Ads
Bên trong thượng thư
phòng, kẻ đang nằm nghiêng trên trường kỷ cả người giống như biếng nhác, đương
nhiên là Huyền đế Mộ Dung Lưu Tôn.....
Bên dưới bày hai cái ghế,
chia làm cho hai người ngồi, một là sư huynh hoàng thượng Liễu Thiên Mộ, người
còn lại là Nam An vương Mộ Dung Lưu Chiêu, Liễu Thiên Mộ trong tay đang chơi
thủy tinh cầu, hắn đang suy nghĩ, quả cầu nho nhỏ này thật có thể nhận ra quý
nhân được định trước của hoàng thượng sao? Hay là kỳ thực sư phụ chỉ đang lừa
hắn thôi?
Mà một bên Nam An vương
Mộ Dung Lưu Chiêu hai tay ôm trước ngực, hai mắt khẻ nhắm lại đang ngồi xuống,
quanh thân băng hàn, làm người ta cách xa ngàn dặm, trên gương mặt tuấn mỹ kia
cùng hoàng thượng có ba phần tương tự, rồi lại lại như giống nhau vô tận.
"Mộ, ngươi đang làm
gì đó?"
Người trên trường kỷ giật
mình, vẫn không nói chuyện tùy ý nhìn về phía Liễu Thiên Mộ, một đôi con ngươi
sắc bén, lòe lòe tinh quang, giống như mắt sói trên thảo nguyên, lạnh lùng, lợi
hại, làm cho bên trong thư phòng chảy qua trận trận khí lạnh, cái lạnh của hắn
không giống với Mộ Dung Lưu Chiêu, Mộ Dung Lưu Chiêu là cự người vu ngoài ngàn
dậm (người cách xa ngàn dặm), làm cho không người nào có thể tới gần, mà lạnh
của hắn mang theo áp lực giết chốc mang theo khí phách vương giả bị đè nén.
Liễu Thiên Mộ ngẩng đầu,
quơ quơ thủy tinh cầu trong tay, ôn nhã cười cười.
"Không biết nó có
thể thật sự dùng được hay không?"
Hắn tiếng nói vừa dứt,
ngồi ở bên cạnh Nam An vương hừ lạnh một tiếng: "Lấy một trái
cầu rách đến mê hoặc hoàng thượng, cái chủ ý này cũng chỉ có ngươi dám làm
thôi?"
Liễu Thiên Mộ luôn luôn
tao nhã trên mặt đè nén tức giận đến đỏ ửng, muốn phát tác lại không biết từ
nơi nào phát tác, một đôi con ngươi hiện lên ý không vui, chuyện này liên quan
gì hắn a, là do sư phụ của bọn họ mệnh lệnh hắn đi làm, hắn chỉ là tuân lệnh sư
phụ mà thôi, Nam An vương gia thật là đáng hận mà.
Đáng tiếc Nam An vương Mộ
Dung Lưu Chiêu cũng không biết sư phụ của bọn họ là thế ngoại kỳ nhân, cho nên
đối với những chuyện cổ quái ngạc nhiên căn bản không tin tưởng.
Mộ Dung Lưu Chiêu lãnh
trừng đáp trả lại Liễu Thiên Mộ, quay đầu lại nhìn phía hoàng thượng đang nằm
trên trường kỷ: "Hoàng huynh, ngươi ngàn vạn đừng tin quỷ kế của tiểu nhân
này, ai biết hắn đánh cái chủ ý gì? Cầm một quả cầy rách ra ngoài, còn nói cái
gì mệnh định quý nhân? Loại chuyện ma quỷ này ai tin."
Huyền đế một lời cũng
chưa nói, một đôi ám chìm con ngươi làm cho người ta nhìn không ra suy nghĩ
trong lòng hắn lúc này, trên mặt tuấn mỹ như quan ngọc xả ra vẻ tươi cười.
"Được rồi, Lưu
Chiêu, đây là chủ ý của trẫm, đừng trách Mộ."
"Ý của hoàng
huynh?" con mắt sáng như sao của Mộ Dung Lưu Chiêu híp lại, hoài nghi nhìn
hoàng huynh, lại nhìn Liễu Thiên Mộ, cuối cùng không nói gì thêm.
Nam An vương Mộ Dung Lưu
Chiêu cùng Huyền đế tuy rằng không phải một mẫu phi sinh, nhưng hai huynh đệ từ
nhỏ thân thiết, so với thân sinh huynh đệ còn thân hơn, vì thế Mộ Dung Lưu
Chiêu rất sợ có người xúc phạm tới hoàng huynh, cho tới nay đều dè dặt cẩn thận
chú ý những người bên cạnh hoàng thượng.
Thượng thư phòng an tĩnh
lại, lúc này tổng quản thái giám A Cửu từ bên ngoài đi tới, cuối đầu, cung kính
mở miệng.
"Hoàng thượng, Mộc
đại nhân cùng hai vị thiên kim bị đón tiến cung đã tới, đang ở bên ngoài
chờ?"
"Truyền?"
Mộ Dung Lưu Tôn thân hình
khẽ động, thanh âm chứa đựng lạnh lẽo vang lên, A Cửu lập tức lĩnh mệnh lắc
mình đi ra ngoài, ngoài cửa thượng thư phòng, Mộc Ngân dẫn hai vị thiên kim chờ
ở trước cửa, cung kính mà cẩn thận cúi đầu, trong lòng có chút bất an, từ xưa
gần vua như gần cọp, tuy rằng hoàng thượng trọng dụng hắn, nhưng ai biết sau
một khắc là tình huống nào?
"Mộc đại nhân, mời
theo tiểu nhân tiến vào."
"Làm phiền cửu công
công, " Mộc Ngân làm lễ, theo phía sau A Cửu đi vào bên trong, tuy nói hắn
là một thừa tướng, A Cửu chỉ là một thái giám tổng quản, thế nhưng có đôi khi,
tổng quản bọn họ so với đại thần trong triều còn có quyền lợi hơn, một câu nói
có thể làm cho người khác rước lấy họa sát thân.
A cửu gật đầu một cái,
mâu quang hữu ý vô ý hướng phía sau mộc thừa tướng nhìn, đây là hai nữ nhi của
mộc thừa tướng sao? Xác thực lớn lên không tệ, nhất là nữ tử mặc lục y, có thể
so sánh cùng quý phi nương nương ở trong cung.
"Mộc đại nhân khách
khí."
Mộc Ngân xoay người lại
hướng hai nữ nhi liếc mắt một cái, Thanh Châu sắc mặt có chút tái nhợt, tựa hồ
rất khẩn trương, nhị nữ nhi Thanh Hương mặc dù tốt hơn một chút, thế nhưng so
với tỷ tỷ cũng không tốt hơn bao nhiêu, lập tức sẽ nhìn thấy thánh giá, đây
chính là nam nhân tôn quý nhất hoàng triều, hơn nữa nam nhân vừa có quyền thế
vừa có khuôn mặt đẹp, một thân đầy mưu lược, là nữ tử đều hy vọng có thể gả cho
người như vậy, long phượng trong loài người, các nàng có thể nào mà không khẩn
trương?
Đoàn người rất nhanh đi
vào thượng thư phòng...
"Thần Mộc Ngân mang
theo nữ nhi tham kiến hoàng thượng" Mộc Ngân cung kính dẫn hai nữ nhi quỳ
lạy hoàng thượng, Mộc Thanh Châu cùng Mộc Thanh Hương một trận mê muội, vô ý
thức quỳ gối phía sau thừa tướng cha, mềm mại lên tiếng: "Tiểu nữ tham
kiến hoàng thượng."
"Ngẩng đầu
lên."
Một đạo thanh âm uy
nghiêm từ tính vang lên, mang theo mệnh lệnh không cho chống cự, lãnh mị âm
hàn, Mộc Thanh Châu cùng Mộc Thanh Hương không tự chủ được ngẩng đầu lên, nhìn
phía trên đầu.
Chỉ liếc mắt một cái,
ngực hai nữ nhân liền có nai con nhảy loạn, sắc mặt ửng đỏ, hô hấp dồn dập.
Đây là hoàng thượng sao?
một nam nhân thật tuấn tú nha, không chỉ tuấn tú còn cuồng mị mê hoặc, một thân
y phục tử sắc đơn giản mặc lên người lại đẹp đẽ quý giá bất phàm, trong đôi mắt
đen u ám lạnh lùng, đôi môi mỏng nhẹ nhếch lên: "Hãy xưng tên ra?"
Mộc Thanh Châu ngẩn ra,
tuy rằng liếc mắt một cái liền thích người nam nhân xuất sắc nhất này, thế
nhưng khi thấy ánh mắt tiêu sát của hắn, nàng cảm nhận được nội tâm run rẩy,
chậm rãi gục đầu xuống: "Tiểu nữ Mộc Thanh Châu."
"Tiểu nữ Mộc Thanh
Hương."
Mộc Thanh Hương cũng vội
vàng gục đầu xuống, không dám nhìn thẳng hoàng thượng.
Mộc Ngân vừa nghe câu hỏi
hoàng thượng, tựa hồ có tí không vui, vội vàng mở miệng: "Hoàng thượng,
đây là hai nữ nhi của thần?"
Mộc Ngân tiếng nói vừa
dứt, đang ngồi một bên Nam An vương Mộ Dung Lưu Chiêu xoay mình mở miệng, giọng
nói càng băng lạnh: "Nghe nói mộc thừa tướng có ba nữ nhi, hoàng thượng để
cho người mang nữ nhi tiến cung, vì sao mộc thừa tướng chỉ mang hai vị nữ nhi
tiến cung, đây rõ ràng là đại bất kính, ngươi dám miệt thị hoàng uy, lớn
mật."
Mộ Dung Lưu Chiêu thanh
âm vừa rơi xuống, xoay mình đứng lên vội vã hướng Mộc Ngân, Mộc Ngân biến sắc,
không nghĩ tới Nam An vương gia này quả nhiên phá đám, chẳng lẽ còn không tính
buông tha Dao nhi sao?
Mộc Thanh Châu cùng Mộc
Thanh Dao bị tình trạng đột phát này lại càng hoảng sợ, hoa dung thất sắc, kinh
hoảng nhìn phía đối diện, Nam An vương gia ánh mắt đang nhìn xuống ba phụ tử
nàng, nghe đồn Nam An vương gia lạnh lùng như băng, quả nhiên là thực sự, hai
nữ nhân đều nhanh bị sợ đến khóc, nhưng Mộc Ngân cũng không bị kinh sợ lớn, hắn
tốt xấu gì cũng đã trải qua hai đời trọng thần, hơn nữa suốt đời chính trực,
cũng không có gì phải e ngại, thẳng ngực, thản nhiên mở miệng.
"Nam An vương gia,
đây là trách oan thần, thần tuy có ba nữ nhi, nhưng tam nữ nhi thái độ làm
người luôn luôn không có kiểm điểm, thần sợ kinh động đến hoàng thượng, vì thế
chỉ dẫn theo hai nữ nhi tiến cung, chuyện này, Nam An vương gia hẳn là rất rõ
ràng phải không?"
Mộc Ngân hỏi lại, Mộ Dung
Lưu Chiêu ánh mắt lãnh chìm xuống, hắn đương nhiên rõ ràng, vốn cái kia háo sắc
nữ có vào cung hay không, căn bản chuyện không liên quan, thế nhưng mấy ngày
hôm trước hắn thấy được nàng diện mạo không đồng dạng như vậy, nếu như nói có
người phải tiến cung, đương nhiên nên là nữ nhân kia, nếu như nàng từ trước cho
tới nay đều là ngụy trang, như vậy tâm cơ của nàng thật đúng là thâm sâu? Đủ để
ổn định cung vị, nếu như nói nàng vẫn là một háo sắc nữ, như vậy tiến cung
chính là con đường chết của nàng, cớ sao mà không làm?
"A Cửu, lập tức đi
phủ thừa tướng đem mộc tam tiểu thư đón tiến cung?" Mộ Dung Lưu Chiêu xoay
người lại ngồi vào vị trí mới vừa rồi, cũng không để ý tới lời nói của Mộc
Ngân, Mộc Ngân nghe xong lời hắn, sắc mặt đại biến, thất sắc kêu lên:
"Hoàng thượng?"