Ads
Ngày hai mươi tám tháng
sáu, hoàng thất chính thức hướng mộc phủ đưa sính lễ.
Buổi sáng, bóng đêm bị
đẩy lùi, ánh bình minh phá vỡ không gian mà ra, tung ra muôn vàn tia nắng ửng
đỏ, bao phủ toàn bộ mộc phủ, mộc phủ từ trên xuống dưới một cỗ nhộn nhịp tưng
bừng, nơi nơi vui sướng, chỉ có Thanh viện, lúc này một mảnh yên lặng, các tiểu
nha đầu đứng ở hành lang ngoại, hai mặt nhìn nhau, Lục nhi nhỏ giọng nói thầm.
"Mai Tâm, còn không
đi mời tiểu thư rời giường, đợi một lúc sính lễ đã đến."
"Tiểu thư tối hôm
qua phân phó, hôm nay buổi sáng sớm không được quấy đến nàng, " Mai Tâm vẻ
mặt đau khổ, buổi tối hôm qua tiểu thư đã cảnh cáo nàng, nàng cũng không dám
nữa ngỗ nghịch ý của tiểu thư, nào dám đi vào.
"Vậy làm sao bây
giờ?"
Tiểu Liên thở nhẹ ra
tiếng, tiểu nha đầu nàng lại không dám tiến vào, trong lúc nhất thời an tĩnh
lại, không bao lâu sau, chỉ nghe được thanh âm ám chìm vang lên: "Ta
đi."
Vẫn đứng ở bên cạnh Mạc
Sầu mở miệng, Mai Tâm cùng Lục nhi lập tức cao hứng gật đầu, giục Mạc Sầu đi
vào gọi tiểu thư.
"Vào đi thôi, tiểu
thư mà không đứng dậy, liền không còn kịp rồi."
"Dạ" Mạc Sầu
xoay người đi vào phòng ngủ, trên giường lớn khắc hoa làm bằng gỗ tử đàn, màn
lụa lay nhẹ, trên giường dáng người lả lướt cẩn thận như ẩn như hiện, cả người
lười biếng mà tùy ý, khuôn mặt cỡ bàn tay, da thịt đỏ bừng, lông mi thật dài
che dấu ánh mắt trí tuệ trong sáng, đôi môi nhỏ bé đỏ tươi khẽ bĩu ra, đặc biệt
mê người, thiếu sự lành lạnh cao ngạo của ban ngày, ngược lại còn mang ít nhiều
vẻ nhu hòa lấp láy, làm cho người ta nhìn ngây người.
Tiểu thư thực sự xinh đẹp
a, Mạc Sầu khinh ngạc tán thưởng, đáng tiếc bây giờ không phải là lúc tán thán,
nàng muốn cho tiểu thư rời giường mà, nghĩ vậy, liền đi tới trước giường đưa
tay vén lên màn lụa.
Bỗng nhiên, bên tai kình
phong quét qua, Mạc Sầu rất nhanh lắc mình né tránh, nguyên lai là tiểu thư
đánh lén nàng, rất nhanh kêu một tiếng: "Tiểu thư?"
Đáng tiếc Mộc Thanh Dao
cũng không có dừng lại, lòng bàn tay vừa lộn mang theo một cỗ sát khí sắc bén
đánh về phía Mạc Sầu, Mạc Sầu không dám khinh thường, hai người ở phòng ngủ
đánh nhau, tiếng vang kinh động đứng mấy người tiểu nha đầu ở phía ngoài, cùng
nhau vọt vào, há mồm trợn mắt nhìn trong phòng ngủ hai nữ nhân đang đấu cùng
một chỗ, cũng không biết xảy ra chuyện gì, chỉ có thể ở một bên kêu lên.
"Hai người các ngươi
làm gì? Đừng đánh, Mạc Sầu, ngươi điên rồi, dĩ nhiên cùng tiểu thư đánh
nhau."
"Đúng vậy, Mạc Sầu,
đầu óc ngươi không bệnh đi."
Phòng ngủ nội ầm ĩ thành
một đoàn, mà hai nữ nhân đang giao đấu cuối cùng cũng dừng lại tay chân, nhìn
nhau , Mạc Sầu bất mãn trề môi: "Tiểu thư, ngươi lại đánh lén ta?"
"Đánh lén?" Mai
Tâm cùng Lục nhi kêu lên, nhìn phía tiểu thư, chỉ thấy trên mặt nàng ướt sũng,
mồ hôi làm mấy sợi tóc dính vào, rủ xuống trên vai, phấn
nộn gương mặt tựa như đóa hoa buổi sáng tắm rửa sương sớm kiều diễm như nhau,
làm cho người ta nhìn vào mắt choáng váng.
"Tiểu thư, ngươi dĩ
nhiên đánh lén Mạc Sầu?"
Mai Tâm thanh âm đề cao
tám lần, Mộc Thanh Dao lơ đễnh lau một chút mồ hôi hột, đạm nhiên mở miệng:
"Nếu không có các ngươi xông tới, ta đã đánh lén thành công, " xoay
người ngồi vào bên giường, ngẩng mặt lên nhìn phía Mạc Sầu: "Ngươi coi
chừng một chút, sớm muộn gì có một ngày ta sẽ đánh lén thành công."
"Tiểu thư, ta sẽ
chuyên cần luyện võ công."
Mạc Sầu cung kính mở
miệng, nàng biết ý tứ của tiểu thư, là làm cho nàng chớ có biếng nhác.
"Ừ " Mộc Thanh
Dao gật đầu, ánh mắt tán dương rơi xuống trên người Mạc Sầu, Mạc Sầu so với
người bình thường thông minh hơn, so với người bình thường cũng kiên cường, hơn
nữa võ công cao cường, nàng như nhặt được bảo vật, quay đầu thấy trong phòng ngủ
mấy nha đầu đang đứng yên, vội mở miệng phân phó: "Mai Tâm, không phải là
muốn cho ta đứng lên sao?"
"Dạ, tiểu thư,
" Mai Tâm phục hồi tinh thần lại, dẫn Lục nhi qua, trong lúc nhất thời,
nho nhỏ trong phòng ngủ công việc lu bù lên...
Tuy nói hoàng thất nạp
sính lễ như là một thủ tục hợp pháp, hơn nữa chỉ giới hạn cho hoàng hậu, thế
nhưng lại có bao nhiêu hoàng đế tiếp thu quá đạo thủ tục này đâu, nhiều nhất là
mang tính tượng trưng ban cho một vài thứ, vì thế Huyền Nguyệt quốc lần này như
vậy chính thức đưa sính lễ làm định, thật là thiên hạ giai kỳ, nghe đồn hoàng
hậu nương nương tương lai lại là mộc phủ tam tiểu thư háo sắc, luôn luôn khôn
khéo cơ trí như Huyền đế làm sao sẽ làm chuyện hồ đồ như vậy, vẫn là bên trong
có ẩn tình gì khác, trong lúc nhất thời các quốc gia nghi hoặc ngày càng phát
sinh, sôi nổi xuất động sứ thần, đi trước Huyền Nguyệt quốc...
Hôm nay, đường phố phồn
hoa nhất Lâm An thành Phượng Dương nhai, phi thường náo nhiệt, người ta tấp
nập, ngay cả hai bên trà lâu tửu quán trên đường, cũng chật ních khách nhân,
thỉnh thoảng nghiên ngã nhìn xung quanh.
Vạn lý trường hạng, kín
người hết chỗ, chỉ vì muốn thấy đội hình sính lễ của hoàng thất trong lời đồn.
Hai bên con đường, bình
phong bằng vải đen cao cở nửa người được dựng lên, quan binh chia làm ở hai
bên, duy trì trật tự, vì thế mặc dù nhiều người, vẫn an toàn vô sự...
Tiếng cổ nhạc như ẩn như
hiện truyền đến, đoàn người thoáng cái mãnh liệt đứng lên, sôi nổi ra sức nhìn
xung quanh, chỉ thấy đội ngũ thật dài đã đi tới, phía trước chính là đội danh
dự, sau đó là một đội quan binh cưỡi ngựa cao to, lúc quan binh xuất hiện liễn
xa hoàng gia chính thống cũng tiến đến, người đang ngồi trên liễn xe hoa lệ
đúng là hoàng đệ mà đương kim hoàng thượng sủng ái nhất, Nam An vương gia...
Chẳng ai ngờ rằng việc
nạp sính lễ lần này của hoàng thượng, dĩ nhiên đem Nam An vương gia phái ra,
bởi vậy có thể thấy được hắn đối với chuyện này rất coi trọng, toàn bộ Lâm An
thành đều náo động, số người đông đảo, nghe đồn Nam An vương gia lạnh lùng băng
sương, thế nhưng tướng mạo lại anh tuấn, hôm nay vừa thấy đồn đãi quả nhiên
không giả, chỉ thấy Nam An vương gia mặc trường sam trang phục gấm lụa đẹp đẽ
quý giá phi phàm, thân hình thon dài, nghiên người thoải mái trong
liễn xa, kim quan cột tóc, hai tròng mắt nhìn ngó, mặt mày tràn đầy vẻ không
vui trong lúc này.
Rõ ràng chỉ là một nghi
thức sính lễ giản đơn, hoàn toàn có thể phái mấy người thái giám đưa qua, thế
nhưng hoàng huynh lại làm cho hắn tự mình chủ trì, thực sự là đáng trách, Nam
An vương gia không cam lòng nhắm mắt lại, không nhìn tới quanh mình tiềng ồn ào
như sóng sau lùa sóng trước.
Hoàng gia liễn xa đi qua,
phía sau là sính lễ, cuối cùng là quan binh hộ tống ...
Mọi người thấy được hoa
cả mắt, không kịp nhìn, thẳng đến khi tiếng cổ nhạc xa xa, tiếng nghị luận mới
bùng lên.
"Không nghĩ tới
hoàng thượng thật hạ thiên giới sính lễ, háo sắc nữ nhân kia lại không phải
chiếm một tiện nghi lớn sao?" Có người nghi vấn, lập tức có một giọng nói
phản kích: "Các ngươi cho rằng hoàng thượng là ngốc sao? Sẽ lấy một háo
sắc nữ tiến cung?"
Người nói chuyện thần
thần bí bí, dẫn tới rất nhiều người vây đến bên cạnh hắn truy vấn: "Kia là
chuyện gì xảy ra?"
"Nói mau a? Đừng
thừa nước đục thả câu."
"Mộc phủ tam tiểu
thư kia kỳ thực cho tới nay đều ngụy trang thành háo sắc nữ nhân, chân chính
nàng, không chỉ vóc người đẹp, hơn nữa tâm trí càng nhất đẳng nhất lợi hại,
nghe nói là một tài nữ tử mỹ mạo song toàn , hoàng thượng mới hạ sính lễ."
"Điều đó không có
khả năng đi? Mặc dù mọi người đều nói mộc tam tiểu thư đẹp, lại thông minh, thế
nhưng ta không thấy được, " người nọ vừa nói vừa đi, đoàn người chậm rãi
tan ra, đối với mộc tam tiểu thư đến tột cùng là đẹp là xấu, là thông minh hay
vẫn là háo sắc, đó là đều không phải là bọn họ nên quan tâm, đây là gia sự của
hoàng thượng .
Trên đường cái, bình
phong đen tháo xuống, đoàn người sôi nổi tản ra đến...
Minh Phượng lâu, ánh
dương quang chiếu nghiêng tiến đến lầu hai nhã giữa, yên tĩnh không tiếng động,
tuy rằng bên ngoài ầm ĩ nháo thành một đoàn, thế nhưng nơi này lại không có một
người thừa thải nào, liền một tia nhỏ âm hưởng cũng không có, hôm nay, cả tòa
nhã giữa đều bị một đại quan bao, lầu hai cửa thang lầu, có chuyên gia gác,
ngoại trừ điếm tiểu nhị, không ai dám quấy rầy.
Trong nhã giữa, hai nam
tử đang ngồi song song, lười nhác nhìn phía ngoài cửa sổ, gió nhẹ nhàng thổi
tóc đen trên đầu bọn họ, lộ ra khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành, dù là nam
nhân, cũng làm cho người dời không ra tầm mắt.
Một người trường sam màu
tím viền vàng vải vệt, thắt lưng buộc thêu kim sắc bàn long bằng lụa hoa tôn
thêm vẻ tuyệt mỹ nam tử, ánh dương quang hơi mỏng chiếu nghiêng ở trên mặt của
hắn, da thịt óng ánh trong suốt, dưới lông mài hẹp là một đôi mắt đen kịt như
đầm, con ngươi đế uyên thâm như hồ nước không thấy đáy, thâm thúy mà thần bí,
lười biếng tà tà dựa vào ở mềm trường kỷ, quanh thân sát khi có ý định nán lại,
tựa như một bả bảo đao thị huyết mang theo bên người, ẩn mà không lộ...
"Hoàng thượng, ngươi
làm cho Nam An vương đi nạp sính lễ, chỉ sợ hắn tâm không cam lòng tình nguyện
không muốn đi."
Người nói chuyện, khóe
môi kèm tiếu ý, một thân phong lưu phóng khoáng, xinh đẹp không gì sánh nổi,
kia ánh sáng ngọc trong con ngươi là mị hoặc nhân tâm, làm cho người ta liếc
mắt nhìn liền hãm sâu trong đó, hắn chính là Sở Thiển Dực con của hữu thừa
tướng , còn nam tử đối với mặt với mang khí phách tiêu sát , chính là Huyền đế
Mộ Dung Lưu Tôn...