Thiên Hạ 2

Chương 49: Q.2 - Chương 49: Đêm Trước Phong Thưởng (hạ)






“Ty chức An Lộc Sơn. đặc biệt khiêng nghiệt tử nhận tội với tướng quốc!”

An Lộc Sơn đứng trong đất tuyết, hướng về phía cửa lớn Phủ đệ Lý Lâm Phủ gập người thật sâu thi lễ, bên cạnh đó trong băng tuyết, cái nạng gánh Lý Khánh Tự đặt ở một bên. mấy viên thị vệ bảo hộ ở tả hữu hai bên. Truyện "Thiên Hạ "

Một người canh cửa dường như đã được căn dặn từ trước, không đi thông báo đã chạy xuống nói: “An đại tướng quân, tướng quốc nhà ta chưa hồi phủ, ngài bữa khác quay lại đi!”

An Lộc Sơn sững người, hắn đương nhiên biết Lý Lâm Phủ đã trở về, người giữ cửa không đi thông báo đã chạy đến cự tuyệt, có thể thấy Lý Lâm Phủ là biết minh hôm nay sẽ đến nên trước đó đã sắp xếp ổn thỏa.

An Lộc Sơn trong lòng chợt hoảng loạn, không lẽ Lý Lâm Phủ thật sự muốn mượn cơ hội này để trừ khử minh? Hắn không dám đi. chỉ đành nói với người giữ cửa: “Nếu tướng quốc vẫn chưa về. ta đành đợi thêm chốc lát.”

Nói xong, hắn lẳng lặng lấy một nén vàng nhét cho người giữ cửa: “Tướng quốc nếu trở về, vô cùng hi vọng thông báo một tiếng.”

“Không! ! Tôi không thể nhận.”

Tay người giữ cửa giống như bị lửa làm bòng vậy, bỏ nén bạc lại liền chạy về trong cửa. An Lộc Sơn sững người nhìn vào nén vàng trong đất tuyết, thầm thở dài: “Ngay cả người giữ cửa cũng bắt nạt ta ư?”

Thời gian từ từ trôi qua 1 canh giờ, trong tướng quốc Phủ vẫn không hề có tin tức gì. An Lộc Sơn thân hình mập mạp trên trán đã mồ hôi đầm đìa. hai bắp chân run rẩy, nhìn thấy sắp không đứng nối nữa. lúc này một viên thị vệ tiến lên hồi hộp nói: “Trời băng đất tuyết, tiểu tướng quân e là sắp không chịu nổi nữa.”

An Lộc Sơn nhìn con trai một cái. cắn răng nói: “Đều là thằng nghiệt chướng này gây vạ. chết đi càng tốt.” Truyện "Thiên Hạ "

Vào lúc này, cửa hông Phủ tướng quốc mở ra. thư đồng của Lý Lâm Phủ đi ra. trong lòng An Lộc sơn hồi hộp cực kỳ, vội nói: “A ca. có tin gì của tướng quốc không?”

“An đại tướng quân, tướng quốc nói rồi. sau này phải quản thúc con cái thuộc hạ nghiêm ngặt. phải đặt tâm tư minh lên việc biên phòng nước nhà. việc này chỉ cần quân An Tây không truy cứu. ngài có thể rộng lượng một lần. ngày mai đại tướng quân viết một phần thư cam kết. là có thể đến huyện nha hủy án rồi.”

An Lộc Sơn mừng rỡ, gập người liên tục nói: “Vâng! Vâng! Vâng! Ta nhất định nghiêm khắc quản thúc mọi người, tuyệt đối không gây rắc rốc cho tướng quốc nữa.”

Nhận được tin tức của Lý Lâm Phủ, An Lộc Sơn đã nhẹ nhòm cả người, hắn vẫy tay, đem theo con trai vội vã đi về.

Trong Đại Minh Cung đâu đâu cũng là rương lồng gói đồ, nhìn vô cùng bừa bộn. Qua một khoảng thời gian nữa. thánh thượng và quý phi sẽ phải di dời đến ở trong Hưng Khánh Cung, ai cũng bận rộn.

Lý Ngọc Hoàn chính thức phong làm quý phi từ năm kia. Lý Long Cơ không có

hoàng hậu. nàng chính là người đứng đầu lục cung. Từ tháng giêng năm 29 Khai Nguyên, sau khi nàng vào cung xuất gia làm nữ đạo sĩ. đã vào ở Đại Minh Cung 7 năm ròng rã. nàng bắt đầu càng lúc càng không thích Đại Minh Cung nữa, đặc biệt là tòa cung điện này cứ làm cho nàng nhớ lại năm tháng xa xưa.

Nàng từ từ bước đến một cái rương to, chợt khẽ nhíu đôi mày thanh tú. chỉ vào lục ngọc khánh trong rương nói với hai cung nữ: “Cái khánh này đừng vội cất đi. mấy ngày này ta còn phải dùng.”

“Vâng!” Cung nữa lại lấy lục ngọc khánh trong rương để ra ngoài.

“Tử muội, tại sao muội lại không muốn ở Đại Minh Cung nữa?”

Sau lưng vọng lại một tiếng cười ngân vang, một thiếu nữ mặc chiếc váy lục la đi lại. nàng dung nhan tú lệ. mày ngài khẽ điểm. trên mặt không đế tí phấn son nào, đây chính là người chị thứ ba của Dương Ngọc Hoàn Dương Hoa Hoa. nàng trưa hôm qua mới vừa đến Trường An.

Dương Ngọc Hoàng thích người chị thứ ba này của mình nhất, nàng thân mật kéo tay Dương Hoa Hoa cười nói: “Tam tỷ mau ngồi xuống.”

Hai người ngồi xuống dưới giường, Dương Ngọc Hoàn khẽ thở dài nói: “Đại Minh Cung quá lớn quá trống trải, một hoa viên cũng phải đi nửa canh giờ, sống ở đây, trong lòng cũng trống rỗng, muội không thích, muội thích sự tinh tế trang nhã của Hưng Khanh Cung.”

“Ta lại rất thích Đại Minh Cung, ta thích khí thế hùng vĩ. phú lệ đường hoàng của nơi đây.”

Dương Hoa Hoa đứng dậy xoay một vòng. chỉ vào 36 hạt dạ minh châu tòa sáng lấp lánh trên mái vòm. cười vui nói: “Chỉ vì 36 hạt dạ minh châu này thôi, là ta cũng muốn ở đây dài dài. tử muội, dù sao để trống cũng tiếc, muội nói với thánh thượng giữ lại cho ta một tiêu cung điện ở Đại Minh Cung, có được không?”

“Tam tỷ tại sao không trực tiếp đến tìm trẫm?”

Không biết lúc nào, Lý Long Cơ cười ha hả xuất hiện sau lưng các nàng. Dương Ngọc Hoàng vội đứng dậy thi lề: “Thần thiếp tham kiến bệ hạ!”

“Trẫm đã nói nhiều lần rồi. sau này đừng gọi bệ hạ. trong cung gọi Tam Lang, trẫm cảm thấy thân thiết một chút.”

“Vâng! Thần thiếp xin ghi nhớ.”

Lý Long Cơ lại quay lại cười nói với Dương Hoa Hoa: “Trẫm nhớ mấy ngày sau là sinh nhật của tam tỷ, có cần trẫm tổ chức cho tam tỷ một lần không?”

“Đa tạ mỹ ý của hoàng thượng.”

Dương Hoa Hoa trong lòng mừng thầm, có thánh thượng ra tay, lễ mừng thọ này sẽ trở nên giá trị, nhưng sắc mặc nàng không biểu lộ ra ngoài. lùi một bước ngại ngùng thấp giọng nói: “Ban nãy thần thiếp nói càn. xin thánh thượng chớ trách!”

Lý Long Cơ không để ý vẫy tay nói: “Đại Minh Cung vốn dĩ là cung điện của trẫm. thực ra cho nàng một tòa cũng không sao, chỉ là không hợp lễ nghi, hơn nữa đại thần trong triều cũng khó ửng phó, vậy đi! Trẫm tặng tam tỷ một tòa nhà lớn. là nơi ở xưa của Thái Bình công chúa, chẳng kém gì so với hoàng cung, xem như lễ mừng thọ của trẫm cho tam tỷ.”

Dương Hoa Hoa mừng đến mày nở mắt cười, lẳng lặng đưa một làn thu ba cho Lý Khánh An. cười điệu đã nói: “Đa tạ hoàng thượng muội phu ban thưởng.”

Dương Ngọc Hoàng thấy tam tỷ cử chỉ lả lơi. trong lòng có chút không vui. bèn chuyển đề tài cười nói: “Tam Lang, mấy ngày nay người hình như rất vui. đó là do đâu?”

“Trẫm rất vui. hai hôm trước nhận được chiến báo An Tây, quân An Tây của trẫm đã giành được Tiểu Bột Luật, từ khi trẫm đăng cơ, Tiểu Bột Luật đã bị thất thủ. không ngờ 35 năm sau cuối cùng đã giành trở về. trẫm làm sao mà không vui được?”

Lý Long Cơ vô cùng phấn khích: “Tướng sĩ quân An Tây có công đã tiến kinh, ngày mai ở Hàm Nguyên Điện trẫm phải gia thường họ thật tốt.”

“Thánh thượng. đám quan binh quân An Tây kia. trưa hôm qua lúc thiếp tiến kinh ở ngoài cửa thành cũng đã gặp mặt. quả thật rất thú vị!” Dương Hoa Hoa ở bên cạnh xen vào cười nói.

‘Thú vị?” Lý Long Cơ có chút kỳ lạ. bèn cười hỏi: “Họ đã làm việc gì lại khiến tam tỷ cảm thấy thú vị?”

“Có một người Hồ râu xồm cứ muốn lấy lòng thiếp, còn có một người gọi là Lý Thất Lang. không có tý gì thương hoa tiếc NGỌC, lại bắn một mũi tên giết chết vị công chúa Thổ Phồn nghe nói là xinh đẹp vô cùng.”

“A!” Dương Ngọc Hoàn kêu lên một tiếng thất thanh, nhẹ bịt miệng lại: “Một mũi tên bắn chết công chúa, đó quá đáng sợ rồi.”

Lý Long Cơ lại khẽ nhíu mày, hắn nhớ trên sớ tấu nói là. công chúa Thổ Phồn là từ trên cầu mây rơi xuống khe suối sâu mà chết, không hề nói là bị bắn chết, rốt cuộc là như thế nào?

Hắn lập tức quay đầu nói với một viên hoạn quan: “Tức tốc đi ngự thư phòng của trẫm. đem chiến báo của Cao Tiên Chi đến đây.”

Hoạn quan phóng đi rất nhanh, chẳng bao lâu sau. hắn lấy về một cuốn quân báo, Lý Long Cơ đón lấy, trực tiếp lật trang thử tư, chỉ thấy phía trên viết: “Công chúa Thổ Phồn lao đến cầu mây, quân Đường đuổi tới. viện binh Thổ Phồn cũng đến. khe suối gió mạnh, công chúa Thổ Phồn lao xuống khe suối tử vong, quân Đường sau đó chặt đứt cầu mây...” Truyện "Thiên Hạ "

Dương Hoa Hoa và Dương Ngọc Hoàn cũng áp lại gần xem. Dương Hoa Hoa đột nhiên nói: “Tử muội, muội đã thấy gì chưa, đoạn này có vấn đề.”

“Có vấn đề gì?” Dương Ngọc Hoàn không hiền hỏi nói.

“Người viết báo cáo này rất xảo quyệt, hắn sợ viết lời giả dối có tội khi quân, nhưng lại không muốn nói thật, nên diễn đạt qua loa. nói cái gì khe suối gió mạnh, làm cho người ta cảm thấy công chúa Thổ Phồn là bị gió núi thổi rơi xuống, nhưng thực tế gió khe suối chẳng có tí liên quan gì đến cái chết rơi của công chúa Thổ Phồn, hắn hoàn toàn không viết tại sao công chúa Thổ Phồn lại rơi xuống vực? Không cần nói nữa. chắc chắn là bị tên Lý Thất Lang đó một tên bắn chết.”

“Rất có khả năng này, tướng lĩnh lập công cầu đứt chính là tên Lý Khánh An.” Lý Long Cơ tự lẩm bẩm một mình.

“Không phải là rất có khả năng, chắc chắc là vậy, bởi vì tên râu xồm nói vuột miệng, các vị quân quan khác đều rất tức giận.”

Lý Long Cơ trầm ngâm một lát. mỉm cười nói: “Trẫm cũng rất muốn xem tên Lý Thất Lang không có tí gì thương hoa tiếc ngọc này, hắn trông như thế nào?”

“Trên trán hắn…” Dương Hoa Hoa ngập ngừng, nàng cười yêu kiều nói: “Tên Lý Thất Lang này quả thật xuất chúng, chi bằng thánh thượng ngày mai hãy tự mình xem xem.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.