Thiên Hạ 2

Chương 461: Q.11 - Chương 461: Gậy ông đập lưng ông (Trung)






Trong đề trình của Chính sự đường có đưa ra bốn đại sự, đầu tiên là vấn đề ruộng đất, trước mắt triều đình nắm trong tay lượng lớn ruộng đất canh tác, căn bản đều là đất đai do Lý Dự đoạt lại được từ tay quyền quỹ, Lý Dự vẫn chưa kịp phân phối lại đất đai thì bất hạnh qua đời, nên việc này bị tạm gác lại, nhưng Lễ bộ thượng thư Lý Nghiễn đã không ngừng hô hào, nên Chính sự đường bèn quyết định một lần nữa phân phối lại đất đai, hoàn thành di nguyện của Lý Dự, để đất canh tác Quan Trung đạt đến bảy phần.

Phương án này đã được Chính sự đường thông qua, tính quan trong của tự canh nông ai cũng biết rõ, trước là do phạm đến lợi ích của quyền quý nên khó mà cải cách, nhưng giờ nếu đã thu hồi lại, thì sự tình đơn giản hơn nhiều, Điểm này Lý Hanh cũng tán đồng, nên Chính sự đường đã toàn phiếu thông qua.

Sự việc thứ hai là di dân ba mươi vạn hộ Hán dân đến An Tây, hoàn thành trong vòng ba năm, Đây là phương án do Lý Khánh An đưa ra, mục đích là gia tăng khống chế của Đường vương triều với An Tây, Kỳ thực di dân An Tây từ thời Lý Long Cơ đã bắt đầu. Đây là quyết định toàn cục của cấp cao Đại Đường, không liên can đến cạnh tranh quyền lực, lúc ấy di dân mười vạn hộ Hà Đông đến An Tây định cư, nhưng không ai ngờ được rằng chính mười vạn hộ di dân Hà Đông đó đã giúp lực lượng của Lý Khánh An được tăng lên đáng kể, để cuối cùng trở thành cường Phồn đệ nhất Đại Đường.

Hiện nay lại phải đưa ba mươi vạn hộ di dân đi An Tây, Nếu một năm trước đây .Lý Hanh chắc chắn không đồng ý, nhưng giờ đã không còn ý nghĩa gì, Lý Khánh An từ Quan Nội, Quan Trung, Hà Đông chinh binh, ba mươi vạn hộ di dân này đến An Tây quả thật cũng củng cố được lực lượng người Hán tại An Tây, giúp Đại Đường có thể cắm được căn cơ vẫn chắc tại An Tây.

Việc thứ ba cũng liên quan đến An Tây, xây đường Đường trực đạo, cũng là đề nghị của Lý Khánh An, Chọn ra những thành niên trai tráng từ đợt di dân đầu tiên này, công thêm mười vạn nhân công tráng kiện của Lũng Hữu, Quan Nội, bắt đầu từ Hội Châu khới công, với thời ai an một năm sẽ xây xông con đường thẳng trực đạo xuyên qua hành lang Hà Tây, còn phía tây từ Thổ Hỏa La và Sindh chiêu mộ thêm mười lăm vạn nhân công, phía tây đã bắt đầu thi công, Lý Khánh An hi vọng phía đông cũng có thể đồng thời khới công, hai trăm vạn quan tiền bạc cần thiết đều do An Tây phụ trách, triều đình chỉ cần hỗ trợ lương thực và chiêu mộ người.

về mặt ý nghĩ nào đó, kiến nghị này của Lý Khánh An có thể bị gán ghép tội tiền trảm hậu tấu, căn cứ theo tình báo Lý Hanh có được, Đường trực đạo từ một tháng trước đã bắt đầu thi công tại Lương Châu, Lý Khánh An dùng tù binh của An Lộc Sơn để xây dựng, nhưng về phần điểm trợ cấp lương thực có phần khó khắn, nên hắn mới muốn triều đình ra mặt, Như thế lương thực sẽ được bảo đảm hơn.

Ý đồ tu sữa Đường trực đạo đã quá rõ ràng, gia tăng liên hệ giữa An Tây và nội địa, Trước mắt từ Y Châu đến bờ Hoàng Hà phải mất hơn một tháng, một khi sửa xong con đường thẳng tấp Đường trực đạo, cộng thêm dịch trạm dọc đường nữa, đàm bào lính đưa thư chỉ mất nữa tháng đã có thể đến Hoàng Hà, có thể giảm đi một nữa thời gian.

Lý Hanh đương nhiên biết Lý Khánh An tu Đường trực đạo là để dễ dàng giúp An Tây khống chế Trung Nguyên hơn, nhưng nếu nghĩ ngược lại, có Đường trực đạo, Trung Nguyên cũng tiện khống chế An Tây hơn, Đây là con dao hai lưỡi có lợi có hại, nhưng vì điểm này mà Lý Hanh quyết định đồng ý cho tu sửa Đường trực đạo .

Ba kiến nghị ở trên vấn đề đều không lớn, Lý Hanh đều đồng ý, nhưng điều khiến hắn nghi hoặc là kiến nghị thứ tư, Một phần quan viên thay đổi, nhưng quan viên nào thay đổi? Trên đấy không nói rõ, hơn nữa Vương Củng, Phòng quản, Thôi Hoán đều phản đối trên vấn đề này, nhưng do Trương Quân bỏ phiếu tán đồng mà nó được thông qua.

“Thế rốt cuộc là vấn đề gì, vì sao Vương Củng lại không đến nói với mình.”

Lý Hanh chau mày lại thành một đống, hắn lập tức quay sang nói với hoạn quan tâm phúc Lý Phụ Quốc của mình: “Ngươi đến Môn hạ tỉnh xem thử, nếu Vương tướng quân vẫn chưa về thì ngươi mời hắn đến gặp ta.”

Mấy ngày nay Vương Củng rời khỏi Đại Minh cung đều hơi muộn, hắn rất có thể vẫn chưa về, Lý Hanh khoát tay sau lưng đi lại vài bước trong phòng, trong lòng hắn có điểm chẳng lành. Từ hai mươi ngày trước bất Vi Kiến Tố đến giờ, hắn đã thấy thế. Lúc ấy vì thời gian gấp rút, từ lúc Vương Củng nói là Vi Kiến Tố câu kết Lý Long Cơ đến lúc bất được Vi Kiến Tố cũng chỉ trong vòng một canh gì, có rất nhiều vấn đề tiểu tiết vẫn chưa làm rõ, nên mới để mắc phải hai sai lầm.

Sai lầm thứ nhất là chưa thông qua thảo luận Chính sự đường đã quyết định, Theo sự phân bổ quyền lực giữa hắn và chính sự đường, muốn bắt quan viên từ tứ phẩm trở lên thì nhất định phải thông qua quyết định Chính sự đường, mà Vi Kiến Tố là Binh bộ thị lang, hiển nhiên là hắn đã vượt quyền, Thứ hai nữa là hắn đã để quân Quan Trung đi bất Vi Kiến Tố, đây cũng là vượt quyền, Theo thỏa thuận phân trị giữa hắn và Lý Khánh An, quân Quan Trung và quân An Tây chi phụ trách việc ngoài thành, hai quân đều không được phép vào trong thành, Các việc trong thành sẽ do Kim Ngô vệ và Thiên Ngư vệ phụ trách, Vũ Lâm quân phụ trách việc trong cung và hoàng thành, Để quân Quan Trung đi bất Vi Kiến Tố rõ ràng là làm trái với thỏa thuận.

Kỳ thực những sai lầm cấp thấp này cũng không thể trách Lý Hanh, lúc ấy Lý Hanh đã lệnh Kim ngô vệ đại tướng quân chịu trách nhiệm việc này, nên đương nhiên sẽ do Kim Ngô vệ bắt người, nên Lý Hanh cũng không đặc biệt căn dặn, ai ngờ cuối cùng Trần Huyền Lễ để cho chắc ăn đã giao nhiệm vụ cho Lâm Kiếm tâm phúc của mình, mà Lâm Kiếm lại là tướng quân quân Quan Trung. Bao nhiêu oan trái này mới tạo nên sai lầm thứ hai kia.

Nếu Lý Khánh An tóm lấy hai sai lầm này để trả đòn thì hoàn toàn có thể thả Vi Kiến Tố ra khỏi ngục, thậm chí phục hồi nguyên chức, nhưng Lý Khánh An lại trầm mặc, Trên việc này hắn hoàn toàn không có phản ứng gì, chính sự yên lặng này đã khiến Lý Hanh thấy không bình thường. Vì sao Lý Khánh An lại không phản kích? Sự bình lặng của hắn khiến Lý Hanh có cảm giác bối rối không biết phải thế nào.

Lúc này, nhìn đến đề tài thứ tư, sự lo lắng đã nhạt nhòa phần nào lại một lần nữa ập vào lòng, ngày mai, rốt cuộc Lý Khánh An định làm gì?

“Điện hạ, Vương tướng quốc đến.” Lý Phụ Quốc bẩm báo bên ngoài.

“Hãy để hắn vào đây.”

Một hồi sau, Vương Củng vội vàng chạy vào, hắn khom người thi lễ nói: “Tham kiến giám quốc điện hạ.”

“Vương tướng quốc đến giờ này vẫn chưa về ư, thật vất cả quá.”

Lý Hanh hàn huyên được vài câu xong bèn đưa nghị đề triều hội ngày mai cho Vương Củng nói: “Ngươi nói lại cho ta nghe thử, có biến động nhân sự gì.”

“Là người mới của Binh bộ thị lang và Công bộ thị lang, sau khi Vi Kiến Tố bị miễn chức, và Thôi Bình từ chức thì hai vị trí này đều trống, còn một chức thượng thư hữu thừa, hôm nay Chính sự đường hợp, Lý Khánh An đã đề xuất ra ba người, Điều Thiêm Châu thái thú Miêu Tấn Khanh làm Binh bộ thị lang, Quan Trung Tào vận sứ Nguyên Tài làm Công bộ thị lang, và yêu cầu nhậm mệnh cấp sự trung Vương Duy làm thượng thư hữu thừa. Ba chức vị quyền lực này đều đã bị bọn chúng chiếm lấy, còn Thái thường thiếu khanh Vương Dư mà Phòng thượng thư đề nghị thì bị bổ nhiệm làm Kinh Triệu doãn. Bổ nhiệm của bốn chức vụ này bọn ta đều không phục, đều bỏ phiếu phản đối, nhưng do Trương Quân bỏ phiếu tán thành, khiến bổ nhiệm của bốn người họ đều được thông qua, tình hình đại khái là thế.”

Kết quả đúng như dự liệu của Lý Hanh, thế lực của họ trong Chính sự đường vốn dĩ đã yếu thế hơn, đã Trường An lại còn muốn lấy lòng ka, nên bọn họ nhất định sẽ thua, Nhưng cái Lý Hanh quan tâm không phải việc gì, điều hắn quan tâm là vì sao Vương Củng lại không nói cho hắn biết, Nếu hắn không hỏi, có phải hắn sẽ không bao giờ được biết chăng?

Lý Hanh trầm mặt lại nói: “Nếu đã như thế vậy vì sao trong triều nghị thư không viết rõ? mà chỉ ghi mỗi một câu đơn giản: sự thay đổi nhân sự khác thì xem như là ứng phó với ta rồi ư?”

Vương Củng vội nói: “Đây kỳ thực là ý của Thôi thượng thư, trên triều đường lại nghe thêm ý kiến của các đại thần khác, Nếu viết quá rõ ràng e rằng khó mà cứu vãn được, viết qua loa nói không chừng còn có cơ hội biến chuyển, Thuộc hạ cũng tán đồng ý kiến của Thôi thượng thư, Bọn Lý Khánh An cũng chẳng phản đối gì, thế nên cứ thế mà định thôi ạ.”

Nghe xong giải thích của Vương Củng, sắc mặt của Lý Hanh có phần dễ chịu hơn, hắn gật gật đầu nói: “Tuy nói là thế, nhưng các ngươi cũng phải kịp thời bẩm báo với ta, chứ không phải để ta hỏi rồi mới nói.”

“nguyên ý của thuộc hạ vốn là bẩm báo với điện hạ, nhưng do nhất thời bận bịu sự vụ quên khuấy đi, xin điện hạ thứ lỗi.”

“Thôi được rồi, nếu ngươi cũng không cố ý, ta cũng chẳng truy cứu nữa.”

Lý Hanh đề bút ký tên trên triều nghị thư rồi giao cho Lý Phụ Quốc nói: “Hãy mau mang cho Điện trung giám, để bọn họ lập tức đóng dấu rồi đưa ngay đến tay các đại thần chủ chốt.”

Sau khi Lý Phụ Quốc đi ra, Lý Hanh bèn lại nói với Vương Củng: “Không phải ta cố ý muốn bới lông tìm vết, mà là triều hội tháng đầu tiên nên chúng ta phải cẩn thận vạn phần, Vụ Vi Kiến Tố lần trước Lý Khánh An mãi không có phản ứng gì, đây chẳng hợp với phong cách của hắn, Ta thật sự rất lo hắn sẽ giở trò vào triều hội ngày mai, nên ta mới phải cẩn thận như thế, chỉ sợ có sai sót gì thì nguy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.