“Boong!” Một tiếng chuông ngân vang rền. Đan Phượng Môn của Đại Minh cung chậm rãi mở ra. mấy trăm quan viên đã đợi ở đó từ sớm ùa vào như nước thúy triều. Hàm Nguyên điện mà hôm nay sẽ cửa hành đại triều vẫn còn chưa mở ra. đại bộ phận quan viên cũng đều đang tụ tập ở trên quảng trường Đan Phượng Môn, tốp năm tốp ba mà luận bàn xôn xao. Đó đã trở thành một loại văn hóa của buổi tảo triều, là một phương thức giao tế của các triều thần ở bên ngoài điện, điều này đối với việc thông hiểu nhau để đi đến một nhận thức chung, loại đi những hiềm khích và tìm kiếm tài nguyên chính trị, cũng đều rất có lợi. Cho dù Lý Long Cơ đã rất lâu không có tảo triều, nhưng truyền thống vẫn khó có thể mất đi được, rất nhiều quan viên đã sớm đến tham dự.
Dương Quốc Trung cũng đến quảng trường Đan Phượng Môn rất sớm. Trước tiên, hắn đi tới phủ Ca Thư Hàn trước, lại được biết Ca Thư Hàn đã đi rồi. hắn cuống quít đuổi đến Đại Minh cung. Trên quảng trường Đại Minh cung triều thần tụm năm tụm bảy, đang thì thào bàn tán một vấn đề gì đó. Dương Quốc Trung tìm kiếm hết một vòng, cuối cùng ở phụ cận đường Long Vĩ tìm thấy Ca Thư Hàn. hắn đang cùng tả vệ Đại tướng quân Tôn Khởi Dực và Hữu Võ vệ Đại tướng quân Vương Tư Chúng bàn luận về vấn đề thiếu quân phí.
“Nói cho cùng thì vẫn là triều đình không coi trọng biên quân chúng ta, nhất là những đại tộc thế gia thuộc tầng lớp thượng lưu và hoàng thất quý tộc rất khinh bỉ quân đội. Bọn họ tôn văn biếm võ, nói nào là phí sức kẻ lao tâm thống trị người khác, kẻ lao lực bị người khác thống trị, điều này rõ ràng là làm thấp đi giá trị của quân nhân, xem thường người ta đã đành, lại còn ở trên phương diện lương thực tiền vật mà gây khó dễ, mỗi lần ta cũng phải đến hối thúc mấy lần. mới miễn cưỡng trích cấp cho một chút. Chẳng lẽ bọn họ không biết nếu không có quân nhân đẫm máu chiến đấu, khi người Thổ Phồn đánh vào kinh, kẻ đầu tiên không hay ho chính là bọn họ sao?”
Thanh âm của Ca Thư Hàn rất lớn. thật ra là hắn có ý nói cho mấy quan viên hộ bộ bên cạnh nghe. mấy ngày nay có rất nhiều quan tại kinh thành cũng đang bất mãn. tiền lương triều đình trao cho biên quân quá nhiều, nên mới ảnh hưởng đến lộc gạo vạo bổng lộc hằng năm của bọn họ. Trong lòng Ca Thư Hàn rất bất bình, lương thực của quân Lũng Hữu căn bản là không đủ mà ăn, không thể không dựa vào quân đồn* của chính mình để giải quyết vấn đề quân lương. Tuy rằng Thánh Thượng cho hắn quyền tiền đúc, nhưng điều đó chẳng qua là nói cho êm tai mà thôi, kêu hắn đến đâu mà tìm quặng đồng đây chứ? Thực chất là triều đình không muốn gánh nặng quân phí. Ca Thư Hàn vì thế và lòng đầy oán niệm. Điều này giống như cách nói của Cao Lực Sĩ vậy, quan văn oán giận biên quân lấy hết tiền lương đi, đến nỗi bọn họ bị giám đi một nửa bổng lộc. cuộc sống gặp khó khăn, còn biên quân thì oán giận quân phí không đủ, oán giận quan văn khinh khi bọn họ. Cho nên bèn hình thành gút mắc khó tháo gỡ là quan văn quan võ khinh khi nhau, suy cho cùng vẫn là do nguyên nhân thuế má của triều đình giảm bớt xuống.
*quân đồn: ý chỉ quân sĩ tự trồng trọt ngay trên chỗ đóng quân
Sự khiển trách hơi quá khích của Ca Thư Hàn làm cho mấy quan viên hộ bộ rất bất mãn. bọn họ hừ một tiếng thật mạnh, đồng loạt tránh ra chỗ khác.
“Ca Thư đại soái!”
Dương Quốc Trung từ xa xa đã kêu lên một tiếng. nhanh bước nhắm chỗ hắn mà đến. hai viên đại tướng bên cạnh đang nói chuyện cùng Ca Thư Hàn thấy Dương Quốc Trung lại gần, đều biết điều mà rời khỏi, Dương Quốc Trung đi lên trước chắp tay cười nói: “Ca Thư tướng quân, lúc sáng sớm ta đến quý phủ, lại được biết ngài đi rồi. làm cho ta phải khổ sở đuổi theo.”
Nói chính xác ra. quan hệ giữa Ca Thư Hàn và Dương Quốc Trung cũng không ác liệt, hắn thuộc phe theo vua, cũng chính là dòng chính thống của Lý Long Cơ, trong mấy phe phái tại triều đình. Ca Thư Hàn cũng không hề dính dáng tới, trước giờ vẫn rất được Lý Long Cơ tin tưởng, cho nên hắn mới có thể đảm nhiệm chức Lũng Hữu tiết độ sứ, nơi cách Trường An gần nhất. Quan hệ với Dương Quốc Trung tuy rằng không ác liệt, nhưng cũng chẳng tốt đẹp đến đâu cả. mấu chốt là kẻ địch trên phương diện chính trị của Ca Thư Hàn. huynh đệ họ An là kẻ ủng hộ Dương Quốc Trung, hai bên đi lại rất gần gũi. quan hệ rất thân mật. khiến cho Ca Thư Hàn không ưa. bèn trong vô hình chung cùng Dương Quốc Trung giữ một khoảng cách nhất định.
Ca Thư Hàn vào kinh đã hơn một tháng, còn chưa từng có một cuộc nói chuyện riêng lẻ nào với Dương Quốc Trung, bây giờ Dương Quốc Trung đột nhiên tìm hắn. còn luôn miệng nói đi đến phủ của hắn. trong lòng Ca Thư Hàn không khỏi này sinh một tia nghi hoặc, Dương Quốc Trung tìm hắn làm cái gì?
“Chẳng lẽ Dương thượng thư muốn mời ta uống rượu hay sao?”
Ca Thư Hàn dùng giọng cười độc đáo của hắn để tỏ ra vẻ hào sảng, quan hệ với Dương Quốc Trung rất thân thiết, tiếng cười này nó tựa như một loại ngôn ngữ ngoại giao, hoa lệ mà không chân thật, nó vừa không có tác dụng uy hiếp, cũng chẳng thể ảnh hưởng được đối phương, chỉ có thể phát huy một ít tác động đối với những người đứng xem mà thôi, làm cho người ta tin tưởng quan hệ giữa họ rất tốt, nó tựa như một tấm màn che sân khấu hoa lệ, che đậy hết đi những điều bằng mặt mà không bằng lòng giữa Ca Thư Hàn và Dương Quốc Trung
Nhưng mà tiếng cười to của Ca Thư Hàn vẫn có một chút tác dụng bôi trơn trong mối quan hệ này, làm cho tâm trạng có chút khẩn trương của Dương Quốc Trung được thả lỏng hẳn ra, hắn nên làm thế nào để nhắc đến vấn đề quận vương với Ca Thư Hàn đây? Thật ra Dương Quốc Trung đã lình hội được sự thâm thúy trong chỉ thị này của Lý Long Cơ rồi. đó chính là châm ngòi cho mối quan hệ giữa Ca Thư Hàn và Lý Khánh An. không để cho hai người này đi lại quá thân mật. thứ nghĩ xem, hai đại tiết độ sứ chủ quản An Tây Bắc Đình và chủ quản Lũng Hữu Hà Tây mà liên thủ, thì nửa mảnh giang sơn đại Đường sẽ rơi vào một thế cực kỳ nguy hiểm, bất luận như thế nào, không thể để cho Lý Khánh An và Ca Thư Hàn quan hệ mật thiết với nhau đươc. Như vậy, cho dù Lý Khánh An thật sự tạo phản, hắn cũng không có biện pháp nào có thể thông qua Hà Tây đi vào Lũng Hữu và Quan Trung, mặt khác, để cho cấp dưới bất hòa cũng là một nghệ thuật của kẻ làm lãnh đạo, thêm chút mắm muối tương thích vào mối quan hệ đồng mình sắp hình thành trên hai chiến tuyến của hai đại tiết độ, cũng là một việc mà Lý Long Cơ rất thích làm.
Ý tứ của Lý Long Cơ là thêm một chút mâu thuẫn chừng mực cho mối quan hệ giữa Lý Khánh An và Ca Thư Hàn, nhưng cũng không thể quá đáng, mà kẻ chấp hành lại là Dương Quốc Trung, làm thế nào quán triệt hết thâm thúy của Lý Long Cơ. quyền khống chế thìa nằm trong tay Dương Quốc Trang, nếu nói Lý Long Cơ là tác giả của sách dạy nấu ăn. thì Dương Quốc Trung chính là đầu bếp nắm giữ mức độ của chiếc thìa, cùng một món long hổ đấu, ở trong tay đầu bếp khác nhau, hương vị sẽ hoàn toàn khác nhau. Đầu bếp Dương Quốc Trung này có khẩu vị hơi nặng, hắn cảm thấy trên phương diện món ăn của mối quan hệ giữa Lý Khánh An và Ca Thư Hàn không chỉ có phải thêm nhiều muối, và lại còn phải thêm nhiều vị cay là rất cần thiết, khơi mào cho sự mâu thuẫn giữa Lý Khánh An và Ca Thư Hàn với mức độ lớn nhất, như vậy mới phủ hợp lợi ích của hắn Dương Quốc Trung.
“Mời Đại soái đến bên này đi một chút. Thánh Thượng phái ta nói lại với đại soái.”
Nụ cười trên mặt Ca Thư Hàn biến mất, Thánh Thượng có cái gì mà không thể trực tiếp nói với mình chứ? Sao lại phải để cho tên Dương Quốc Trung này đến nói. Dương Quốc Trung còn chưa có mở miệng, trong lòng Ca Thư Hàn đã có chút không thoải mái rồi. hắn và Dương Quốc Trung là trọng thần cùng cấp bậc cả. để cho Dương Quốc Trung nói với mình vô hình chung đã Dương Quốc Trung đứng trên đầu của mình rồi, hắn vẫn không nhúc nhích, vẻ mặt lạnh lùng nói: “Dương thượng thư có chuyện gì cứ nói thăng ra đi! Ta Ca Thư Hàn không thích làm chuyện lén lút.”
Thái độ không nhạt không mặn của hắn làm cho Dương Quốc Trung như đụng phải đinh, trên mặt Dương Quốc Trung có chút ngượng, hắn cười gượng một tiếng nói: “Là về việc sắc phong quận vương. Thánh Thượng muốn ta nói với đại soái.”
Hắn muốn nói lại thôi, vẫn là muốn gây chú ý với Ca Thư Hàn. Ca Thư Hàn ánh mắt từ từ híp lại. Đây quả thật là việc mà hắn vô cùng quan tâm. trước đó, hắn đã nghe nói mình sẽ được phong làm Tây Bình quận vương, chức quận vương này hắn đã trông mong từ lâu rồi. An Lộc Sơn ở hai năm trước đã được phong rồi. nhưng hắn cứ lần lừa mãi không có tin tức, hắn không phục nhất chính là An Lộc Sơn. lợi dụng người Khiết Đan giờ trò mưu mô, khi triều đình muốn điều động hắn. hắn liền cho người Khiết Đan tạo phản, lần trước triều đình muốn điều hắn vào kinh, hắn bèn xúi giục Khiết Đan Hòa Hề (*tộc người Kumo Xi) tạo phản, còn giết đi hai vị công chúa Đại Đường, sau đó hắn ra mặt trấn áp Khiết Đan. làm cho kế hoạch triều đình điều hắn vào kinh bị phá sản. cũng làm cho thánh thượng tin tưởng ngoài hắn ra không ai có thể trấn áp Khiết Đan. thật ra người này tầm thường bất tài. không hề có tài năng gì hơn người, lại càng không lập nên quân công để đời gì. loại người này lại còn được phong làm Đông Bình quận vương, có thể thấy ông trời không có mắt. Ca Thư Hàn đã bất mãn với An Lộc Sơn từ lâu. mà lần này hắn cuối cùng có thể có cơ hội phong quận vương, có thể để hắn trút được uất ức trong lòng, nhưng khẩu khí mang theo một sự nuối tiếc của Dương Quốc Trung làm cho tim của Ca Thư Hàn lại bị treo lên lủng lẳng.
“Thánh thượng gởi gắm cho ngươi lời gì? Là hôm nay không định phong quận vương rồi sao?”
“Không! Quận vương hôm nay vẫn phải sắc phong như cũ. nhưng Thánh Thượng nói, một lần phong ba người không ổn. cho nên chỉ chuẩn bị sắc phong hai người.”
“Hai người nào, Lý Khánh An và Cao Tiên Chi sao?”
Trên mặt Ca Thư Hàn đã khó che giấu sự không vui trong lòng hắn. hắn đã hiểu rõ ý của Dương Quốc Trung, chính là quận vương không có phần của hắn. hắn Ca Thư Hàn vẫn chưa có tư cách, chỉ đơn giản như vậy, lửa giận trong lòng Ca Thư Hàn đốt cháy, hắn bất mãn. không phục, hắn Ca Thư Hàn đang kháng kích Thổ Phồn, đó là đệ nhất kình địch của Đại Đường cơ mà. không phải là người Khiết Đan man rợ lạc hậu. cũng không phải nước nhỏ dân thưa như Nam Triệu, hắn từ trong tay người Thổ Phồn chiếm được Thạch bảo thành, đó là việc mà ngay cả Vương Trung Tự cũng cho rằng không thể nào làm được, vậy mà hắn đã làm được, nhưng công tích lớn như vậy, cuối cùng khi xem xét quyết định quận vương, lại không có phần của hắn. còn luôn miệng nói là mình là phe chính tông của thánh thượng; không lẽ đây chính là kết cục của phe chính tông sao?
Lửa giận trong lòng Ca Thư Hàn càng đốt càng cháy mạnh, tên Dương Quốc Trung bám váy đàn bà mà leo lên ở trước mặt này, khiến hắn vô cùng phản cảm. nét cười đắc ý trong mắt Dương Quốc Trung, là hắn nghĩ đến sự chế giễu đắc ý của An Lộc Sơn. hắn hận không thể một đấm đánh vỡ mặt của Dương Quốc Trung.
“Ca Thư Hàn ta công cán ít người thấp hèn. làm sao có tư cách phong quận vương, xin cáo từ!”
Ca Thư Hàn tức giận hừ một tiếng, xoay người đi ngay, Dương Quốc Trung nhìn vào bóng dáng của hắn. đắc ý mỉm cười, cái hắn cần chính là hiệu quả này, để cho Ca Thư Hàn bốc lửa giận lên. để cho hắn không đội trời chung với Lý Khánh An. còn về Lý Long Cơ cho hắn nói rõ với Ca Thư Hàn. sau chiến dịch hai chiến tuyến mùa thu năm nay, nếu Ca Thư Hàn giành chiến thắng rồi. thì hẵng báo với hắn là sẽ được phong làm Tây Bình quận vương cũng chưa muộn.
Lý Khánh An đến Đại Minh cung thời gian không sớm cũng không trễ, xe ngựa không thể vào cung môn. sẽ cùng với thân vệ của hắn chờ đợi ở ngoài cung môn. hắn xuống xe ngựa, sải bước lớn đi vào Đan Phượng môn.
Lý Khánh An nhìn quanh tứ phía, muốn tìm gặp Lý Lâm Phổ, nhưng tìm khắp một vòng, vẫn chưa thấy bóng dáng của Lý Lâm Phổ, không lẽ vẫn còn chưa đến? Hắn rảo bước đến trước Đan Phượng môn. một viên Kim Ngộ vệ Lang tướng thấy hắn đi đến. vội vàng tiến lên thi lễ nói: “Đại tướng quân có việc sao?”
“Lý tướng quốc tới chưa?”
“Tướng quốc đã tới rồi, vừa rồi còn thấy ngài.”
“Ta đã thấy ngài!” Lý Khánh An xa xa đã trông thấy Lý Lâm Phổ, đang cùng vài triều thần đứng chung một chỗ trò chuyện.
Hắn bước nhanh đi tới, bỗng nhiên bóng người thoáng qua. Ca Thư Hàn vừa lúc băng qua trước mặt hắn.
“Ca Thư huynh!”
Lý Khánh An vừa cười vừa kêu hắn một tiếng, hắn phải cảm tạ Ca Thư Hàn đã tặng xe ngựa, vô cùng thoải mái. không ngờ Ca Thư Hàn quay đầu lại nhìn hắn một cái, miễn cưỡng cười xòa. rồi đi về ngoài cửa cung, ngay cả một lời chào hỏi cũng không có.
Lý Khánh An ngây người ra. Ca Thư Hàn đối xử với mình theo lý không nên có thái độ này a! Đêm qua hắn còn có việc cầu xin mình, để mình phối hợp tác chiến với hắn. thậm chí đem xe ngựa cũng tặng cho mình, nhưng bây giờ rốt cuộc làm sao thế? Trong ánh mắt kia rõ ràng có một sự phẫn nộ và bất mãn. rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
“Lý tướng quân!” Lý Lâm Phổ đã thấy hắn rồi. đang gọi hắn.
Lý Khánh An mơ màng xoay người lại, hắn lại đột nhiên quay đầu nhìn về Ca Thư Hàn. Ca Thư Hàn đã đi ra khỏi Đan Phượng môn rồi. Lý Khánh An trĩu nặng nghi hoặc đi đến trước Lý Lâm Phổ, khom người thi lễ nói: “Tham kiến tướng quốc!”
“Lý tướng quân. Ca Thư tướng quân đã xảy ra việc gì?”
Lý Lâm Phổ cũng phát hiện nét dị thường của Ca Thư Hàn. hắn trong lòng cũng có chút kinh ngạc, Ca Thư Hàn tựa hồ đã bị kích thích điều gì?
Lý Khánh An lắc đầu. “Ta cũng không biết, đêm qua còn bình thường. tại sao phút chốc đã trở thành như vậy?”
“Vừa rồi tiểu nhân hình như nhìn thấy Dương thượng thư và Ca Thư đại soái nói gì đó? Ca Thư đại soái hình như rất tức giận.” Bên cạnh một quan viên cẩn thận bổ sung nói.
“Dương Quốc Trung?”
Lý Lâm Phổ biết rằng tối hôm qua Lý Long Cơ bỗng nhiên triệu kiến Dương Quốc Trung, hắn trầm tư chốc lát. lẩm bẩm nói: “Chẳng lẽ là việc sắc phong quận vương?”
Lý Khánh An cũng giật mình: “Ý tướng quốc là nói. việc Ca Thư Hàn sắc phong quận vương đã nổi sóng?”
“Hẳn là như vậy! Nếu không Ca Thư Hàn sẽ không thất thố như vậy, nhưng Thánh Thượng làm như vậy có ý gì?”
Lý Lâm Phổ liếc Lý Khánh An một cái. có chút đăm chiêu.
Lý Khánh An trong lòng cũng hiểu được vài phần, nhưng hắn đã nén việc này xuống, nói với Lý Lâm Phổ: “Tướng quốc, có một chuyện, ta muốn xin tướng quốc hỗ trợ!”
“Nào! Chúng ta qua đây bàn.”
Lý Lâm Phổ dẫn Lý Khánh An đến một góc khuất yên lặng, nói: “Nói đi! Chuyện gì?”
“Ta vừa mới nhận được tin tức, Đại Thực thân vương đặc sứ Mạn Tô Nhĩ đã đến Hàm Dương, chắc chiều nay sẽ tiến vào Trường An. nếu ta không đoán sai, hắn đến Trường An là muốn trao đổi tù binh của Đại Thực.”
“Vậy trong tay ngươi có bao nhiêu tù binh Đại Thực?”
“Khoảng chừng hai vạn hai nghìn người, những tù binh này ta định dùng để khai mò cho ta. người Đại Thực biết rằng không đòi được trên tay ta. bèn chạy đến Trường An. tên Mạn Tô Nhĩ không phải người tầm thường. hắn rất có thể là Khalifah của Đại Thực nhiệm kỳ tiếp theo, ta hi vọng tướng quốc thay ta thuyết phục thánh thượng, việc đàm phán với Đại Thực để ta toàn quyền phụ trách.”
“Để ngươi toàn quyền phụ trách e là không thực tế lắm. nếu như ở An Tây, điều này không thành vấn đề, nhưng bây giờ là ở Trường An. quyền quyết định cuối cùng vẫn là ở trong tay thánh thượng, cũng không phải là một mình ngươi đàm phán với hắn. nhưng mà ta có thể nhận lời ngươi. để ngươi tham gia đàm phán, ngoài ra ta sẽ ngăn cản Dương Quốc Trung tham dự việc này.”
Lý Khánh An cũng biết Mạn Tô Nhĩ nếu đã tới Trường An. rất nhiều nhân tố sẽ không thể do chính mình kiểm soát được, ngay ở vấn đề xử lý tù binh, hắn đã không thể làm chủ được rồi. điều đó sẽ do Lý Long Cơ đập búa đồng ý, hắn gật đầu: “Đa tạ tướng quốc ùng hộ!”
Đúng lúc này, trên Hàm Nguyên điện truyền đến tiếng chuông hùng hậu. thời gian thượng triều đã đến. văn võ bá quan trên quảng trường Đan Phượng môn đồng loạt tập trung trước Long Vỹ đạo, xếp thành đội ngũ hai hàng thật dài.
Lý Lâm Phổ vỗ vỗ bả vai Lý Khánh An cười nói: “Triều hội bắt đầu rồi. chúng ta qua đó đi!”
Quan viên chủ trì triều hội hôm nay là Điện trung Thiếu giám Thôi Bình, cũng chính là đứa cháu của người cậu Thôi Kiều mời Lý Khánh An dùng bữa. sau vụ án muối lậu Dương Châu, hắn thăng chức Tử Châu thái thú. làm được ba năm thái thú. tháng 11 năm ngoái lại điều về Trường An làm Điện trung Thiếu giám, tuy từ phẩm cấp mà nói, hắn đã giáng xuống nửa cấp, nhưng quyền lực của kinh quan lại vượt xa quan địa phương, hơn nữa hắn ở địa phương làm quan bốn năm. cũng đã gói ghém được một món tiền, trong kinh thành mua được một khu đại trạch diện tích mười mẫu đất, và đã lấy một người thiếp, mua được mười mấy a hoàn hạ nhân, cũng xem là gặt hái thành công trong quan trường rồi.
Hơn nữa Thôi Bình nhậm chức Điện trung Thiếu giám cũng là hành động tạm thời, tháng tư năm nay Công bộ Tả thị lang La Thừa Tuyển sắp sửa thoái quan, đến lúc đó, Thôi Bình sẽ có thể tiếp quản chức quan Công bộ Tả thị lang, chính thức bước vào hàng ngữ cao quan triều đình, hắn là tiến sĩ năm đầu Thiên Bảo, làm quan mười một năm. có thể làm đến chức Thị lang, cũng không đơn giản gì. dĩ nhiên, điều này cũng không thể tách rời khỏi bối cảnh Thôi gia của hắn.
“Canh giờ đã đến. bá quan vào điện!”
Thôi Bình cao giọng hô to, mấy nghìn văn võ bá quan men theo Long Vỹ đạo hiên ngang rầm rộ đi vào trong Hàm Nguyên điện.