Thiên Hạ 2

Chương 431: Q.11 - Chương 431: Dàn trận chặt chẻ






Trời tối dần. khi ánh tà dương cuối cùng cuối chân trời cũng biến mất. màn đêm triệt để đến xâm chiếm cả vùng trời thành Trường An. Lý Hanh ở trong phủ Lệnh Hồ Phi chưa đến nữa canh giờ đã cáo từ về trước. Lý Hanh vừa về thì Lệnh Hồ Phi lập tức thay quần áo ngồi xe ngựa qua phủ Dương Quốc Trung tìm hắn.

Dương Quốc Trung tuy bị biển làm Du Châu tư mã. nhưng hắn đến nay vẫn chưa đi nhậm chức. Trên thực tế hắn căn bản sẽ chẳng bao giờ đi Du Châu, hắn không chấp nhận quyết định của Lý Dự. Trong thời khắc thời cục hỗn loạn này, hắn làm sao có thể rời khỏi Trường An được?

Dương Quốc Trung không thích câu cá giống Trương Quân, hắn cũng chả thích đọc sách, hắn chỉ thích mỗi phụ nữ với bài bạc. Đấy là sở thích cả đời của hắn. về nữ nhân thì hắn đã bị nương tử quản lý nghiêm ngặt, hắn không dám lộng hành, nhưng bài bạc thì nương tử hắn lại không quản nổi. Vì đây là sở thích ngoài giờ của hắn. dù cho có làm tướng quốc đi chăng nữa, phải chú trọng hình tượng, nhưng hắn vẫn thường len lén trốn đi ra chơi vài ván.

Giờ hắn không phải làm tướng quốc nữa, nhưng để chuẩn bị cho tương lại còn có ngày trở lại, hắn vẫn phải để ý đến hình tượng mình. chỉ là trong phủ hắn nhàn quá không việc gì làm. Dương Quốc Trung đã ngứa tay ngứa chân lắm rồi, nên bèn đầu tư tiền mở một sòng bạc ở cách phủ đệ hắn không xa. Dương Quốc Trung thường hay bôi trét cho mặt mình thành màu vàng khẽ. lại dính thêm râu rậm lên mặt. mày cũng được vẽ cho đen dày, hóa trang thành một người Hồ để trà trộn vào trong các tay cờ bạc giữa đại đường.

Hôm nay hắn đặc biệt phấn khích vì gặp phải một tay cao thủ. Tên này đã thắng hắn liền ba ván. ăn mất của hắn một ngàn năm trăm đồng tiền bạc. Thua tiền thì chẳng là gì. nhưng quan trọng là đã lâu lắm rồi hắn không có được cảm giác hưng phấn như thế.

Dương Quốc Trung rút ra bốn thẻ vàng. Loại thẻ vàng này chính là chips đánh bạc thời hậu thế (*thẻ đổi tiền, còn có tên tiếng Anh là token, cheques.), thẻ vàng là mức

ngạch cao nhất, một thẻ vàng trị giá bằng năm trăm tiền bạc. Dương Quốc Trung đặt mạnh thẻ vàng lên bàn. thét lên: “Hai nghìn tiền bạc, ngươi dám theo không?”

Đối thủ của Dương Quốc Trung là một ả nam tử hơn ba mươi, cao cao gầy gầy. Nghe nói gã là một đại thương nhân đến từ Dương Châu, là cao thủ Xư bổ (*Xư bổ là một loại trò chơi bài thắng thua), hắn một lúc thắng liền ba ván nên cũng đang hào hứng, nên giờ hoàn toàn không chút do dự rút ra bốn thẻ vàng đặt lên bàn. “Ta quyết chơi đến cùng với ngươi phen này!”

Trò mà bọn họ chơi là xư bổ, một loại bài hình thoi có hai mặt. mặt trắng mặt đen; thường mặt đen sẽ vẽ trâu, mặt trắng vẽ gà. mỗi nhóm có con. sau khi tung ra. căn cứ theo có hình họa trên cờ tổ hợp ra mà phân thắng bại. Thường mặt đen là bài tốt. mặt trắng là bài xấu. bài xấu nhất là năm con đều trắng.

Xư bổ không thể chơi quá đông, chỉ có hai người chơi với nhau. Lúc này các con bạc khác trong sòng đều tụ hợp lại đông đủ bên đại đường để được chứng kiến trận quyết đấu cao thủ này. Bọn họ ai cũng không ngờ, cái tên người Hồ Tây Vực mặt vàng râu ria này lại chính là hữu thừa tướng Đại Đường một thời.

Kẻ thắng được phép ra quân trước, gã nam tử cao gầy kia từ từ đưa tay mò bài xư bổ để tìm cảm giác. Hắn bỗng hô to một tiếng rồi tung quân bài ra. “Bụp!” xu bổ đã được xuống, bốn con đen. một con trắng, xung quanh ồ lên tiếng kinh ngạc. Tên này lại được trĩ. đây là nước bài cao thứ hai trong xư bổ. Trên mặt gã đàn ông này đầy sự tiếc nuối, mấy lần trước bài hắn đều là lô cả. thế mà bây giờ chỉ được trĩ. tình thế tự nhiên trở nên bị động.

Dương Quốc Trung rất ư đắc ý. Tuy đã thua liền ba ván. nhưng hắn lại thấy càng lúc càng thuận tay, đợt bài lần này, hắn tin chắc mình sẽ được lô. Dương Quốc Trung nhặt xư bổ lên rờ rẫm quân bài trên tay . đợi đến thời khắc hắn thấy chắc chắn nhất bèn tung bài ra. Quả nhiên là thế, năm con đều mặt đen. Bỗng chốc, trong đại đường tiếng vỗ tay ầm ầm. Lô là bài cao nhất trong xư bồ.

Dương Quốc Trung đắc ý ngưỡng mặt cười to. Ngay lúc này, một tên thị vệ tâm phúc chạy vội đến bên hắn thủ thỉ vài câu. Hắn gật gật đầu quay sang nói với gã nam tư cao gầy kia: “Tại hạ họ Dương. chiều ngày mai chúng ta tiếp tục chơi, ngươi có dám đến nữa không?”

Gã nam tử đó đưa tay lau nhẹ mồ hôi trên trán, nói: “Được! Ta sẽ chơi với ngươi!”

Dương Quốc Trung chấp tay thi lễ, xong bèn quay lưng đi ra khỏi tiệm sòng bạc. Bên ngoài cửa lớn sòng bạc tám chiếc lồng đèn to đã được thấp lên. xung quanh sáng như ban ngày. Hắn chỉ một mắt đã nhìn thấy xe ngựa của Lệnh Hồ Phi. Thấy Lệnh Hồ Phi vất vắt tay chào, hắn ngạc nhiên đi lên trước hỏi: “ngươi có thể nhận ra ta ư?”

Lệnh Hồ Phi mỉm cười nói: “Thị vệ của người nói, người mày rậm râu rạp chính là tướng quốc, như thế thì làm sao tại hạ lại không nhận ra?”

“Hóa ra là thế!”

Dương Quốc Trung cười ha hả nói: “Làm ta còn nghĩ sao ngươi lại có thể nhận ra ta!”

Lệnh Hồ Phi thu nụ cười lại, nghiêm túc nói: “Thuộc hạ có việc quan trọng phải thương lượng với sứ quân.”

Dương Quốc Trung gật gật đầu: “Chúng ta về phủ hẳn nói.”

Nói xong, hắn bèn ngồi lên xe ngựa Lệnh Hồ Phi. hai người cùng đi về phủ đệ cách đấy không xa.

về đến phủ đệ, Dương Quốc Trung quay vào cởi bỏ ngụy trang trước rồi mới dẫn Lệnh Hồ Phi vào thư phòng. Hai người họ cùng ngồi xuống. Dương Quốc Trung hớp một ngụm trà để bình ổn lại tâm trạng phấn khích lúc chơi bài bạc vừa rồi. xong mới quay sang hỏi Lệnh Hồ Phi: “Có phải phía Lý Long Cơ có động tĩnh gì không?”

Dương Quốc Trung bị Lý Dự cho bãi miễn chức tướng quốc, nhưng Lý Long Cơ lại không hỏi không nói gì. phảng phất như việc này hoàn toàn không liên quan gì mình. Trong lòng Dương Quốc Trung biết rõ, sau khi Lý Mạo rút quân. Lý Long Cơ căn bản không xem hắn ra gì. nên cái việc đưa Lý Mạo lên chẳng qua là tạm thời dỗ ngọt mình.

Tâm tư của Lý Long Cơ toàn bộ đều đặt trên quân Kiếm Nam. Sau khi hắn bị bãi chức, Trương Quân cứ chốc chốc hai ba ngày lại chạy vào Khánh Hưng cung. Còn hắn, Lý Long Cơ căn bản không thèm tuyên gọi gì!

Lý Long Cơ bạc bẽo như thế cũng khiến lòng Dương Quốc Trung nguội lạnh. Ngay cả cách xưng hô cũng thay đổi. hắn đã không còn dùng kính ngữ như xưa mà thẳng thừng xưng tên chỉ họ.

Lệnh Hồ Phi cười nói: “ Thái thượng hoàng Lý Hanh vừa đến tìm thuộc hạ tức thì.”

Dương Quốc Trung nhếch miệng chế giễu: “Hắn tìm người làm gì, không nhẽ hắn còn có thể đại diện cho con trai mình nữa sao?”

“Không phải!”

Lệnh Hồ Phi ghé sát tai Dương Quốc Trung khe khẽ thú thi hai câu, Dương Quốc Trung nghe mà trợn mắt ngạc nhiên, mãi một lúc sau hắn mới thốt lên được: “Ngươi nói thật đấy chư?”

Lệnh Hồ Phi từ tốn gật đầu. Dương Quốc Trung bỗng chốc có chút hồ đồ, hắn hiểu không thông. Lý Hanh có quen hệ xấu với mình đến thế, hai người đấu đá bao nhiêu năm nay, làm sao lại có thể hóa giải các mối thù xưa, bắt tay làm hòa với mình được? Hơn nữa. Lý Hanh lại còn có nhiều tham vọng nhường này, mà trong khi ngày thường hắn hoàn toàn không hé lộ.

Lệnh Hồ Phi cười lạnh nói: “Sứ quân tuyệt không phải lạ lùng gì, hắn muốn làm đại sự thì làm sao có thể cả chút lòng bao dung này cũng không có. Đứng trước quyền lực, trên thế gian này không có thân tình thù địch gì có thể nói được, dù có là con trai ruột đi chăng nữa hắn cũng sẽ chẳng tha đâu, huống chỉ là chút thù mọn với sứ quân năm xưa thì lại càng không đáng gì.”

Dương Quốc Trung trầm tư một lúc bèn hỏi: “Vậy theo ý ngươi là sao?”

“Theo ý của ta, sứ quân không ngại gì hợp tác với hắn. Ta xem tên này rất tỉnh táo, không chừng đây chính là một đội quân bất ngờ. Trên thực tế sứ quân cũng đâu còn lựa chọn nào. Lý Mạo cũng chẳng ra tích sự gì. Lý Long Cơ thì chúng ta không dựa vào được, Lý Dự cũng không thể dung nạp chúng ta. Nếu Lý Hanh đến tìm chúng ta, vậy nói rõ chúng ta vẫn còn giá trị lợi dụng, vậy sao không giúp hắn một tay? ”

Dương Quốc Trung vẫn còn chút do dự. hắn đã không phải là thằng đầu đường xó chợ cái gì cũng không biết năm xưa. trải qua bao nhiêu năm đấu đá quan trường, những cuộc tranh đấu quyền lực này hắn hiểu hơn ai hết. Hắn biết bây giờ đúng là Lý Hanh muốn lợi dụng mình, nhưng còn sau này? Đợi khi hắn đã lợi dụng mình xong, vậy hắn sẽ an bài mình như thế nào? Dương Quốc Trung vẫn không quên mình và Lý Hanh có mối thù sâu nặng dường nào. Hắn làm sao có thể dễ dàng tha cho mình? nhưng Lệnh Hồ Phi cũng nói đúng, trong tranh đấu quyền lực, không bao giờ có bạn bè mãi mãi hay kẻ thù truyền kiếp mà chỉ có lợi ích!

Lệnh Hồ Phi thấy Dương Quốc Trung còn có phần do dự, bèn khuyên giải: “Sứ quân không cần phải lo lắng, nếu hắn nắm được quyền rồi. thuộc hạ dám chắc chắn hắn sẽ đối xử tốt với sứ quân. Dù thế nào hắn cũng phải làm ra bộ vẻ này, hắn cần phải cho người thiên hạ biết được rằng, Lý Hanh hắn không phải là người lòng dạ hẹp hòi, có thể bao dung với kẻ thù một thời của mình. ”

Dương Quốc Trung vì bị Lệnh Hồ Phi không ngừng khuyên can cuối cùng cũng động lòng, hắn quả thật không còn đường lui nào. Lý Hanh có tha cho hắn hay không tạm thời vẫn chưa biết được, nhưng Thục vương sẽ tuyệt không tha hắn. Nếu để tên này lên nắm quyền, e rằng người đầu tiên hắn giết chính là mình. Bây giờ, hắn một là đến Du Châu làm tư mã. không thì liều một phen. trẫm ngâm một lúc, cuối cùng hắn lại nói: “Ngươi nói là hắn có chỗ dựa gì?”

Dương Quốc Trung vẫn còn hơi lo ngại về thực lực Lý Hanh. Lệnh Hồ Phi cười cười nói: “Hắn tuy không có nói với ta, nhưng ta đã đoán được, nếu đoán không lầm. thì Ca Thư Hàn chính là người của hắn.”

Dương Quốc Trung vỗ mạnh vào trán mình. Hèn chi! Hèn chi không ai đoán được dụng ý của Ca Thư Hàn. hóa ra là Lý Hanh. Hắn gật gật đầu. cười nói: “Ta hiểu rồi! Được thôi, nếu đã quyết định liều, ta sẽ đặt cược hết vào ván này, hãy xem ta lại lô lần nữa!”

sở dĩ Lý Hanh không thăm dò gì mà đã đến gặp Lệnh Hồ Phi là vì tình hình khẩn cấp. Lý Khánh An không bao lâu nữa sẽ vào Trường An. nếu còn không hành động, hắn e rằng không còn cơ hội. Và cũng như hắn, Lệnh Hồ Phi cũng hiểu, thời gian không còn nhiều nữa. Dưới sự thuyết phục của Lệnh Hồ Phi, tối hôm đó Dương Quốc Trung lập tức đi đến phường Thông nghĩa của Trường An.

Trường An từ sau khi Lý Dự lên ngôi đã chính thức hủy lệnh giới nghiêm. Ngoài nơi thành môn ra. các cửa phường về đêm không còn đóng cửa, dân chúng Trường An có thể tự do đi lại. nhưng sau vụ án Hoắc Quốc công chúa, để tránh trường hợp tông thất thông đồng vào đêm. Lý Dự lại bắt đầu cho thi hành lại chế độ giới nghiêm vào đêm. chỉ là hai ngày nay do Lý Khánh An đại bại An Lộc Sơn, giới nghiêm tạm thời được nới lóng.

Xe ngựa của Dương Quốc Trung phóng thẳng về hướng phường Thông Nghĩa. và cuối cùng dừng lại trước cửa một đại trạch rộng lớn. Đây vốn dĩ là phủ đệ của em họ Lý Long Cơ - Ưu vương Lý Thủ Lễ. Sau khi Lý Thủ Lễ qua đời năm khai nguyên thứ hai mươi tám. phủ đệ này được trưởng tử Lý Thừa Hoành của hắn thừa kế.

Lý Thừa Hoành được phong làm Võ vương, hắn không chỉ được kế thừa muôn vạn tài sản của phụ thân mình, mà còn được kế thừa cả mấy trăm thê thiếp mà phụ thân mình đế lại, và còn cả cái tính ăn chơi hưởng lạc suốt ngày của phụ thân mình cùng cách sống suốt ngày rượu chè gái gú. nhưng trong cơn bão cải tổ chế độ thổ địa lần này, Lý Thừa Hoành đã bị đả kích trầm trọng. Một vạn khoảnh lương điền trong Quan Trung của hắn đã bị tịch thu. và đồng thời kho lương thực mà hắn đã tích tụ gần năm năm nay cũng bị tịch thu. Hắn còn chưa kịp đem bán thì đã bị Lý Dự phái quân đi khiêng sạch sành sạch nhà kho, ngay cả bản thân hắn còn không biết được rốt cuộc mình đã bị tổn thất bao nhiêu lương thực.

Không những như thế, Lý Thừa Hoành còn bị bức ép phải nộp phạt một trăm vạn quan tiền phí an trí tá điền cho Lý Dự. trên thực tế có đóng số tiền này sẽ được miễn thanh tra tài sản. Còn dám không đóng. hắn chí ít phải bị gán ghép cho mười mấy hạn trọng tội, nhất là điều dùng vũ khí cấm để vũ trang cho gia đinh cũng đã đủ cả nhà hắn bị niêm phong lưu đày. Trong số những người trong tông thất xui xẻo thì hắn được xem như bị tổn thất khá nặng nề.

Lý Thừa Hoành năm nay đã hơn năm mươi, tổ phụ của hắn chính là Lý Hiền con đích thứ sáu của Đường Cao Tông, cũng chính là thứ tử của Võ Tắc Thiên, phụ thân hắn là đích trưởng tử. bản thân hắn cũng là đích trưởng tử. Có thể nói, Lý Thừa Hoành là người có địa vị cao quý, là hoàng tộc có dòng máu thuần chính nhất trong tông thất Lý thị, vì thế hắn có uy danh cực cao trong tông tộc Lý thị. Trong liên mình tông thất phải đối Lý Dự lần này, hắn chính là lãnh tụ chú yếu nhất.

Lúc Dương Quốc Trung đến tìm. Lý Thừa Hoành đương cùng vài tên tông thất chủ chốt thương thảo việc của Lý Dự. Lý Thừa Hoành và Dương Quốc Trung quan hệ cực tốt. Năm trước hắn xuất nhậm Tông Chính tự khanh cũng là do Dương Quốc Trung đề nghị. Sau khi Lý Dự lên ngôi, trong lòng hắn khôngphục bèn từ chức về nhà.

nghe nói Dương Quốc Trung đến. hắn đã đích thân ra nghênh đón. Hắn đi lên đá nhẹ lên vai Dương Quốc Trung một cách thân mật nói: “Dương tướng quốc, ngươi đã hai năm không đến chỗ ta rồi đấy!”

“Vương gia nhớ sai rồi! Chính xác là một năm lẻ ba tháng. năm ngoái lúc ngươi từ chức, không phải ta đã đến khuyên ngươi đó ư?”

Hai người nhìn nhau rồi cùng cười phá lên.

“Nào! Nào! Lại đây! Nếu đã đến rồi thì phải uống cùng ta một ly chứ. Ta sẽ cho chuẩn bị rượu và món ngon, tối nay mà uống say thì cứ ngủ lại tại phủ ta. Ta sẽ để La Cơ xinh đẹp nhất hầu hạ ngươi tối nay.”

Dương Quốc Trung đưa tay vuốt râu cười hi hí. cái ả La Cơ xinh đẹp kia thật ra hắn lọt vào mắt hắn bấy lâu, hôm nay nàng đến thật là đúng lúc!

“Vậy được, ta sẽ cung kính không bằng tuân lệnh vậy!”

Hai người cùng dắt tay nhau đi lên bậc thềm thì lại ngẫu hợp thế nào gặp Lý Thừa Ninh - huynh đệ của Lý Thừa Hoành. Khắc với anh trai mình. Lý Thừa Ninh thân hình cao to, lực lường khỏe mạnh, lại thêm cái quả cảm hiếu chiến, ra tay thì rộng rãi phóng khoáng, nên cũng khá được mỹ danh Tiểu Mạnh Thường trong đám hào hiệp Trường An. Đại ca hắn còn cho nuôi một đám mỹ thiếp trong nhà. còn hắn thì nuôi võ sĩ. Trên một mức độ nào đấy. Lý Thừa Hoành gặp phải đòn giáng đau cũng là do người huynh đệ này của hắn mà ra. Lý Thừa Ninh cho huấn luyện năm trăm dũng sĩ trong trang viên của đại ca mình. Hắn cử kiên quyết là dũng sĩ phải dùng nỏ, người phải mặc giáp, đã nghiêm trọng làm trái với quản chế quân khí của Đại Đường. Nói trầm trọng hơn thì hắn có hiềm nghi tạo phản.

Hắn đã cho tập luyện mấy năm nay nhưng cũng chẳng có việc gì xảy ra. nhưng sau vụ án Hoắc Quốc công chúa hắn đã bị người khác tố cáo, do vũ sĩ được trốn trong trang viên của đại ca hắn. nên cũng liên lụy cả Lý Thừa Hoành, bị bức ép giao phạt một trăm vạn quan tiền miền tội.

Dương Quốc Trung hôm nay đến cũng chính là để tìm Lý Thừa Ninh, hắn vội kéo Lý Thừa Ninh sang một bên cười nói: “Thật trùng hợp! Mọi người cùng đi uống rượu thôi.”

Anh em Lý Thừa Hoành hơi do dự. bèn ra ra với hắn cười nói: “Cùng đi vậy!”

Ba người cùng đi đến thư phòng của Lý Thừa Hoành, vừa ngồi xuống thì mấy ả thị thiếp đã nhanh tay lẹ chân bày rượu cùng vài món nhắm lên. Lý Thừa Ninh định để ba thị thiếp lên hầu rượu. Dương Quốc Trung đương nhiên cũng khoái chí trong lòng, nhưng hôm nay hắn đến còn có chính sự. nên bèn cười nói: “Uống rượu xong hẳn nói sau vậy! Ta còn có vài lời không thể tiết lộ ra ngoài.”

Hai huynh đệ Lý Thừa Hoành nhìn nhau một hồi như thể thấu hiểu, tên Dương Quốc Trung này không việc gì chắc chắn không ghé điện Tam Bảo! Nghĩ thông điểm này. không khí trong phòng bỗng trở nên nặng nề. không còn thoải mái như lúc ban đầu.

Lý Thừa Hoành rót một ly rượu cho Dương Quốc Trung cười nói: “Tuy lão đệ bị biên đi chức tướng quốc, nhưng đã gọi quen bao nhiêu năm rồi, nên vẫn cử gọi là tướng quốc vậy. Ta biết tướng quốc đến phủ thăm ta nhất định là có việc chính sự. thôi thì ngươi cứ nói thẳng, chúng ta quen biết bao nhiêu năm nay, nên ngươi cũng không có gì phải ngại cả!”

Dương Quốc Trung nốc cạn ly rượu trên tay, nói: “Ta đến là để nhắc nhở các ngươi một việc, Lý Khánh An đã được phong làm hữu thừa tướng, không bao lân nữa hắn sẽ hồi Kinh làm tướng quốc. Lý Khánh An đến sẽ là lúc cơn ác mộng của các ngươi bắt đầu!”

“Lời này của Dương tướng quốc có phần hơi quá rồi đấy!” Lý Thừa Ninh bên cạnh chen miệng.

Lý Thừa Hoành khoát khoát tay với huynh đệ, xong hắn lại rót đầy ly cho Dương Quốc Trung, trẫm áọng nói: “Tướng quốc xin cứ tiếp tục nói, vì sao Lý Khánh An đến lại là lúc bắt đầu cơn ác mộng của bọn ta?”

Dương Quốc Trung lắc lắc đầu nói: “Xem ra các ngươi đều không mấy quan tâm việc tại An Tây, Lý Khánh An đã làm gì ở An Tây?”

Hắn lại một hơi nốc cạn ly rượu, mắt vẫn chăm chú nhìn ly trên tay nói: “Lúc ở An Tây, Lý Khánh An đã ban chế hạn điền hạn nô, thủ đoạn của hắn không biết lợi hại hơn Lý Dự gấp bao nhiêu lần. Ai dám kháng lệnh lần đầu cảnh cáo, cho thời hạn sửa đối, nếu đến hạn vẫn không sửa thì sẽ phạt gậy đánh chết. Căn cứ theo nguồn tin của ta biết, cả năm ngoái. phú hộ quá hai lần vi phạm lệnh hạn điền cấm nô bị tố giác mà đánh chết tổng cộng là một trăm năm mươi mốt người. Người trốn ra khỏi An Tây tổng cộng là bốn trăm bốn mươi sáu hộ, nhưng điền sản nhà cửa đều bị tịch thu hết. Người như thế này sắp tới sẽ đám nhiệm chức hữu thừa tướng của Đại Đường. các ngươi không nhẽ không thấy sợ sao?”

Anh em Lý Thừa Hoành ít nhiều cũng có nghe phong phanh một số tin, chỉ là họ không có được con số chính xác như của Dương Quốc Trung. Giờ nghe Dương Quốc Trung thông kê, hai người họ há hốc mồm nhìn nhau mà không thốt lên được lời nào.

Dương Quốc Trung liếc họ một phát, xong lại tiếp tục nói: “Lý Dự sỡ dĩ chịu để Lý Khánh An đảm nhiệm chức hữu thừa tướng tuyệt không phải do hắn đã chiến thắng An Lộc Sơn. mà do hai người họ có cùng một mục tiêu. Đó là làm thịt các ngươi như làm thịt những con cừu béo tốt. Lý Khánh An tất nhiên sẽ điều quân An Tây vào Quan Trung, kỳ thực chẳng cần đợi bao lâu nữa thôi. Trong tay Lý Khánh An giờ đã có vài vạn quân, nếu như ta đoán không sai, thì trong vòng ba đến năm ngày, đại quân của hắn chắc chắn sẽ vào Trường An. Vậy lúc ấy liệu các ngươi còn chạy đâu cho thoát được nữa?”

Mắt Lý Thừa Hoành lộ vẻ sợ hãi. Lúc này, Lý Thừa Ninh không còn nhẫn nhịn được nữa. hắn đập mạnh lên bàn nói: “Việc không thể đợi chờ thêm nữa. chúng ta nhất định phải xử lý tên Lý Dự này càng sớm càng tốt. ủng hộ tiên đế lên ngôi lại mới được!”

Lý Thừa Hoành khẽ giọng khiển trách: “Tam đệ, không được nói bậy!”

Dương Quốc Trung vừa vuốt râu vừa cười nói: “Kỳ thực lần này tam vương gia đã nói đúng!”

Lý Thừa Hoành ngỡ ngàng: “Dương tướng quốc thật sự muốn diệt Lý Dự ư?”

“Không phải ta muốn khử hắn đi, mà chỉ tại ta không có bản lành này. Ta giờ chỉ là Dư Châu tư mã. hai ngày nữa ta sẽ phải đến đó nhậm chức, chỉ là ta không thể nào nuốt trôi được cục tức này, nên ta mới đến nhắc nhở các ngươi. thời gian của các ngươi đã không còn nhiều nữa!”

Lý Thừa Hoành trẫm ngâm một hồi lâu mới nói: “Cho dù muốn giết Lý Dự đi chăng nữa thì chúng ta làm gì có cơ hội!”

“Không! Có một cơ hội đấy!”

Mắt của Dương Quốc Trung nheo lại. hắn cười nham hiểm nói: “Không phải là ngày mốt Lý Dự phải đi hoàng trang một chuyến ư?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.