Tại Đại Minh Cung, bên trong ngự thư phòng của Lý Long Cơ, Lý Lâm Phủ đang vì một sớ khép tội của ngự sử đài mà khuyên Lý Long Cơ, sớ này là của ngự sử trung thừa Vương Cung dâng lên, khép tội hộ bộ thị lang Dương Thừa Căng che dấu yêu nhân Sử Kính Trung tại biệt viện để tìm lời giài cho cuốn sách tiên tri, gia đồng mã phu có thể làm chứng. Truyện "Thiên Hạ "
Đại thần câu kết với yêu nhân, điều đó là việc tối kỵ của Lý Long Cơ, hắn đã quyết định bước đầu lệnh cho Dương Thừa Căng làm công bộ thượng thư. lại đột nhiên xảy ra chuyện này, làm Lý Long Cơ vừa nóng giận vừa hồ nghi.
“Tướng quốc sao lại dám khẳng định việc này? Tướng quốc thật sự cho rằng Dương Thừa Căng và yêu nhân cấu kết với nhau?”
Ánh mất Lý Long Cơ nhìn chăm chú Lý Lâm Phủ, bất kỳ ánh mất hay cử chỉ nhỏ nhất của Lý Lâm Phủ cũng đừng hòng trốn khỏi mắt của hắn.
Lý Lâm Phủ thong thà cúi người nói: “Bệ Hạ, Dương Thừa Căng là hậu duệ của Thang đế triều xưa. hắn có ý sử dụng thuật tiên tri hay không, thần không dám nói bừa. nhưng thần rất rõ con người của Vương trung thừa, hắn làm quan cẩn trọng, không bao giờ cậy quyền ngự sử. việc tấu trình lên đều có căn cứ, nếu như hắn đã dâng sớ khép tội Dương Thừa Căng che dấu yêu nhân, chắc chắn là có căn cứ. nếu Bệ Hạ còn có nghi ngờ, có thể phái người đến phú hắn lục soát, có che dấu yêu nhân và sách tiên tri, điều tra sẽ rõ.”
Lý Long Cơ chắp tay sau lưng đi mấy bước, hắn biết Vương Cung không bao giờ trông mật mà bắt hình dông, Dương Thừa Căng chắc chắn có điều bí mật bị hắn bất gặp, nếu thật sự phái người đến lục soát phủ đệ của Dương Thừa Căng thì hắn lại do dự. hắn hiểu rất rõ, nếu đã lục soát, nhất định sẽ có vấn đề, sự việc sẽ khộ mà vãn hồi được, Lý Long Cơ thở một hoi dài nói: “Việc này đề trẫm suy nghĩ lại, để sau hẳn trả lời khanh.”
Lý Lâm Phủ từ từ lui ra. ngự thư phòng lại yên tĩnh trở lại, Lý Long Cơ trầm ngâm không nói, hắn đương nhiên biết là Vương Cung khép tội Dương Thừa Căng là do Lý Lâm Phủ xúi áục, đó là do Lý Lâm Phủ muốn bài trừ người đã phàn bội hắn.
Đối với Lý Long Cơ, Dương Thừa Căng không đáng lo, điều hắn quan tâm là Lý Lâm Phủ. Lý Lâm Phủ là một con chó tốt của mình, những năm này vì mình mà bài trừ những người bên cạnh thái tử lập nhiều công lao, về sau này vẫn còn có thể dùng được, nếu như để hắn lật đổ Dương Thừa Căng, như thế cũng coi như là thường cho hắn một khúc xương.
Nhưng mà Dương Thừa Căng cũng là một quân cờ tốt, nếu chỉ vì thế mà giết hắn thì hơi tiếc một chút. Lý Long Cơ nhất thời cũng không biết làm thế nào.
Hắn đột nhiên ngước đầu nhìn Cao Lực Sĩ, bèn hỏi rằng: “Đại tướng quân, khanh nói rằng Dương Thừa Căng trẫm giữ hay không giữ?”
Cao Lực Sĩ cung kính nói: “Bệ Hạ, nước có pháp chế, nếu Dương Thừa Căng thật sự che dấu yêu nhân, sách tiên tri. đáng nghiêm trị. không nên vì hắn có tài năng mà làm ngơ được.”
Ý kiến của Cao Lực Sĩ vô hình chung làm cho sự lưỡng lự của Lý Long Cơ thêm vốn cược quan trọng, hắn gật đầu, vừa định đặt bút phê duyệt lên sớ của Vương Cung, thì đúng lúc đó, một viên hoạn quan đi vào bẩm báo: “Ngự sự trung thừa Dương Chiêu có việc gấp cầu kiến Bệ Hạ.”
Lý Long Cơ đột nhiên thay đổi ý định, lại đặt bút xuống.
Sớ tấu của Vương Cung trình lên rất mực kín đáo, đến nỗi Dương Chiêu cùng là ngự sự trung thừa cũng không hề hay biết, lúc hắn trong các ghi chép khép tội của ngự sử phát hiện ra Vương Cung khép tội Dương Thừa Căng, thì khi đó Lý Lâm Phủ đã bị Hoàng Thượng triệu vào cung trao đồi rồi. Dương Chiêu kinh sợ đến biến cả sắc mật. kế sách hắn và An Lộc Sơn bàn tính chính là hổ trợ Dương Thừa Căng đã kích Lý Lâm Phủ, nếu như Dương Thừa Căng lật đổ rồi, thì còn ai dám phàn lại Lý Lâm Phủ nữa? Truyện "Thiên Hạ "
Dương Chiêu không kịp bàn tính lại với An Lộc Sơn, bèn gấp gáp đi về phía ngự thư phòng của Lý Long Cơ.
“Thần Dương Chiêu tham kiến bệ hạ!”
Dương Chiêu quỳ trước ngự án, thi hành đại lễ tham bái, đây là một đặc điểm của Dương Chiêu, các đại thần khác khi gặp Hoàng Thượng đều chỉ cúi mình thi lễ, chỉ có hắn thì không. Hắn mỗi lần gặp Lý Long Cơ cũng sẽ cung kính quỳ xuống, thi hành đại lễ. theo cách nói của hắn là hắn xuất thân thấp hèn mà được chức cao, chỉ có thể dùng đại lễ để thể hiện lòng trung thành và cảm kích đối với Hoàng Thượng.
Đối với người anh vợ này, nói chung là Lý Long Cơ cũng cảm thấy vừa ý, dù kinh nghiệm quan trường của hắn chưa đủ, đó là do thời gian làm quan của hắn còn quá ngắn. nhưng Dương Chiêu là một người rất thông minh, ham học cầu tiến, vả lại hắn có cách ứng xử rất mềm dèo, nắm được ý tứ của người khác, nay mai, hắn nhất định trở thành cánh tay đắc lực của mình.
Lý Long Cơ mỉm cười nói: “Dương trung thừa, ngươi cầu kiến trẫm gấp như thế có chuyện gì chăng?”
“Bệ hạ, thần đến đây để giữ Dương thị lang!”
Dương Chiêu dập đầu một cái thật mạnh, rồi nói: “Thần vừa biết có người khép tội Dương thị lang che dấu yêu nhân, sách tiên tri, thần cảm thấy việc khép tội này thật không ổn chút nào.”
“Có gì không ổn?” Lý Long Cơ vẫn nói mà hề không biểu lộ điều gì.
“Bệ Hạ. yêu nhân nhất định phải là người họa nước hại dân mới là yêu, nếu chỉ là tăng nhân thông thường, thì người đó không thể cho là yêu nhân được, nhà nào lại không xem què hung cát. trong nhà có tăng nhân là chuyện rất bình thường.”
Lý Long Cơ có chút không hiểu ý của hắn. bèn cười nói: “Trẫm cũng không hề nói tăng nhân thường chính là yêu nhân đâu! Nếu chỉ là tăng nhân thường, trầm tự khắc sẽ không truy cứu.”
“Nhưng mà Bệ Hạ. chỉ cần vào ngục Đại Lý Tự rồi, thì cho dù là tăng nhân thường cũng sẽ trở thành yêu nhân, thủ đoạn của Vương trung thừa thần đã hiểu quá rõ.”
Dương Chiêu vừa nói vừa roi lệ, dập đầu hai cái thật mạnh rồi nói: “Lại nói sách tiên tri. một cuốn sách nho nhỏ như thế. húy đi thật dễ dàng, mà có nó cũng rất dễ dàng, nếu yêu đạo nhận tội, thì cho dù không có sách tiên tri cũng sẽ có sách tiên tri, bệ hạ có hiểu không?”
Lý Long Cơ hiểu ý của Dương Chiêu, ý hắn muốn nói đến đánh đập cho đến khi nhận tội, sau đó mới giả tạo tang vật giá họa. trong lòng Lý Long Cơ cũng rất rõ, chỉ cần mình đồng ý sớ khép tội của Vương Cung, thì Dương Thừa Căng nhất định sẽ có kết cục này, đó chính là sự tranh giành quyền lực chốn quan trường. Tội danh chỉ là một cái cớ để giết người, mà hắn Lý Long Cơ cũng không cần biết chân tướng sự việc, điều hắn cần là sự cân bằng về quyền lực. Truyện "Thiên Hạ "
Hắn nhìn gương mặt đau lòng phẫn nộ của Dương Chiêu, trong lòng bất giác cười nhạt, anh vợ này của mình đúng là có tiến bộ rồi, dám cả gan khiêu chiến Lý Lâm Phú.
Lý Long Cơ đột nhiên nghiêm mặt lại, nổi giận mắng hắn: “Nhân cách của Vương trung thừa trẫm lại không biết sao? Hắn làm quan cẩn trọng. từ trước đến nay công chính liêm minh, là loại người thích vu oan giá họa như ngươi nói sao? Ngươi làm quan được bao lâu, đã đố kỵ người hiền tài, làm quan phóng đãng vô phép, ngươi làm trẫm quá thất vọng rồi. hôm này trẫm tuyệt nhiên không để cho ngươi làm bừa. Người đâu!”
“Dạ có!”
Bên cạnh xuất hiện mấy viên thị vệ vai to lưng rộng. Lý Long Cơ chỉ Dương Chiêu nói: “Hãy lôi kẻ này đi. đến trước Đan Phụng Môn đánh 30 trượng cho ta. tước đi toàn bộ chức vụ của hắn. gián xuống làm Vạn Niên huyện lệnh, đồng thời công khai tội trạng!”
Dương Chiêu trợn tròn cả mất, hắn la liên hồi: “Bệ hạ, thần vô tội! Bệ hạ. thần bị oan mà!”
Dương Chiêu bị thị vệ lôi đi, Lý Long Cơ khẽ hứ một tiếng, đem sớ tấu khép tội của Vương Cung quăng lên bàn nói: “Trẫm mệt rồi, phải về cung nghỉ ngơi.”
Hắn đứng dậy, phủi tay áo, rồi cất bước đi.
Dưới Đan Phụng Môn, Dương Chiêu bị mười mấy viên thị vệ đè xuống đánh mạnh. 30 trượng đánh cực chậm, mỗi đánh 5 trượng, bèn do một viên trung sứ tuyên đọc tội trạng Dương Chiêu, Dương Chiêu la lớn: “Ta khônPhục! Ta bào chữa cho đại thần thì có gì là sai chứ?”
Lúc này đúng vào lúc bãi triều, Đan Phụng Môn chen đầy các đại thần đến xem, mọi người bán tán xôn xao, cũng không biết Dương Chiêu vì sao bị đánh, đợi nghe xong trung sứ tuyên đọc tội trạng, mọi người mới vỡ nhẽ. thì ra Dương Chiêu vì Dương Thừa Căng mà kháng lệnh, lại vu cáo Vương Cung vu oan giá họa đại thần, tước đi mọi chức vụ. giáng xuống làm Vạn Niên huyện lệnh.
Dương Chiêu này bình thường nhân cách phóng đãng, luôn bị các đại thần khác khinh miệt, nhưng mà sau khi đánh xong trận đỏn này, không ít người lại cảm thấy tội nghiệp cho hắn. Vương Cung vốn quen vu oan giá họa đại thần đó là sự thật.
Lúc này, thiếu Phủ thiếu giám Dương Thừa Dư khi đi qua Đan Phụng Môn nghe được tin kinh hãi đến biến cả sắc mặt. mau chóng đánh xe ngựa lao về phía phủ đệ của huynh trường Dương Thừa Căng