Ads
Buổi tối, trăng non lưỡi
liềm.
Ánh trăng như nước chiếu
sáng mỗi ngõ ngách trong phủ thừa tướng, gió nhẹ thổi lên, trong vườn, hoa năm
màu đua nở, xá tử thiên hồng, từng trận mùi thơm nồng nặc bao phủ cả tòa phủ
đệ.
Ban công vũ các, giống
như bị nước rửa trôi, tản ra vẻ sáng bóng trong trẻo, những giọt sương trong
suốt đọng ở trên cây, ẩm ướt trơn bóng, khắp mọi nơi, đều chập chờn lóng lánh,
lóe ra hành lang cửu khúc, thỉnh thoảng bên trong nó có nha đầu bà tử qua lại,
xen lẫn trong đó là giọng nói trong trẻo của các nàng.
Thanh viện, Mộc Thanh Dao
đã tỉnh lại, đang lười biếng ngồi dậy, hoạt động gân cốt một chút, giương mắt
nhìn hướng ngoài cửa sổ, không nghĩ tới trời đã tối rồi, ánh trăng xuyên thấu
qua cửa sổ chiếu vào tạo nên một mảnh mông lung, bên trong phòng đèn đã được
thắp lên, ánh đèn dầu mờ ảo, có thể do nàng quen với sinh hoạt tại hiện đại,
dùng quen đèn điện nên có chút không thích ứng, ngọn đèn mông lung không đủ
sáng, như mang theo một phần u ám, nhưng mà bây giờ nàng có biện pháp gì đây?
Nhẹ nhàng thở dài một tiếng.
Mai Tâm ở ngoài hành lang
canh gác nghe được động tĩnh, lập tức nhấc chân đi vào, cung kính mở miệng:
"Tiểu thư, người đã tỉnh."
"Uh " Mộc Thanh
Dao gật đầu một cái, liền đưa tay cho Mai Tâm dìu đi tới trước bàn trang điểm,
tóc đen mềm mại có chút xốc xếch, xem ra nàng ngủ rất say.
"Mai Tâm, ta vẫn ngủ
thẳng đến bây giờ sao?"
Mộc Thanh Dao nhẹ nhàng
hỏi Mai Tâm ở phía sau, Mai Tâm gật đầu, tay chân gọn gàn, đưa tay cầm lấy lược
giúp tiểu thư chảy tóc, không biết vì sao, nàng cảm thấy tiểu thư tựa hồ cùng
với trước đây không giống nhau, bất quá hai cái đều tốt, nhưng mà nàng vẫn
thích tiểu thư trước mắt, thanh nhã bức người, hoàn toàn bất đồng với nữ nhân
háo sắc trước đây, hiện tại tiểu thư mới là tam tiểu thư Mộc gia cao quý.
"Đúng vậy, tiểu thư,
chắc người quá mệt mỏi rồi, vì thế vẫn ngủ đến bây giờ."
"Nha, " Mộc
Thanh Dao nhìn mình trong gương đồng, khuôn mặt có chút mơ hồ, nhưng vẫn nhìn
ra được nàng rất xinh đẹp, chẳng qua là có dung nhan như vậy, nàng xem vẫn cảm
thấy hết thảy như một giấc mộng, người này là mình sao? Tay nàng nhẹ nhàng sờ
lên gương mặt bóng loáng.
Mai Tâm không hiểu chuyện
gì nên dừng tay lại: "Tiểu thư, làm sao vậy?"
Mộc Thanh Dao cả kinh,
phục hồi lại tinh thần, nàng đang suy nghĩ gì thế? Hiện tại nàng chính là Mộc
Thanh Dao, nghĩ nhiều hơn nữa cũng vô ích, nàng ở hiện đại đã chết...
"Không có việc gì,
chải cho ta một búi tóc đơn giản là được, không nên phức tạp quá như vậy."
"Dạ, tiểu thư,
" Mai Tâm lĩnh mệnh, đáy lòng hiện lên mừng rỡ, tiểu thư quả nhiên không
giống lúc trước, trước đây nàng luôn luôn chải cái kiểu phức tạp nhất, kiểu
dáng được các phu nhân yêu thích, kỳ thực thì nó không phù hợp với nàng, người
trẻ tuổi thì tự nhiên muốn thoải mái lịch sự tao nhã mới đúng, thế nhưng trước
đây, Mai Tâm đã cùng nàng nói qua một lần, kết quả là nàng nhận được một bạt
tai, từ đó về sau cũng không dám nói như vậy nữa, không nghĩ tới bây giờ tiểu
thư lại tự mình yêu cầu chải búi tóc đơn giản.
Chủ tớ hai người đang ở
trong phòng nói chuyện, ngoài cửa bỗng nhiên vang lên tiếng tiểu nha đầu bẩm
báo.
"Mai Tâm tỷ tỷ, quản
gia qua đây, nói là lão gia gọi tiểu thư đến chính sảnh dùng cơm?"
Mai Tâm đã giúp Mộc Thanh
Dao chải vuốt sợi tóc, chỉ trên đỉnh đầu vén hai sợi tóc nhỏ, quấn thành hai
lọn kéo thả dài hai bên tóc mai, bên trên cài một đóa ngọc lan hoa, không phải
nói nhiều, thanh nhã động lòng người, Mộc Thanh Dao liếc mắt một cái, rất là
thoả mãn, ánh mắt nhu hòa rất nhiều.
"Mai Tâm, tay nghề
không tệ."
"Tạ ơn tiểu thư đã
khen, " Mai Tâm có chút thụ sủng nhược kinh, mặc dù tiểu thư nói lời này,
chưa từng có biểu tình gì, thế nhưng qua nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên
nàng nghe được tiểu thư nói lời này, có thể không kích động sao?
"Tiểu thư có muốn
đến đại sảnh dùng cơm hay không?"
Trước đây tiểu thư đều là
không thèm để ý tới, bởi vì không thích nhìn thấy đại phu nhân cùng đại tiểu
thư, vì thế đều ở trong Thanh viện dùng bữa, nhưng hôm nay là lão gia tự mình
lên tiếng, chẳng qua không biết tiểu thư có nguyện ý đi đại sảnh dùng cơm hay
không.
Mộc Thanh Dao đã đứng
dậy, chậm rãi mở miệng: "Được rồi, ta vừa lúc cũng muốn đi ra ngoài hít
thở không khí, ngủ nửa ngày, cần hoạt động một chút."
Mai Tâm vừa nghe tiểu thư
nói, ngơ ngác một chút, rồi bay qua xoay người đi lấy quần áo cho tiểu thư, kéo
tủ gỗ tử đàn đựng quần áo, bên trong quần áo rực rỡ muôn màu đẹp đẽ quý giá,
mỗi một kiện đều tầng tầng lớp lớp, uốn lượn tha thướt, Mộc Thanh Dao nhìn
thấy, đầu đau không dứt, rồi nhìn Mai Tâm các nàng, rõ ràng là mùa hè nóng bức,
còn ăn mặc nhiều lớp như vậy, mà nàng chỉ mặc một kiện quần áo hơi mỏng, liền
cảm giác được oi bức dị thường, nếu như mặc một bộ cẩm y, không nóng chết mới
lạ, hơn nữa y phục này, không phải đỏ thẫm chính là xanh lục, kim tuyến buộc
vòng quanh đóa đại mẫu đơn, tuy rằng đẹp đẽ quý giá, nhưng khiến người ta bị đè
nén.
"Mai Tâm, trừ những
thứ này, không có quần áo khác sao?"
Mộc Thanh Dao thanh âm có
chút lạnh, Mai Tâm run lên, tiểu thư mới vừa rồi còn tốt mà, không biết vì sao
đột nhiên lại giận, nhất thời không chú ý, mờ mịt đứng trước tủ quần áo:
"Tiểu thư?"
Mai Tâm gương mặt khổ
não, sắc mặt có chút tái nhợt, Mộc Thanh Dao bất đắc dĩ mắt trợn trắng, nha đầu
kia lá gan thế nào nhỏ như vậy a, xem ra nàng phải huấn luyện lại thôi:
"Mai Tâm, ta muốn một bộ thanh lịch,
mỏng một chút, y phục này tuy rằng hoa lệ, thế nhưng rắc rối
phức tạp, lại rất nặng, ta sợ nóng."
"Nha, như vậy
a."
Mai Tâm dễ chịu một ít,
rất nhanh tìm kiếm ở trong tủ, thật vất vả mới tìm được một bộ thanh lịch, màu
xanh nhạt, dùng sợi tơ thêu một nụ hoa nghênh xuân, điểm thêm viền màu vàng kéo
dài từ ngực xuống váy, là thượng đẳng tơ lụa may thành.
"Tiểu thư, người xem
cái này thế nào?"
Mộc Thanh Dao liếc một
cái, cái này so với mấy thứ kia khá hơn, ngước mắt nhìn sang bộ quần áo:
"Lấy cái này đi."
"Dạ, tiểu thư,
" Mai Tâm rất nhanh đem y phục cầm qua, cởi xuống bộ đồ trên người Mộc
Thanh Dao, thay vào bộ quần áo dài mỏng manh, toàn bộ thoáng cái chói mắt đứng
lên, thướt tha, làm cho người ta không dời tầm mắt, Mai Tâm mím môi nở nụ cười
một chút, lúc này nàng đã quên sợ hãi.
"Tiểu thư, thật xinh
đẹp."
"Ba hoa, đi thôi,
" Mộc Thanh Dao thần thái nhu hòa nhiều lắm, nàng biết nha đầu kia nhát
gan, vì thế không muốn làm sợ nàng ta, có lẽ sau này phải hảo hảo huấn luyện
sau.
Chủ tớ hai người ra khỏi
phòng ngủ, trước cửa có tiểu nha đầu đứng thẳng, vừa ngước đầu nhìn lên, liền
ngây dại, thật lâu cũng không có phản ứng, Mai Tâm biết tiểu nha đầu vì sao sợ
ngây người, bởi vì tiểu thư cùng trước đây hoàn toàn không giống nhau, trước
đây tiểu thư xuất môn đều là trang điểm xinh đẹp, làm cho người ta nhìn không
ra diện mạo thật, nhưng hiện tại nàng thanh nhã bức người, giở tay nhấc chân
đều mang theo nét phong phạm của tiểu thư quyền quý.
"Lục nhi, Tiểu Liên,
còn không đi phía trước dẫn đường."
"Dạ, Mai Tâm tỷ
tỷ" hai tiểu nha đầu lập tức tỉnh hồn lại, vội vàng một tả một hữu đốt đèn
lồng ở phía trước dẫn đường.
"Tiểu thư, đi thôi,
" Mai Tâm đưa tay vịn Mộc Thanh Dao, đoàn người theo con đường đá cuội u
kính ra khỏi Thanh viện, hướng chính sảnh Mộc phủ mà đi.
Mộc phủ nhà lớn quyền
quý, hạ nhân đông đảo, các nàng một đường đi hướng chính sảnh trước mặt mà đến,
hành lang gấp khúc quanh co nhiều chỗ, nhìn thấy không ít hầu gái bà tử, những
người đó khi nhìn thấy Mộc Thanh Dao, tất cả đầu tiên là mắt ngây dại, con mắt
nghi ngờ không ngớt, nữ nhân thanh nhã động lòng này là ai a? Quần áo dài xanh
nhạt, bao quanh thân thể dịu dàng uyển chuyển, bước liên tục nhẹ nhàng, tư thái
ưu nhã, thần tình dương dương tự đắc, thật giống như ánh sao trong bầu trời đêm
cao cao tại thượng, hấp dẫn tầm mắt của người, lại làm cho người ta chạm không
tới.
Cho đến khi các nàng đi
tới, hầu gái bà tử mới hồi phục tinh thần lại, nghị luận sôi nổi.
"Người vừa rồi là
tam tiểu thư sao?"
"Nhất định là phải,
phía trước là Lục nhi cùng Tiểu Liên, phía sau là Mai Tâm nha đầu a."
Trong lúc nhất thời,
trong Mộc phủ to lớn, người người ai cũng biết Mộc gia tam tiểu thư nguyên lai
khuynh thành, mỹ nhân quốc sắc thiên hương, chân chính di truyền khuôn mặt đẹp
từ thừa tướng phụ thân cùng Tam phu nhân, tam
tiểu thư so với đại tiểu thư cùng nhị tiểu thư quả thực là khác nhau một trời
một vực...,