Ads
Tháng sáu, giữa hè, cái
nóng như thiêu đốt làm cho mọi thứ thêm khó chịu, trên những tàng cây nhiều
tiếng kêu to, một tiếng cao hơn một tiếng...
Ở ngọn cây cao rậm rạp
xanh um không nhúc nhích, nhưng dưới đường cái người đi trên đường trên sông
qua lại không dứt, hương xa bảo mã như nước chảy, người bán hàng rong, tiếng
rao hàng thanh lảnh vang lên, cảnh tượng náo nhiệt phồn vinh đồng nhất, cũng
không có bởi vì cái nóng của mùa hạ, mà có chút giảm thiểu, ngược lại càng có
nhiều cậu ấm phong lưu nhìn chằm chằm nơi tầm hoa vấn liễu.
Nơi này là Lâm An thành
kinh đô của Huyền Nguyệt quốc, kinh tế phát đạt, nhân khẩu đông đảo, đường phố
hai bên rộng rãi, mọi dạng hình thức cửa hàng mọc lên san sát, thiên kì bách
quái chiêu bài chỗ nào cũng có.
Lâm An thành, kinh đô lớn
nhất dưới chân thiên tử, thì không thể so với nơi khác, trị an rất tốt, thương
mậu phát đạt, phương diện quân sự cũng rất vững vàng, bởi vậy càng ngày càng
nhiều người ở chỗ này cắm rễ an cư, nơi này cũng mới xây rộng thêm mười hai
đường phố, vì những con phố cũ từ lâu đã ở đầy nhà mua bán, mà hết thảy đều này
phải quy công cho Huyền Nguyệt quốc tân hoàng, tân hoàng sau khi đăng cơ, đã
cải cách thể chế, khiến cho kinh tế, quân sự, dân sự của Huyền Nguyệt quốc nâng
cao một bước.
Huyền Nguyệt quốc tân
hoàng, thế nhân xưng hắn là Huyền đế, đăng cơ không được hai năm, đã dứt khoát
hẳn hoi vứt bỏ quy định cũ, lập ra tân pháp, thân dân sự, trọng thân thần, ở
bên trong quần thần, chọn lựa ra đệ nhất nhân đó là tả thừa tướng Mộc Ngân, Mộc
Ngân khi tiên đế còn tại vị vẫn là một trong những thần tử được coi trọng, tiên
đế trước khi chết đem mọi sự phó thác cho hắn, nhất định phải trợ tân hoàng
vững chắc giang sơn, thống nhất thất nước.
...
Tả thừa tướng phủ, sáu
chữ ở đại môn mở ra đối diện với mặt đường, trước cửa thạch sư tử chia làm hai
bên, uy vũ khí phái, hạ nhân ăn mặc hoa phục núp ở nơi râm mát nói chuyện phiếm
cắn hạt dưa.
Ánh mặt trời như nước
chiếu vào ngọc lưu ly trên nóc nhà, chiết xạ ra tia sáng chói mắt, chiếu rọi
một diện tích lớn ở trong đình, chung dục thanh tú, cửu khúc hành lang gấp
khúc, ba bước một đình, năm bước một cầu, đình đài lầu các, thác loạn hữu trí.
Thỉnh thoảng có hạ nhân
qua lại các nơi, trong đó không ngớt tiếng cười bay qua mái hiên, bay vào ở
giữa không trung.
Hậu viện là chổ ở của các
gia quyến, một mình một tòa, trong sân sắp xếp có trật tự, núi giả gấp khúc,
phía trên đỉnh có dây leo bò đầy như tấm màn xanh biếc, xa xa nhìn lại, tựa như
từng tấm bình phong, ngăn cách phong cảnh của mỗi tràng viện.
Tả thừa tướng Mộc Ngân,
quyền cao chức trọng, là một trong những thần tử rất được hoàng
thượng coi trọng, tổng cộng cưới ba vị phu nhân, sinh được ba vị nữ nhi như hoa
như ngọc, đáng tiếc nhất chính là tam nữ nhi Mộc Thanh Dao, mẫu thân nàng đã
sớm qua đời, vì thế trong phủ thừa tướng, tam tiểu thư là người được lão gia
sủng ái nhất, chính bởi vì nàng có được sự cưng chiều, nên vô pháp vô thiên,
hoành hành không cố kỵ.
Thanh viện, là chỗ ở của
Mộc Thanh Dao, trong viện trồng rất nhiều thúy trúc, xanh um tươi tốt, tự thành
một phong cách, đá cuội lớn nhỏ không đều trãi thành con đường u kính, nối
thẳng hướng ba giang nhà chính, trước cửa nhà chính là bạch ngọc thềm đá tầng
tầng nối đuôi nhau, lúc này ở trên thềm đá, dưới hành lang kia, đứng mấy người
nha đầu mày thanh mắt đẹp, trên mặt của mỗi người đều lo lắng, ánh mắt lóe ra
sợ hãi.
Xuyên thấu qua nửa cửa sổ
mở rộng, thấy rõ ràng tình huống trong phòng ngủ, bình phong gỗ tử đàn trên mặt
thêu điệp hí hoa, giường đàn hương chạm khắc, màu trắng màn lụa, bên trong màn
lụa nằm một giai nhân như ẩn như hiện, làn da nõn nà như trong suốt, đôi mày
như nguyệt thanh tú giống nhau, lông mi hơi cong cong xinh đẹp, mũi nhỏ, chỉ
tiếc cánh môi vốn nên phấn hồng, nhưng lúc này có chút tái nhợt, hai mắt nhắm
nghiền, một chút phản ứng cũng không có.
Bên giường một tiểu nha
đầu sợ đến khóc lên, vừa lau nước mắt, vừa cố gắng đánh thức nàng.
"Tiểu thư, tiểu thư,
ngươi tỉnh a? Ngươi tỉnh a."
Tiểu thư cái gì cũng tốt,
chỉ có một cái bệnh háo sắc, thấy mỹ nam liền điên cuồng đuổi theo không tha,
xế chiều hôm nay, ở trong quán trà thấy được Nam An vương gia, Nam An vương gia
kia ở Huyền Nguyệt quốc có là danh lãnh khốc băng hàn, cho tới bây giờ chưa có
nữ tử nào lọt vào trong mắt, đáng tiếc tiểu thư nhà mình hết lần này tới lần
khác lại nắm chặt Nam An vương gia không tha.
Nam An vương gia một đấm
vung tới, đánh ngất xỉu tiểu thư, nàng thật vất vả mới xin tiểu nhị trong điếm
và nàng cùng nhau đem tiểu thư đưa về.
Lão gia vẫn chưa về, nếu
như biết tiểu thư bị đánh ngất xỉu, kẻ xui xẻo sẽ là nha đầu nàng, lão gia nhất
định sẽ lột da của nàng, tiểu thư a, ngươi nhanh lên một chút tỉnh lại đi, đừng
dọa Mai Tâm.
Không biết là tiếng khóc
của Mai Tâm ầm ĩ tới người trên giường, hay bởi vì lão thiên gia nghe được
giọng nói của nàng.
Người trên giường liền
giật mình...
Mai Tâm mở to mắt, lau
khô nước mắt, vui mừng kêu lên: "Tiểu thư, tiểu thư, ngươi đã tỉnh?"
Đáng tiếc người trên
giường vẫn như cũ cũng không nhúc nhích, Mai Tâm nhìn chằm chằm nàng khó có thể
tin, vừa rồi rõ ràng nhìn thấy động, chẳng lẽ là nàng hoa mắt, không nên a,
nghĩ vậy lại khóc lên: "Tiểu thư a, nếu ngươi không tỉnh, lão gia nhất
định sẽ lột da ta, ngươi nhanh lên một chút tỉnh lại đi."
Người trên giường không
chịu nỗi quấy nhiễu, rốt cuộc ưm một tiếng, thân thể giật mình, lạnh như băng
mở miệng: "Câm miệng."
Xoay mình mở mắt ra, nheo
lại, lạnh lùng bức người, âm ngao sâu không lường được, như nước trong hồ mênh
mang, nhưng một chút nhiệt độ cũng không có, cứ như vậy mà bình tĩnh nhìn
nàng...
Mai Tâm không tự chủ lui
về phía sau một bước, tiểu thư tựa hồ không giống nhau, mâu quang hoàn toàn
không giống háo sắc lúc trước, lạnh lùng như vậy , thật là dọa người a...
"Tiểu thư, tiểu thư,
ngươi làm sao vậy?" Mai Tâm cẩn thận từng li từng tí hỏi, người trên
giường chưa lên tiếng, chỉ quay đầu đánh giá hết thảy bên cạnh, nàng không phải
là đã chết rồi sao? Kiều Nam đụng vào làm sai lệch khẩu súng, cho nên nàng đả
thương chính mình, thế nhưng tại sao lại xuất hiện ở đây, một phòng ngủ cổ
kính, còn có một tiểu nha đầu tóc chảy đuôi sam đang nhìn mình, liên tục gọi
nàng là tiểu thư, đây là chuyện gì xảy ra?
Tô Trần rơi vào trầm tư,
nàng Tô Trần tốt nghiệp trường Sandhurst học viện quân sự hoàng gia Anh quốc,
gặp chuyện phải tỉnh táo không hoảng loạn, hơn nữa năng lực suy nghĩ đặc biệt
mạnh, trước tiên có thể cảm ứng được tin tức ngoại giới, nàng tựa hồ xuyên qua,
mà còn xuyên vào thế giới nam tôn nữ ti cổ đại, là một tiểu thư, tiểu thư này
gọi là Mộc Thanh Dao, nha đầu kia hình như kêu là Mai Tâm, Tô Trần vốn còn muốn
chỉnh lý một chút tin tức trong đầu, nhưng ở bên cạnh Mai Tâm vẫn khóc, làm rối
loạn suy nghĩ của nàng.
"Ta không sao, khóc
cái gì?" Tô Trần không nghĩ tới mình thế nhưng không chết, nghĩ đến cha mẹ
của mình còn có tổ mẫu yêu thương mình, không biết mọi người sẽ thương tâm đến
cỡ nào a, nàng chỉ là muốn đả thương Tiêu Duệ, cho hắn biết nữ nhân không phải
dễ khi dễ, ai ngờ cuối cùng Kiều Nam lại nhào tới, làm mình bắn chết chính
mình.
Bất quá cuối cùng nàng
cũng đem Kiều Nam bắn chết, nếu mình đã xuyên qua, vậy Kiều Nam đâu....
Còn có Tiêu Duệ nữa, mặc
dù biết bọn họ chỉ là uống rượu say, nàng cũng không thể tha thứ bọn họ, bởi vì
trong mắt nàng không thể chấp nhận dù là hạt cát, nàng quý trọng Tiêu Duệ như
vậy, mà hắn lại cùng hảo bằng hữu của mình uống đến say mèm, sau đó hai người
còn cởi hết quần áo ngủ cùng một chỗ.
Thật buôn cười, Tô Trần
cười rộ lên, thế nhưng con ngươi một điểm nhiệt độ cũng không có, lạnh như
băng, hoàn toàn cùng với hình tượng háo sắc bình thường không hợp, tiểu nha đầu
Mai Tâm một chút cử động mạnh cũng không dám, nhanh chóng sợ đến choáng váng,
đến tột cùng là chuyện gì xảy ra, tiểu thư cùng trước đây không giống nhau,
lạnh như vậy, thật là dọa người a.
"Mai Tâm, đầu ta
đau, đã xảy ra chuyện gì?" Tô Trần, không, hiện tại bắt đầu nàng là Mộc
Thanh Dao, chân chính Mộc Thanh Dao đã không tồn tại, thay vào đó là nàng: Tô
Trần, nàng muốn ở thế giới nam tôn nữ ti này sống sót, hơn nữa còn phải sống
vượt qua chủ thể, Mộc Thanh Dao cười nhạt, nhìn về tiểu nha đầu Mai Tâm ở bên
cạnh, có lẽ là tự mình quá mức lạnh lùng, làm nha đầu kia tựa hồ có điểm sợ
nàng.
"Tiểu thư, người đã
quên, người bị Nam An vương gia một quyền đánh bất tỉnh."