Thiên Hạ 2

Chương 470: Q.11 - Chương 470: GIA YẾN ĐỘC CÔ (THƯỢNG)






Việc giết chóc của Lý Khánh An ở Tân Phong huyện cuối cùng cũng không thể lưu truyền đến Trường An, Đối với Lý Hanh, tập kích di dân Hà Nam đạo cũng không phải là chuyện vẻ vang gì, mục đích của hắn không phải là vạch trần sự tàn bạo của Lý Khánh An, còn đối với Lý Khánh An, hắn đồng thời cũng không hi vọng dân chúng Trường An biết quá nhiều về những chuyện tanh máu này, hắn chỉ là vì răn đe quân Quan Trung, giết người lập uy.

Cũng chính dưới sự đè nén của hai người bụng tỏ nhưng lặng thinh này, sự kiện huyện Tân Phong tựa hồ như một cơn gió, sau khi thổi qua bèn biến mất đến không còn thấy chút bóng dáng tăm hơi.

Nhưng đối với Lý Khánh An và Lý Hanh, bọn họ đều biết sự việc này vẫn chưa kết thúc, nó sẽ không vô duyên vô cớ xảy ra, lại càng sẽ không vô duyên vô cớ kết thúc, đây giống như một vụ án thi thể không đầu hơn, điều tra ra vấn đề, nó có lẽ sẽ trở thành một vụ án lớn, tra không ra vấn đề, nó sẽ biến mất một cách vô tăm vô tích.

Lý Khánh An sau khi từ huyện Tân Phong trở về không về quân doanh, cũng không đi doanh địa của Thiên Ngưu vệ, mà là đã đi Độc Cô phủ, Độc Cô phủ đã dời đến Thái Bình phường, dời được hơn nửa tháng, hắn vẫn chưa một lần đi xem qua, đây quả có chút thật không phải, dù thế nào thì đây cũng là nhà cha vợ của hắn.

Vừa lúc, Độc Cô phủ phái người đến mang tin cho hắn, mời hắn đêm nay về nhà dùng bữa tối. Lý Khánh An bèn thay một thân trường bào mũ sa, đi đến Độc Cô phủ.

Phủ Độc Cô dọn đến nơi ở mới nằm ở góc tây bắc của Thái Bình phường. Nơi đây vốn dĩ là lão trạch của Độc Cô gia, hai mươi năm trước Độc Cô gia đã dời đến tân trạch của Vụ Bản phường, tòa lão trạch này bèn luôn trống vắng, chỉ ở mấy người già phụ trách coi quản và thanh lý phòng ốc, Hai mươi năm sau, Độc Cô gia lại một lần nữa dọn về nơi lão trạch, do lão trạch bảo dường rất tốt, chỉ đơn giản tu sửa lại một chút, bèn có thể vào ở rồi.

Trải qua gần nửa tháng bận rộn và sửa sang lại, Độc Cô phủ cuối cùng mới thu dọn hoàn tất, bắt đầu đi mời tộc nhân đến dùng cơm, ăn mừng việc dọn về nhà cũ, nhưng Bùi phu nhân suy nghĩ vấn đề rất chu đáo, bà biết Lý Khánh An trên thực tế không thích náo nhiệt, vì vậy bà đặc biệt đã tránh đi ngày tụ họp tộc nhân, vào ngày thứ hai mới mời Lý Khánh An đến dùng cơm.

Lão trạch Độc Cô phủ chiếm đất khoảng năm mươi mẫu, là lão trạch đã ở được trăm năm của Độc Cô gia, vốn dĩ còn phải rộng lớn hơn nữa, nhưng vào năm Khai Nguyên thứ tám, Độc Cô phủ mang mảnh đất lớn chừng hai mươi mẫu quyên tặng cho Trọng Quốc tự ở sát vách, như vậy đã làm cho tòa đại trạch siêu cấp này trở thành đại trạch bình thường, cho dù như vậy, với chiếm đất năm mươi mẫu, vẫn đủ đề trở thành một trong những đại trạch có tiếng của Trường An.

Do Triệu vương phi sau khi từ An Tây trở về sẽ tạm thời sống trong Độc Cô phủ, vì vậy Thiên Ngưu vệ phụ trách trị an huyện Trường An cũng đặc biệt trú đóng một doanh binh sĩ ở phường Diên Thọ, chuyển sang trú đóng trong phường Thái Bình, vừa lúc phía đối diện với Trọng Quốc tự có một quân doanh bị bỏ hoang, mấy ngày nay bèn đã có công tượng bắt đầu việc tu sửa quân doanh.

Chạng vạng, xe ngựa Lý Khánh An chậm rãi dừng lại ở trước cửa phủ Độc Cô, hôm nay Độc Cô phủ có vẻ rất yên lặng, hoàn toàn không giống với lần trước. Lý Khánh An xuống ngựa xong. Minh Châu đã sớm chờ đợi trước cửa chạy như bay đến.

“Tỷ phu, muội còn tưởng rằng huynh không đến nữa chứ!”

“Tại sao lại không đến? Muội cho rằng ta vẫn còn giống như lần trước không giữ lời hứa ư?”

Lý Khánh An lần trước hẹn nàng và Bùi Uyển Nhi đi Khúc Giang trì thu dạo, kết quả có việc không thê đi, làm cho Minh Châu cứ oán trách không thôi, nàng nghĩ đến việc của lần trước, bĩu môi nói: “Vốn dĩ tự bọn muội đã chuẩn bị đi thu du, huynh không đến thì nói sớm đi, kết quả bọn muội cứ đợi huynh mãi đến giữa trưa, bản thân cũng không thể đi được, tỷ phu, đây quả thật là huynh không đúng!”

Lý Khánh An ha ha cười nói: “Đây quả thật là ta không đúng, đợi lát nữa phạt rượu ba chén, nhận lỗi với muội.”

“Đây còn tạm được!”

Minh Châu hé môi cười, tâm trạng của nàng lại trở nên vui vẻ, kéo cánh tay của Lý Khánh An rồi đi vào trong phủ: “Tỷ phu, huynh nói tỷ tỷ khi nào mới có thể trở về, muội cảm thấy cứ như đợi đến một nghìn năm rồi.”

Lý Khánh An quả thật rất thích cô em vợ này của mình, khi bên cạnh nàng, cảm thấy rất thoải mái nhẹ nhàng, nói chuyện cũng không chút trói buộc, hắn mỉm cười nói: “Tên nha đầu ngốc như muội, muội đâu phải chưa đi qua Toái Hiệp, phải biết rằng dọc đường phải mất bao lâu thời gian, nàng lúc này có thể mới đến Cam Châu ấy chứ!”

“Người ta chẳng qua là sốt ruột ấy mà! Tỷ phu, huynh nói cháu trai nhỏ kia của muội có giống tỷ tỷ không?”

“ừm! Thông thường thì con trai theo mẫu thân nhiều hơn.”

Lý Khánh An gãi gãi đầu, hắn bỗng nhiên phát hiện một vấn đề nghiêm trọng, hắn lại có một chút quên đi con trai mình dáng vẻ thế nào rồi.

“Muội hỏi điều này để làm gì?”

“Hi hi, trông giống tỷ tỷ thì sẽ trông giống muội mà! Đây còn không hiểu nữa sao?”

Minh Châu mặt có chút đỏ, nàng vội vàng kéo Lý Khánh An bước vào tiểu khách đường: “Nương, tỷ phu đến rồi!”

Hôm nay là gia yến, trong tiểu khách đường chỉ dọn sẵn một giường ngồi rộng lớn, trên giường ngồi đặt một chiếc bàn thấp, có thể ngồi mười mấy người, trên bàn đặt đầy các loại sơn hào hải vị, rượu bồ đào thượng hạng cũng đặt trong thùng đá, khi Lý Khánh An tiến vào, những người khác cũng đều đã đến đông đủ.

Trên chỗ ngồi ngoại trừ phu phụ Độc Cô ra, còn có huynh trưởng của mình Nguyệt cũng có mặt, hắn tên là Độc Cô Trường Phụng, năm ngoái vừa mới thăng chức làm Hứa Châu trưởng sứ, lần này là đặc biệt tiến kinh thăm thân, thê tử và con trai bốn tuổi của hắn cũng cùng đến.

Ngoài ra cậu phụ Bùi Mân cũng có mặt, lần này hai con trai của hắn không đến, nhưng con gái Bùi Vũ và Bùi Uyên Nhi cũng cùng nhau đến đây.

Lý Khánh An ngay từ cái nhìn đầu tiên đã nhìn thấy Bùi Uyển Nhi. Mấy ngày trước, Bùi Mân đã kín đáo đem ý liên hôn của Bùi gia chuyên cáo cho Lý Khánh An. Lý Khánh An cũng đã đáp ứng, liên hôn với Bùi gia, đây cũng là hi vọng của hắn, đương nhiên, nàng Bùi Uyên Nhi này cũng khá không tồi, khí chất hiền dịu nhu mì, hắn cũng rất thích.

Nhưng chỉ hắn đáp ứng vẫn chưa được, quan trọng hơn là chính thê đồng ý, cũng chính là phải Minh Nguyệt gật đầu. Bùi Uyên Nhi mới có thể vào cửa, nhất là hôn nhân thế gia, không phải là đơn giản như loại nạp thiếp tùy ý ở nhạc phường thanh lâu. Bùi Uyên Nhi vào cửa sẽ có danh phận, đây cũng là sự tôn trọng đối với Bùi gia.

Bùi Uyển Nhi cũng biết được điểm này, thấy Lý Khánh An nhìn nàng, nàng không khỏi e thẹn mà cúi đầu thấp xuống. Bùi phu nhân bên cạnh cũng mắt thấy tai nghe. Bùi gia đã đem việc này chính thức thông báo cho phu phụ hai người, vì vậy hôm nay Bùi Uyển Nhi đến hầu tiệc, cũng là ý của Bùi phu nhân.

Thân là con gái Bùi gia, Bùi gia có thể liên hôn với Lý Khánh An. Bùi gia đương nhiên cũng là ủng hộ, nhưng trên một phương diện khác, nàng lại phải suy nghĩ đến lợi ích của nhà chồng, bà biết chuyện này gia tộc Độc Cô không hề vui vẻ gì, đây hiển nhiên là trải mỏng đi lợi ích của Độc Cô gia sau này, quan trọng hơn là Bùi Uyển Nhi gả cho Lý Khánh An rồi, vậy tiểu nhi nữ của mình sẽ làm sao?

Con gái của thế gia, thê tử của Độc Cô, mẫu thân của Minh Châu, sự xung đột của ba vai trò này làm cho trong lòng Bùi phu nhân tràn đầy sự mâu thuẫn và bất đắc dĩ.

Tất cả mọi người đều quan sát tinh tế, thấy Lý Khánh An vừa bước vào cửa, ánh mắt trước tiên bèn đặt lên trên người Bùi Uyển Nhi, trong lòng Bùi Mân âm thầm vui mừng, chỉ cần Lý Khánh An thích Bùi Uyên Nhi, vậy thì mối hôn nhân này sau này sẽ đơm quả to, Độc Cô Hạo Nhiên trong lòng lại có chút không vui, khi Bùi gia chính thức đem mối hôn sự này báo cho Độc Cô gia, trong gia tộc Độc Cô đã trổi lên tiếng bất mãn lớn.

Đương nhiên, thân là tông thân hoàng thất, thân là danh môn trăm năm, Độc Cô gia tộc cũng không đến nỗi nhỏ nhen như vậy. Lý Khánh An thân là thân vương, hắn ngoài chính thê ra, cũng phải lấy quyền lực của những thê thiếp khác, về điểm này gia tộc Độc Cô đương nhiên hiểu rõ.

Sự bất mãn của bọn họ không phải là nhằm vào Lý Khánh An, mà là nhằm vào Bùi gia, Rất rõ ràng. Bùi gia làm có chút ngang tàng, sự việc này lẽ ra là Lý Khánh An nên nói rõ với Độc Cô gia trước, nhưng Bùi gia lại tranh lên tiếng trước dọa người, trực tiếp đem kết quả thông báo cho Độc Cô gia, đây rõ ràng là có chút ý dùng thế áp đảo người khác, từ đó dẫn đến sự bất mãn của Độc Cô gia.

Vì vậy, hôm nay Bùi Mân đến Độc Cô gia dự tiệc, Độc Cô Hạo Nhiên bèn đối với người cậu cả này có chút xa cách. Bùi phu nhân cảm nhận được sự không vui trong lòng trượng phu, bà âm thầm thở dài một tiếng, vội vàng đứng dậy đem con trai giới thiệu với Lý Khánh An.

“Thất Lang, con vẫn còn chưa gặp qua phải không? Đây chính là Trường Phụng, đại ca của mình Nguyệt.”

Lý Khánh An sau khi nhìn Bùi Uyển Nhi xong, ánh mắt của hắn bèn chuyển đến trên người Độc Cô Trường Phụng, Độc Cô Trường Phụng tên ban đầu là Độc Cô Húc, sau này sửa tên lại là Trường Phụng, tên này rất đặc sắc, Phụng là nam, Hoàng là nữ, Độc Cô Trường Phụng cũng chính là có nghĩa trưởng nam Độc Cô, nhưng lại rất hàm súc.

Chi thấy Độc Cô Trường Phụng trạc khoàng ba mươi tuổi, hình dáng mũi dài mắt nhỏ, khuôn mật góc cạnh rõ ràng, rất có khí chất, có chút giống Minh Nguyệt, đều giống mẫu thân của bọn họ. Lý Khánh An lập tức đã thích ngay người cậu cả này của mình.

Độc Cô Trường Phụng làm quan trường kỳ, hắn là một người hiểu chuyện. Tuy Lý Khánh An là muội phu của hắn, nhưng người muội phu này không phải là hắn có thể tùy ý tỏ vẻ kênh kiệu được, trêu đùa được, hơn nữa đêm qua cậu phụ cũng đã bàn qua với hắn, hắn có thể sẽ được điều vào triều đình, thái độ của Lý Khánh An sẽ là mấu chốt, cũng chính là nói, người muội phu này của hắn sẽ là một ngọn đèn sáng trên sĩ đồ của hắn.

Không đợi Lý Khánh An lên tiếng, Độc Cô Trường Phụng bèn giành trước chắp tay thi lễ nói: “Trường Phụng tham kiến đại tướng quân!”

Lý Khánh An vội vàng đáp lễ cười nói: “Nơi này đâu phải là đại yến triều đình, là gia yến, chúng ta không phải đa lễ như vậy, đều là người một nhà cả, chúng ta tùy ý một chút.”

Ánh mắt hắn lại dừng lại trên người con trai Độc Cô Trường Phụng, bèn cười nói: “Đây chính là Tiểu Trí phải không? Ta nghe Minh Ngaiyệt nói qua, quả nhiên là nhỏ nhỏ mà dáng người đường hoàng rồi.”

Trẻ nhỏ luôn luôn là dầu bôi trơn nối kết qua lại giữa người lớn, bình thường người ta trong khi qua lại với nhau có những khi ngại ngùng, kéo theo con trẻ nói vài câu, cảm giác ngại ngùng sẽ biến mất, chẳng hạn như bây giờ chính là vậy. Lý Khánh An là muội phu, theo lý mà nói nên thi lễ với cậu cả, nhưng địa vị của hắn lại rất cao, cho dù là gia yến, lễ này cũng rất khó thực hiện, còn ở ngay trước mặt cha mẹ vợ, biểu hiện ngạo mạn, trượng nhân trượng mẫu sẽ không vui, tỏ ra khiêm cung, đối phương phỏng chừng cũng sẽ không thể đón nhận được, vì vậy chuyển đề tài lên người con trẻ, bèn tự nhiên sẽ giải trừ đi sự ngại ngùng trên nghi lễ.

Độc Cô Trường Phụng vội vàng kéo con trai lại cười nói: “Hãy mau dập đầu cho cô phụ!”

Nhi tứ của hắn tên Độc Cô Trí, vô cùng ngoan ngoãn thông minh, hắn lập tức quỳ xuống, dập đầu một cái nói: “Tiêu Trí dập đầu cho dì phu, chúc cô phụ quan càng làm càng lớn, lớn hơn so với quan của tổ phụ.”

Lời nói ngông ngênh vô thức của trẻ con đã dẫn đến tràng cười đầy ắp cả gian nhà. Lý Khánh An trong lòng yêu thích, hắn bế đứa trẻ lên, dùng râu đâm một cái vào khuôn mặt nhỏ nhắn của nó, cười nói:” Lần đầu gặp mặt, cô phụ phải cho quà ra mặt cho con, nói đi! Con muốn cô phụ cho con cái gì?”

Độc Cô Hạo Nhiên thấy Lý Khánh An và cháu ăn ý nhau, trong lòng hắn cũng vui mừng, một chút không vui ban nãy đã sớm vứt bỏ ở phía sau đầu, bèn cười khoát tay nói: “Thất Lang, mau ngồi xuống đi! Đừng chiều hư con trẻ đấy!”

Độc Cô Trí gãi gãi sau ót, suy nghĩ mình muốn cái gì, hắn đột nhiên to tiếng nói: “Cô phụ, con muốn một thanh đao!”

“Tốt! Có tiền đồ”

Lý Khánh An ôm hắn ngồi xuống, cười nói: “Con lấy đao tìm cô phụ xem như là tìm đúng người rồi, cô phụ cái gì khác thì không có

5

đao thì nhiều nhất, nếu như con thích, cô phụ tặng con thêm một bộ cung tên nhỏ.”

Độc Cô Trí vui mừng đến mức vỗ tay lia lịa. Bùi phu nhân bế cháu đi, cười nói: “Thất Lang, thằng nhỏ này từ nhỏ đã thích đao kiếm, khi tróc châu (*chọn đồ vật đoán tương lai) bên cạnh hắn toàn là những thứ như sách và bút mực nghiên đài, nhưng hắn chẳng lọt mắt được món nào, một tay đã bắt lấy kiếm gỗ nhỏ tổ phụ của nó dấu ở phía dưới sách.”

Bùi Mân cũng vuốt râu cười nói: “Tiểu Trí tính cách này giống tằng tổ phụ của nó, thích võ không thích văn, mai này phỏng chừng cũng là nhân tài làm tướng quân.”

Lý Khánh An vỗ vỗ khuôn mặt đứa nhỏ, cười nói: “Giống như cô phụ vậy, mai này cưỡi ngựa đeo đao.”

Vị trí của Lý Khánh An là Bùi phu nhân cố ý an bài, rất chú trọng. Tuy hắn địa vị rất cao, nhưng trong gia yến thường là coi trọng vai vế, mà không phải coi trọng tước vị, vì vậy ba trưởng bối sát tưởng ngồi ở giữa, còn hai đầu bản dài, một bên Lý Khánh An ngồi, một bên Độc Cô Trường Phụng ngồi, ba cô gái thì ngồi ở giữa phía ngoài, cộng thêm thê tử của Trường Phụng, bà ngồi sát với trượng phu, vì vậy phía trái của Lý Khánh An là Bùi Mân, phía phải là Bùi Uyển Nhi, bên cạnh Bùi Uyển Nhi là Minh Châu.

Lý Khánh An vừa ngồi xuống. Bùi Mân bèn ra một hiệu mắt với Uyển Nhi, để nàng rót rượu cho Lý Khánh An, Uyển Nhi có chút e lệ, nàng định muốn lấy bình rượu, không ngờ Minh Châu lại nhớ mãi đến việc phạt rượu ba chén của Lý Khánh An, cổ tay trắng ngần giơ ra, xách bình rượu lên, cười nói với mọi người: “Ban nãy tỷ phu đã nói, lần trước làm lỡ thu du của bọn ta, phải phạt rượu ba chén, vậy ta xin đảm nhận tửu lệnh, để tỷ phu phạt xong ba chén rồi nói chuyện.”

Minh Châu trong bụng dạ ngay thẳng không thâm sâu, nàng cũng không biết Bùi Uyển Nhi đã hứa hôn cho Lý Khánh An, nhưng mẫu thân nàng Bùi phu nhân lại trong lòng hiểu rõ, thấy nữ nhi đoạt đi sự nổi bật của Bùi Uyển Nhi. Bùi Uyển Nhi giơ tay ra lại rút trở về, có chút ngại ngùng, bà đang định ngăn cản. Lý Khánh An lại cười nói: “Lần trước là ta không đúng, đã nhận lòi ba cô nương, nhưng lại nuốt lời, vì vậy nên phạt rượu ba chén, mỗi cô nương phạt một chén, xem như là cáo lỗi.”

Minh Châu cười hi hi nói: “Vậy để khách nhân làm trước, chén đầu tiên huynh phải cáo lỗi với Ưyến Nhi trước, muội ấy quả là luôn nhớ mãi việc phải đi thu du với tỷ phu.”

Mặt Bùi Uyển Nhi bỗng dưng đỏ bừng lên. Minh Châu này, thật làm cho nàng bẽ bàng quá. Minh Châu rót đầy chén rượu của Lý Khánh An. Lý Khánh An cầm chén rượu lên cười với Bùi Ưyến Nhi nói: “Lần trước để cô nương đợi lâu, Lý Khánh An cáo lỗi với cô nương nhé!”

“Đại tướng quân không cần khách khí!” Bùi Uyển nhi đỏ bừng cả mặt, tiếng nói còn nhỏ hơn cả muỗi.

“Tiếp theo là chén thứ hai!”

Minh Châu thấy Lý Khánh An uống một hơi cạn sạch, bèn lại rót một chén rượu cho hắn, lúc này. Bùi Vũ nãy giờ lặng thinh lại xua tay nói: “Muội thì không cần đâu, hôm đó ta vốn dĩ đã có một chút không khỏe trong người, đang không muốn đi, đại tướng quân không đi thì vừa đúng trúng ý của muội rồi.”

“Ngươi chỗ nào không khỏe chứ? Hôm đó ngươi là người oán trách dữ nhất.”

Minh Châu nhìn không hiền sự huyền diệu bên trong đó, nàng bèn tức giận nói: “Vậy thì chén thứ hai, chén thứ ba đều kính ta đi! Dù sao thì ta là kẻ ác, thì dứt khoát đóng vai này đến cùng vậy.”

Bùi phu nhân âm thầm lắc đầu, người cả bản tiệc này e là chỉ có nữ nhi là không biết thôi, trong lòng hắn không khỏi cảm thấy áy náy với nữ nhi, bèn dịu giọng nói: “Minh Châu, để tỷ phu dùng chút cơm trước đi! Bụng rỗng uống rượu rất dễ say.”

Lý Khánh An lại cười nói: “Không sao, ta đã nhận lời cáo lỗi với muội ấy, há có thể lại nuốt lời nữa.”

Hắn liên tiếp để Minh Châu rót hai chén rượu cho mình, một hơi uống hết, lúc này mới cười nói với Minh Châu: “Lần này tỷ phu không dỗ ngọt muội nữa chứ?”

Minh Châu thấy Lý Khánh An hoàn toàn nể mặt mình, không khỏi mặt mày hớn hở, gật đầu nói: “ừm! Đây mới chấp nhận được, huynh nói chuyện với các trưởng bối đi, tiểu nữ tử bọn muội chỉ việc uống rượu dùng bữa thôi.”

Lúc này, Độc Cô Hạo Nhiên cầm chén rượu lên đứng dậy cười nói: “Hôm nay là gia yến, tuy Minh Nguyệt vẫn chưa về kịp, nhưng nó đã trên đường đến, cách ngày đoàn tụ cả nhà chúng ta đã không còn xa. Nào! Vì ngày đoàn tụ, chúng ta uống cạn chén này.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.