Thiên Hạ 2

Chương 7: Q.1 - Chương 7: Đột Hồ tới tập






Thời gian trôi qua nửa tháng, ngày này, đến lượt Hỏa thứ năm của Lý Khánh An đi thủ vệ Phong hỏa đôn Lăng Sơn, Phong hỏa đôn ở cửa ra vào của Lăng Sơn, xây trên một vách đá, trèo lên bằng thang dây, dưới vách đá lại có một bức tường thành dê ngựa, dùng để gửi ngựa, bên trong đôn sẽ lưu trữ thức ăn và nước uống trong nửa tháng, mỗi mười ngày đổi một ban.

Bình thường Phong hỏa đôn đóng năm người, sớm muộn gì phải châm một điểm phong hỏa, tỏ vẻ bình an vô sự, nếu phát hiện một số quân địch đột kích thì châm hai điểm phong hỏa, nếu đại đội người ngựa tiến công, sẽ châm ba điểm phong hỏa, mà sớm tối không có châm lửa vậy có ngửa Phong hỏ đôn đã bị kẻ thù phá rồi.

- Hỏa trưởng, xem! Nơi đó chính là Phong hỏa đôn của Lăng Sơn.

Từ xa xa, Hạ Nghiêm Minh chỉ vào một vách đá rất giống măng đá cười nói.

Lý Khánh An lần đầu tiên đến Phong hỏa đôn Lăng Sơn, hắn ngồi trên lưng ngựa ngơ ngác mà nhìn núi đá rất giống măng đá, nó dĩ nhiên quen thuộc như thế.

Chính là nó, đêm bão tuyết hơn một tháng trước, hắn nghe được tiếng vó ngựa kịch liệt ở núi đá này, khi hắn quay người qua liền đi tới Đại Đường hơn một ngàn ba trăm năm trước.

Chẳng lẽ núi đá này cất giấu bí mật xuyên qua thời không sao? Lý Khánh An cắn chặt môi, hung hăng kéo ngựa, chạy nhanh về phía núi đá.

Trước núi đá, không khác gì so với hơn một ngàn ba trăm năm sau, Lý Khánh An đi một vòng quanh bãi đá lộn xộn của núi đá, lòng hắn dần bình tĩnh, như nào mới có thể tìm được cửa trở về?

Hắn cười khổ lắc đầu, thấy thang dây đã thả xuống từ phía trên, liền nói với mọi người:

- Sắc trời đã tối muộn, mọi người đi lên đi!

Quân Đường từng người một trèo lên Phong hỏa đài cao cao, Lý Khánh An kéo thử dây thừng, cũng trèo từng bước lên đỉnh.



Đêm đã khuya, không trung không có một gợn mây, trăng tròn trên sa mạc như con thuyền trên biển rộng bát ngát, cô độc mà reo rắc ánh sáng trong trẻo nhưng lạnh lùng, trên mặt đất, trên ngọn núi đều nhuộm một lớp sáng trắng, đêm cực kỳ im lặng, chỉ nghe gió đêm sắc bén gào thét tại Lăng Sơn.

Lý Khánh An một mình ngồi trên đỉnh Phong hỏa đài, ngơ ngác mà nhìn trăng sáng trên trời, phát hiện ngoài ý muốn hôm nay gợi cho hắn nỗi nhớ quê, ý nghĩ của hắn bay vùn vùn một ngàn ba trăm năm thời không, về tới cố hương xa xôi.

Nhà cũ ở cố hướng, con mèo trắng lười biếng sau giờ ngọ kia, nhẹ nhàng đi qua đầu tường, mẫu thân ngồi đầu hồi cẩn thận may vá chuẩn bị gửi cho đứa con phương xa, trên đầu lại thêm vài sợi tóc bạc, phụ thân vẫn tỉ mỉ sữa chữa xe đạp ở đầu ngõ, ai lại nghĩ không ngờ con trai của ông bác sửa xe bình thường lại là quán quân bắn tên cả nước.

Lý Khánh An khe khẽ thở dài, cuộc đời này hắn còn có thể gặp lại cha mẹ sinh ra hắn sao?

- Hỏa trưởng nhớ nhà sao?

Phía sau truyền đến tiếng lão binh Hàn Tiến Bình, hắn đi đền ngồi xuống cạnh Lý Khánh An, nhìn trăng tròn nói:

- Cứ ba năm có kỳ nghỉ hai tháng, khi đó Hỏa trưởng có thể về Lạc Dương thăm nhà rồi.

Lý Khánh An nhìn hắn cười nói:

- Thật ra cũng không phải nhớ nhà, cha mẹ ta đều mất, nhà cũ bị ta bán, cho dù quay về Lạc Dược thì có thể thế nào?

Hắn lắc đầu lại hỏi Hàn Tiến Bình:

- Lão Hàn, nhà ngươi ở nơi nào? Tại sao lại tới An Tây nhập ngũ.

- Ta không phải dũng sĩ trường chinh, là bị lưu đày tới An Tây.

- Lưu đày?

Lý Khánh An nao nao, hắn cũng biết rất nhiều văn sĩ đắc tội Hoàng đế bị lưu đày biên cương, Hàn Tiến Bình này…

Hàn Tiến Bình thản nhiên cười nói:

- Vốn ta vào kinh nhập sĩ, được nhận chức Huyện úy huyện Đan Đồ, dưới giận dữ giết Huyện lệnh làm nhục vợ ta, người thôn quê bảo vệ ta nên được miễn tội chết, bị sung quân tới An Tây, ta đã ở Thú Bảo hơn bốn năm.

- Vậy cha mẹ vợ con ngươi đâu?

- Ở quê.

Hàn Tiến Bình lấy một bức tranh dúm dó trong ngực ra, trên bức tranh là một bé trai, hắn yêu thương vuốt ve bức họa cười nói:

- Đây là Hàn Việt con ta, khi ta rời khỏi nó ba tuổi, hiện giờ nó hẳn là tám tuổi.

Lý Khánh An vừa muốn nói chuyện, đúng lúc này phương xa mơ hồ truyền tới một hồi vó ngựa vô cùng dày đặc, dường như rất xa, nhưng lại cảm thấy rất gần, truyền đến từ phía lăng Sơn. Hai người liếc nhau, cùng xoay người đứng đên, bước nhanh nhìn ra cửa nhìn về phía Bắc.

Dưới ánh trăng, bọn họ mơ hồ nhìn thấy đám đen nhỏ đang chạy như bay về phía này, càng ngày càng gần, tiếng vó ngựa nặng nề, tựa như từng chiếc bao vải dày đặc, nháy mắt đại đội kỵ binh xông qua Phong hỏa đài, chừng hơn mấy trăm người, giống như một đám sói đói khát, nhào về phía Thú Bảo. Truyện "Thiên Hạ " Truyện "Thiên Hạ "

- Người… Đột Kỵ Thi!

Hàn Tiến Bình run cả người, hắn chỉ vào đám kỵ binh nhanh chóng chạy về phía Thú Bảo một câu cũng không nói nên lời, xoay người liền chạy:

- Ta đi đốt tín hiệu!

- Đừng nóng vội!

Lý Khánh An giữ lại hắn, nhìn đám quân địch dưới ánh trăng xa xa, trong mắt lại có một chút hưng phấn và chờ mong…

Ba tín hiệu đốt lên, đây là cảnh báo có nhiều quân địch đột kích, ánh lửa ngút trời, trong đêm đen sáng khác thường, vài bóng đên xuống vách núi, cưỡi ngựa rời khỏi Phong hỏa đôn, phi nhanh về phía Thú Bảo.



- Mau xem, tín hiệu, ba tín hiệu!

Túc Lâu Phong Thú Bảo, một gã lính gác bỗng nhiên phát hiện tín hiệu cảnh báo của Phong hỏa đôn Lăng Sơn phía xa, hai gã lính gác khác lập tức luống cuống tay chân, một người tới đốt tín hiệu, người còn lại giơ côn sát, “đang đang đang!” đập vang cảnh báo, tiếng cảnh báo chói tai lập tức kinh động toàn bộ Thú Bảo.

Lệ Phi Nguyên Lễ đang ngủ say bị giật mình nhảy dựng lên, hét lớn:

- Xảy ra chuyện gì?

- Thú Chủ, Phong hỏa đôn Lăng Sơn đốt ba tín hiệu.

- Cái gì!

Lệ Phi Nguyên Lễ cả kinh trợn mắt há mồm, hắn vừa mặc khôi giáp vừa chạy ra hô to:

- Mọi người vào trong Thú Bảo hết cho ông, người Đột Kỵ Thi đánh tới.

Thú Bảo lập tức rối loạn, đám quân Đường từ trong lều trại lao tới, bọn họ mang theo vũ khí, nắm khôi giáp, ngay cả giày cũng không kịp đi, vung chân chạy như điên tới Thú Bảo, bọn họ dùng đá lớn chống đỡ cửa sắt, ba tín hiệu lửa nổi lên ngút trời, phía xa cảnh báo, đám quân Đường giương cung cài tên chờ quân địch tới.

Một khắc sau, một con rồng lửa so le không đều xuất hiện phương xa, đây là người Đột Kỵ Thi cầm đuốc, trong chớp mắt, mấy trăm Đột Kỵ Thi như cuồng phong quét ngang qua, tiếng hô không dứt, đều cầm cây đuốc ném vào trong lều trại, chỉ một thoáng ánh lửa ngút trời, soi Thú Bảo sáng nhưu ban ngày.

Bối rối ban đầu của Lệ Phi Nguyên Lễ đã không còn, hắn xoa tay trước ngực, tựa lên tường nhìn người Đột Kỵ Thi bên ngoài thấp giọng mắng:

- Đám cháu rùa, các ngươi đốt đi! Đốt sạch thì tốt, ông lại nhận đồ mới.

- Thú Chủ, không đúng!

Tiền Thú Phó phát hiện khác thường, khẩn trương nói:

- Dường như bọn họ nhằm vào Thú Bảo ta mà đến.

- Để ta xem xem.

Lệ Phi Nguyên Lễ nhìn thăm dò, chỉ thấy ước chừng hơn năm trăm kỵ binh Đột Kỵ Thi vây quanh Thú Bảo, theo lý, nơi này của bọn họ không có thứu gì, người Đột Kỵ Thi nhập cảnh cướp bóc chỉ chạy qua Thú Bảo, chưa bao giờ dừng lại, nhưng hôm nay bọn họ nổi tật xấu gì, nghèo điên rồi sao?

- Này!

Lệ Phi Nguyên Lễ dùng tiếng Đột Quyết hô lớn:

- Chỗ này của ông không có tiền, các ngươi tới phía nam đi!

Trả lời hắn là tiếng mắng và một trận mưa tên của người Đột Kỵ Thi, mưa tên gào thét mà đến, đinh đinh đang đang mà bắn lên tường đá của Thú Bảo, Lệ Phi Nguyên Lễ suýt trúng một tên, hắn giận dữ quay đầu lại quát: Truyện "Thiên Hạ "

- Bắn cho ông, bắn chết đám cháu rùa này.

Quân Đường trong Thú Bảo đều bắn tên xuống, kỵ binh Đột Kỵ Thi phát động, bọn họ xoay tròn xung quanh Thú Bảo, tên quân Đường rất khó bắn tới họ.

Mau dừng lại!

Lệ Phi Nguyên Lễ lập tức ý thức được không đúng, hắn hô to một tiếng:

- Không bắn nữa, tiết kiệm tên cho ông.

Trong Thú Bảo thoáng an tĩnh lại, quân Đường ngừng bắn tên, bất an mà nhìn người Đột Kỵ Thi đằng đằng sát khí, đây chính là kẻ thù gấp mười mình, bọn họ có thể sống qua kiếp này sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.