Ads
Mộc Ngân từ ái nhìn nữ
nhi, không biết vì sao khi nhìn thấy nữ nhi như vậy, người
làm cha mẹ như hắn bỗng nhiên sinh ra một loại tự hào, một loại cảm xúc vui
sướng cùng thương yêu lẫn lộn, hiện giờ hắn chỉ cảm thấy cuộc đời này có được
một nữ nhi như thế là đủ, một chút tiếc nuối cũng không có. Tuy rằng trước đây
hắn quá buồn bã vì không có con trai, nhưng hiện tại rất kỳ lạ là chấp niệm kia
không còn ở trong đầu nữa, có lẽ vì Dao nhi tính cách tài năng không thua nam
tử, càng sợ là nam tử cũng chưa chắc làm ra được những chuyện như nàng đã làm
vậy.
"Dao nhi, việc con
nói kia, phụ thân đã phân phó người đi giải quyết, chuyện này đã đưa tới rất
nhiều người quan tâm, tin rằng hoàng thượng cũng sẽ biết."
Mộc Thanh Dao lơ đễnh lau
miệng một chút, khóe môi câu một chút: "Con làm việc này, chỉ bất quá vì
yêu thương những người đó, nhìn thấy họ như vậy thật đáng thương, không liên
quan vì đến người nam nhân kia."
Trước đây nàng cũng
thường xuyên làm việc này, lần nghiêm trọng nhất là lúc đến Phi Châu, thời điểm
nàng đi tham gia chiến tranh du kích, đã đem tất cả tiền trên người đều cho một
nhà nông hộ ở địa phương đó, kết quả khiến cho bản thân mình cả một phân tiền ở
trên người cũng không có, phải chạy bộ hơn hai mươi km đường để về trại tập
trung, lúc đó việc này đã bị bọn lính đem thành chuyện cười để nói.
Bất quá có đôi khi nàng
cũng rất lạnh lùng, bất cận nhân tình, thủ hạ binh lính của nàng một người cũng
không dám hỗn láo, bởi vì thủ đoạn trừng phạt người của nàng đầy rẩy đa dạng,
làm cho người ta khắc sâu trong ký ức, trọn đời khó quên, nhưng tất cả những
chuyện đó dường như đối với mình có khoản cách rất xa vời.
Mộc Thanh Dao buồn rầu
suy nghĩ, con ngươi đế mang vẻ lờ mờ...
Mộc thừa tướng liếc mắt
một cái nhìn ra nữ nhi tâm tình không phải tốt, tự động bỏ qua mấy lời Mộc
Thanh Dao mới nói vừa rồi, quan tâm hỏi: "Dao nhi, làm sao vậy?"
Mộc Thanh Dao xoay mình
ngẩng đầu, ánh mắt sáng quắc, khóe môi câu ra tiếu ý, nàng là loại người như
vậy, chỉ cần rất tốt với ta, ta sẽ đối với người đó tốt gấp mười lần, người đối
với ta ác, ta cũng sẽ trả gấp trăm lần lại cho ngươi, cá tính cao ngạo cố chấp
này, tuy rằng nàng biết tính tình như vậy không đủ hoàn mỹ, bất quá dù cho là
chết đi cũng chưa nghĩ tới thay đổi nó.
"Phụ thân, không có
việc gì, chỉ là cả ngày cứ ở trong phủ nên có chút nhàm chán."
"Ừ, vậy sao không đi
ra ngoài dạo một vòng đi, sau này tiến cung rồi, có muốn ra cũng không phải
chuyện dễ dàng, " vừa nói đến chuyện nữ nhi tiến cung, mộc thừa tướng tâm
tình liền có chút trầm trọng, nữ nhi làm cho người ta kiêu ngạo như vậy, hắn
thực sự muốn nàng ở lại vì lo lắng sau khi nàng tiến cung sẽ gặp phải những
chuyện không tốt, Mộc Ngân vươn tay kéo tay Mộc Thanh Dao nói: "Dao nhi,
phụ thân biết con có năng lực tự bảo vệ tốt cho mình, như vậy khi ở trong cung,
nhất định phải cẩn thận, biết không? Làm việc nơi chốn đều phải lưu ý."
"Ừ, con biết, phụ
thân yên tâm đi."
Mộc Ngân còn muốn nói
thêm gì đó nữa nhưng một tiểu nha đầu đã dẫn Trung thúc đi tới, Trung thúc cung
kính mở miệng: "Lão gia, Binh bộ thượng thư phái xe ngựa qua đây đón lão
gia, nói có chuyện quan trọng thương lượng."
"Được rồi " Mộc
Ngân gật đầu, hắn thiếu chút nữa đã quên chuyện này rồi, nên vội vã đứng dậy
cùng Trung thúc rời khỏi Thanh viện, đi được hai bước thì thân mình chợt dừng
lại: "Dao nhi, ngươi nếu như buồn, liền đi ra ngoài một chút đi."
"Dạ, ta biết, "
Mộc Thanh Dao gật đầu, thân hình vẫn không cử động, đưa mắt nhìn theo bóng dáng
thừa tướng cha rời đi, phía sau Mai Tâm nha đầu hi hi cười mở miệng: "Lão
gia trước đây sợ nhất tiểu thư ra khỏi cửa, bây giờ còn khuyên tiểu thư xuất
môn, thật là hoàn toàn khác trước đó nha."
Mộc Thanh Dao ngẩng đầu
lên trừng nha đầu kia liếc mắt một cái: "Ngươi a?"
Mai Tâm thè lưỡi, vẻ mặt
đẹp đẽ đáng yêu đem một chén trà mơ ở bên cạnh đưa tới trong tay Mộc Thanh Dao:
"Tiểu thư cũng ngủ đúng hai canh giờ rồi, tiểu thư nhất định khát nước
lắm, uống chén trà mơ đi."
Mộc Thanh Dao vừa giận
lại buồn cười đưa tay tiếp nhận chén trà, tiểu nha đầu này cùng ở chung với
nàng thời gian lâu cũng có chút hiểu biết bản tính của nàng, trước khi đụng
chạm đến giới hạn của nàng, luôn luôn biết phân tán sự chú ý nên nàng cũng lười
đi so đo.
"Tiểu thư, mặt trời
sắp xuống núi rồi, chúng ta về phòng đi."
Phía xa đường chân trời,
mặt trời chậm rãi chìm đắm xuống, ánh nắng chiều chiếu nhuộm toàn bộ phía chân
trời, những đám mây nơi đó vừa tráng lệ đẹp mắt lại rực rỡ mờ ảo, êm ái...
"Ừ, trở về đi,
" Mộc Thanh Dao tán thành gật đầu, hoàng hôn tuy đẹp, nhưng ngắn ngủi. chỉ
soi sáng chói chang trong nháy mắt, giống như nó dùng hết ánh sáng đẹp đẽ của
cả một đời để phát ra một lần vậy, sắc trời đã ngầm hạ xuống, Mai Tâm chào hỏi
mấy tiểu nha đầu ở hành lang bảo họ đến thu dọn đồ đạc, rồi tự mình cùng tiểu
thư quay về nhà chính.
Tối nay, sắc trời khá u
ám, một điểm sáng xa xa gần gần cũng không có, mấy ngày liền những ngôi sao ở
trên trời cũng trốn vào hết trong tầng mây, quanh mình hoàn toàn yên tĩnh,
trong không khí có một loại áp lực làm cho người ta ngột ngạt buồn bực, bên
trong phòng khách lúc này chỉ nghe được thanh âm mềm nhẹ của chén dĩa va chạm
vào nhau: "Tiểu thư, ta đi xuống trước."
Mai Tâm dẫn Lục nhi đem
chén dĩa thu dọn sạch sẽ, cung kính mở miệng, Mộc Thanh Dao gật đầu: "Đi
xuống đi."
Phòng khách bây giờ yên
tĩnh đến quỷ dị, gió theo ngoài cửa thổi vào bên trong làm ánh nến nhẹ nhàng
chập chờn, màu vàng lung linh của ngọn đèn chiếu rọi xuống một đạo thân ảnh cao
lớn hiện lên, mang theo kình
phong sắc bén, nhìn thấy đã biết người tới võ công hết sức lợi hại, tay áo mở
quét qua, hoa mai kéo tới, Mộc Thanh Dao chỉ cảm thấy thân thể mềm nhũn, cả
người liền không thể động đậy được, thân hình thẳng tắp hướng nghiêng về một
phía rơi xuống, một đôi cánh tay dài vươn ra, chuẩn xác không có lầm ôm nàng
vào trong lòng...
Dưới ánh sáng, chỉ thấy
người tới mặc quần áo hắc y, thêu kim miêu bạc, quanh thân phóng đãng tiêu sái,
ngũ quan trên gương mặt hoàn mỹ anh tuấn, ánh nến chiếu rọi lên da thịt trơn
bóng, con ngươi đen phản chiếu ánh sáng cũng trở nên lấp lánh, nhúc nhích như
hai đám tiểu hỏa hoa, khóe môi lộ ra vẻ cười chói mắt xinh đẹp, mang theo vẻ
bất đắc dĩ sâu sắc.
Hắn đúng là nam tử tên La
Dương ngày ấy ở đầu đường gặp nhau, bất quá lúc này khi nhìn thấy hắn lần nữa,
Mộc Thanh Dao càng khẳng định ý nghĩ ban đầu, người nam nhân này không phải là
hạng người đơn giản, nhưng lúc này nàng chỉ cảm thấy phẫn nộ, trừng mắt về phía
hắn, khóe môi uấn giận.
"Buông ra, ngươi
muốn làm gì?"
"Mang ngươi đi, rời
khỏi nơi đây, " La Dương khóe môi lộ ra tiếu ý, con ngươi đế mang vẻ sủng
nịch, nhưng trong lúc này cảnh nầy, chỉ làm cho người ta cảm thấy dối trá.
"Dựa vào cái gì muốn
ta đi với ngươi a, một kẻ ngay cả tên cũng không dám báo ra, còn vọng tưởng ta
đi với ngươi, đầu óc ngươi không phải đã hỏng rồi sao?"
Mộc Thanh Dao hừ lạnh,
khinh thường liếc xéo La Dương. La Dương khóe môi vừa kéo ra nở nụ cười, quanh
thân như giãn ra, che đậy hào quang bén nhọn làm người ta không tự chủ được,
hắn nắm chặt bàn tay, đem nàng càng ôm chặt vào ngực của mình, bình tĩnh nhìn
nàng.
"Ta kêu Trưởng Tôn
Trúc, Thanh La quốc thái tử, tối nay ta sẽ mang nàng quay về Thanh La quốc,
theo ta, ta sẽ lấy ngôi vị chính phi để cưới nàng làm vợ."
Mộc Thanh Dao mắt trợn
trắng, trên mặt bao phủ một tầng sương mỏng, đáy lòng cũng lạnh lại, nam nhân
này quá tự phụ, hiện nay nàng căn bản không muốn gả cho bất cứ người nào, hơn
nữa nam nhân ở trước mắt càng ghê tởm hơn là dám chế trụ tay chân của nàng,
chuẩn bị cưỡng ép mang nàng rời khỏi nơi đây, Mộc Thanh Dao khóe môi hiện lên
nụ cười âm lãnh, Trưởng Tôn Trúc phải không? Ta sẽ nhớ kỹ, ngươi tốt nhất trong
tương lai đừng có rơi vào tay ta, bằng không ta nhất định sẽ không bỏ qua cho
ngươi.
"Trưởng Tôn Trúc,
ngươi xác định sẽ mang được ta đi sao? Bằng không chúng ta đánh cuộc đi, thế
nào?"
Trong giờ này khắc này mà
Mộc Thanh Dao vẫn còn có tâm tình nói giỡn, hoàn toàn không như người bình
thường là hoảng sợ và bất an, Trưởng Tôn Trúc mâu quang chợt thông suốt, xem ra
lần này hắn đã tìm đúng người, khóe môi nhếch lên thành nụ cười điên đảo chúng
sinh.
"Tốt " Trưởng
Tôn Trúc cuồng ngạo không kềm chế được lên tiếng trả lời.
"Nếu như đêm nay
ngươi có thể mang ta đi, chuyện giữa chúng ta một bút xóa bỏ, bằng không ta sẽ
không chịu để yên."
Mộc Thanh Dao thanh âm
trong trẻo nghe không hiểu được ý nghĩ bên trong, trên khuôn mặt xinh đẹp rất
nghiêm túc, đôi mắt đen sâu không thấy đáy, sâu kín nhìn Trưởng Tôn Trúc, chỉ
thấy hắn mày kiếm nhíu lại, trên gương mặt tuấn mỹ lộ vẻ như có điều gì suy
nghĩ, hắn chậm rãi nhấc lên nụ cười. Cái nụ cười này đúng là huyết liên bộc lộ
ra vẻ khoe khoang trách móc.
"Trong huân hương
này của ngươi có trộn thêm Đăng Tâm thảo, có người vẫn ở trong bóng tối để bảo
vệ ngươi."
Lời nói của hắn lạnh lẽo
vang lên trong phòng khách, sâu thẳm mà quỷ mỵ, Mộc Thanh Dao sửng sốt, chống
lại ánh mắt như đã hiểu rõ của hắn, khóe môi đột ngột nhất câu: "Như vậy
ngươi có dám hay không dám cược?"
"Tốt, ta đáp ứng
nàng, nếu như ta có thể từ nơi này mang nàng về Thanh La quốc, như vậy nàng
phải cam tâm tình nguyện gả cho ta."
Trưởng Tôn Trúc con ngươi
sáng lên một cái, khuôn mặt sinh huy, nếu như có thể làm cho nàng cam tâm tình
nguyện gả cho hắn, là không còn chuyện gì tốt hơn nữa, hắn đường đường Thanh La
quốc thái tử, cũng không tệ đến mức ép một nữ nhân phải gả cho mình, thế nhưng
nữ nhân này là một ngoại lệ, nàng là kỳ phượng mà vị đắc đạo cao tăng kia đã
nói, chỉ cần có được nàng, Thanh La quốc bọn họ nhất định sẽ trổ hết tài năng,
để nhất thống thất quốc trở thành một đại quốc kiêu hùng, thiên hạ bá chủ.
Vì thế bấy kể như thế
nào, hắn đều phải đem nàng mang về Thanh La quốc...
"Tốt, thành giao,
" Mộc Thanh Dao gật đầu, nàng cười rộ lên thoả mãn, lông mi thật dài lay
động càng thêm rạng rở, đôi môi đỏ tươi như cánh hoa mềm mại thơm ngát, Trưởng
Tôn Trúc mâu quang sâu thẳm nhìn xuống, ánh sáng đan xen vào nhau như vậy,
nhuyễn ngọc ôn hương dào dạt, thật làm cho người ta tâm thần hoảng hốt, thấy
hình ảnh như vậy trong nháy mắt, hắn thật có ý muốn buông nàng ra, chờ đợi một
thời gian để nàng tự nguyện cùng hắn đi Thanh La quốc, thế nhưng, hắn không còn
thời gian để đợi nữa, bởi vì mười lăm bảy tháng này, chính là ngày đại hôn của
nàng, vì thế hắn chỉ có thể ra hạ sách nầy.
"Đắc tội, "
Trưởng Tôn Trúc gật đầu, đang muốn mang Mộc Thanh Dao ly khai, lúc này ngoài
cửa đi tới hai người là Mai Tâm cùng Mạc Sầu, hai người vừa nhìn thấy tiểu thư
bị người ôm lấy, lập tức kêu lên: "Ngươi là ai?"