Ads
Mộc Ngân thân là ngươi
đứng đầu đủ loại quan lại, trong lòng luôn có mưu lược hơn người, lúc này nhìn
vẻ mặt sáng lạng của nữ nhi, dĩ nhiên ngây ngẩn cả người, bực này tâm tư, một
tiểu thư khuê các có thể biết đến sao, mặc kệ Dao nhi dưới thân thể này cất
giấu ai, nhưng suy nghĩ cơ trí bực này, người bình thường khó có thể sánh bằng,
so với nam tử chỉ có hơn chứ không kém...
Mộc Thanh Dao nói xong,
đợi một hồi, chưa gặp được phụ thân nói chuyện, kỳ quái nhíu mày: "Phụ
thân, làm sao vậy?"
Mộc Ngân phục hồi tinh thần
lại, lắc đầu, trong con ngươi hiện lên kính nể, tuy rằng người trước mắt là nữ
nhi của hắn, thế nhưng cho tới giờ khắc này, hắn mới nhìn rõ ràng một việc,
nàng tại sao lại xuất hiện ở đây, hay là trong sâu u sớm đã có định sổ, nàng
chính là một nhân vật quan trọng trong thiên hạ, vậy mà nàng lại là nữ nhi của
hắn, Mộc Ngân có một chút tự hào cùng kiêu ngạo, con ngươi ánh sáng hiện lên từ
ái, khuôn mặt tiếu ý.
"Tốt, phụ thân chờ
khi trời tối sẽ đi làm chuyện này."
"Ừ " Mộc Thanh
Dao gật đầu, hướng ngoài cửa trước kêu một tiếng: "Mạc Sầu."
Mạc Sầu thong dong đi
tới, cước bộ nhẹ nhàng rơi xuống đất không một tiếng động, chớp mắt liền đứng ở
trước mặt bọn họ, cung kính ôm quyền: "Tiểu thư?"
"Khuya hôm nay, lão
gia phải ra khỏi phủ làm một chuyện, ngươi bảo vệ tốt an toàn của lão
gia."
"Dạ, tiểu thư, nô tỳ
nhất định bảo vệ tốt lão gia."
"Ừ " Thanh Dao
thoả mãn gật đầu, Mạc Sầu càng ngày càng nội liễm, thành người có năng lực,
ngày sau sẽ trở thành phụ tá đắc lực của nàng, mộc thừa tướng nghe xong nữ nhi
nói, ngẩng đầu quan sát Mạc Sầu, tiểu nha đầu này rất gầy, hình như một trận
gió có thể thổi bay đi, thế nhưng nhìn kỹ, trên trán của nàng có một phần anh
khí, ánh mắt ngang tàng ngạo nghễ kiên cường, hơn nữa ngôn hành cử chỉ giữa thu
phóng bình thường, không tự ti cũng không kiêu ngạo, xem ra nữ nhi không có
nhìn nhầm.
"Chính là nàng
sao?"
"Dạ, phụ thân, nàng
kêu Mạc Sầu, " Mộc Thanh Dao biết ý tứ trong lời nói của thừa tướng cha,
hỏi nàng dùng hai nghìn hai chính là mua nha đầu này sao?
"Ừ, không tệ, không
tệ, nhìn thấy bên cạnh ngươi có một người như vậy, phụ thân trong lòng yên tâm
hơn, được rồi, ngươi gởi thư cho dì của ngươi đi, trong thời gian đại hôn, nàng
nhất định sẽ chạy tới đây " mộc thừa tướng nhớ tới Tố Ca muốn nàng gởi
thư, Tố Ca vẫn là dì của Mộc Thanh Dao, hiện là phu nhân của minh chủ võ lâm,
Thanh Dao khi còn bé vẫn ở bên cạnh Tố Ca, tình cảm của với nàng rất tốt giống
như hai mẹ con, võ công trên người nàng cũng là Tố Ca tự mình truyền thụ cho.
"Tố di?" Mộc
Thanh Dao chợt sửng sốt một chút, trong đầu lập tức hiện ra một cô nương xinh
đẹp, còn có một chút hình ảnh thương yêu của nàng, tuy rằng nữ nhân kia yêu
thương không phải là mình hiện tại, nhưng nghĩ đến nàng ánh mắt nhu hòa sủng
ái, trong lòng không có lý do hiện lên tình cảm ấm áp, khóe môi câu ra ý cười.
"Phụ thân nói là Tố
di sao?"
"Ừ, nàng sẽ tới tham
gia đại hôn của con, " mộc thừa tướng gật đầu một cái, nghĩ đến nữ
nhi xinh đẹp như vậy lại
thông minh sẽ rất nhanh liền gả vào hoàng cung, trong lòng dĩ nhiên sinh ra ý
định không muốn, hắn còn muốn làm cho nữ nhi ở bên cạnh hắn lâu hơn nữa?
"Nữ nhi đã biết,
" Mộc Thanh Dao trên khuôn mặt xinh đẹp bị lây một ít tiếu ý, tuy rằng đại
hôn chỉ là tạm thích ứng chi kế, thế nhưng nàng không có người để tâm sự, nếu
như Tố di tới, vừa lúc có thể nói một chút, Tố di ôn nhu như vậy, hơn nữa
thương yêu nàng, không chỉ muốn, tóm lại rất thích nữa là.
"Ừ, vậy con cứ nghĩ
ngơi một chút đi, buổi tối cha qua đây làm chuyện này."
"Tốt, phụ thân đi
thong thả, " Mộc Thanh Dao gật đầu, mộc thừa tướng đứng dậy ly khai phòng
khách, trong phòng, Mộc Thanh Dao vẻ mặt cẩn thận nhìn chằm chằm Mạc Sầu:
"Khuya hôm nay ngươi nhất định phải cẩn thận một chút, từ cửa sau đi ra
ngoài, ngàn vạn lần đừng cho người khác phát hiện."
"Dạ " Mạc Sầu
bình tĩnh gật đầu, nàng biết việc này quan hệ trọng đại, tiểu thư mới có thể
cẩn thận đến như vậy, đối với tiểu thư lần đầu tiên giao cho nhiệm vụ, nàng
đương nhiên muốn làm được tốt nhất.
Hai người vừa dứt lời,
ngoài cửa tiểu nha đầu đi đến: "Tiểu thư?"
Mộc Thanh Dao ngưng mi
suy nghĩ một hồi, tia sáng trong đôi mắt đen nhìn mấy người tiểu nha đầu, chậm
rãi phân phó đi xuống: "Lục nhi, Tiểu Liên, ngoại trừ mũ phượng khăn quàng
vai để nguyên đó, những thứ đồ khác đều đặt ở hai cái rương lớn đi."
"Dạ " Lục nhi
cùng Tiểu Liên lĩnh mệnh đi tới, Mai Tâm cùng Mạc Sầu vẫn đứng đó chưa động,
chờ tiểu thư chỉ thị.
"Mai Tâm, ngươi cùng
Mạc Sầu hai người đi ra ngoài mua cho ta một vài thứ trở về, " Mộc Thanh
Dao lông mi thật dài khẽ lay động, giống như cánh bướm xinh đẹp, thế nhưng sắc
mặt lại lồng một tầng sương mỏng nhàn nhạt, hình như có việc gì đó muốn phát
sinh, Mai Tâm cùng Mạc Sầu không dám nói thêm cái gì, cúi đầu lĩnh mệnh:
"Tiểu thư mời nói."
Mộc Thanh Dao vẫy vẫy
tay, ý bảo Mai Tâm đưa lỗ tai qua đây, nhỏ giọng nói mấy câu, Mai Tâm sắc mặt
ngạc nhiên đến cực điểm, chậm rãi có chút mồ hôi thấm ra, nhưng nhìn vẻ mặt
chăm chú của tiểu thư, cũng không giống như nói đùa, đương nhiên không dám lắm
miệng, gật đầu.
"Được, nô tỳ cái này
đi làm."
"Đi thôi, còn không
biết có hay không đâu? Sớm một chút, đi sớm về sớm, tiểu thư ta cũng mệt mỏi,
sáng sớm bị các ngươi đánh thức, ngủ một chút nữa đã."
Mộc Thanh Dao đứng lên
phủi tay một cái, một thân nhẹ nhàng đi ra ngoài, phía sau Mai Tâm mở to mắt
nhìn bóng lưng của nàng, thở dài, Mạc Sầu kỳ quái hỏi tới: "Làm sao vậy?
Tiểu thư cho ngươi mua cái gì?"
Mai Tâm kiễng chân, bên
tai Mạc Sầu nhỏ giọng nói mấy câu,
Mạc Sầu sắc mặt chưa đổi, thân thể đã dời đi ra ngoài.
"Đi thôi, nếu tiểu
thư phân phó, vẫn là sớm một chút làm tốt đi."
"Dạ, ngươi thật cùng
người khác không giống nhau, thảo nào tiểu thư thích ngươi, " Mai Tâm bất
đắc dĩ cùng tiến về phía trước, hai người cùng nhau đi ra ngoài...
Ban đêm phủ xuống, ngoài
lan can gấp khúc bằng ngọc, trăng tròn bò lên trên liễu đầu cành, chiếu ra ánh
sáng nhẹ nhàng như nước, chiếu rọi ở viên ngọc lưu ly trên nóc nhà phản lại
những tia sáng nhấp nháy sinh quang như bức họa.
Mộc Ngân dẫn mấy người
thủ hạ đắc lực đi vào Thanh viện, Mộc Thanh Dao đang ở phòng khách chờ.
"Phụ thân, đều chuẩn
bị xong rồi."
"Dao nhi, con yên tâm
đi, ai cũng không ngờ được chúng ta sẽ ở ngày nạp lễ mưu đồ đem mấy thứ này đưa
đi, xuất kỳ bất ý sẽ đoạt tiên cơ, thế nhưng hoàng thượng bên kia nói như thế
nào?"
Mộc Ngân lo lắng chính là
điểm này, đưa vào tiền trang tư nhân, lo lắng hoàng thượng lão tử, mà không sợ
bọn đạo chích trong chốn giang hồ tiến vào tiền trang tư nhân, nếu như xông vào
Mộc gia, chỉ sợ Mộc gia mới là người không may, thực sự là thế khó xử, Mộc
Thanh Dao cuồng ngạo cười: "Phụ thân, nếu là sính lễ, đương nhiên là do ta
làm chủ, có chuyện gì, ta sẽ giải quyết, ngươi yên tâm đi."
"Tốt " đến lúc
này, nói nhiều lời vô ích như vậy làm gì? Nói chung thứ này đặt ở tiền trang tư
nhân, so với ở nhà an toàn hơn, nếu như bất động dùng ngân lượng tiền trang tư
nhân, thì đồ đạc chỉ nên gửi ở bên trong, đến lúc đó chỉ cần thêm ít lãi là
được, nếu như dùng bao nhiêu tiền, bọn họ mới có thể theo giá thị trường xử lý
sử dụng vật ngang giá để đổi, vì thế hoàng thượng trong khoảng thời gian ngắn
cũng không động gì đến bọn họ.
Mộc Thanh Dao quay đầu nhìn
Mạc Sầu ở phía sau, cẩn thận tỉ mỉ dặn dò: "Mạc Sầu, nhất định phải bảo vệ
tốt lão gia."
"Dạ, tiểu thư."
Mạc Sầu lĩnh mệnh, Mộc
Ngân đã phân phó bốn hạ nhân phía sau, đem hai đại rương gì đó nâng đi ra bên
ngoài, Mộc Thanh Dao theo bọn họ đi ra, mắt thấy phụ thân bước xuống thềm đá,
nhớ tới một việc, liền gọi mộc thừa tướng: "Phụ thân, chờ một chút."
"Dao nhi?"
"Chuyện này cần phải
người cần bảo vệ bí mật với tiền trang tư nhân, bằng không tiền trang tư nhân
cũng đòi không ích lợi lộc" Mộc Thanh Dao không hy vọng bởi vì nhóm sính
lễ này mà rước lấy mầm tai vạ không đáng: "Mặt khác, theo tiền trang tư
nhân lấy ra một vạn lượng ngân phiếu."
"Ngươi lấy tiền làm
gì?"
"Tây Giao ở ngoài
thành, phía dưới có xóm Cô Đầu, có rất nhiều dân chạy nạn, ăn, mặc, ở, đi lại
cũng đều không tốt, phụ thân phái Trung thúc đi xử lý một chút, cho những người
đó trùng kiến một ít phòng ở, mặt khác mỗi hộ phát cho mấy lượng bạc, để bọn họ
làm một ít buôn bán nhỏ, không đến mức khốn cùng phải chết đói."
Dưới bóng đêm, Mộc Thanh
Dao tiếng nói thanh duyệt như giữa không trung, ánh trăng bao phủ nàng, mắt
nàng to như biển xanh sâu thẳm, tóc đen như tơ lụa trơn truột, trên người nàng
y phục nguyệt sắc cao quý ưu nhã, thật giống như thiên ngoại đến tiên đứng trên
thế gian, mọi người đều bị nàng lây nhiễm, ngốc đứng, thật lâu chìm đắm tại nơi
hào quang ấm áp, thẳng đến khi nàng nhàn nhạt thanh âm vang lên: "Được
rồi, mau đi đi."