Ads
Ba ngày sau, trời sáng
sủa, trời trong nắng ấm.
Sáng sớm, hậu viện mộc
phủ nhiều thanh âm ầm ỹ, một giọng nói cao thanh âm vang vọng, đang ngủ say Mộc
Thanh Dao tức giận kêu rên, hôm nay nàng muốn lười một chút, không muốn quản
chuyện những người đó đang làm, thế nhưng ông trời đúng là không muốn cho người
ta an nhàn mà, làm cho nàng cố gắng cỡ nào cũng ngủ không ngon, thuận tay nắm lấy
một cái gối đầu bằng tơ lụa tự che đầu mình, đáng tiếc thanh âm kia vẫn cuồn
cuộn không ngừng truyền vào tai, Mộc Thanh Dao tức giận xoay người ngồi xuống,
lạnh lùng trừng mắt ngoài cửa.
"Mai Tâm, bên ngoài
thế nào ầm ĩ như vậy?"
Mai Tâm vừa nghe tiểu thư
thanh âm hàm ẩn tức giận, sớm rất nhanh chạy vào, cẩn thận mở miệng: "Tiểu
thư, hôm nay là ngày đại tiểu thư cùng nhị tiểu thư tiến cung, sáng sớm, đại
phu nhân cùng Nhị phu nhân liền dẫn một đám người ở sát vách trong viện thu
xếp, vì thế có chút ồn ào."
Trong Mộc phủ, viện của
ba vị tiểu thư song song cùng một chỗ, vì thế bên kia có tiếng động sẽ truyền
tới hai viện khác.
"Không phải chỉ là
tiến cung sao? Có cần gióng trống khua chiêng tới như vậy sao? Nếu quả thật
tiến cung làm được phi tử hãy làm."
Mộc Thanh Dao đưa tay tự
mình sữa mấy lọn tóc lộn xộn, thân thể nhất dời xuống giường, chuẩn bị đi tìm
người tính toán sổ sách, Mai Tâm cả kinh, vội vàng vươn tay ngăn trở lối đi của
nàng: "Tiểu thư, ngươi làm gì?"
"Ta nhanh chân đến
xem các nàng muốn làm gì, dĩ nhiên quấy rầy giấc ngủ của ta."
Nàng thần sắc lãnh đạm
như băng, giữa mày có quyét một chút lệ khí, đầu ngón tay nắm chặt, đã định đi
ra cửa, Mai Tâm đâu dám cho nàng đi ra ngoài, chỉ vào y phục trên người của
nàng: "Tiểu thư, ngươi sẽ mặc thế này ra cửa sao?"
"Làm sao vậy?"
Mộc Thanh Dao cúi đầu tự nhìn y phục trên người mình, không thành vấn đề a, chỉ
bất quá y phục này cánh tay bị nàng xoắn lên, quần cũng bị kéo qua bên, như thế
này cũng rất được trên thân là áo tay ngắn, hạ thân là quần soóc, lúc ngủ thoải
mái không ít, nhưng là Mai Tâm vẫn nhìn chằm chằm vào nàng, chỉ cho nàng mặc ở
trong phòng, không cho phép mặc đi ra ngoài.
"Tiểu thư, sáng sớm
hôm nay nghê vân phường mang y phục đưa tới, chúng ta đổi một bộ rồi hãy đi ra
ngoài."
"Nha, y phục tới,
vậy đổi một bộ đi, " nếu y phục đã đưa tới, vậy đổi một bộ thôi, bất quá
muốn cho nàng mặc mấy thứ y phục hoa lệ nặng nề, đánh chết nàng cũng sẽ không
mặc.
"Tốt " Mai Tâm
xoay người đi tới tủ quần áo, mở ra cánh cửa tủ, đem y phục đang treo lấy ra,
một bộ cẩm váy màu hồng phấn mỏng, kiểu dáng đơn giản nhất, sư phụ của Nghê Vân
phường đã dựa theo lời phân phó của Mộc Thanh Dao, ở cổ áo chỉ thêu độc một
cành hàn mai nở rộ, phìa dưới thêm một bức tranh long điểm, khiến cho cả bộ y
phục thoáng cái không giống với bất cứ bộ nào của người khác, nó lộ ra cao nhã
và đại khí.
"Tiểu thư, cái này
thế nào?"
"Ừ, không tệ, Nghê
Vân phường này quả nhiên có năng lực làm được theo ý muốn của người khác,
lấy cái này đi."
Mộc Thanh Dao thanh âm
vừa rơi xuống, Mai Tâm sớm đã cầm y phục đi tới cho nàng thay, y phục hoàn mỹ
phù hợp ở trên người nàng, làm nổi bật được nàng vóc người nhu mì xinh đẹp,
khúc nhiễu lả lướt, lại hợp hoàn mỹ với hai má hồng hồng, tóc đen trên đầu oản
thành búi, dùng một cành ngọc bích trâm kết lại, hai bên tóc mai hai sợi tóc
mềm mại tự nhiên được thả xuống, cả người là tiêu điểm được đập vào mắt người
khác khiến họ dời không ra tầm mắt.
"Tiểu thư, thực sự
là đẹp quá."
Mộc Thanh Dao nhìn vào
gương đồng thoả mãn gật đầu: "Ừ, vẫn là Mai Tâm khéo tay a, người nhờ ăn
mặc, phật nhờ vát vàng, quả nhiên không giả."
"Là do tiểu thư lớn
lên đẹp, " Mai Tâm mím môi cười rộ lên, tiểu thư vẫn như cũ lãnh lãnh đạm
đạm, nhưng khi quen thuộc cá tính của nàng, Mai Tâm tựa hồ không còn sợ nàng
như trước, hơn nữa lại đặc biệt thích nàng, nàng tuy rằng lãnh, nhưng cho tới
bây giờ cũng không đánh chửi nô tỳ các nàng, nói chuyện cũng không ỷ thế, cũng
sẽ không động một chút là răn dạy các nàng, vì thế mấy tiểu nha đầu hiện tại
thích ở trong Thanh viện vô cùng, trước đây đều mong ngóng sang hầu hạ các viện
khác, hiện tại thì ai cũng không muốn đi.
"Đi, chúng ta đi
nhìn sát vách muốn lăn qua lăn lại tới khi nào?"
Mộc Thanh Dao nghe được
sát vách lần thứ hai truyền đến tiếng thét chói tai, nhè nhẹ lãnh khí bị lây
đến đuôi lông mày, nàng vừa mới thiếu chút nữa đã quên rồi, không nghĩ tới bên
kia còn lăn qua lăn lại một chút cũng không để yên, không phải thu thập từ sáng
sớm rồi sao? Còn muốn nháo đến thời gian nào.
"Dạ, tiểu thư."
Chủ tớ hai người ra khỏi
phòng môn, trước mặt nhìn thấy Lục nhi cùng Tiểu Liên, ngẩng đầu lên nhìn bản
thân tiểu thư, ngơ ngác thật lâu cũng không có phản ứng, đợi tiểu thư đi tới,
mới hồi phục tinh thần lại.
"Tiểu Liên, bấm bấm
ta, bấm bấm ta, mới vừa rồi, người kia là tiểu thư sao?"
Tiểu Liên bấm Lục nhi một
cái, đau đến nàng cắn răng nhếch miệng: "Nha đầu chết tiệt kia, đau quá
a."
Lục nhi đưa tay lên gõ
đầu Tiểu Liên một cái, Tiểu Liên ủy khuất chu miệng lên tiếng: "Không phải
ngươi kêu người ta bấm hay sao, hiện tại lại ngại đau."
"Trời ạ, vừa đó là
tiểu thư sao? Tựa như thiên tiên vậy, đừng nói là mộc phủ, liền là cả kinh
thành, cũng không ai có khuôn mặt đẹp như tiểu thư, trước đây vì sao không ai
phát hiện thế? Còn nói đại tiểu thư là cái gì là kinh thành mỹ nữ, thực sự là
mắt bị mù."
Lục nhi nóng giận căm hờn
mắng, nàng hoàn toàn đã quên, tiểu thư của mình trước đây có bao nhiêu là kinh
khủng, căn bản cho tới bây giờ không ai từng gặp qua chân diện mục của nàng,
nàng vẫn là một dạng trang điểm xinh đẹp bôi lên mặt những mỹ phẩm đậm lòe
loẹt.
"Đúng vậy, những
người đó ánh mắt ở phía sau lỗ tai, thế nhưng nói tiểu thư của chúng ta là háo
sắc nữ, tiểu thư của chúng ta không biết có bao nhiêu đẹp đâu, đáng giá háo sắc
sao?"
Tiểu Liên phối hợp Lục
nhi nói, hai nha đầu to nhỏ, sớm đã đem chuyện trước kia toàn bộ quên sạch,
hiện tại các nàng thích tiểu thư, vì thế nhìn nàng cái gì cũng đều là tốt...
Nguyệt Nha hiên, chính là
nơi ở của đại tiểu thư, ngay sát vách, không xa viện của Mộc Thanh Dao, tên này
cũng là do đại tiểu thư tự đặt, mộc đại tiểu thư nàng là nữ nhân tài ba kiêm mỹ
nữ của kinh thành, chỗ ở, sao có thể tùy tùy tiện tiện dùng một cái tên đâu,
đương nhiên là muốn vừa nhã lại cao sang, cho nên liền có Nguyệt Nha hiên, tên
này.
Lúc này, trước cửa viện,
tiến tiến xuất xuất một phen cảnh tượng bận rộn, mà đi qua không xa nơi ấy, là
Thư Hương viện của nhị tiểu, cũng người đến người đi vô cùng
náo nhiệt...
Mộc Thanh Dao đứng ở
trước cửa Nguyệt Nha hiên, thờ ơ lạnh nhạt nhìn những người đó bận rộn, thật
không biết các nàng hưng phấn như thế để làm gì?
Không phải là vào cung
sao? Hoàng đế còn không có cho các nàng làm phi tử đâu, dù cho làm phi tử lại
có gì đặc biệt hơn người, cần hưng sư động chúng thành như vầy không? Nếu để
cho nàng làm hoàng hậu, này mộc phủ còn có thể sống yên ổn sao?
Bất quá lúc này nàng có
làm phi tử hay không cùng Mộc Thanh Dao không quan hệ, trọng điểm là bọn họ ầm
ĩ đến nàng, Mộc Thanh Dao nghĩ đến đây, sắc mặt âm ngao, ánh mắt gần như lãnh
đạm, dẫn Mai Tâm trực tiếp đi vào Nguyệt nha hiên, người ở bên trong vừa ngẩng
đầu đã gặp nàng, ngây dại, tam tiểu thư thật xinh đẹp a, nhìn nữa, tam tiểu thư
sắc mặt lạnh quá, cặp mắt đen xinh đẹp kia như một đôi bảo kiếm lợi hại rút ra
khỏi vỏ, tiểu nha đầu run run một chút, nhỏ giọng mở miệng.
"Tam tiểu thư?"
"Ừ " Mộc Thanh
Dao dẫn Mai Tâm vẫn đi vào trong, căn bản không để ý tới tiểu nha đầu, dọc theo
đường đi rất nhiều người kinh ngạc nhìn sang, trời ạ, tam tiểu thư tùy ý chỈnh
trang một chút, thật xinh đẹp a, thực sự là người so với hoa đẹp hơn a.
Nguyệt Nha hiên kiến trúc
bên trong đại khái cùng Thanh viện không sai biệt lắm, duy nhất không cùng
chính là trong viện trồng rất nhiều hoa cỏ quý báu, trong không khí nổi lơ lửng
hương vị nồng nặc...
Mộc Thanh Dao dẫn Mai Tâm
đi thẳng đến chủ phòng ở của đại tiểu thư, trong Tây Sương phòng, thỉnh thoảng
truyền đến giọng nói khẩn trương của đại tiểu thư : "Nương, ngươi xem
trên mặt ta thấy sao? Còn có tóc ta có loạn không? Y phục đâu? Mau nhìn xem y
phục loạn không loạn?"
Đại tiểu thư tiếng nói
vừa dứt, đại phu nhân thanh âm từ ái vang lên.
"Châu nhi, ngươi
đừng hoảng, hiện tại ngươi là nữ nhân xinh đẹp nhất, đúng, nữ nhi của ta là nữ
nhân xinh đẹp nhất thiên hạ, hoàng thượng liếc mắt một cái liền sẽ thích ngươi,
đến lúc đó nhất định sẽ phong ngươi làm hoàng hậu, chớ khẩn trương, đến, thả
lỏng một ít."
Mộc Thanh Châu lập tức
mừng rỡ kêu lên: "Thật vậy chăng? Nương, cái này có thật không?"
Mộc Thanh Dao không nói
gì nhìn trời, hai mẹ con ngu ngốc này, ý nghĩ quá kỳ lạ đi, chẳng lẽ không biết
Huyền đế là người có bao nhiêu khôn khéo sao? Một người khôn khéo cực độ, tâm
cơ thâm trầm sẽ phong một nữ nhân đơn giản làm hoàng hậu sao? Chỉ sợ vị trí kia
không phải là chỗ ngồi tốt.
Hành lang hạ đứng mấy
tiểu nha đầu ngốc sửng sốt một hồi qua đi, cung kính mở miệng: "Tam tiểu
thư?"