Thiên Hạ 2

Chương 288: Q.9 - Chương 288: Gừng già măng trẻ






“Hồi bẩm hoàng tổ phụ. phụ thân sức khỏe không tốt. Trong khoảng thời gian này con thường xuyên đi thăm phụ thân.”

Lý Dự trả lời một cách thật cẩn thận, trên thực tế chỉ một vấn đề này thôi phụ tử bọn họ đã bàn bạc với nhau không dưới mười lần. khi Thánh Thượng hỏi vấn đề này thì hắn nên trả lời như thế nào, có một đáp án chính là đã gần một năm không gặp mặt rồi. nên nhớ phụ thân, vì không được thánh dụ cho phép mà không dám tự ý đi thăm, đây là một đáp án tốt nhất. Nhưng như vậy thì chưa chắc đã giấu được các hoạn quan thường trú tại vương phủ, tân tổng quản Ngư Triều Ân sẽ không giúp bọn hắn giấu diếm sự thật, cho nên sẽ có rủi ro rất lớn. Phụ tử Lý Hanh bèn tìm kế sách khác, đánh bài tình cảm. nêu ra việc sức khỏe không tốt trước, rồi mới hàm hồ dùng từ ‘Thường xuyên’, thì sẽ rất khó mình xác là mỗi ngày, hay là ba ngày một lần. hay là mỗi tuần* một lần. thậm chí mỗi tháng một lần. như vậy bèn có thể có đường sống, cho nên khi Lý Dự nói ra đáp án này, hắn thấy ánh mắt của Lý Long Cơ vẫn duy trì vẻ ôn hòa. hắn liền biết đáp án của mình đúng rồi, trong lòng âm thầm thở phào một hơi thật nhẹ nhõm.

*Tuần đây là một tuần gồm mười ngày.

Lý Long Cơ gật gật đầu, giờ đây hắn cũng không coi trọng Lý Hanh cho lắm. hắn đã quyết định từ bỏ Lý Hanh, thế thì Lý Hanh chỉ là một thân vương bình thường, chỉ là con trai của hắn. Sau sự kiện của Đệ vương, Lý Long Cơ bắt đầu coi trọng đến mức độ thành thực của các con cháu, cho nên việc trưởng tôn đi thăm tiền đông cung thái tử đã không còn là việc quan trọng nữa. quan trọng là trưởng tôn có nói dối với hắn hay không mà thôi. Trước đó hắn đã nắm giữ thông tin mới nhất từ các hoạn quan.

Hoàng trưởng tôn này hơn một tháng nay gần như mỗi ngày đều đến thăm phụ thân, cho dù không biết bọn họ nói về chuyện gì. nhưng mỗi lần đều trên một khắc đồng hồ, cho nên hắn rất lo lắng hoàng trưởng tôn mà hắn nhắm đến cũng nói dối với mình. Thật may mắn là không có, hoàng trưởng tôn không có nói dối với mình, hắn trong suốt một năm nay, đều mỗi tuần đi một lần. chỉ có trong một tháng gần đây là hắn mới ngày nào cũng đi thăm, vả lại trong một tháng gần đây nhất sức khỏe của Hanh quả thật không tốt.

Đáp án này làm cho Lý Long Cơ rất hài lòng, trưởng tôn lấy chữ hiếu làm đầu. lại thành thực cẩn trọng càng làm cho hắn thêm vừa lòng. đây quả thật là một người đủ tư cách kế thừa ngôi vị hoàng đế. Lý Long Cơ đưa ra quyết định lập hoàng trưởng tôn kế vị không phải là việc ngẫu nhiên, hắn đã quan sát hai năm. lúc ban đầu người hắn nhắm trúng chính là Dĩnh vương. Nhưng sau khi quan sát nửa năm. hắn bèn phát hiện Dĩnh vương có nhược điểm là gặp phải việc sẽ rất dễ bộp chộp, đó không phải phẩm cách nên có của một đế vương, nên hắn liền bỏ chọn Dĩnh vương. Tiếp theo là Đệ vương. Đệ vương là con trai thứ tư. nếu xét theo thứ tự trước sau thì hắn có phần thích hợp, nhưng sau sự kiện nạn hạn hán tại Hà nam dẫn phát việc việc sát nhập đất đai. Lý Khánh An buộc tội Khánh vương. Thôi Kiều hai người. Lý Long Cơ lập tức phái tâm phúc hoạn quan đi bí mật điều tra. không ngờ vừa đào ra củ cải lôi ra cả đất bùn. hoạn quan đã tra ra Đệ Vương cũng ở khu vực Trần Lưu và Huỳnh Dương chiếm đất gần năm vạn mẫu, điều này làm cho Lý Long Cơ vô cùng tức giận. Sự tham lam của Khánh vương là bề nổi trên mặt nước, liếc mắt một cái đã nhìn ra được, còn sự tham lam của Đệ vương lại được che giấu một cách rất cẩn thận, lòng dạ của người như vậy thật đáng sợ, nếu mình còn tiếp tục ở trên ngôi vị hoàng đế mười năm nữa. thì hắn có thể chịu được nổi nữa hay không?

Chính vì lòng dạ đáng sợ của Đệ vương làm cho Lý Long Cơ đến phút cuối cùng đã quyết định từ bỏ việc chọn trong số những người con trai của mình làm người kế vị. mà đem mục tiêu chuyển hướng sang hàng cháu, để cho hàng cháu kế thừa vương vị thì lợi ích không cần nói cũng biết. Đầu tiên chính là hắn Lý Long Cơ có thể bình an ngồi vào trên ngai vàng cho đến phút cuối, đây là vấn đề mà Lý Long Cơ kiêng kị mấy chục năm nay. thời gian ngồi trên ngai vàng của hắn quá dài. đã bốn mươi năm rồi. hắn còn muốn ngồi thêm hai mươi năm nữa. nếu như vậy, chờ đến lúc hắn thoái vị, thì con trai của hắn đều đã gần đến tuổi hoa giáp, thế thì đứa con trai nào có thể chịu đựng nổi chứ? Lý Long Cơ cũng biết rõ đạo lý này, cho nên hắn mới mỗi cách mười mấy năm lại đổi thái tử một lần. Đầu tiên là ở năm Khai Nguyên thứ hai mươi lăm. bèn diệt trừ thái tử Anh. kẻ đã không thể kiên nhẫn được nữa. lại ở mười mấy năm sau đó lại phế bỏ thái tử Hanh. nhưng Lý Long Cơ cũng biết được hậu quả của việc thường xuyên phế thái tử như vậy là gì. cho nên lập cháu làm thái tử, bèn có thể giải quyết được mâu thuẫn đã làm cho hắn lo lắng mấy chục năm nay một cách rất triệt đệ.

Lập tôn bối làm thái tôn. người thứ nhất mà Lý Long Cơ nghĩ đến đó là trưởng tôn Lý Thục, đây là đứa cháu mà hắn yêu thích nhất, ở một mức độ nào đó, hắn kỳ thật chính là vì trưởng tôn này mà lập đứa con trai thứ ba có tư chất bình thường là Hanh làm thái tử, để cuối cùng ngôi vị hoàng đế đại Đường có thể về tay của trưởng tôn này. Giờ đây nếu đã không cần suy xét đến con trai nữa. thì ánh mắt Lý Long Cơ tự nhiên bèn tập trung vào trên người trưởng tôn này, hơn nữa lúc trước lý do mà hắn phế thái tử hiện tại xét kỹ lại là một án oan. là do đứa con trai cả Tông và người tình Quắc quốc phu nhân của hắn liên hợp giăng bẫy mà ra nông nổi. cho nên hắn cảm thấy áy náy với tam tử Hanh, lập con hắn làm thái tử. coi như là một sự bù đắp cho hắn.

Đủ thứ yếu tố tổng hợp lại mà suy xét, làm cho Lý Long Cơ cuối cùng đã xác lập phương án chọn hoàng trưởng tôn làm người kế thừa sự nghiệp. Buôi sáng hôm nay, hắn đột nhiên ở trên đại triều tuyên bố phương án này.

Lý Long Cơ nhìn người trưởng tôn bừng bừng sức sống của hắn. trong lòng tràn ngập niềm vui và sự an ủi. ở trong tiềm thức của hắn. hắn đã bất lực trong việc giải quyết vấn đề việc sát nhập đất đai để sát nhập làm của riêng, vừa lúc có thể để cho đứa cháu trẻ trung khỏe mạnh của mình tới tiếp nhận giải quyết vấn đề này.

“Tôn nhi. hôm nay tổ phụ đã ở trọng đại triều tuyên bố con làm thái tử. tuy rằng trước đó không có bàn bạc với cháu, nhưng tổ phụ hy vọng cháu không vì thế mà thất kinh hoảng hốt. hoặc là đắc ý vênh váo, tổ phụ hy vọng cháu có thể giữ một tâm trạng bình thường, bình tĩnh mà đối đãi việc này.”

ngữ khí của Lý Long Cơ rất ôn hòa. thái độ này so với lúc hắn nói chuyện với con trai hoàn toàn khác hẳn. Tận trong đáy lòng hắn rất thích và tín nhiệm đứa cháu này của mình, hắn không muốn vẻ nghiêm khắc của mình làm đứa cháu phải sợ hãi. giờ phút này hắn tựa như một người ông hiền từ ngồi dưới gốc cây kể chuyện xưa cho đứa cháu nghe vậy.

“Tôn nhi sẽ không đắc ý vênh váo, tôn nhi chỉ cảm thấy gánh nặng trên đầu vai mà thôi, tôn nhi sẽ càng ra sức cố gắng đọc sách, để cho mình có thể gánh vác trọng trách mà hoàng tổ phụ đã phó thác.”

Lý Long Cơ gật đầu nói: “Đọc sách là là điều tất yếu. nhưng cũng không thể chỉ một mặt mà đọc sách không thôi, trẫm sẽ dần dần trao một ít quyền cho cháu, để cho cháu sớm xử lý chính vụ, rèn luyện năng lực của bản thân. Hơn nữa trẫm sẽ không trói buộc cháu như phụ thân cháu đối với cháu trước đây vậy, cháu có thể kết giao bá quan, xây dựng thế lực của mình, chuẩn bị cho việc kế thừa ngôi vị trong tương lai.”

Phải nói rằng đây là quyết định có tính chất phá lệ của Lý Long Cơ. Hắn đối với hai nhậm thái tử trước đều dùng đủ mọi cách hạn chế. e sợ cho bọn họ nắm quyền, nói cho cùng vẫn là sợ quyền thế của con quá lớn. uy hiếp đến ngôi vị hoàng đế của mình. nhưng với cháu thì hắn không có sự dè chừng này, hắn hoàn toàn có thể buông tay để cho cháu làm. cho dù làm sai. hắn cũng có thể thay cháu vãn hồi lại. Có lẽ đây là ích lợi của việc kế thừa cách nhau một đời con. phụ tử là kẻ thù trời định, tổ tôn thì không phải, về một phương diện khác, Lý Long Cơ cũng có tư tâm. hắn thật sự đã mỏi mệt với việc triều chính, nhưng lại không an tâm đối với năng lực của Dương Quốc Trung, để cho cháu bắt đầu xử lý chính vụ. vừa có thể thay hắn chia bớt gánh nặng, cũng có thể kiềm chế phe Dương Quốc Trung lớn mạnh dần.

Lý Long Cơ vừa nói. vừa nhìn chăm chú vào vẻ mặt của Lý Dự. Hắn hôm nay tìm Lý Dự đến trò chuyện lâu như thế. cũng chính là không muốn Lý Dự có quá nhiều gánh nặng trong lòng, lúc này hắn thấy trong ánh mắt của cháu hiện lên một tia sầu lo, liền hỏi: “Tôn nhi có chuyện gì lo lắng, có thể nói ra mà!”

Môi của Lý Dự khẽ lay động, hắn bỗng nhiên quỳ xuống, nói: “Hoàng tổ phụ. tôn nhi thực sự rất sầu lo việc chiếm đất, mấy tháng này tôn nhi từng mấy lần đi Quan Trung khảo sát. phát hiện việc việc sát nhập đất đai rất nghiêm trọng, có đến bảy phần nông dân đã mất đi ruộng đất. Tôn nhi cho rằng nếu không áp dụng một phương pháp quyết đoán ngăn lại việc việc sát nhập đất đai, tôn nhi lo lắng đại Đường ta sẽ lâm nguy mất!”

Đây không phải là sự xúc động nhất thời của Lý Dự. từ mấy năm trước hắn đã vấn đề việc sát nhập đất đai đã trở thành ung nhọt của đại Đường, hơn nữa càng ngày càng nghiêm trọng. rất nhiều quốc thích, quyền quý trọng thần đều có phần xâm chiếm ruộng đất. Người có quyền thế lớn thì cự tuyệt không chịu nộp thuế, kẻ có quyền thế ít thì đem thuế đất trút xuống cho nông dân. tiền thuế quá cao làm cuộc sống của phần lớn nông dân ngày càng nghèo khó hơn. hơi có chút thiên tai liền bắt gặp việc những cảnh tượng bi thương bán con cái. cửa nát nhà tan bi. Nếu không ngăn chặn việc việc sát nhập đất đai. Đại Đường chắc chắn sẽ xuất hiện khởi nghĩa nông dân với quy mô lớn. từ đó sẽ chấn động việc thống trị của họ Lý đối với giang sơn xã tắc. Lý Dự vì thế mà vô cùng lo lắng, hôm nay hắn liền thừa cơ hội này nói ra ý nghĩ của chính mình. Hắn muốn được sự ủng hộ của hoàng tổ phụ, áp dụng phương án hữu hiệu để ngăn chặn nạn việc sát nhập đất đai.

Lý Long Cơ vẫn thong thả uống tách trà sâm của hắn. tính nghiêm trọng của vấn đề việc sát nhập đất đai, hắn làm sao mà không biết. Vì việc này mà hắn đã mấy lần hạ chiếu chỉ. nghiêm cấm việc việc sát nhập đất đai, nhưng cũng không có hiệu quả gì. việc sát nhập đất đai gần như dính líu đến lợi ích của hầu hết quyền quý lớn nhỏ của đại Đường, thậm chí ngay cả hắn Lý Long Cơ chẳng phải cũng có mấy vạn khoảnh sơn trang của hoàng gia sao? vấn đề này hắn không dám chạm vào, nếu chạm phải chắc chắn sẽ liên lụy đến toàn cục. Hắn chỉ kỳ vọng người kế nhiệm mình đến giải quyết vấn đề này. trưởng tôn Lý Dự có thể đưa ra ý đòi giải quyết nguy cơ của việc sát nhập đất đai. thực sự làm cho hắn cảm thấy rất vui mừng và an ủi. Nhưng Lý Long Cơ cũng không tán thành phương pháp của trưởng tôn. đứa cháu đã quá gấp trong việc này, thậm chí có chút khinh suất, căn bản không ý thức được sự phức tạp của vấn đề này, đương nhiên điều đó bởi vì đứa cháu có nhiệt huyết, tuổi trẻ năng nổ. Nhưng để cho đứa cháu hiểu được tình cảnh của hắn. cũng là trách nhiệm của mình.

Lý Long Cơ buông tách trà xuống, bèn chậm rãi nói: “Tôn nhi muốn giải quyết vấn đề sát nhập đất đai. trẫm có thể lý giải được, cũng ủng hộ cho cháu lắm. nhưng trẫm cũng muốn nói cho cháu nghe, nếu hiện tại cháu bèn bắt tay vào việc giải quyết việc sát nhập đất đai. thì mai này cháu sẽ không thế ngồi vững trên ngôi vị hoàng đế được, cháu hiểu chưa?”

Lý Dự không ngờ tổ phụ lại trả lời như thế. hắn nhất thời lặng thinh. Lý Long Cơ thở dài nói: “Cháu tưởng rằng trẫm không muốn giải quyết vấn đề đất đai sao? Nhưng mà khó a! Đây đã không phải là trường hợp quan liêu cá biệt tham đoạt ruộng đất, nếu như quan liêu cá biệt tham lam hũ bại, rất dễ làm! Giết hắn là xong chuyện, nhưng quyền quý của cả cái Đại Đường đều đang chiếm đoạt đất đai. thậm chí cao quan của quân đội. cháu có thể đi giết ai? Lại giết được ai? Ngay cả hoàng tổ phụ với thời gian chấp chính dài như vậy mà vẫn phải rào trước đón sau. còn cháu mới cai quản đông cung đã muốn phá băng sao? Cháu động chạm đến lợi ích của bọn họ, bọn họ có chịu đựng để cháu đăng cơ hoàng vị không?

Thấy đứa cháu muốn mở miệng. Lý Long Cơ khoát tay nói: “Cháu khoan hẵng nói gì. hãy nghe trẫm nói tiếp, trẫm chính là biết vấn đề đất đai nghiêm trọng, mới tỏ ý ủng hộ cháu giải quyết vấn đề sát nhập đất đai. nhưng trẫm không chấp nhận phương thức của cháu, trẫm hi vọng cháu sau này ngồi vững hoàng vị rồi mới động thủ từ từ mà cắt gọt. đây mới là kế sách ổn thỏa. mà không phải là động thủ ngay bây giờ, vấn đề khẩn cấp trước mắt của cháu bây giờ là mau chóng vun xén kiến lập thế lực của mình, như vậy đợi cháu tiếp quản ngôi vị của trẫm rồi. cháu mới có thể nhanh chóng ngồi vững hoàng vị, mới có người nghe chỉ huy của cháu, thay cháu làm việc, chỉ ý của cháu mới có thể đi ra khỏi hoàng cung, thực thi đến mỗi một châu huyện của Đại Đường.”

Sự chỉ bảo ân cần của tổ phụ làm cho Lý Dự cảm động sâu sắc. nhưng tính cấp bách của vấn đề đất đai lại làm hắn cảm thấy thời thế không đợi ta. hơn nữa hắn cho rằng không cần phải tính sổ nợ cũ đất đai. chỉ cần ngăn chặn việc tiếp tục xác nhập đất đai diễn biến xấu đi, đây kỳ thực không khó khăn lắm. chỉ cần có thể xử lý mấy quyền quý dân phẫn lớn nhất, là có thể thu được hiệu quả cảnh cáo rồi. nhưng chỉ là việc đơn giản như vậy, hoàng tổ phụ vẫn không chịu làm. lần trước Lý Khánh An đã tra ra vụ án Khánh vương vạch đất làm càn. hoàng tổ phụ hoàn toàn có thể lấy hắn mà ra tay ngay trên đó, giết một răng trăm, nhưng hoàng tổ phụ cuối cùng vẫn là giơ lên cao cao, khẽ khàng đặt xuống. đây rõ ràng là không có thành ý, có lẽ chính là giống như bản thân hắn nói vậy, đem rủi ro tích lũy cuối cùng đều đẩy hết cho mình.

Lý Dự trong lòng âm thầm thở dài một tiếng, tay buông thõng lặng thinh. Lý Long Cơ nhìn ra trong lòng hắn vẫn chưa chịu phục, đứa cháu này là nghé con mới sinh không sợ hổ, điều này cũng khó trách, xem ra đây là một người trẻ tuổi cố chấp, cũng sẽ là một hoàng đế đắc tội người khác, thôi vậy, làm hoàng đế dù sau cũng phải đắc tội người, mình không chịu đắc tội quyền quý, thì hãy để đứa cháu làm kẻ ác vậy! Trước hết hãy để nó lĩnh hội sự gian hiểm khi thực hiện chính sự. cũng không phải là việc xấu, nhưng mà mình lại phải bảo vệ ngôi vị trữ quân (thái tử) của cháu, để nó không thể vì vậy mà bị phế truất.

Lý Long Cơ bất giác nghĩ đến bố cục hiện tại của mình, bố cục hiện nay chính là sự dàn xếp chuẩn bị để bảo toàn ngôi vị hoàng trừ của cháu, là phương án mà hắn đã suy nghĩ rất lâu. đề bạt năng lực xuất chúng, mà làm quan thanh liêm là Lý Hiện, hắn là tông thất, lại là phe đông cung trước đây, đây là để tông thất ủng hộ Lý Dự. sau đó là đề bạt Vi Hoán và Bùi Mân. không chỉ vì bọn họ là người phe đông cung, quan trọng hơn là bọn họ đại diện cho hai đại thế gia của Đại Đường. Vi thị và Bùi thị. đây là vì để thế gia ủng hộ Lý Dự. còn Thôi gia và Dương Quốc Trung đi với nhau quá gần. vì vậy hắn không cân nhắc Thôi Kiều, thêm nữa là đề bạt Lý Khánh An làm tướng, đây dĩ nhiên là để cho Lý Dự có được sự ủng hộ của quân phương, nhưng nguyên nhân quan trọng hơn là. Lý Khánh An luôn là rường cột mà hắn dự định để lại cho thái tử. vốn dĩ là muốn giữ Vương Trung Tự cho Lý Hanh, nhưng Vương Trung tự quyền thế bành trước quá nhanh, trong lúc hắn vẫn còn chưa chuẩn bị sẵn sàng. Vương Trung Tự đã trưởng thành, nếu để thêm nữa sớm muộn cũng sẽ là một mối họa. từ chuyện hắn dám kháng lại thánh chỉ. cự tuyệt công đánh Thạch bảo thành bèn có thể nhìn thấy manh mối.

về mặt quân quyền trong mắt hắn không dung nạp nổi nửa hạt cát, đây bèn là nguyên nhân hắn trừ khử Vương Trung Tự, mà Lý Khánh An chính là rường cột thứ hai sau Vương Trung Tự mà hắn tuyển chọn cho người thừa kế, đặc biệt là trưởng tôn, hai người bọn họ tuổi tác xấp xỉ nhau, tư tưởng của bọn họ càng tiếp cận hơn. mà lòng trung thành của Lý Khánh An đối với tiền thái tử luôn làm cho hắn tán thưởng, hắn cần chư hầu địa phương lớn mạnh như Lý Khánh An đi bảo vệ cho cháu của hắn. trước hết là để cho Lý Khánh An ở An Tây phát triến thực lực. đợi trước khi trưởng tôn kế vị, bèn có thể điều hắn đến Lũng Hữu Hà Tây, lấy quân đội lớn mạnh mà bảo vệ cài cách của tân hoàng.

Đây chính là bố cục mà Lý Long Cơ suy nghĩ ròng rã suốt hai năm. hắn vẫn chưa muốn nói với cháu mình, mà là để bản thân nó từ từ lĩnh ngộ, như vậy mới là sự tiến bộ của nó, phải để nó từ từ học được việc vận dụng thuật đế vương để giải quyết vấn đề.

Nghĩ vậy, Lý Long Cơ liền khẽ cười nói: “Thời gian còn dài, về sau có thời gian chúng ta từ từ nói chuyện, mặt khác, ta sẽ để Cao Lực Sĩ đi đông cung, hắn nô bộc trung thành của trẫm, hắn sẽ dạy cháu cách xử lý chính vụ.”

Lý Dự lại quỳ xuống, dập đầu hai cái thật mạnh cho Lý Long Cơ: “Cháu tạ ơn tổ phụ dạy bảo!”

Lý Dự đã cáo lui, Lý Long Cơ có chút mệt mỏi. hắn đang muốn hạ lệnh bãi giá hồi cung, lúc này Ngư Triều Ân luôn túc trực bên mình nhỏ giọng nói: “Bệ hạ. Cao Ông nói có chuyện gấp muốn gặp bệ hạ.”

Ngư Triều Ân vốn dĩ là tiểu hoạn quan mài mực cho Lý Long Cơ, thông minh lanh lợi, hiểu thấu ý tứ người khác, rất được sự tán thưởng của hoạn quan tổng quản Cao Lực Sĩ. bèn từ từ thăng chức hắn làm ngự thư phòng chủ quản. Ngư Triều Ân hầu hạ Lý Long Cơ xử lý công vụ cũng đã được mười mấy năm rồi. đến nay không hề có sai sót. cũng được Lý Long Cơ nhìn nhận, nhưng hai năm trước sau khi nổ ra vụ án đông cung, thái tử bị phế, ở vấn đề trọng đại này Cao Lực Sĩ không ủng hộ Lý Long Cơ, mà là cực lực thay Lý Hanh bào chữa giải thích, đây làm cho quan hệ tín nhiệm chặc chẽ giữa hai người xuất hiện vết rạn nứt. Lý Long Cơ bắt đầu từ từ xa rời Cao Lực Sĩ, trước hết là tước đoạt đi quyền lực phê duyệt tấu chương của hắn, lại tước đoạt đi quyền lực chủ quản giám quân hoạn quan, cuối cùng ngay cả việc hầu hạ bên mình cũng không dùng hắn nhiều nữa. và Ngư Triều Ân chộp lấy cơ hội này bức phá, dần dần thay thế Cao Lực Sĩ. trở thành đệ nhất hoạn quan bên cạnh Lý Long Cơ, nhưng duy chỉ có một điều không trọn vẹn là Ngư Triều Ân danh bất chính ngôn bất thuận, Nội thị Giám lệnh vẫn là Cao Lực Sĩ, không phải hắn Ngư Triều Ân. Cao Lực Sĩ vẫn là Phiêu kỵ Đại tướng quân. Bột Hải quận công, hắn Ngư Triều Ân chẳng là gì cả, chỉ là một hoạn quan mà thôi, vì vậy hắn nếu muốn thật sự thay thế Cao Lực Sĩ, biện pháp duy nhất chính là Cao Lực Sĩ rời khỏi, hôm nay Ngư Triều Ân cuối cùng đã nhìn thấy cơ hội rồi, ban nãy Cao Lực Sĩ đến cầu kiến thánh thượng, cầu xin cáo lão hồi hương, đây là việc mà Ngư Triều Ân ao ước bấy lâu. vì vậy cho dù Lý Long Cơ đã mệt nhoài, Ngư Triều Ân vẫn phải để Lý Long Cơ tiếp kiến Cao Lực Sĩ. bỏ lỡ cơ hội này rồi, không chừng Cao Lực Sĩ sẽ thay đổi ý định.

Lý Long Cơ vừa lúc cũng định tìm Cao Lực Sĩ, liền gật đầu nói: “Để hắn vào đi!”

Ngư Triều Ân cả mừng, vội vàng chạy đi thông báo Cao Lực Sĩ, lát sau, Cao Lực Sĩ đi vào ngự thư phòng, hắn là đến cáo lão hoàn hương, nghĩ đến cuối cùng phải rời khỏi thánh thượng mà ông đã hầu hạ gần năm mươi năm. trong lòng Cao Lực Sĩ cũng có chút thổn thức không ngaiôi, hắn từ từ quỳ xuống: “Lão nô tham kiến thánh thượng!”

Cao Lực Sĩ có thể nói là người mà Lý Long Cơ tin cậy nhất, hắn và Cao Lực Sĩ trên danh nghĩa là chủ bộc. thực tế tình như thủ túc, hắn đã cho Cao Lực Sĩ sự ân sủng lớn nhất. Cao Lực Sĩ cũng đã cho hắn lòng trung thành cao nhất, chỉ là ở một việc phế thái tử. hai người cuối cùng đã xảy ra mâu thuẫn, mâu thuẫn này làm cho bọn họ không thể dung nạp nhau. Cao Lực Sĩ đã từng nói qua một câu nói đã đâm hắn nhói đau, hắn nói: “Bệ hạ tuổi già phế thái tử. ắt sẽ làm cho thủ túc tương tàn. đánh mất đi thân tình.”

Hiện tại câu nói này không may bị Cao Lực Sĩ nói trúng rồi. mấy đứa con trai vì tranh vị đông cung thế như nước lửa. Đệ vương còn cuồng đến tán cả tâm. dựng lên vụ án thích sát giả trước ngự giá. bây giờ nhìn lại Cao Lực Sĩ. trong lòng Lý Long Cơ cũng dấy lên sự ray rứt vô hạn. hắn cười cười nói: “Đại tướng quân đến gặp trẫm còn phải bẩm báo sao? Tại sao càng ngày càng xa lại rồi.”

Cao Lực Sĩ trong lòng đau xót. run giọng nói: “Trong cung có quy củ. lão nô không theo giá hầu hạ. thì phải bẩm báo trước rồi mới gặp.”

“Quy định là người định, vậy trẫm sẽ sửa lại quy củ này, sau này trừ Đại tướng quân ra.”

Cao Lực Sĩ âm thầm thở dài. còn có sau này sao? Hắn lục ra tấu chương cầu thoái, đưa cho Lý Long Cơ nói: “Đây là sớ tấu lão thần dâng cho bệ hạ. khấn cầu bệ hạ ân chuẩn!”

Lý Long Cơ liếc một cái thấy trên tấu chương có một chữ ‘thoái', bèn lật ngược nó lại, dùng chén trà giữ lấy không xem. cười nói: “Hôm nay trẫm lập trưởng tôn làm trữ quân, đại tướng quân thấy thế nào?”

“Đây là cử chỉ sáng suốt của bệ hạ. lão nô ủng hộ.”

Lý Long Cơ nghe hắn nói ủng hộ, trong lòng bỗng dưng nhẹ nhõm hẳn. đây là một câu nói mà hắn muốn nghe thấy nhất. Cao Lực Sĩ trên việc của thái tử luôn làm ngược lại với hắn. hôm nay hắn cuối cùng đã nhìn nhận quyết định của mình, trái tim treo lơ lửng trong không trung của Lý Long Cơ đã phút chốc đáp đất. hắn không khỏi dựa vào giường rồng cười lên ha hả. trong lòng cảm thấy vô cùng sảng khoái.

“Bệ hạ nếu đã lập trữ quân, lão nô tâm sự cũng đã dứt. đặc biệt xin bệ hạ ân chuẩn lão nô cáo lão hoàn hương.”

“Không!” Lý Long Cơ quả quyết cự tuyệt, điều này làm cho trái tim của Ngư Triều Ân bị treo ngược lên. không đợi Cao Lực Sĩ nói thêm. Lý Long Cơ bèn cướp lời nói: “Tâm ý của đại tướng quân trẫm hiếu rõ, nhưng người mà trẫm tin cậy nhất chính là đại tướng quân, trẫm khẩn xin đại tướng quân có thể thay trẫm dạy dỗ trưởng tôn. phù trợ nó xử lý triều vụ. dạy hắn đạo làm quân, đại tướng quân, hãy nể tình thâm giao năm mươi năm của chúng ta. hãy giúp trẫm thêm lần này đi!”

Nước mắt chợt từ trong mắt Cao Lực Sĩ tuôn trào, mối thâm giao năm mươi năm. thánh thượng cuối cùng đã nhìn nhận mình rồi sao? Vì câu nói này, giây phút này Cao Lực Sĩ tình nguyện vì Lý Long Cơ mà chết, ông nước mắt giàn giụa, dập đầu một cái mạnh, giọng bi thương nói: “Lão nô tuân chỉ!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.