“Mãnh hạ biên hầu từ, Hồ quốc thảo mộc trường, Mã tịch quá phi điểu, thiên cùng siêu tịch dương, Đô hộ tân xuất thi, cừu nguyệt phát quân trang, Giáp binh nhị bách vạn, thác lạc hoàng kim quang, Dương kỳ phách Côn Luân, phạt cổ chấn Phổ Xương. Thái bạch dẫn quan quân, thiên uy lâm đại hoang.”
Bắc Đình tháng chín đã vào mùa giao thoa giữa mùa lạnh và nóng, ban ngày ánh mặt rời rất độc, nhưng về đêm gió sóc bốn bề, giá rét ập đến.
Sáng sớm hôm ấy, mặt trời vừa mọc từ phương Đông, chiếu rọi vào rừng núi bao quanh thành nguyệt Cung vẫn còn mờ sương khói, đan thành tấm thảm lấp lánh hoàng kim.
Ven rằng có một đội quân chừng ba ngàn người, ai ai mũ giáp bóng loáng, đao cung đầy đủ cưỡi trên lưng cao to, cùng hành trang quân dụng phía sau.
Lý Khánh An đi giữa dòng người, từ ngày mồng mười tháng chín đoàn người xuất phát, đến nay đã được bày ngày, Hắn sắp đến đích của phen hành quân lần này: Nguyệt Cung thành.
Từ bề mặt mà xem, lần này hắn chỉ là tuần tra theo lệ, binh lực không nhiều, chỉ dẫn ba ngàn kỵ binh, nhưng nếu công thêm binh lực của ngũ thành, quân đội hắn điều về Toái Diệp đã được một vạn tám ngàn, Binh lực này đủ hắn phát động một trận chiến dịch.
Lần này xuất binh Nguyệt Cung Thành là quyết định vào đêm mồng mười tháng chín, Hôm ấy hắn nhận được bồ câu đưa thư của hội Hán Đường từ Trường An, triều đình đã chính thức phê chuẩn Cao Tiên Chi dùng binh với Khiết Thư quốc, Đây cũng là tín hiệu để hắn xuất binh Toái Diệp.
Thực tế thì bắt đầu từ tháng năm hắn đã tích cực chuẩn bị, chiêu mộ tân binh phòng trú ba châu, còn chủ lực Bắc Đình đều dần dần chuyển dời đến ngũ thành.
Đến trong tuần tháng tám, ngũ thành đã trú quân một vạn năm ngàn người, đi cùng binh sĩ còn có lương thực và vật tư quân dụng, chỉ lương thực tàng trữ tại thành Phụng Minh đã đủ cho một vạn quân trong một năm.
Nguyệt Cung thành vốn là một tòa thành nhỏ, có thể nói nó giống một thành bảo lớn hơn, cùng lắm chứa được khoảng sáu trăm người, nhưng do nó có vị trí địa lý đặc biệt, khiến Lý Khánh An chọn nó làm đệ nhất thành trong ngũ thành.
Nguyệt Cung thành nằm ở vách núi phía bắc Xa Lãnh, địa thế cao,dễ thủ khó công,dưới tay tu kiến của mấy ngày thợ trong mất tháng này, Nguyệt Cung thành đã được mở rộng thêm gấp năm lần so với lúc trước, Không những thế, còn có bốn tòa thành con đi kèm xung quanh, khiến bây giờ nó có thể chưa được tám ngàn quân.
Ngoài Nguyệt Cung thành ra. phía tây bắc còn lần lượt có Phụng Minh thành. Long Uy thành, Bách Hán thành và Di Bá thành, nhưng một chuỗi hạt chân châu phân bố trên thào nguyên và xa mạc trãi dài ngàn dặm này, Xa nhất là thành Bá Di, gần giáp khu Di Bá Hài.
Lúc này quân đội đang đi vào quần núi liên miên của Xa Lãnh, men theo hà cốc Y Lệ tây hành, đây là một còn đường gian nan, dọc đường trèo lèo vượt núi, từ Bắc Đình có thể đến Toái Diệp, đi thêm bảy trăm dặm về phía tây là đến khu Ba Tư cổ, đây chính là bắc tuyến của con đường tơ lụa.
Hán Đường đến nay, con đường này chờ đầy tài sản và văn hóa giao lưu đông tây, theo tiếng chuông của lạc đà đi về nơi phương tây xa xăm.
Đi qua rừng này, ven theo con suối nhỏ và một ngọn đồi, Nguyệt Cung thành đã ở trong tầm mắt.
Lý Khánh An đưa ta lên che trên mắt để ngắm về một vách núi phía nam. Trên vách núi này có phong hỏa của quân Đường, thấy phong hỏa đài có ba cột khói đen, đây là tín hiệu đại quân đã đến.
“Sứ quân, người xem!” Một binh sĩ chỉ vào một ngọn đồi cao ở xa, chỉ thấy trên đồi có một đám chấm đen chừng trăm người.
Mắt Lý Khánh An rất tinh, hắn đã nhận ra ngay đó chính là kỵ binh quân đường, chắc là từ Nguyệt Cung thành ra đón hắn.
Kỵ binh phát hiện bọn họ vội đi xuống, chỉ một chốc đã phóng đến trước mặt họ, người dẫn đầu là chủ tướng Nguyệt Cung thành Lệ Phi nguyên Lễ.
Lão vốn là Binh mã sứ Hàn Hài quân, vì quân lực Bắc Đình tây dời, nên mấy tháng trước liền đến Cung nguyệt thành nhậm chức chủ tướng, Trước mắt, trong thành có sáu ngàn quân, toàn bộ đều là Hàn Hài quân.
Lệ Phi Nguyên Lễ đi lên thi lễ: “Mạc tướng tham kiến sứ quân.”
Lý Khánh An nhìn vết bầm trên trán phải của lão vẫn còn mới, liền cười hỏi: “Nương tử ngươi cũng ở trong thành à?”
Lệ Phi Nguyên Lễ sau khi đến Bắc Đình không lâu liền làm lễ cưới Thi Tam Nương làm thê tử, Lúc đầu hai vợ chồng ân ái, nhưng vài tháng sau, Thi Tam Nương dần lộ bộ mặt không dịu dàng của mình ra.
Nàng bắt đầu quản thúc Lệ Phi Nguyên Lễ, không cho lão uống rượu, không được đặt chân đến kỹ viện, và còn định gia pháp, Nàng cũng là người có thú đoạn, thế nên dũng tướng Lệ Phi Nguyên Lễ này cũng bị nàng thu phục.
Trên đầu lão có vào cục u, hay da mặt bị cào cấu đều dần dần trở nên như cơm bữa, Lúc đầu mọi người còn cười nhạo lão, nhưng về sau riết rồi cũng quen.
Lão thấy mắt nhìn của Lý Khánh An quá độc, không khói rủa thầm, nhưng trên mặt vẫn mếu máo: “Nàng ta đày đọa ta suốt đêm, sáng nay đã vui vẻ đi thành Phụng Minh rồi.”
Khánh An mỉm cười, cũng không dám chế giễu hắn, liền hỏi: “Mệnh lệnh ta phát đến, ngươi có nhân được chưa?”
“ty chức đã nhận được, đại quân đã chuẩn bị hoàn tất, lúc nào cũng có thể xuất phát.”
“Được! Nghỉ một hôm, ngày mai xuất phát, đại quân tập kết về thành Phụng Minh.”
...
Nửa canh giờ sau, đại quân đi vào Nguyệt Cung thành- cũng chính là thành Khorgas ngày nay, Nơi nay là đỉnh núi quanh năm tuyết trắng bao phủ, nơi đây cũng có những bãi cỏ cao nguyên thênh thang.
Từ cổ chí kim nơi đây cũng vẫn là con đường yết hầu quan trọng của con đường tơ lụa, Nguyệt Cung thành hồi đầu chỉ là nơi dừng chân của bọn lái buôn, nhưng theo đà phát triển của người Đột Kỵ Thi, Nguyệt Cung thành liền dần dần trở thành trọng trấn quân sự của người Đột Kỵ Thi.
Nguyệt Cung thành không hoàn toàn là căn cứ quân đội. trong bốn tòa thành con liền có một tòa thành được dùng làm thành thương nghiệp được kiến dựng trong khu núi đồi tương đối thấp, Trong thành nhỏ đấy có hơn trăm hộ thương gia, phần lớn là khách điếm, kỹ viện, binh sĩ sau khi được phê chuẩn sẽ được phép đến đấy.
Các binh sĩ mạnh ai nấy vào thành nghỉ ngơi, chỉ còn lại Lý Khánh An đứng trên thành bảo ngắm nhìn về nơi xa.
Thành bảo này cao, hắn có cảm giác mình đứng trên mây nhìn xuống, xa xa còn có thể nhìn thấy thảo nguyên bao la, trời xanh bát ngát, đám mây trắng toát khổng lồ lơ lửng trên không, thậm chí còn thấm thoát nhìn thấy từng túp lều màu trắng trên thảo nguyên, cạnh túp lều là những đống rom cao chất đống do dân du mục thu hoạch mùa thu để dành cho ngày đông.
Nơi đây chính là Khorgas một ngàn ba trăm năm sau, Nơi đây được mệnh danh là trung tâm kinh tế của Phương Đông lúc bấy giờ, Nhìn mành đất này trong lòng hắn lại không khỏi cảm xúc dân trào, Kiếp trước hắn từng đến đây, cả núi và thảo nguyên vẫn không có gì thay đổi.
“Thật mẹ nó như một giấc mộng.” Lệ Phi Nguyên Lễ cạnh bên cao giọng cảm thán.
Lý Khánh An liếc nhìn hắn một phát cười nói: “Sao lại như mơ?”
Lệ Phi Nguyên Lễ nhoẻn mồn thở dài: “Mỗi lần đứng ở đây ta sẽ nghĩ đến năm xưa ở Thú Bảo, lúc ấy thủ hạ lão Lệ có năm mươi người, mới có ba năm thôi, giờ lão Lệ lại thống lĩnh đến sáu ngàn người, Đây là điều ba năm trước hoàn toàn không dám nghĩ đến.”
“ngươi không ngờ là cái tên tiểu tử vô danh tiểu tốt nuôi ngựa năm xưa được ngươi cứu kia, giờ lại trở thành thượng cấp của ngươi, đúng không?”
“Đúng thế thiệt, năm xưa đúng là ta có mắt nhìn anh hùng, đề bạt ngươi làm hỏa trướng.”
Lão Lệ gãi gãi đầu lại cười hỏi: “Thế tiểu tử ngươi rốt cuộc là người xứ nào? Ta đến giờ vẫn còn hồ đồ, năm xưa tin lời ngươi là người Lạc Dương, Giờ xem ra, ngươi căn bàn không phải.”
“Ta cũng chả biết mình là ngươi nơi nào, từ nhỏ tứ xứ phiêu bạt.”
Khánh An thở khẽ, cười khổ tâm: “Có lẽ ta thật sự là người Hán Toái Diệp.”
“Ngươi? người Hán Toái Diệp?” Lệ Phi Nguyên Lễ nghi hoặc nhìn hắn.
“người Hán Toái Diệp chắc phải biết tiếng Đột Khuyết, nhưng ngươi là sau này mới học.”
“Ta cũng chả biết, ngươi đừng hỏi nữa.”
Lúc này, Lúc Khánh An bỗng nhìn thấy một đoàn lái buôn cưỡi lạc đà từ xa xa đi đến, liền nhìn lão Lệ cười nói: “Đi theo ta!”
...
Đây là một đoàn lái buôn đến từ Khang Quốc, vượt vạn dặm đường bôn ba đến Đại Đường, Bọn họ không đông, chỉ khoàng hơn hai trăm con lạc đà, một trăm tên lái buôn, cũng được xem là một đoàn thương nhân tầm cỡ trung, Mắt thấy thành Nguyệt Cung đã ở trước mặt, bọn thường nhân liền đua nhau thúc lạc đà tăng tốc.
“Đại thúc, phía trước có quân đội đến.”
Một thương nhân tinh mắt đã nhìn thấy ngay đội kỵ binh đang phóng đến chỗ họ, Các thương nhân vội giám tốc, Người đi đầu của đoàn tên Thác Thác, là một lão thương nhân có kinh nghiệm phong phú, lão quan sát một lúc, liền vẫy tay nói với mọi người: “Mọi người không phải sợ, là Đường quân.”
Hồ thương không sợ quân Đường, mà sợ nhất là người Đột Kỵ Thi, nhất là bọn Đột Kỵ Thi họ Hắc phía nam Toái Diệp, bọn chúng cướp bóc thành thói.
Nhưng năm gần đây đại Dô trưởng Đô Ma Chi dung túng, người Đột Kỵ Thi lại càng ngày càng quá đáng, thường xuyên giết người cướp hàng, khiến Hồ thương từ An Tây vào Đại Đường ngày càng ít đi.
Phần lớn người đều chọn bắc tuyến để vào Trung Nguyên, liền chiêu mộ năm trăm phụ nữ khỏe mạnh thuộc gia quyến trong quân thành lập doanh trại nữ hộ binh, Thi Tam Nương vợ của Lệ Phi Nguyên Lễ chính là vị Hiệu úy đầu tiên trong nữ hộ binh doanh.
Hai ngày sau, Lý Khánh An đã soái lãnh đại binh đến Phụng Minh, Lúc này trong thành đã phong vân ngưng tụ. ngòai thành Cung Nguyệt, ba thành trì khác đều đã có quân đội lần lượt đổ bộ, Quân Đường đã tập hợp được một van năm ngàn người.
Trong thành không thể dung nạp quá nhiều quân đội, các đội quân Đường đến trước bèn cho đóng trại tại xung quanh thành trì, cho đào mương sâu, và dựng lan can, Từng túp từng túp lều ngay ngắn phân bố trong doanh.
Đội quân chủ lực quân Đường đã đến khiến cả doanh trại bỗng chốc náo nhiệt hẳn lên, Hàn Chí Đô đốc Y Châu vừa từ Long Uy thành đến cùng với hai tướng Sa Đà, Chu Tà Tận Trung và Chu Tà Thịnh Nghĩa cùng ra nghênh tiếp.
“Sứ quân là người sau cùng đến đây, có thể dùng trà thay rượu, phạt uống ba ly!” Hàn Chí cười ha hả chấp tay nói với Khánh An.
Khánh An kéo tay hắn nói: “Ta từ ngàn dặm xa đến, làm sao so sánh được với các ngươi, đều đến từ phụ cận.”
Nói xong, hắn nhìn Chu Tà Tận Trung khẽ gật đầu cười nói: “Tận Trung tướng quân đến lúc nào thế?”
Ba ngàn quân Sa Đà được chia nhanh cắm quân tại Long Uy thành và Bắc Hán thành, chịu sự quản lý của Hàn Chí, Chu Tà Tận Trung vội nói: “Bẩm sứ quân, sáng sớm hôm nay vừa đến.”
“Được! Mọi người nghỉ ngơi một canh giờ, một canh giờ sau. tất cả quan quân từ Đô vệ trở lên đều tập trung trong trại của ta.”
Các binh sĩ lũ lượt vào doanh nghỉ ngơi. Lúc này Hàn Chí liền đi lên nhỏ tiếng nói với Khánh An: “ty chức vừa nhận được tin Xích hầu, Thạch Quốc e rằng cũng muốn tấn công Toái Diệp.”
Khánh An lườm hắn một phát, tin này đáng nhẽ phải do Lệ Phi Thủ Du của thành Phụng Minh báo hắn chứ, còn tên Hàn Chí này thì nhận tin của Xích Hầu nào đây?
Khánh An cũng không hỏi nhiều, chỉ cười nói: “Lúc bọn ta đến, có gặp một đội Hồ thương, từ nơi họ ta cũng đã được tin, phen này đúng là đông vui.”
Lúc này, Lệ Phi Thủ Du dẫn huynh đệ Bạch Hiếu Đức, Hiếu Tiết đi vào, xa xa đã áy náy nói: “Sứ quân, thuộc hạ đang cắm trại ở ngoài, đến trễ xin sứ quân tha tội.”
“Doanh trại thế nào? Không đủ sao?”
“Không! Không phải! Là do Sa Đà doanh cứ đòi phải ở chung, bọn họ người quá đông, vốn dĩ ta muốn phân họ ra hai nơi khác nhau.”
“Để người Sa Đà ở chung, là ý của ta.”
Hàn Chí bênh cạnh vội giải thích với Lý Khánh An: “Mẫu thân bị chức là người Sa Đà. nên biết là người Sa Đà có thói quen tụ tập mà sống, nên thường không nguyện ý chia ra ở, xin sứ quân có thể thông cảm cho tập tục của họ.”
Khánh An cười cười. “Đây chỉ là một việc nhỏ, hơn nữa chúng ta cùng lắm cũng chỉ cắm quân hai ngày.”
Hàn Chí nghe xong phát hoảng: “Nhanh thế đã phải xuất binh rồi ư?”
“Việc binh đôi khi quyết định chính là ở chỗ thần tốc, Ta sở dĩ cho bố trọng binh năm thành trước cũng chính là muốn giành tiên cơ trước khi bị đối phương phát hiện ra mưu đồ chiến lược của ta, Nếu mọi việc cứ từ từ, vậy ta xây ngũ thành còn có ý nghĩa gì?”
Hàn Chí thấy Lý Khánh An khẩu khí nghiêm lện, không khỏi đưa tay lau bớt mồ hôi trên trán, nói: “Do ty chức nghĩ quá đơn giản.”
“Không sao cả, Hàn Đô đốc cứ đi sắp xếp đã! Ta còn có chút quân vụ phải thương lượng cùng Thủ Du.”
Hắn sai Hàn chí đi xong, lập tức quay sang hỏi Lệ Phi Thủ Du: “Rốt cuộc là thế nào, sao Hàn Chí này lại phái Xích Hầu đến?”
Thủ Du cười mếu nói: “Việc này ta đương muốn báo cáo cùng tướng quân, ta cũng chỉ mới nghe tin, Hàn Chí này một tháng rưỡi trước liền lén lút phái Xích Hầu đến A Sứ Bất Lai thành dò la tin tức.
kết quả Xích Hầu bị bắt, bại lộ tình hình chú quân tại thành Long Uy, nên Thạch Quốc đã đại cử tăng thêm binh tại A Sứ Bất Lai thành, chính là muốn đoạt lại Toái Diệp trước quân Đường.”
Lý Khánh An đại nộ, “Tên khốn này, hắn định làm gì?”
“Nếu ta đoán không lầm , hắn muốn giành công, muốn giành trước tướng quân, soái lĩnh bộ hạ đoạt thành A Sử Bất Lai.”
“Hắn mơ!”
Lý Khánh An trẫm tư một lúc, liền nói: “Đi gọi Chu Tà Tận Trung đến cho ta.”
...
Lý khánh An quay về soái danh trước, một lát sau Chu Tà Tận Trung mới vội vội chạy vào, hắn nửa quỳ thi hành quân lễ:
“Mạc tướng tham kiến Tiết độ sứ!”
Chu Tà Tận Trung là con trai của Cột Đốt chi, theo thỏa hiệp ban đầu người Sa Đà sau khi được mục trường Kim Sơn sẽ phái ba ngàn quân tử đệ tinh nhuệ tham gia vào quân Bắc Đình.
Đội quân ấy được chia làm hai doanh, một doanh là hai ngàn kỵ binh Chu Tà Tận Trung soái lãnh, cắm tại phía bắc Bắc Đình, chịu sự quản lý trực tiếp của Lý Khánh An,
còn một doanh khác, là một ngàn kỵ binh do cháu của Cốt Đột Chi là Chu Tà Thịnh Nghĩa soái lãnh, cắm tại phía bắc Y Châu phòng ngự Hồi Hột.
chịu sự quản lý của Hàn Chí Đô đốc Y Châu. Lần này hai doanh đều đến Ngũ thành sớm hơn dự định, Chu Tà Tận Trung cắm quân tại Bách Hán thành, Chu Tà Thịnh Nghĩa cùng Hàn Chí cắm quân tại Long Uy thành.
Lý Khánh An cũng không vòng vo hỏi thẳng: “ngươi có thể chỉ huy kỵ binh của Chu Tà Thịnh Nghĩa không?”
Chu Tà Tận Trung có phần khó xử: “Tuy đều là người Sa Đà. nhưng không cùng một bộ lạc , quân đội của Thịnh Nghĩa thuộc hạ không chỉ huy được.”
Lý Khánh An trầm ngâm một lúc lại hỏi: “Lần xô xát trong doanh lần này đầu đuôi là the nào?”
“Bẩm sứ quân, vốn dĩ bọn ta không ở cùng nhau, nhưng Thịnh Nghĩa cứ một mực mời ta và bộ hạ cùng ở với hắn, Hàn Đô đốc cũng khuyên ta, mẫu thân hắn chính là người Sa Đà bộ tộc Thịnh nghĩa, cho nên theo phong tục người Sa Đà, an hẻm sẽ không ở chia nhà.”
Lý Khánh An cười lạnh, hắn hiểu ý của Hàn Chí, Hắn muốn giành đi đánh thành A Sứ Bất Lai, nhưng thủ hạ chỉ có hai ngàn người, cộng thêm một ngàn kỵ binh Sa Đà của Thịnh Nghĩa cũng chỉ ba ngàn, binh lực không đủ, còn Hàn Hải. Thiên Sơn quân hắn lại không chỉ huy nổi, nên liền tính toán đến chỉ quân đội Sa Đà khác đây.
Trận còn chưa đánh đã bắt đầu có tư tâm.
“Tận Trung. Hàn đô đốc có ý cho ngươi qua ở chung, ngươi hiểu chưa?”
Mặt Chu Tà Tận Trung đỏ lòm, nhỏ giọng nói: “Thuộc hạ hiểu ý của hắn, nhưng xin Sứ quân yên tâm, trước lúc lâm hành, phụ thận đã dặn dò ba lần bảy lượt, tương lai người Sa Đà đặt trên vai Tướng quân, mệnh thuộc hạ phải nghe theo mệnh lệnh của Tướng quân, cho dù triều đình có lệnh cũng mặc kệ.”
Khánh An cười cười gật đầu. “Được, phụ thân ngươi quả là ngươi hiểu chuyện.”
ngay lúc này, bên ngoài bỗng có tiếng chửi rủa vang lên. một thân binh vội chạy vào cấp báo: “Sứ quân, quân Y Châu và Thiên Sơn đang đánh nhau vì tranh giành doanh trại.”