Thiên Hạ 2

Chương 507: Q.12 - Chương 507: Ba điều kiện hóc búa






Trần Hoằng Chí bị mang vào trong, trên khuôn mặt hắn không bị thương, đi đường lại khập khà khập khiễng, trên mặt vì kinh sợ mà trở nên tái nhợt, ở đây không phải là Đại Minh cung Tử Thần điện, mà là trong nhà Ưng vương phủ của Lý Hanh.

Run bần bật mà quỳ xuống, dập đầu nói: “Ty nô khấu kiến thái thượng hoàng.”

Lý Phụ Quốc ở phía sau ra hiệu tay với Lý Hanh, ý là nói, đã thu dọn xong tên Trần Hoằng Chí này rồi, Lý Hanh bèn gật đầu, nói: “Có biết tại sao lại kêu ngươi đến đây không?”

“Ty nô không biết.”

“Hừ! Ngươi không biết, vậy tỳ hưu ngọc bích trong phòng ngươi là từ đâu mà có?”

Lời nói của Lý Hanh khiến cho Trần Hoằng Chí một cước đạp phải khoảng không, tim rơi vào vực thẳm, tỳ hưu ngọc bích và những món trang trí vàng ngọc khác hắn là siấu trong một cái hộp sắt, lại từ dưới gầm siường đảo ra một cái lỗ sâu một thước mà cất giấu kỹ, thần không biết quỷ không hay, tại sao lại bị bọn họ phát hiện, hắn chợt mềm nhũn người ra, ngã ngồi trên mặt đất, toàn thân run như cầy sấy, việc này nếu để Thám thái hậu ghét ác như thù hay biết, hắn chỉ còn đường chết mà thôi.

‘Thái thượng hoàng tha mạng!”

“Ngươi muốn ta tha cho ngươi một mạng sao?”

Lý Hanh cúi người xuống dán mắt vào hắn, từ từ nói: “Ngươi phải biết rằng, ta giết ngươi cũng dễ như giết một con kiến, ngươi muốn sống, thì phải ngoan ngoan thay ta làm việc.”

Lúc này, Trần Hoằng Chí đã hiểu ra vấn đề, thái thượng hoàng là lấy sự việc này để gõ khẽ mình, hắn là có mục đích khác, Trần Hoằng Chí cúi thấp đầu xuống, không nói một lời, hắn biết rằng, việc thái thượng hoàng muốn hắn làm, ắt hẳn là gian nan vô cùng, trong lòng hắn bắt đầu đã có một thứ sợ hãi khác.

Lý Hanh nở nụ cười, trấn an hắn nói: “Ngươi không cần lo lắng, ta sẽ không bảo ngươi đi làm việc rất đáng sợ gì đâu, sẽ không để ngươi khó xử.”

“Thái thượng hoàng.., muốn ta.., làm cái gì?”

“Rất đơn giản, ta không hy vọng tôn nhi kia của ta khỏi bệnh quá sớm, ta muốn để nó bệnh thêm vài ngày ”

“Chỉ là.., một việc này thôi ư?” Tiếng nói của Trần Hoằng Chí run run hỏi.

“Đúng vậy, chỉ có một việc này thôi, chỉ cần ngươi làm xong, ta sẽ không làm phiền ngươi nữa, ta xem như cái gì cũng đều không hay biết, ngươi tiếp túc qua cuộc sống bé nhỏ của ngươi, Còn ta! Cũng sẽ không quấy rầy ngươi nữa.”

“Có thật không?”

“Đương nhiên là thật rồi, ta đường đường là thái thượng hoàng, tuy không phải là miệng vàng lời ngọc, nhưng cũng là nhất ngôn cửu đỉnh, ngươi cứ yên tâm đi!”

Trần Hoằng Chí bắt đắc dĩ, chỉ đành cắn răng đáp ứng nói: “Thôi được! Ta có biện pháp đề người bệnh thêm mấy ngày, chi xin thái thượng hoàng khắc giữ lời hứa.”

Mắt nhỏ dài của Lý Hanh tít lại, cười nhạt một cái nói: “Đó là đương nhiên, ta sẽ khắc giữ lời hứa!”

Tối hôm đó, Lý Thích vốn dĩ đã sắp khỏi kia bỗng dung bị tiêu chảy, tình hình rất ư nghiêm trọng, toàn thân hắn mất nước trầm trọng; thân thề vốn dĩ yếu ớt đã không còn chịu nổi sự dày vò này, bệnh tình lại một lần nữa thêm trầm trọng, hơn nữa còn nặng hơn lần trước. Mười mấy vị ngự y ngày đêm túc trực bên cạnh, thái hậu Thâm Trân Châu lo không cầm nổi nước mắt, chi cầu mong ông trời phủ hộ cho con trai minh.

Tin hoàng đế thiếu niên Lý Thích bệnh nặng chẳng mấy chốc lan ra khắp triều, trong lòng nhiều người lại có một tâm lý lạ kỳ, nếu như Lý Thích không cầm cự nổi qua cửa ải này thì ai sẽ là người thừa kế ngai vàng đây? Đây là một vấn đề cực kỳ quan trọng, phần lớn tông thất đều đã trốn đến Thành Đô, tôn thất ở lại Trường An chẳng qua là nhánh thứ xa xôi, không phải kẻ vô danh thì cũng là kẻ không đủ tư cách, Tất cả triều thần tính qua tính lại, cuối cùng đều đặt ánh mắt vào người thái thượng hoàng Lý Hanh, không nhẽ để hắn kế thừa đại thống ư? Hay để con trai hắn kế thừa?

Đủ các kiểu đoán mò không cánh mà bay đi khắp triều đường, các đại thần không ngừng bái phỏng nhau để trao đổi tin tức, thương nghị chiều hướng cục diện của triều đình.

Chiều ngày hôm sau, xe ngựa của Vương Củng dừng lại trước cửa phủ hữu tướng quốc Bùi Mân, lúc Vương Củng đi xuống xe thì Bùi Mân được bẩm báo đã ra chờ sẵn ngoài cửa.

“Vương tướng quốc, đúng là khách quý!”

Bùi Mân cười cười đi xuống bậc thềm nhiệt tình đấm nhẹ vào Vương Củng: “Tự bản thân ngươi nói thử xem, đã bao lâu ngươi chưa đến phủ ta rồi?”

Vương Củng áy náy cười nói: “Do sự tình quá bận rộn, vốn dĩ lúc năm mới định ghé thăm, nhưng cuối cùng cũng không thành, thật là áy náy quá.”

Nói đến đây Vương Củng bỗng phản ứng lại, vội nói: “Không đúng rồi! Bùi tướng quốc cũng chẳng có đến phủ ta đấy chứ!”

Hai người họ nhìn nhau cười phá lên giòn giã: “Đúng! Đúng! Sự vụ quá bận rộn!”

Bùi Mân mời Vương Củng vào trong ngoại thư phòng của mình, Ngoại thư phòng là nơi ban ngày Bùi Mân làm việc, đồng thời cũng là nơi hắn tiếp khách, Thông thường mà nói, các quan viên và quyền quỷ có chút địa vị đều có hai thư phòng, một ngoại thư phòng và một nội thư phòng, Nội thư phòng thường ở nội trạch, là nơi riêng tư cuối cùng của quan viên.

Bùi Mân cũng chẳng ngoại lệ, trong nội thư phòng của hắn có thư tín qua lại giữa hắn và Lý Khánh An, và có nhật ký của hắn, có một số ghi chép quan trọng của hội nghị nội bộ.

Hai người đi vào trong thư phòng ngồi nói chuyện, thị nữ dâng trà lên xong bèn lui xuống, Vương Củng vừa cẩn thận nếm vị trà vừa cười nói: “Nghe nói trưởng tử của Bùi tướng quốc tháng sau sẽ thành hôn, đảng gái là con gái của Lư Hoán, thật đúng là cung hi cung hi.”

Bùi Mân cười nhạt nói: “Trai lớn lấy vợ,gáilớn gả chồng, đây cũnglàviệcbình

thường, còn về đảng gái là ai, ta thấy cũng không quan trọng lắm, thông hôn giữathế

gia vốn dĩ là một việc rất bình thường, Vươnggiachãng phải cũng thế ư?”

Vương Củng cười khan một tiếng nói: “Ta cũng chẳng quan trọng gì chuyện này, chỉ là hỏi thế thôi, tháng sau ta sẽ bù lễ mừng sau, ta phải đến đế uống rượu mừng nữa chứ!”

“Vậy ta cũng rất hoan nghênh!”

Hai người hàn thuyên được thêm vài câu, vấn đề lại dần chuyển sang chính sự của ngày hôm nay, Vương Củng nói: “Hôm nay đến bái phỏng Bùi tướng quốc là có một việc quan trọng muốn thương lượng cùng tướng quốc, đó chính là việc giữ hay bỏ Thổ địa điền mẫu tư.”

Thổ địa điền mẫu tư là một quan nha lâm thời được Lý Dự thiết lập, dùng để phân phối lại ruộng đất đoạt từ tay quyền quý, vốn dĩ được Lý Nghiên đảm nhiệm chức điền mẫu sứ, sau khi Lý Nghiên bị An Lộc Sơn giết thì nha môn này lại một lần nữa trở nên lặng lẽ, gần nữa năm nay hoàn toàn không chút động tĩnh, Bây giờ điền mẫu tư đang phải đối mặt với lựa chọn là tiếp tục hay giải tán.

Kỳ thực việc tồn tại một Điền mẫu tư nhỏ bé này cũng chẳng phải quan trọng lắm, quan trọng là có cần phải tiếp tục cải cách chế độ ruộng đất không, Trước mắt chỉ có ruộng đất vùng Quan Trung đã được cải cách, nhưng vẫn chưa được đẩy mạnh ra toàn quốc, Sau khi Lý Dự băng hà thì phương án cải cách này cũng tạm thời bị gác lại.

Hơn nữa cải cách ruộng đất Quan Trung cũng chỉ mới tiến hành được một nửa, còn một lượng lớn đất đai vẫn chia lại cho dân chúng, Nếu như giải tán Thổ địa điền mẫu tư này thì số ruộng đất đó sẽ thế nào? Nếu bàn giao lại cho Hộ bộ thì vậy chẳng phải là phong trào cải cách ruộng đất oanh liệt vang dội kia đã chính thức kết thúc?

Cho nên việc này vẫn gây không ít bàn cãi, Triệu vương đảng do Bùi Mân dẫn đầu vẫn phản đối aay gắt việc giải tán Điền mẫu tư, còn bọn Vương Củng, Lý Hanh lại kiên quyết yêu cầu giải tán, Hai đảng phái có thể nói đối đầu quyết liệt, từ ngày mồng một tết đến nay vẫn còn chưa bên nào chịu nhượng bộ.

Bùi Mân cầm ly trà lên nói: “Thổ địa điền mẫu tư không phải không thể vận hành nữa mà là có người cố ý gây cản trở chức trách phân điền bình thường của họ, Bây giờ ruộng đất từ huyện Trường An trở về tây đều đã kết thúc phân phối, chỉ còn thừa phần đất huyện Vạn Niên trở về đông thôi là không cách nào phân phối, Vương tướng quốc, xin thứ lỗi cho ta nói thăng, nếu quân Quan Trung không can thiệp vào việc phân phối lại ruộng đất, ta nghĩ sẽ không còn vấn đề gì, Cứ lấy hoàng trang huyện Vệ Nam lần này làm ví dụ đi, đất đai đã phân phối cho nông dân hết, nhưng quân Quan Trung vì sao lại ép nông dân phải giao trả điền khế, rốt cuộc đây là ý của ai? Thật khiến người ta khó hiểu!”

Vương Củng hôm nay không phải đến để thương thào giải quyết vấn đền, hắn chi đến để ba mật một lời lật tẩy với Bùi Mân, hắn cười mỉa một tiếng, thẳng thắn nói: “Vậy ta cũng chẳng ngại gì nói thẳng, ý của giám quốc điện hạ là việc này đã để quá lâu rồi, nếu không giải quyết nữa chi tố làm người ta nghĩ triều đình vô tích sự, Ngày mai chắc chắn phải giải tán Thổ địa điền mẫu tư, Nếu như ngày mai Chính sự đường còn không cho thông qua biểu quyết thì người sẽ dùng quyền lực của giám quốc, giải tán Chính sự đường.”

“Giải tán chính sự đường?!”

Bùi Mân thốt lên thất thanh: “Giám quốc đâu có quyền giải tán Chính sự đường, hắn không có quyền này!”

“Thế ư?” Vương Củng cười lạnh: “Năm xưa thành lập Chính sự đường, điều lệ thứ ba đã nói rất rõ, nếu Chính sự đường có quá một nửa tướng quốc từ chức, giám quốc sẽ có quyền tuyên bố giải tán Chính sự đường, để các quan viên ngũ phẩm trở lên bầu lại Chính sự đường mới, Bùi tướng quốc không phủ định điều này chứ?”

Bùi Mân trầm ngâm không nói, từ khi Lý Nghiên qua đời, vị trí của hắn đã được Hình bộ thượng thư tân nhiệm Lý Lân kế vị, Lý Lân cũng như Lý Nghiên, cũng là tông thất, thậm chí tư cách của hắn còn lão thành hơn, Từ cái thuở năm thứ tám Thiên Bảo xa xưa hắn đã được bổ nhiệm Binh bộ thị lang, hắn vốn dĩ thuộc phái bảo hoàng, cũng chính là trung thành với hoàng đế Lý Thích, nhưng sau khi vào Chính sự đường không lâu hắn đã ngã ngũ sang giám quốc đảng, đổi sang ủng hộ Lý Hanh.

Chính vì sự ngã ngũ của hắn Chính sự đường lại hồi phục lại thế cân bằng quyền lực ba ba một, Triệu vương đảng ba, giám quốc đảng ba và Trương đảng một, Lúc này Chính sự đường có bảy người, Bùi Mân hắn, Vi Thao, Thôi Hoán, Trương Quân, Vương Củng, Phòng Quán, Lý Lân, cũng có nghĩa là chỉ cần bốn người đồng thời từ chức, Chính sự đường nhất định phải giải tán.

Trong lòng Bùi Mân biết rõ, mấu chốt vẫn nằm ở chỗ Trương Quân, Hiện giờ nếu như Vương Củng đã có chuẩn bị sẵn nói toạc việc này ra, vậy rất có khả năng Trương Quân cũng đã thỏa hiệp với phe giám quốc, Cái tên ba phải này, xem ra chỉ có mỗi Lý Khánh An là trấn áp được hắn mà thôi!

Quả nhiên, Vương Củng rút ra bốn phần văn thư đặt trên bàn nói: “Bùi tướng quốc, đây là thư từ chức của ta và Phòng Quán, Lý thượng thư và Trương thượng thư, bốn người bọn ta ngày mai sẽ chính thức từ đi chức vụ tướng quốc Chính sự đường.”

Vương Củng nói ngày mai sẽ chính thức từ chức, vậy tối nay hắn đến chính là để bàn điều kiện đây, Bùi Mân hiểu rõ dụng ý của hắn, Trầm ngâm một lúc, Bùi Mân bèn hói thẳng: “Vương tướng quốc cứ nói thẳng, điều kiện của ngươi là gì?”

Chuyện trò giữa tướng quốc thường hàm xúc mà đầy nghệ thuật, việc gì cũng chẳng nói thẳng, để đối phương tự ngẫm nghĩ, chi gợi ý là chính, thường đều hòa hòa thuận thuận chẳng khi nào xé toạc mật, nhưng hôm nay họ đã trực tiếp uy hiếp và đặt điều kiện thăng ra như vậy quả thực ít thấy, đây cũng có nghĩ là thời khắc không còn gì để che đậy đã đến.

Vương Củng lại thu hồi lại bốn xấp thư từ chức, hắn có phần đắc ý nói: “Kỳ thực giám quốc chẳng qua là hi vọng cục diện ổn định, không phải bắt đắc dĩ bọn ta cũng không đi đến bước này, kỳ thực cũng không thể gọi là điều kiện, chỉ là vài yêu cầu nho nhỏ mà thôi.”

“Vương tướng quốc cứ nói, yêu cầu gì?” “Yêu cầu đầu tiên.”

Vương Củng giơ một ngón tay lên, nói: “Bây giờ triều đường có rất nhiều lời đồn bất lợi cho giám quốc điện hạ, nói tiên đế là do giám quốc điện hạ hại chết, điều này chẳng qua là lời đồn xằng bậy, làm Ô uế danh tiếng giám quốc, nhưng Chính sự đường mãi đến giờ vẫn giữ yên lặng, Đây chẳng khác nào để những tin đồn này càng lúc càng loan xa, cho nên bọn ta yêu cầu Chính sự đường chính thức ra một công cáo, giải trình rõ về cái chết của tiên đế, tẩy sạch nỗi oan của giám quốc điện hạ, ”

Nói đến đây, Vương Củng nhìn nhìn Bùi Mân để xem phản ứng của hắn, nhưng Bùi Mân hoàn toàn không tỏ vẻ gì bình thản nói: “Vương tướng quân xin cứ tiếp tục nói.”

“Vậy được, ta sẽ nói tiếp yêu cầu thứ hai, đó là chính thức giải tán Thổ địa điền mẫu tư, chính thức tuyên bố dừng việc thu đất, phế trừ chiêu thư thu đất của tiên đế, và cho trả lại toàn bộ ruộng đất chưa kịp phân phối cho chủ nhân vốn dĩ của nó, cả một vạn khoảnh hoàng trang, cũng sẽ do giám quốc điện hạ thừa kế.”

“Thế còn yêu cầu thứ ba thì sao?” Bùi Mân cố gắng kiềm chế sự phẫn nộ trong lòng hỏi.

“Có, còn có yêu cầu thứ ba nữa, đó là phải mở rộng quyền lực của giám quốc, chủ yếu là gia tăng hai điều khoán, một là giám quốc có quyền phủ quyết biểu quyết của chính sự đường, nữa là giám quốc có quyền quyết định người thừa kế ngai vàng.”

“Đủ rồi!”

Bùi Mân đứng phất dậy, lửa giận trong lòng đã khó mà kiềm nén, hắn nhìn chằm chằm Vương Củng nói từng câu từng chữ: “Vương tướng quốc, ba điều kiện của người ta chẳng chấp nhận điều nào, ta là Lại bộ thượng thư hữu tướng quốc, chính thức tiếp nhận thư từ chức của bốn người các ngươi.”

Sáng sớm ngày hôm sau, Trung thư tinh Đại Minh cung đã có một tin động trời, ba người của đáng giám quốc và Trương Quân trong Chính sự đường cùng từ chức, sẽ do các quan văn chức sự ngũ phẩm trở lên trong triều đình cùng tiến thư bầu ra, thao tác cụ thể sẽ do Trung thư tinh tổ chức, Môn hạ tinh phụ trách giám đốc, còn Ngự sử đài sẽ phụ trách giám sát ngoại vi, cuối cùng sẽ do Trung thư thị lang, Môn hạ thị lang và Ngự sử trang thừa tổ thành đại tam tư hội thẩm, Sau khi thông qua hội thẩm, Chính sự đường tân nhiệm sẽ được chính thức tuyên bố thành lập.

Tuy bề ngoài có vẻ dân chủ, trình tự cũng rất nghiêm ngặt, nhưng trên thực tế vẫn do bốn đảng phái thế lực Triệu vương đảng, Giám quốc đảng, Trương đảng và bảo hoàng đảng đứng ra tranh cử.

Bỗng chốc, trong ngoài triều đường lại bắt đầu xôn xao bàn tán, tất cả sự chủ ý của mọi người đều tập trung từ việc hoàng đế thiếu niên bệnh nặng chuyển đến việc bầu cừ Chính sự đường, dẫu sao việc này sẽ trực tiếp liên quan đến lợi ích cá nhân của mỗi người, Như vậy các đại thế lực lại có thời gian để tiếp hành lôi kéo từ sau lưng, để hi vọng mồi chài được càng nhiều người ủng hộ càng tốt.

Bầu cử Chính sự đường chỉ là đại sự của quan viên triều đình, chứ chẳng liên quan đến nhân viên cung đình, Nó hoàn toàn không mấy được nhắc đến trong Đại Minh cung, toàn bộ tâm tư của bọn hoạn quan và cung nữ đều vẫn đặt hết lên bệnh tình của hoàng thượng.

Trần Hoằng Chí trực vào lúc đêm, khi trời vừa sáng, tất cả các hoạn quan đến thay ca với hắn để chăm sóc Thánh thượng, Trần Hoằng Chí lôi tấm thân mệt rã rời của mình trở về phòng, Hay ngày nay hắn tâm sự trùng trùng, hắn không ngờ chút bột bã đậu mà có thể gây ra hậu quả nghiêm trọng như thế, Thánh thượng còn vì thế xém chút mất mạng, đây quả thật khiến lòng hắn hối hận quá đỗi, nếu biết trước như thế hắn tuyệt không dùng bã đậu.

Nhưng giờ hối cũng không kịp, may mà ngự y và thái hậu đều không phải hiện ra chân tướng Thánh thượng bệnh trọng, cũng để hắn yên tâm phần nào, Bây giờ hắn chi cầu mong thái thượng hoàng có thể giữ đúng lời hứa, đừng đến làm phiền hắn nữa, để việc này phai mở cùng thời gian.

Trần Hoằng Chí dẫu sao cũng chỉ mới có mười bảy tuổi, hắn tuy thông minh nhưng kinh nghiệm vẫn quá ít, không biết được lòng người hiểm ác, Khi hắn vừa mở cửa vào phòng mình, hắn lập tức giật bắn người, chỉ thấy Lý Phụ Quốc như bóng ma xuất hiện trong phòng mình, nhìn hắn cười bí hiểm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.