi thẳng đến trước mặt Thanh Dao, ánh mắt thâm sâu nhìn nàng,
đau lòng mở miệng: “Nếu không cứ ở lại vài ngày.”
Hắn biết trong lòng nàng hiện tại không dễ chịu, hắn
biết Vô Tình đối với nàng vô cùng tốt, hiện tại Vô tình qua đời, nàng hoài niệm
hắn. Cũng là chuyện đương nhiên, hơn nữa thấy nàng miễn cưỡng vui cười, thực sự
làm cho hắn đau lòng.
Thanh Dao ngẩng đầu, nhàn nhạt cười mở miệng: “Không
có việc gì, vẫn nên trở về đi thôi.”
Nàng nói xong, quay đầu lại nhìn về phía đào lâm, nơi
đó có hai tòa mộ phần, Vô Tình cùng Mai Tâm, trong lòng nhẹ nhàng mặc niệm,
chờ ta đánh một trận toàn thắng, liền trở lại đây thăm các ngươi.
“Đi thôi.”
Gió nổi lên, cuồn cuộn thổi cánh hoa rơi đầy trời, rõ
ràng là mùa xuân, nhưng cây hoa đào sôi nổi tràn đầy rơi ra những cánh, giống
như một đêm mưa mùa hạ, mặt đất khắp nơi đầy màu hồng, thanh tao tươi đẹp, tựa
hồ đang vì nàng mà tiễn đưa.
Thanh Phong cùng Minh Nguyệt dẫn mấy thủ hạ đứng ở
hành lang dưới, đưa mắt nhìn đoàn người bọn họ rời đi.
Lòng đau như bị nhéo một cái, tất cả chỉ như một giấc
mộng, tỉnh mộng rồi đã không thấy công tử đâu nữa, chỉ còn lại ngôi nhà
này, Thanh Phong không nhịn được thấp giọng lẩm bẩm : “công tử,
chúng ta sẽ ở lại cùng với ngươi.”
Hắn biết ý tứ trong lời nói cuối cùng của công tử
là hi vọng hắn đi theo bảo vệ tốt cho nàng, nhưng hắn chỉ muốn bồi bên người
công tử, mà bên người nàng có đã có nhiều người bảo vệ, thân thủ bọn họ
cũng không kém hắn, nhưng công tử chỉ có hai người là hắn và Minh Nguyệt.
“Minh Nguyệt, chúng ta trở về đi, trở lại đàn cho công
tử nghe một khúc thanh phong điều.”
“Được” Hai người xoay người rời đi, trực tiếp đi vào
gian phòng trước đây công tử ở lại.
Mộ Dung Lưu Tôn cưỡi ngựa dẫn đầu đi ở phía
trước, dẫn theo một đám người phía sau ly khai vô tình cốc, ngoài cốc, Thanh
Dao nhìn thực nhân hoa trên ao đầm, xinh đẹp mà kinh diễm, xoay người quay đầu
nhìn lại Vô Tình cốc, trong lòng vẫn khắc sâu đau đớn, một giọt lệ chậm rãi
rơi : “Vô Tình, ta nhất định sẽ trở lại thăm của ngươi.”
Ngón tay chạm nhẹ trên hoàng vĩ cầm xanh ngọc, hơi
thở lạnh lẽo theo đầu ngón tay vẫn truyền tới trong lòng.
Mạc Sầu đứng ở sau lưng của nàng, nhìn bộ dạng khổ
sở của chủ tử, trong lòng cũng không khá hơn gì, nếu như công tử còn sống,
có lẻ chủ tử cũng sẽ không cảm thấy khó chịu như thế này, chí ít hắn
vẫn còn sống, nhưng cuối cùng hắn thật sự đã chết, có ai lại nghĩ tới tên
Hoa Văn Bác kia lại ở trong thuốc giải giở trò hèn hạ, kỳ thực nên nói
là hắn muốn uy hiếp con trai của mình. Bởi vì giải dược như vậy, công tử liếc
mắt một cái liền nhìn ra được, thế nhưng hắn cái gì cũng không nói, lại ăn, hắn
chỉ muốn giải thoát, nhưng không nghĩ tới người còn sống sẽ tự trách và đau
lòng biết bao nhiêu.
“Đi thôi, chủ tử.”
“Tốt rồi, đi thôi.” Thanh Dao xoay người lại, quay
đầu nhìn phía sau, không ngờ nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Tiểu Ngư nhi, nàng
nhàn nhạt bĩu môi, muốn cho các nàng một lời an ủi, ai biết kia nụ cười
kia càng khó coi hơn.
Chương
121.4
Đoàn người hạo hạo đãng đãng ly khai ao đầm trì để lên
bờ, trên bờ thủ hạ Mộ Dung Lưu Tôn sớm đã chuẩn bị hai chiếc xe ngựa, một
chiếc dành cho bọn nhỏ ngồi, còn một chiếc hắn và Dao nhi còn có Tiểu Ngư
nhi, Mạc ưu bọn họ thì cưỡi ngựa theo đuôi phía sau.
Vị trí Vô tình cốc nằm giữa biên giới Hoàng Viên
quốc cùng Huyền Nguyệt quốc, bởi vậy đoàn người bọn họ đi lại mất hơn phân nửa
lộ trình, vừa tới biên giới Hoàng Viên quốc, quân phòng vệ bố trí cũng
không phải quá nghiêm cẩn, bởi vì trong thời điểm thái bình, cũng không có
nhận được bất kỳ tin báo chiến loạn gì ở biên cảnh, vì thế tướng sĩ biên
quan cũng lười nhác rất nhiều.
Hai chiếc xe ngựa cứ như vậy nghênh ngang đi qua biên
quan, tiến vào Huyền Nguyệt, sau khi đi tới hoàng thành Huyền Nguyệt thì
dừng chân nghỉ tạm, sau đó mới thẳng tiến Lâm An thành.
“Đi thôi.”
Ngoài cửa khách sạn có xe ngựa, đoàn người vội vả
lên xe ngựa, hạo hạo đãng đãng thẳng đến Lâm An thành mà đi.
Ngay lúc mặt trời sắp lặn, hai chiếc xe ngựa quả
nhiên như ước tính tiến vào thành Lâm An.
Thành Lâm An là kinh đô dưới chân thiên tử, phồn
vinh hưng thịnh, người đến người đi thập phần náo nhiệt. Bên trong xe ngựa,
Tiểu Ngư nhi đã sớm hưng phấn vén rèm xe lên nhìn ra bên ngoài, lúc trước
nàng luôn ở trong vô tình cốc, sau lần xuất ngoại này, mới biết được nguyên
lai thế giới bên ngoài rất nhộn nhịp, lúc này nhìn trong những phố lớn ngõ
nhỏ, bảo mã hương xa qua lại không ngừng, không khỏi phát ra một tiếng kinh
hô, mà trên một chiếc xe ngựa phía sau, cũng truyền đến những âm thanh kinh
ngạc, âm thanh lần này rơi xuống thật giống như bọn trẻ được bà ngoại
dẫn đi dạo ở một vườn hoa mới lạ mà xinh đẹp.
“Woa, thật là náo nhiệt a, chúng ta sau sẽ ở chỗ này
phải không?”
Tiểu Ngư nhi hưng phấn hỏi, Thanh Dao vẫn trầm mặc
không nói, bất chợt nhớ tới điều gì đó, nàng liền không có sức lực hỏi
tiếp, Thanh Dao vươn tay sờ sờ đầu tiểu nha đầu này.
“Ta không sao, ngươi đừng lo lắng, chỉ là chờ một
chút gặp được những người lớn, phải biết lễ phép.”
Thanh Dao nhớ tới hành vi kinh hãi thế tục của Tiểu
Ngư nhi, thật sợ sẽ làm kinh hách tới những người trong phủ thừa tướng, bởi
vậy mới đặc biệt dặn dò nàng, hi vọng nàng đừng làm ra những hành động quá
khác người, trước đây ở vô tình cốc, tốt xấu gì mọi người cũng thấy nàng
từ nhỏ đến bây giờ, đều đã quen rồi, cũng không cho rằng nàng có nhiều quái
dị, nhưng nếu như đi khỏi nơi đó, thì những người bình thường sẽ bị ngôn
hành cử chỉ của nàng làm cho sợ hãi.
“Được rồi, ta đã biết.” Tiểu Ngư nhi gật đầu một
cái, lòng nương vốn đang phiền não, nàng tất nhiên không muốn tăng phiền não
cho nương, vì thế lập tức đáp ứng, nàng cũng hy vọng nương bớt buồn phiền
chút ít.
Xe ngựa chạy đi, không nhanh không chậm hoà chung
trong dòng người, một đường hướng tới phủ thừa tướng.
Trước đó Mộ Dung Lưu Tôn đã phái người truyền tin
đi phủ thừa tướng, vì thế thừa tướng Mộc Ngân từ sáng sớm đã dẫn một nhà
đứng ở trước cửa chờ bọn họ, nghĩ đến đã hơn một năm không gặp nữ nhi,
không biết nàng bây giờ như thế nào, thời gian qua sống có tốt không? Mộc
Ngân đáy mắt hiện lên nước mắt lưng tròng, một năm này có rất nhiều việc
thay đổi, cũng may hoàng thượng phái rất nhiều việc cho hắn làm, vì thế
hắn có rất ít thời gian nhàn rỗi mà tưởng nhớ nữ nhi, lúc này khi nghe tin
tức nữ nhi đang trên đường trở về, trong lòng rất là kích động, tâm tình
sốt ruột không yên, kiển chân ngóng nhìn.
Mộc Thanh Châu cùng Mộc Thanh Hương lúc này cũng theo
phụ thân đứng ở cạnh cửa, cùng nhau nhìn về phương xa.
Thẳng đến khi đoàn người ùn ùn đi tới, hai chiếc xe
ngựa được kéo bởi tám con ngựa cao to, dẫn đầu đoàn người là hai nam tử
lạnh lùng mặt vô biểu tình ngồi ngay ngắn, Mộc Ngân sao không nhận ra được,
Băng Tiêu cùng Đoạn Hồn thân là mật thám thị vệ, người bình thường là chưa
gặp qua, thế nhưng hai vị này là một trong cao thủ trong đại nội hoàng
cung, Mộc Ngân vẫn biết, nên lập tức không dám khinh thường, dẫn đầu cả nhà
cung kính quỳ xuống nghênh đón.
“Bọn thần cung nghênh hoàng hậu nương nương hồi phủ.”
Cả nhà đồng loạt quỳ lạy, Mạc Sầu là người xuống xe
ngựa trước, theo sát phía sau chính là Tiểu Ngư nhi, sau đó mới là Thanh Dao,
một nhóm ba người xuống xe ngựa, Huyền đế thân hình chưa động, âm thanh từ
tính vang lên: “Ta sẽ trở lại tìm ngươi.”
“Tốt, ngươi trở về đi.”
Hắn và nàng cùng cưỡi một con ngựa, nếu để thừa
tướng phụ thân nhìn thấy, chỉ sợ sẽ trở thành chuyện kinh hãi thế tục, bởi vì
khuôn mặt hắn bây giờ không phải là khuôn mặt của hoàng đế, mà là
khuôn mặt Ngân Hiên, tuy rằng Ngân Hiên chính là hoàng đế, nhưng thừa tướng phụ
thân lại không biết.
Huyền đế thanh âm chìm mị vang lên: “Đi.”
Thị vệ điều khiển xe ngựa lập tức quay đầu ngựa
lại, đánh xe rời đi, kể cả mấy tên thủ hạ kia, mà ngoài cửa lớn Mộc phủ, chỉ
để lại một chiếc xe ngựa, cùng mấy người bọn họ, Thanh Dao đi tới, đỡ lấy Mộc
thừa tướng đứng lên, mới nhẹ nhàng thở dài: “Phụ thân, đứng lên đi, ta không
còn là hoàng hậu gì nữa, sau này các ngươi không cần hành lễ lớn như vậy.”
“Dao nhi.”
Mộc Ngân không nói gì, nữ nhi khó có được trở về, hắn
không muốn làm nàng không vui, bởi vậy lên tiếng trả lời: “Được.”
Bên cạnh Mộc Thanh Châu cùng Mộc Thanh Hương đã đứng
dậy đi tới, thi lễ: “Dao nhi cuối cùng cũng đã trở về, trong thời gian này, tất
cả mọi người rất lo lắng cho ngươi?”
“Làm phiền mọi người.” Thanh Dao nhẹ giọng mở miệng,
lúc này trong lòng có một loại cảm giác yên ổn, rốt cuộc đã trở về, nàng
quay đầu đánh giá phủ đệ quen thuộc, liếc mắt nhìn hạ nhân quỳ trên đất, tuy
nói rằng nàng từng hưu hoàng đế, nhưng hoàng thượng cũng không có phế hoàng
hậu, bởi vậy ở trong mắt người của Mộc gia, thân phận Thanh Dao vẫn là hoàng
hậu, nên vấn đề lễ tiết cũng không dám chậm trễ.
“Tất cả đứng lên đi.”
Nàng thở dài một cái nhẹ giọng mở miệng, bên cạnh
Tiểu Ngư nhi lắc lắc tay Thanh Dao, để nhắc nhở nàng, nàng còn chưa giới
thiệu mình đâu, đến lúc đó mình làm sao đối với những người này xưng hô đây?
Thanh Dao phục hồi tinh thần lại, buồn cười liếc mắt
nhìn nàng, đưa tay kéo nàng qua đây, chậm rãi mở miệng.
“Phụ thân, đây là Tiểu Ngư nhi, Tiểu Ngư nhi, đây là
ông ngoại, mau hướng ông ngoại thỉnh an.”
Tiểu Ngư nhi lập tức nghiêm chỉnh hướng Mộc Ngân
thi lễ một cái: “Ra mắt ông ngoại.”
Mộc Ngân lại càng hoảng sợ. Ngẩng đầu nhìn lại, thấy
được bộ dáng của Tiểu Ngư Nhi, nàng lớn lên cùng hoàng thượng cực giống,
lúc này lại thấy Tiểu Ngư nhi chào hắn, sợ đến mức ùm một tiếng quỳ xuống:
“Thần tham kiến tiểu công chúa.”
Mộc gia một đời trung lương, cái gì cũng đều ấn
theo quy củ làm việc, dựa theo lễ tiết quy chế, mà Tiểu Ngư nhi thân phận là
công chúa, mặc dù Mộc Ngân thân là ông ngoại, cũng phải hành lễ chào công
chúa, nào có công chúa hành lễ với thần tử đâu.
Thấy Mộc Ngân quỳ xuống một cái, những người khác
của Mộc gia cũng quỳ xuống lần thứ hai, Thanh Dao thần sắc ngẩn ra, vươn tay
kéo thừa tướng phụ thân, cúi đầu mở miệng: “Phụ thân, nàng là tiểu bối, chào
ngươi là chuyện bình thường, ở đây không phải hoàng cung, nàng cũng không phải
công chúa, bởi vì hoàng thượng còn chưa có sắc phong nàng là công chúa, vì thế
các ngươi không cần hành lễ chào nàng, nàng không có thói quen này.”
Tiểu Ngư nhi xác thực không quen việc này, mới vừa
rồi thật là một cú sốc dọa nàng nha, người lớn tuổi như vậy mà hành lễ với
nàng, nàng không có thói quen này, thiếu chút nữa đã kêu lên mẹ ơi.
Mọi người trong Mộc phủ lần thứ hai đứng lên, Thanh
Dao lại chỉ vào Mộc Thanh Châu cùng Mộc Thanh Hương nhàn nhạt mở miệng.
“Đây là dì cả, còn đây là dì Hai.”
“Chào hai dì.” Tiểu Ngư nhi không tự ti cũng không
kiêu ngạo hành lễ, tuy còn nhỏ tuổi nhưng rất có phong phạm hoàng thất, Mộc
Ngân thoả mãn gật đầu, xem ra tiểu nha đầu này lễ tiết không có bỏ a, về điểm
này nữ nhi dạy rất tốt, kế tiếp, Mộc Ngân lại vì Tiểu Ngư nhi mà giới thiệu
đại phu nhân cùng Nhị phu nhân, Tiểu Ngư nhi nhất nhất hành lễ.
Mọi người lần lượt biết nhau.
Bởi vì có thêm một đứa bé, mà trọng tâm câu chuyện
cũng rất nhiều, bầu không khí cũng rất náo nhiệt, Mộc Ngân tự mình đem Thanh
Dao cùng Tiểu Ngư nhi đưa vào Thanh viện, chỗ ở trước đây của Thanh Dao.
Chương
121.5
Nha đầu Tiểu Liên cùng Lục nhi vừa nhìn thấy tiểu thư
đã trở về, sớm vui vẻ hành lễ với tiểu thư xong, các nàng ngẩng đầu nhìn chằm
chằm người đi phía sau Thanh Dao. Thanh Dao biết các nàng muốn nhìn cái gì,
đáy lòng tuôn ra một ít chua chát, nhàn nhạt mở miệng: “Mai Tâm, nàng đã chết.”
” a. “
Hai tiểu nha đầu sợ hãi kêu lên, thấy tiểu thư rất
thương tâm, cũng không nói thêm gì nữa, cung kính mở miệng: “Tiểu thư, người
đừng thương tâm, trở về đây còn có chúng ta?”
Thanh Dao gật đầu một cái, dẫn Tiểu Ngư nhi đi vào,
trong phòng, Tiểu Ngư nhi chạy một lần từ trong ra ngoài rồi lại từ ngoài
vào trong, sau đó cười hì hì mở miệng: “Nguyên lai trước đây nương ở chỗ này
a?”
Khí trời có chút nóng lên, trong phòng có để một băng
ghế nằm, trước đây nàng thích nhất là ngủ ở ghế nằm để nghỉ ngơi, trong
lúc đó Mai Tâm sẽ dâng trà ngon và một chút điểm tâm ngon miệng, cảnh vật
vẫn như trước, nhưng người đã không còn, Thanh Dao nằm lên trên ghế ngà.
Gió mát thổi từ ngoài cửa sổ vào.
Mạc Sầu bảo mọi người đi xuống, để cho tiểu thư nghỉ
ngơi một chút đi, chính mình dẫn Tiểu Ngư nhi đi đến một gian phòng khác đã
bố trí sẵn cho Tiểu Ngư nhi.
Thanh Dao ở trong phòng nghỉ ngơi, Tiểu Liên cùng Lục
nhi giữ ở ngoài cửa, để tránh có người quấy rầy đến tiểu thư nghỉ ngơi, Mạc
Sầu dẫn Tiểu Ngư nhi đi dạo một vòng mộc phủ, Thanh Dao tựa nằm trên ghế, ngủ
tới trời tối mới tỉnh lại, gió thổi qua mặt làm sa mỏng trượt rơi xuống, lộ
ra bớt hồng ban màu đỏ trên mặt.
Tiểu Liên đang cầm đèn đi đến, trong lúc lơ đảng
quay đầu lại, bị hồng ban trên mặt nàng làm cho sợ, tay đang cầm đèn liền đánh
rơi xuống trên mặt đất, cùng lúc nàng phát ra một tiếng thét kinh hãi, đợi
đến khi có phản ứng, thì lập tức sợ hãi quỳ xuống dập đầu: “Nô tỳ đáng
chết, nô tỳ đáng chết.”
Động tĩnh trong phòng đã làm kinh động tới Lục nhi
ngoài phòng, nàng vội vàng vọt vào, nhìn thấy vết hồng ban lại càng hoảng
sợ, cũng may nàng không có kêu lên, sau đó nhìn thấy ánh nến trên mặt đất,
biết là do Tiểu Liên làm đỗ, đại khái đã bị khuôn mặt dữ tợn của tiểu thư
mà hoảng sợ, tiểu thư làm sao lại biến thành bộ dáng này, Lục nhi suy đoán,
vội vàng quỳ xuống thay Tiểu Liên thỉnh cầu.
“Tiểu thư, người bỏ qua cho Tiểu Liên một lần đi, nàng
không phải cố tình.”
Thanh Dao không nói gì, nàng tự nhiên biết các nàng
không phải cố tình, chính là bởi vì vô tâm mới càng đả thương người, lúc này
nàng không khỏi bắt đầu nhớ tới Mai Tâm, nàng ấy thật là tốt, nếu như là
nàng ấy thì nhất định sẽ không sợ hãi như vậy, nhất định sẽ đau lòng vì
nàng.
Trong phòng hai nha đầu đang ở cầu xin tha thứ, Tiểu
Ngư nhi từ bên ngoài chạy vào, tức giận tận trời rống to hơn: “Cút, hai
người các ngươi, sau này không cho phép trở lại hầu hạ mẹ ta.”
Tiểu Liên cùng Lục nhi không nghĩ tới nhìn thấy tiểu
công chúa tức giận như thế, làm cho hai người sợ đến mức chạy trối chết.
Thanh Dao nhìn Tiểu Ngư nhi bên cạnh đứng ở phía
trước che chở chính mình, làm nàng cảm động nhưng trong lòng lại chua xót,
không nghĩ tới bản thân bị huỷ dung nhan, làm bao nhiêu người sợ hãi, nhưng
chỉ có nàng ấy là muốn bảo vệ an toàn cho nàng, làm cho nàng cảm thấy có
được một try kỷ thật tốt, tuy rằng nàng lạnh lùng, bình tĩnh, kỳ thực
trong lòng cũng cần có sự ấm áp. Thanh Dao vươn tay cầm lấy bàn tay Tiểu
Ngư nhi: “Tiểu Ngư nhi, không cần làm lớn chuyện như vậy, ta không sao, việc
này mọi người sớm muộn gì cũng sẽ biết, sau này tình huống như vậy chỉ sợ
tệ hơn đi.”
Nàng nhàn nhạt than nhẹ, sờ sờ tóc mai của Tiểu Ngư
nhi, Mạc Sầu đứng cạnh bình phong biên sớm đau lòng rơi lệ, trong lòng tiểu
thư nhất định rất khó chịu, trong lúc vô tình thương tổn mới làm cho người
ta khó chấp nhận nhất, nàng lặng lẽ không nói gì tiêu sái đi đến bên cạnh bàn,
ngồi xổm người xuống dọn dẹp chén nếp bị bể nát.
Trong phòng, vang lên âm thanh lạnh lùng kêu ngạo
của Tiểu Ngư nhi: “Nương, ngươi yên tâm đi, nếu như tình huống này xảy ra
một lần nữa, ta nhất định sẽ không bỏ qua các nàng. “
Nàng tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào xúc phạm
tới mẹ mình, sứ mệnh cả đời này của nàng là hy vọng nương sống vui vẻ tự
do tự tại.
Mạc Sầu thu thập xong mọi thứ, nhìn lại Tiểu Ngư
nhi, vui mừng nhếch một chút môi, may là tiểu thư nhỏ không có ngạc nhiên, bằng
không trong lòng tiểu thư chỉ sợ càng đau khổ hơn.
Trong phút chốc, mọi người trong Mộc phủ đều bị
kinh động, Mộc Ngân dẫn Mộc Thanh Châu cùng Mộc Thanh Hương, hướng Thanh viện
đi vào, trên mặt mỗi người đều hiện lên vẻ khó có thể tin, phía sau hai nha
đầu Tiểu Liên cùng Lục nhi cũng đi theo, không biết bởi vì xấu hổ hay
bởi vì sợ, nên nhìn hai nha đầu lúc này khuôn mặt rất khẩn trương, hai tay
không được tự nhiên nắm chặt vạt áo, theo lão gia cùng các tiểu thư đi vào
Thanh viện.
Mạc Sầu đang cầm giá cắm nến đã nát đi tới, vừa nhấc
tay liền nhìn thấy thừa tướng đại nhân dẫn đại tiểu thư cùng nhị tiểu thư đứng
ở cuối hành lang, trên mặt của mỗi người đều thể hiện thần sắc khó tin,
nhìn vào trong mắt Mộc thừa tướng chợt lóe lên sự đau lòng rồi biến mất.
“Dao nhi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? tại sao ngươi
không nói cho chúng ta biết.”
Trong lúc nhất thời Mạc Sầu không biết trả lời như
thế nào, Thanh Dao ở trong phòng nghe được âm thanh bên ngoài nên đi ra, vẻ
mặt tự nhiên bình tĩnh, thanh âm thanh thanh truyền tới.
“Mạc Sầu, mời phụ thân cùng các tỷ tỷ ta vào đi.”
“Dạ, tiểu thư.” Mạc Sầu lên tiếng trả lời, cung kính
mời lão gia cùng hai vị tiểu thư vào phòng, trong phòng, Thanh Dao đang tùy ý
tựa ở trên ghế nằm, đứng bên cạnh là Tiểu Ngư nhi, trong đôi mắt thật to của
Tiểu Ngư nhi lóe lên bất mãn, lạnh lùng nhìn đám người đang đi tới, lần này
nếu ai dám khiến nương không vui, nàng nhất định sẽ không buông tha người
đó, cái đầu nho nhỏ đang chuẩn bị các câu từ để mở miệng mắng người.
Thế nhưng lúc Mộc Ngân liếc nhìn hồng ban trên mặt
Thanh Dao, cũng không có kinh hãi, mà ngược lại trong con ngươi đen kịt kia
hiện lên nồng đậm thương tâm, môi nhúc nhích hai cái, chậm rãi mở miệng.
“Dao nhi, ngươi ở bên ngoại đã gặp chuyện gì? Nói cho
phụ thân biết, tuy rằng cha không thể giúp được ngươi cái gì, nhưng ít nhất
ngươi nói ra, trong lòng sẽ cảm thấy nhẹ nhõm hơn.”
Kể cả Mộc Thanh Châu cùng Mộc Thanh Hương cũng song
song gật đầu, thân thiết nhìn Thanh Dao: “Muội muội trên mặt chính là do vật gì
thương tổn? Có chuẩn trị tốt chưa, nếu quả thật là có thương tổn gì,
trong cung ngự y, y thuật cao minh nhất định có thể chữa trị tốt cho
muội muội.”
“Cám ơn phụ thân, cùng các tỷ tỷ.”
Thanh Dao giật mình, xoay người ngồi dậy, búi tóc
như mây trút xuống, thần tình cao ngạo lạnh lùng, tư thái lịch sự tao nhã khó
diễn tả, mặc dù nửa bên mặt bị hồng ban, người có mắt chân chính vẫn như cũ
sẽ nhìn ra được khí chất đặc biệt, và sự thông minh hiểu biết ỏ nàng
cũng không giống những người khác.
“Ngồi xuống đi.”
Thanh Dao mời cha cùng hai vị tỷ tỷ ngồi xuống, giơ
lên ngón tay trắng xanh xao chạm nhẹ một chút trên gương mặt, nhàn nhạt ôn
nhu cười rộ lên.
“Trên mặt hồng ban là bị người hạ cổ, phụ thân cùng tỷ
tỷ đừng lo lắng để trong lòng, chỉ là có chút biến dạng, cũng không có
trở ngại gì.”
Mộc Ngân yêu thương rồi thở dài một hơi, chí ít không
phải là cái loại ảnh hưởng đến sinh mạng, bằng không thật không biết Dao
nhi đã chịu sự đau lòng gì, bên cạnh Mộc Thanh Châu vội vàng mở miệng: “Nhưng
có biện pháp nào giải hết cái này không?”
Mộc Thanh Hương cũng mở to cặp mặt như đang khóc
nhìn chằm chằm về Thanh Dao, trong con ngươi hiện lên sự lo lắng, mặt Dao
nhi huỷ thành cái dạng này, hoàng thượng còn có thể để cho nàng tiến cung
không?
“Các ngươi không cần lo lắng, ta không sao.”
Thanh Dao nói xong, Tiểu Ngư nhi buông lỏng cảnh
giác, xem ra những người này cũng không có ý diễn trò với Thanh Dao, cho
nên nàng không cần thiết khẩn trương như vậy.
Lúc này, ngoài cửa vang lên thanh âm quản gia: “Lão
gia, tiệc tối đã chuẩn bị xong, mời các tiểu thư đi ra dùng bữa tối.”
“Được rồi, đi thôi.” Mộc Ngân lên tiếng trả lời, sau
đó quay đầu nhìn phía Mộc Thanh Dao: “Dao nhi, mang theo Tiểu Ngư nhi đi ra
dùng bữa tối đi, bây giờ nhất định là đói bụng lắm rồi.”
“Tốt, các ngươi đi trước đi, ta thu thập một chút sẽ
ra ngay.” Thanh Dao chậm rãi mở miệng Mộc Ngân không nói gì, dẫn Mộc Thanh Châu
cùng Mộc Thanh Hương đi ra ngoài trước, trong phòng ngọn đèn chập chờn, đặc
biệt sáng tỏ.