Thiên Hạ 2

Chương 220: Q.7 - Chương 220: Binh bại Toái Hiệp






Cao Tiên Chi đang muốn cùng La Toàn Tiết bàn thêm một số chi tiết cho việc sắp đặt, lại bị Cao Vụ vọt vào cắt ngang cuộc nói chuyện, trong lòng hắn có chút giận, liền nói với La Toàn Tiết: “Ngươi đi xuống nghỉ ngơi trước, tối nay chúng ta sẽ bàn chi tiết hơn.”

“Thôi đươc! Tại hạ đi xuống trước.”

La Toàn Tiết biết Cao Vụ, lúc hắn đi qua bên cạnh Cao Vụ, bỗng nhiên từ trên cổ tay tháo xuống một chiếc lắc tay bằng đá quý, đưa cho Cao Vụ, quay đầu lại cười với Cao Tiên Chi, bèn rời khỏi lều lớn.

Đột nhiên có được chiếc lắc tay bằng đá quỷ cũng không nguôi đi lửa giận của Cao Vụ, nàng đem lắc tay ném xuống dưới thảm, lạnh lùng nói: “Ta không cần thứ chiến lợi phẩm máu tanh của các ngươi!”

Cao Tiên Chi đối với đứa con gái bảo bối này vẫn không thể làm gì được, con gái đã mười chín tuổi rồi, đến nay vẫn không có chỗ kết thân, năm kia thê tử ở Trường An đã định cho nàng một hôn sự, là cháu thứ của Thang Gia Huệ phó đô hộ An Tây trước đây, nhưng Cao Vụ lại lén viết một phong thư cho Thang gia, từ chối hôn sự này, làm cho Thang gia ngượng mặt.

Năm trước, Cao Tiên Chi lại tính đem con gái hứa gả cho Quy Nhơn quân binh mã sử Tịch Nguyên Khánh người vừa mới mất thê tử không lâu, không ngờ Cao Vụ từ chối thẳng thừng, lại chạy đến Bắc Đình, Ý tử rõ ràng như vậy ai mà không biết, Tịch Nguyên Khánh bèn từ chối hôn sự này, cưới con gái của một hộ lớn ở Sơ Lặc làm vợ.

Con gái luôn nhớ nhưng Lý Khánh An mãi không quên, trong lòng Cao Tiên Chi cũng hiểu rất rõ, nếu Lý Khánh An còn là thuộc hạ dưới tay của hắn, hắn sẽ vô cùng tán thành, Lý Khánh An vốn là tướng tâm phúc mà hắn rất yêu thích, nhưng hiện tại hắn lại kiên quyết phản đối cho con sái lấy Lý Khánh An, hai người đều là đại quan tại biên thùy phía bắc, nếu con gái lấy Lý Khánh An, cũng có nghĩa là chức An Tây tiết độ sứ của hắn Cao Tiên Chi kết thúc.

Cho nên, hắn chưa bao giờ ám chỉ với Lý Khánh An việc kết thân cả, trái lại, đem con gái quản thúc nghiêm ngặt hơn, tuyệt không cho phép nàng và Lý Khánh An có liên hệ gì.

Lần này Lý Khánh An bị tội, Cao Tiên Chi sợ con gái sau khi biết chuyện chạy tới kinh thành gây sự, liền điều nàng đến bên cạnh mình, đi theo mình chinh chiến Thổ Hỏa La, không ngờ, con gái vừa vào lều bèn làm bể mặt hắn, Cao Tiên Chi trong lòng có chút tức giận.

“Chiếc lắc tay con không lấy thì thôi, con vọt vào lều lớn, nhiễu loạn quân vụ của ta, như thế là sao hả?”

Cao Vụ nhìn chằm chằm ánh mắt phụ thân, gằn từng chữ: “Con muốn phụ thân lập tức đình chỉ việc giết hại đối với dân chúng vô tội, cha thả cửa quân kỷ như vậy, là đang làm nhục quân Đường.”

Cao Tiên Chi sa sầm mặt xuống: “Nơi này là quân doanh, không phải trong nhà, con nói chuyện với ta như vậy, là phải bị xử trảm đấy!”

“Hừ! Con không tin là chi có một mình con khuyên cha, thế người khác cha cũng đều đòi xử tràm sao?”

“Hỗn láo!”

Cao Tiên Chi vỗ bàn một cái thật mạnh, phẫn nộ quát: “Người đâu!”

Qua một hồi lâu, mới có mấỵ tên thân binh dùng dằn đi vào, Cao Tiên Chi chỉ vào Cao Vụ, lệnh nói: “Đem nó đuổi ra cho ta, không được phép cho nó vào trong quân trướng nữa.”

Các thân binh vẻ mặt đau khổ, năn nỉ với Cao Vụ: “Vụ cô nương, đại soái mang nặng trọng trách với triều đình, đừng làm cho đại soái phân tâm nữa, mời hãy đi ra ngoài đi!”

Cao Vụ xoay người bèn đi, đi đến trước cửa trướng, nàng lại chậm rãi quay lại, nhẹ nhàng năn nỉ nói: “Phụ thân, cho là con van xin cha đi, đừng để cho bọn lính làm nhục những người phụ nữa đáng thương nữa, mọi người đều có mẫu thân, đều có tỷ muội, Phụ thân, con nhìn các nàng ấy, mà trong lòng đau xót lắm!”

Cao Tiên Chi sau một lúc lâu mới chậm rãi nói: “Ta có thể nhận lời con, các nước của Thổ Hỏa La về sau này nếu là chủ động đầu hàng quân Đường, ta liền đối xử một cách khoan hồng, nếu không, nếu không giết sẽ khó mà đề bọn họ kinh sợ được.”

Cao Vụ thấy phụ thân không chịu nhận lời, trong lòng rất thất vọng, đành phải buồn thiu mà rời khỏi lều lớn, Cao Tiên Chi thấy nàng đi rồi, lúc này mới đem lắc tay bằng đá quý đưa cho thân vệ tâm phúc nói: “Đem cái này đưa cho nó, phái thêm nhiều huynh đệ trông chừng nó cho tốt, đừng để nó tùy ý rời khỏi doanh trướng của nó.”

Hắn lại lệnh cho thân binh: “Mau mời La Toàn Tiết đến! Nói là ta muốn tiếp tục cùng hắn bàn bạc tiếp.”

...

Ba ngày sau, quân Đường chỉnh quân rời khỏi A Hoãn thành, quân đội cốt Đốt quốc tiếp quản Nguyệt Thị quốc, quân Đường tiếp tục nhắm đến mục tiêu kế tiếp là Đại Hãn quốc thẳng tiến.

Ngay tại lúc quân Đường cfn quét Thổ Hỏa La, ủy Mã Á vương triều của Đại Thực đã kết thúc, tháng sáu năm Thiên Bảo thứ sáu, thũ lĩnh A Bố - Mục Tư Lâm của người Hô La San với lời kêu gọi giảm bớt thuế má, ở Hô La San cử hành khởi nghĩa.

Thập Hiệp Phái, người Hô La ,an. người A Bạch Tư đều hưởng ứng, làn sóng khởi nghĩa dấy lên dữ dội, trải qua hai năm nội chiến, tháng mười năm Thiên Bảo thử tám, quân khỏi nghĩa ở Khố Pháp cử hành đại điển tuyên thệ nguyện trung thành với lãnh đạo người A Bạch Tư, Ngải Bố - A Bạch Tư được ủng hộ làm Khalifah, từ nay về sau, đế quốc Đại Thực A Bạch Tư thay thế vương triều ủy Mã Á.

A Bạch Tư chi huy tây tiến, vào tháng một năm ngoái, ở tả ngạn nhánh sông Zap thuộc Sông Ti-grơ* Cùng quân ủy Mã Á triển khai đại chiến, quân ủy Mã Á chiến bại, tháng tư thủ đô Đa-mát bị chiếm, vua Mael đệ nhị trốn sang Ai Cập, quân A Bạch Tư đuổi theo đến cùng, Ngay tại cái ngày Cao Tiên Chi đánh hạ Thổ Hỏa La Đại Hãn quốc cùng một ngày, quân đội A Bạch Tư tại Ngải Bặc Hoàn thành của Ai Cập giết chết vua Mael đệ nhị, thời đại của Uy Mã Á từ đó đã chấm dứt.

*Tigris là con sông phía đông thuộc hai con sông lớn phân định nền văn mình Lường Hà, cùng với sôngphrates. Tigris chảy từ các khu vực núi của Thồ Nhĩ Kỳ qua Iraq, Tiếng Việt trước thế ký 20 còn phiên âm Tigris là Tích Giang. Sông Tigris dài khoảng 1.900 km. bắt nguồn từ Dãy núi Taurus phía đông Thố Nhĩ Kỳ và chảy theo hướng đông nam đến khi nhập vàophrates gần Al Quma ở phía nam Iraq. Hai Sông cùng nhau tạo ra đường thủy Ghatt al-Arab chảy vào Vịnh Ba Tư, Sông Tigris có nhiều nhánh, bao gồm Diyala cùng thượng và hạ lưu của các sông Zab.

Nhưng lúc này, A Bạch Tư cũng không ở Đa-mát, mà là ở thủ phủ Mộc Lộc tại Hô La San, dựa theo thỏa ước lúc khởi nghĩa, phải là thủ lĩnh Sa Lý Khắc của Thập Hiệp phái làm tân Khalifah, nhưng A Bạch Tư lại ở dưới sự hỗ trợ của thũ lĩnh A Bố - Mục Tư Lâm của người Hô La San mà đoạt lấy ngôi vị Khalifah.

Mắt thấy một trận nội chiến mới sắp xảy ra, mà lúc này, chũ lực A Bạch Tư đang tấn công Giê-ru-da-lem (Jérusalem) không rảnh điều đến trấn áp cuộc khởi nghĩa của Thập Hiệp phái sắp bùng nổ, đúng lúc này, Nguyệt Thị quốc Na Ba La chạy trốn tới Mộc Lộc, than khóc với A Bố - Mục Tư Lâm về sự bạo hành của quân Đường ở Thổ Hỏa La.

Mục Tư Lâm lập tức phát hiện cơ hội làm dịu đi mối mâu thuẫn bên trong nội bộ, hắn dẫn Na Ba La đến cầu kiến A Bạch Tư.

Trong Mộc Lộc hành cung, người sáng lập đế quốc A Bạch Tư, Ngải Bố - A Bạch Tư đang chắp tay sau lưng ở trong đại điện vòm tròn thông thả rảo bước, A Bạch Tư khoảng hơn ba mươi tuổi, thân thể cao gầy mà đỉnh đạc, làn da trắng nhợt, có một ánh mắt ai oán, nhất cử nhất động của hắn cũng không có cái khí thế của một quân vương đại đế quốc cười ngạo nghể trước thiên hạ, mà lại giống một vị thi nhân, giống một nhà nghệ thuật, hắn ngồi trên ngai vàng dùng ngà voi, bảo thạch và vàng khảm thành, cúi đầu trầm tư không nói, giống như pho tượng nổi tiếng sau này - The Thinker.

Người ở bên cạnh hắn đó là nhân vật thứ hai của đế quốc A Bạch Tư, A Bố - Mục Tư Lâm, Mục Tư Lâm trên người khoác một chiếc áo khoác màu đen, thân hình cao lớn khôi ngô, cái đầu rất to, đầu tóc rối bù như đầu sư tử, khiến cho hắn có khí chất của người lãnh đạo, da hắn hơi ngâm đen, cái trán rộng lớn, một đôi mắt sắc bén như dao, có thể nhìn một cái là xem thấu tâm tư của người khác.

Nhưng chính là một nhân vật rất có khí chất lãnh đạo này, ở trước mặt của A Bạch Tư lại giống một con cừu ngoan hiền, nhuệ khí trong ánh mắt ẩn chửa mà không lộ liễu, cúi đầu vô cùng cung kính nói: “Khalifah bệ hạ, thần cho rằng vương triều Đường tây chính là một cơ hội rất tốt, chúng ta có thể cùng Thập Hiệp phái đàm phán, hiện tại dị giáo đồ xâm lấn Hô La San.

Mọi người nên từ bỏ sự đối lập, Cùng chung mối thù mà đối phó quân Đường, như vậy sẽ giúp cho chúng ta giành được thời gian rồi, chờ đến khi đánh xong trận chiến phía đông sông A Mỗ Hà, chủ lực của chúng ta cũng có thể đã kết thúc trận chiến Giê-ru-da-lem, có thể quay đầu lại trấn áp Thập Hiệp phái.”

A Bạch Tư chậm rãi gật đầu, lại nhìn nhìn vị huynh đệ đứng ở bên kia cổ Pháp Nhĩ, hỏi hắn: “Kiến nghị của ngươi thì sao?”

Cổ Pháp Nhĩ trước giờ vẫn đi theo A Bạch Tư nam chinh bắc chiến, là người tỉ mỉ cần thận, nhưng lại có thể quyết đoán đại sự, hắn suy nghĩ một lúc bèn nói: “Sự kiến nghị của Mục Tư Lâm tổng đốc mặc dù tốt, nhưng là một nước cờ hiểm, nếu Thập Hiệp phái thừa dịp lúc chúng ta đông chinh mà phát động phản loạn, thì ngược lại chúng ta sẽ mất nhiều hơn được, thần cho rằng vẫn nên cẩn thận một chút hay hơn.”

Cổ Pháp Nhĩ và Mục Tư Lâm ý kiến khác nhau, ánh mắt hai người đồng loạt hướng về phía A Bạch Tư, xem quyết đoán cuối cùng của hắn, lúc này A Bạch Tư nói: “Đất đai Hô La San ở phía đông sông A mỗ Hà không thể mất đi, làm thế nào để cho Thập Hiệp phái không nhân cơ hội gây loạn, nhiệm vụ này bèn giao cho hai người các ngươi.”

Nói xong, hắn đứng lên đi vào phía trong cung, đi đến trước cửa cung lại dừng bước, cũng không quay đầu lại nói: “Ngày mai ta sẽ quay về Đa-mát, chiến tranh với quân Đường bèn giao cho Mục Tư Lâm, quân đội Hô La San có thể tùy ngươi điều khiển.”

A Bạch Tư đi rồi, Mục Tư Lâm cười khổ một tiếng nói với Cổ Pháp Nhĩ: “ý kiến của hai người chúng ta Khalifah đều đồng ý, chúng ta bàn một chút xem nên làm như thế nào để cho Thập Hiệp phái không nhân cơ hội gây loạn?”

Cổ Pháp Nhĩ cười nói: ‘Thật ra việc này rất dễ dàng, Sa Lý Khắc không phải muốn cùng vương triều A Bạch Tư chia nhau trị vì sao? Bọn họ muốn đất đai phía đông của sông A Mỗ Hà, còn đại tướng Tát ô Ba của Thập Hiệp phái nằm mơ cũng muốn trở thành tổng đốc Tát Mã Nhĩ Hãn.

Chỉ cần chúng ta đáp ửng hai điều kiện này, lại nói với bọn họ việc quân Đường tây chinh chặn đứng sự liên lạc của chúng ta với Tín Đức, chúng ta xuất binh là muốn khôi phục lại lãnh thổ mà bọn họ sắp có được, như vậy, Sa Lý Khắc sẽ ngoan ngoãn chờ chúng ta chiến thắng trở về.”

Mục Tư Lâm suy nghĩ một hồi, cười nói: “Nếu điện hạ chịu đích thân đi một chuyến, ta nghĩ hiệu quả sẽ tốt hơn.”

“Thôi được rồi! Ta sẽ đích thân đi một chuyến, hy vọng tổng đốc sớm ngày chiến thắng trở về.”

0O0 CHƯƠNG 220: BINH BẠI TOÁI HIỆP (2) oOo

Quân Đường tây chinh trở thành cái cớ cho kế hoàn binh của A Bạch Tư, ngày hôm sau, A Bạch Tư quay trở về Đa-mát, mà Cổ Pháp Nhĩ thì vượt qua sông A Mỗ Hà tiến lên phía bắc Bố Cáp Lạp, đi đàm phán với thủ lĩnh Sa Lý Khắc của Thập Hiệp phái, còn Mục Tư Lâm thì triệu tập quân đội, chuẩn bị phản kích quân Đường về việc xâm chiếm phía đông của Hô La San.

Đây chính là sự mâu thuẫn phát sinh giữa thời gian và không gian, trên bản đồ đại Đường, các tiểu quốc Thổ Hỏa La như Nguyệt Thị quốc, Đại Hãn quốc, Kì Sa quốc vân vân vẫn là các châu ràng buộc của đại Đường, chúng được phong làm Nguyệt Thị đô đốc phủ.

Đại Hãn đô đốc phủ, Kì Sa châu đô đốc phủ, nhưng ở trên bản đồ Đại Thực, chúng đã là đất đai khu vực phía đông của Hô La San, Cao Tiên Chi trừng trị chúng, là muốn để cho chúng tiếp tục trung thành với đại Đường, nhưng hắn lại không biết, hắn đã tiến vào lãnh thổ của Đại Thực.

Mười ngày sau, Cổ Pháp Nhĩ truyền đến tin tức, Thập Hiệp phái đã bước đầu đồng ý cùng A Bạch Tư chia sông mà trì vì, đợi sau khi đánh bại quân Đường, song phương liền chính thức ký kết hiệp ước phân nhau mà trị vì.

Lúc này, Mục Tư Lâm đã triệu tập năm vạn binh lính Hô La San, chuẩn bị phản kích sự xâm phạm của quân Đường đối với Hô La San.

Bên trong tổng đốc phủ Hô La San, Mục Tư Lâm cùng với mười mấy viên tướng lĩnh đang tiến hành sự bố trí cuối cùng, hắn đắn đo suy nghĩ suốt mười ngày, chế định ra một phương an đánh bại quân Đường một cách hoàn chỉnh nhất.

Ở trước một cái bản đồ cực lớn, Mục Tư Lâm dùng cây gỗ dài chỉ vào An Tây nói: “Quân An Tây của Đường triều chẳng qua có hơn hai vạn người, quân tinh nhuệ của nó đều đã bị đưa đến phía đông sông A Mỗ Hà.

cái tổ cũ của quân Đường chắc chắn sẽ rỗng không, nếu chúng ta ra một đội kì binh, vòng đường tiến đến công kích An Tây, chủ tướng quân Đường tất nhiên sẽ chia binh cứu viện, mà lúc này chúng ta lại đi một một nước cờ khác.”

Cây gỗ dài của Mục Tư Lâm lại chi sang Toái Hiệp nói: “Nơi này là căn cứ địa của quân Đường ở khu vực Hà Trung, nếu không tiêu diệt nó sự xâm lược của quân Đường đối với Hà Trung sẽ không bao giờ dứt, nếu chúng ta binh áp Toái Hiệp, chủ tướng quân Đường lúc này đã không còn cách chia binh, hắn chỉ có thể hoảng sợ lui về phía bắc đề bảo vệ căn cử địa của bọn chúng, khi đó cơ hội của chúng ta bèn tới rồi.”

Nói xong, Mục Tư Lâm nói với Ba Lý Hắc tổng đốc Y Bố Lạp Hân: “Ngươi có thể dẫn một vạn kỵ binh chạy đi tập kích An Tây, không cần đánh thực với bọn họ, chỉ cần phô trương thanh thế là được, đánh xong trận này, quân đội của ngươi bèn đóng quân ở Pháp Lạp Ba Đức và Tín Đức, phòng ngừa quân Đường lại xâm phạm phía đông Hô La San của chúng ta lần nữa.”

Y Bố Lạp Hân xoay người đi thi lễ: “Thuộc hạ sẽ xuất phát ngay đây!”

Lúc này, Mục Tư Lâm lại nói với đại tướng Tề Nhã Đức: “Bước thứ hai tiến công căn cử Toái Hiệp của Đường triều sẽ do ngươi tới thực thi, Thập Hiệp phái cũng chịu xuất binh cùng chúng ta tác chiến, ta cho ngươi một vạn tinh nhuệ, công thêm năm nghìn quân đội của Thập Hiệp phái, tổng cộng một vạn năm nghìn quân, ta hy vọng ngươi có thể một trận quét sạch căn cử địa tại Hà Trung của quân Đường.”

Tề Nhã Đức gật gật đầu, trầm giọng nói: “Ta nhất định có thể đánh bại quân Đường!”

“Không chỉ đánh bại quân Đường, hơn nữa còn phải nhân cơ hội này khống chế được quân đội Thập Hiệp phái.”

“Vâng! Thuộc hạ hiểu rồi.”

Cuối cùng ánh mắt Mục Tư Lâm dừng ở trên người Nguyệt Thị quốc vương Na Ba La, hắn cười cười nói: “Ta đã khuynh lực trợ giúp các ngươi, các ngươi cũng nên ra một phần sức đi chứ!”

Na Ba La kích động đến quỳ trên mặt đất khóc nói: “Nô ghi khắc ân đức, bây giờ lập tức trở về, liên lạc chư quốc, đồng lòng chống lại quận Đường tàn bạo.”

Mục Tư Lâm cuối cùng nhìn lướt qua mọi người nói: “Quân đội ta đã bố trí xong, cuối cùng có chiến thắng quân Đường hay không, phải nhờ vào mọi người dũng cảm đến hoàn thành, các vị chuẩn bị đi!”

Hắn vung tay hô: “Khalifah vạn tuế!”

“Khalifah vạn tuế!”

Trong tiếng hô vang dội đó, quân đội Hô La San Đại Thực bắt đầu rầm rộ xuất phát, từ Mộc Lộc đến sông A Mỗ Hà chi có ba trăm năm mươi dặm, đều là địa hình sa mạc.

Quân Đại Thực cực kỳ thích ứng loại địa hình sa mạc này, chỉ trong vòng ba ngày, ba vạn chủ lực của Mục Tư Lâm liền đến bờ tây của sông A Mỗ Hà, hắn cũng không sốt ruột qua sông, mà là đóng quân ở tây ngạn, chờ đợi tin tức các nơi, mà lúc này, Cao Tiên Chi vẫn hoàn toàn không hề hay biết gì cả.

...

Cuối tháng tám, sau khi Cao Tiên Chi chinh phục Giải Tô quốc, bỗng nhiên nhận được báo cáo, Kì Sa quốc lại phát sinh phản loạn, phản loạn lan đến Nguyệt Thị quốc.

Đại Tần quốc, Đại Hãn quốc. Trì Tán quốc, quân đội của La Toàn Tiết không thể khống chế được, đành phải cầu cứu với Cao Tiên Chi, Cao Tiên Chi lại quay đầu nam xuống, dùng máu trấn áp sự phản loạn của Thổ Hỏa La chư quốc.

Nhưng tình hình nghiêm trọng nằm ngoài dự tính của Cao Tiên Chi, sự phản loạn của Thổ Hỏa La chư quốc đều không phải tự ai nấy đánh, mà là có mưu lược sẵn, có tổ chức mà liên hợp tác chiến, những tiểu quốc lại có thể tụ tập đến gần bốn vạn quân đội, mà hắn Cao Tiên Chi lại chi có tám ngàn quân đội, tuy rằng không xem những quân đội đó ra gì cả, nhưng Cao Tiên Chi vẫn bằng trực giác hắn đã nhiều năm chinh chiến có được, thấp thoáng ý thức được tình hình không ổn.

Quả nhiên, ngay tại lúc đại quân Cao Tiên Chi đến Đại Hãn quốc, hắn nhận được một tin tức làm hắn hết sức lo lắng, Thông Lĩnh thủ tróc sử Triệu Thận Phát gửi đến cấp báo, một đội quân Đại Thực khoảng một vạn người đột kích trạm gác tòa thành Thông Lĩnh, trạm gác Thông Lĩnh thất thủ, quân Đường rút về Sơ Lặc.

Tin tức này làm cho Cao Tiên Chi chấn động, hắn dẫn một vạn năm nghìn người xuất chinh Khiết Sư quốc, toàn An Tây đã không đủ một vạn quân, phần lớn phân bố ở trong các Thú Bảo và trạm gác, các thành trì rất trống rỗng, nếu như bị một vạn quân Đại Thực này đánh vào An Tây, hậu quả không tưởng nổi đâu.

Hắn lúc này lập tức mệnh lệnh Triệu Sùng Thứ mang ba nghìn súng ống đạn dược cấp tốc tiếp viện Sơ Lặc, lại mệnh lệnh ba ngàn quân Đường trú phòng hộ mật tuyến phía đông quay về phòng thủ Sơ Lặc, bất luận như thế nào không được để quân Đại Thực xâm lấn phần trọng tâm An Tây.

Bố trí viện quân xong, sự lo âu của Cao Tiên Chi càng ngày càng nặng, quân Đại Thực xuất binh An Tây, cho thấy người Đại Thực đã nhúng tay Thổ Hỏa La, đây là nguyên nhân tại sao Thổ Hỏa La chư quốc đột nhiên phát sinh phản loạn, bọn họ nhất định là đã được người Đại Thực giúp đỡ, như vậy, Cao Tiên Chi bắt đầu hoài nghi chính mình đã rơi vào một cái bẫy.

Điều làm hắn sầu lo nhất chính là người Đại Thực hiểu rõ hắn như lòng bàn tay, mà hắn lại hoàn toàn không biết gì cả về quân Đại Thực.

Buồi chiều hôm đó quân Đường ở nam ngạn Nguyệt Thị Hà Nam đóng quân, mấy trăm doanh trướng kéo dài ba dặm, các quân Đường đều mõi mệt không chịu nổi mà ngã xuống đất ngủ say, gần một tháng đánh đông dẹp bắc đã làm cho nhuệ khí bọn họ bị mai một cả rồi, sự nóng bức và địa hình cao nguyên của Thổ Hỏa La tra tấn bọn lính. Rất nhiều người điều ngã bệnh cả, rất nhiều người bắt đầu nhớ đến quê hương, bọn họ đã gần suốt một năm trời ở bên ngoài chinh chiến, đầu bạc của cha mẹ, sự vất vả của kiều thê, sự chờ mong của con cái xuất hiện trong mộng của mỗi một viên quân Đường, Mà chủ soái mấy ngày nay lộ ra vẻ sầu lo lại làm cho trong lòng mỗi người đều thấp thỏm không yên, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tiền đồ của bọn họ sẽ thế nào? Một thứ tâm trạng nôn nóng bất an bắt đầu lan tràn trong quân Đường.

Gần tối hôm đó, mười mấy viên xích hầu ở chung quanh tuần tra có hai người không có trở về đào binh xuất hiện rồi.

Trong lều lớn, Cao Tiên Chi chắp tay sau lưng đi qua đi lại, lý trí nói cho hắn biết, thượng sách bây giờ là rút về An Tây, nhưng một trận chiến chưa đánh, bị người Đại Thực ra mấy đội nghi binh liền bị dọa quay về An Tây, thanh danh hắn Cao Tiên Chi sẽ bị hủy cả, hơn nữa tây chinh Thổ Hỏa La không công mà trở về, hắn làm sao mà giao phó với Thánh Thượng đây?

Mà nếu không lui về An Tây, bên người hắn chi có năm nghìn quân Đường, cho dù có thêm quân đội của La Toàn Tiết, cũng chăng qua hai vạn người, mà người Đại Thực chỉ để chạy đến tập kích An Tây cũng đã lên tới một vạn người rồi, thế thì người Đại Thực đã đưa bao nhiêu quân đội vào cuộc chiến này rồi? Hay là bốn vạn liên quân Thổ Hỏa La, tình thế vô cùng bất lợi đối với quân Đường.

Lúc này, Lý Tự Nghiệp đi vào trướng nói: “Đại soái, thuộc hạ có một chuyện lo lắng.”

Cao Tiên Chi nhìn hắn một cái, gật đầu nói: “Nói đi! Lo lắng chuyện gì?”

Lý Tự Nghiệp chậm rãi đi đến bên bản đồ, chỉ vào Toái Hiệp nói: “Nếu như người Đại Thực đã xuất binh Thổ Hỏa La, đã nói lên rằng nội chiến ở Đại Thực có thể đã kết thúc rồi, thuộc hạ hiện tại rất lo lắng Toái Hiệp, nơi đó chỉ có ba nghìn người của Đoàn Tú Thạch, một khi quân Đại Thực tập kích Toái Hiệp, chi sợ Toái Hiệp khó giữ được.”

Sắc mặt Cao Tiên Chi xoạt một cái trở nên tái nhợt, hắn mấy bước đi đến bên bản đồ, trong tay cầm nến chiếu bản đồ, ánh mắt khẩn trương nhìn chằm chằm bốn phía Toái Hiệp, Triệu Sùng Thử mang đến tin tức của Bắc Đình.

Phong Thường Thanh vì tẩy trừ người của Lý Khánh An, đã đem một nửa quân đội Toái Hiệp ở bắc bộ điều trên cơ bản triệu hồi về Bắc Đình, hiện tại Toái Hiệp chỉ là một tòa thành bị cô lập, không có bất kỳ viện quân nào cả, một khi quân Đại Thực tập kích, chi sợ Toái Hiệp thật sự khó giữ được, nếu Toái Hiệp khó giữ được, thì hắn Cao Tiên Chi có thể là thật sự thất bại thảm hại rồi.

Đúng lúc này, bên ngoài lều lớn truyền đến một loạt tiếng chân bôn chạy dồn dập, một viên binh sĩ ở trước cửa trướng lớn tiếng bẩm báo: “Bẩm báo đại soái, Đoàn Tú Thạch khẩn cấp cầu viện, mấy vạn quân Đại Thực đang hướng Toái Hiệp xuất phát!”

“Leng keng!” Giá nến trong tay Cao Tiên Chi rơi xuống đất,

Đêm hôm đó, Cao Tiên Chi đang lo lắng vô cùng hạ quân lệnh, đại quân ngay đêm xuất phát hoả tốc nhắm hướng Toái Hiệp tiến quân, quân Đường rầm rộ nhắm hướng bắc xuất phát.

...

Buổi sáng ngày thứ ba, quân Đường đến cách Đề Vị thành nằm ở nam ngạn sông ô Hử Hà còn có ba mươi dặm, đúng lúc này, thám báo thám được tin tức, phía trước có một đội quân Đại Thực ước khoảng hai vạn người ngăn cản đường đi của bọn họ, mà ở phía sau bọn họ, bốn vạn liên quân Thổ Hỏa La theo sau đuổi đến, cắt đứt đường lui của bọn họ.

Một canh giờ sau, hai vạn quân bản tông tinh nhuệ nhất Hô La San của Đại Thực dưới sự thống lĩnh của A Bố - Mục Tư Lâm, từ từ xuất hiện ở phía trước quân Đường, một vạn quân cưởi lạc đà và một vạn kỵ binh chỉnh quân đợi chờ, bọn họ thong dong mà đợi, đã chờ lâu rồi, lá cờ hắc ưng lớn phần phật tung bay trên không trung, hắc kì rợp trời một màu đen.

Còn ở phía sau quân Đường, Nguyệt Thị quốc quốc vương Na Ba La suất lĩnh bốn vạn liên quân Thổ Hỏa La cũng xuất hiện, trong mắt mỗi một binh sĩ Thổ Hỏa La đều phụt ra ngọn lửa của lòng thù hận, thê tử bọn họ, con gái bọn họ, nhà của bọn họ đều hũy trong tay quân Đường cả.

Bốn vạn người bỗng nhiên bộc phát ra một tiếng rống kinh thiên động địa: “Báo thù!”

Cao Tiên Chi khẽ khoát tay chặn lại, quân Đường bày ra trận thức, một trận đại chiến sắp xảy ra, đội quân Đường viễn chinh Thổ Hỏa La này rốt cục có mấy phần thắng đây?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.