Ads
Trong đầu Mộc Thanh Dao
hiện ra một ít hình ảnh mỹ nam, nói là mỹ nam, nhưng suýt chút nữa làm cho nàng
ói ra, rõ ràng là khủng long, vậy mà nói là mỹ nam, đối với con mắt thẩm mỹ của
chủ thể, nàng thực sự không dám tưởng tượng, thật là đủ thấp kém.
Còn có một khuôn mặt làm
cho nàng ấn tượng sâu sắc, lông mày tô đến vừa thô vừa đen, trên mặt trét một
lớp bột nước màu trắng, còn thoa thêm một tầng phấn, môi màu huyết hồng, trên
đầu chất đầy châu ngọc, vừa nhìn thật là có chút giống như tú bà ở kỹ viện,
mười phần mùi vị son phấn .
Mộc Thanh Dao sợ hết hồn,
nữ nhân này là ai a? Không phải là chủ thể sao, cả diện mạo thật đều thấy không
rõ, xoay mình thở ra một hơi, liền mở mắt ra, hiện tại nàng hoàn toàn tiếp thu
tin tức của chủ thể, tự mình dung nhập trong đầu....
Hiện tại nàng chính là
Mộc Thanh Dao, mà Tô Trần thì đã chết.
Mộc Thanh Dao đang muốn
nghĩ đến nhập thần, thì bỗng nhiên ngoài cửa truyền đến giọng nói, một đạo
thanh âm tinh tế ôn nhu vang lên: "Mai Tâm, tam muội còn không có tỉnh lại
sao?"
"Bẩm nhị tiểu thư,
tiểu thư đã tỉnh, hiện tại đang ngủ, " thanh âm cung kính của Mai Tâm vang
lên.
Mộc Thanh Dao cũng không
để ý tới giọng nói bên ngoài, hiện tại nàng không muốn gặp bất luận kẻ nào, hay
là xem một chút mình lớn lên trông thế nào đi, ở thế kỷ hai mươi mốt, nàng tốt
xấu gì cũng là một mỹ nhân, xuyên thủng cổ đại, ngàn vạn lần không cần trở
thành khủng long, tiền thân trước đây xấu như vậy, thấy nam nhân liền đuổi
theo, hơn nữa thường xuyên đem khoát lên mình trang phục vừa tục lại xấu, ngay
cả diện mạo thật đều bị che mất, Mộc Thanh Dao mặc bộ y phục nguyệt sắc bạch
nha, xuống giường đi tới trước bàn trang điểm.
Trong gương đồng chiếu ra
một gương mặt tinh xảo, Mộc Thanh Dao nhìn thấy liền ngây người...
Nữ nhân này lớn lên đẹp
quá a, tuy rằng ở hiện đại tự mình đủ đẹp, nhưng hình dáng nàng bây giờ hoàn
toàn bất đồng với mình ở hiện đại, đây là một cổ điển mỹ nữ, khuôn mặt nhỏ nhắn
hình trái xoan, đôi mắt to, trong suốt như nước hồ mùa xuân, long lanh ánh
quang, lông mi thật dài cong mà đẹp, dưới cái mũi nhỏ nhắn là đôi môi anh đào
đỏ hồng, cả người giống như là từ bức tranh bước ra.
Chỉ có thể dùng tám chữ
để hình dung.
Chim sa cá lặn, hoa
nhường nguyệt thẹn...
Nguyên lai thật sự có
người có thể đẹp đến như vậy, Mộc Thanh Dao khóe môi uốn lượn một chút, trong
gương mỹ nhân cười khẽ, tiếng cười như thanh âm của hoa nở, êm tai và hấp dẫn
đến thế.
Mỹ nữ như vậy lại tự đem
tướng mạo của mình biến thành người gặp người hận, rêu rao khắp nơi, thảo nào
người ta thấy nàng liền bỏ chạy, bất quá chủ thể lúc trước có bộ dạng không
người nào có thể chịu được, còn có một nhược điểm trí mạng nữa.
Trong đầu Mộc Thanh Dao
lập tức hiện ra một phen cảnh tượng, nguyên lai nàng không chỉ thích điên cuồng
đuổi theo mỹ nam, hơn nữa còn thích chà đạp mỹ nam, nhìn một ít mỹ nam ở dưới
ma trảo của nàng, trên mặt một mảnh đen một mảnh trắng, vô cùng thê thảm, thảo
nào người ta gặp nàng là bỏ chạy, không chạy thì chính là đồ ngốc đó.
Bất quá thân thủ của nàng
tương đối gọn gàn, Mộc Thanh Dao hoạt động gân cốt một chút, nội tức lưu mở nhẹ
nhàng, đan điền khí đi như gió, nguyên lai nàng còn có võ công, điều này thật
sự là quá tốt, ở cổ đại có võ công đương nhiên là một chuyện tốt.
Mộc Thanh Dao chậm rãi
cười rộ lên.
Ngoài phòng thanh âm lại
vang lên.
"Mai Tâm, nha đầu
chết tiệt kia, lập tức đi đem tiểu thư nhà ngươi đánh thức, nàng cho rằng nàng là
cái gì a, đại tiểu thư nhị tiểu thư sang đây thăm nàng, còn ở đó ngủ?" Một
đạo thanh âm bén nhọn vang lên, lông mày Mộc Thanh Dao nhẹ chau lại, đại tiểu
thư này không phải là nữ nhân thích cùng Mộc Thanh Dao đối nghịch sao? Mộc
Thanh Châu phải không?
"Đại tiểu thư, tiểu
thư không cho người khác quấy rầy đến nàng."
Tiếng nói của Mai Tâm vừa
dứt, liền nghe được bốp một tiếng vang lên, rất hiển nhiên Mai Tâm đã bị đánh
một cái tát, Mộc Thanh Dao vốn không muốn để ý tới các nàng, nhưng Mộc Thanh
Châu lại dám đánh nha đầu của nàng một bạt tay, như vậy chẳng khác nào đánh
nàng, nàng cũng không phải là dễ khi dễ, hay là trước đây Mộc Thanh Dao dễ bị
ăn hiếp, nhưng nàng sẽ không.
Mộc Thanh Dao xoay người
nằm qua một bên trên chiếc ghế ngà voi, lạnh lùng lên tiếng: "Ầm ĩ muốn
chết, để cho các nàng vào đi."
Mai Tâm nghe xong tiểu
thư nói, che mặt lên tiếng: "Dạ, tiểu thư" đại tiểu thư này ỷ là đại
phu nhân sinh, không ít lần khi dễ tiểu thư, vì nàng có liên quan nên cũng
thường xuyên bị nha đầu khi dễ, lão gia tuy rằng sủng ái tiểu thư, thế nhưng
hắn một năm bốn mùa thường xuyên không ở trong phủ, là đại phu nhân quản lý tất
cả mọi việc trong phủ, cho nên mẹ con bọn họ không ít lần khi dễ tiểu thư cùng
các nha đầu của nàng.
Mai Tâm nhấc lên rèm cửa,
mời đại tiểu thư cùng nhị tiểu thư đi vào.
Trong phòng, trên chiếc
ghế ngà voi được điêu khắc tinh tế, an tĩnh nằm một mỹ nhân, mái tóc đen như
mực, tùy ý xõa ở trên ghế, gió nhẹ theo cửa sổ thổi vào, nhẹ đung đưa những sợi
tóc kia, giống như tàm ti mềm nhẵn, nhẹ nhàng để lên trên một ít, một ít thì
xinh đẹp thả xuống, giống như sợ quấy nhiễu đến nàng.
Lông mày của nàng dài nhỏ
như trăng rằm, lông mi thật dài vừa cong lại đẹp che giấu hai tròng mắt sáng
bóng, ánh dương quang chiếu vào, soi sáng trên mặt của nàng, làm da thịt càng
phát ra óng ánh trong suốt, giống như Nam Hải trân châu lóe sáng trong nước,
khóe môi khẽ nhếch lên, tựa tiếu phi tiếu, càng giống vẻ châm chọc.
Mai Tâm nhìn tiểu thư nhà
mình, ngây dại, trời ạ, đây là tiểu thư sao? Đẹp quá a, trước đây sao mình lại
không phát hiện thế?
Theo sát phía sau Mai Tâm
đi tới, Mộc Thanh Châu cùng Mộc Thanh Hương cũng ngây dại, nữ nhân này là ai a?
Tam muội sao? Chỉ tùy ý mặc một bộ quần áo bình thường, trên tay áo thêu mấy
đóa tường vân vòng quanh, cùng mấy sợi tóc đen phân tán ở trên quần áo trắng
noãn, thanh nhã thoát tục làm cho người ta nói không nên lời, hoàn toàn bất
đồng với trước đây, trang điểm ướt át, vừa tục lại xấu xí, vậy nên trong phủ cơ
hồ không ai biết hình dáng của nàng, hiện tại xem ra, nàng mới là người xinh
đẹp nhất mộc phủ.
Mộc Thanh Châu vừa đố kỵ
vừa ghen ghét, hừ lạnh một tiếng, oán hận căm tức tiêu sái qua một bên ngồi
xuống.
Mai Tâm đã biết tiểu thư
không giống như trước đây, vì thế không dám mạo muội quấy rầy nàng, chỉ dám cẩn
thận từng li từng tí mở miệng.
"Tiểu thư, đại tiểu
thư nhị tiểu thư đã tới."
"Ừ " người trên
chiếc ghế đáp nhẹ một tiếng, lười biếng chuyển động thân thể, hai tròng mắt đột
nhiên mở ra, ánh nhìn bén nhọn hiện lên, lạnh lùng bức người, lộ ra yếu ớt hàn
quang, thẳng dọa Mộc Thanh Châu cùng Mộc Thanh Hương, hai nữ nhân kinh hãi,
thật lâu không dám mở lời, mâu quang dọa người như thế, coi như muốn thôn tính
tiêu diệt lòng người, làm hại các nàng không dám thở mạnh một chút.
"Làm phiền hai vị tỷ
tỷ."
Mộc Thanh Dao đạm nhiên
lên tiếng, thanh âm kia hoàn toàn không giống lúc trước háo sắc, mà lành lạnh
dị thường, tam muội rốt cuộc làm sao vậy? Cùng lúc trước hoàn toàn không giống
nhau, Mộc Thanh Châu chớp chớp mắt, nghiêm túc nhìn sang, nhìn nàng ta tướng
mạo tuyệt sắc thiên hương như vậy, trong lòng của nàng không khỏi bốc lên từng
đợt chua xót, nàng tình nguyện nàng ta bôi lên xóa sạch cái tươi đẹp kia, như
vậy, người ở kinh thành mới có thể nói mộc đại tiểu thư là mỹ nhân đệ nhất kinh
thành.
"Tam muội, ngươi
không sao chứ?" người nói chuyện chính là Mộc Thanh Hương, một nữ nhân ôn
nhu nhã nhặn lịch sự, tư sắc bình thường, vóc người mềm mại tinh tế, giở tay
nhấc chân cũng tự có một cỗ lã lướt phong lưu, nhìn nàng ân cần thân thiết,
hình như rất quan tâm nàng, Mộc Thanh Dao nhàn nhạt gật đầu một cái, trong trí
nhớ, tiền thân cũng không thích Mộc Thanh Hương, rốt cuộc cũng có nguyên nhân,
Mộc Thanh Hương do nhị phu nhân sở sinh, tại đây trong mộc phủ, không có quyền
thế gì, bình thường cũng bị phòng
lớn độc hại, mà Mộc Thanh Hương cùng Mộc Thanh Dao bất đồng, Mộc Thanh Dao tốt
xấu cũng có thừa tướng phụ thân yêu chìu, mặc dù đại phu nhân có khi dễ, nhưng
cũng không dám đụng đến nàng, chỉ dám làm một ít động tác, như là trong lời nói
khi dễ nàng, hoặc có hành động khi dễ nha đầu của nàng.