Thiên Hạ 2

Chương 622: Q.14 - Chương 622: Cái chết của Ca Thư






Đó là một cảm giác tiềm thức của Trương Duy cần. trong lòng hắn đã xem Lý Hanh là hoàng đế rồi. bởi vậy khi thánh chỉ của Lý Hanh vừa đến. hắn liền không chút do dự quỳ xuống rồi.

Dương Thận Căng cất cao giọng nói: “Nghe được rằng vị thần trung nghĩa ở Tương Châu là Trương Duy Cẩn có ý muốn về với chính thống, trẫm vô cùng an ủi và vui mừng. để biểu dương sự trung nghĩa của thần từ, đặc biệt phong làm Tương Dương quận vương, Phiêu Kị Đại tướng quân, khai phủ nghi đồng tam ty, lại truy phong thêm Lễ bộ Thượng thư, thật phong Tương Dương Thiên hộ, khâm thứ!”

Lý Hanh vì muốn mua chuộc Trương Duy Cẩn này có thể nói là đã bỏ cả vốn gốc luôn rồi. năm đó khi An Lộc Sơn được phong quận vương, cũng không có chức thượng thư và khai phủ nghi đồng tam ty, hiện tại toàn bộ đều cho cả Trương Duy Cẩn. thật sự là bởi vì tình thế quá khẩn cấp, nếu còn chưa lấy được Kinh Châu, quân Giang Nam sẽ bị tiêu diệt toàn bộ.

Trong lòng Trương Duy cần mừng rỡ, dập đầu ba cái thật mạnh nói: “Thần Trương Duy Cẩn lĩnh chi!”

Dương Thận Căng vội vàng đỡ hắn dậy, lại đưa mật chi cho hắn. cười ha hả nói: “Quận vương điện hạ, như vậy chúng ta đã có thể cùng là thần tử trong một triều rồi, ta phải chúc mừng người trước.”

Một câu quận vương điện hạ của Dương Thận Căng, kêu đến Trương Duy Cẩn lòng như nở hoa, hắn vuốt râu cười nói: “Dương thị lang quá khách khí rồi, thực quân chi lộc, trung quân chi sự. Thánh Thượng có dặn dò gì với ta, xin cứ nói ra.”

“ừm! Thánh Thượng là có nhiệm vụ giao cho người.”

“Nói đi! Thánh Thượng nếu muốn cái đầu của Lý Mạo, ta sẽ đi mang tói cho ngươi ngay.”

Dương Thận Căng lắc đầu cười nói: “Đầu người của Lý Mạo không vội.”

“Không lấy đầu của Lý Mạo, vậy Thánh Thượng muốn cái gì?”

Dương Thận Căng rướn người ra phía trước, hạ giọng nói: “Thánh Thượng muốn đầu người của Ca Thư Hàn trước.”

Dương Thận Căng được dẫn đi nghỉ ngơi rồi, Trương Duy Cẩn chắp tay sau lung đi

qua đi lại trong phòng, tuy rằng hắn đã tiếp nhận sấc phong của Lý Hanh, đã là quận vương, nhưng hắn cũng không ngốc, hắn biết Lý Hanh chỉ là lợi dụng mình mà thôi. Phong hắn làm quận vương, Lý Hanh vị tất cam tâm tình nguyện, hiện tại bọn họ cần đến mình, nên mới phải ăn nói khép nép như vậy, mà nếu một khi đã lợi dụng xong rồi, sẽ đối xử với hắn như thế nào? Lý Hanh này ngay cả chính đứa con trai và đứa cháu của mình cũng không hề buông tha, sẽ buông tha cho hắn sao?

Hơn nữa Nam Đường sớm hay muộn gì thì cũng sẽ bị Bắc Đường tiêu diệt, điểm này, trong lòng Trương Duy Cẩn cũng hiểu rất rõ, hắn hoài nghi mình nương nhờ vào Nam Đường, có sáng suốt hay không?

Lúc này, em họ của hắn Trương Trung đi đến, hắn thấy bộ dạng của huynh trưởng thấp thỏm lo âu như thế liền hỏi: “Đại ca có phải là lo lắng Lý Hanh thay đổi hay không?”

Trương Duy Cẩn gật gật đầu: “Ta không chỉ có lo lắng Lý Hanh đổi ý, còn lo lắng Nam Đường sớm hay muộn cũng bị Bắc Đường tiêu diệt.”

“Thế đại ca vì sao không nương nhờ Bắc Đường đi?”

“Nương nhờ Bắc Đường, ta có thể được cái gì? Lý Khánh An căn bản không xem trọng Kinh Tương, dưới tay hắn nhân tài đông đúc, ta nhiều nhất chỉ có thể là một vị tướng quân, nói không chừng còn chỉ là một trung lang tướng thôi. Nếu theo văn, nhiều nhất cũng chỉ là Tương Châu thái thủ, chỉ có đầu hàng Lý Hanh, ta mới hy vọng được phong quận vương, lòng ta cũng đủ biết điều đó.”

Trương Trung xuất thần là tên côn đồ giữa phố chợ, người như thế làm đại sự không có tài cán, nhưng bọn hắn lại vô cùng gian xào, và rất thực dụng, càng biết so đo và bảo vệ lợi ích của chính mình, hắn suy nghĩ một hồi nói: “Đại ca. đệ cho rằng huynh cũng không cần lo lắng, chỉ cần trong tay huynh có quân đội, Lý Hanh liền không dám dễ dàng động vào huynh, tương lai Bắc Đường diệt Nam Đường, lúc đó Trương gia chúng ta hãy đầu hàng Lý Khánh An, vẫn có thế hưởng phú quý, đại ca nói đúng không?”

Ý nghĩ của Trương Trung tuy đơn giản, nhưng lại nói tới trong tâm của vấn đề, lập tức nhắc nhở Trương Duy Cân. hắn nheo đôi mắt tí hí giảo hoạt của mình lên mà cười, chinh là đạo lý này.

Hắn lại xem một lúc mấy lá thư trên bàn. đó là của Dương Thận Căng đưa hắn. đó là mấy lá thư qua lại ở lúc trước giữa Lý Khánh An và Ca Thư Hàn khi Lý Khánh An tặng rượu thuốc trật đả cho Ca Thư Hàn, những lá thư này được để tại nhà ở thành đô của Ca Thư Hàn. bị Lý Hanh lấy được khi tịch biên tài sàn nhà Ca Thư Hàn.

Nội dung trong thư rất bình thường, chỉ là ôn lại chuyện xưa mà thôi, Lý Khánh An quan tâm một chút đến bệnh tình của Ca Thư Hàn, nhưng bản thân những lá thư này lại rất có vấn đề.

Lý Hanh nếu đã muốn Trương Duy Cẩn khử đi Ca Thư Hàn. nhất định sẽ phải đem những bằng chứng này giao cho Trương Duy Cẩn. Trương Duy Cẩn nhớ tới Ca Thư Hàn bức Lý Mạo giết minh, hắn không khỏi âm thầm cắn răng một cái, cũng tốt! Vô độc bất trượng phu. nếu Ca Thư Hàn năm lần bảy lượt muốn hại mình, vậy thì đừng trách hắn ra tay ác độc rồi.

“Thôi được! Đệ hãy thay ta chiêu đãi Dương Thận Căng cho thật tốt, nói với hắn, ta đi gặp Lý Mạo ngay bây giờ đây.”

Trương Duy Cẩn đơn giản thu thập một chút, liền vội vàng xuất môn rồi.

Lý Mạo mấy ngày này cũng có chút phiền não, hắn biết được tin tức Lý Khánh An xuất binh tấn công Giang Nam trễ hơn ba ngày so với Lý Hanh, cho dù như thế, hắn vẫn là rất khẩn trương. Sau khi Lý Khánh An đoạt lấy Giang Nam rồi, có phải sẽ quay lại tấn công Kinh Tương hay không?

Nhưng mà nỗi lo lắng của hắn rất nhanh liền tiêu tan, có quan viên ở Trường An viết thư nói cho hắn biết, Lý Khánh An tấn công Giang Nam chỉ là bởi vì vật giá ở Trường An tăng vọt. nguyên do là vật tư ở Giang Nam khó có thể bắc vận đến Trường An. An Lộc Sơn ở Hà Bắc chưa bị tiêu diệt. Lý Khánh An không có khả năng tác chiến nhiều tuyến trong một lúc.

Nhưng nỗi lo lắng của Lý Mạo vừa mới tiêu tan, lại truyền đến tin Lý Hanh ngự giá thân chinh, mười vạn đại quân đã binh lâm Di Lăng, điều này làm cho sự lo lắng vừa mới tan biến của Lý Mạo lại trỗi lên.

Hắn lập tức hạ lệnh Ca Thư Hàn tiến quân Chi Giang, chuẩn bị nghênh chiến đại quân của Lý Hanh, không ngờ Ca Thư Hàn lại thượng biểu nói, Chi Giang thành nhỏ, khó có thể phòng ngự được đại quân Nam Đường, vẫn là làm theo việc trú đóng ở Kinh Châu mới là thượng sách, nhưng lại cự tuyệt không tuân lệnh, trú đóng ở Kinh Châu bất động.

Rất nhanh có mật báo từ Kinh Châu đến. nói Ca Thư Hàn bởi vì hắn không chịu giết Trương Duy Cẩn và Triệu Phụng Chương, trong lòng ôm hận. cho nên mới án binh bất động, điều này làm cho Lý Mạo vô cùng căm tức, nhưng hắn lại không thể làm gì được. Lúc này Lý Mạo cũng ý thức được mình đã quá ý lại vào Ca Thư Hàn rồi, Ca Thư Hàn căn bản là không xem hắn ra gì cả.

Lý Mạo không có tâm tình nghe ca xem múa nữa, hắn nhốt mình trong thư phòng nghiên cứu bàn đồ. Trong lòng hắn vô cùng sầu lo, lần trước đại quân của Lý Hanh đông tiến, là do có được trợ binh của Lý Khánh An. thì Lý Hanh mới bị bức bách rút về Ba Thục, còn lần này đây, bản thân Lý Khánh An cũng đang đánh Giang Nam. bất luận như thế nào cũng sẽ không thể trợ giúp hắn được nữa, Lý Mạo không có lấy một chút niềm tin.

Lúc này, ngoài cừa truyền đến tiếng bẩm báo của thị vệ: “Điện hạ, Trương tướng quân tới rồi, khẩn cấp cầu kiến điện hạ.”

Trương Duy Cẩn tói vừa đúng lúc, hắn cũng đang muốn cùng hắn thương nghị kế sách ứng phó với Lý Hanh, bèn nói: “Hãy để cho hắn vào đi!”

Lát sau, Trương Duy Cẩn đi vào thư phòng, quỳ xuống hành lễ nói: “Thần Trương Duy Cẩn khấu kiến điện hạ.”

“Trương tướng quân hãy đứng lên đi!”

Vương phi của Lý Mạo ở Trường An, hắn ở Tương Dương có hai thứ phi sủng ái, cũng đều là muội muội của Trương Duy Cân, bởi vậy Trương Duy Cấn có thể được xem như là em vợ hắn. cũng là tâm phúc mà hắn tín nhiệm nhất. Trương gia mặc dù ở Tương Dương có chút hoành hành ngang ngược, nhưng Lý Mạo cũng không để ý lấm, chỉ cần Trương Duy Cẩn có thể thay hắn giải trừ khó khăn và lo lắng, những việc khác cũng đã không còn quan trọng nữa rồi.

Lý Mạo thở dài nói: “Trương tướng quân, thế cục bất lợi với ta, ta đang vô cùng lo lắng a!”

Trương Duy Cẩn lại khẽ cười nói: “Điện hạ, tại sao ta lại cảm thấy thế cục có lợi với chúng ta nhi?”

Lý Mạo tinh thần phấn chấn hẳn lên, vội vàng nói: “Nói như vậy là thế nào?”

“Mấu chốt là điện hạ đã quá coi trọng thực lực của Lý Hanh rồi. Trên thực tế, một khi Cao Tiên Chi đô ngã. quân Kiếm Nam đã không còn đáng ngại rồi. Tịch Nguyên Khánh và Triệu Sùng Thứ đã đầu hàng Lý Khánh An rồi. Già Sùng Quán bị biếm đến Nam Chiếu, ba viên mãnh tướng của quân Kiếm Nam cũng đã không còn tồn tại nữa rồi, còn có gì phải sợ nữa?”

Lời nói của Trương Duy Cẩn rất xuôi tai, quả thật là có chuyện như vậy, sự khẩn trương lo lắng trong Lý Mạo đã được giảm bớt đi rất nhiều, hắn gật gật đầu cười nói: “Và lại trên binh lực chúng ta có mười lãm vạn đại quân. Lý Hanh chỉ có mười hai vạn quân, Ca Thư Hàn nói cũng có lý, quân Kinh Tương quen với thuỷ chiến, quân Kiếm Nam quen với lục chiến, nên chọn đánh nhau với đối phương ở khu vực Kinh Châu là tốt nhất, đây là kế sách phát huy điểm mạnh tránh điểm yếu của mình.”

Trương Duy Cẩn lắc đầu: “Điện hạ sai lầm rồi, nếu điện hạ tin vào lời nói của Ca Thư Hàn. chắc chắn sẽ chết không có đất chôn thân.”

“Lời nói này của ngươi là có ý tứ gì?” Lý Mạo có chút không vui hỏi, Trương Duy Cẩn nói quá là khó nghe, cái gì gọi là chết không có đất chôn thân, điều này làm cho Lý Mạo rất bực bội.

“Điện hạ. hắn không chịu đi Chi Giang, nói là Lý Hanh sẽ đánh Kinh Châu, đó chỉ là suy nghĩ của bản thân hắn thôi, quân Kiếm Nam của Lý Hanh không giỏi thuỷ chiến, vì sao lại muốn đi đánh Kinh Châu, chẳng lẽ bọn họ không thể trực tiếp đánh Tương Dương sao? Khi đó Ca Thư Hàn sẽ đến cứu điện hạ sao? Sẽ không, tuyệt đối không, hắn sẽ nhân cơ hội này suất lĩnh thuỷ quân tiến sang phía đông, đi nương tựa vào tân chú nhân của hắn.

“Cái gì dẫn quân tiến sang phía đông? Cái gì nương nhờ tân chủ nhân? Ngươi hãy nói rõ ràng ra cho ta xem!”

“Điện hạ. ta vì sao vội vã từ Thọ Châu trở về gấp gáp như vậy, chính là vì thần nhận được tình báo tuyệt mật, Ca Thư Hàn đã cấu kết với Lý Khánh An, hắn muốn bán đứng điện hạ, đem thuỷ quân Kinh Châu tặng cho Lý Khánh An.”

Lý Mạo vô cùng chấn động: “Lời nói này của người có căn cứ gì không?”

“Có! Thần có chứng cớ.”

Trương Duy Cẩn đem thư từ giữa Ca Thư Hàn và Lý Khánh An đưa cho Lý Mạo, lại nói: “Đây là thư từ do thân binh của Ca Thư Hàn lén trộm ra. thân hắn bị trọng thương, chạy tới Thọ Châu đem những lá thư này giao cho thần, còn nói cho thần biết...”

Nói tói đây, Trương Duy Cẩn cố ý dừng lại câu chuyện, chờ Lý Mạo xem xong thư. Sau khi Lý Mạo xem xong thư liền sấc mặt xanh mét, bằng chứng như đá. Ca Thư Hàn và Lý Khánh An sớm đã có cấu kết.

“Hắn nói cho ngươi cái gì?” Lý Mạo hung tợn hói.

“Hắn nói cho thần biết, lần này Lý Khánh An tấn công Giang Nam, nhược điểm lớn nhất chính là không có chiến thuyền thuỷ quân, cho nên Lý Khánh An viết thư cho Ca Thư Hàn. kêu hắn mang tám vạn thuỹ quân và chiến thuyền đi trợ chiến, đáng tiếc lá thư nầy quân sĩ không có trộm được, liền bị phát hiện rồi. còn bị chém bị thương, hắn ngay đêm đó chạy ra khỏi Kinh Châu, tìm đến được vi thần, sau khi nói xong việc này, hắn liền vì trọng thương đã chết rồi.”

Trương Duy Cẩn đối với tính cách của Lý Mạo nắm rõ như lòng bàn tay, Lý Mạo bản thân đã vô cùng nghi kỵ Ca Thư Hàn. bây giờ chỉ cần có thể đắp được xuất xứ của những lá thư này, Lý Mạo là sẽ không truy hỏi binh sĩ báo tin là là ai đã tiết lộ những chi tiết này, cũng giống như trong lòng Lý Mạo đã chất chứa đầy dầu hỏa bất mãn đối với Ca Thư Hàn. những lá thư này chính là đốm lửa châm lên bổn dầu hỏa này.

Quả nhiên. Lý Mạo giận tím cả mặt, đem thư dục thật mạnh xuống đất, chỉ vào phương hướng Kinh Châu chửi lớn nói: “Ca Thư Hàn! Ngươi vong ân bội nghĩa, tội đáng chết vạn lần.”

Trương Duy Cẩn thừa cơ hội lại bỏ thêm một ngọn lửa vào: “Điện hạ, Ca Thư Hàn vong ân bội nghĩa đã không phải là ngày đầu tiên rồi. hắn trước là phản bội tiên đế, đầu hàng Lý Hanh, sau đó lại phản bội Lý Hanh, đầu hàng lại tiên đế, sau khi tiên đế băng hà. Lý Hanh đăng ngôi, Ca Thư Hàn sợ Lý Hanh tìm hắn tính sổ nợ cũ, nên mới nương nhờ điện hạ. nhưng trong lòng hắn vẫn chưa hề xem điện hạ như chúa công của mình, người phía dưới như bọn ta đều có thể cảm nhận được, hắn là quận vương lưỡng Hồ, không phải là đại tướng thủ hạ của Kinh vương..

“Đủ rồi!”

Lý Mạo tức giận mà cắt ngang lời của Trương Duy Cẩn. hắn tức đến chắp tay đi qua đi lại trong phòng, hắn cũng từ từ nghĩ thông suốt một số chuyện rồi, lần trước hắn nói Lý Khánh An sẽ nể mặt hắn. hắn đã viết một lá thư cho Lý Khánh An. Lý Khánh An quả nhiên đã xuất binh, còn không biết là thư của hắn viết như thế nào nữa.

Ca Thư Hàn nếu không phải đáp ứng Lý Khánh An làm gì đó, Lý Khánh An chịu xuất binh sao?

Không cần phải nói hắn cũng đoán ra được. Ca Thư Hàn nhất định là đáp ứng, Lý Khánh An nếu công đánh Giang Nam, hắn ra thủy quân tương trợ. Hừ! Thật không biết là quân Kinh Tương này rốt cuộc ai mới là người làm chủ, là mình, hay là hắn Ca Thư Hàn?

Nghĩ vậy, Lý Mạo sát khí nảy lên bừng bừng, hắn nham hiểm nói: “Nội tặc không trừ. ngoại địch chế ngự sao được? Ta muốn dung hắn. nhưng hắn lại không dung ta. tốt lắm. Trương tướng quân có biện pháp gì không. thay ta giết chết tên tiểu nhân vong ân bội nghĩa này.”

“Có! Vi thần có một kế, có thể giết Ca Thư Hàn.”

Năm ngày sau, Ca Thư Hàn suất lĩnh một nghìn đội kỵ binh thân vệ đi đến huyện Suất Đạo cách Tương Châu khoảng trăm dặm, Ca Thư Hàn chuyến đi lần này là nhận được mệnh lệnh của Lý Mạo, lệnh đại tướng trú quân các nơi lập tức kéo về Tương Dương; thương lượng kế sách ứng đối với quân Kiếm Nam.

Ca Thư Hàn không chút hoài nghi nào, bây giờ kẻ địch mạnh ngay trước mắt, cho dù Lý Mạo bất mãn với hắn, cũng không dám ở ngay lúc này giết hắn. hắn rất tự phụ, bây giờ ngoài minh ra, Lý Mạo còn có người nào có thể nương nhờ, huống hồ chi hắn còn có đội kỵ binh một nghìn tinh nhuệ, những người này đều là lão binh Lũng Hữu theo hắn chinh chiến nhiều năm. có bọn họ ở đây, Lý Mạo dám làm gì mình nào?

Ca Thư Hàn lần đi Tương Dương này cũng phải tìm Lý Mạo tính sổ rõ ràng rồi, Lý Mạo đáp ứng hắn triệt đế điều tra việc mua quan trong quân đội, sau này lại bật vô âm tín. Lý Mạo có lẽ là muốn bỏ ngỏ cho qua chuyện, nhưng hắn Ca Thư Hàn không chịu, nếu như không điều tra rõ vụ việc này, hắn làm sao mà ăn nói với thủ hạ.

Vừa lúc đại quân quân Kiếm Nam đột kích. Lý Mạo có việc cầu xin minh rồi, đây bèn là cơ hội tốt nhất, muốn hắn xuất binh cũng được, nhưng buộc phải có một cách nói cho hắn.

Ca Thư Hàn trong lòng tràn đầy sự bi phẫn, hắn men theo Hán Giang một đường phi vó, chiều hôm nay tiến vào trong địa phận huyện Suất Đạo, ngoài năm dặm phía trước, một con sông đã chặn lại lối đi.

Đây là một bến phà quan trọng của Hán Giang, gọi là Sơ Khẩu Độ, một nhánh sông Sơ Hà của Hán Giang ở đây hội nhập vào Hán Giang, Ca Thư Hàn không cần thiết phải vượt qua Hán Giang, nhưng hắn cần ở đây vượt qua Sơ Hà, đương nhiên, hắn cũng có thể đi vòng đi huyện Nghĩa Thanh ngoài ba mươi dặm qua sông, nhưng huyện Nghĩa Thanh là một bến phà nhỏ, không có con đỏ loại lớn. một nghìn kỵ binh của hắn muốn hoàn tất việc qua sông. ít nhất phải cần thời gian một ngày, hắn không đợi được. Ca Thư Hàn lập tức quyết định, ở ngay Sơ Khẩu qua sông.

Bến phà Sơ Khẩu vô cùng rộng lớn, ở ngay trên chỗ Sơ Hà chảy vào Hán Giang, hướng đông có thể vượt qua Hán Giang, hướng bắc thì là vượt qua Sơ Hà. ba bốn chiếc thuyền lớn ngùng ngay trên càng bến phà, một chiếc thuyền lớn đã chờ đầy khách đỏ, đang đung đưa chạy đi sang bờ đối diện Hán Giang.

“Đại soái!”

Hiệu úy thân binh của hắn chạy về bẩm báo nói: “Thuộc hạ đã bàn xong với nhà đỏ, có hai chiếc thuyền lớn có thể sử dụng, mỗi chiếc thuyền mỗi lần có thể để sáu mươi người cả người lẫn ngựa qua sông. đại khái là trước khi trời tối. bèn có thể toàn bộ qua sông.”

Ca Thư Hàn nhìn nhìn sắc trời, ước chừng còn có một canh rười giờ mới trời tối. cũng may, hắn bèn gật gật đầu ra lệnh: “Vậy thì dùng hai chiếc thuyền này, mệnh cho mọi người theo trật tự qua sông!”

Quân đội của Ca Thư Hàn là vượt sông mà không phải là độ giang (*ở đây giang cũng là sông. nhưng lớn hơn sông), chỉ cần một khắc giờ bèn có thể đi một chuyến đi và về. các thân binh đồng loạt xuống ngựa, dắt theo ngựa đi lên chiếc thuyền, hai con đỏ đều là chiếc đỏ qua sông to ba trăm thạch, một trước một sau bốn tên lái đò chống thuyền mà đi về trước, nếu như là độ giang thì cần phải dựng buồm lên. nhờ sức gió đưa thuyền qua bờ đối diện.

Rất nhanh, hai chiếc thuyền bèn lắc lư nhổ ngo, chẳng bao lâu. con đỏ thứ nhất đã trở về, một tốp sáu mươi kỵ binh đầu tiên đã bình yên qua sông rồi.

Lúc này, Ca Thư Hàn đã lên thuyền, bên cạnh hắn đi theo năm mươi thân binh, con đỏ kẽo kẹt rời khỏi bờ. mọi thứ đều rất bình thường. Ca Thư Hàn đứng trên đầu thuyền nhìn ngóng Hán Giang, trong lòng hắn đầy trĩu nặng. tràn đầy sự lo âu cho tương lai tiền đồ của hắn. hắn đã năm mươi mấy tuổi rồi, nhưng tiền đồ của hắn vẫn là mờ mịt. Lý Long Cơ lúc đầu trọng dụng hắn. nhưng sau này hắn hôn dung cùng cực, Ca Thư Hàn cảm thấy hắn cử như một kẻ điên.

Lý Hanh tuy tinh táo hơn Lý Long Cơ. nhưng Lý Hanh tâm địa thâm độc. hắn là tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ cho mình. Ca Thư Hàn bèn không chút đắn đo mà rời khỏi quân Kiếm Nam.

Ca Thư Hàn vốn dĩ tưởng rằng Lý Mạo chiêu hiền đãi sĩ. tấm lòng khoan dung độ lượng, sẽ là một minh chúa, hắn cũng thành tâm thật lòng chịu phụng Lý Mạo làm chúa, nhưng không ngờ rằng Lý Mạo cũng hôn dung như vậy, cũng không đáng đờ đần như vậy, lại nghe theo lời gian nịnh, dung túng mua quan trong quân đội. đây làm cho Ca Thư Hàn không thể nhẫn nhịn thêm nữa. cũng làm cho hắn vô cùng thất vọng.

Nhìn vào mặt sông mờ mịt. Ca Thư Hàn thở một hơi thật dài. hắn đã nghĩ đến Lý Khánh An. Lý Khánh An là hậu bối của hắn. bây giờ lại có thể chấp chường thiên hạ. nói đến cùng, vẫn là bởi vì cái hắn đi chính là con đường ùng binh tự lập, đây mới là con đường duy nhất có thể đi dành cho những đại quân phiệt như bọn họ a!

Vì Lý gia bán mạng, cho dù hết mực trung thành, cuối cùng vẫn sẽ bị Lý gia giết đi như con chó, An Tư Thuận chăng phải là minh chứng sống rõ ràng trước mắt rồi ư? Còn có Cao Tiên Chi nữa. một người trung thành như thế, nếu không phải Lý Khánh An ra tay tương trợ, hắn đã thân bại danh liệt mà chết đi từ lâu rồi.

Cho đến hôm nay, cho đến khi vì Lý gia bán mạng gần hai mươi năm. Ca Thư Hàn cuối cùng mới ngộ ra được đạo lý này, chim bay đã hết. thì cung tốt cất đi. Thỏ khôn đã chết, thì chó săn phải chết, vì hoàng gia bán mạng cuối cùng là khó thoát khỏi cái chết, chỉ có ủng binh tự lập làm vương, mới có thể có được kết cục tốt đẹp.

Thật ra An Lộc Sơn cũng là đồng thời nhìn thấy được điểm này, chỉ là hắn đã chiếm cứ trọng địa Hà Bắc. uy hiếp triều đình quá lớn. lại dã tâm bừng bừng, muốn thay thế vào vị trí Lý gia. nên mới bị sự không dung thứ của triều đình.

Ca Thư Hàn đã nghĩ thông suốt rồi. nếu như lần này, Lý Mạo vẫn là không nghe lời khuyên bảo của hắn. chấp mê bất ngộ, vậy thì hắn sẽ đem quân đội kéo tới Quảng Châu, tự lập làm Lĩnh Nam ngũ phủ kinh lược sử. núi cao đường xa. triều đình chưa chắc muốn chinh phạt hắn. chỉ cần hắn thừa nhận triều đình, không can thiệp chính vụ địa phương, sáu phần tự trị, bốn phần thuận theo, tin rằng triều đình cũng sẽ mắt nhắm mắt mở, để mặc hắn thôi, cũng giống như Lý Khánh An ở An Tây vậy.

Nghĩ đến đây, Ca Thư Hàn chỉ cảm thấy lồng ngực trở nên rộng mờ sáng sủa. sương mù ở trước mắt đã tan ra. một con đường khang trang rộng mờ rõ như in đang hiện ra trước mặt hắn. trong lòng hắn kích động khôn xiết, lòng cử nôn bay đi như tên bắn. hắn thậm chí đã không muốn đi Tương Dương nữa. thôi vậy. mặt kệ Lý Mạo gì đó nữa. bây giờ thì quay đi.

Ca Thư Hàn quay đầu lại vừa muốn hạ lệnh, thì lại nghe thấy thủ hạ của hắn quát mắng om sòm: “Nhà đỏ, ngươi muốn dẫn bọn ta đi đâu?”

Ca Thư Hàn siật mình kinh hãi, hắn lúc này mới phát hiện, con đỏ không hề đi sang bờ bên kia. mà là chạy vào Hán Giang, hắn nối giận đùng đùng, rút kiếm chỉ vào một 2ã lái đò mắng: “Lập tức trở về, bằng không ta làm thịt ngươi.”

Bốn tên lái đò kêu trời rên đất: “Quân gia. các ngài không phải muốn qua sông sao? Vì vậy bọn ta mới đi về hướng bờ bên kia.”

“Tầm xàm!”

Ca Thư Hàn đã phát hiện ra sự bất ổn. mấy chiếc thuyền nhanh đang tức tốc chạy về phía này của hắn. thuyền buồm căng phồng. giống như mũi tên bắn khỏi dây cung. hắn thậm chí đã thấp thoáng nhìn thấy trên đầu thuyền có người tay cầm cung nỏ.

Ca Thư Hàn trong lòng hốt hoảng, hắn là con vịt cạn. ở trên đất liền hắn có thể sức địch vạn người, nhưng ở trong nước, hắn có thể ngay cả một nữ nhân cũng đánh không lại. Ca Thư Hàn rút kiếm chém tới hướng người lái đò.

Bốn gã lái đò thét to một tiếng, đồng thời trở mình nhảy vào trong lòng sông, con thuyền bỗng chốc ở trong lòng sông bắt đầu quay như chong chóng, thân binh của hắn đều là kỵ binh, không giỏi bơi lội. ở trên thuyền trở nên hoảng loạn thành một đống.

Ngay lúc này, chiếc thuyền đã bắt đầu bị vào nước, từ bốn cái lỗ thùng đồng thời nước tràn vào xối xả. lát sau. chiếc thuyền bèn đã chìm đi hơn phân nửa. năm mươi thân binh của hắn đã xuống nước hơn phân nửa. đã biến mất trên mặt sông.

Ca Thư Hàn cầm kiếm đứng trên đầu thuyền lúng túng không làm gì được, mắt thấy thuyền sắp chìm rồi, hắn không khỏi ngẩng đầu lên trời la to: “Trời xanh a! sắp diệt ta Ca Thư Hàn rồi sao?”

“Ca Thư lão tặc. trời xanh không diệt ngươi, ta đến giết ngươi!”

Chỉ thấy một chiếc thuyền nhanh từ bên người hắn vọt qua từ bên cạnh, người trên đầu thuyền, chính là kẻ đối đầu truyền kiếp của hắn. đại tướng Trương Duy cần.

Trương Duy Cẩn tay cầm cung tên. đã nhắm ngay Ca Thư Hàn từ lâu. không đợi hắn phán ửng. một tên bắn ra. thế tên nhanh mạnh, đáng thương cho Ca Thư Hàn trước sau trái phải đều là nước, không chỗ nào tránh né. một mũi tên này trúng ngay ngực phải, bắn thủng cả áo giáp của Ca Thư Hàn. hắn kêu to một tiếng, cùng giáp rơi tõm xuống Hán Giang, chỉ thấy trên mặt sông ánh máu loang đỏ, một tên lái đò đã đem đầu người của Ca Thư Hàn giơ lên cao cao.

“Trương tướng quân, ta đã giết Ca Thư Hàn!”

Trương Duy Cẩn ngửa mặt lên trời cười to một trận. “Ca Thư Hàn lão tặc, ngươi cũng có ngày hôm nay rồi chứ?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.