Ads
Thái hậu quát một tiếng,
khiến Lý công công một câu nói cũng không dám nói, chỉ quỳ trên mặt đất nghe
dạy bảo, dù vậy, thái hậu nương nương sắc mặt cũng không khá hơn chút nào, trên
đại điện, ngoại trừ Lý công công đang quỳ, mặt khác còn quỳ thêm vài tên cung nữ,
lúc này ai mà dám lên tiếng, không phải không muốn sống nữa sao.
Bỗng nhiên ngoài cửa điện
có tiếng bước chân truyền đến, thủ vệ cung nữ khom người bẩm báo: "Nương
nương, hoàng hậu nương nương cầu kiến."
"Ừ?" Thái hậu
lông mài nhảy lên, vẻ tàn ác lạnh lẽo bức người trên mặt trong nháy mắt tản mát
ra thành hồng quang, khóe môi nở nụ cười huyết tinh, âm trầm phất tay: "Để
cho nàng vào đi."
"Dạ, nương
nương." Cung nữ ánh mắt có chút chỉ hoảng sợ, môi khẽ run, động tác linh
hoạt lui xuống, nàng cũng không dám nhắc tới việc hoàng hậu nương nương mang
theo hai kẻ có nhiều vết thương chồng chất, nữ nhân kia ngã trái ngã phải, các
nàng chính là tâm phúc của thái hậu Hoạ Mi cùng tiểu Thu. Trước đây, ở nơi này
luôn cùng nhau vênh váo hung hăng, hiện tại thấy hai nàng bị xử phạt, tuy rằng
nàng sợ hãi, nhưng trong lòng vẫn có chút vui sướng, cung nữ vừa lui xuống.
Trên đại điện thái hậu
nương nương điều chỉnh tốt hô hấp, sửa sang lại một chút dung nhan, phất phất
tay cường thế mệnh lệnh: "Tất cả đứng lên, cút qua một bên."
"Dạ, nương
nương." Chúng nô tài đều thở dài một hơi, nhưng vừa nghĩ tới người mới
đến, trái tim không tự chủ được nhảy mạnh lên, hoàng hậu cũng không phải dễ khi
dễ, hậu cung thực sự là không được an bình rồi, còn có quý phi nương nương,
cùng nữ nhi của Tây Môn tướng quân, chỉ sợ hồ nước này càng ngày càng đục,
không có ánh mặt trời.
Ngoài cửa điện, một đạo
thân ảnh nhanh nhẹn thướt tha thản nhiên đi tới, quanh thân bao phủ mùi thơm
thanh tuyệt, đứng yên trên đại điện, thật giống như một gốc cây vô cốc u lan,
mi tâm lãnh đạm, ánh sáng trí tuệ lưu chuyển trên đó, làm cho người ta chỉ cần
liếc mắt nhìn, liền thấy được tâm trí bất phàm, Mộc Thanh Dao mặc bộ y phục
bằng gấm hoa hồng màu tím, được cắt may khéo léo buột chặc chỗ lưng áo tạo nên
dáng điệu mảnh khảnh cực kỳ, màu thứ hai của y phục là áo choàng màu vàng, tóc
đen dài như mây được vấn cao lên, lộ ra đường cong của chiếc cổ trắng ngần mê
người, làm cho người nhìn ngây ngẩn ra.
Thái hậu nương nương ngồi
ở trên cao đang tức giận rất nhiều, cũng vì nữ nhân trước mắt rất được hoan
nghênh, nữ nhân này đúng là gặp may mắn, thơm ngát tươi đẹp, hơn nữa còn thông
minh tuyệt đỉnh, đáy lòng lại sinh ra sự tiếc nuối nhợt nhạt, vì sao nàng không
phải là hài tử của Sở gia.
"Thanh Dao thỉnh an
thái hậu nương nương."
"Ban thưởng
tọa." thanh âm của thái hậu nương nương lạnh nhạt, Mộc Thanh Dao cũng
không tức giận, càng không có chỗ nào để e ngại, mặt không đổi sắc, cười nhìn
thái hậu, mâu quang khẽ chuyển động, thân thiết mở miệng: "Thái hậu nương
nương thân thể không thoải mái sao? Có muốn Thanh Dao mời ngự y đến hay
không?"
Ánh mắt ôn nhuận, nụ cười
thanh nhã, tạo ra cảm giác khoan khoái sinh động như nước chảy mây trôi, một
giọt nước cũng không lọt, làm thái hậu nhìn ở trong mắt, hận ở trong lòng,
nhưng đồng thời trong đáy lòng xen lẫn một tầng thán phục, người thông minh
cứng cỏi thì nên phối hợp với nhau.
"Hoàng hậu thực sự
là có lòng a."
Bên cạnh tiểu Lý tử đã
dẫn hai cung nữ, mang ghế cho Mộc Thanh Dao ngồi, bên trên còn lót tấm đệm ngồi
bằng gấm, Mộc Thanh Dao ung dung thản nhiên ngồi xuống, chậm rãi vén môi cười:
"Thái hậu thân thể nặng tựa thái sơn, tại sao có thể qua loa được? Nếu như
thái hậu nương nương thực sự khó chịu, ngàn vạn không thể trì hoãn, bệnh lâu
thành tật, thế thì rất phiền toái, hoàng thượng sẽ bị thương tâm."
Mộc Thanh Dao hình dáng
tự nhiên hiền hoà, thật giống như một con dâu chân chính, thái hậu tức giận đến
nghiến răng nghiến lợi, nhưng cũng không tiện mở miệng, chỉ một đôi ánh mắt
"lên mặt nuốt người" hung tàn thỉnh thoảng bắn ra hàn quang, đáng
tiếc nữ nhân trên đại điện hình như không biết, bản thân cứ nói chuyện tự
nhiên, cho đến khi sắc mặt thái hậu càng ngày càng khó coi, mắt thấy nàng ta
muốn phát tác, nàng mới mang vẻ mặt nhàn nhã mở miệng.
"Kỳ thực hôm nay
Thanh Dao qua đây là có chuyện tìm thái hậu nương nương."
"Chuyện gì?"
Thái hậu nhíu mày, nàng hiện tại chỉ muốn lập tức đem nữ nhân này đuổi ra
ngoài, vì sao bản thân ở trong cung sinh sống nhiều năm, lại đấu không lại nàng
ta, bất kể là miệng lưỡi, lòng can đảm, sự hiểu biết, còn có mưu lược, chẳng lẽ
thực sự để cho nàng ta ở trong cung vô pháp vô thiên hay sao?
Tuyệt đối không!
Trong con ngươi của thái
hậu hiện lên hàn quang, khóe môi khắc sâu sát khí mãnh liệt.
"Phượng Loan cung
Hoạ Mi cùng tiểu Thu, sau lệnh cấm ban đêm lại dám rời khỏi Phượng Loan cung,
bản cung tra hỏi nơi đến của các nàng, các nàng nói phụng ý chỉ của thái hậu
nương nương hành sự, không biết thái hậu nương nương có ra mệnh lệnh này hay
không?"
Ngữ khí của nàng lành
lạnh, không hờn không giận, thần sắc tự có một cỗ nghiêm khắc cùng uy nghiêm,
khóe môi hiện lên nụ cười yếu ớt, mặc dù cười nhưng vẫn làm cho người ta hoảng
sợ, trên đại điện một chút âm thanh cũng không có, ánh mắt của mọi người đồng
loạt cùng nhau nhìn về phía thái hậu nương nương đang ngồi trên cao.
Phàm là người sống ở
trong cung đều biết Hoạ Mi cùng tiểu Thu là tỳ nữ Quảng Dương cung, hiện tại
hoàng hậu nương nương lấy việc này đến hỏi thái hậu, cảm thấy quái dị thế nào
ấy.
Thái hậu ở trên cao, ánh
mắt tối lại, nguyên lai Hoạ Mi cùng tiểu Thu đã bị nữ nhân trước mắt thu thập,
cho nên mới không thể tới báo cáo tin tức, nữ nhân này thật nhanh tay nhanh
chân, các nàng quả nhiên thất bại trong gang tấc, làm cho Nam An vương thoát
được tội. Nam An vương là phụ tá đắc lực của hoàng thượng, nàng vốn một lòng
muốn trừ bỏ hắn, không nghĩ tới bị nữ nhân trước mắt phá hủy chuyện tốt, thái
hậu trong lòng cừu hận, đã đạt đến khắc cốt ghi xương, có nữ nhân này sẽ không
có nàng, có nàng sẽ không có nữ nhân này.
Mộ Dung Lưu Tôn, ngươi
cho nữ nhân này tiến cung, không phải là muốn cho nàng ta cùng ai gia đấu sao?
Ai gia không tin, ai gia sẽ đấu không lại nữ nhân này, ngươi cứ chờ đó cho ai
gia.
"Hoàng hậu nói cái
gì đó, ai gia làm sao lại đem người an bài đến Phượng Loan cung đâu? Ai gia
người đã già, từ lâu mặc kệ chuyện trong cung, hai nha đầu kia ăn nói lung
tung, thật nên hảo hảo vả miệng, " thái hậu cắn răng lên tiếng, hai cung
nữ kia đã không còn tác dụng, giữ lại cũng chỉ trói buộc mà thôi, không bằng
giao cho hoàng hậu xử lý.
"Thái hậu thánh
minh, Thanh Dao cũng cho rằng như vậy, vì thế đã hảo hảo dạy dỗ các nàng, sau
này làm chuyện gì cũng cần phải động não, đừng tùy tiện đem ai mang ra, thái
hậu nương nương là một trưởng bối nhân từ, làm sao có thể làm cái loại chuyện
của bọn trộm đạo đâu, những việc này chỉ có những người hạ đẳng rách việc mới
làm thôi." (TT: cúi đầu bội phục tỷ, chửi xéo người ta mà họ không thể nào
phản bát được, phải học hỏi thui ^.^)
Lời của hoàng hậu mạnh
dạn cay cú, thanh âm không còn ôn nhuận thanh tao lịch sự như trước, bây giờ
giống như người đàn bà chanh chua mặt trầm xuống lạnh lẽo, u ám hung tàn, ánh
mắt bắn ra tia sáng khiếp người, trên đại điện, thái giám cùng cung nữ đều bị
hù đến mức mặt đổ mồ hôi lạnh, thái hậu nương nương nghe xong lời nói sắc mặt
càng tái nhợt dọa người, hoàng hậu nương nương lại làm như không biết.
"Được rồi, Thanh Dao
đã dùng cung hình trừng phạt các nàng, làm cho các nàng biết ở trong cung cái
gì nên nói cái gì không nên nói."
"Ngươi..." Thái
hậu tức giận đến trừng mắt, một câu nói cũng nói không nên lời, tiếng thở càng
ngày càng nặng, bên cạnh Lý công công vội vàng tiến lên một bước đỡ lấy thân
hình của thái hậu, giúp nàng dễ thở hơn, thật lâu sau thái hậu mới chậm rãi đều
hòa hơi thở, Lý công công nhỏ giọng trấn an nàng: "Thái hậu nương nương, thân
thể quan trọng hơn a."
Thái hậu sắc mặt mặc dù
lạnh, cũng không nói nữa lời, nàng biết nữ nhân trước mắt muốn chọc giận nàng,
làm cho nàng không kịp suy nghĩ mở miệng nói ra những đều không nên nói, bất
quá nàng tuyệt đối sẽ không để cho nàng ta nắm được nhược điểm, sự phẫn nộ lúc
nãy cũng đã qua, sắc mặt dù lạnh, nhưng cuối cùng cũng trấn định lại, lúc này
nàng thất bại, không có nghĩa là tiếp theo cũng bại, cuối cùng nàng cũng triệt
để nhận thức được bản lĩnh nữ nhân này, đó chính là phải ngăn chặn không thể
gấp, nàng muốn từng bước từng bước một mà tiến hành, nàng không tin không trị
được nàng ta.
Chương
73.2
"Hoàng hậu xử phạt
là phải, đối với những người không tuân thủ quy củ trong cung, nhất định phải
trừng trị nặng."
"Tạ ơn thái
hậu." Mộc Thanh Dao ánh mắt lóe ra một chút, rất nhanh mất đi nhã hứng vui
đùa với thái hậu, thái hậu đã hiểu ra mưu kế trong lòng của nàng, kế tiếp lại
làm sao đã kích đây, chỉ sợ nàng ta sẽ không lộ ra chân tướng, vậy sao không
tốc chiến tốc thắng, nghĩ thế, Mộc Thanh Dao miễn cưỡng mở miệng: "Thái
hậu không muốn nghe hai nữ nhân kia nói như thế nào sao?"
"Không cần, hoàng
hậu cứ xử phạt đi."
Lời nói lạnh lùng vô
tình, làm cho rất nhiều người trên đại điện trong lòng băng giá, Hoạ Mi cùng
tiểu Thu hầu hạ thái hậu rất tận tâm, bây giờ không còn giá trị lợi dụng, đã
lập tức bị đẩy ra ngoài.
Mộc Thanh Dao cũng sẽ
không như ý muốn của thái hậu, nàng ta đã đem người thả vào Phượng Loan cung
của nàng, hiện tại muốn đem người đẩy ra ngoài là được sao? Nàng cũng không
phải là người dễ bị đuổi như vậy, khóe môi nhất câu nở nụ cười lạnh mỏng.
"Bản cung làm sao có
thể tùy tiện xử trí được, đường đường hậu cung của Huyền Nguyệt quốc, lại có nô
tài phạm thượng đến bực này, ngay cả thái hậu cũng dám vu oan, đúng là tự tìm
cái chết."
Mộc Thanh Dao tàn nhẫn
lên tiếng, ánh mắt phóng ra tia sáng giết người, hướng ra ngoài cửa điện kêu
một tiếng: "Người đến, đem hai kẻ không biết phân biệt lớn nhỏ mang
vào."
Tiếng nói vừa dứt, thái
hậu đang ngồi phía trên ánh mắt u ám hẳn đi, nghi hoặc nhìn chằm chằm Mộc Thanh
Dao, nữ nhân này muốn làm gì? Cũng không nói được một lời cùng đợi động tác kế
tiếp của nàng.
Bên ngoài cửa lớn, Mạc
Sầu cùng Mai Tâm dẫn hai cung nữ, đem Hoạ Mi cùng tiểu Thu đang bị giam giữ
tiến vào, hai nữ nhân kia sắc mặt trắng bệch, vết thương trồng chéo, vừa đi vào
đại điện, ngẩng đầu nhìn thấy hoàng hậu nương nương, so với thấy quỷ cũng không
kém bao nhiêu, thân thể run rẩy lập cập, tay chân bất ổn té ngã trên mặt đất,
liên thanh cầu khẩn.
"Thái hậu nương
nương cứu nô tỳ, thái hậu nương nương cứu nô tỳ, nô tỳ chịu không nổi
nữa."
Hoạ Mi cùng tiểu Thu thét
chói tai không ngớt giống như bị người ta bóp cổ, hiện tại thái hậu chính là
người cứu mạng của các nàng, cung hình đáng sợ thực sự làm cho người ta chịu
không nổi, làm cho người ta hận không thể chết đi cho rồi, cho tới bây giờ cũng
không nghĩ nên tới thế gian này.
"Lớn mật cẩu nô tài,
cũng dám vu hãm ai gia."
Thái hậu con ngươi nhấp
nháy, âm u không gì sánh được, sắc mặt dữ tợn trừng mắt nhìn Hoạ Mi cùng tiểu
Thu, hung hăng răn dạy, nàng làm sao có thể thừa nhận đem người đặt tại Phượng
Loan cung, nếu quả thật thừa nhận, từ nay về sau làm sao có thể đứng vững trong
cung.
Hoạ Mi cùng tiểu Thu hình
như bị đã kích rất nặng, hoàn toàn không nghĩ tới sẽ phát sinh chuyện như vậy,
thái hậu giống như người lạ răn dạy các nàng, chẳng lẽ trời muốn diệt các nàng
sao?
Hai nữ nhân khóc lên,
trên đại điện vang lên tiếng gào thét bi thương kinh hãi của các nàng.
"Thái hậu, người xem
các nàng đến bây giờ mà còn vu hãm người, người nói chuyện này nên xử lý như
thế nào đây? Bản cung đã biết, nếu để cho loại chuyện này để những kẻ lắm mồm
truyền ra ngoài, không chừng nói ra những lời không tốt đẹp cho thái hậu, như
vậy sẽ tổn hại đến mặt mũi của thái hậu"
Mộc Thanh Dao tựa hồ thật
khó xử, trên gương mặt tuệ chất như hoa lan, dường như đang suy nghĩ làm thế
nào để xử phạt các nàng.
Thái hậu cắn răng, dùng
sức thở ra, trấn an chính mình.
Không thể giận, không thể
giận, ngàn vạn lần đừng trúng quỷ kế của nữ nhân này, nàng ta chính là muốn
mình tức chết, mình tại sao có thể cho nàng ta toại nguyện?
"Nô tài chết tiệt,
dám gây xích mích tình cảm giữa ai gia cùng hoàng hậu trong lúc này, người đâu,
đem ra ngoài đánh nặng hai mươi đại bản cho ai gia."
Thái hậu tàn nhẫn mệnh
lệnh, thái giám Quảng Dương cung chạy vội đến, kéo Hoạ Mi cùng tiểu Thu, túm ra
bên ngoài, hai nha đầu lúc này hoàn toàn mất hết phản ứng, tựa như choáng váng,
trong lòng chỉ có một ý nghĩ, hôm nay khó thoát khỏi cái chết, các nàng thành
vật hy sinh trong cuộc đấu giữa thái hậu cùng hoàng hậu, sớm biết rằng như vậy,
lúc trước an phận chút có phải hơn không.
"Khoan đã."
Hoàng hậu mở miệng, thái
giám Quảng Dương cung cũng không dám động, sợ hãi ngước mắt nhìn hoàng hậu,
không biết nàng vì sao bỗng nhiên gọi bọn họ lại, muốn làm gì?
Mộc Thanh Dao thần sắc
vẫn mang theo uy nghiêm, khóe môi vẫn cười nhạt, tiếng nói thanh duyệt cứng
rắn.
"Hai người nô tài
chết tiệt này, ngay cả thái hậu cũng dám vu cáo, nếu như không trừng phạt nặng,
chỉ sợ sau này trong cung sẽ có người học theo, chẳng phải sẽ khơi mào sự bất
hòa trong hậu cung sao, kéo xuống hình trượng đánh chết."
"A, không nên a,
hoàng hậu nương nương tha mạng a, hoàng hậu nương nương tha mạng a."
Hoạ Mi cùng tiểu Thu giờ
khắc này, cuối cùng cũng đã hiểu, nếu so sánh sự ngoan độc, hoàng hậu không
thua thái hậu suýt, nếu như chọc tới nàng, bị chết sẽ thảm hại hơn, thế nhưng
các nàng hiểu được thì đã muộn.
Mộc Thanh Dao mệnh lệnh
xong, quay đầu tự tiếu phi tiếu nhìn thái hậu ở trên cao.
"Thái hậu nương
nương cho rằng như thế được không? Lấy lần này để cảnh cáo thái giám cùng cung
nữ hậu cung, cuộc sống ở trong cung, vẫn nên an phận mới là tốt."
Thái hậu lúc này đã không
còn lời nào có thể nói, nữ nhân này thiết kế một cái lồng chết cho nàng, hiện
tại nàng đâm lao phải theo lao, mặc dù có lòng buông tha cho Hoạ Mi cùng tiểu
Thu cũng không được, chỉ trách hai nha đầu này không đủ khôn ngoan, chỉ chuyện
đơn giản đã lộ ra nhược điểm, tự tìm cái chết mà thôi, thái hậu nhắm mắt lại,
hung tàn phất tay.
"Dẫn đi loạn côn
đánh chết"
Lời vừa nói ra, trong đại
điện tựa như bao phủ một tầng sương lạnh lẽo, mọi người chỉ cảm thấy bị đóng
băng ba thước, quanh thân lạnh giá, Hoạ Mi cùng tiểu Thu nghe một tiếng loạn
côn đánh chết, tuyệt vọng cười lên, một bên cười một bên điên cuồng kêu gào.
"Thái hậu nương
nương, người thật nham hiểm, nô tỳ là vì người, nô tỳ chính là thành quỷ cũng
sẽ không bỏ qua cho người."
"Còn không kéo xuống
đánh."
Thái hậu da đầu phát
lạnh, trầm mặt lạnh lẽo phất tay, mệnh lệnh thái giám đem người dẫn đi chấp
hình.
Mộc Thanh Dao nhàn nhạt
cười, tùy ý mở miệng phân phó: "Mạc Sầu, đi canh chừng một tí, đừng làm
cho kia hai nha đầu chạy, nếu như các nàng chạy, thái hậu nhất định sẽ tức
giận, chúng ta không thể để cho thái hậu nương nương giận."
"Dạ, hoàng hậu nương
nương."
Mạc Sầu lĩnh mệnh, theo
thái giám cùng nhau đi ra ngoài, rất xa, còn nghe được tiếng nguyền rủa tuyệt
vọng của Hoạ Mi cùng tiểu Thu, theo ngoài cửa điện một tiếng rồi một tiếng
truyền vào.
Ngồi trên cao, thái hậu
sắc mặt trắng bệch, cả khuôn mặt đều đổ mồ hôi, mệt mỏi chống đỡ đầu, nói đến
giết người, nàng cũng giết không ít, thế nhưng cho tới bây giờ, cũng không quá
suy yếu giống như hôm nay vậy, bởi vì nàng căn bản không muốn giết người, chỉ
vội vã vì áp lực của người khác mà giết người, trong lòng thở ra một hơi thở,
hơn nữa nghe Hoạ Mi cùng tiểu Thu nguyền rủa, trong lòng hoảng sợ nhanh chóng
hít thở không thông, một trận rồi một trận như muốn ngất đi, nhưng trước mặt nữ
nhân này, nàng phải nỗ lực chống đỡ, tuyệt đối không thể chịu thua.
"Hoàng hậu, hai kẻ
đần độn kia đã xử trí, ai gia mệt mỏi, hoàng hậu trở về đi."
"Dạ, thái hậu nương
nương, " Mộc Thanh Dao không nóng không lạnh đứng dậy, làm lễ cáo lui, dẫn
Mai Tâm cùng Băng Tiêu ra khỏi đại điện của Quảng Dương cung.
Chương
73.3
Trời thế nào lại xanh như
vậy, mây thế nào lại trắng như vậy chứ? Tâm tình khoan khoái tựa như có dòng
suối trong lành chảy qua.
Lần này nàng đã thắng
được một chút, nhưng mà sau này nàng cùng thái hậu cho dù có chính thức giao
chiến, chỉ sợ lần sau sẽ càng thêm chấn động lòng người…
Phượng Loan cung...
Mộc Thanh Dao mặt không
chút thay đổi ngồi ngay ngắn ở đại điện, hơi nghiêng trên trường kỷ, Mai Tâm
rót trà đưa đến, cả tòa điện bao phủ sự yên tĩnh không tiếng động, hôm nay
chuyện xử trí Hoạ Mi cùng tiểu Thu, các nàng đều đã nghe nói, lúc này chỉ cảm
thấy một trận áp lực, người đắc tội với hoàng hậu, chỉ sợ không có kết cục tốt,
cho nên bọn họ vẫn là kiềm chế một chút.
"Nương nương, mời
dùng trà."
"Ừ " Mộc Thanh
Dao tiếp nhận chung trà, khuôn mặt ung dung nhàn hạ, Mai Tâm đi tới phía sau
của nàng, bóp vai cho nàng, nhẹ giọng mở miệng: "Nương nương, vì sao không
buông tha cho Hoạ Mi cùng tiểu Thu vậy?"
"Buông tha các nàng,
ta cũng muốn buông tha các nàng, nhưng ngươi đừng quên các nàng là người thái
hậu, nếu như thả các nàng, chính là thả hổ về rừng, ngươi nói ta sẽ giữ lại một
tai họa bên người sao?" Mộc Thanh Dao lời nói lạnh lùng, khói trà nóng bốc
lên tiêm nhiễm vào trong mắt của nàng, làm cho nó có chút sương mù, nhìn không
rõ lắm, chỉ nghe nàng sau đó mở miệng: "Nếu như ta buông tha các nàng chính
là tự gây khó dễ cho mình, đối với địch nhân từ, chính là đối với mình tàn
nhẫn, ngươi biết không?"
Mai Tâm thấy nương nương
có chút tức giận, hù nàng ùm một tiếng quỳ xuống: "Nô tỳ đáng chết, không
nghĩ tới nhiều như vậy, chỉ nhìn thấy hai nha đầu kia đáng thương."
"Mỗi người đứng
trước cái chết đều đáng thương, loài chim trước khi chết, sẽ phát ra tiếng kêu
buồn bã, người trước khi chết, đều nói những điều thiện, bất cứ người nào trước
lúc chết, đều làm người ta đồng tình, thế nhưng ngươi có nghĩ qua các nàng trước
khi chết đã làm những chuyện gì không? Không biết đã hại bao nhiêu người, chẳng
lẽ những người đó đều đáng chết sao?"
Mộc Thanh Dao lời nói
lạnh lẽo vang vọng ở trong đại điện, rất nhiều người nghe được run như cầy sấy,
nhưng lại cảm thấy hoàng hậu nương nương hiên ngang lẫm liệt, lời kia cũng rất
có đạo lý.
Ngoài cửa điện, Mạc Sầu
đi đến, quét mắt liếc nhìn Mai Tâm một cái, thấy nương nương sắc mặt không tốt
lắm, cũng không dám hỏi nhiều, cung kính bẩm báo.
"Nương nương, đã xử
lý."
"Ừ, vậy là tốt
rồi." Mộc Thanh Dao gật đầu một cái, liếc nhìn Mai Tâm: "Ngươi cũng
đứng lên đi, tâm địa thiện lương rất tốt, nhưng đừng quên, đây là hoàng cung,
vẫn nên để tầm nhìn xa một chút sẽ tốt hơn, bằng không lần sau chết như thế nào
cũng không biết."
"Dạ, nương nương, nô
tỳ đã biết." Mai Tâm nhu thuận mở miệng.
So với Phượng Loan cung
an bình.
Thì Quảng Dương cung một
mảnh mưa tuyết băng sương, bừa bãi đầy đất, trên đại điện đồ sứ, ngọc khí, vỡ
vụn văng khắp nơi, trong cung điện lớn lặng ngắt như tờ, ai cũng không dám nói
chuyện, ngay cả thở mạnh đều không ai dám, chỉ sợ vừa thở ra, sẽ là tử tội.
Ngồi trên cao, thái hậu
nương nương sắc mặt đầy trời u ám, trong cặp mắt kia, hằn lên những tia máu đỏ
ngầu, nghiến răng nghiến lợi
tựa như một quỷ dạ xoa, hoàn toàn không giống thái độ ung dung quý phái như lúc
trước, nàng là bị hoàng hậu làm cho điên rồi, mấy lần giao đấu, nàng không có
một phần thắng, nữ nhân kia hành sự thủ đoạn, nhanh nhẹn không kịp phản ứng,
làm cho người ta khó lòng phòng bị, xem ra nàng phải chủ động xuất kích mới
được, không thể ngồi chờ chết...
Thái hậu tâm tư đang quay
cuồng để nghĩ đối sách, thì trong đại điện một đạo thân ảnh cao gầy, chính là
công chúa Mộ Dung Như Âm, tùy ý liếc đại điện một cái, hiểu rõ ở trong lòng
liền nhướng lông mày: "Đều đi xuống đi."
"Dạ, công
chúa."
Mọi người thở dài một
hơi, đứng dậy chậm rãi lui xuống.
Thái hậu trong mắt u ám
lạnh lùng trừng mắt nhìn nữ nhi, nha đầu kia thật tự tung tự tác, đem Quảng
Dương cung trở thành cung điện của nàng, đang định phát tác, thì Mộ Dung Như Âm
đã sớm nhảy phía trước một bước, mặt mài mỉm cười mở miệng: "Mẫu hậu, nhi
thần biết mẫu hậu trong lòng phiền muộn, nhi thần cho mẫu hậu biết một chuyện
quan trọng."
Ánh mắt của Mộ Dung Như
Âm hiện lên tia gian xảo, khóe môi câu ra nụ cười đắc ý, thêm tư thái cao ngạo.
Bất quá đối với những lời
của nàng, thái hậu căn bản không muốn nghe, con gái của mình là năng lực gì,
nàng còn không biết sao? Nàng ta có thể nghĩ ra cái chủ ý hay gì, chỉ biết khi
dễ cung nhân, ăn được uống được mà thôi, còn có thể nghĩ chủ ý sao?
Đôi mắt lành lạnh của
Thái hậu hoài nghi quét nhìn Mộ Dung Như Âm một cái, công chúa vừa nhìn thấy sự
xem thường trong mắt của mẫu hậu, lập tức nóng ruột vọt tới bên cạnh mẫu hậu,
ghé vào lỗ tai nhỏ giọng nói thầm, từ từ ánh mắt của thái hậu nương nương sáng
rực lên, không còn âm ngao như lúc trước, cả khuôn mặt lộ ra hào quang, chậm
rãi gật đầu, cuối cùng đợi khi Mộ Dung Như Âm nói xong, thái hậu nương nương
lại nở nụ cười.
"Tốt, quả nhiên là
diệu kế, tốt, tốt."
Thái hậu tán thưởng xong,
như nhớ tới một việc, diệu kế này là nữ nhi nghĩ ra sao? Này mười bảy năm qua
từ nhỏ đến lớn cũng chưa thấy qua nữ nhi có tài trí gì hơn người, bây giờ thành
thiếu nữ tự nhiên thông vậy sao, ánh mắt thái hậu nhíu lại, nhàn nhạt mở miệng.
"Như Âm, nói cho mẫu
hậu biết, là ai giúp ngươi nghĩ ra cái chủ ý này?"
Mộ Dung Như Âm ngẩn ra,
lập tức giận lên, bất mãn kêu to: "Mẫu hậu, người nói lời này là có ý gì?
Nhi thần mấy ngày nay một mực muốn giúp người, thật vất vả mới nghĩ ra một kế,
ngươi lại hoài nghi không phải nhi thần nghĩ ra, lần sau mặc kệ mẫu hậu có
chuyện gì, nhi thần cũng mặc kệ, được chưa?"
Thái hậu vừa nhìn thấy
Như Âm tức giận, vội vươn tay ra kéo nàng lại, xem ra cô gái này đã thông suốt,
nếu như Ngữ Yên cũng trợ giúp nàng, nàng có thể như hổ thêm cánh, Ngữ Yên là
một nữ nhân thông minh, đáng tiếc nàng si mê quá nặng.
"Được rồi, mẫu hậu
đã trách oan Như Âm, sau này không có việc gì thì giúp đỡ mẫu hậu nghĩ kế,
chúng ta mẹ con hai người liên thủ, cũng không tin trừng không trị được nữ nhân
kia."
"Mẫu hậu yên tâm đi,
nhi thần nhất định sẽ giúp đỡ mẫu hậu, " Mộ Dung Như Âm tiếu ý lan tràn,
làm gương mặt xinh đẹp trở nên khủng bố hung tàn, Mộc Thanh Dao ngươi tự cho là
đúng, dám giáo huấn bản công chúa, chẳng lẽ bản công chúa sợ ngươi sao, ngươi
cứ chờ đó, nhất định ta sẽ làm cho ngươi sống không bằng chết...
"Ừ, mẫu hậu biết Như
Âm có lòng trợ giúp mẫu hậu rồi, đi về trước đi."
"Dạ, mẫu hậu."
Như âm cung kính lĩnh mệnh, chậm rãi đi xuống đài cao, vẻ mặt xuân phong đắc ý,
dung nhan tựa như bao phủ mật ngọt, đặc biệt ngọt ngào.
Bên ngoài cửa điện, chỉ
nghe thanh âm của nàng vang lên: "Đi vào, đem đại điện quét sạch sẻ."
"Dạ, công
chúa." Có cung nữ lên tiếng trả lời, đợi đến khi Như Âm công chúa rời đi,
mấy người cung nữ cẩn thận từng li từng tí đi tới, chỉ thấy thái hậu nương
nương hoàn toàn không còn lạnh lùng tàn bạo như lúc trước nữa, khuôn mặt như
trẻ ra. Thật không biết Như Âm công chúa nói chuyện gì, làm cho thái hậu nương
nương hài lòng như vậy, mấy người cung nữ tay chân nhanh chóng quét dọn đại
điện.
Thái hậu mắt thấy đại
điện đã khôi phục sạch sẽ, phất tay ý bảo các nàng đi xuống, chỉ giữ lại một
mình Lý công công.
"Tiểu Lý tử, lập tức
kêu Tần Hạo tới gặp ai gia."
"Dạ, nương nương,
người chờ một chút, tiểu nhân đưa Tần Hạo qua đây." Lý công công cẩn thận
gật đầu, thân thể vừa lui, liền nhanh chóng đi ra ngoài.
Tần Hạo rất nhanh được
mang vào Quảng Dương cung, bất quá lần này không có đi cửa chính, mà theo thông
đạo bí mật tiến vào tẩm cung, bên trong tẩm cung, thái hậu tùy ý tựa vào trên
trường kỷ, ung dung thong thả nhìn Tần Hạo, Tần Hạo cung kính thi lễ với thái
hậu.
"Tần Hạo tham kiến
thái hậu."
"Đứng lên đi, "
thái hậu phất phất tay, mâu quang liền dời cái nhìn về phía Tần Hạo đang ở bên
người Lý công công, Lý công công lập tức hiểu ý khom người: "Tiểu nhân lui
xuống trước."
"Đi xuống đi."
Đợi được Lý công công đi
ra bên trong tẩm cung vắng
vẻ không tiếng động, thái hậu khẽ thở dài một hơi, khuôn mặt ứ đọng, Tần Hạo
quan tâm hỏi: "Thái hậu nương nương có chuyện gì lo lắng sao?"
"Đừng nói nữa, từ
khi nữ nhân kia tiến cung đến nay, bản cung cũng không có một ngày dễ
chịu." Thái hậu khi nói đến nữ nhân kia, thì trong lòng liền hận nghiến
răng nghiến lợi, sắc mặt xấu xí đến cực điểm, Tần Hạo nghe xong thái hậu nói,
lập tức quanh thân hiện vẻ ác độc, trầm giọng mở miệng: "Tần Hạo sẽ đi
giết nữ nhân kia."
"Khoan, không thể lỗ
mãng, nữ nhân kia bên người có thủ hạ rất lợi hại, ngươi đừng mạo muội hiện
thân, nếu làm kinh động nàng, chỉ sợ thất bại trong gang tấc, ai gia tìm ngươi
đến, là cho ngươi đem tổng quản Xuân Hàn Phượng Loan cung, đưa đến đây cho bản
cung, nô tài đáng chết này, xảy ra chuyện lớn như vậy, hắn lại dám từ đầu tới
đuôi không đếm xỉa đến, ai gia tuyệt đối không bỏ qua cho hắn."
Tần Hạo vừa nghe thái hậu
nói, lập tức ôm quyền lĩnh mệnh: "Nương nương yên tâm đi, Tần Hạo nhất
định đem người đưa tới."
"Ngươi cẩn thận một
chút, chớ kinh động nữ nhân kia, ngươi là bùa hộ mệnh của ai gia."
Thái hậu thân thiết dặn
dò, trong mắt củaTần Hạo hiện lên một tia cảm động, gật đầu lĩnh mệnh:
"Nương nương yên tâm đi, Tần Hạo sẽ cẩn thận hành sự."
"Đi thôi, "
thái hậu nương nương nhìn bóng lưng cao to của Tần Hạo rời đi, một người cao to
ngạo nghễ như vậy, thật giống với hắn năm đó, đáng tiếc chính mình đã phụ hắn,
thực sự là một cuộc nghiệt duyên a, nhưng kết quả là, mình chiếm được cái gì,
sự vui vẻ sao? Nếu như lúc trước không tiến cung, tất cả đều đã khác, nhưng bây
giờ nghĩ những thứ này còn có tác dụng gì? Trong mắt Thái hậu một mảnh ánh sáng
sắc bén, hiện tại chỉ có thể đánh trận này mà thôi....
Lần này Nam An vương rửa
được tội danh, toàn bộ là do mưu kế của hoàng hậu.
Hoàng đế Mộ Dung Lưu Tôn
ở Thiên điện của Lưu Ly cung mở tiệc
chiêu đãi hoàng hậu, đồng thời cũng mời Nam An vương Mộ Dung Lưu Chiêu.
Trong đêm tối, trên trời
đầy những ngôi sao, bầu trời trong vắt giống như phiến ngọc lưu ly màu lam, gắn
vô số bảo thạch lòe lòe nhấp nháy.
Gió nhẹ thổi qua lạnh như
nước, đỉnh nhuyễn kiệu xuyên qua nhiều hành lang đình đài cột trụ, phía trước
có thái giám cầm đèn, phía sau có cung nữ đi theo, đoàn người ung dung thong
thả hướng Lưu Ly cung mà đi.
Trước cửa Lưu Ly cung, A
Cửu dẫn một đống thái giám trong ngóng mong mỏi, hoàng thượng cùng Nam An vương
ở trong Thiên điện, hiện tại còn chỉ còn thiếu hoàng hậu nương nương, đáng tiếc
hoàng hậu nương nương khoan thai nên tới chậm, không phải không tới chứ, A Cửu
mang bộ dạng lo lắng, tuy rằng cảm giác khả năng này không lớn, nhưng hoàng hậu
tựa hồ chuyện gì cũng có thể làm ra được.
Đang lo lo lắng lắng, thì
nhuyễn kiệu lặng yên không một tiếng động đi tới trước cửa cung, kiệu vừa để
xuống đất, liền có cung nữ tiến lên nhấc tấm màn kiệu, từ trong màn đi ra một
người, không phải nương nương còn ai?
Chương
73.4
Nương nương hôm nay không
giống với ngày thưòng, lịch sự tao nhã hơn nhiều lắm, quanh thân lười biếng,
trên người mặc áo màu hồng phấn cổ áo có thiêu hoa mai bổ sung cho vạt áo đơn
giản, bên dưới mặc một bộ váy dài màu vàng bằng gấm, tóc tùy ý búi cao lên, cắm
một cây ngân trâm, từ trên xuống dưới đều lộ ra nét tỉ mỉ tinh xảo, chính xác
như một món gốm sứ tinh xảo đặc sắc, A Cửu thu hồi tầm mắt, đi lên hai bước,
dẫn người qua thỉnh an.
"Tham kiến hoàng hậu
nương nương, hoàng thượng cùng Nam An vương gia đã ở trong Thiên điện, nương
nương xin cùng tiểu nhân đi vào."
"Ừ " Mộc Thanh
Dao gật đầu một cái, dáng người nhẹ nhàng đong đưa một chút, thật giống như
dương liễu chuyển động, trêu chọc ánh mắt người ta, trong tay nắm một cái khăn
gấm, tản ra nhàn nhạt mùi hoa cỏ thơm ngát, khiến cho người tới gần bên cạnh
nàng, như đang ở giữa ánh nắng ngày xuân.
A Cửu đằng trước dẫn
đường, Mộc Thanh Dao mang theo Mai Tâm cùng Mạc Sầu còn có Băng Tiêu ba người
cùng theo phía sau, đoàn người đi vào Thiên điện...
Trong ngoài Thiên điện,
đều sáng như ban ngày, trước cửa điện, cung nữ cùng thái giám đứng hầu, rất xa
nhìn thấy A Cửu công công đi tới, người quanh thân lãnh đạm ngạo nghễ không
phải hoàng hậu thì là ai? Lập tức thái giám bẩm báo hô lên: "Hoàng hậu
nương nương giá lâm."
Tiếng la kia vừa xong,
Mộc Thanh Dao đã đến trước cửa Thiên điện, ưu nhã nhắc làn váy, bước lên bậc
thềm.
Chỉ nghe trong Thiên điện
vang lên thanh âm vững vàng lành lạnh: "Vào đi."
Chính là hoàng đế Mộ Dung
Lưu Tôn, Mộc Thanh Dao cũng không cùng hắn khách khí, dẫn một đống người đi
vào.
Thiên điện so với chính
điện đơn giản hơn nhiều, bên trong vẻ xa hoa lộ ra sự kỹ càng chu đáo, ngọc khí
thượng đẳng, đồ cổ, được bài biện hợp lý, mỗi một chỗ đều tự nhiên hài hòa, Mộc
Thanh Dao hai mắt đánh giá xong, cuối cùng đem mâu quang dời về phía ở giữa
Thiên điện.
Hoàng thượng đã bày đầy
một bàn tiệc, hoàng thượng ngồi ở giữa, thay đi minh hoàng long bào, mặc bộ
mãng bào dài mang hương sắc mùa thu, cả người bao phủ khí phách lãnh khốc, cũng
nhè nhẹ lộ ra mùi vị ôn nhuận như nước, trên ngũ quan tuấn mỹ nụ cười ấm áp tỏa
sáng, đôi mắt đen giống như tràn đầy sức sống, trong vòng ba thước đều có tình
cảm ấm áp, Huyền đế như vậy thật đúng là hiếm thấy, xem ra đêm nay tâm tình của
hắn không tệ.
Mà bên cạnh hoàng thượng
chính là Nam An vương Mộ Dung Lưu Chiêu vừa mới được cởi bỏ tội danh, mặc bộ áo
choàng màu tím hoa cà, quanh thân lạnh như tảng băng, ngũ quan tựa điêu khắc,
vẫn lạnh băng như trước, cũng không phải vì Mộc Thanh Dao đã từng ra tay giúp
đỡ hắn, mà thay đổi khuôn mặt, chỉ bất quá trong mắt hắn đã mất đi sự tàn bạo,
mơ hồ mang vẻ kính nể.
"Dao nhi, mau tới
đây ngồi xuống, hôm nay ba người chúng ta hảo hảo uống hai chén."
Mộc Thanh Dao cau mài một
chút, không tự ti cũng không kiêu ngạo đi tới, dù sao nàng qua đây chính là để
ăn, cũng không với khách khí hoàng đế, tự mình ngồi xuống.
"Tạ ơn hoàng
thượng."
Ba người ngồi vào chỗ của
mình, Mộ Dung Lưu Tôn quay đầu nhìn phía cung nhân trong Thiên điện, thanh âm
lãnh trầm vang lên: "A Cửu ở lại rót rượu, những người khác đều đi xuống
đi."
Thái độ của hắn cùng lúc
nãy hoàn toàn là hai bộ dạng, đối đãi với cung nhân cùng Mộc Thanh Dao rõ ràng
là hai thái cực, tựa hồ chỉ có lúc đối mặt với hoàng hậu, mới có vẻ ôn nhuận
nhu hòa, trước mặt người khác, hắn vẫn như cũ là hoàng đế cao quý lãnh khốc vô
tình.
Cung nữ cùng thái giám
dập đầu thủ lĩnh mệnh: "Nô tỳ ( tiểu nhân ) tuân chỉ."
Thiếp thân nha đầu của
Mộc Thanh Dao, Mai Tâm cùng Mạc Sầu còn có Băng Tiêu cũng lĩnh mệnh lui ra
ngoài, trong Thiên điện chỉ còn có ba người, thêm A Cửu ở một bên rót rượu.
Trên bàn, bày đầy đủ thức
ăn hết thức hoa mỹ, sắc hương vị toàn bộ đều có, quỳnh tương ngọc dịch(*) từng
chén đầy, ánh đèn mê ly, khung cảnh nhu hòa, ba người quây quanh ngồi trước bàn
ăn, bầu không khí quỷ dị, A Cửu cẩn thận ở một bên hầu, chăm chú nhìn cái này,
chăm chú nhìn cái kia, đều là những người đẹp, bất kể là hoàng thượng, hay Nam
An vương, mỗi người đều có phong thái riêng, hoàng thượng tuấn mỹ đẹp đẽ quý
phái, Nam An vương anh tuấn lãnh khốc, mà hoàng hậu nương nương ngược lại so
với bọn họ, quanh thân lạnh mỏng tươi đẹp như nước, nhưng sự tươi đẹp kia vẫn
là thứ nhì, càng làm cho người kinh ngạc là mâu quang của nàng.
(*) rượu ngon mỹ tửu, ko
biết đúng nghĩa ko nữa >_
Từ lúc mới đến cho tới
bây giờ đều nhìn chằm chằm đồ ăn ở trên bàn, trong mắt tỏa sáng, hoàn toàn như
không thấy hai đại mỹ nam trước mắt, chỉ có thức ăn trên bàn hấp dẫn nàng, sung
sướng tâm tình ảnh hưởng không khí quanh thân nàng, làn khí lạnh mỏng đã tan
đi, thay vào đó là ánh sáng ấm nóng.
"Dao nhi, đói thì ăn
đi."
Mộ Dung Lưu Tôn thanh âm
vui vẻ động lòng người, như dòng suối trong núi rừng, thơm ngát ngọt lịm.
Nhìn động tác của Mộc
Thanh Dao, hắn biết trong mắt của nàng chỉ có thức ăn, tuy rằng hắn và nàng ở
chung thời gian không nhiều lắm, nhưng phát hiện nàng rất thích mỹ thực, chỉ
nhìn thấy thức ăn vừa đẹp lại ngon, liền dời không ra tầm mắt, ngược lại bọn họ
người đẹp như bọn họ, căn bản không hấp dẫn được nàng.
Mộ Dung Lưu Tôn đáy lòng
thấy kỳ quái khi chảy xuống một tia khó chịu, thật muốn đem thức ăn này dẹp
xuống, nhưng lúc này dẹp đi, chỉ sợ nữ nhân này sẽ liều mạng với hắn, bất quá
nhìn nàng ăn hài lòng như vậy, lại làm cho người ta thấy ấm áp.
"Ăn ngon
không?"
"Ừ, trong hoàng cung
đồ ăn xác thực rất ngon." Mộc Thanh Dao nhướng cao mài, khó có được lúc
nàng mang vẻ mặt ôn hoà nói chuyện với hoàng thượng, ngẩng đầu quét mắt nhìn
hai nam nhân đối diện, đều nhìn nàng làm gì? Kỳ quái lên tiếng: "Các ngươi
cũng ăn đi!"
Nam An vương một đôi mắt
lạnh băng mềm hoá đi rất nhiều, nữ nhân này hoàn toàn không với người lúc trước
hắn biết, tham mộ hư vinh, lại dối trá làm ra vẻ, nữ nhân này tự nhiên như vậy,
tính cách thẳng thắng, đáng tiếc lúc trước chính mình còn tìm nhược điểm của
nàng.
Nhưng trước đây khi hắn
tiếp xúc với nàng, rõ ràng là một kẻ háo sắc a, quên đi, hiện tại đã thế rồi,
còn nghĩ chuyện trước kia làm gì, đã biết mình có thể thành công rửa sạch tội
danh, nữ nhân này không thể không có công.
Mộ Dung Lưu Chiêu đột
nhiên đứng lên, nâng ly vàng lên, chăm chú cung kính mở miệng: "Thần đệ
kính hoàng tẩu một chén, trước đây quá lỗ mãng, xin hoàng tẩu tha thứ."
Nói xong ngửa đầu uống
cạn chén rượu, con ngươi u ám thẳng tắp nhìn Mộc Thanh Dao, Mộc Thanh Dao lơ
đễnh nâng chén rượu, hào sảng bảo vệ chén: "Tha thứ ngươi."
Lúc này đây, Nam An vương
Mộ Dung Lưu Chiêu là triệt để ngây dại, hắn cho rằng nàng chí ít cũng sẽ làm
khó hắn, bằng không sẽ nói ít lời để giáo huấn cũng tốt, nhưng lại không có gì
cả, không kể công tự kêu ngạo, cũng không nói bốc nói phét, trên người nàng rốt
cuộc còn có bao nhiêu ưu điểm, Nam An vương Mộ Dung Lưu Chiêu lòng lần đầu bị
rung động, thật lâu mới thở được, trên ngũ quan anh khí bức người, băng sương
đã tan đi, chỉ còn ánh sáng ấm áp quanh người.
"Tạ ơn hoàng
tẩu."
"Ừ, ngồi xuống dùng
bữa, món ăn trong cung đình thật đúng là mỹ vị đó."
Mộc Thanh Dao vui vẻ kêu
gọi người khác, nàng lúc này vẻ mặt tự nhiên đẹp đẽ, hoàn toàn không giống bình
thường lạnh lùng băng hàn, hoàng đế Mộ Dung Lưu Tôn đôi mắt sâu thẳm khó hiểu,
chợt lóe lên tia lửa, đưa tay nâng chén rượi hướng Mộc Thanh Dao: "Dao
nhi, chuyện Nam An vương lần này, trẫm mời nàng một chén, lấy rượu kính
ý."
Chương
73.5
"Hoàng thượng không
phải đồng ý cho Thanh Dao một lời hứa sao? Nhận người tiền tài phải giúp người
tiêu tai, đây vốn là chuyện Thanh Dao nên
làm."
Mộc Thanh Dao uống rượu,
câu nói tiếp lời ki, làm cho Nam An vương cùng A Cửu lập tức tò mò nhìn hoàng
thượng, hoàng thượng đồng ý với nàng cái gì, mới có thể làm nàng nguyện ý ra
tay tương trợ, Mộ Dung Lưu Tôn khóe môi nở nụ cười tà mị, nữ nhân này cũng thật
là, một chút cũng không che giấu.
"Hoàng huynh."
Mộ Dung Lưu Chiêu kêu một
tiếng, ngoắc A Cửu ý bảo rót rượu, nên ly kính trọng mời hoàng huynh một chén:
"Tạ ơn hoàng huynh quan tâm."
"Hoàng đệ cùng trẫm
là người trên một chuyến tuyến, vì thế tuy hai mà một, chỉ có đoàn kết mới chân
chính toàn thắng."
Mộ Dung Lưu Tôn lời nói
trầm ổn vang lên, con ngươi lạnh lùng, quanh thân khí phách, Mộc Thanh Dao ở
bên cạnh cũng tán thành lối nói của hắn, tay đang gắp đồ ăn ngừng lại một chút,
đôi mắt sáng trong trẻo lạnh lùng bức người, nhã nhặn lịch sự nhìn Nam An
vương.
"Chúng ta là đồng
minh đứng cùng một chuyến tuyến, sau này không có chuyện gì thì đừng tìm ta
phiền toái, ta lại không có chọc giận ngươi, cũng không đắt tội ngươi, ngươi có
nhiều tinh thần và sức lực, vì sao không đối phó với những người bên ngoài?
Trong bóng tối còn biết bao nhiêu thế lực đang nhìn thẳng vào các ngươi
đó?"
Mộc Thanh Dao lời nói
lạnh như nước lẻn lỏi ở trên đại điện, Nam An vương trong lòng run lên, đau đớn
một chút trong sâu thẳm, hắn chính là một đại nam nhân, mà ngay cả một nữ nhân
cũng không bằng, lúc này hắn hẳn nên cùng hoàng huynh đồng tâm hiệp lực đối phó
nội loạn bên trong và kẻ địch bên ngoài, trái lại đi đối phó với một nữ nhân,
hoàng tẩu nói không sai, nàng là hoàng hậu, mặc kệ thế nào, nàng đương nhiên hi
vọng hoàng thượng tốt, nếu hoàng thượng không tốt, nàng đâu có được lợi gì,
chính mình thực sự là hồ đồ mà.
"Hoàng tẩu dạy rất
đúng, thần đệ ghi nhớ trong lòng."
Nam An vương lễ phép đáp
lời, cũng làm cho Mộc Thanh Dao có chút không được tự nhiên, nàng cũng không
phải muốn dạy dỗ Nam An vương, chỉ nói lên sự thật mà thôi, nhưng mà Nam An
vương thái độ làm người cũng rất là trung trực, đúng chính là đúng, nếu sai lầm
thì lập tức xin lỗi, ai nói hắn nhìn nữ tử như không khí, chỉ vì không có gặp
được nữ nhân làm hắn nễ phục mà thôi, nhìn hắn đối với mình cung kính, Mộc
Thanh Dao nở nụ cười.
"Dao nhi, có nghĩ
muốn ban thưởng cho cái gì đây?"
Hoàng thượng mở miệng,
mặc kệ chính mình từng đồng ý nàng cái gì, nói chung nàng đã đem chuyện này làm
rất tốt, hắn muốn thưởng thứ gì đó cho nàng mới xứng với công lao của nàng.
"Ban thưởng cho
ta?" Mộc Thanh Dao trên mặt thoáng nhảy ra vô số tia lửa, kêu lên một
tiếng rất vui vẻ, xem ra hoàng thượng còn là một người có tình nghĩa, ban
thưởng thì ai lại không muốn a, đồ cổ ngọc khí, thơ họa quý báu, cái gì cũng
đều được sao, trong mắt tính toán rất nhanh, nhưng cuối cùng lại cảm thấy mấy
thứ này rất bình thường, quên đi, chờ nghĩ ra được thứ gì cần rồi hãy nói.
"Hoàng thượng, xem
như nợ ta một lần đi, chờ ta nghĩ ra thứ mình muốn, được không?"
Trong đại điện, ba người
líu cả lưỡi, còn có thể nói như thế sao, bởi vì không nghĩ ra thứ mình muốn nên
cho hoàng thượng nợ, phong cách hành sự của nàng thật đúng là số một a, tuy
nhiên hoàng thượng tựa hồ chấp nhận bộ dạng ăn uống của nàng, đôi mắt tĩnh lặng
như hàn đầm bắt đầu mang ý cười.
"Tốt, hiện tại dùng
bữa đi, đêm đã khuya."
Ba người yên tĩnh dùng
bữa, Mộc Thanh Dao đối diện với nụ cười óng ánh như nước trên gương mặt tuấn mỹ
của Mộ Dung Lưu Tôn, ánh sáng trong mắt lưu chuyển, tựa như những vì sao trên
bầu trời đêm Huyền Nguyệt, ôn nhuận ấm áp, Mộ Dung Lưu Chiêu cùng A Cửu nhìn
nhau, hoàng thượng khó có khi mang vẻ mặt ôn hoà như vậy, hơn nữa tâm tình vô
cùng tốt, đôi mắt thâm trầm sủng nịch nhìn hoàng hậu nương nương, chỉ sợ ngay
cả chính hắn cũng chưa từng phát giác động tác nho nhỏ này.
Mộ Dung Lưu Chiêu cùng A
Cửu đồng thời nở nụ cười, chỉ là vì sao trong tim của hắn có một chút cay đắng
nhỉ? Mộ Dung Lưu Chiêu ánh mắt u ám hẳn đi.
Dùng xong thiện, A Cửu
mệnh lệnh cung nữ đem đồ ăn trên bàn thu dọn xuống, Mộc Thanh Dao liền đứng dậy
cáo lui, hoàng thượng cũng không ngăn trở, chỉ phân phó A Cửu đem nàng tiễn ra
ngoài.
Trong Thiên điện to lớn,
Mộ Dung Lưu Tôn ánh sáng ôn nhuận quang đã thối lui, trước sau vẫn mang vẻ bình
tĩnh như cũ, trên ngũ quan anh khí bức người, bao phủ ánh sáng bí hiểm, có thể
làm Nam An vương Mộ Dung Lưu Chiêu nhất thời không thích ứng được, từ từ mới
lấy lại tinh thần, hoàng huynh trước sau thay đổi thật sự quá nhanh, thế nhưng
hắn thật lòng đối đãi với hoàng hậu sao? Theo sự hiểu biết của hắn đối với
hoàng huynh, nếu như không có để ý, hoàng huynh tuyệt đối sẽ không cần diễn
kịch.
"Hoàng huynh, ngươi
đối hoàng hậu là thật lòng sao?"
Chẳng biết tại sao, Mộ
Dung Lưu Chiêu lại không hy vọng hoàng huynh xúc phạm tới nàng, một nữ nhân
thông minh đến như vậy, nếu thương tổn nàng, tất nhiên cuối cùng sẽ làm hại tới
bản thân, bởi vì hoàng huynh đã bị nàng hấp dẫn rất sâu sắc, mà bản thân lại
không tự biết.
Mộ dung Lưu Tôn khóe môi
mím lại, ánh mắt liền ôn hòa đi rất nhiều, những động tác này đều là trong lúc
vô ý, thích một người, chỉ cần nghĩ đến, sẽ biểu lộ ra những điều mà chính mình
cũng không biết, động tác vô ý thức, người khác dễ dàng nhìn ra, chỉ có người
trong cuộc vẫn giả vờ không biết mà thôi.
"Lưu Chiêu khi nào
thì quan tâm những thứ này?"
Mộ Dung Lưu Tôn không đáp
mà hỏi lại, cũng làm cho Nam An vương Mộ Dung Lưu Chiêu mất tự nhiên, đúng vậy,
hắn luôn luôn không quan tâm những việc này, xem ra tối hôm nay, hắn có chút
rối loạn, chẳng lẽ là do uống rượu nhiều quá, nhưng mà hắn chỉ uống hai chén a!
"Hoàng huynh."
"Ngươi phải biết
hoàng huynh trên người lưng đeo nhiều trọng trách, mẫu hậu từng tự dưng uổng
mạng, những chuyện mà phụ hoàng phó thác trước khi lâm chung, bây giờ căn bản
không phải là lúc nói đến tình cảm, tuy rằng trong lòng trẫm đều mong mỏi và hy
vọng, người đứng bên cạnh trẫm cuối cùng sẽ là nàng, nhưng thế sự không có gì
là tuyệt đối không phải sao?"
Mộ Dung Lưu Tôn đôi mắt
sâu u, khóe môi nhếch lên đầy cường thế, khi đó, giang sơn sẽ cùng ai chia sẽ?
chỉ hy vọng bên cạnh có được nàng làm bạn, thì lòng hắn đã thỏa mãn vô biên...
Mộ Dung Lưu Chiêu thanh
tỉnh đi rất nhiều, xem ra đêm nay hắn thực sự say, bây giờ là lúc nào, nội loạn
chưa trừ, hoạ ngoại xâm còn đó, sao có thể nói chuyện nhi nữ tình trường đây?
"Thần đệ đã
biết."
"Lần này sự kiện sứ
thần ngươi có phát hiện gì không?" trên nét mặt tuấn mỹ của Mộ Dung Lưu
Tôn phủ một tầng bí hiểm, cả người lâm vào chìm đắm, làm cho người ta nhìn
không ra tâm ý của hắn chút nào.
Nam An vương Mộ Dung Lưu
Chiêu biết ý tứ trong lời nói của hắn, nên nghiêm túc suy nghĩ, sau đó lắc đầu:
"Thần đệ có thể khẳng định không có, không có một chút dị thường nào, hắn
chỉ là lấy lễ đãi khách, trong lúc đó vẫn cùng lục quốc duy trì khoảng cách,
mặc kệ khi nào ở đâu, đều có tỳ nữ bên người."
Không biết là thật tình
hay vẫn cố ý, nhưng Mộ Dung Lưu Chiêu vẫn cảm thấy là hắn cố ý, vì sao mỗi lần
đều có người ở bên cạnh chứ, nếu là trong lòng không có mờ ám, không cần tận
lực đề phòng như thế?
"Hoàng huynh, ngươi
xem?"
Mộ Dung Lưu Tôn khóe môi
nhất câu, đó là nụ cười lạnh lẽo: "Hắn vô cùng cẩn thận, hơn nữa hành sự
cẩn thận như vậy, ngay cả một kẽ hở cũng không có, chỉ có thể nói rõ một việc,
thủ đoạn của hắn so với ta và ngươi không kém bao nhiêu."
"Ừ, thần đệ sẽ càng
thêm cẩn thận."
"Từ giờ trở đi,
ngươi chú ý hết thảy tất cả hành động của hắn, ngay cả con ruồi đều phải kiểm
tra một lần, tuyệt không thể xảy ra bất luận sai lầm gì, nếu như hắn thực sự
vẫn an phận thủ thừa, trẫm sẽ không tùy ý đoạn tình thủ túc."
Chương
73.6
Trong đại điện, thanh âm
của Mộ Dung Lưu Tôn âm u đè nén lại, Nam An vương gật đầu, cũng bởi vì tấm lòng
ấy của hoàng thượng, hắn mới thề sống chết thuần phục đi theo, chứng tỏ trong
lòng của hoàng thượng còn có một chút nhân từ, trên đời chuyện tàn nhẫn chính
là vì ngôi vị hoàng đế mà tay chân tương tàn, không biết bao nhiêu giết chóc.
"Thần đệ lĩnh mệnh,
hoàng huynh yên tâm đi."
Nam An vương lĩnh mệnh
đứng dậy, bóng đêm đã rất sâu, hắn nên trở về phủ, thân hình cao lớn đi ra
ngoài, mắt thấy đã nhanh chóng đến trước cửa điện, chợt nhớ tới một việc, nên
chậm rãi xoay người, ánh sáng của dạ minh châu chiếu rọi ngũ quan như điêu khắc
của hắn, chỉ thấy hắn khóe môi nhất câu, tùy ý mở miệng.
"Hoàng huynh, thần
đệ nhìn thấy Liễu Thiên Mộ cùng thừa tướng Vạn Hạc quốc dường như quen biết,
tuy rằng bọn họ chỉ là đi qua sát bên người, nhưng thần đệ tin trực giác của
mình, hai người bọn họ có quen biết biết."
Nam An vương nói tới đó
làm cho Mộ Dung Lưu Tôn cảnh giác, đôi mài hẹp dài nhướng lên, con ngươi đen
lành lạnh sắc bén, chiếu lấp lánh, tựa như một lưỡi đao lợi hại, bắn ra ánh
sáng khiếp người, hắn vốn vẫn hoài nghi thân phận của sư huynh, biết bản thân
của sư huynh không phải tầm thường, nhưng cho tới nay sư huynh đều hết sức cẩn
thận, cơ hồ chưa bao giờ cùng người khác tiếp xúc qua, những năm gần đây, ngoại
trừ sư phụ và hắn, cũng không có thấy sư huynh cùng người khác tiếp xúc.
"Tốt, trẫm đã biết,
chuyện này trẫm sẽ lưu ý."
Huyền đế phất tay, Nam An
vương lui ra ngoài, A Cửu từ ngoài điện đi vào, ngẩng đầu lên nhìn hoàng thượng
đang ngồi trên cao, mặt phủ tầng sương lạnh, nhưng hết lần này tới lần khác
khóe môi lại mang nét cười, nụ cười này không có sự ôn nhuận giống như lúc đối
mặt với hoàng hậu nương nương, nụ cười mang theo cơn lạnh lẽo thấu xương, tựa
như hai lưỡi đao băng lợi hại, hàn quang bắn ra bốn phía.
"Hoàng thượng."
"Lập tức truyền tin
tức cho Đoạn Hồn, lệnh cho hắn dùng tốc độ nhanh nhất điều tra một chút, Vạn
Hạc quốc có phải có một hoàng tử đang ẩn nấp ở chỗ tối không."
A Cửu lĩnh mệnh, rất
nhanh lắc mình đi ra ngoài, phân phó một thái giám bên ngoài tiến vào hầu hạ
hoàng thượng, chính mình sẽ đi làm chuyện này, bởi vì không muốn xảy ra sơ
xuất, vì thế rất nhiều việc đều là hắn tự thân tự lực làm.
Trên đại điện, gương mặt
tuấn mỹ của hoàng thượng âm trầm, bí hiểm.
Sư huynh, không nghĩ tới
ngươi giấu được kín như vậy, sư phụ có biết thân phận chân thật của ngươi hay
không? Chắc hẳn chưa biết, nhưng vì sao phải gạt trẫm vậy? Chỉ mong ngươi không
có làm ra chuyện chọc giận trẫm, bằng không trẫm tuyệt đối sẽ không tha thứ cho
ngươi...
Sáng sớm, không khí ướt
át lành lạnh trong lành, đám sương mỏng manh bao phủ cả tòa Phượng Loan cung,
nhẹ tựa như tơ bông, trước sân, hành lang gấp khúc có lan can bằng ngọc, hoa
cúc mùa thu đã sớm nở rộ, nụ hoa ham muốn nở ra, có cái cánh mỏng như kim khâu
có cái tựa hình móng rồng, có cái đã nở thành đóa hoa, tư thái tươi đẹp, hồng,
vàng, xanh, tím lần lượt thay đổi, san sát rất đẹp mắt.
Ngoài cửa cung điện, lúc
này có mấy người đang vây quanh, ở chính giữa thỉnh thoảng vang lên tiếng nói.
"Không xong, Xuân
Hàn công công buổi tối hôm qua đã không thấy, vậy phải làm sao bây giờ a?"
Người nói chuyện chính là
thủ hạ của đại thái giám Xuân Hàn tiểu Thiên, lúc này vẻ mặt lo lắng nhìn xung
quanh sau đó hướng tới một tiểu thái giám đứng gần hắn, mọi người nhất thời
không có ý kiến gì nên nghị luận rối rít, bên ngoài thanh âm quá lớn, xa xa gần
gần truyền vào trong đại điện, Mạc Sầu vừa lúc luyện xong võ công, từ phía sau
đi tới, không vui mở miệng.
"Chuyện gì ầm ĩ như
thế, không biết nương nương còn chưa thức dậy sao?"
Vốn là nương nương cũng
thích sáng sớm thức dậy luyện công, nhưng từ khi tiến cung đến giờ, cũng không
có một ngày yên tĩnh qua, mỗi ngày đều đến đã khuya mới đi ngủ, vì thế không
thể cùng nàng luyện công, mỗi ngày chỉ có Mạc Sầu một mình đến vườn hoa luyện
tập một lúc.
Mấy người thái giám vừa
nhìn thấy Mạc Sầu, đều rùng mình kinh sợ, Mạc Sầu là thiếp thân thị nữ của
nương nương, thân phận tôn quý, bọn họ cũng không dám hồ ngôn loạn ngữ.
Mạc Sầu trừng mắt liếc
bọn họ một cái, đang chuẩn bị rời đi, thì thấy thái giám dẫn đầu muốn nói gì đó
rồi lại thôi, tựa hồ nói ra suy nghĩ của mình, cuối cùng cũng nhịn được, nàng
cảm thấy có chút kỳ quái, nhàn nhạt mở miệng: "Chuyện gì xảy ra?"
Tiểu Thiên vừa nghe Mạc
Sầu mở miệng hỏi, nào dám dừng lại, rất nhanh tiến lên một bước, cung kính bẩm
báo: "Mạc Sầu cô cô, tổng quản thái giám Xuân Hàn mất tích, tiểu nhân đầu
buổi tối hôm qua đã không có nhìn thấy hắn, tiểu nhân lo lắng hắn gặp phải
chuyện gì, cho nên mới phải hoảng sợ, xin cô cô bẩm báo nương nương một
tiếng."
"Xuân Hàn mất
tích?"
Mạc Sầu cũng có chút ngoài
ý muốn, Xuân Hàn đang êm đẹp làm sao mà không thấy được, gần nhất trong cung
lại không có phát sinh chuyện gì, một người to như vật đang sống sao tốt lành
sao lại không gặp được? Mạc Sầu nghi hoặc, cảm thấy trong lòng có chút rối loạn
bất an, nhưng đến tột cùng là cái gì, lại không thể nói rõ ràng, xoay người lại
quét mắt nhìn mấy người thái giám liếc một cái: "Đã biết, đợi một lúc ta
sẽ báo cáo với hoàng hậu nương nương, các ngươi hãy nói nhỏ lại, đánh thức
nương nương dậy các ngươi gánh không nổi đâu?"
"Dạ, Mạc Sầu cô
cô."
Các tiểu thái giám cung
kính lên tiếng trả lời, giải tán đi, Mạc Sầu chậm rãi bước lên thềm đá, đi vào
đại điện.
Bên trong tẩm cung, Mộc
Thanh Dao vừa mới tỉnh lại, Mai Tâm đang hầu hạ chủ tử đứng dậy, Băng Tiêu đang
đứng bên cạnh, trong tẩm cung rất yên tĩnh, Mạc Sầu vừa đi vào, tất cả ánh mắt
đồng loạt nhìn nàng, dường như có điều kỳ quái nàng nhíu mày: "Làm sao
vậy?"
Mộc Thanh Dao quay đầu
lại, đem mâu quang dời về phía gương đồng, nhẹ nhàng ấn xuống cây trâm bạch
ngọc lan hoa bên cạnh tóc mai, cây trâm này được chạm khắc khéo léo tinh xảo,
tám cánh hoa rõ nét, lịch sự tao nhã tươi mát, cài bên tóc mai, càng tăng thêm
mấy phần ôn nhu.
"Xảy ra chuyện
gì?" Mộc Thanh Dao không quay đầu lại, chỉ tùy ý nhàn nhạt mở miệng, Mạc
Sầu sợ run một chút, nương nương tâm tư thật là mẫn tiệp, chuyện gì cũng đều
chạy không khỏi ánh mắt của nàng, nghĩ vậy, nên tiến lên một bước, tâm tình hơi
có vẻ trầm trọng mở miệng.
"Nương nương, vừa
rồi đại thái giám tiểu Thiên bẩm báo, tổng quản thái giám Phượng Loan cung Xuân
Hàn mất tích."
"Xuân Hàn mất
tích?" Mộc Thanh Dao dừng lại động tác, xoay mình quay đầu lại, trong đôi
mắt trong suốt hiện lên sắc bén, âm ngao băng hàn.
"Lúc nào mất
tích?"
"Tiểu Thiên nói buổi
tối hôm qua đã không nhìn thấy, hắn sợ hãi Xuân Hàn xảy ra chuyện gì, cho nên
muốn bẩm báo với nương nương, sau khi nhìn thấy nô tỳ, đã đem việc này bẩm báo
cho nô tỳ."
Mạc Sầu đem chuyện vừa
xảy ra nói lại, trên mặt mọi người đều bao phủ thần sắc lạnh lẻo, tẩm cung yên
lặng xuống, một chút âm thanh cũng không có.
Mộc Thanh Dao hơn nửa
ngày cũng không nhúc nhích, trên mặt phủ kín sự trầm tư, đôi mắt u ám lạnh
lùng, Xuân Hàn mất tích, việc này rõ ràng là do thái hậu gây nên, Xuân Hàn vốn
là người bên cạnh thái hậu, xảy ra nhiều chuyện như vậy, nhưng Xuân Hàn không
có bẩm báo cho thái hậu, có thể thấy được thái hậu nhất định rất phẫn nộ, vì
thế phái người bắt Xuân Hàn, chỉ là nàng thật tò mò, rốt cuộc là ai, có thể ở
Phượng Loan cung dễ dàng đem người bắt đi, Xuân Hàn vẫn có chút võ công, tuy
rằng võ công không cao, nhưng nếu là người tầm thường căn bản không thể đối phó
được hắn, bởi vậy có thể thấy được người mang hắn đi, nhất định là một kẻ võ
công cao cường, người này là ai vậy? Bên cạnh thái hậu lại cất giấu được người
như vậy, thảo nào mà không hề sợ hãi.
"Băng Tiêu, bản cung
có thể mời ngươi giúp một việc không?"
Mộc Thanh Dao uyển chuyển
mở miệng, Băng Tiêu không phải là người của Phượng Loan cung, cũng không phải
là người của nàng, nàng ta là người của hoàng thượng, bởi vậy khi Mộc Thanh Dao
cùng nàng ta nói chuyện, đã bình đẳng mở miệng thỉnh cầu nàng hỗ trợ, Băng Tiêu
quyến rũ mềm mại trên mặt mang vẻ ngạc nhiên, rất nhanh lên tiếng: "Nương
nương xin phân phó."
"Xuân Hàn nhất định
ở hình phòng của Quảng Dương cung, có thể đem Xuân Hàn lặng yên không một tiếng
động bắt đi, rất rõ ràng bên người thái hậu nhất định cất giấu một người võ
công cao cường, chỉ sợ một mình Mạc Sầu không thể đối phó hắn, ngươi đêm nay có
thể dụ hắn rời đi không? Như vậy Mạc Sầu có thể đem người cứu ra."
Băng Tiêu vừa nghe lời
của nương nương, sửng sốt một chút, cũng không nghĩ nương nương vì một nô tài,
mà có thể cùng thái hậu châm ngòi cuộc chiến, cử chỉ này làm cho người kính nể
vài phần: "Nương nương, người có thể trực tiếp đi Quảng Dương cung đòi
người mà."
"Nếu thái hậu đã bắt
người, nhất định không có khả năng giao người ra, mà bản cung không có chứng cứ
rõ ràng, sao có thể lục soát Quảng Dương cung, đến lúc đó nếu như lục soát
không được, nàng ta đem người chuyển đi, như vậy bản cung sẽ ở vào thế bất
lợi."