Thiên Hạ 2

Chương 497: Q.12 - Chương 497: Điều kiện họ An






Nghiêm Trang khẽ vuốt chòm râu sơn dương, trầm tư trong chốc lát, bèn nói: “Ta muốn xác nhận một chuyện, Kim Ngộ vệ thật sự là đến ngăn chặn quân đội của An Lộc Sơn sao?”

“Vâng!” Hồ Vân Bái chắc chắn nói: “Bọn ta đã thẩm vấn rõ ràng rồi, Kim Ngộ vệ quả thật là phụng mệnh đến ngăn chặn người của An Lộc Sơn, bọn họ là muốn nửa đường cướp đi Dương phu nhân, nhưng nghe nói sau khi người của An Lộc Sơn thất bại, bọn họ bèn động thủ giết người, tổng cộng đã giết ba mươi bảy người, bọn họ là muốn che đậy dụng ý thật sự, nhìn có vẻ là giúp đỡ bọn ta, nhưng Nam tướng quân không mắc mưu.”

“Ừm! Vậy thì thú vị rồi đây!”

Nghiêm Trang cười nói: ‘Hai người này bề ngoài là đã kết minh, nhưng sau lưng lại đấu đá lẫn nhau, việc này thật ra lại là một cơ hội, nếu thiết kế tốt, có thể tháo dở minh ước của bọn họ.”

“Ý của tiên sinh là nói, để An Lộc Sơn biết được chân tướng?”

“Là như vậy!”

Nghiêm Trang đứng dậy, đi được hai bước, lại cười nói: “Vậy đi, ngươi lập tức đi về nhanh, từ trong tù binh của An Lộc Sơn tìm một số người, cũng đừng ở ngay trước mặt của bọn họ, nhưng phải để cho họ nghe thấy, thẩm vấn Kim Ngộ vệ một lần nữa, sau đó tìm một cơ hội đề hai người trong số đó chạy thoái, hãy nhớ lấy, đừng làm quá lộ liễu, phải đế cho bọn họ cảm thấy thật sự là may mắn chạy thoát, mà cũng không phải là cố ý để hai người họ nghe thấy, ngươi chắc là hiểu ý của ta.”

“Ta hiểu rồi, ta sẽ đi sắp xếp ổn thỏa, vậy Kim Ngộ vệ và những người còn lại của An Lộc Sơn an bài ra sao?”

“Kim Ngộ vệ đợi sau khi giám quốc đến cầu tình, có thể toàn bộ thả đi, còn phải chữa thương cho bọn họ, nhưng người của An Lộc Sơn phải toàn bộ xử tử, nhưng phải để An Lộc Sơn biết được, như vậy mới có thể thành công ly gián quan hệ giữa bọn họ với nhau, Hồ tổng quản hiểu rõ chưa?”

Hồ Vân Bái bừng tỉnh đại ngộ, quả không hổ là đệ nhất mưu sĩ An Tây, quả nhiên cao minh a!

“Đa tạ tiên sinh, ta đây cáo từ ngay đây.”

Nghiêm Trang cười nói: “Đi đi! Chịu vất vả một chút, có lẽ việc này sẽ ảnh hưởng đến toàn đại cục, mai này đại tướng quân nhất định sẽ trọng thưởng các ngươi.”

Thần sắc oai phong tự tin vào Trường An của An Lộc Sơn mấy tháng trước giờ đã tan biến sạch, Trời vừa mới sáng thì bèn có tin nối đuôi nhau ập đến, Hai trăm quân tinh nhuệ của hắn bị mất sạch, hai tên binh sĩ may mắn trốn thoát đã mang lại chân tướng sự tình về cho hắn, Kim Ngộ vệ trốn sau lung bọn họ hạ độc thù để giữa đường cướp Dương quý phi, được biết bọn họ đã hành động thất bại bèn ra tay trừ khử, Nếu không có chúng ngăn chặn và giết người giữa đường, trong hai trăm người chí ít có sáu bảy chục người có thể trở về được.

Lần này An Lộc Sơn đã giận thật sự, nhưng cũng chỉ là sự phẫn nộ không lời, là sự phẫn nộ của kẻ bị người đâm nhát đao sau lung, Hắn chẳng ghi hận gì Thiên Ngưu vệ, vì hắn và An Tây quân vốn dĩ đã là tử địch. Quân An Tây giết tất cả thủ hạ của hắn, hắn cũng chẳng lấy gì làm lạ, nếu như là hắn, hắn cũng sẽ giết sạch quân An Tây, nhưng Kim Ngộ vệ lại khác, bọn chúng là quân của minh hữu với hắn, dấu mực ký kết minh ước đến nay còn chưa kịp khô mà bọn chúng đã động thủ, Không nhẽ Lý Hanh tối qua không chịu gặp mình là vì hắn không có mặt mũi gì gặp mình, là do trong lòng hắn có tật rụt rịch không dám gặp?

Nếu như nói việc này không phải do Lý Hanh thụ ý, có đánh chết An Lộc Sơn hắn cũng chẳng tin, không lẽ đây chính là đấu tranh chính trị, bề mặt thì liên minh, như đằng sau lại giấu cả bụng dao găm? An Lộc Sơn đã hiéu đấy chính là phong cách của Lý Hanh, từ hành vi dám giết cả con trai mình của hắn mà xem thì An Lộc Sơn hắn có đáng là gì?

Dù cho An Lộc Sơn đã chịu đả kích trầm trọng, nhưng đòn chí mạng cuối cùng lại ập đến lúc trời sáng. Hắn nhận được tin Lý Hanh và Trần Huyền Lễ đã đến bái phỏng quân nha Thiên Ngưu vệ, năm trăm Kim Ngộ vệ đã toàn bộ được phóng thích, mỗi người còn được uống rượu giải kinh, vui vẻ đi về, nhưng còn ba mươi mấy thủ hạ của hắn lại toàn bộ bị trảm thủ, đầu người vẫn còn treo trong phường Hoài Viễn.

Lúc này An Lộc Sơn đã phẫn nộ đến cực độ, hắn cũng chẳng chọn lựa giữ im lặng đến cùng, mà quyết định sẽ bộc phát ra, Một khắc giờ sau, An Lộc Sơn nhanh chóng thu thập hành trang, dưới sự hộ vệ của vài trăm thân binh rời khỏi phủ đệ của mình.

An Lộc Sơn rình rang ra thành, đội ngũ vài trăm người của hắn hiên ngang rời thành từ đại lộ Chu Tước đã làm chấn động cả Trường An. Xe ngựa của An Lộc Sơn được ba trăm thân binh bao vây xung quanh, rèm xe kéo kín mít, không ai nhìn rõ được tình hình bên trong, Hai bên đại lộ Chu Tước đứng đầy người đi đường hóng chuyện, chốc chốc lại có người dùng trứng thối ném về phía xe ngựa, người dân tuôn lời nguyền rủa cũng không ít.

Dù cho không được dân chúng yêu mến, nhưng đội xe của An Lộc Sơn vẫn từ từ thẳng tiến phảng phất như đang chờ đợi điều chi.

Tin An Lộc Sơn rời khỏi Trường An cũng đã truyền đến tai Lý Hanh trong thời gian đầu tiên, Lý Hanh lúc này đã nếm được mùi bị Thiên Ngưu vệ không giúp mà còn ném đá xuống giếng, Thiên Ngưu vệ một mặt rầm rang phóng thích binh sĩ Kim Ngộ vệ, mặt khác lại giết chết người của An Lộc Sơn, Đây chẳng khác nào thêm dầu vào lửa, đun nấu thêm cho mâu thuẫn giữa hắn và An Lộc Sơn.

Dù cho Lý Hanh đã biết rõ việc này đã bị Thiên Ngưu vệ lợi dụng, nhưng hắn cũng chăng muốn vì thế mà thay đổi gách lược, Việc An Lộc Sơn ra đi cũng là trong dự liệu của hắn, An Lộc Sơn từ từ mà đi, chính là để đợi hắn đến đàm phán, đợi hắn sẽ nhượng bộ, và cũng có thể nói cái đuôi của An Lộc Sơn cuối cùng cũng lòi ra.

“Ngươi đi một chuyến giúp ta!”

Lý Hanh quay sang nói với Lý Phụ Quốc hoạn quan tâm phúc của mình: “Ngươi nhớ là thái độ phải cung kính hạ mình chút, và thành khẩn một chút, xin hắn nhất định đừng đi đâu cả, ở lại Kinh thành, rồi nghe thứ hắn đặt điều kiện gì.”

“Lão nô xin tuân lệnh!”

Lý Phụ Quốc tức tốc lui xuống thi hành, lúc này Lý Hanh mới từ từ đi đến bên cửa sổ, Hắn nhìn về phía đại lộ Chu Tước, mắt không khỏi lộ ý cười mỉa mai, Đúng, tất cả mọi người đều mượn cớ nổi cơn, cả An Lộc Sơn cũng thế, hắn rất muốn biết rốt cuộc mục đích vào Kinh thật sự của An Lộc Sơn là gì!

Lúc xe ngựa của An Lộc Sơn đã đi đến gần Minh Đức môn đã bị Lý Phụ Quốc chạy vội đến đuổi kịp.

“An đại soái! Đại soái xin dừng bước!”

Giọng Lý Phụ Quốc cao vang nghe có vẻ càng vội vã, trong xe ngựa An Lộc Sơn nhếch miệng cười đắc ý, Hắn biết Lý Hanh chắc chắn sẽ cho người đuổi theo, hắn sẽ không để mình ra đi như thế, các tiểu tiết làm sao đối phó Lý Khánh An hai người họ vẫn chưa bàn kỹ, Lý Hanh làm sao lại chịu đề hắn về? An Lộc Sơn vào Kinh đã gần ba tháng, cũng là lúc nên lật tẩy nói rõ.

“Đừng dừng lại, tiếp tục đi!” An Lộc Sơn khẽ giọng ra lệnh.

Xe ngựa của hắn lại tiếp tục từ từ thẳng tiến, Lúc này, Lý Phụ Quốc đã đuổi theo kịp, hắn phóng vội đến bên cửa xe thở hồn hển nói: “Đại soái, xin hãy đi chậm lại một bước, lão nô có lời muốn nói.”

Xe ngựa cuối cùng cũng dừng lại, rèm cửa sổ được kéo lên, hé lộ bản mặt to tròn to như quả bí đỏ của An Lộc Sơn, và cặp mắt nhỏ xíu gần như bị thịt lắp hết, hắn chậm rãi nói: “Là ngươi có lời muốn nói, hay là giám quốc điện hạ có lời gì muốn chuyển?”

“Là lời của giám quốc điện hạ muốn nói, lão nô chỉ là đi chuyển lời giúp người.”

“Nói đi! Hắn có lời gì muốn nói?”

Lý Phụ Quốc lập tức nhảy xuống ngựa, hắn hạ mình cúi người trước xe ngựa nói: “Đại soái, giám quốc điện hạ bọn ta nói, hôm qua có người cố tình ly gián quan hệ giữa hai người, xin điện hạ tuyệt đối đừng để trúng gian kế của kẻ có tâm, hủy hoại quan hệ hữu hảo hai bên, mời đại soái đi theo lão nô về gặp người, có việc gì còn thương lượng!”

“Đừng việc gì cũng đồ lên đầu người khác, có trúng phải gian kế hay không tự bản thân ta biết, hãy chuyển lại lời ta cho điện hạ, ta rời Trường An không liên quan gì việc tối qua, chẳng qua là ta không thấy được thành ý của giám quốc điện hạ, nên ta quyết định trở về Phạm Dương; Lý công công, mời về! ”

“Đừng! Đừng! Đừng!”

Lý Phụ Quốc khoát tay liền liền, “An đại soái vạn vạn đừng nói lời giỗi hờn như thế, xin hãy nghe một lời của lão nô, giám quốc điện hạ tuyệt không phải không có thành ý, ngược lại, điện hạ vô cùng có thành ý nên mới lệnh cho nô tài đến để đuổi theo đại soái, Nếu không phải vì bệnh thể chưa khỏi hẳn, điện hạ nhất định sẽ đích thân đến gặp đại soái, xin đại soái tuyệt đối đừng bỏ về vội, hãy theo nô tài về, mọi việc còn có thể thương lương.”

“Thế ư? Vậy ta có thể đề ra một yêu cầu nho nhỏ không? Để thứ xem thành ý của điện hạ đến đâu, nếu hắn thật sự có thành ý thì ta ắt sẽ còn quay lại.”

“Xin đại soái cứ nói!”

An Lộc Sơn lúc này mới từ tốn nói: “Ta hiện đã là Đông Bình quận vương, trong chư hầu các nơi thì ta cũng chi sắp hàng đệ nhị, vậy lúc nào thì ta vào được hàng đệ nhất thì ta sẽ tin thành ý của điện hạ.”

An Lộc Sơn cuối cùng cũng chịu rao giá của mình, hắn muốn từ quận vương thăng thêm một bậc, còn có được hay không thì đấy là vấn đề mà Lý Hanh phải suy nghĩ, Nói xong, An Lộc Sơn bèn khoát ta hạ lệnh: “Xuất phát!”

Xe ngựa lại một lần nữa khởi động, lần này Lý Phụ Quốc không còn đuổi theo nữa, hắn chằm chằm dõi theo xe ngựa từ từ ra khỏi Minh Đức môn, trong lòng hắn không khỏi ngẫm đi ngẫm lại lời của An Lộc Sơn mà cười khổ, Từ quận vương lên thân vương, các bước ngoặc này của An Lộc Sơn sao mà rộng thế.

“Cái gì?”

Lý Hanh quay phắt người lại, hắn trợn tròn mắt như không thể tin được, “Ý ngươi nói là hắn yêu cầu được làm thân vương?”

Lý Phụ Quốc sắc mặt khó xử nói: “Đúng! Ý An Lộc Sơn là thế, hắn chê mình chỉ mới được làm quận vương, muốn được bằng vai bằng vế cùng Lý Khánh An, cũng muốn làm thân vương, điện hạ, đây chắc là mục đích thực sự cho chuyến vào Kinh lần này của An Lộc Sơn.”

“Tốt lắm! Tốt lắm!”

Lý Hanh giận quá thành cười, nói: “Lần này hắn muốn làm thân vương, vậy lần sau nữa thì sao? Có phải hắn còn muốn làm cả hoàng đế ư?”

Lúc này Lý Hanh hình như nghĩ ra điều gì, hắn lập tức chạy đến trước giá gách lục lội một hồi, chẳng mấy chốc bèn tìm thấy bảo sao của tấu chương, là thư đản hạch mà Hà Bắc giám sát ngự sử Lý Lạc nửa năm trước đã dâng lên, trong tấu chương đã đản hạch An Lộc Sơn có lòng bắt trung, hắn giả vờ đảo bia đá của Yến vương tại Phạm Dương.

“Quả nhiên như thế!” Lý Hanh lầm ba lẩm bẩm nói.

Dã tâm của An Lộc Sơn thì ai ai cũng thấy, nhưng rốt cuốc hắn muốn dùng phương thức gì để thực hiện dã tâm mình thì khó mà phán đoán được, nhưng giờ hắn đã tự bộc lộ ý đồ muốn làm thân vương, vậy mưu đồ bước tiếp theo của hắn cũng đã quá rõ.

Từ tình hình trước mắt mà thấy An Lộc Sơn tạm thời còn chưa dám tạo phản làm loạn, có do thám bại tại Quan Nội Đạo khiến ý đồ công khai tạo phản của hắn bị đả kích mạnh, nên hắn đã phải thay đổi gách lược, dùng phương thức cất đất đề từng bước thực hiện dã tâm, Yến vương chẳng qua là bước thứ nhất, từ việc nửa năm trước phá hiện thạch bi Yến vương xem ra kế hoạch của An Lộc Sơn rất ư là chặt chẽ, hơn nữa còn tính toán kỹ càng từng đường đi nước bước, Phát hiện thạch bi Yến vương, hắn đã có được ý trời, sau đó chính là vào Kinh thành tìm đường để triều đình sắc phong tước Yến vương cho hắn, đây mới là mục đích thực sự hắn vào Kinh. Nếu không thể đạt được mục tiêu, vậy sau khi về hắn nhất định sẽ tự phong Yến vương, sau đó đợi chờ thời cơ triều đình hỗn loạn sẽ xuất binh để bức ép triều đình thừa nhận.

Lúc ấy, e rằng phạm vi cai quản của An Lộc Sơn sẽ không chỉ có mỗi Phạm Dương.

Trong lòng Lý Hanh hiểu rõ, hắn cần phải có một quyết định rõ ràng, An Lộc Sơn rốt cuộc là có lợi hay hại với hắn, Trong hơn hai tháng mà An Lộc Sơn vào Kinh đến nay, hắn vẫn rất cẩn thận trong mối quan hệ với An Lộc Sơn, từng bước đi đến đồng minh với hắn, Lý Hanh hi vọng quân đội của An Lộc Sơn có thể giúp hắn ghìm lại bành trướng thế lực của Lý Khánh An, nhưng từ biểu hiện của An Lộc Sơn bây giờ, Lý Hanh rất thất vọng, Hai trăm binh tinh nhuệ của An Lộc Sơn chi thế đã chết trong tay Thiên Ngưu vệ, còn bản thân hắn gặp phải Thiên Ngưu vệ cả cú rấm cũng không dám đánh, mà phải lập tức thu thập hành trang trở về Hà Bắc.

Trong đấy tất nhiên còn có cả nguyên do là An Lộc Sơn muốn kỳ kèo trả treo với mình, nhưng cũng có yếu tố khiếp đảm quân An Tây trong đó, hắn sợ quân An Tây về sau sẽ đến tính sổ mình, Lý Hanh thấy mình quả không nhìn lầm An Lộc Sơn, An Lộc Sơn quả thực rất sợ quân An Tây, như thế thì hắn làm sao dám trông mong An Lộc Sơn sẽ đi áp đảo Lý Khánh An giúp minh?

Vừa nghĩ thông điểm này Lý Hanh bèn có quyết định, hắn rút ra một thé kim bài giao cho Lý Phụ Quốc nói: “Ngươi hãy mau đưa kim bài này cho Trần Huyền Lê, nói với hắn là dù sống hoặc chết đi chăng nữa cũng không thể để An Lộc Sơn rời khỏi Quan Trung!”

Xe ngựa của An Lộc Sơn từ khi rời khỏi thành Trường An từ từ tăng tốc, kỳ thực An Lộc Sơn cũng đang đặt cược, hắn đang cược liệu Lý Hanh có thể chấp nhận điều kiện mình đề ra không, thuyết phục Chính sự đường sắc phong hắn làm Yến vương, dẫu sao trong tay hắn còn có đại quân mấy mươi vạn, chỉ có hắn mới là đối thủ duy nhất của Lý Khánh An, nên Lý Hanh chắc chắn phải ý trọng hắn, nhưng mật khác An Lộc Sơn cũng biết, nước cờ này phải mạo khá nhiều hiém, một khi Lý Hanh không chấp nhận điều kiện hắn, vậy Lý Hanh sẽ rất có khả năng quay đầu lại hạ thủ với hắn.

Vì thế An Lộc Sơn cũng rất ư lo sợ, đi chưa được hai mươi dặm thì mưu sĩ Cao Thương và đại tướng Sử Tư Minh phía hắn mới dẫn quân đến hội tập cùng hắn, Bây giờ trong tay hắn đã có bảy trăm người, khiến lòng hắn mới hơi hơi an tâm phần nào.

“Đại soái, thuộc hạ cảm giác không hay lắm!” Mưu sĩ Cao Thượng thúc mã đi đến bên cạnh cửa sổ xe hắn nói.

“Tiên sinh có phát hiện gì ư?”

Cao Thượng lòng đầy lo lắng nói: “Nếu như Lý Hanh có thành ý thực sự, hắn chắc chắn sẽ đích thân đến giữ chân đại soái mới đúng, nhưng hắn lại chỉ phái một hoạn quan tâm phúc đến, đây chẳng phải có ý muốn mê hoặc đại soái sao?”

An Lộc Sơn trầm tư một hồi, quả thực rất có khả năng này. Hắn cũng rất hiểu rõ Lý Hanh, có tên cả con trai mình còn dám giết này thì có gì hắn không dám cơ chứ. Lúc này trong lòng hắn bắt đầu hồi hộp, vội vã hỏi: “Vậy chúng ta có phải vẫn đi theo gách lược ban đầu chứ?”

Từ lúc rất sớm họ đã từng thương lượng đường rút, nếu họ và Lý Hanh đảm phản chẳng thành, Lý Hanh chắc chắn sẽ động sát cơ, lúc này họ sẽ đi từ hướng tây, đi tây bộ Quan Trung mà Lý Khánh An không chế, rồi đi Quan Nội Đạo hà, hay lấy đường Hán Trung.

Cao Thượng lắc lắc đầu, “Điện hạ, từ cử động của tối qua Thiên Ngưu vệ mà xem, Thiên Ngưu vệ nhất định đã có cánh giác, không thể đi từ hướng tây nữa, chúng ta phải tìm đường khác thôi.”

“Vậy tiên sinh có đối sách gì không?”

“Có! Chúng ta đi đường thủy.”

Quan viên hà vận hét to một tiếng, thuyền nhỏ của họ từ từ tiến sát gần thuyền hoa, hỏi: Thuyền này đi đâu đó?”

Giữa một đám thuyền hàng mà lại xuất hiện chiếc thuyền hoa quả thật gây chủ ý người khác, trong thuyền hoa còn có mười mấy người gia bộc trẻ tuổi, một nam quản gia trung niên chắp tay nói: “Quan gia, đây là chiếc thuyền hoa xuất giá, đang phải đi gấp cho kịp giờ lành đến Thiêm Châu.”

“Nếu đi cho kịp giờ lành sao không đi đường bộ cho nhanh, đi đường thủy thì bao giờ mới đến?”

Hai quan viên hiếu kỳ giương cổ ngóng ngó, từ khe rèm của thuyền vẫn thấp thoáng nhìn thấy một ả nữ nhân cực kỳ to béo đang mặc váy đỏ tươi, đầu đeo chỉ các món trang sức vàng bạc ngọc ngà, ăn vận rất ư rực rỡ diêm dúa. Ả ngồi nghiêng người nên cũng không nhìn rõ mặt mày được, có điều nhìn cái thân hình đầy thịt của ả thì các kiêm tra quan cũng chẳng hứng thú gì, bèn cười nói: “Tân nương ngồi thuyền ngoài thu tiền phí bình thường ra còn phải có tiền mừng hỉ mới đúng!”

“Có! Có! Tất nhiên là có!”

Nam tử trung niên bèn rút ra hai quan tiền cung kính đưa lên: “Đây là một chút tâm ý, xin quan gia nhận cho!”

Thông thường mà nói thuyền vãn lai chỉ nhận vài trăm văn tiền, nhưng đối phương lại cho những hai quan tiền, đây quả thực là hào phóng khiến hai quan viên kia sung sướng vô cùng, Bọn họ nhận lấy tiền rồi bèn huơ huơ tay nói: “Phóng hành!”

Thuyền hoa lại từ từ khởi động, chẳng bao lâu sau bèn rời khỏi trạm kiểm tra, biến mất giữa dòng thuyền đông đảo mấy trăm chiếc qua lại tấp nập.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.