Ads
Đoàn người lên liễn xa
hoa lệ chờ trước cửa mộc phủ, hướng hoàng cung mà đi...
Trong cung thượng thư
phòng, Mộ Dung Lưu Tôn cùng Liễu Thiên Mộ tổng thể vừa mới hạ xong một kỳ cuộc,
bởi vì hoàng thượng vừa mới đánh thắng Liễu Thiên Mộ ván cờ, mà tựa hồ thật cao
hứng, ngước đôi mắt sâu thẳm lên, tùy ý nhìn một cái.
"Thế nào còn chưa
tới a?"
"Lập tức tới ngay,
hoàng thượng đừng nóng lòng, "Liễu Thiên Mộ ôn nhuận mở miệng, lúc hắn
nói chuyện, thanh âm đều đặng nhu hòa, thật giống như xuân phong thổi qua, làm
cho tâm thần người ta an bình.
Mộ Dung Lưu Tôn tuấn mỹ
trên mặt không có bất kỳ cảm xúc, mâu quang u ám xẹt qua Nam An vương gia,
hoàng đệ vẫn như cũ ngồi không nhúc nhích, tựa như một pho tượng đá, hoàn mỹ mà
đóng băng, không biết hắn vì sao vẫn kiên trì muốn Mộc gia tam tiểu thư tiến
cung? Mà mộc thừa tướng ở một bên, tựa hồ đã an định lại, bây giờ thì cung kính
cúi đầu ở một bên, về phần hai vị thiên kim Mộc gia, một có khuôn mặt đẹp nhưng
không có tâm kế, một tựa hồ có tâm kế, nhưng không có gan dạ sáng suốt, hai nữ
nhân như vậy có thể đấu thắng người kia ở trong cung sao?
Mộ Dung Lưu Tôn ánh mắt
đột nhiên lăng hàn không gì sánh được, sát khí nhuộm ở khóe môi, nghi hoặc nhất
thời, chẳng lẽ mộc tam tiểu thư kia mới là người nên tiến cung, vì thế hoàng đệ
mới kiên trì, Mộc Ngân thì mang bộ dáng không cam lòng, hoàng thượng suy nghĩ
đến đây, trên mặt đường cong thay đổi, nhu hòa đi rất nhiều, khóe môi hiện lên
như có như không tiếu ý, nhìn hai nữ nhân ngây người ở thượng thư phòng.
Lúc này, ngoài cửa vang
lên thanh âm cung kính của A Cửu.
"Hoàng thượng, Mộc
tam tiểu thư tới."
"Tuyên, " leng
keng hữu lực, thanh âm khí phách mười phần vang lên, bên trong thượng thư phòng
mâu quang của mọi người đều tập trung ở cửa.
Chỉ thấy A Cửu cung kính
đi tới, thân hình nhường lối, ở phía sau hắn đi ra một nữ tử mỹ lệ, son phấn
không thoa, tươi mát lịch sự tao nhã, mày như trăng non, hai mắt có thần, mũi
cao, môi anh đào, mặc nhất kiện váy mỏng hồng phấn thêu hàn mai, tóc đen như
mây búi lên đơn giản, cả người không tự ti cũng không kiêu ngạo, không lo không
sợ, không có như mẫu đơn đẹp đẽ quý giá, không có như Nguyệt Quý xinh đẹp,
nhưng giống như vô cốc u lan, hoa mai tập kích, càng tựa như tuyết liên trên
Thiên Sơn, thánh khiết cao nhã.
Mộ Dung Lưu Tôn năm ngón
tay dài nắm chặt (TT: anh í động tâm hắc hắc..), đôi mắt xếch hẹp dài híp lại,
tinh quang chợt lóe lên rồi biến mất, đôi môi lạnh lẽo khẽ nhếch, tầm nhìn bình
tĩnh rơi trên người Mộc Thanh Dao.
Mộc Thanh Dao không hờn
không giận nhìn thẳng hắn, một thân gấm tử y đẹp đẽ quý giá, đầu đội kim quan
sáng loáng, mặt như bảo ngọc thượng đẳng, tinh điêu tế mài mà thành, nhiều hơn
một phân sẽ mập, thiếu một phân thì sẽ gầy, mặt mày tuyển mỹ (xinh đẹp có tuyển
chọn ^_^), dù nữ tử đều cảm thấy không bằng..., nhưng lại không có mùi son
phấn, mà mang phần nam tử anh khí nhiều hơn, cặp hắc đồng u ám kia, thâm thúy
như hồ sâu, liếc mắt một cái nhìn không thấy đáy, hoàn toàn tôn quý khí phách,
làm cho người ta không dám nhìn gần.
"Tiểu nữ Mộc Thanh
Dao tham kiến hoàng thượng."
Người nam nhân này quả
nhiên lợi hại, người không những đẹp, chỉ sợ thủ đoạn làm việc càng muốn lợi
hại thập phần (TT: tỷ nghĩ đúng đấy, từ từ tỷ sẽ lĩnh giáo thui hehe), theo
trong ánh mắt sâu u, ngươi ta căn bản không nhìn ra được nội tâm tư tưởng của
hắn, càng không biết một khắc sau hắn sẽ hành động như thế nào, Mộc Thanh Dao
cuối đầu giấu đi cái nhìn sắc bén.
Lời của nàng thanh âm
lành lạnh nhẵn nhụi, không hờn không giận, quanh thân đại khí, làm cho hai
người khác trong thượng thư phòng ngây ngẩn cả người, rất nhanh phục hồi tinh
thần lại, Nam An vương Mộ Dung Lưu Chiêu mày kiếm nhíu chặt, hoài nghi đánh giá
nữ nhân trước mắt, nữ nhân này thật đúng là người ngày đó quấn quít lấy hắn
sao? Ngoại trừ khuôn mặt có chút tương tự, thì nàng một điểm cũng không giống.
Mà Liễu Thiên Mộ thì kinh
hãi không ngớt, chẳng lẽ người mà sư phụ nói chính là nữ nhân trước mắt?
"Đứng lên đi."
Hoàng thượng vung tay
lên, lãnh tà thanh âm vang lên, Mộc Thanh Dao tạ ơn hoàng thượng chậm rãi đứng
dậy: "Tiểu nữ tạ ơn hoàng thượng."
Vẫn đứng ở bên cạnh Mộc
Ngân phục hồi lại tinh thần, hắn nhìn nữ nhi đến ngây ngẩn cả người, bởi vì nữ
nhi lớn lên không chỉ đẹp, hơn nữa lá gan so với người cha như hắn còn lớn hơn,
dám nhìn thẳng hoàng thượng, mặc dù chỉ là thời gian rất ngắn, nhưng phần gan
dạ sáng suốt kia đã hơn nhiều người, làm cho thừa tướng là hắn cũng bị kinh
hãi.
Nàng thật là nữ nhi của
hắn sao?
Bây giờ không phải là
thời gian để nghĩ những thứ này, Mộc Ngân tiến lên một bước, cung kính xin chỉ
thị: "Thần không biết hoàng thượng làm cho lão thần cùng nữ nhi tiến cung
là vì chuyện gì?"
Mộ Dung Lưu Tôn tà tà
liếc liếc mắt Mộc Ngân một cái, trong lòng thầm mắng một tiếng cáo già, hắn mà
không biết sao?
"Liễu Thiên
Mộ?"
"Dạ, hoàng thượng,
" bị điểm đến danh Liễu Thiên Mộ buộc phải đứng lên, thân hình khẽ động,
trong tay có một thủy tinh cầu chói mắt sinh động sinh huy, thủy tinh cầu kia
phát ra ánh sáng ngọc quang mang, trong thượng thư phòng tất cả mọi người hiếu
kỳ nhìn về phía kia quả cầu xinh đẹp, không biết hoàng thượng muốn làm gì, chỉ
nghe được âm thanh trong trẻo của Liễu Thiên Mộ vang lên.
"Đây là thủy tinh
cầu của Gia sư, nó có thể tìm được người mệnh định là hoàng hậu Huyền Nguyệt
quốc, mà Gia sư đã đoán ra, phượng rơi tướng phủ, cũng chính là trong ba vị tiểu
thư sẽ có một vị là hoàng hậu Huyền Nguyệt quốc"
Lời vừa nói ra, ba nữ
nhân đứng ở dưới, sắc mặt rất khác nhau, Mộc Thanh Dao sắc mặt đột ngột băng
lãnh, cặp mắt khinh thường liếc về phía thủy tinh cầu loang loáng, mà Mộc Thanh
Châu cùng Mộc Thanh Hương trên mặt ửng đỏ vì hưng phấn, ánh mắt tràn đầy khao
khát muốn một khắc mà tiến lên phía trước, các nàng không chỉ hướng tới ngôi
quyền vị cao nhất là hoàng hậu, mà tâm tình càng mong ước nhiều hơn, chính là
các nàng thích hoàng thượng, hắn là nhân trung chi long, có thể gả cho nam nhân
như vậy, là một loại hạnh phúc.
"Hoàng thượng, trăm
triệu lần không thể, hoàng hậu là ngôi vị cao nhất, tại sao có thể do một quả
cầu mà quyết định đâu?"
Mộc Ngân lập tức phản
đối, tự nhiên đem một quả cầu đến quyết định số phận nữ nhi của hắn, vô luận
như thế nào, hắn cũng không đồng ý chuyện này.
Lời nói của Mộc Ngân
chiếm được sự tán thành của Nam An vương Mộ Dung Lưu Chiêu, Mộ Dung Lưu Chiêu
ánh mắt càng lạnh hơn, hắn cũng không tin quả cầu rách này có thể mang đến cái
nữ nhân tốt gì, hắn muốn nói, căn bản là tiểu nhân này đang ở bên người để mê
hoặc hoàng thượng, hoàng thượng luôn luôn cơ trí anh minh, thế nào mà lại nghe
lời tiểu nhân này nói?
"Hoàng huynh, thần
đệ cho rằng Mộc thừa tướng nói có lý, hoàng hậu là ngôi vị cao nhất, tại sao có
thể để một thủy tinh cầu quyết định như thế?"
Mộ Dung Lưu Tôn không nói
một lời nào, một đôi con ngươi nhuộm khí hàn đầm, sâu thẳm bắn về phía Mộc
Thanh Dao, chỉ thấy nữ nhân này vẻ mặt lành lạnh, như mọi sự không liên quan
đến mình, xảy ra chuyện tình lớn như vậy, nàng quả nhiên vững như thái sơn, hắn
cũng muốn nhìn một chút nàng làm sao giải thế cục trước mắt?
"Bắt đầu đi?"
Hoàng thượng ra lệnh một
tiếng, Nam An vương cùng Mộc Ngân còn muốn phản đối cũng vô dụng, chỉ có thể
lui ra phía sau một bước, nhìn những việc phát sinh trước mắt.
Liễu Thiên Mộ nhìn lướt
qua Mộc gia Tam tỷ muội, hình thức khác nhau, bất quá rốt cuộc làm cho ai trước
đây?
"Người nào bắt đầu
trước."
Liễu Thiên Mộ tiếng nói
vừa dứt, Mộc Thanh Dao lãnh diễm thanh âm vang lên: "Ta!"
Tuy rằng nàng rất không
muốn để ý tới quả cầu rách này, thế nhưng việc này xảy ra trước mắt, nếu như
quả bóng kia có thể nhận thức Mộc Thanh Châu cùng Mộc Thanh Hương làm hậu, nàng
đương nhiên lạc quan tán thành, nhưng vấn đề là nếu như quả bóng kia nhận thức
nàng làm hậu thì làm sao bây giờ? Nàng căn bản không muốn tiến cung, càng không
muốn làm hậu, hoàng đế này đẹp thì đẹp thật, đáng tiếc tâm cơ quá sâu, nàng
kiếp trước đã bị giáo huấn, vì thế không muốn ở thời gian ngắn như vậy, tiếp
thu nam nhân khác.
Mộc Thanh Châu cùng Mộc
Thanh Hương vừa nghe tam muội nói, hai ánh mắt song song trừng hướng bên cạnh,
nha đầu kia chẳng lẽ không biết kẻ lớn người nhỏ sao? Nàng nhỏ nhất lại giành
trước, đang định mở miệng nói chuyện, phía trên kia Huyền đế đã gật đầu.
"Tốt, liền từ mộc
tam tiểu thư bắt đầu."
Hoàng thượng đã nói
chuyện, các nàng còn dám lên tiếng sao? Chỉ có ở trong lòng tốn hơi thừa lời
...
Trong Thượng thư phòng,
tất cả mọi người nhìn chằm chằm Mộc Thanh Dao cùng Liễu Thiên Mộ, chỉ thấy Liễu
Thiên Mộ cầm thủy tinh cầu, ôn hòa cười cười: "Tam tiểu thư, mời."
"Khách khí."
Mộc Thanh Dao mâu quang u
tối như đầm đã có sóng ngầm dồn dập, động lòng người đến cực điểm, khóe môi lộ
vẻ nhợt nhạt mỉm cười, ưu nhã đi tới, một đôi tay bạch ngọc tinh tế chậm rãi
giơ lên, hướng thủy tinh cầu di chuyển, tầm mắt của mọi người đều rơi vào cái
tay kia.
Cái tay mềm mại không có
xương, bóng loáng nhẵn nhụi, làm cho người ta dời không ra tầm mắt, rồi lại
không dám đường đột, Liễu Thiên Mộ cùng Mộ Dung Lưu Chiêu ngực cứng lại, ánh
mắt dao động một chút, ngay trong nháy mắt này, Mộc Thanh Dao nội lực ngưng tụ,
dưới chưởng tụ lực, thẳng tắp chạm đến trên thủy tinh cầu, trong lúc nhất thời,
dưới chân cũng phối hợp vừa trợt về phía trước, thân thể đụng tới.
Mọi người chỉ nghe được
cạch một tiếng vang lên....