Thiên Hạ 2

Chương 53: Q.2 - Chương 53: Bảo Thạch Hiện Tung Tích






Tìm một hồi, Lý Khánh An cuối CÙNG đi vào một tiệm châu báu người Hồ gọi là “Thác Chỉ Hương”. Đô thành của Thạch Quốc gọi là Thác Chỉ Thành, hiên nhiên, tiệm châu báu này có lẽ có liên quan với Thạch Quốc. Hắn nhớ Ng Tô Anh từng nói với hắn. viên bảo thạch kia của hắn hình như gọi là “Thái dương thạch”, là danh sản của Thạch Quốc.

“Khách đến đề mua bảo thạch à?” Người bán hàng vô cùng nhiệt tình đón hắn vào trong. Truyện "Thiên Hạ "

Nơi đây người Hồ không nhiều, người bán hàng đều là người Hán. Lý Khánh An sật đầu cười nói: “Ta hôm nay phải làm khách ở một nhà cao quan, muốn mua một trang sức châu báu quý hiếm, ngươi giới thiệu xem. mua gì thì tốt hơn?”



Khách đúng là tìm đúng chỗ rồi. châu báu tiệm chúng tôi chuyên cung ứng cho hảo môn vọng tộc. thậm chí trong cung cũng đến chỗ chúng tôi đặt hàng. chỉ xem khách hàng có yêu cầu gì thôi, ví dụ như dạm hỏi hoặc nhờ vả giúp việc, hay ví dụ như thân thích người quen hay lần đầu đến viếng... ở đây đều rất chú trọng, khách phải nói cho tôi mục đích, ta mới dễ giới thiệu.”

”Là lần đầu đến viếng. cũng không phải là nhờ vả giúp việc, chỉ là sự thăm viếng bình thường.”

“À! Nếu thế thì tôi kiến nghị khách mua một vật châu báu mức trung, mua thấp quá thì tặng không đặng. mua quý giá quá. người ta cũng khó xử, khách thấy đúng không?”

Lý Khánh An cười sật đầu: “Nói không sai. hãy làm theo lời ngươi nói vậy.”

“Khách hãy đi theo tôi đến nơi đây.”

Người bán hàng mới Lý Khánh An vào trong một căn phòng. lấy ra mấy cái hộp dẹt, mở ra cười nói: “Đây đều là vật hạng trung, mỗi thử đều tặng vừa tay, khách tự mình chọn.”

Hắn chỉ vào một mũ trân châu cười nói: “Đây là hàng của Nhật Bản Quốc, tương truyền trân châu này là thiếu nữ Nhật Bàn mình trần xuống biên thu thập dưới biên sâu. hột nào cũng tròn đều lấp lánh, mũ đúc bằng bạc, ra giá 100 quan, thấp nhất 80 quan.”

Lý Khánh An không hứng thú với mũ châu Nhật Bản. hắn cầm lên một cặp ly rượu nạm đầy lam hồng bảo thạch cuời nói: “Cặp ly rượu này bao nhiêu tiền?”

“Khách rất tinh mắt. đôi ly này được điêu khắc từ hai miếng Toái Hiệp noãn ngọc, mỗi ly lại khảm 24 viên hồng lam bảo thạch, vô cùng quý giá. ra giá 150 quan, nếu khách thành tâm muốn lấy. thấp nhất 130 quan, chúng tôi dùng hộp đàm mộc đựng vào.”

Cặp ly này Lý Khánh An vô cùng thích thú. bèn cười nói: “Ta lấy nó, nhưng trên người ta chỉ có quan ngân, các ngươi thu không?”

“Quan naán có thể thu, nhưng sẽ rẻ hơn giá chợ đen một chút, một lượng bạc đồi 1.100 văn tiền, khách đồng ý không?”



Cái này không vấn đề!”

Lý Khánh An lấy ra 5 nén bạc đặt trên bàn. đẩy cho người bán hàng.

“Khách đợi chút, tôi mời trưởng quầy đến.”

Lát sau. một người Hồ Lĩnh Tây vội vàng chạy vào, gập người thi lề, dùng tiếng Hán lưu loát nói: “Khách muốn mua bách thúy bôi ư?”

Lý Khánh An bây giờ mới biết đôi ly này gọi là bách thúy bôi. hắn gật đầu cười nói: “Đi làm khách ở một nhà cao quan, lấy làm lễ vật.”

Trưởng quầy ngồi xuống than thờ: “Ai! Làm khách thôi cũng phải xài 130 quan tiền mua lễ vật, hiện nay cái năm này thật là càng lúc càng xa xỉ. tôi nhớ 10 năm trước, mua một phần điểm tâm nhỏ mấy trăm văn tiền đã khá lắm rồi, lúc đó một đấu gạo chẳng qua 10 vãn.”

Lý Khánh An chợt cảm thấy có một cảm giác xài tiền oan nồng, mình có phải là quá hảo phóng không. Độc Cô Thích kia và minh không hề quen biết, chẳng qua là lên viếng ăn bừa cơm thôi, đã phải tặng hắn lễ vật 130 quan, nếu có 10 người mời mình ăn cơm. thì mình há chẳng phải bị phá sản ư?

Hắn có chút hối hận. nhưng ngân lượng đã bị phòng thu ngân đem đi giám định rồi. bây giờ đổi ý hình như có chút mất mặt. thôi vậy, bách thúy bôi này mình hắn lấy, mua điểm tâm bánh nhỏ 2 quan tiền cho tên Độc Cô Thích kia là đủ rồi. đâu phải là đi biếu tặng trượng nhân (cha vợ) đâu.

Hắn âm thầm tính toán xong, lúc này, một thị nữ người Hồ dâng lên 2 ly trà.

“Mời khách!”

Trưởng quầy cười đầy một ly trà cho Lý Khánh An. Lý Khánh An cầm ly lên từ từ hóp một ngụm, giả vờ hỏi: “Không biết trưởng quầy nghe nói Thái dương thạch chưa?”

“Thái dương thạch?” Trưởng quầy sững người, lắc đầu nói: “Ta kinh doanh châu báu đã sắp 30 năm rồi, chưa từng nghe nói Thái dương thạch gì. có phải là một tên khác của một loại bảo thạch không?”

Lý Khánh An chú ý đến mắt của hắn. thấy hắn không có dị thường gì. bèn lại dò thám hỏi: “Tôi có một người bạn ở An Tây Tông quân, trên tay hắn có một viên hồng bảo thạch, nghe nói trong viên bảo thạch đó lại có đốm lừa dâng lên. có người nói....”

Hắn chưa nói xong, trưởng quầy đã thay đồi sắc mặt. túm lấy tay Lý Khánh An nói: “Cái ngài nói không lẽ là “Quang Minh chỉ nhãn”, nó ở đâu?”

“Trưởng quầy đừng gấp, đây là một người bạn An Tây của ta nói, cái gì gọi là ‘Quang Minh chỉ nhãn”?”

Lý Khánh An hứng thú tăng lên. thì ra viên bảo thạch kia của mình gọi là Quang Minh chỉ nhàn, cái tên này rất quái dị.

Trường quần than một tiếng. lắc đầu nói: “Có lẽ không phải nó, Quang Minh chỉ nhãn là thần vật của Áo giáo, làm sao có thể lọt vào tay của người Hán.”

“Viên Quang Minh chỉ nhàn này rất đắc tiền ư?”

“Đắc tiền?” Trưởng quầy hử một tiếng nói: “Nếu thật là Quang Minh chỉ nhàn, thì không thể dùng tiền bạc để đong đếm nữa. tôi nói như vậy cho ngài hiểu nhé! Viên bảo thạch này luôn cung phụng trong miếu thần Bái Hỏa giáo ở YarcỊ Ardaghir đệ nhất của đế quốc Sassan từng bày tò rằng đồng ý dùng 30 tòa thành đổi lấy viên hóa thân của thánh Ghura Mazda này.” (Yard là thành phố trung bộ Iran) (Đế quốc Sassan là vương triều thời cổ của Iran (năm 226-650). Vương triều Sassan là vương triều cuối cùng của Ba Tư thời xưa. lấy tên theo tên ông nội Sassan của người sáng lập Ardaghir đệ nhất. Lúc đó vương triều Sassan ngang hàng với vương triều Kughan Ấn Độ ở Trung Á và đế quốc La Mã ở Âu Châu, ba nước lớn này cùng nhau xung bá Âu Á)



Hóa thân của thánh Ghura Mazda. đó có ý nghĩa gì?” Lý Khánh An không hiểu hỏi.

‘Thánh Ghura Mazda là vị thần Quang Minh, viên bảo thạch đó chính là mắt của ngài, là một trong ba hóa thân của ngài.”

Nói đến đây, trưởng quầy quỳ xuống, bỏ xuống dập đầu trước tịch dương ngoài cửa sồ, lẩm bầm nói: “Thánh Aramazd ơi! Tha thử cho sự bất kính của ta đối với ngài.” Truyện "Thiên Hạ "

Cho đến lúc này, Lý Khánh An mới biết, thì ra viên bảo thạch của mình lại quý giá như vậy. chả trách Ng Tô Ninh phải ra giá vạn quan tiền mua nó, như thế bộ xương người lúc đó mình chôn đi, cũng không Phải là người bình thường.

Lúc này, phòng thu ngân đi tới. thối lại một túi tiền, trưởng quầy đem một đôi bách

thúy bôi cân thận cât vào trong hộp đàm mộc, đưa cho Lý Khánh An nói: “Đây là bách thúy bôi của khách, xin cất giữ cẩn thận.”

Ngừng một lát. hắn lại căn dặn nói: “Cái tên Quang Minh chỉ nhãn này, xin khách đừng tùy tiện nhắc đến trước mặt người Túc Đặc, đó là sự bất kính đối với thần.”

“Ta biết rồi. ta đâu có vật này, chỉ là tùy tiện hỏi thăm.”

Lý Khánh An cầm bách thúy bôi rồi hiên ngang đi về, trưởng quầy luôn chú ý đến Lý Khánh An cho đến khi bóng dáng đi xa. hắn chợt vẫy tay kêu một người bán hàng khác, chỉ vào bóng dáng Lý Khánh An nói: “Ngươi ngồi xe ngựa của ta. theo sát người này, xem hắn sống ở đâu?”

Lý Khánh An lại đến một tiệm điểm tâm danh tiếng mua mấy loại điểm tâm thượng hạng và hai bình rượu bồ đào Cao Xương 30 năm. Lúc này mới theo địa chỉ ghi trên thiệp đi đến phủ đệ Độc Cô ở Vụ Bản Phường.

Gia tộc Độc Cô từ thời Nam Bắc Triều đã là danh môn vọng tộc. hoàng hậu của Tùy Văn Đế chính là Độc Cô Thị, em gái của hoàng hậu Độc Cô Thị lại gả cho Tây Lương Lý Thị. hạ sinh đứa con trai thứ 3 chính là Đại Đường khai quốc hoàng đế Lý Uyên. Từ đó trở đi gia tộc Độc Cô và gia tộc Lý Thị có căn nguyên sâu sắc. Trên lịch sử. hoàng hậu của Đường Đại Tông Lý Dự chính là đích nữ (con gái do vợ chánh thất hạ sinh) của nhà Độc Cô.

Độc Cô Thích chính là gia chù của gia tộc Độc Cô, ông làm quan tới chức Thiên ngưu vệ đại tướng quân, hôm nay khoảng 60 tuổi, thân hình vạm vở cao to, tiếng nói như chuông.

Nghe nói Lý Khánh An đã đến. hắn cười ha hả đích thân ra nghinh tiếp: “Lý tướng quán, ta đợi ngài đã lâu rồi.”

Lý Khánh An chắp tay thi lễ cười nói: “Ta không biết lễ nghi, chỉ là ở dọc đường mua tí điểm tâm và rượu tốt. hi vọng đại tướng quân đừng chê.”

“Đây là không cần thiết rồi. còn mua cái gì thế, người đến là được rồi. Lý tướng quân, ngài quá khách sáo rồi.”

Độc Cô Thích có chút oán trách, nhưng nếu đã mua rồi. ông chỉ đành để quản gia nhận lấy, vô cùng nhiệt tình mời Lý Khánh An vào trong phủ.

Độc Cô Phủ diện tích rộng lớn. các gian nhà trùng trùng điệp điệp không biết bao nhiêu, đình đài lầu các tinh xảo trang nhã. vật kiến trúc khổng lồ điêu khắc rường trang trí cột. nhìn phú lệ đường hoàng, khắp nơi đều trồng cây hoa quý giá. tuy là cuối đông muôn cây điêu tàn. nhưng trên Phủ Độc Cô vẫn có thể cảm thấy được tí sắc xanh điểm xuyết.

“Hôm nay An Tây song hổ vang danh Trường An. không biết bao nhiêu người muốn mời hai người làm khách. Lý Khánh An được ta mời được, vinh hạnh quá!”

“Đại tướng quân quá khen, ta đâu có tiếng tăm như vậy.”

Lý Khánh An mỉm cười nói: ‘‘Nhũ danh của ta Thất Lang, đại tướng quân cử trực tiếp gọi ta là Thất Lang đừng ngại.”

“Ha ha! Vậy thì ta không khách sáo đâu. ta hôm nay mua mấy ly rượu nhạt, đặc biệt mời Thất Lang đến Phủ gặp mặt. có chút đường đột. xin Thất Lang thông cảm nhiều.”

“Đâu có! Đâu có! Là ta đã làm phiền quý Phủ rồi.”

Hai người hàn huyên bước qua trung môn. lúc này, một quý phụ mặc đồ cung trang dưới sự hô ùng của mấy a hoàn vội vã đi tới, bà hạ giọng nói bên tai của Độc Cô Thích nói: “Tam cô nương nói nàng bệnh rồi, không thể đến gặp khách, tôi khuyên thế nào nàng cũng không nghe.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.