Thiên Giới Hoàng Hậu

Chương 92: Q.2 - Chương 92: Lời Đồn, Đánh Tây Môn Tân Nguyệt




Ads Thiên điện, ánh sáng lung linh đủ loại sắc màu tràn ngập, hoàng thượng đã thay bộ y phục màu tím, tóc đen trên đầu buột lên đơn giản, thái giám cùng cung nữ đều đã thối lui, bên trong chỉ có hắn và nàng.

Giữa đại điện bày ra một bàn tiệc, rượu ngon mỹ thực đều được bày đủ trên bàn, Mộc Thanh Dao lẳng lặng nhìn hoàng thượng, ánh mắt không hề thay đổi, nàng cũng muốn nhìn xem một chút người nam nhân này rốt cuộc trong hồ lô bán thuốc gì.

"Đến, Dao nhi đói bụng không, đêm nay ta thật cao hứng, chúng ta cạn một chén."

Nguyên lai là hắn cao hứng. Hắn đương nhiên cao hứng, đứng giữa càn khôn, vạn sự đều nắm trong tay, làm sao có thể mất hứng, bất quá nhìn hắn cao hứng, đáy lòng của Mộc Thanh Dao cũng cảm thấy dễ chịu. Nàng biết lòng đầy tâm kế cũng không phải do hắn muốn có, sinh trưởng ở trong hoàng thất, ngươi không giết người, người cũng sẽ giết ngươi, hoàng đế chỉ là mưu lược kinh tâm mà thôi, nàng cũng không có trách hắn. Chẳng qua là cảm thấy quá đáng sợ, sợ bản thân cũng trở thành một quân cờ trong đó, cho nên mới trì nghi bất thị (chần chừ do dự).

Đêm nay nàng cũng nên thoải mái một chút, nghĩ đến đó, liền nhàn nhạt cười khẽ, trên mặt lập tức hiện lên vầng sáng mê người.

"Tốt, hoàng thượng."

Mộ Dung Lưu Tôn mâu quang ánh lên ánh sáng như ngọc, đáy mắt nhiễm vẻ nồng nhiệt, bưng lên một bình ngọc đựng rượu, vụng về rót rượu, Mộc Thanh Dao không biết thì ra còn có loại rượu như thế này, hương thơm nhẹ nhàng thanh thúy, quả nhiên là rượu ngon.

"Rượu này thế nào?" Hoàng thượng một bên nhẹ giọng hỏi, một bên dùng đũa gắp một miếng bào ngư, bỏ vào bát của Mộc Thanh Dao: "Nếm thử bào ngư đi, mùi vị không tồi."

"Rượu là rượu ngon, đồ ăn cũng là đồ ăn ngon, hoàng thượng, cái này dường như không giống tính của người lắm." Ngồi xuống ghế, Mộc Thanh Dao cũng không nói gì thêm, tập trung vào thưởng thức món bào ngư kia, quả thực ngon miệng, quả là nộn hoạt tiên mỹ (thơm mềm tươi ngon).

Hoàng thượng sáng suốt và thông minh hơn người như vậy, làm sao mà không hiểu rõ ý tứ câu nói của nàng, không khỏi hào sảng nở nụ cười.

"Dao nhi nghĩ gì thế? Trong chốn thâm cung này, có ngươi là tri kỉ của ta, trí tuệ hơn người, ta chỉ là thật cao hứng mới bày bàn tiệc này, những cái khác không cần để ý."

Mộ Dung Lưu Tôn nói xong, tiện tay rót hai chén rượu, ánh mắt nhu mì nhìn Mộc Thanh Dao, kiên trì nói: "Dao nhi, ngươi chẳng lẽ không thấy được chân tình của ta sao? Ta chỉ muốn ngươi lưu lại bên ta, cả đời ở cùng ta."

Mộc Thanh Dao ngước mắt lên, không biết là rượu say người, hay là lời nói hoàng thượng làm say lòng người, gò má của nàng thoáng đỏ bừng, nhẹ nhàng nhìn về phía nam tử sáng trong như nguyệt, như vậy ôn nhuận, như vậy thật tình, tim bất giác không tự chủ đập sai nhịp làm cả người nàng diễm lệ không gì sánh được.

"Cả đời?"

Có thể không? Thế gian này liệu có cái gì là cả đời không, phải trãi qua bao nhiêu lần ngày ngày rồi lại đêm đêm, mà vẫn có thể vĩnh viễn lưu luyến thân thuộc như lúc ban đầu, mãi cho đến già?

"Ta sẽ khiến nàng tin, đến, Dao nhi cạn thêm chén nữa, " Mộ Dung Lưu Tôn lại cạn một chén, ánh mắt sáng như sao Tinh (một chòm sao trong Nhị thập bát tú, xem thêm tại “ http://http://www.xemngay.com/webLog.aspx?blog=wld&postid=25”đáy mắt che dấu sự dao động, khóe môi câu ra nụ cười làm say lòng người, Mộc Thanh Dao không nghi ngờ, lại cùng hắn cạn một chén, nàng không thể uống nhiều hơn nữa, lắc lắc đầu, nàng thấy như trời đất đang chuyển động.

"Hoàng thượng, ta không thể uống nữa."

"Được, chúng ta không uống nữa, Dao nhi cảm thấy thế nào?"

Thanh âm ôn nhuận như nước vang lên bên tai, Mộc Thanh Dao cảm thấy thanh âm này thật là dễ nghe a, liền đưa tay lên muốn chạm vào, thì người đã đổ sang một bên, đầu óc có chút choáng váng, tại sao lại như vậy? Không phải là hai chén rượu sao. Dựa theo bình thường, nàng hoàn toàn có thể uống hơn hai chén, hôm nay sao lại kỳ lạ vậy a?

"Đầu choáng váng, " Mộc Thanh Dao vừa mới gục xuống, thì toàn bộ cơ thể đã rơi vào một cái ôm ấm áp, mùi vị Long Tiên Hương quen thuộc, làm cho nàng dịu ngoan như mèo cuộn tròn trong cái ôm đó, tìm một vị trí ngủ thoải mái.

Hoàng thượng vẻ mặt hiện lên ý cười, con ngươi sáng lên, tựa như hồ sâu u ám, ôm ngang nữ nhân mê người đang nằm trong lòng mình, hướng tới ngoài điện bước đi.

Hắn nhìn thấu bất an trong lòng nàng, lại thêm phỏng đoán bản thân, mà hắn thì không muốn để cho nàng rời đi, vì thế hắn muốn cho nàng mang thai một đứa nhỏ, chỉ có mang thai đứa nhỏ, nàng sẽ ở lại, huyết mạch hoàng thất không thể mang ra ngoài.

Rượu này, thật ra là rượu trân quý được ủ trong cung đình, hương thơm tuy nhẹ, nhưng không thể uống nhiều, người bình thường chỉ có thể uống một chén, nhưng hắn là bởi vì thường xuyên thưởng thức thượng phẩm, vì thế có thể uống ba chén.

Ngoài cửa điện, A Cửu nhìn thấy hoàng thượng ôm hoàng hậu nương nương đi tới, cung kính kêu một tiếng: "Hoàng thượng, nương nương nàng?"

"Nàng say, trẫm đưa nàng đi tẩm cung nghỉ ngơi, các ngươi ở ngoài cửa điện coi chừng đi."

"Dạ, hoàng thượng, " A Cửu cùng Mạc Sầu các nàng đâu ai dám nói thêm lời nào, tất cả đều rùng mình câm miệng.

Đoàn người theo sau hoàng thượng hướng tẩm cung chính điện mà đi tới, đợi đến khi hoàng thượng ôm nương nương đi vào trong tẩm cung, cả đám đều ở cửa điện coi chừng.

Tẩm cung.

Hoàng thượng đem nữ nhân nhu nhuyễn đáng yêu kia nhẹ nhàng đặt lên trên giường, chỉ thấy mặt nàng hồng hồng như tôm luộc, hàng mi thật dài che giấu ánh mắt thông minh trí tuệ, tư thế say rượu kia người thật quá trêu chọc lòng người, từ sau một đêm hưởng qua nam nữ tình sự, hắn vẫn nhớ kỹ, thân thể cao lớn cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi nàng. Người kia trong lúc ngủ mơ, nào đâu biết rằng có người mang dụng ý xấu, liền đưa hai tay nhấc lên, ôm cổ hoàng thượng, theo bản năng đáp lại hắn.

Phía trong tẩm cung, nhiệt lưu bốn phía.

Người ở trên giường gắt gao quấn lấy nhau, hai người đều nhiệt tình hiếm thấy, tiếng thở trở nên nặng nề.

Lúc này đây, hoàng thượng so với lần đầu tiên thành thạo hơn, dễ dàng trút xuống quần áo của cả hai, để lộ ra thân ảnh mềm mại làm hắn kinh ngạc tán thán. Làn da nàng trơn mềm đầy xúc cảm, tựa như đang chạm vào một khối tuyết mịn, làm cho người ta luyến tiếc không buông, ôm chặt nàng vào trong ngực, từng lần từng lần một thân mật ôm hôn, cho đến khi nhiệt lưu quấn ở quanh thân, cơ thể tràn đầy cuồng nhiệt đạt lên tới đỉnh, mà nàng khi được hắn thương yêu, quanh thân nổi lên sắc hồng phấn, cả người dính chặt lấy hắn, tựa như muốn đòi hỏi nhiều hơn.

Đôi mắt hắn trở nên thăm thẳm, không hề chần chừ, tùy tiện xâm nhập nữ nhân ngọt ngào của mình. Nàng chính là say lòng người như vậy, hắn tuyệt đối không muốn chia sẻ chút nào với người khác. Hắn thật hy vọng nàng mau chóng lưu lại huyết mạch của hắn, thì nàng sẽ mãi mãi thuộc về hắn.

Tiếng rên nhẹ càng kích thích hắn cuồng tình đại phát, cả người như đang cưỡi một con ngựa thượng đẳng trên thảo nguyên, cái khối đất đai màu mỡ này, mặc cho hắn cày cấy, hắn hi vọng mau chóng tạo ra mầm mống, để đạt được thu hoạch. Nếu được như vậy, nàng sẽ một lòng dốc sức vì hắn.

"Dao nhi, đến, gọi tên ta, " hắn nhẹ nhàng dụ dỗ nàng, cho đến khi trên đôi môi đỏ tương của nàng nghe được tên của hắn, mới hoàn toàn thỏa mãn.

Đêm tưởng như vô tận, mà trong tẩm cung lại mang dạng hoạt sắc sinh hương...

Chương 92.2

Triền miên cả một đêm, thẳng đến khi mệt mà ngủ thật say, trước khi ngủ còn không quên ôn nhu hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, cái loại ý nghĩ muốn vây hãm nàng cứ lớn mạnh ở trong đầu, cũng không phải do nàng thông minh hơn người, mà do loại cảm giác khác cứ tràn đầy trong lòng.

Chân trời dần lộ ra những tia nắng đầu tiên, hắn rời giường, giống như lần rước, kín đáo chặt chẽ đắp chăn che kín nàng. Nàng là của hắn, vì thế bất luận cái gì một chút điểm tốt đẹp nào cũng không muốn cùng người khác chia sẻ, dù cho kẻ đó có là thái giám như A Cửu. Trong cảm nhận của hắn, thái giám mặc dù có khiếm khuyết nhưng cũng là đàn ông a.

Mộ Dung Lưu Tôn sau khi đã thu dọn ổn thoã cả, hài lòng cười thoả mãn, cuối cùng mâu quang dời đi chỗ khác, lấy lại vẻ băng lãnh thường ngày, lạnh giọng phân phó.

"Người đâu."

"Dạ, hoàng thượng, " A Cửu dẫn hai thái giám đi tới, thấy hoàng thượng mặc một lớp áo lót màu trắng, quanh thân mất trật tự, phóng đãng đến cực điểm, không cần phải nói cũng biết chuyện gì xảy ra, hắn liền dời tầm mắt về phía giường, chỉ thấy được một mái tóc đen xoã tung trên gối, còn chưa kịp thu hồi tầm mắt thì trên đỉnh đầu đã truyền đến tiếng quát lạnh.

"Nhìn cái gì mà nhìn, coi trừng tròng mắt ngươi."

A Cửu vội vàng thu hồi tầm mắt, bản tính chiếm hữu của hoàng thượng thật lớn a, mím môi cười trộm một tiếng: "Tiểu nhân đáng chết."

"Trẫm muốn tắm rửa một chút, sau đó đi vào triều sớm" Mộ Dung Lưu Tôn lãnh trầm vung tay lên, A Cửu vội vàng vươn tay đỡ hoàng thượng đi ra ngoài, mặt khác phân phó tiểu thái giám phía sau: "Mau dâng hoàng thượng y phục, chuẩn bị để hoàng thượng tắm rửa."

"Dạ, hoàng thượng, " hai tiểu thái giám ánh mắt một chút cũng không dám nhìn lung tung, mỗi người lượm một ít y phục, vội vàng cùng tiến về thân ảnh phía trước.

Ngoài cửa tẩm cung, Mạc Sầu cùng Mai Tâm đợi hoàng thượng rời đi, không khỏi nhìn nhau, cuối cùng lộ ra vẻ cười, nói không nên lời, hoàng thượng thật là âm hiểm xảo trá, đây rõ ràng là chuốc chủ tử uống rượu say, lại còn một đêm triền miên a...

Mặt trời lên cao, Mộc Thanh Dao cuối cùng cũng đã tỉnh lại, đau đầu cộng thêm thân thể mệt mỏi đau nhức, cứ như bị xe ngựa cán qua, nhất thời không nghĩ được đã xảy ra chuyện gì. Ngồi hơn nửa ngày mới nghĩ ra tối hôm qua dường như uống rượu say, hoàng thượng hình như còn ở lại qua đêm. Nghĩ đến đó, một buổi tối hôm qua, hoàng thượng dường như cố ý dụ nàng uống rượu, chuyện sau đó không cần nói cũng tự nghĩ ra được rồi, nam nhân này nhưng thật sự là vì mục đích không từ thủ đoạn a. Ánh mắt nàng trở nên âm u.

"Mạc Sầu, hoàng thượng khi nào thì đi?"

Hai tiểu nha đầu vốn đang ở bên cửa sổ đùa giỡn với tiểu hồ ly, ánh mắt trời chiếu sáng trên người Mao Tuyết Cầu, bộ lông trắng như tuyết của nó cũng trở nên chói mắt hơn.

"Nương nương đã tỉnh, " Mạc Sầu kinh hô, lập tức buông tiểu hồ ly ra chạy tới, Mai Tâm theo sát phía sau, ngay cả Mao Tuyết Cầu cũng không chịu lạc hậu, từ bậc cửa sổ nhảy phốc xuống, rơi thẳng trên chiếc giường lớn, hướng lòng Mộc Thanh Dao chui vào.

"Hoàng thượng đã đi từ sớm."

Mộc Thanh Dao ánh mắt dửng dưng, cũng không nói gì thêm, kỳ thực nàng biết hoàng thượng là sợ hãi nàng không ở lại bên hắn. Nên hắn sở tác sở vi, nàng có thể hiểu được, đồng thời cũng biết trong lòng hắn có vị trí của nàng, thế nhưng có đôi khi hiểu cũng không có nghĩa là đồng ý, quên đi, không nghĩ nữa.

"Ta muốn tắm rửa, sau đó ăn một bữa, quả thật rất đói."

"Dạ " hai tiểu nha đầu nhìn chủ tử không có phản ứng như tức giận hay gì gì đó, thì lập tức liền vui vẻ lên, vươn tay ra đỡ nương nương đứng dậy, dẫn nàng tới phòng tắm, cơ thể nàng lập tức được bao phủ bởi nước ấm.

Sở Thiển Dực tuy rằng chạy thoát, Sở gia đều bị giam vào đại lao, trong buổi thẩm vấn Bắc Tân vương, Bắc Tân vương cái gì cũng không nói. Vì thế cứ một ngày rồi lại một ngày, chớp mắt đã qua ba ngày, hoàng thượng cũng mất đi kiên nhận, lệnh cho Hình bộ lập tức đem Bắc Tân vương định án tử, để tránh khỏi đêm dài lắm mộng. Về phần Sở gia, đợi đến khi loại bỏ được trở ngại là Bắc Tân vương, tiếp theo sẽ loại bỏ bọn họ. Cho dù Bắc Tân vương không có khai ra Sở gia, thì Sở gia cũng không dễ dàng trốn tránh.

Lúc này, trên phố lớn ngõ nhỏ trong Lâm An thành dân chúng lưu truyền lời đồn, về chuyện của Bắc Tân.

Lời đồn rằng, đương kim Huyền đế không khoan dung cho hoàng đệ của mình, nên đã bày kế hãm hại đệ đệ, khiến cho Bắc Tân vương bị bỏ tù, bị hàm oan không thể giải thích. Hoàng thượng còn thừa dịp đó đem Sở gia công cao lao khổ cắt bỏ mà bắt giam vào đại lao, tiếp theo sẽ chuẩn bị thu thệp và trừng trị các trọng thần.

Lời đồn còn nói rằng, hoàng thượng dã tâm bừng bừng, không chỉ làm cho Bắc Tân vương cùng Sở gia phải chịu khổ sở, mà còn muốn động tới một bộ phận lớn quan viên trong triều.

Lời đồn khiến cho toàn bộ Lâm An thành, thậm chí quan viên trong triều, lòng người bàng hoàng, bên trong tửu lâu trà quán, chật ních tân khách, ngay cả các nhã gian sáng sớm cũng vì thế mà được đặt trước, những quan viên này không dám ở phủ đệ gặp nhau, tụm ba tụm năm, nên chỉ có cách tề tụ cùng nhau thương nghị tìm đường tiến lui.

Tin tức này rất nhanh đã lọt vào trong cung, hoàng thượng giận dữ, không cần nghĩ, cũng biết lời đồn này là ai truyền tới. Nhất định là cái tên Sở Thiển Dực kia, hắn phái ám vệ ở kinh thành bí mật tìm viện binh, không chỉ có năng lực man thiên quá hải (dối trời lừa biển), lại còn có thể phát tán ra tin tức lớn như thế. Tất cả điều này có thể thấy rõ thế lực của hắn là rất mạnh, mà thế lực này cũng không phải của Sở gia, Sở gia hiện đã bị giam vào đại lao, binh quyền kia cũng thu trở về, quan viên trong triều giờ cũng không còn dám liên hệ với bọn họ, bởi vậy người này quả thực không đơn giản.

"Lập tức truyền Nam An vương cùng Thừa tướng, còn có Ngự sử đại nhân tiến cung."

Hoàng đế âm ngạo mạnh mẽ hạ lệnh, A Cửu lập tức lĩnh mệnh đi ra ngoài phân phó tiểu thái giám tuyên đại thần, tự mình đi tới, trấn an hoàng thượng.

"Hoàng thượng, ngươi đừng có gấp, chờ thừa tướng bọn họ tới, nhất định sẽ có biện pháp có thể ngăn cản này sự tình này."

"Trẫm đã xem thường hắn ta" trên khuôn mặt tuấn mỹ của hoàng thượng hiện lên vẻ lạnh lùng đến dọa người, con ngươi một mảnh sắc bén...

Cũng trong lúc đó Phượng Loan cung cũng nhận được tin tức, là Nam An vương sai người đem tin tức đưa đến Phượng Loan cung, Mộc Thanh Dao lúc đầu vô cùng kinh ngạc, sau cũng bình tâm tĩnh khí tìm kế sách đối phó.

Lời đồn này không cần nghĩ cũng biết do Sở Thiển Dực truyền ra. Nam nhân này xem ra thật sự có chút thế lực, bất quá thế lực đó là cái gì? Sở gia binh quyền đã không còn, hơn nữa mọi người đều bị giam vào đại lao, theo lý không ai dám trợ giúp hắn, như vậy thế lực này đến từ đâu?

Mộc Thanh Dao ngồi trên đại điện, nghiêm túc suy tư điều này, cuối cùng cũng phân tích ra, Sở Thiển Dực này hẳn là cấu kết với những kẻ ngoại quốc, rất có khả năng đó chính là thế lực viện trờ từ bên ngoài, cũng là nguyên nhân làm cho hắn vẫn có thể thoải mái hành động.

Thế nhưng chuyện này, nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, nếu như hoàng thượng dùng võ lực trấn áp, như vậy trong mắt người trong thiên hạ, Huyền đế một là sẽ trở thành một bạo quân, liệu người ta sẽ cam tâm trở thành bách tính của một bạo quân sao? Đến lúc đó dân chúng đều đứng lên phản đối, như vậy mộng tưởng thống nhất bảy nước của hắn sẽ rơi vào khoảng không. Mà Sở Thiển Dực này mới thực là kẻ âm mưu hiểm độc, để cho bọn họ vương đối vương đấu, trai cò mổ nhau, kết quả bất kể như thế nào đều không tốt, mà hắn, kẻ đứng ngoài xem lại được lợi, hắn rốt cuộc cấu kết với quốc gia nào đây?

Chương 92.3

Mộc Thanh Dao đang lúc suy nghĩ đến xuất thần, thì Mạc Sầu đi đến.

"Nương nương, Lý công công trong Quảng Dương cung không thấy tăm hơi?"

"Ân?" Mộc Thanh Dao nhăn mi lại, nhẹ nhàng đứng dậy, đi qua đi lại trong đại điện. Lý công công này là thiếp thân thái giám của thái hậu nương nương, bị hoàng thượng cấm túc ở Quảng Dương cung, không đước ra ngoài, hơn nữa bên ngoài Quảng Dương cung còn có thái giám coi chừng, làm sao lại không thấy được, Mộc Thanh Dao con ngươi sáng ngời, sắc mặt trầm xuống.

"Mạc Sầu, ngươi cùng Mạc Ưu mang hai người đến Vị Ương cung đi, nếu như bản cung đoán không lầm, Lý công công kia bị Tây Môn Tân Nguyệt nhốt trong Vị Ương cung. Nếu quả thật chính là nàng động thủ, hảo hảo dạy dỗ nàng cho bản cung, để cho nàng biết đây là hoàng cung, không phải Tây Môn phủ nhà nàng."

"Dạ, nương nương."

Mạc Sầu cùng Mạc Ưu lĩnh mệnh mà đi, phân phó một vài thái giám theo bọn họ đi về phía Vị Ương cung, Tây Môn Tân Nguyệt kia không biết đang tính làm trò gì đây. Nàng chẳng qua là một tú nữ, cũng dám ở trong cung động tay động chân, chê mình sống quá lâu hay sao.

Mai Tâm thấy chủ tử sắc mặt xấu xí, vội vàng tiến lên: "Nương nương, đừng tức giận, vì nữ nhân như vậy không đáng."

"Nữ nhân này quá ghê tởm, " Mộc Thanh Dao phất tay đi ra ngoài, nhớ tới chuyện Tô gia lần trước, càng cáu giận thêm, nữ nhân này không chỉ thủ đoạn độc ác, đã thế còn e sợ thiên hạ không đủ loạn. Muốn vào cung đến sắp điên rồi, dù vậy cũng không thể thương tổn đến người vô tội.

"Nương nương định đi đâu a?" Mai Tâm đi theo sau Mộc Thanh Dao hỏi, Mộc Thanh Dao cười, lập tức nhàn nhạt mở miệng: "Đi Lưu Ly cung."

Chuyện này vốn không liên quan gì đến nàng, thế nhưng thừa tướng phụ thân nhất định là khó xử đi. Hắn thân là thừa tướng, lại làm quan gương mẫu. Hiện tại triều đình phát sinh chuyện tình lớn như vậy, hoàng thượng chắc chắn cho đòi bọn họ tiến cung, hiện tại nàng là chủ hậu cung, giúp bọn họ thương lượng tốt chuyện này, còn nàng sớm một chút đem cửa ải khó khăn này vượt qua đi.

Nhuyễn kiệu của Mộc Thanh Dao đi về phía Lưu Ly cung, Mai Tâm theo bên cạnh kiệu, còn có mấy người cung nữ khác, nhanh chóng tiêu sái bước trên trên hành lang ngọc thạch hướng về phía Lưu Ly cung.

Tả thừa tướng Mộc Ngân cùng Nam An vương còn có Ngự sử đại nhân đều đã đến, trên đại điện một mảnh lãnh trầm, mọi người mắt thấy hoàng hậu nương nương qua đây, đều đứng dậy hành lễ.

"Tham kiến hoàng hậu nương nương."

"Ngồi cả đi." Mộc Thanh Dao phất tay một chút, ngước mắt quét về phía hoàng đế đang ngồi phía trên cao. Hoàng thượng có vẻ rất tức giận, cả người bao phủ một tầng băng sương, đây là lần đầu tiên Mộc Thanh Dao nhìn thấy hoàng thượng không khống chế được bản thân như vậy, có lẽ đại khái đây là chuyện hắn không ngờ tới.

"Tham kiến hoàng thượng."

"Đứng lên đi." Hoàng thượng vỗ vỗ vào chỗ ngồi bên người, cũng không nói nhiều, Mộc Thanh Dao chậm rãi tiêu sái bước tới, bước đi của nàng chầm chậm sinh phong, ưu nhã chí cực.

"Trẫm cho đòi các ngươi tiến cung, chính là muốn nghe một chút các vị khanh gia có ý kiến gì?"

Hoàng thượng tiếng nói trầm thuần ngừng lại, Nam An vương xoay mình đứng lên: "Bẩm hoàng thượng, việc này chắc chắn phải nhanh một chút lắng dịu lại, bằng không sẽ có tổn hại khí thế hoàng gia chúng ta."

"Phải, lão thần cũng nghĩ như vậy, hiện tại phải nhanh một chút tìm ra một biện pháp, nếu không khống chế được tin đồn thì chỉ sợ càng truyền càng khó nghe."

Ngự sử đại nhân cũng không nói gì thêm, mà chỉ vuốt chòm râu, vẻ mặt như có điều suy nghĩ, trong thời điểm này bất kể hoàng thượng có làm cái hành động gì, chỉ sợ người dân cũng vẫn cho rằng hắn có tật giật mình a.

"Trẫm là hỏi các ngươi có biện pháp gì không? Còn chuyện kia trẫm đương nhiên biết."

Mộ Dung Lưu Tôn thanh âm vẫn bình ổn như trước, chỉ là trong cái bình ổn còn kéo thêm cơn giận lôi đình.

Phía dưới ba thần tử hai mặt nhìn nhau, cuối cùng trầm mặc nhìn phía hoàng thượng: "Chúng thần vô pháp."

Thanh âm của ba người vừa rơi xuống, Mộc Thanh Dao chậm rãi mở miệng: "Bản cung cũng biết tin đồn này, là Nam An vương phái người đưa tin cho bản cung, vì thế bản cung nghĩ ra một điểm quan trọng, chỉ là không biết có dùng được hay không?"

Mộc Thanh Dao vừa nói xong, mâu quang ánh sáng khiếp người của hoàng thượng trừng về hướng Nam An vương, hoàng đệ này, hiện tại chuyện gì cũng đều bẩm báo cho hoàng hậu, huynh trưởng của hắn mới là người chủ trì đại cục, bất quá Dao nhi có thể nghĩ ra được điểm quan trọng đương nhiên là tốt. Hoàng thượng không kịp giáo huấn Nam An vương, quay đầu nhìn phía Mộc Thanh Dao, ngoại trừ ánh mắt mờ mịt của hoàng thượng nhìn hoàng hậu, thì phía dưới đại điện ba người cũng đồng loạt nhìn nàng.

"Dao nhi cứ nói."

"Nếu lời đồn ác độc như vậy, chúng ta chỉ có lấy độc chế độc, đây cũng là chuyện không có cách nào khác. Hoàng thượng có thể hạ chỉ để dẹp lời đồn, đại khái nói Bắc Tân vương là do thái hậu nương nương cùng Liễu Không hòa thượng sinh ra, cũng không phải là huyết mạch hoàng thất, như vậy mới có thể làm lắng lại lời đồn này. Tuy rằng sẽ có ảnh hưởng đến danh dự của tiên hoàng, thế nhưng so với thiệt hại và rắc rối hiện nay đã là tốt. Lời đồn nếu truyền ra, mặc dù hoàng thượng có giải thích chuyện Bắc Tân vương có ý mưu triều đoạt vị, nhưng vẫn sẽ có kẻ bịa đặt sinh sự, danh dự hoàng thượng cũng vẫn phải chịu ảnh hưởng."

Mộc Thanh Dao lời nói vừa rơi xuống, phía dưới lập tức vang lên tiếng phản đối.

"Trăm ngàn lần không thể, hoàng hậu nương nương, đây là chuyện làm ô nhục danh dự của tiên hoàng. Từ xưa việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, huống chi đây là chuyện giả dối hư ảo."

Phụ thân tả tướng của Mộc Thanh Dao lập tức đứng ra phản đối, hắn là trọng thần của tiên hoàng, sao có thể tùy ý để người ta ô nhục huyết thống tiên hoàng, tuy rằng Bắc Tân vương gây ra tai họa, thế nhưng huyết thống hoàng thất là không được nói lung tung.

Ngự sử đại nhân cũng không đồng ý lắc đầu, hoàng hậu nương nương sao có thể đưa ra chủ ý như vậy.

Chỉ có Nam An vương không nói gì, hắn tin hoàng hậu còn có lời muốn nói. Hai đại thần bên cạnh hắn lòng nóng như lửa đốt, thực sự là tuổi già hủ bại.

"Được rồi, tả tướng cùng ngự sử đại nhân đừng nóng lòng, bản cung còn chưa có nói xong, " Mộc Thanh Dao hừ lạnh, nếu không phải vì phụ thân, nàng cần phải quản loại chuyện tốn hơi tốn sức này sao?

"Chẳng lẽ mọi người đều không có hoài nghi qua, Tô Trảm tại sao phải đối mặt với chuyện tra tấn cũng không giao ra kẻ chủ mưu Bắc Tân vương? Còn nữa hắn là một hòa thượng tại sao phải tham dự đến việc này, chẳng lẽ thật là bởi vì một chữ tình thôi sao?"

Mộc Thanh Dao đem hoài nghi nói ra, hết nhìn hoàng thượng lại nhìn đến ba người phía dưới, tất cả đều trợn trừng mắt, cũng không mở miệng nói lời nào. Cuối cùng Nam An vương nhịn không được lên tiếng: "Ý hoàng hậu là, Bắc Tân vương kia kỳ thực thật là do hòa thượng đó cùng thái hậu sinh ra?"

Lời vừa nói ra, tựa như tiếng sét đánh giữa không trung, khiến mọi người đầu váng mắt hoa, một câu cũng không nói nên lời, chỉ nghe được hoàng hậu chậm rãi mở miệng: "Bản cung quả thực sự rất nghi ngờ vấn đề này, vì sao tiên hoàng lúc sắp chết lại nói cho hoàng thượng, Lý hoàng hậu là do Thái hậu hiện giờ giết chết. Con người lúc sắp chết đều nói lời thật lòng, hắn vì sao làm như vậy chứ, chứng tỏ nội tâm hắn có oán khí rất lớn, có lẽ cuối cùng hắn đã phát hiện ra chuyện này, vì thế đã sinh lòng oán giận. Điều này cũng có thể giải thích vì sao đối mặt với chuyện một trăm lẻ tám miệng ăn của Tô gia bị trảm, Tô Trảm cho dù đau, cũng vẫn có thể kiên trì, nguyên nhân bởi vì Bắc Tân vương kia là con trai ruột của hắn, hắn không có cách nào, giao con mình ra."

Trong đại điện, rất yên tĩnh, một điểm âm thanh cũng không có, thật giống như đã bị đông lạnh.

Cuối cùng đôi mắt của hoàng đế lóe lên, nếu như Bắc Tân vương thật không phải là huyết mạch tiên hoàng, vậy là tốt rồi, nhưng đây rốt cuộc cũng chỉ là do hoàng hậu suy đoán. Mâu quang của hoàng thượng lập tức hiện lên đủ loại màu sắc, quét về phía dưới: "Nam An vương, tức khắc đi tới Hình bộ đại lao, cùng Bắc Tân vương lấy máu kiểm tra."

Loại chuyện này mà đi hỏi thái hậu, nàng ta dù có bị đánh chết cũng sẽ không nói, huống chi nữ nhân kia hiện tại đã điên điên, có nói người khác cũng không tin, chỉ có dùng cách kiểm chứng mới có thể biết được sự thật.

"Dạ, hoàng thượng, thần lĩnh mệnh."

Nam An vương lui xuống, tả thừa tướng Mộc Ngân cùng Ngự sử đại nhân hai vị cựu thần vẫn có chút khó có thể tin, tựa như thực vô pháp tiêu hóa loại chuyện như vậy, đồng loạt kinh ngạc nhìn hoàng hậu nương nương. Hoàng hậu quả bạo gan, chuyện như vậy cũng dám nghĩ, còn nói đến triệt để như thế.

Mộc Thanh Dao cũng không cho rằng ý nghĩa của mình có nhiều kinh hãi thế tục. Người cổ đại coi trọng nhất chính là huyết mạch hoàng thất, nếu như có thể chứng minh Bắc Tân vương không phải huyết mạch hoàng thất, như vậy cũng sẽ không có cái gì rối loạn, chỉ sợ mọi người còn đồng tình với hoàng đế, quay ra mắng Bắc Tân vương.

"Hoàng thượng có thể cho người tới Quảng Dương cung truyền thiếp thân thái giám Lý công công của Thái hậu làm chứng, chứng minh Bắc Tân vương mưu đồ phản loạn, hơn nữa hắn không phải huyết mạch hoàng thất, sau này lời đồn sẽ tự sụp đổ."

Mộc Thanh Dao nói xong, liền nhìn thấy phụ phụ thân cùng ngự sử đại nhân không khỏi húp một ngụm khí lạnh, nên có chút đồng tình, những cổ nhân này thật là dễ bị hù doạ, chuyện huyết mạch hoàng thất không trong sạch bất quá cũng là bình thường, hoàng đế phi tử nhiều như vậy, nhưng không làm gì chỉ để nhìn, chẳng lẽ bắt những nữ nhân kia cả đời phải thủ tiết sao?

"Tốt, cứ dựa theo phương án hoàng hậu nói mà tiến hành, chờ Nam An vương mang tin tức qua đây, sau đó hãy quyết định.''

Hoàng thượng một lời vừa thốt ra này như đinh đóng cột, tuy rằng hắn cũng khiếp sợ chuyện như vậy, nhưng có thể giải quyết lời đồn mới là chuyện tối quan trọng, thật không biết Dao nhi vì sao lại có suy nghĩ như vậy, nhìn thừa tướng sắc mặt đều bị doạ đến trắng bệch, đối mặt với loại chuyện như vậy mà nàng lại có suy nghĩ khác với mọi người. Đôi mắt đen của hoàng thượng lại càng sâu không lường được.

"Chúng thần xin cáo lui."

Chương 92.4

Thừa tướng cùng ngự sử đại nhân cáo lui ra ngoài, đại điện an tĩnh lại, khuôn mặt tuấn mỹ của hoàng thượng nổi lên nụ cười, tựa như được bao quanh bởi chân trâu sáng bóng, nhu hòa ôn nhuận.

"Đa tạ Dao nhi giải nguy cho ta."

Mộc Thanh Dao vừa nhìn hắn cười lại nghĩ tới chuyện đêm qua, tức giận hừ lạnh.

"Ta chỉ là không thể đứng nhìn Huyền Nguyệt rơi vào khốn cảnh, thấy phụ thân khó xử, chuyện này không có liên quan đến hoàng thượng không quan hệ.

Nói xong liền đứng lên hướng về phía dưới đại điện mà đi, Mộ Dung Lưu Tôn bàn tay to đưa lên, nhưng lại rơi vào khoảng không.

Lúc này A Cửu dẫn tiểu thái giám tiến vào, đưa mắt quét nhìn Mộc Thanh Dao một cái, cuối cùng ngẩng đầu hướng về hoàng thượng: "Hoàng thượng, Tây Môn Tân Nguyệt cầu kiến?"

"Nàng tới làm gì?"

Hoàng thượng như giẫm phải cái đinh, tâm tình tự nhiên không tốt, lãnh đạm nhăn mi lại, thanh âm thập phần lăng hàn, A Cửu vừa nhìn thấy hoàng thượng mất hứng, vội vàng hồi bẩm.

"Nàng bị người ta đánh."

"Bị đánh?" Hoàng thượng cũng có vài phần hiếu kỳ, đây là hoàng cung, Tây Môn Tân Nguyệt kia cư nhiên lại bị người đánh, ly kỳ như thế sao, không khỏi phất phất tay phân phó A Cửu: "Để cho nàng đi vào, trẫm muốn xem một chút là ai đánh nàng?"

"Dạ, hoàng thượng, " A Cửu nói xong, lại hướng về phía hoàng hậu nương nương liếc mắt một cái, Mộc Thanh Dao thân thể đã dừng lại không đi, đứng ở trên đại điện, một thân băng tuyết phong tư, quanh thân lộ ra một loại tài năng mỹ mạo, u đạm thỉnh liệt, khiến người khác không thể rời đi tầm mắt...

Hoàng thượng thấy nàng đứng ở phía trên đại điện, đôi mắt lóe lên một cái liền hiểu rõ, vừa rồi chuẩn bị đi lại ngừng lại, xem ra Tây Môn Tân Nguyệt bị đánh có chút liên quan, hắn không quan tâm nàng ta ngược lại muốn nhìn xem, hoàng hậu vì sao cho người ta đánh Tây Môn Tân Nguyệt.

Tây Môn Tân Nguyệt theo A Cửu đi tới, vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy thân ảnh đứng giữa đại điện, hoàng hậu lạnh lùng trầm mặt quét mắt nhìn về phía nàng, thì lại càng hoảng sợ, nhanh chóng thu lại tầm mắt, quỳ xuống vội dàng tới thỉnh an hoàng thượng, nàng thực vạn lần không ngờ đụng phải hoàng hậu ở đây.

"Tân Nguyệt khấu kiến hoàng thượng, hoàng hậu nương nương."

Tây Môn Tân Nguyệt dung nhan yêu kiều như hoa, lúc này gò má nửa bên mặt sưng đỏ một mảnh, thương thế có chút nghiêm trọng, dường như bị đánh đến không nhẹ.

Lần này phá vụ án Bắc Tân vương, Tây Môn lão tướng quân không thể không có công, hoàng thượng đương nhiên sẽ không nghĩ sẽ bôi nhọ công lao của Tây Môn gia, bởi vậy liền chậm rãi mở miệng: "Tây Môn Tân Nguyệt, thương thế trên mặt ngươi là xảy ra chuyện gì?"

"Hồi bẩm hoàng thượng, là...là...?" Nói đến đây, nàng liếc mắt một cái nhìn Mộc Thanh Dao, bộ dạng mềm mại không gì sánh được, nhanh chóng cúi đầu, tựa như rất e ngại hoàng hậu, cuối cùng cắn răng một cái mở miệng: "Là người trong cung của hoàng hậu nương nương, không hiểu sao lại đánh Tân Nguyệt, Tân Nguyệt không biết đã gây ra chuyện gì?"

Mộc Thanh Dao đi tới trước mặt Tây Môn Tân Nguyệt, từ trên cao nhìn xuống nàng, lạnh lùng mở miệng: "Chẳng lẽ ngươi thật không biết sao? Ngươi một tú nữ nho nhỏ, cũng dám ở hậu cung một mình bắt giam thái giám, ngươi nói, ngươi cho ngươi là cái thứ gì?"

Mộc Thanh Dao lạnh như băng mở miệng, tiện nhân này còn dám diễn kịch trước mặt hoàng thượng. Nếu nàng ta cho là nàng không dám động thủ, như vậy nàng cũng muốn nhìn xem nàng ta có thể giả bộ đến khi nào. Mâu quang hiện lên dụng ý, Mộc Thanh Dao đột nhiên vung tay lên, "ba" một tiếng rât nhanh tặng cho nàng ta một cái bạt tai.

Trên đại điện, thái giám cùng cung nữ ngây ngẩn cả người, hoàng hậu luôn luôn lạnh đến bức người, nhưng rất ít khi nổi giận, không nghĩ tới hôm nay lại đánh Tây Môn Tân Nguyệt.

Hoàng đế ngồi trên cao cũng ngây ngẩn cả người, đôi mắt đen thẳm tựa như biển sâu, căn bản nhìn ra hắn đang nghĩ gì.

" Một tát này đều đánh vào cho hai bên mặt cân đều, hơn nữa đây không phải là bản cung muốn đánh ngươi, chỉ là thay cho người vô tội của Tô gia đánh ngươi." nói xong nàng xoay mình buông lỏng tay, đứng lên, hai tay phủi phủi, giống như trên tay có cái gì bẩn cần phải đem phủi sạch, sau đó vẻ mặt ưu nhã cười: "Được rồi, bây giờ có thể khóc lóc kể lể với hoàng thượng."

Mộc Thanh Dao xong xuôi chính sự, ngẩng đầu lên nhìn về phía hoàng thượng, từ đầu tới cuối cũng không có nói gì.

"Thanh Dao cáo lui."

Nói xong liền nhanh nhẹn rời đi, trên đại điện, Tây Môn Tân Nguyệt là chân thật giật mình, viền mắt tràn ngập lệ, tức đến hộc máu. Nữ nhân kia lại ở trước mặt hoàng thượng làm trò đánh nàng, hơn nữa hoàng thượng thật giống như không có nhìn thấy, điều này làm cho nàng nhớ tới lúc nãy, bạt tay bên mặt là tự mình đánh vào, khi dùng sức nặng nhẹ đều có tính toán, nhưng cái nữ nhân độc ác kia sử dụng hết khí lực, đánh cho nàng một bên đầu óc ong ong: "Hoàng thượng."

Mộ Dung Lưu Tôn phất phất tay, ngữ khí hòa hoãn một ít: "Được rồi, đi xuống đi, đừng quên, hoàng hậu vẫn mãi là hoàng hậu."

"Dạ, hoàng thượng, " cái này đúng là ăn trộm gà không thành còn mất đi nắm gạo. Nàng vốn là muốn bí mật giam giữ Lí công công, không ngờ thủ hạ của hoàng hậu lại xông tới, không chỉ mang đi Lý công công, còn đánh nàng. Tuy nàng biết võ công, nhưng cũng không phải đối thủ của hai người kia, nếu một người còn có thể ứng phó. Bất quá bọn họ cũng không đánh vào mặt nàng. Nàng vì muốn tranh thủ sự đồng tình của hoàng thượng nên mới tới đây, hiện tại còn đồng tình không có còn ăn thêm một cái bạt tai đau điếng.

Hoàng đế nhìn nàng nước mắt lưng tròng, bộ dáng nhu nhược không chịu nổi, hơn nữa trên khuôn mặt luôn luôn dịu dàng động lòng người kia lại có vết sưng to, tâm nảy sinh ba phần thương hại, phân phó A Cửu.

"Truyền ngự y, vì nàng chuẩn trị một chút."

"Dạ, hoàng thượng, " A Cửu dẫn nàng đi ra ngoài.

Tây Môn Tân Nguyệt ở cuối cùng cũng cảm nhận được hoàng thượng mềm lòng. Từ khi nàng tới đây, lần đầu tiên thấy được hi vọng, nên không cảm thấy gương mặt còn đau nữa, tâm địa nam nhân a, chỉ cần mềm lòng là tốt rồi, khóe môi nàng hiện lên nụ cười.

Đại điện Phượng Loan cung.

Mộc Thanh Dao lạnh lùng nhìn Lý công công, trên mặt có vết thương, tựa như bị Tây Môn Tân Nguyệt đánh cho không nhẹ.

"Lý công công, bản cung tìm ngươi, là muốn ngươi làm một việc?"

"Hoàng hậu nương nương, tiểu nhân bất tài, tiểu nhân không biết liệu có thể vì hoàng hậu nương nương làm chuyện gì đây?" Lý công công ùm một tiếng quỳ xuống đến, liên tục dập đầu.

"Được rồi, vụ án Bắc Tân vương mưu phản, bản cung hi vọng ngươi đứng ra làm nhân chứng."

Mộc Thanh Dao ngắn gọn nói rõ, lời của nàng vừa rơi xuống, Lý công công chần chờ một chút, không hề động đậy...

"Bản cung biết ngươi đang lo lắng cái gì? Chỉ cần ngươi giúp đỡ bản cung hoàn thành việc này, bản cung có thể cho ngươi một khoản bạc, cũng đủ ngươi an độ lúc tuổi già, sau đó sẽ phái người đưa ngươi xuất cung."

Mộc Thanh Dao nói vừa rơi xuống, Lý công công kia lập tức gật đầu: "Tiểu nhân tạ ơn ân điển của hoàng hậu nương nương, nương nương yên tâm, tiểu nhân nhất định làm tốt việc nương nương giao phó."

Chương 92.5

Lý công công mặc dù là nô tài thủ hạ của thái hậu nương nương, nhưng mấy ngày nay ở trong cung, cũng nghe qua nhiều chuyện về hoàng hậu nương nương, đã hiểu được thái độ làm người của hoàng hậu, đối với nàng càng thêm tin tưởng chứ không nghi ngờ. Vì thế lời này từ miệng hoàng hậu nói ra, hắn là vạn lần tin tưởng, không giống nữ nhân Tây Môn Tân Nguyệt kia, dù cho đánh chết hắn, hắn cũng không tin lời nàng ta.

"Được rồi, Mạc Sầu đem Lý công công dẫn đi, phái người đưa đến Nam An vương phủ, Nam An vương sẽ biết phải làm gì."

"Dạ, nương nương" Mạc Sầu cúi đầu lĩnh mệnh, đích thân đi tới chỗ Lý công công, ý bảo hắn theo mình ra ngoài, Lý công công trước lúc rời đi, lại dập đầu lạy Mộc Thanh Dao: "Tạ ơn hoàng hậu nương nương, tạ ơn hoàng hậu nương nương."

Đại điện lại khôi phục vẻ an tĩnh như lúc trước, Mộc Thanh Dao quanh thân như bao phủ ánh sáng, nhưng vẻ mặt lại có điều suy nghĩ, cả người tựa trên nhuyễn tháp, Mạc Ưu cùng Mai Tâm cũng không dám quấy nhiễu nàng, ngay cả khi Mạc Sầu vào, nương nương vẫn không có nhúc nhích một chút.

Ba người đều cảm giác được nương nương dường như có chút khác lạ, hình như đang quyết định chuyện gì đó, rốt cuộc là chuyện gì đây? Ba người hai mặt nhìn nhau...

Mộc Thanh Dao duy trì một tư thế như vậy qua một canh giờ, mới giãn gân cốt ra một chút, ngước mắt, con ngươi u đạm quyết liệt.

"Ba người các ngươi qua đây, những người khác đều lui xuống đi."

"Dạ, nương nương, " tiếng đáp lại vang trên đại điện, họ cúi người lui xuống,tất cả cung kính nhìn chủ tử ngồi trên cao, chỉ thấy thân thể nàng hơi nghiêng, mệt mỏi co người lại trên nhuyễn tháp, tựa một con mèo cao quý lười biếng.

"Mai Tâm, Mạc Sầu, Mạc Ưu, bản cung đã quyết định một chuyện, nhưng cũng muốn nói cho các ngươi biết."

"Dạ, nương nương mời nói, " ba người cùng trầm giọng, nương nương thận trọng như thế, chuyện này hẳn rất trọng đại, bằng không nàng sẽ không trang trọng như vậy.

Mộc Thanh Dao nhướng mài, mắt nhìn về phía không trung, ánh mắt tràn đầy kiên định: "Bản cung muốn chờ sau khi vụ án Bắc Tân vương kết thúc sẽ đi khắp nơi du ngoạn giang hồ, các ngươi có bằng lòng theo bản cung rời khỏi nơi đây hay không."

Trên đại điện chỉ còn một mảnh im lặng, ba người hai mặt nhìn nhau, hơn nửa ngày cũng không hề có động tác gì, chỉ có một ý niệm trong đầu, nương nương như vậy là thế nào? Hoàng thượng rất sủng ái nương nương, nương nương tại sao muốn rời khỏi nơi đây, bất quá nếu chủ tử muốn đi, bọn họ liền không có lý do gì ở lại, cả ba đều lên tiếng trả lời.

"Dạ, nô tỳ (thuộc hạ) nguyện cùng nương nương rời khỏi."

"Tốt, các ngươi trong lòng phải hiểu rõ, từ giờ những gì cần hãy đi chuẩn bị, có dịp, chúng ta liền rời khỏi đây, xuất cung ra ngoài."

Mộc Thanh Dao trầm giọng mở miệng, nghĩ đến việc phải rời khỏi nơi đây, đáy lòng có gì đó không rõ ràng xuất hiện, rất là khó chịu. Nàng không phải người vô tình, người nam nhân kia thích nàng, nàng không phải là không biết, thế nhưng gần đây, nàng càng ngày càng cảm giác được, giữa bọn họ xuất hiện sự rạn nứt. Còn có vấn đề quan niệm, đều khác nhau rất nhiều. Tỷ như, nàng không đồng ý việc một người phạm tội, phải liên lụy cả nhà, nàng cũng không vui vẻ khi bàn tay tàn nhẫn của mình nhuốm máu kẻ khác, mặc dù có khi nàng so với người khác càng thị huyết, nhưng cũng chỉ nhắm vào một người, tuyệt đối không để người khác bị liên lụy.

"Dạ, nương nương."

Ba người lĩnh mệnh, kỳ thực nghĩ đến việc xuất cung, ba người bọn họ thực vui vẻ. Hoàng cung tuy rằng hoa lệ, nhưng rốt cuộc cũng là một nơi giam giữ người, nương nương sở dĩ ly khai cũng chỉ là vì khát vọng tự do.

"Ừ, các ngươi đều lui xuống đi."

Mộc Thanh Dao phất phất tay, muốn được yên tĩnh. Hôm nay từ Lưu Ly cung trở về, nàng thực nghiêm túc suy nghĩ. Nàng cũng không muốn phải đợi đến khi cả hai người thực sự trở mặt thành thù, cuối cùng phải rơi vào bế tắc rồi vẫn phải ra đi, như vậy chỉ sợ chút tự tôn cuối cùng cũng không còn. Nàng cũng không đồng ý hoàng thượng chuyện hoàng thượng muốn thống nhất thiên hạ, xâm lược các quốc gia khác, cũng giống như việc hoàng thượng không tán thành phương thức hành sự của nàng. Hôm nay nàng đánh Tây Môn Tân Nguyệt, tuy rằng hoàng thượng không nói gì, nhưng trong mắt của hắn có một tia sắc bén chợt lóe lên rồi biến mất, nàng cũng làm như không thấy.

Nàng biết, hắn đang trách nàng tại sao trước mặt hắn lại làm chuyện đó, nàng chỉ không nói, không có nghĩa là không biết.

Một việc, nếu đã để lại vết nứt, dù cho bên ngoài có bỏ qua, nhưng trong lòng thì vẫn luôn tồn tại nghi ngờ. Cũng giống như trong lòng của nàng, không thể chấp nhận, việc hắn có thể coi mạng người như cỏ rác, và cũng không thể nào tha thứ cho việc vì muốn nàng ở lại, mà hắn sử dụng tâm kết. Nếu như là chân thực yêu thương , ít nhất phải thản thành chân thành tha thiết, nếu như yêu cũng dùng đến tâm kế, thì tình yêu này không phải là điều nàng muốn.

Tất cả rồi sẽ kết thúc, bản thân mình cũng không thuộc về nơi này.

Chương 92.6

Nhớ tới sự sủng ái của nam nhân kia đối với mình, có đôi khi cũng sẽ có cảm giác hạnh phúc. Nếu như hắn không phải quân hoàng, không phải là một kẻ có nhiều tâm kế như vậy, có lẽ cảm tình giữa bọn họ thực sự sẽ càng thêm chân thành tha thiết. Nàng không phủ nhận nàng cũng có ý niệm lưu lại cùng hắn, dù đây có là nơi giam cầm người thì đã sao?

Nhưng bây giờ không phải lúc để văn vẻ như vậy, qua một thời gian dài nhất định cái kim trong bọc cũng lòi ra, Thanh Dao chậm rãi nở nụ cười.

Hết thảy cũng không nghĩ tới, sự tình lại đúng như hoàng hậu nói, Bắc Tân vương trải qua thử máu, không thể cùng máu của Nam An vương dung hoà, đừng nói là Nam An vương sợ ngây người, mà ngay cả Bắc Tân vương cũng sợ ngây người, không ngờ mình thật sự không phải là huyết mạch của hoàng thất.

Vậy bao nhiêu năm nay mình tranh cái gì, đoạt cái gì, cho dù chỉ là một vương gia, cũng là hậu đãi hắn lắm rồi.

Cùng lúc đó, tại Quảng Dương cung, thái hậu đã nhảy xuống hồ, tại chính hồ nhân tạo mà tiên hoàng vì Lý hoàng hậu xây dựng. Khi nàng được người ta vớt lên, sắc mặt thật bình yên, tựa như cái chết không có chút gì thống khổ. Nếu như lúc trước không chọn con đường tiến cung tuyển tú, thì mọi chuyện cũng không giống như ngày hôm nay, tất cả sự tình, đều có hai mặt của nó, đi sai một bước thì chẳng còn gì.

Mộ Dung Lưu Tôn phái người bí mật đem thái hậu an táng, vào thời khắc cuối cùng, hoàng thượng cũng đã tha thứ cho nàng, đem nàng táng bên trong hoàng lăng, ở vị trí gần tiên hoàng. Tuy rằng nàng khi còn sống hay cho đến lúc chết cũng không có yêu tiên hoàng, thế nhưng trong mắt thế nhân, nàng vẫn là phi tử của tiên hoàng, là đương kim thái hậu nương nương của triều đại này.

Bên trong Lâm An thành, hoàng thượng ban bố chiếu thư, phố lớn ngõ nhỏ ai cũng biết Bắc Tân vương cũng không phải huyết mạch của hoàng thất, lời đồn tựa như không có cách gì dẹp yên lại thoáng một cái bị công phá. Quan niệm thế nhân thực sự là kỳ quái, vốn lúc đầu họ đồng tình với Bắc Tân vương gia, đến khi biết Bắc Tân vương không phải huyết mạch hoàng thất, thì lập tức thuận theo chiều gió mà quay ra công kích Bắc Tân vương, tựa như hắn là một tên đáng chết.

Sau chuyện Bắc Tân vương không phải huyết mạch hoàng thất, hoàng thượng đã hạ chiếu thư, nghiêm cấm từ nay không cho phép bất luận kẻ nào bàn luận lại việc này, nếu cãi lệnh đem trảm. Mặc dù trong lòng mọi người không hiểu rõ, nhưng cũng không dám đem chuyện này ra nói nữa.

Từ đó lời đồn liền bị dẹp yên.

Sau khi được hình bộ điều tra xét xử cuối cùng cũng tra ra, có Diệp Tiêm Tiêm làm nhân chứng, còn có rất nhiều đại quan trong triều đã từng tận mắt thấy, hiện tại thiếp thân thái giám Lý công công của thái hậu lại đứng ra chứng minh, Bắc Tân vương đã sớm lên kế hoạch mọi chuyện và thái hậu cũng biết.

Bắc Tân vương, luận tội đương phải giết, buổi trưa canh ba ngày mai xử trảm.

Về phần Sở gia, tuy rằng Bắc Tân vương không có khai ra, thế nhưng họ lại thuyên chuyển cho Bắc Tân vương phủ ba vạn quân, nói chính xác hơn, là Sở đại công tử lấy binh phù thuyên chuyển bọn họ, bởi vậy bọn họ mới nghe lệnh hành sự. Chính vì Sở gia dùng binh phù thuyên chuyển quân binh, như vậy Sở gia có tội cũng không cần phải hoài nghi, trãi qua Hình bộ thẩm tra xử lí, hữu tướng không thể nói gì, Sở gia một nhà khóc hết nước mắt, hô cha gọi mẹ, đáng tiếc Hình bộ là nơi chấp pháp nghiêm minh, sao có thể dễ dàng dung tha tội phạm.

Sở gia hơn tám mươi nhân khẩu, ba ngày sau đều đem đi xử trảm.

Bố cáo được dán lên, toàn bộ kinh thành đều chấn động.

Không nghĩ tới một Sở gia luôn bênh vực kẻ yếu đều bị chết thảm như vậy. Mọi người tuy rằng đồng tình bọn họ, nhưng cũng không dám nói thêm cái gì, bởi vì Bắc Tân vương thế nhưng lại là thần tử phản nghịch, mà Sở gia còn giúp đỡ Bắc Tân vương cùng nhau ám sát hoàng thượng, khẳng định cầm chắc cái chết. Loại sự tình này là không cần nghi ngờ, mọi người cũng không dám có cái gì kháng nghị, cũng không cho quyết định của hoàng thượng là có vấn đề gì.

Ai cũng biết đêm nay nhất định sẽ sinh ra biến cố.

Hình bộ hậu đường bị cháy, khắp nơi tràn ngập ánh lửa, khiến cho Hình bộ rối tung lên, mọi người vì lo chữa cháy mà vận dụng rất nhiều binh lực, thế nhưng lại có người thừa lúc loạn lạc, một bước vọt vào đại lao Hình bộ, giết chết rất nhiều binh tướng trấn giữ, đả thương một đại bộ phận người, cuối cùng đem Bắc Tân vương cướp đi.

Mộ Dung Lưu Tôn khi nghe được tin tức, cơn giận dữ bùng phát.

Hình bộ bị đốt rụi hơn phân nửa, tử tù Bắc Tân vương lại bị người cướp đi.

"Hình bộ thượng thư, ngươi còn muốn nói cái gì?" Hoàng thượng ngồi ở trên cao, sắc mặt bao phủ sương tuyết lạnh lùng, âm u căm tức nhìn Hình bộ thượng thư đang run rẩy ở phía dưới. Những mũi nhọn ánh sáng khiếp người nhằm thẳng vào tim của hắn, làm cho hắn một câu cũng không nói nên lời, chỉ biết dập đầu, sắc mặt khổ sở, xem ra hôm nay là ngày giỗ của hắn.

"Ầm Ầm "

Hoàng thượng đã mất đi kiên trì, hướng phía ngoài kêu lên: "Người đến, đem Hình bộ thượng thư dẫn đi, nhốt vào trong đại lao."

"Dạ, hoàng thượng" Hoa Ly Ca dẫn người tiến vào, rất nhanh đem Hình bộ thượng thư lôi ra ngoài.Trên đại điện, xa xa còn nghe được Hình bộ thượng thư vô lực cầu xin: "Hoàng thượng tha mạng, hoàng thượng tha mạng."

Đại điện, một mảnh xơ xác tiêu điều.

Hoàng đế vẻ mặt âm ngao, đôi mắt đen tựa như giếng cổ ngàn năm sâu thăm thẳm, một điểm gợn sóng cũng không có, một thanh âm băng lãnh truyền ra.

"Nam An vương, tả tướng, lập tức xuất động binh lực, tra khắp toàn thành, cần phải mau chóng bắt cho bằng được Bắc Tân vương."

Người nam nhân này thế nhưng không khác gì tang gia chi khuyển (chó chết chủ = kẻ mất đi nơi nương tựa), còn không biết sẽ làm ra hành động gì?

"Dạ, hoàng thượng, " Nam An vương cùng tả tướng lập tức lĩnh mệnh, đang chuẩn bị đi ra ngoài, thì hoàng thượng lại kêu một tiếng: "Tả tướng, đem Sở gia chuyển giao đến bộ binh, trẫm không hy vọng lại xảy ra cái gì ngoài ý muốn. Ba ngày sau, Sở gia vẫn hành hình như cũ." Hắn thật muốn nhìn xem Sở Thiển Dực này còn có biện pháp nào chịu được.

"Dạ, hoàng thượng."

Mộc Ngân lập tức cung kính lĩnh mệnh, hai người lui ra ngoài làm việc.

Bắc Tân vương bị cướp đi, đây chẳng lẽ là do Sở Thiển Dực gây nên? Hình bộ có nhiều binh tướng như vậy, nhưng nghe những binh tướng bị thương này nói, người tới không chỉ võ công lợi hại, hơn nữa nhân số đông đảo, nhìn qua đều biết đã được huấn luyện, không phải kẻ tầm thường. Sở Thiển Dực tìm ở đâu ra những người này, binh quyền Sở gia đã bị thu lại, chẳng lẽ hắn có mưu tính từ trước. Quan trọng là trước mắt của hắn mà Sở Thiển Dực dám hành động như vậy, có thể thấy được tâm kế của hắn là khá sâu, thế nhưng hắn làm sao mà làm được.

Đôi mắt của Mộ Dung Lưu Tôn lạnh lùng dị thường, trong ý nghĩ càng rõ ràng hơn trước đây.

Chẳng lẽ Sở Thiển Dực cấu kết cùng quốc gia khác. Hắn và nước khác liên thủ, là vốn muốn lợi dụng Bắc Tân vương để ăn tươi nuốt sống Huyền Nguyệt, bằng không sẽ không có cách nào giải thích hắn vì sao lại cứu Bắc Tân vương, mà không cứu người của Sở gia.

"A Cửu, lập tức mệnh lệnh ám vệ, toàn bộ xuất động, đem Lâm An thành trong ngoài lục soát một lượt, nhìn xem gần đây Lâm An thành ngoại trừ người Huyền Nguyệt, còn có người nước nào?"

"Dạ, hoàng thượng, " A Cửu lập tức đi ra ngoài, gần đây rất nhiều ám vệ đã bị hoàng thượng triệu hồi kinh thành, đúng lúc cần sử dụng đến, nên vội vàng đem kim bài phát ra.

Phượng Loan cung.

Mộc Thanh Dao cũng nhận được tin tức, Hình bộ đại lao bị đốt, Bắc Tân vương bị người cướp đi.

Lúc này tin tức không phải là Nam An vương đưa tới, mà do Mộc Thanh Dao phái Mạc Ưu xuất cung đi tìm hiểu tin tức. Bởi vì chuẩn bị xuất cung, mấy ngày gần đây, Mạc Ưu không cần ở trong cung, mà trà trộn làm tiểu dân trên phố, nghe ngóng tin tức, chờ hoàng hậu nương nương phân phó bước tiếp theo.

"Hình bộ bị đốt, người này thật to gan a? Sẽ là ai a?" Mạc Sầu chấn kinh lên tiếng trước.

Mộc Thanh Dao giận tái mặt, đôi mài nhướn lên, không cần nghĩ cũng biết kẻ cướp đi Bắc Tân vương chính là Sở Thiển Dực, nhưng hắn tại sao lại muốn cướp đi Bắc Tân vương, mà không cứu người nhà của mình? Về chuyện Sở Thiển Dực rất có khả năng cùng nước khác liên thủ, Mộc Thanh Dao cũng không có nói với hoàng thượng, nghĩ đến hắn khôn khéo như vậy, không có khả năng không biết, Mộc Thanh Dao khóe môi xuất ra nụ cười tự giễu.

Nàng vẫn là yên lặng theo dõi kỳ biến đi, tin tưởng hắn sẽ xử lý tốt.

"Hữu tướng công tử?" Ba thủ hạ trố mắt kết luận, trong đầu song song hiện lên một cái ý niệm, Sở đại công tử vì sao không cứu người nhà, mà lại dẫn người đi cứu Bắc Tân vương gia, đây là cái đạo lý gì. Cuối cùng mâu quang đồng loạt nhìn về phía chủ tử.

Mộc Thanh Dao ngưng mi suy tư, cuối cùng lên tiếng.

"Sở đại công tử cứu Bắc Tân vương trước, bởi vì ngày mai là ngày Bắc Tân vương bị xử trảm. Hắn làm như vậy bởi vì Bắc Tân vương còn có giá trị lợi dụng đối với hắn, về phần Sở gia, nếu như hắn còn có một chút nhân nghĩa, nhất định còn có phương pháp khác có thể cứu bọn họ, hơn nữa một đám người như vậy muốn cứu cũng không phải dễ."

Ba người nghe nương nương phân tích, ngơ ngẩn nhìn nàng, chuyện triều đình thật đúng là dễ thay đổi đến chống mặt, một khắc trước còn như vậy, một khắc sau đã không biết biến thành cái dạng gì, may là chủ tử quyết định đúng, phải rời khỏi nơi đây.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.