Ads
"Có thích
khách." Mộc Thanh Dao nhàn nhạt mở miệng, trên mặt cũng không thấy chút
nào sợ hãi, chỉ là đáy mắt hiện lên vẻ đau lòng, bởi vì Xuân Hàn chết, không
nghĩ tới Xuân Hàn cuối cùng đã vì nàng mà chết, một nữa huyết nhân sâm kia vẫn
có giá trị, nguyên lai hắn là một người có lương tâm, bởi vì muội muội tiểu Nhu
ở trong tay thái hậu, cho nên mới không thể đứng ra chỉ chứng thái hậu, bởi vì
nếu như hắn chỉ chứng thái hậu, muội muội của hắn nhất định sẽ bị nàng ta hại
chết, trong cung chết đi một tiểu cung nữ do lơ lỏng là chuyện rất chuyện bình
thường.
"Nương nương không
có sao chứ?"
Mộc Ngân hoảng sợ đứng
lên, bên cạnh hắn Mộc đại phu nhân cùng Mộc Nhị phu nhân cũng khẩn trương, hiện
tại nương nương thân phận tôn quý, hơn nữa khúc mắc giữa các nàng đã hóa giải
thành hư ảo, các nàng không hy vọng nàng sẽ gặp chuyện không may.
"Không có sao
chứ?" Ngay cả Mộc Thanh Châu cùng Mộc Thanh Hương đều khẩn trương hỏi tới,
mọi người cùng nhau nhìn nàng, Mộc Thanh Dao thấy người nhà hoảng hốt, vội vàng
cười trấn an bọn họ: "Không có việc gì, các ngươi chớ khẩn trương, máu
trên người ta là của thích khách, bọn họ bị giết chết, ta không sao."
"Vậy là tốt
rồi." Mọi người thở ra nhẹ nhõm.
Lúc này Hoa Ly Ca dẫn
theo Tần Hạo đi vào, Tần Hạo vốn có chút hôn mê, bị Hoa Ly Ca dùng sức ném
xuống đất bất ngờ nên tỉnh lại, dùng dằng nhìn tất cả mọi người trong sảnh,
cuối cùng ánh mắt nhìn thẳng vào Mộc Thanh Dao, mắt một cái cũng không nháy.
Nữ nhân này không phải là
phàm vật, chỉ sợ chủ tử sẽ không thành công.
Nhưng điều này đã không
còn liên quan đến hắn nữa, hắn chịu công ơn nuôi dưỡng của nghĩa phụ, dù chết
cũng không thể báo đáp hết, hôm nay nếu phải chết, kiếp sau hắn sẽ làm một nam
nhi tốt có thân thế trong sạch ...
"Ngươi đi xuống
đi." Mộc Thanh Dao phất phất tay, Hoa Ly Ca lui xuống, nàng chậm rãi thong
thả từ trên cao dời bước đi tới bên người Tần Hạo, ngồi xổm xuống, trong đôi
mắt sáng như sao chứa đựng sự tàn ác, ngập trời sóng to gió lớn, trong chớp mắt
che mất Tần Hạo.
Tần Hạo quay tầm mắt lại,
lạnh giá mở miệng: "Muốn giết cứ giết, không cần nói nhiều lời vô ích,
ngươi nên biết ta là hạng người gì."
"Tốt, ngươi vốn rất
đáng chết, nhưng người giết ngươi hoàn toàn không phải là ta, mà là..."
Mộc Thanh Dao đứng lên, quay đầu nhìn về phía Mộc Thanh Hương đang ở một bên,
lúc này Mộc Thanh Hương đã theo thanh âm mà nghe ra người này là ai, ánh mắt
của nàng không còn buồn bã vô thần như lúc trước, mà ẩn chứa cừu hận, cắn răng
từ từ đi qua, lao thẳng tới trên thân Tần Hạo, hét rầm lên: "Ngươi tên hỗn
đản này, ngươi là tên phá hủy sự trong sạch của ta, chết tiệt hỗn đản, ta sẽ
không bỏ cho ngươi."
Nàng dứt lời, giống như
một người điên cắn lấy tay Tần Hạo, ánh mắt của Tần Hạo buồn bã một chút, cùng
với một mảnh ánh sáng, trào phúng cười rộ lên.
"Là ta làm nhục
ngươi, thế nào, thật không ngờ ngươi tính nết lại lớn vậy, đêm đó thì rất yếu
đuối."
Lời nói khiêu khích này
đã triệt để chọc giận Mộc Thanh Hương, nàng cũng bất chấp những thứ khác, hai
tay đưa lên rút ra thanh kiếm trước ngực Tần Hạo, máu phun ra ngoài, dính vào
trên thân người Mộc Thanh Hương, nàng dường như không hay biết, lần thứ hai đâm
cho Tần Hạo một kiếm, trên ngũ quan tuấn lãng của Tần Hạo mài nhăn lại, sắc mặt
càng ngày càng trắng, thế nhưng ánh mắt hắn lại một mảnh trong suốt, sáng tỏ
như vậy, tựa như ngôi sao trên bầu trời đêm sạch sẽ.
Hắn ngã một cái nằm trên
mặt đất, ánh mắt liền bình tĩnh nhìn Mộc Thanh Hương như vậ, khóe môi chậm rãi
câu ra nụ cười, rất nhu hòa, tựa như một đứa trẻ đang nằm mộng, ý thức đã dần
mất đi, lời nói của hắn cũng có chút tán loạn.
"Đúng vậy —— không
—— nên, ta không phải cố ý, kiếp sau, ta nhất định sẽ trả lại ngươi một Tần Hạo
thuần khiết, bồi thường sự thua thiệt cả đời này của ngươi."
Hắn nói xong, rốt cuộc
cũng nhắm hai mắt lại, khóe môi lộ ra một tia mỉm cười, hắn biết ngày này sớm
hay muộn gì cũng sẽ đến, hắn có niềm kiêu ngạo cùng tự tôn của hắn, người làm
chuyện xấu vốn là đáng chết, có thể chết ở trên tay người mình mắc nợ cùng hổ
thẹn, đúng là chưa bao giờ được khoan khoái như thế, nếu như con người thật sự
có kiếp sau, hắn chỉ cầu làm một người có gia thế trong sạch , sau đó tìm được
nàng, đền bù cho nàng sự thua thiệt cả đời này.
"A, ta giết
người." Mộc Thanh Hương ngây ngốc nhìn Tần Hạo, đợi được nàng phục hồi
tinh thần lại, thì khẩn trương nhảy dựng lên, mở lớn hai cái tay.
Mộc Thanh Dao đi tới, vỗ
vỗ vai của nàng, an ủi: "Thanh Hương, không có việc gì, chuyện gì cũng
không có."
Lúc thời khắc cuối cùng,
nàng nhìn thấy Tần Hạo cười tinh khiết như vậy, hoặc linh hồn của hắn thật là
sạch sẽ, chỉ là thế tục đã nhuộm đen hắn, hắn phải báo ân, nên phải làm những
chuyện trái với lương tâm, hay nếu hắn sống thì sẽ mệt chết đi được, vì thế khi
chết mới có thể thản nhiên như vậy.
Bản thân nàng đến phúc
cuối cùng cũng không có tra khảo hắn, người trung thành như hắn vậy cho dù
chết, sao lại có thể nói ra kẻ chủ mưu phía sau chứ?
"Người đến, đem hắn
kéo xuống an táng."
Mộc Thanh Dao lạnh lùng
phân phó, nàng kính nể hắn là một hán tử, bằng không đã sớm đem hắn lôi ra làm mồi
cho chó hoang.
Có người đi tới, đem Tần
Hạo nằm trên mặt đất kéo đi ra ngoài, chỉ để lại một vết máu lớn, ở chính sảnh
bầu không khí có chút dọa người, hơn nữa quần áo trên người Mộc Thanh Dao cùng
Mộc Thanh Hương đều dính máu, nhìn qua làm cho người ta hoảng sợ, Mộc thừa
tướng lập tức cung kính mở miệng.
"Nương nương, đi tắm
rửa thay y phục đi."
"Được." Mộc
Thanh Dao gật đầu, nàng thật đúng là nhớ Thanh Viện trước đây, cái tiểu viện
kia, không cần bàn cũng biết có nhiều ấm áp, nếu như làm người vẫn giản đơn hơn
một chút thì tốt biết bao.
Mộc Ngân lập tức ở phía
trước dẫn đường, ngoài cửa, Mạc Sầu cùng Mai Tâm đang ngó dáo dác nhìn quanh,
thêm mấy cái tiểu nha đầu Tiểu Liên các nàng, nhìn thấy nương nương đi ra, cùng
kêu lên một tiếng: "Nương nương."
Mộc Thanh Dao cười gật
gật đầu, tất cả các tiểu nha đầu đều theo phía sau của nàng một đường trở về
Thanh viện, mấy thái giám cũng theo sát phía sau, làm đoàn người thêm cuồn cuộn
rất là đồ sộ...
Thanh viện.
Một mảnh xanh um, rừng
trúc vẫn đứng thẳng, giả sơn gấp khúc, tuy rằng nơi này nhỏ, thế nhưng rất ấm
áp, làm cho người ta lưu luyến, một người có thể ở rất nhiều nơi, mặc dù hoàng
cung lớn như vậy, chổ nàng cần có lớn bao nhiêu đâu.
Ngoại trừ mấy người nha
đầu tùy thân, các tiểu thái giám đều ở lại phía sau Thanh viện, không được bước
vào một bước, Mộc thừa tướng cũng dừng lại cước bộ, hiện tại không thể giống
như trước, nương nương nhưng đã có thêm thân phận tôn quý: "Dao nhi, phụ
thân đi bảo người ta chuẩn bị mấy món ăn ngươi thích nhất, đợi một lúc nữa người
một nhà hảo hảo tụ họp, hôm nay là nữa tháng ngày mười lăm của lễ Trung thu,
cảm tạ hoàng thượng đã cho ngươi trở về phủ cùng cả nhà chúng ta đoàn
viên."
Mộc Thanh Dao khẽ chớp mí
mắt, khóe môi mỉm cười, gật đầu một cái: "Người đi đi."
Tuy rằng Mộc thừa tướng
là thừa tướng đương triều, nhưng cũng là một phụ thân thương yêu con cái, tuy
rằng hắn đối với nàng cung kính có thêm, nhưng nàng vẫn đang có thể theo ánh
mắt trong trẻo của hắn cảm nhận được tình yêu của một từ phụ (cha hiền), Mộc
Thanh Dao cười nhìn bóng lưng đã đi xa của hắn, chậm rãi xoay người.
Đi theo phía sau đều là
tiểu nha đầu trước đây trong Thanh viện, mỗi người đều nhìn nàng bằng ánh mắt
lưng tròng, há mồm muốn nói gì đó, nhưng lại thôi, bởi vì tiểu thư không còn là
tiểu thư của các nàng, nàng bây giờ là hoàng hậu nương nương.
Chương
82.2
Mộc Thanh Dao buồn cười
dừng bước.
"Được rồi, có lời gì
cứ nói đi, giống như ta là người khiến người nào cũng kinh sợ vậy."
Tiểu Liên vừa nghe Mộc
Thanh Dao nói, lập tức cướp lời mở miệng trước: "Tiểu thư, ta rất nhớ
người a."
Tiếng nói của nàng vừa
dứt, một vài nha đầu phụ họa: "Đúng vậy, tiểu thư, chúng ta đều rất nhớ
người."
"Cám ơn mọi người,
ta cũng nhớ các ngươi." Mộc Thanh Dao khó có khi mở miệng nói như thế, bất
quá lời này đều là thật lòng, nghĩ đến trước đây lúc khi dễ các nàng, thực sự
là vui vẻ a, mặc dù là tiểu thư trong phủ, cũng là người lớn nhất ở Mộc phủ,
mặc dù mọi người hận nghiến răng nghiến lợi, nhưng không dám làm gì nàng, không
giống hiện tại, mặc dù nàng là hoàng hậu cao quý, nhưng vẫn đang có rất nhiều
người muốn mạng của nàng.
Mạc Sầu nhìn quần áo trên
người nương nương dính đầy máu, nhìn như thế nào cũng thấy chướng mắt, vội vàng
giục nàng: "Nương nương hay là trước đi tắm trước đi, đem y phục trên
người thay ra, sau đó lại cùng các nàng nói chuyện."
"Được."
Mộc Thanh Dao gật đầu.
Thanh trong viện tất cả
mọi người động tác dồn dập, nhường đường, tìm y phục tìm y phục, châm trà châm
trà, đợi được tất cả đã chuẩn bị thỏa đáng, liền hầu hạ chủ tử tắm rửa thay
quần áo, có rất nhiều quần áo mà nương nương trước đây không có mang đi, các
nàng lấy ra một bộ váy dài màu trắng thanh nhã thuần khiết, tóc cũng chải một
lần nữa vuốt lại một chút, cả người liền không còn lệ khí lúc trước, mà tươi
mát động lòng người.
Mộc Thanh Hương cũng tắm rửa
thay đồ sạch sẻ xong cùng Mộc Thanh Châu đi qua đây, Ba tỷ muội ngồi ở trong
phòng khách Thanh viện nói chuyện phiếm, mấy tiểu nha đầu thối lui ra ngoài
viện nói chuyện, Tiểu Liên các nàng nhiệt tình hỏi Mai Tâm chuyện trong cung,
người nào không có đi vào, thì luôn luôn khát vọng tất cả mọi thứ ở trong đó,
nhưng lại không biết nơi đó chỉ là một cái thùng nhuộm khổng lồ...
"Nương nương mời
dùng trà." Mộc Thanh Châu tự mình châm trà cho muội muội, để ở trên bàn,
quan tâm hỏi: "Biết là ai ám sát ngươi không, không phải là người nọ phái
đi chứ?"
" Tần Hạo đúng là
người của thái hậu, Xuân Hàn trước khi chết, đã chỉ chứng hắn, nói hắn chính là
Tần Hạo, trước đây Xuân Hàn đã từng nói cho ta biết, Tần Hạo là người của thái
hậu, nhưng mà lần này xuất hiện ngoại trừ Tần Hạo, còn có một nhóm tử sĩ, nếu
như họ đều là người của thái hậu, chứng tỏ Bắc Tân vương đã âm thầm nuôi dưỡng
rất nhiều thân tín, như vậy những người này hiện tại ở nơi nào đây? Vì sao
hoàng thượng một điểm tin tức cũng đều không có được?"
Mộc Thanh Dao khẽ nhấp
một miệng trà, mang vẻ nghi hoặc khó hiểu mở miệng, lấy sự hiểu biết của nàng
đối với hoàng thượng, hắn tuyệt đối sẽ không cho phép chuyện như thế này tồn
tại, nhưng bây giờ thật sự có người như vậy, đến cuối cùng thì ở chổ nào đã xảy
ra vấn đề?
Hơn nữa thế nhân đều biết
bắc tân vương là tay trói gà không chặt, một kẻ tay trói gà không chặt làm sao
mà bồi dưỡng được tử sĩ dũng mãnh phi thường như vậy, những người đó sẽ tin
phục hắn sao?
Nếu như những người này
thật là người của Bắc Tân vương, chứng tỏ một việc, Bắc Tân vương thái độ làm
người không chỉ khôn khéo, hơn nữa võ công cũng cao cường là nhất đẳng nhất,
nhưng rốt cuộc có biện pháp nào, mà có thể đem nội lực một người ẩn giấu được
triệt để đến như vậy?
"Tử sĩ?" Mộc
Thanh Châu cùng Mộc Thanh Hương kêu lên một tiếng, đây là những kẻ mà người
bình thường không thể nào bồi dưỡng ra được, ngay cả nữ nhân không hiểu việc
của triều đình như các nàng cũng biết, cái gọi là tử sĩ mang ý nghĩa như thế
nào, những kẻ mà phải hơn mười năm thời gian mới bồi dưỡng ra được, chỉ nghe
lệnh hành sự, một điểm cảm tình cũng không có, so với vũ khígiết người cũng
không hơn không kém.
"Hoàng thượng không
biết sao?"
"Có lẽ bây giờ đã
biết." Mộc Thanh Dao uống trà, trong đầu linh quang chợt lóe, hoàng thượng
hay là đã dự cảm được đối phương muốn động thủ, vì thế không chỉ điều động Hoa
Ly Ca bảo vệ nàng, mà còn cho Băng Tiêu âm thầm bảo hộ nàng, điều này chứng tỏ
cái gì? Chứng tỏ hoàng thượng sớm đã hoài nghi, Mộc Thanh Dao nheo mắt lại, đôi
mắt đen lóe ra hàn khí lợi hại, nhưng cũng không nói gì...
"Sau này ngươi càng
phải cẩn thận một chút." Mộc Thanh Châu thân thiết dặn dò, trong cung thật
đúng là một vực sâu thị máu, nếu không cẩn thận ngay cả xương thịt cũng không
còn, Mộc Thanh Dao nghe xong lời của nàng, gật đầu, thấy Mộc Thanh Hương nãy
giờ không nói gì, ngước mắt nhìn về phía nàng.
"Nhị tỷ đừng suy
nghĩ nhiều, chuyện quá khứ đều đã qua, tương lai sau này sẽ tốt hơn."
Mộc Thanh Hương thấy
trọng tâm câu chuyện đã chuyển tới trên người của nàng, bỗng dưng nở nụ cười,
tuy trong ánh mắt vẫn còn sương mù lất phất nhưng đã sáng tỏ nhiều lắm:
"Quên đi, ta cũng đã nghĩ thông suốt, đây đều là số phận, về phần Tần Hạo,
ta cũng đã tha thứ cho hắn, hắn cũng là thân bất do kỹ, nương nương yên tâm đi,
sau này ta sẽ không làm bất kỳ chuyện tình không vui gì nữa, gần đây ta đã làm
cho phụ thân và nương cùng đại tỷ lo lắng."
Mộc Thanh Hương lời vừa
nói ra, Mộc Thanh Châu cùng Mộc Thanh Dao thở dài một hơi, Mộc Thanh Dao vươn
tay, hai tỷ tỷ bắt tay để ở phía trên, ba người nắm tay, hình như có một loại
cảm giác huyết nhục tương hòa, chỉ có các nàng tương thân tương ái, thì Mộc phủ
mới không có việc gì, thừa tướng phụ thân mới có thể bình an, mà đây là tâm
nguyện chung của các nàng.
Ngoài cửa phòng khách,
tiếng nói của Mạc Sầu vang lên.
"Nương nương, lão
gia phân phó người qua đây, buổi cơm trưa đã bắt đầu rồi."
"Được, chúng ta cùng
nhau đi đi, đỡ phải để bọn họ chờ đến nóng ruột, có lời gì vừa ăn vừa
nói." Mộc Thanh Dao đứng lên, hai tỷ tỷ cũng gật đầu tán thành, chưa từng
bao giờ lại họ lại hòa thuận như lúc này, tình nghĩa tỷ muội là trân quý, ba
người đi ra ngoài, mấy tiểu nha đầu bên ngoài hành lang, cung kính hành lễ.
"Hoàng hậu nương
nương."
"Ừ." Đoàn người
đi lên chính sảnh, lần này trở phủ thăm viếng, tuy rằng gặp phải thích khách,
nhưng nhìn thấy Mộc Thanh Hương đã cởi ra khúc mắc, Mộc Thanh Dao vẫn rất vui
vẻ.
Một bữa cơm ăn rất ấm áp
không gì sánh được, đây là lần đầu tiên từ sau khi Thanh Dao đi tới cổ đại, mới
cùng người nhà tương thân tương ái ngồi vào bàn cùng nhau ăn cơm như vậy, bởi
vậy có sự ngoại lệ đáng quý này mà từ đầu tới cuốt khuôn
mặt nàng đều mang dáng vẻ tươi cười, nhìn người nhà trước mặt, cứ thay phiên
nhau gắp thức ăn cho nàng, tuy rằng nàng là hoàng hậu nương nương, nhưng họ đã
không còn câu nệ như lúc ban đầu, đó là sự quan tâm giữa những người thân với
nhau, nhất là thừa tướng phụ thân, bữa cơm hôm nay hắn căn bản không có ăn cái
gì cả, chỉ quan tâm nàng muốn ăn gì, một hồi lại hỏi nàng muốn ăn cái kia
không?
Sau khi ăn xong, mọi
người đều tự đi về viện của mình nghỉ ngơi, nàng cùng thừa tướng phụ thân đi
vào thư phòng của Mộc gia.
Bởi vì không có người
ngoài ở đây, nên phụ tử hai người thuận tiện nhiều lắm, Mộc Thanh Dao đỡ Mộc
thừa tướng ngồi xuống, bản thân thì ngồi ở một bên của hắn, Mạc Sầu dâng trà
xong liền lui xuống.
Trong gian phòng rất yên
tĩnh, ánh nắng sau giờ ngọ mang theo màu đỏ tím hồng chiếu vào rèm cửa sổ, tiêm
nhiễm sắc thái nhàn nhạt.
"Dao nhi, chuyện gì
đã xảy ra vào ngày hôm nay? Là ai phái người ám sát ngươi?"
Mộc thừa tướng trên mặt
hiện lên vẻ lo lắng, trong ánh mắt cơ trí lộ ra sự hoài nghi thật sâu, đến tột
cùng là ai dám can đảm ám sát hoàng hậu nương nương đương triều?
"Không biết đến tột
cùng là người phương nào, lại có thể phái ra một nhóm tử sĩ." Mộc Thanh
Dao nhàn nhạt mở miệng, ánh sáng mặt trời nhè nhẹ chiếu ở trên mặt của nàng,
làm nổi bật ra màu hồng nhàn nhạt, trong nét thanh lệ còn tăng thêm vẻ quyến
rũ, thế nhưng mặt mài lại dẫn giữ một cỗ anh khí bức người, có một khí chất cân
quắt không nhường tu mi, làm cho Mộc thừa tướng có chút mê muội, nàng thật là
nữ nhi của hắn a, càng ngày càng phát ra nội tâm thành thục.
Chương
82.3
"Tử sĩ?" Mộc
thừa tướng phục hồi tinh thần lại, thậm chí còn có tử sĩ, đây chính là một điều
tối kỵ, người nào có thể nuôi dưỡng được một nhóm tử sĩ đây, nếu như vật e rằng
còn có rất nhiều tên nữa, những người này được giấu ở chỗ nào chứ.
"Xem ra chuyện này
phải lập tức bẩm báo với hoàng thượng."
Hắn hẳn là đã sớm biết,
Mộc Thanh Dao dáng vẻ tươi cười càng phát ra mị hoặc, hay mình trở về phủ thăm
viếng lần này, chính là do hoàng thượng bố trí, bởi vì hắn không có thể xác
định được thế lực âm thầm, vì thế mới cho nàng trở về phủ, để nhử lực lượng
trong bống tối lộ ra, người bình thường chỉ sợ không có sức khiêu chiến để có
thể làm cho những kẻ này phải vận dụng đến tử sĩ, chỉ có nàng, mà lúc ban đầu
đem nàng để trên đầu sóng ngọn gió chính là hoàng thượng, hiện tại nàng không
thể không hoài nghi hắn dụng tâm kín đáo, đứng ở vị trí của hắn bây giờ, đã
không phải là chuyện đơn giản, dù cho chỉ là bằng hữu bình thường, cũng không
còn vô tư nữa...
Mộc Thanh Dao quanh thân
bao phủ một tầng ánh sáng lạnh lẽo, ánh mắt hiện lên sương mù óng ánh, nhợt
nhạt cười: "Có lẽ hoàng thượng đã biết, phụ thân hà tất nóng ruột
chứ?"
Mộc thừa tướng nghe xong
Mộc Thanh Dao nói, trong lòng thở dài một hơi, dường như lại nhớ tới cái gì
liền vươn tay nắm tay Mộc Thanh Dao.
"Dao nhi, phụ thân
biết ngươi thông minh, cơ trí, chỉ cần ngươi nguyện ý, nhất định sẽ có thể giúp
hoàng thượng, xin hãy giúp hắn một chút có được không? Đứng ở địa vị cao đó, có
một số việc là thân bất do kỹ, hắn là vua của một nước, những điều hắn phải
làm, muốn làm, nên làm có rất nhiều, nhưng điều đầu tiên hắn phải cam đoan là
không vong quốc, mới đúng là minh quân, vì thế chỉ cần ngươi có năng lực này,
xin giúp đỡ hắn, được không? Ngẫm lại Huyền Nguyệt trên trăm vạn quân dân, nếu
như nội loạn xảy ra hơn nữa còn có hoạ ngoại xâm, giang sơn rung chuyển, gió
lửa tất sẽ nổi lên, đến lúc đó sẽ không có Huyền Nguyệt, Dao nhi, nhà so với
nước thì rất là nhỏ bé."
Mộc Thanh Dao đang nhìn
thừa tướng phụ thân của mình, ánh mắt của hắn trong suốt tựa như một hồ hoa
sen, làm cho người ta liếc mắt một cái liền trông thấy đáy, nhưng chỉ cần có sự
trong suốt kia thì đã làm cho nàng không thể cự tuyệt, nguyên lai thừa tướng
phụ thân cái gì đều hiểu, cái gì cũng biết, hiểu rõ có rất nhiều chuyện nàng
không muốn nhúng tay vào, hiểu rõ nàng chỉ muốn rời khỏi hoàng cung.
Kỳ thực hắn nói không
sai, mặc dù mình là sống lại ở nơi đây, nhưng nàng thân thể hiện tại nàng chiếm
giữ là người Huyền Nguyệt, cho nên nàng chính là dân Huyền Nguyệt, nếu như nước
mất, nàng chính là vong quốc nô, vong quốc nô lệ mặc kệ đến quốc gia nào đều
kém hơn một bậc, còn có thân nhân của nàng, bọn tỷ muội của nàng, chẳng lẽ thực
sự muốn cho các nàng cũng làm nô lệ vong quốc sao?
"Được, phụ thân, ta
đáp ứng người, chỉ cần ta có đủ khả năng, ta nhất định sẽ giúp hắn, cho đến khi
hắn an định lại."
"Cám ơn, Dao
nhi." Mộc Ngân tay run nhè nhẹ, làm một thừa tướng, chuyện hắn nên làm có
thể làm, hắn sẽ làm tất cả, kế tiếp chính là chuyện của hoàng thượng...
Mộc Thanh Dao không nói
gì, nhớ tới chuyện tình của thái hậu nương nương, nàng hôm nay về phủ thăm
viếng, chủ yếu vẫn là hỏi phụ thân về chuyện năm đó của thái hậu nương nương và
Lý hoàng hậu.
"Phụ thân, ta muốn
biết năm đó Lý hoàng hậu là chết như thế nào."
Mộc Ngân ngẩn ra, nhìn
Mộc Thanh Dao, ánh mắt có chút bất an, chuyện này đều qua mười mấy năm rồi, Dao
nhi còn nhắc tới để làm gì?
"Đều đã là chuyện
của mười mấy năm trước, muốn biết chuyện Lý hoàng hậu, nàng kỳ thực là bạn tốt
nơi khuê phòng với đại nương ngươi, ngươi có thể hỏi nàng, phụ thân không biết
tình hình cụ thể và tỉ mỉ ở giữa " Mộc thừa tướng nói xong, quay đầu hướng
ra phía ngoài kêu một tiếng: "Người đâu, đi đem đại phu nhân kêu đến
đây."
"Dạ, lão gia."
Mai Tâm ở bên ngoài lên tiếng trả lời, tiếng bước chân dần đi xa.
Trong thư phòng, Mộc Ngân
quan tâm hỏi: "Dao nhi vì sao hỏi chuyện của Lý hoàng hậu?"
"Là hoàng thượng,
hắn muốn cho ta điều tra ra Lý hoàng hậu là chết như thế nào, và tìm được chứng
cứ năm đó." Mộc Thanh Dao báo cáo với phụ thân, loại sự tình này cũng
không có gì hay để giấu giếm, nếu đại nương là bạn tốt nơi khuê phòng của Lý
hoàng hậu, như vậy nhất định có thể từ đó biết rất nhiều bí mật không thể cho
người khác biết.
"Hoàng thượng cần gì
phải khổ như thế chứ?" Mộc Ngân nhăn mài lại, mọi người đều biết Lý hoàng
hậu rất có thể bị thái hậu hiện nay hại chết, khổ nổi không có chứng cứ, đã
nhiều năm bình an trãi qua, nhưng hoàng thượng lại nghĩ tới đến điều tra chuyện
năm đó, đều đã qua bao nhiêu năm, còn có thể có có dấu vết gì chứ? Hơn nữa hiện
tại Huyền Nguyệt bên binh quyền đều ở trong tay Sở Phong Ngọc, nếu như hoàng
thượng mạo muội tra ra chuyện này, tất sẽ dấy lên náo động a.
Đại phu nhân rất nhanh đi
vào thư phòng, trước hành lễ với Mộc Thanh Dao sau đó mới hành lễ với Mộc lão
gia, cuối cùng mới cung kính hỏi.
"Lão gia tìm ta tới
làm cái gì?"
"Nương nương có việc
muốn hỏi ngươi, ngươi ngồi xuống đi, đem chuyện ngươi biết nói rõ cho nương
nương, nói không chừng đối nương nương có điều giúp đỡ." Mộc Ngân trầm
giọng mệnh lệnh, đại phu nhân lập tức gật đầu: "Dạ." sau đó ngồi ở
một bên, yên tĩnh chờ.
"Đại nương, nghe nói
ngươi cùng Lý hoàng hậu năm đó là bạn tốt khuê phòng, có việc này không?"
Đại phu nhân sợ run một
chút, không nghĩ tới nương nương lại hỏi chuyện của Lý hoàng hậu, nhớ tới tình
cảm tỷ muội năm đó, liền có chút thương cảm, chậm rãi gật đầu: "Đúng vậy,
nương nương, Lý hoàng hậu nguyên danh Lý Nguyệt Hoàn, là thiên kim tiểu thư của
Lâm An phủ doãn, cha ta là thông chính sử, chúng ta hai nhà có qua lại, vì thế
hai chúng ta được xem là hảo bằng hữu, thường xuyên cùng ở một chỗ thêu hoa tâm
sự."
Đại phu nhân nói xong thì
dừng lại, nhìn hoàng hậu nương nương, Mộc Thanh Dao đôi mài thanh tú nhảy lên,
không nghĩ tới đại nương lại cùng Lý hoàng hậu có tình tỷ muội, nếu như Lý
hoàng hậu còn sống, chỉ sợ đại tỷ Thanh Châu có thể bình yên vào cung.
"Đại nương, vậy thái
hậu hiện nay cùng Lý hoàng hậu cũng là bạn phải không?"
"Ừ, thái hậu hiện
nay tên Sở Mộng Vân, kỳ thực cha nàng chỉ là một chủ sự nho nhỏ, tiểu quan viên
lục phẩm mà thôi, vốn không có cùng cấp bậc với Nguyệt Hoàn, nhưng có một lần ở
am ni cô gặp mặt nên kết làm bằng hữu, Sở Mộng Vân kia rất có tâm kế, không có
việc gì liền tới tìm Nguyệt Hoàn, xin nàng dạy cho thêu thùa, hoặc làm thơ vẽ
tranh vân vân, ta đã khuyên nàng mấy lần, bảo nàng cách xa nữ nhân kia một
chút, nói nàng ta tâm kế quá sâu, thế nhưng Nguyệt Hoàn bản tính luôn luôn
thiện lương, đâu nghĩ đến chuyện này, về sau nàng tiến cung, không ngờ Sở Mộng
Vân cũng vào cung, sau đó tiên hoàng coi trọng Nguyệt Hoàn, nàng là cái loại nữ
nhân rất dễ dàng làm cho người ta thích, lớn lên lại tốt, hơn nữa cha của nàng
là tam phẩm đại quan viên, có thể nói là môn đăng hộ đối, hoàng thượng liền sắc
phong nàng làm hoàng hậu, về sau bởi vì nàng ở trong cung, mà ta thì ở ngoài
cung, liền bị mất liên lạc, nhưng thật ra có nghe nói nàng cùng Sở Mộng Vân kia
tình cảm rất tốt."
Đại phu nhân nói đến đây
thì dừng lại, chờ Mộc Thanh Dao hỏi tiếp.
"Lúc trước ngươi có
nghe Lý hoàng hậu đề cập qua chuyện của Sở Mộng Vân không?"
"Nghe qua, Nguyệt
Hoàn nhiều lần đều nói đến nàng, nói nàng rất khổ sở, phụ thân muố cho nàng
tiến cung làm phi, mà nàng thì thực sự đã có ý trung nhân..."
Chương
82.4
"Chờ một chút."
Mộc Thanh Dao đột nhiên lên tiếng, bên trong thư phòng thừa tướng cùng đại phu
nhân lại càng hoảng sợ, vội vàng khẩn trương hỏi: "Làm sao vậy, nương
nương?"
"Vừa rồi ngươi nói
Sở Mộng Vân có ý trung nhân, là chuyện như thế nào?" Mộc Thanh Dao nhìn
thẳng đại phu nhân để hỏi những lời này, đại phu nhân gật đầu: "Đúng vậy,
nghe nói nàng có một ý trung nhân, kêu là..."
Đại phu nhân trong lúc
nhất thời không nghĩ ra được, nhăn mài lại, đôi mắt Mộc Thanh Dao sáng lên,
nhìn nàng hi vọng, Mộc Ngân thấy nữ nhi rất muốn biết việc này, không khỏi
giục: "Ngươi nghĩ nhanh lên một chút, Dao nhi chờ đâu!"
"Nha, đều qua nhiều
năm như vậy rồi, đâu có nghĩ ra." Đại phu nhân lẩm bẩm, bỗng nhiên kêu
lên: "Nhớ rồi, nam nhân đó kiêu là Tô Trảm, bởi vì chữ kia rất đặc biệt,
vì thế ta nhớ rất kỹ, hắn gọi Tô Trảm, là con trai của ông chủ bố tác phường,
hình như gia đình kia ở ngay tại Đông Giao, hắn hiện giờ chắc là đã cưới vợ
sinh con rồi, nghe nói năm đó Sở Mộng Vân bị ép tiến cung, thương tâm vô
cùng."
"Nha, được rồi, cám
ơn đại nương."
Mặc dù không có trực tiếp
tra ra nguyên nhân Lý hoàng hậu chết, nhưng biết một ít chuyện của thái hậu
cũng không tệ, Mộc Thanh Dao cười cười, đứng dậy: "Ta mệt mỏi, về Thanh
viện trước nghỉ ngơi một chút "
"Tốt, tốt, ngươi hãy
đi nghỉ ngơi trước, buổi tối cả nhà chúng ta ngắm trăng."
"Ừ." Mộc Thanh
Dao gật đầu, hướng về phía đại nương gật đầu, sau đó đi ra ngoài, nghe được
phía sau đại nương lấy làm kỳ quái hỏi thừa tướng phụ thân: "Dao nhi làm
cái gì vậy? Đang êm đẹp hỏi chuyện Nguyệt Hoàn làm gì?"
"Đây là chuyện ngươi
cần quan tâm sao?" Mộc thừa tướng thanh âm nặng nề, trong phòng liền im
bặt.
Mộc Thanh Dao mím môi
cười cười, có đôi khi thừa tướng phụ thân thật đúng là uy nghiêm, trước cửa,
Mạc Sầu cùng Mai Tâm cung kính mở miệng: "Nương nương, nói chuyện xong
rồi, có muốn trở về đi nghỉ ngơi một chút hay không?"
"Ừ, đi." Mộc
Thanh Dao vẻ mặt tuy rằng lành lạnh như trước, nhưng ý cười luôn luôn đọng ở
trên gương mặt, khiến người ta cảm thấy thân thiết, hoàn toàn không giống sự
lãnh lệ ở trong cung.
Đoàn người đi trở lại Thanh
viện, về phần bọn người Hoa Ly Ca, quản gia mộc phủ sẽ hảo hảo chuẩn bị chỗ cho
bọn họ, không cần nàng bận tâm.
Trời thu, gió mát thổi
qua rất thoải mái, trong không khí mang theo mùi thơm
ngát của trúc, Mộc Thanh Dao ngủ ở trong phòng của mình, mặc dù nhỏ, nhưng ổn
định, yên bình mà ngủ một giấc, không có chuyện lục đục với nhau, không có việc
kinh tâm động phách, có chăng chỉ là sự an nhàn, làm cho người ta bất giác thả
lỏng tâm tình.
Nàng thức dậy là lúc hai
vị tỷ tỷ Thanh Châu cùng Thanh Hương đã qua đây, bởi vì nương nương buổi tối
phải trở về cung, sau này không biết đến bao giờ mới được gặp lại, hai tỷ muội
phải nắm bắt tốt cơ hội này để tâm sự.
Trong phòng ngủ nho nhỏ,
thỉnh thoảng sung sướng tiếng cười vang lên bay ra ngoài, câu được câu không,
thời gian trôi qua rất nhanh, mặt trời đã nhanh chóng hạ xuống phía tây, quản
gia mộc phủ đã đi tới, cung kính đứng ở ngoài cửa bẩm báo sự tình.
"Nương nương, Sở phủ
Sở công tử cầu kiến."
"Sở công tử?"
Mộc Thanh Dao ôm vai trả lời xong thì dừng lại động tác, một bên Mộc Thanh Châu
cùng Mộc Thanh Hương vừa nghe đến tên người nam nhân kia, không khỏi nhớ tới
lão yêu bà họ Sở, không khỏi tức đến không có chỗ để phát tác, lạnh lùng phân
phó: "Đem hắn đuổi ra ngoài đi."
Mộc Thanh Dao không nói
gì, tiếp tục soi gương, nhìn Mai Tâm đang vấn tóc cho nàng, ngoài cửa lại vang
lên thanh âm của quản gia.
"Hắn nói có việc
muốn gặp nương nương."
Mộc Thanh Dao sắc mặt
lạnh xuống, bỏ gương đồng trên tay lên bàn, ngẩng đầu nhìn thấy Mộc Thanh Châu
đang muốn phát tác, vội giơ một tay lên chặn nàng lại, hướng ra phía ngoài lên
tiếng: "Ngươi đem hắn mới đến hoa đình phía sau hoa viên đi."
"Dạ, nương
nương."
Quản gia lui xuống, nương
nương ngay cả thanh âm đều có một cỗ thiên uy, làm cho người ta không dám khinh
thường.
Trong phòng, Mộc Thanh
Châu quay đầu hỏi Mộc Thanh Hương ở bên cạnh: "Ngươi nói hắn tìm đến Thanh
Dao làm gì? Sẽ không chạy đến cửa để tính toán mưu đồ gì đối với nhà của chúng
ta chứ?"
"Dù sao họ Sở cũng
không phải là thứ tốt đẹp gì." Mộc Thanh Hương ánh mắt cũng lạnh lên, âm
trầm nói.
Mộc Thanh Dao biết hai vị
tỷ tỷ bị đả kích, lúc này nhìn thấy họ Sở tự nhiên sẽ không có hảo cảm, hơn nữa
nàng đối họ Sở cũng không có cảm tình gì, nhưng bây giờ người ta nói có chuyện
tìm nàng, nàng cũng nên đến xem rốt cuộc là chuyện gì?
"Được rồi, hai vị tỷ
tỷ trở về đi, Thanh Dao phải gặp khách, nhìn xem Sở đại công tử có chuyện gì
muốn gặp bản cung."
Mộc Thanh Dao quanh thân
đạm mạc, bộ váy màu trắng mỏng thêu hàn mai, làm cho nàng càng cao quý ưu nhã,
thanh lệ thoát trần.
"Được, nương nương
coi chừng một chút, ngàn vạn lần đừng để tên Sở Thiển Dực yêu nam kia thực hiện
được âm mưu, nam nhân này chuyên môn mê hoặc nữ nhân." Luôn luôn yêu thích
tuấn nam, Mộc Thanh Châu rốt cuộc đã triệt để hiểu ra, còn nhớ rõ nhắc nhở muội
muội làm Mộc Thanh Dao khóe môi mĩm cười.
"Ta đã biết."
Nhìn bóng dáng hai tỷ tỷ
đi ra ngoài, sắc mặt nàng lập tức lạnh xuống, khóe môi mang vẻ sắc bén, ánh mắt
lạnh lẻo như đao: "Mạc Sầu, đi hoa đình phía sau hoa viên của Mộc
phủ."
"Dạ, nương
nương."
Mộc phủ hậu hoa viên, mặc
dù không có hoa lệ như ngự hoa viên hoàng cung, nhưng cũng có hơn mười loại hoa
cỏ quý báu, bạch ngọc điêu lan làm thành, muôn đóa hoa tím đỏ vàng hồng, rêu
rao đón gió, hương thơm khắp cả vườn.
Bên cạnh hoa viên có một
hoa đình tinh xảo, lúc này bên trong đình đã ngồi một người, gió nhẹ thổi qua,
làm tóc đen của hắn bay cao, màu bạc của áo choàng bao quanh lấy thân hình cao
to, chỉ thấy hắn thản nhiên tự đắc nâng chung trà lên uống, bộ dáng hưởng thụ
phẩm trà, ngoài đình có hạ nhân Mộc phủ đứng hầu, vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy
thân ảnh của Mộc Thanh Dao, vội cung kính mở miệng: "Tham kiến hoàng hậu
nương nương."
Mộc Thanh Dao phất phất
tay, hạ nhân đều lui ra xa bên ngoài vài bước, ngay cả Mai Tâm cùng Mạc Sầu
cũng tự động canh giữ ở ngoài đình.
Trong đình, yêu nghiệt Sở
Thiển Dực cũng không có nhúc nhích, chỉ là buông chung trà trong tay xuống,
hướng về phía Mộc Thanh Dao bày ra một tư thế triêu người, hắn nở nụ cười phong
tình vạn chủng, mặt mày yêu mị, cả người cực kỳ lười biếng, trong dáng vẻ đó
còn lộ ra vẻ phóng túng, không giống như hình tượng cung kính lúc bình thường
gặp nàng, hoặc là có khi táo bạo gan góc, ánh mắt của hai người giao nhau trong
không trung, cuối cùng Mộc Thanh Dao kéo kéo khóe môi.
Tuy nói Mộc gia cùng Sở
gia là đối đầu, nhưng nàng từ lúc nhìn thấy Sở Thiển Dực này đến bây giớ, hắn
cũng không có làm khó dễ qua nàng, ngược lại mặc dù không có nói chuyện nhiều
với nhau, nhưng tựa như lão bằng hữu có thể nói giỡn, hay công kích, khinh bỉ
nhau một phen.
"Nói đi, Sở đại công
tử ngươi hôm nay nhiệt huyết dâng trào chạy tới mộc phủ làm gì? Phải biết rằng
này mộc trong phủ có người muốn đem ngươi xương thịt nghiền thành tro."
Sở Thiển Dực mím môi
cười, cúi đầu đưa tay rót chén trà cho Mộc Thanh Dao, hai tay làm động tác mời,
nhàn nhã mở miệng: "Khó có được dịp ngươi xuất cung một lần, ta tới tìm
ngươi uống chút trà, thuận tiện nói một ít việc."
Chương
82.5
Trên gương mặt của hắn trước sau như một vẫn bày ra
dáng vẻ tươi cười yêu nghiệt, nhưng Mộc Thanh Dao nhìn thấy đáy mắt hắn có vẻ
đăm chiêu, nàng không biết là hắn muốn nói cái gì nên ngồi xuống, nam nhân này
thật đúng đảo khách thành chủ mà, nàng cũng không thèm cùng hắn khách khí, nâng
chung trà lên, khẽ nhấp một cái.
“Nói đi, chuyện gì? Ta nghe đây.”
Sở Thiển Dực thu hồi dáng vẻ không đứng đắn, con ngươi
sâu thẳm thâm thúy và thần bí, tựa như một hồ nước mùa xuân.
Mộc Thanh Dao lẳng lặng nhìn hắn, nam nhân này quả
thật có vốn liếng làm nhiễu loạn lòng người mà, hắn tuấn mỹ không giống như Mộ
Dung Lưu Tôn khí phách, cũng bất đồng với vẻ lạnh lùng của Nam An vương Mộ Dung
Lưu Chiêu, đó là một loại diện mạo khác, cái loại như ánh mặt trời, ôn nhu mềm
mại, có chút giống như lông tơ trên người của tiểu hồ ly Mao Tuyết Cầu mà nàng
nuôi, làm cho người ta không tự chủ được muốn tới gần, thế nhưng lúc ngươi đến
gần bên hắn, thì hắn lại giấu diếm đi những điều quan trọng không lộ ra bất cứ
kẻ hở nào.
“Theo ta đi.” (TT: )
“Phụt ——” trà trong miệng của Mộc Thanh Dao cứ như vậy
trực tiếp phun đến trên mặt của hắn, lần phun này là dùng toàn bộ sức phun ra,
nên một giọt cũng chưa từng rơi xuống đất, nam nhân này đôi mắt nháy cũng không
nháy chút nào, hắn cũng không tức giận, thậm chí mâu quang so với trước càng
nhu hòa hơn, nhưng Mộc Thanh Dao thì lại có điểm băn khoăn.
“Sở đại công tử, đây chính là do ngươi tự chuốc lấy,
có thể trong lúc ta uống trà đừng nói ra những lời tức cười đó hay không .”
“Ta nghiêm túc đó.”
Sở Thiển Dực lại bồi thêm một câu, sau đó cũng không
nhìn tới Mộc Thanh Dao, động tác ưu nhã lấy ra một cái khăn gấm, lau khô nước
trà cộng thêm nước bọt ở trên mặt.(TT: )
Mộc Thanh Dao liền bình tĩnh lại nhìn nam nhân này,
đầu óc nghĩ vòng do biết bao nhiêu lần, cũng nghĩ không ra Sở đại công tử này
bị mất cái chứng gì, nàng nhớ kỹ từ trước cho tới bây giờ cũng chưa ám chỉ cho
hắn bất cứ điều gì chứng tỏ bản thân mình có ý muốn cùng hắn bỏ trốn, mỗi lần
gặp mặt, nàng không phải chửi hắn thì chính là châm chọc hắn, hắn không tức
giận thì thôi, bỗng nhiên bây giờ lại kiêu nàng và hắn cùng nhau đi, chẳng lẽ
hắn thích bị ngược cuồng, bởi vì thân phận rất cao quý, bình thường không ai
dám đối với hắn như vậy, vì thế có người ngược hắn, thì mới đúng khẩu vị của
hắn, có người có suy nghĩ kỳ lạ vậy sao?
“Sở Thiển Dực, ngươi xác định đầu óc không có bệnh
chứ, kêu ta và ngươi đi?”
Sở Thiển Dực lau khô nước trà trên mặt, khóe môi câu
ra nụ cười nhợt nhạt, hắn đã trở lại dáng vẻ yêu nghiệt bình thường , bộ dạng
nhìn cảnh đẹp ý vui.
“Ta bảo ngươi cùng ta đi, không phải nói hai chúng ta
cùng nhau bỏ trốn vân vân, chỉ là bởi vì ta không muốn để cho ngươi dính liếu
vào trong cuộc này, ngươi cùng ta, đều sẽ trở thành quân cờ trong tay người
khác, chẳng lẽ ngươi cam tâm sao? Cam tâm tình nguyện làm một con cờ, bị người
ta lợi dụng sao?”
Nói xong lời cuối cùng, thanh âm của hắn trầm thấp rất
nhiều, tựa như những con sóng biển cuồn cuộn muốn phá vỡ tất cả.
Mộc Thanh Dao ánh mắt sâu thẩm, âm u hẳn đi, nhớ tới
lời nói của thừa tướng phụ thân, có thể nàng sẽ trở thành một con cờ, nhưng là
lại không phải ai cũng có thể động vào, trừ phi nàng muốn, bằng không ai cũng
đừng nghĩ động đến nàng, hiện tại nàng sẽ không giống như trước thản nhiên mà
không đếm xỉa đến như vậy, bởi vì người đã ở trong cục, muốn đặt mình ở ngoài
là chuyện không thể nào, chỉ có chủ động xuất kích.
Thiên hạ tồn vong, thất phu hữu trách, chỉ cần không
chạm đến giới hạn của nàng, nàng sẽ không ngại giúp hoàng thượng một tay.
“Sở Thiển Dực, ta không biết ngươi là xuất phát từ loại
tâm tư nào lại chạy tới nói với ta những điều này, nhưng ta muốn nói cho ngươi
biết, ta sẽ không mặc cho người điều khiển.”
Mộc Thanh Dao đứng lên, phía chân trời đã bắt đầu tối
lại, trăng tròn như đĩa ngọc treo ở chân trời, nàng vẫn chưa quên hôm nay là
mười lăm tám tháng, ngày hội Trung thu, nàng còn muốn cùng người nhà ngắm
trăng, không đếm xỉa tới nam nhân kỳ lạ khó hiểu này.
“Xin mời?”
Dưới ánh trăng nhợt nhạt, trong ánh mắt của Sở Thiển
Dực chỉ còn thất vọng, mang theo một tầng sương mù u ám, làm cho người ta thấy
không hết, nói không rõ ràng, vẫn nhìn theo phía sau thân hình của Mộc Thanh
Dao cho đến khi khuất sau con dốc ở trong bóng đêm.
“Nương nương, lão gia phái người qua đây, bảo người
qua bên đó.”
“Ừ, đã biết, tiễn Sở công tử đi ra ngoài.” Mộc Thanh
Dao gật đầu, đồng thời xoay người lại phân phó hạ nhân mộc phủ, hạ nhân cung
kia kính thong thả tiến vào trong đình, Sở Thiển Dực ánh mắt đã biến mất nhuệ
khí, khôi phục bộ dạng yêu nghiệt lúc trước, cười đến điên đảo chúng sinh, hạ
nhân kia thấy thế ngẩn ngơ, người trước mắt đã sải bước đi ra ngoài, lúc hắn đi
ngang qua người Mộc Thanh Dao, dừng chân ngừng một chút, sau đó tùy ý nở nụ
cười, sải bước hướng ngoài phủ đi ra, nụ cười kia tuy rằng xinh đẹp, nhưng mang
theo một loại thê lương nói không nên lời .
Mộc Thanh Dao dẫn Mai Tâm cùng Mạc Sầu nhìn bóng lưng
hắn hòa vào trong ánh trăng, chau lông mài một chút cũng không nói gì.
Mạc Sầu thấy kỳ quái nhịn không được nhíu mày: “Nam
nhân kia tựa hồ rất thương tâm, mặc dù đang cười, nhưng nụ cười đó không phải
thật lòng.”
Mộc Thanh Dao không biết khuya hôm nay Sở Thiển Dực bị
thế nào, vì sao không rõ nguyên nhân lại chạy tới cùng nàng nói những lời này,
đáy lòng còn thê lương nữa, tâm tư nàng đang đủ loại suy nghĩ thì phía sau vang
lên hai đạo thanh âm.
“Dao nhi.”
Nguyên lai là Mộc Thanh Châu cùng Mộc Thanh Hương đã
đi qua đây, nhìn Mộc Thanh Dao cứ đứng yên lặng ở ngoài đình, thấy kỳ quái liền
mở miệng: “Tên khốn kia đâu?”
“Bẩm đại tiểu thư, đã đi.” Mai Tâm cướp lời mở miệng
trước.
“May là đi, bằng không đánh cho hắn răng rơi đầy đất,
dám chạy đến mộc phủ, sau này mộc phủ chúng ta cùng Sở phủ thề bất lưỡng lập,
gặp một lần đánh một lần, thấy hai lần đánh một đôi.”
Mộc Thanh Châu nghiến răng nghiến lợi giơ quả đấm, nếu
như Sở Thiển Dực kia đang còn ở đây, mộc đại tiểu thư nhất định sẽ thú tính nổi
lên, Mộc Thanh Dao bị động tác khoa trương của Mộc Thanh Châu chọc cười, dứt bỏ
sự phức tạp trong lòng, Mộc Thanh Hương bên cạnh vẫn ôn nhu mở miệng: “Đi thôi,
phụ thân đang chờ chúng ta đây.”
“Ừ, đi.” Hai tỷ tỷ một người một bên đỡ Mộc Thanh Dao,
Mộc Thanh Dao khóe môi hiện lên nụ cười, trong lòng ấm áp, các nàng bây giờ là
người nhà của nàng, là người một nhà tương thân tương ái, nếu như mình thật có
thể vì các nàng làm bất cứ thứ gì, cũng là một chuyện vui vẻ.
Dưới ánh trăng, tam đóa hoa mộc phủ, các hữu phong tư,
cùng nhau hướng tiền thính của phủ thừa tướng mà đi.
Mười lăm tháng tám là ngày hội Trung thu, ngày người
nhà đoàn tụ.
Phủ thừa tướng sớm đã rất vui vẻ, trước đây mộc thừa
tướng có phong tục không ăn tết trung thu chỉ ở chính sảnh dùng cơm mà thôi,
nhưng hôm nay lại ở trung đình, đặt mua một bàn tiệc rượu, trung đình có một
cây hoa quế cao to , hoa nở um tùm, mùi hương quấn lấy con người.
Ánh trăng như nước, gió nhẹ thổi qua, hoa quế rơi lả
tả xuống, còn bị gió thổi đến trên mặt đất, thổi tới thức ăn ở trên bàn, lại
ta8nt thêm vài phần mỹ cảm.
Người một nhà ngồi vây quanh ở bàn ăn, ấm áp như nước,
Mộc Thanh Dao nhìn sang bên này, rồi lại nhìn sang bên kia, đáy lòng rung động
rất lớn, nguyên lai người một nhà có thể trãi qua ngày hội Trung thu như vậy,
một bên ngắm trăng, một bên tâm sự, sau đó ăn những món ngon nhất, uống rượu
hoa quế thơm nhất …
Mặc dù mình không phải là con ruột của họ, nhưng đêm
nay nàng cảm xúc mênh mông kích động, coi như bọn họ là thân nhân từ nhỏ của
nàng, cảm giác này càng ngày càng đậm .
Chương
82.6
Kiếp trước, lễ Trung thu của nàng, vẫn là cùng tổ mẫu
trãi qua, cha mẹ cách xa ở ngoài ngàn dậm, muốn gặp một mặt cũng rất khó khăn,
càng không cần nói đến lễ Trung thu.
Hiện tại nàng có thứ mà kiếp trước khát vọng nhất, đó
là thân tình.
Cho nên nàng sẽ cố gắng quý trọng, sau này chỉ cần là
chuyện nàng đủ khả năng, nàng nhất định sẽ giúp đỡ họ.
“Dao nhi, phụ thân mời ngươi một chén, đây là rượu hoa
quế do chính tay Nhị nương ngươi cất , uống ít một chút sẽ không
say.”
Mộc thừa tướng đứng lên, bưng chén rượu, từ ái nhìn
Mộc Thanh Dao.
“Cám ơn phụ thân.” Mộc Thanh Dao đứng lên, cùng thừa
tướng cha cụn ly, phụ tử hai người cạn một chén hoa quế cất.
Không biết là rượu say hay người tự say, hoặc bởi vì
tâm tình quá tốt, rượu hoa quế cất hương vị thơm ngon ngọt ngào, tựa như vật
trân quý nhất trên đời, so với kia quỳnh tương ngọc dịch càng hương nồng hơn
mười phần.
Nàng từ kiếp trước cho đến kiếp này, tới bây giờ còn
không có uống qua hoa quế cất tốt như vậy, là do người nhà đích tay cất chế ra,
mang theo hương vị thân tình nồng đậm, mặc dù đại nương cùng Nhị nương, bây giờ
nhìn lại cũng dễ thân thiết như vậy, mâu quang của các nàng nhìn nàng, cùng
nhìn nữ nhi của mình không có gì khác biệt, hay là các nàng cảm nhận được,
nương nương cũng là người Mộc gia, cùng các nàng là máu thịt tương hòa, sống
cùng sống, chết cùng chết.
Thừa tướng phụ thân vừa mới ngồi xuống, đại nương cùng
Nhị nương liền đứng lên, mỗi người bưng một chén hoa quế cất, vẻ mặt tươi cười
nhìn Mộc Thanh Dao: “Nương nương, trước đây chúng ta nếu có làm chuyện gì không
tốt, xin nương nương tha thứ, đều là phụ nhân vô tri, tuy rằng ngu dốt, nhưng
chưa từng có lòng muốn hại người, xin nương nương thông cảm một chút nhé, chúng
ta lấy hành động trước kia mà cảm thấy hổ thẹn.”
Nói xong hai người liền uống rượu, Mộc Thanh Dao muốn
đứng lên, thì đại nương lấy tay đè lại nàng: “Nương nương ngồi uống là được,
chúng ta cũng vì nghĩ đến người, nương nương được tốt, thì chúng ta mới tốt,
ngu phụ hôm nay mới hoàn toàn hiểu rõ.”
Thừa tướng phụ thân cũng ở một bên gật đầu: “Dao nhi,
ngươi cứ ngồi đi, ngươi là hoàng hậu, muốn đứng cũng chưa đến lượt, hơn nữa
trước đây là do các nàng xác thực đã nợ vì đối với ngươi không thỏa đáng, là
nương nương lòng dạ rộng lượng, các nàng nên cảm ơn mới đúng.”
“Dạ, họ đã hiểu rõ.” Mộc Thanh Dao lại uống một chung,
đại nương cùng Nhị nương mới ngồi xuống, mọi người vừa ăn thức vừa nói chuyện,
trên đỉnh đầu, hoa quế bay lả tả, lúc này thừa tướng phụ thân cảm giác như còn
thiếu thứ gì, liền phân phó nha đầu đem đàn của nhị tiểu thư mang tới, để cho
nhị tiểu thư đàn một bản từ khúc cho nương nương.
Tây Vũ rất nhanh chạy đi phòng của nhị tiểu thư đem
đàn lấy mang đến, hạ nhân một phen bận rộn, Mộc Thanh Hương rời khỏi ngồi trước
cây đàn, bàn tay trắng nõn lướt trên dây đàn.
Tiếng đàn của nàng khi phát ra so với Tây Môn Tân
Nguyệt, thì kém nhiêu lắ,, thế nhưng đêm nay, Mộc Thanh Dao nghe từ khúc, chỉ
cảm thấy trong lòng có từng đợt khí nóng lưu chuyển.
Tiếng đàn lý tràn đầy cảm giác gia đình ấm áp, tình
cảnh này, ngàn vàng không thể đổi.
Tiệc rượu càng về sau, Mộc Thanh Dao đã hơi có vẻ say
rượu, thừa tướng phụ thân thấy trăng đã treo trên cành liễu, bữa tiệc cũng sắp
tàn, đàn cũng đã nghe xong, liền phân phó hạ nhân đem ly chén dọn xuống để bắt
đầu bắn pháo bông.
Quản gia Trung thúc dẫn hạ nhân, đem tất cả pháo hoa
đều dời đến trên đất trống của trung đình, bọn Hoa Ly Ca đã dùng qua bữa tối
cũng đều động thủ hỗ trợ, trong lúc nhất thời toàn bộ đất trống đều bày đầy
pháo hoa.
Mọi người bắt đầu bắn pháo hoa, một phát, hai phát
càng ngày càng nhiều, màu sắc sáng đẹp loá mắt khắp cả bầu trời, rất chói mắt,
rất mê người.
Mộc Thanh Dao che lỗ tai, trốn đông trốn tây nhảy
tránh trong lúc phóng ra, lúc này đâu còn là hoàng hậu nương nương quanh thân
quạnh quẽ, rõ ràng là một nữ tử vui vẻ đơn thuần , mọi người cùng nhau nhìn
nàng hài lòng cười, ấm áp…
Hoa quế rơi, pháo hoa bay, thật là một bức tranh đẹp
tráng lệ đầy màu sắc, Mộc Thanh Dao say, một màn đêm nay sẽ sống mãi ở trong
đầu của nàng.
Mạc Sầu đứng ở phía sau nàng, nhìn chủ tử vui vẻ như
vậy, không đành lòng nhắc nhở nàng, nên trở về cung.
Cho đến khi thanh âm từ ái của mộc thừa tướng vang
lên: “Dao nhi, nên trở về cung.”
Mộc Thanh Dao ngoái đầu nhìn lại cười, khuynh quốc
khuynh thành, tuy rằng hương hoa quế, pháo hoa đẹp, nhưng vẫn không thể hơn Dao
nhi cười, tựa như dòng rượu cam thuần chảy xuôi trong lòng phụ thân, đêm nay
ngoại trừ Dao nhi hài lòng, bọn họ tất cả mọi người cũng rất vui vẻ a.
“Đúng vậy, phụ thân, ta cần phải trở về.” Mộc Thanh
Dao lời nói như hiểu rõ, nhưng đáy mắt lại lưu luyến, nếu như có thể, nàng thật
muốn đứng ở trong mộc phủ, hiện tại mọi người đều tương thân tương ái, hằng
ngày trãi qua đều rất hài lòng, vừa nghĩ tới hoàng cung, đáy lòng liền có chút
lạnh, bất quá vì bọn họ, người nhà thân ái của nàng, nàng cần phải làm những
thứ nên làm.
Mộc Thanh Dao vươn tay ôm lấy thừa tướng phụ thân,
dùng lời nói nhẹ nhàng chỉ có hai người mới có thể nghe được.
“Phụ thân, ta sẽ giúp hắn.”
“Bé ngoan.” Mộc thừa tướng ánh mắt vừa ươn ướt, thì
Mộc Thanh Dao đã buông hắn ra, xoay người lại ôm đại nương cùng Nhị nương, cuối
cùng ba tỷ muội ôm nhau, hẹn nhau, ba người đều phải hạnh phúc…
“Hồi cung.” Hoàng hậu ra lệnh một tiếng, mộc phủ cả
nhà cung kính đem hoàng hậu nương nương đưa tới trước cửa liễn xa hoa lệ.
“Cung tiễn hoàng hậu nương nương.”
Liễn xa chuyển động, xe ngựa đi về phía cung đình, sau
đó là Hoa Ly Ca cùng Băng Tiêu, các dẫn một đội người, bảo vệ hoàng hậu nương
nương hồi cung.
Bên trong liễn xe, Mộc Thanh Dao cảm xúc dâng trào,
thật lâu mới đè nén được, hơi nghiêng người nhấc lên tấm rèm, nhìn vào bóng
đêm, gió mát thổi phất qua gương mặt nóng bừng của nàng, lạnh lạnh rười rượi
rất thoải mái, liễn xa lung lay lắc lắc làm người ta nhanh chóng buồn ngủ, nàng
khép hờ hai mắt, nhắm lại dưỡng thần.
Mạc Sầu cùng Mai Tâm nhìn vẻ mặt sung sướng của chủ
tử, nhỏ giọng nghị luận.
“Hôm nay nương nương tựa hồ rất vui vẻ.”
“Ừ, người một nhà ở cùng một chỗ đương nhiên vui vẻ.”
Mạc Sầu thanh âm có chút cô đơn, nàng nhớ tới người nhà của mình, buổi tối hôm
nay là mười lăm tháng tám, ngày gia đình đoàn viên .
Chủ tử vốn vẫn nhắm mắt lại, đột nhiên mở mắt ra, nhìn
phía Mạc Sầu: “Mạc Sầu, hôm nay là mười lăm tháng tám, bằng không ngươi trở về
xem bọn hắn đi?”
Mạc Sầu sửng sốt, không nghĩ tới chủ tử nghe được các
nàng nói chuyện, lập tức sắc mặt ngưng tụ, trang trọng mở miệng: “Chủ tử, nô tỳ
không muốn đi về, nô tỳ đã ký khế ước bán thân, chính là người của chủ tử .”
“Ngươi a.” Mộc Thanh Dao nhìn nàng kiên trì như vậy,
cũng không nói thêm cái gì nữa, nàng biết bản tính Mạc Sầu, rất bướng bĩnh kiêu
ngạo, nhận thức lý lẽ, nàng nói cũng vô dụng.
Liễn xa vẫn bình ổn chạy, bỗng nhiên bá một chút,
ngừng lại, Hoa Ly Ca theo phía sau lập tức ruổi ngựa tiến lên, lạnh lùng mở
miệng: “Chuyện gì xảy ra?”
Phía trước có thị vệ mở miệng: “Bẩm thị Vệ đại nhân,
có người xông tới trước ngựa, kinh động thánh giá.”
“Còn không làm cho hắn cút ngay.” Hoa Ly Ca lạnh lùng
cứng rắn mệnh lệnh thủ hạ, thủ hạ kia giục ngựa qua đó, chỉ chốc lát sau lại
tới: “Đại nhân, là một người, tựa hồ đang bị thương, chặn đường đi của chúng
ta, không biết là đã chết hay còn sống.”
Mộc Thanh Dao nhíu mài một cái, như thế nào lại có
người bị thương, sẽ không phải là quỷ kế gì chứ, hay là có người bị thương thật
? Nàng vén rèm hướng ra phía ngoài kêu một tiếng: “Hoa thống lĩnh?”
Tiếng vó ngựa vang lên, Hoa Ly Ca giục ngựa qua, cung
kính ôm quyền: “Nương nương, chuyện gì?”
“Đi qua đó xem là ai? Rồi qua đây bẩm báo.”
Hoa Ly Ca lĩnh mệnh, dẫn theo vài người qua đó kiểm
tra, không nghĩ tới kẻ ngăn trở lối đi của bọn họ đúng là một thiếu niên mười
hai mười ba tuổi , sắc mặt tái nhợt, môi tím bầm, nhìn qua chắc là bị người hạ
độc, Hoa Ly Ca đem tình huống kiểm tra được bẩm báo cho hoàng hậu nương nương.
Mộc Thanh Dao luôn luôn là người không phải thích chõ
mũi vào chuyện người khác, nhưng đêm nay tâm tình tốt, lúc này cả người đều hớn
hở, vì thế phất tay phân phó Hoa Ly Ca: “Đem hắn mang về Phượng Loan cung đi.”
“Nương nương?” Vài đạo thanh âm vang lên, nương nương
cũng không phải là người thích chõ mũi vào chuyện người khác, hôm nay mới vừa
gặp người ám sát, ai biết thiếu niên này là người thế nào a? Nếu như là người
ám sát nàng phái ra, chẳng phải là rước họa vào thân sao, nhiều một chuyện
không bằng bớt một chuyện.
Mạc Sầu lên tiếng: “Nương nương, không biết thiếu niên
kia là ai, nếu là người có ý đồ, nương nương chẳng phải là tự đem nguy hiểm đặt
ở bên người sao? Nương nương chẳng lẽ đã quên chuyện Xuân Hàn sao?”
Mạc Sầu không đề cập tới thì thôi, vừa nhắc tới Xuân
Hàn, Mộc Thanh Dao liền nghĩ đến lúc ban ngày Xuân Hàn lấy cái chết để bảo vệ
nàng, trong lòng lại chua xót khổ sở lên, càng thêm khẳng định ý nghĩ của chính
mình.
“Được rồi, đều đã nói xong, dẫn hắn hồi cung, nếu như
hắn chỉ là một người bị thương ngoài ý muốn ? Chẳng lẽ thực sự thấy chết mà
không cứu sao? Như vậy chúng ta làm người cùng cầm thú có cái gì khác biệt đâu?
Cũng không phải tất cả mọi người đều là người xấu, chí ít Xuân Hàn không có
lãng phí đi một nữa huyết nhân sâm”