Một hồi sau. Trương Tri Tiết đi vào thư phòng thi một lễ trịnh trọng với cha: “Hài nhi tham kiến phụ thân đại nhân.”
Con trai Trương Quân Trương Huấn là do chính thê sinh ra. trường niên làm quan ở ngoài, rất ít khi về nhà, quan hệ với Trương Quân tương đối nhạt, còn mẫu thân thứ tử Tri Tiết là hồng nhan tri kỹ một thời của Trương Quân, thi ca tài học cực cao, là danh kỹ Trường An. nhưng trước giờ chi đàm thơ chứ không bán thân, sau này yêu Trương Quân, nhưng vì xuất thân khiến phụ thân Trương Quân - tể tướng Trương Duệ kiên quyết không cho nàng vào cửa. nàng mãi không thể lấy Trương Quân, sau khi sinh hạ con trai cho Trương Quân không lâu nàng cũng ngậm ngùi lìa đời. đấy là nỗi đau trong lòng Trương Quân hai mươi mấy năm nay.
Yêu nhau trái ấu cũng tròn, hắn cũng thích cả con trai của nàng, dù cho Tri Tiết từ nhỏ đọc nhiều sách thơ, tài học cực cao, hơn nữa với năng lực tướng quốc của hắn. có thể đưa con trai vào làm quan cũng là cử chi dễ dàng, nhưng Trương Quân cuối cùng vẫn không nỡ để hắn ra đi, vẫn mãi giữ hắn bên mình, để hắn thay mình xử lý một số tạp sự. Lần này nếu không phải vì hắn nhất định phải thể hiện rõ sẽ tận trung với Lý Khánh An. vứt bỏ hình tượng gió chiều nào theo chiều đó, hắn cũng sẽ tuyệt không để con trai mình đi tòng quân.
Trương Quân đã ba tháng nay chưa nhìn thấy con trai mình rồi, thấy hắn hình như lại càng gầy và đen hơn lần trước mà không khỏi xót xa, bèn hỏi: “Con trai trong quân đội có vất vả lắm không?”
“Bẩm phụ thân đại nhân. An Tây quân quân kỷ nghiêm minh, năm canh một khắc đều phải xếp hàng điểm danh, sự vụ rất nhiều, tuy rất vất vả nhưng trong lòng con lại cảm thấy rất mãn nguyện, huống chi hài nhi nghe nói Bùi Tri Lễ cũng cùng là văn thư lang. hai năm liền đều được bình thượng thượng, hắn có thể chịu được khồ, vì sao hài nhi lại không bằng hắn?”
Trương Quân gật gật đầu. con hiền biết cầu tiến đó là việc tốt. giờ tử đệ trọng thần trong triều rất nhiều đều là bọn quý tử ăn chơi, con trai mình rõ ràng khác hẳn họ, nó khiến Trương Quân rất lấy làm an ủi. Tuy hắn đưa con trai vào An Tây quân tòng quân là bất đắc dĩ nhưng giờ hắn lại cảm thấy hình như minh đã làm đúng. rèn luyện trong quân An Tây quả thật có thể xuất người tài.
Ấn tượng nhất chính là thiếu khanh Hồng Lư tự Bùi Dự. tuy tuổi chưa lớn. nhưng lại rất biết tiến thoái, tài năng hơn người, hơn nữa ăn nói cũng bất phàm, đã trở thành một trong số người xuất sắc nhất trong đám những người trẻ. Hắn không thể không thừa nhận. Lý Khánh An đề bạt Bùi Dự không những chỉ vì hắn đã cưới nghĩa muội của Lý Khánh An. không chỉ vì hắn là trường tôn của Bùi gia. quả thật người trẻ tuổi này rất ư có tài cán. bản lĩnh nhiều so với nhiều lão gia hòa.
Chỉ vì hắn đã đến An Tây rèn luyện vài năm. sau khi trở lại Trường An mà như được lột xác, mắt thấy con trai mình đã sắp có bóng dáng của Bùi Dự. khiến lòng Trương Quân vui mừng vô cùng, xem như mình đã có người thừa kế rồi!
Hắn vuốt râu cười nói: “Tốt lắm. con khiến cha cảm thật rất ư an ủi, con từ nhỏ đã khiêm tốn tự giác, đi An Tây rèn luyện thêm vài năm nữa. cha tin rằng tương lai con sẽ tương lai sáng lạng.”
Dừng lại một hồi. hắn lại cười hỏi: “Tối nay sao con lại hồi phủ thế, con được nghi phép ư?”
“Hồi bẩm phụ thân, là đại tướng quân cho con quay về.”
“Lý Khánh An!?”
Trương Quân giật mình. “Hắn., hắn hồi Kinh rồi ư?”
Lòng Trương Quân rối như vò, Lý Khánh An hồi Kinh mà bọn họ hoàn toàn không ai biết gì. rất rõ ràng hắn trở về là vì cái chết của Bùi Tuân Khánh. Trương Quân cố gắng khắc phục sự hỗn loạn trong lòng, hỏi: “Hắn để con quay về làm gì?”
“Đại tướng quân muốn con mang một lời cho phụ thân.”
“Cái gì?”
“Đại tướng quân nói, xin phụ thân hãy phấn chấn lên, chủ trì triều cục, hãy nhanh chóng bình ôn sự ánh hưởng của vụ án Bùi tướng quốc bị ám sát, để triều đình đi vào lại quỹ đạo.”
Trương Quân nghe mà tinh thần phấn chấn hẳn, vội nói: “Đó là nguyên văn lời hắn
ư?”
“Đúng! Đó là nguyên văn lời của đại tướng quân.”
Tâm trạng nặng trĩu ỉu xìu của Trương Quân bỗng chốc như được thổi qua làn gió xuân, đột nhiên thấy vui tươi hẳn. Hắn nghe ra hàm ý đằng sau lời Lý Khánh An, hóa ra là có ý muốn để mình làm hữu tướng. Hữu tướng! ôi, mong ước bao nhiêu năm nay của hắn. không lẽ cuối cùng cũng rơi xuống đầu minh ư? Đợi đã, đừng nghĩ mọi việc quá tốt đẹp, sự tình còn chưa đến bước đó.
“Còn có việc gì nữa không?” Trương Quân cố gắng bình tĩnh lại hỏi.
“Phụ thân, đại tướng quân dự định sẽ điều con đến Hổ bôn vệ làm văn thư triện bút.”
“ồ!'Trương Quân kinh ngạc thốt lên. Các sự việc xảy ra liên tiếp trong ngày hôm nay hình như đều rất có lợi cho hắn. không lẽ Lý Khánh An đang muốn dùng hắn ư?
Tuy kinh ngạc, nhưng trong lòng hắn nhiều hơn nữa vẫn là vui mừng, con trai mình được trọng dụng không thua gì vị trí hữu tướng của hắn. Hố bôn vệ văn thư triện bút có nghĩa là con trai mình sẽ được đi vào phạm vi quyền lực của Lý Khánh An. văn thư triện bút sẽ đi sát trái phải theo Lý Khánh An. được nghe bao nhiêu là việc cơ mật. Đấy chỉ có tâm phúc mới có tư cách làm. Vì sao Lý Khánh An lại muốn đề bạt con trai mình? Hắn không lẽ không sợ một số quân cơ cơ mật An Tây bị mình biết được sao?
Trong lòng Trương Quân nghi hoặc, hắn lại quay sang nhìn nhìn con trai mình, chỉ thấy ánh mắt con trai trong suốt thẳng thừng. Hắn cắn chặt môi, giờ khắc này, Trương Quân bỗng ý thức được gì? Thất vọng! Là một người cha thế mà hắn lại không hiểu con mình bằng Lý Khánh An, hắn không thể không bái phục đạo dùng người của Lý Khánh An. Con trai mình cho dù có biết được bí mật của quân An Tây đi chăng nữa cũng sẽ tuyệt đối không tiết lộ cho minh biết. Đó cũng là một sự thứ thách của Lý Khánh An giành cho con trai mình.
Nghĩ đến đây mà Trương Quân không khỏi cười khổ tâm nói: “Ta hiểu rồi, con an tâm mà đi đến Hô bôn vệ, cha sẽ không khiến con phải khó xử đâu, cha sẽ không hại đến tiền đồ của con.”
Trương Quân sở dĩ được gọi là con lật đật trên quan trường, không phải là do hắn giỏi giang làm việc, cũng không phải là do may mắn được quý nhân phủ trợ, nhiều hơn nữa là do hắn có được cái trí tuệ chính trị mà người thường không có. Trên rất nhiều việc hắn đều biết đúng chừng đúng mực. Cũng như việc Lý Long Cơ mời hắn đến Nam Đường, nhưng Trương Quân cuối cùng lại quyết định bỏ Lý Long Cơ. Hắn nhìn ra Lý Long Cơ đã đến hồi bóng xế hoàng hôn, cho dù chính thống nhưng hắn cũng không có được thực lực lớn mạnh như Lý Khánh An. không có được sức sống dồi dào của Lý Khánh An.
Cho nên dù lật lọng qua lại, nhưng cuối cùng Trương Quân vẫn đi theo sát cánh Lý Khánh An. so với bọn Dương Quốc Trung. Vương Cúng. Trần Hy Liệt, Dương Thận Căng...cùng thời với mình, chỉ có một minh Trương Quân là đến nay tướng vị vẫn chưa đổ.
Cũng vì thế, con trai hắn tuy đã đi vào nội vi của Lý Khánh An,có thể biết được nhiều tình báo bí mật. nhưng Trương Quân biết mình không được quyền hỏi, có tình báo cơ mật tuy có thể giúp hắn được lợi nhất thời, nhưng lại hủy hết tiền đồ của con trai, hủy cả tương lai của cả gia tộc hắn. So với tình báo cơ mật, tiền đồ con trai cùng tiền đồ gia tộc quan trọng hơn nhiều.
Trương Tri Tiết lo lắng nhất cũng là sợ cha sẽ dặn mình phải làm việc này việc nọ, hắn cảm thấy Lý Khánh An trước giờ vẫn rất tin tường minh, hắn không muốn phản bội lại sự tin tưởng này. Nếu phụ thân ép mình phải làm gì. nói gì hắn sẽ cảm thấy đau khổ vô cùng. Giờ phụ thân cuối cùng cũng đã chịu hiểu cho hắn. đồng ý không đề hắn phải khó xử, đấy khiến Trương Tri Tiết vừa kinh ngạc lại vừa mừng. Hắn trịnh trọng thi một lễ với Trương Quân nói: “Đa tạ phụ thân đã chịu hiểu cho con!”
Trương Quân gật gật đầu cười nói: “Đi đi! Bây giờ con cứ trở lại vào quân doanh, nếu không phải ngày nghi phép, con không được để nhỡ điểm danh ngày mai. Con mau quay về đi! Giờ vẫn còn kịp trước khi thành môn đóng cửa.”
“Vậy hài nhi xin cáo lui.”
Trương Tri Tiết bỗng nhiên quỳ xuống khấu một khấu đầu với cha. xong bèn quay lung bước nhanh rời đi. Trương Quân chằm chằm nhìn con trai càng bước càng xa dần. khóe mất hắn bất chợt ươn ướt...
Trương Tri Tiết chưa đi được bao lâu, Trương Quân đương chuẩn bị chỉnh lý lại các chính sự triều đình xảy ra gần đây. Nếu như Lý Khánh An đã có ý để hắn chủ trì triều vụ, hắn cũng phải làm cho đáng mật chứ. Hắn đoán Lý Khánh An nói thế, vậy hai ngày nay Lý Khánh An sẽ tạm thời chưa vào thành, sẽ vẫn ở ngoài thành, đợi chính cục ổn định.
Lúc này quản gia lại vào bẩm báo: “Lão gia, Vi thượng thư đến, có việc aấp cầu kiến.”
Vi Thao đến để làm gì? Trương Quân trầm ngâm một hồi bèn lập tức đứng dậy nói: “Chuẩn bị xe ngựa, ta phải đi ra ngoài.”
Đó chính là quyết đoán mà một nhân vật chính trị cần phải có, hắn và Vi Thao cùng vì đối phó Bùi Tuân Khánh mà thân thiết nhau, dựng nên Vi đảng, giờ Bùi Tuân Khánh đã chết, bọn họ cũng bất đầu xuất hiện dấu hiệu nghi ngờ nhau. Không phải vì hoài nghi đối phương đã giết Bùi Tuân Khánh, mà là do nền tàng kết minh của họ đã không còn tồn tại. Đó chính là chính trị, không có kẻ thù mãi mãi. nhưng cũng không có chiến hữu mãi mãi.
Giờ Lý Khánh An đã ủy thác Trương Quân hắn chủ trì triều vụ. vậy hắn nhất định phải vạch rõ ranh giới với phe Vi đảng, Trương Quân không muốn tiếp tục dính líu với Vi Thao nữa. cả tâm tư mời hắn vào thư phong nói chuyện cũng chẳng còn.
Vi Thao đứng đợi ngoài cửa phủ một hồi, lúc nào cửa bên hông của Trương phủ đã được mở to, chỉ thấy Trương Quân người bận chính phục đi ra. “Ha ha! Để Vi thượng thư đợi lâu rồi.”
Vi Thao đương vừa định mở miệng nói gì thì bỗng nhìn thấy xe ngựa sau lung Trương Quân, thị vệ đều đã leo lên lung ngựa chuẩn bị đi mà không khỏi ngỡ ngàng nói: “Trương huynh phải đi ra khỏi nhà ư?”
“Ta đương định đến triều phòng lấy mấy tập công văn, ngày mai phải phê cho khu cơ mật. không ngờ rằng Vi thượng thư lại đến lúc này, thật là không đúng lúc quá!”
Vi Thao hơi chau mày lại. mấy ngày nay Trương Quân hầu như không hỏi han gì đến chính vụ, làm gì có việc đi lấy công văn gì ở đây, đây rõ ràng là lời lẽ thối thác, chẳng qua là hắn không muốn gặp mình mà thôi.
Trong lòng Vi Thao thầm thở dài một tiếng, hắn cứ ngỡ Trương Quân còn vì nghi ngờ mà bất mãn với hắn. hắn đến tìm Trương Quân cũng chỉ vì muốn nói rõ việc này, vào cái thời điêm này hắn cần phải có được sự ủng hộ của Trương Quân. Bùi Tuân Khánh giờ đã chết, vậy chắc chắn Vi Thao hắn có thể tiếp nhiệm hữu tướng, xét trên cục diện lực lượng triều đình, hiện nay thì Vi đảng vẫn chiếm ưu thế.
Cho dù Trương Quân không muốn gặp hắn, hắn cũng phải nói chuyện tử tế với Trương Quân.
“Vậy ta sẽ cùng đi một đoạn với Trương huynh vậy! Ta có mấy lòi muốn nói với Trương huynh.”
Trương Quân quả thật cũng muốn đến triều phòng lấy một số tài liệu, hắn thấy Vi Thao không chịu buông tha mình nên chỉ đành gật gật đầu nói: “Vậy được. Vi thượng thư xin mời lên xe ngựa.”
Sau khi hai người họ cùng leo lên xe ngựa thì xe mới từ từ lăn bánh tăng tốc phóng nhanh về phía Đại Minh cung, một trăm tên thị vệ mang đeo cưỡi ngựa đi theo hai bên hộ vệ. Xe ngựa của Vi Thao vẫn theo sát ở sau lung.
Trong xe, hai người họ ngồi đối diện nhau, thư đồng của Trương Quân dâng trà lên cho họ, Trương Quân cầm chén trà nóng lên từ từ uống một ngụm. Hắn cười nói: “Vi thượng thư có phần tâm thần bất ổn. đó là vì sao thế?”
Vi Thao thấy hắn xưng mình là Vi thượng thư chứ không phải là Vi huynh như trước đây, sự thay đổi xưng hô như vậy, khiến Vi Thao cảm thấy được điều gì đấy, hắn thở một hơi dài thành khán nói: “Ta phải xin lỗi ngươi, lần trước hội nghị ta đã nói lòi không phải, có phần lỗ mãng.”
“Chỉ là chút chuyện nhỏ. ta làm sao lại để vào tâm làm chi. lúc ấy ta không phải cũng từng hoài nghi do Vi thượng thư hạ thủ đó ư? Sự tình xảy ra đột ngột, mọi người đều chưa ai có chuần bị tâm lý gì. nhắt thời đều loạn cả lên. đó cũng là trong tình lý, Vi thượng thư không cần phải xin lỗi ta đâu.”
Trương Quân cứ mở miệng là Vi thượng thư khiến Vi Thao cảm thấy chướng tai vô cùng, hắn trầm mặc một hồi bèn từ từ nói: “Không biết Trương huynh có nghĩ ra gì không, có đoán ra rốt cuộc ai là người hạ thủ?”
Trương Quân lắc lắc đầu nói: “Ai cũng có khả năng. mà ai cũng đều không có khả năng. Trương đảng. Vi đảng. An Lộc Sơn. Lý Hanh.. .nhưng đều không có chứng cứ. ta nghĩ việc này tốt nhất cử để thế thôi, cho hắn một cái danh sau khi mất cũng xem như không đến nỗi không ăn nói được với Bùi gia. ”
Vi Thao phen này không đáp lại gì. hắn chi tự lảm nhám một mình nói: “Để thế thôi, chi sợ Bùi gia không chịu đồng ý5 hắn sẽ không chấp nhận..
Giọng nói của hắn càng lúc càng nhỏ, cuối cùng gần như không còn nghe thấy gì. Trương Quân liếc nhìn hắn một phát, cười nói: “Sao thế? Vi thượng thư biết chân tướng ư?”
“Không có!”
Vi Thao vội vã lắc đầu phủ nhận. “Ta không biết, ta làm sao lại có thể biết được chứ? Chẳng qua là cứ đoán mò thôi, cũng như Trương huynh đã nói, ai đều có khả năng, ai cũng không có khả năng, không có chứng ta không dám nói xàm.”
“ừm!”
Trương Quân ngồi thẳng lung lại, lúc này hắn đã không muốn tiếp tục thăm dò nhau được nữa, bèn hơi hơi cao giọng: “Tuy nói là nói thế, nhưng ta nghĩ chắc cũng có liên quan đến Nam Đường thôi! Vi thượng thư, ngày mai ta định sẽ đề nghị chiêu mờ hội nghị liên tịch Chính sự đường cùng Khu cơ mật. để định đoạt việc này. Bùi tướng quân nay đã chết, có can hệ lớn nhất với Nam Đường. Tóm lại việc này phải kết thúc càng sớm càng tốt, không thể tiếp tục để nó ánh hưởng đến hoạt động của chính vụ trong triều, Vi thượng thư thấy thế nào?”
Vừa nói còn nói là cứ để thế, giờ lại muốn định là do Nam Đường làm. lời của Trương Quân rõ rãng là tự mâu thuẫn nhau, khiến Vi Thao không hiểu thấu được rốt cuộc tên Trương Quân này đang nghĩ gì.
Nhưng với các nhân vật hạng nặng như bọn họ, những lời lẽ vu vơ này kỳ thực đều không quan trọng, mấu chốt là phải đoán ra được những gì đằng sau các lời lẽ vu vơ kiểu này. Vi Thao bỗng chốc thừ người ra. Trương Quân muốn triệu tập hội nghị, ý hắn là thế nào đây, Trương Quân hắn muốn chủ trì chính vụ ư?
Vốn dĩ Vi Thao hôm nay tìm Trương Quân là muốn để Trương Quân ủng hộ mình chú đạo chính vụ. đề Vi Thao hắn trở thành thủ lĩnh bá quan thực sự, đề rồi cuối cùng Lý Khánh An không thể không chấp nhận sự thật, đề hắn làm hữu tướng. Nhưng giờ đây, hắn từ trong ngữ khí của Trương Quân nghe ra. hình như Trương Quân cũng muốn được ngồi vào vị trí chủ đạo này, có lẽ tên Trương Quân này chính là đối thủ thật sự của mình, nguy hiểm quá! Vi Thao lập tức nuốt hết tất cả những lời muốn nói phía sau vào bụng lại.
Hắn chăm chú nhìn Trương Quân một hồi, không thể nói gì thêm với người này được nữa.
Xe ngựa phóng băng băng trên một con đường nhỏ, mặt trăng thoát ẩn thoát hiện sau mây ngũ sấc, ánh trăng dịu dàng xuyên qua rèm xe chiếu rọi vào mặt hai người, trông lúc sáng lúc tó có phần ma mị. Hai người họ đều đang suy nghĩ tâm sự, Vi Thao nghĩ phải đi liên lạc Vương Tấn, chỉnh đốn lại Vi đảng, diệt trừ kẻ dị tâm; còn Trương Quân lại đang nghĩ về hội nghị của ngày mai. hắn nên hạ thủ từ đâu thì mới có thể chủ đạo được trong vụ việc của Bùi Tuân Khánh.
Hai người vẫn lẳng lặng mãi cho đến lúc đi qua Chu Tước đại lộ, Vi Thao nhàn nhạt nói: “Trương tướng quốc, ta cũng phải hồi phủ đây, tối nay thật sự đã làm phiền tướng quốc, thật sự xin lỗi.”
“Không sao! Không sao! Vi thượng thư cứ tự nhiên!”
Vi Thao nghe ngữ khí của hắn cực kỳ lạnh nhạt trong lòng không khỏi lại phẫn nộ. Cái tên này lại lật lọng nhanh thế chứ! Hừ! Hắn muốn chủ đạo ư? Mình lại càng không đề hắn chủ đạo, hắn định điều Nam Đường giờ minh cứ không thừa nhận, để tên Trương Quân này cứ ngồi đó mà mơ!
“Cáo từ đây!”
Vi Thao đi xuống xe ngựa, hắn nộ khí hầm hực đi nhanh về phía xe ngựa của mình. Trương Quân nhìn xe ngựa của Vi Thao đã đi xa, không khỏi đắc ý phì cười. Mình nếu không có đối đầu gì thì Lý Khánh An làm sao lại có thể an tâm để mình là hữu tướng chứ? Thật đúng lúc, đối đầu không phải đã đến rồi sao?