Thiên Hạ 2

Chương 372: Q.10 - Chương 372: Hiệp ước Đế Quốc (Thượng)






Cuộc tranh giành đảo Síp* xảy ra ở bốn tháng trước, cuối cùng khiến cho hoàng đế Byzantium Quân Sĩ Thán Đinh đời thứ năm (*Constantine V) hạ quyết tâm kết minh với Đại Đường. Người Đại Thực đóng quân ở trên đảo đã sử dụng một loại cung tiễn làm người ta kinh sợ, khiến cho quân đội Byzantium chết và bị thương rất thảm trọng, thất bại thám hại. nhưng vừa đúng mười ngày sau, đội thương nhân của Đại Đường vừa đến thành đô của Byzantium thành Quân Sĩ Thán Đinh Bảo (*Congtantinopolis), bọn họ cũng cũng mang đến một loại cung tiễn đặc thù của Đại Đường, người Đại Đường gọi tên là cung nỏ.

* Síp (tên tiếng Anh là Cyprus) là quốc gia trên hòn đảo cùng tên, lớn thứ ba ở Địa Trung Hải, nằm về phía nam Thổ Nhĩ Kỳ và phía tây của Syria. Đồng bằng đồi trống chiếm phần lớn đảo. dãy núi Kireni kéo dài dọc bờ phía bắc, ở phía nam là núi Troodoc. điểm cao nhất là núi Olympus (1.951m), vào thời cổ xưa ở đã khai thác đồng và chính tên gọi của kim loại (copper) có nguồn gốc từ tên đảo. nghề chính của dân trên đảo là nông nghiệp. Du lịch giữ vao trò lớn hơn cả trong nền kinh tế, bởi vì đảo Síp có những bờ biển xanh và cát trắng phau, được mệnh danh là hòn đảo của tình yêu. Đảo chiếm vị trí chiến lược quan trọng.

Loại cung nỏ này có uy lực rất mạnh khiến cho hoàng đế Byzantium ý thức được, người Đại Thực sử dụng chính là cùng một loại vũ khí này. Loại vũ khí này làm hắn cảm thấy vô cùng rung động, hoàng đệ Joseph của hắn cũng rất mực tán tụng thành ý của An Tây. Khi sứ thần Đại Đường Bùi Du đưa ra đề nghị song phương kết đồng minh, cùng nhau đối phó Đại Thực, Constantine V liền không chút do dự mà đáp ứng ngay. Hắn thậm chí đích thân tới thành A Đế Nhĩ (*thành Arthur), đồng ý gặp mặt Lý Khánh An. cùng nhau ký kết hiệp nghị đồng minh giữa hai bên.

Thành Arthur nằm ở phía bắc thành Đát La Tư (*Taraz ), là con đường chính thuộc tuyến phía bắc của con đường tơ lụa. Nó nguyên là một tòa thành nhỏ do người Đột Quyết khống chế, nhưng bởi vì nằm ở vị trí địa lý chiến lược, mà dần dần bị đế quốc Byzantium để mắt tới, theo sự quật khởi của Vương triều A Bạch Tư, đế quốc Byzantium vì tránh cho việc mậu dịch với phương đông chịu sự khống chế của người Đại Thực, bèn vào năm trước đã dùng ba ngàn con tuấn mã của Angtolia đổi lấy tòa thành trì này từ tay của người Đột Quyết. Khiến nó trở thành một mánh đất riêng lẻ lệ thuộc đế quốc Byzantium, Byzantium lại đem tòa thành này mở rộng thêm ra. tương lai, thành Arthur chắc chắn trở thành tòa thành trung chuyên mậu dịch quan trọng giữa Byzantium và Đại Đường.

Tháng sáu, hoàng đế Byzantium Constantine V đến thành Arthur, chuẩn bị ở nơi này cùng An Tây Tiết độ sứ Lý Khánh An tiến hành gặp 2Ỡ. ký tên hiệp nghị đồng minh về quân sự giữa đế quốc Đại Đường và đế quốc Byzantium.

ở đây cần phải nói rõ ra một chút, Lý Khánh An tuy rằng chỉ là An Tây Tiết độ sứ. nhưng hắn sớm ở vào lúc trước khi bùng nổ chiến dịch Taraz. bèn đã từ trong tay Lý Long Cơ có được toàn quyền xử trí đối với tất cả mọi việc liên quan đến chiến dịch Đại Thực. Cái quyền lực này. Lý Long Cơ trước giờ vẫn chưa hề hủy bỏ qua.

Sau khi Lý Dự đăng cơ, quyền lực này của Lý Khánh An càng được tăng mạnh thêm. Hắn có quyền đại biểu đế quốc Đại Đường xử trí đối với hết thảy mọi việc giữa các nước phương Tây, không chỉ có việc chiến tranh, cũng bao gồm cả văn hóa, mậu dịch, ngoại giao vân vân tất cả những việc liên quan đến các nước với nhau. Nói cách khác hắn có được thư úy thác toàn quyền của Lý Dự, chỉ là sau sự việc thì phải tiến hành báo cáo lại với triều đình.

Nhưng đối với Constantine V, Lý Khánh An có hay không có cái quyền lực này cũng không quan trọng. quan trọng là Lý Khánh An có thể bán cho hắn thứ mà hắn muốn, ba ngàn bộ cung nỏ mạnh. Một trăm viên binh sĩ của quân Đường được phái đi làm biểu thị bèn trở thành huấn luyện viên tốt nhất của binh sĩ Byzantium.

Hơn nữa Constantine V phát hiện binh sĩ của quân Đường có đeo hoành đao và áo giáp minh quang khải trên người bọn họ đều là những vũ khí không gì có thể so sánh nổi. Hoành đao có thể sánh bằng với đại đao Damascus, mà minh quang khải lại càng là vật hộ thân mà các quý tộc tướng quân tha thiết ước mơ có được. Có một vị quan quân quý tộc thậm chí dùng một vạn đồng tiền vàng để mua lấy từ trong tay một viên quân Đường bộ minh quang khải mà hắn đang mặc. Hai cái bảo bối này cũng đều là thứ mà quân đội Byzantium không thể bì kịp. Đây chính là nguyên nhân vì sao Constantine V chịu đích thân đến thành Arthur. Lý Khánh An có hay không quyền đại biểu Đại Đường quả thật không phải là điều quan trọng, chỉ cần Lý Khánh An có thể bán cho hắn khôi giáp và hoành đao.

“Phụ thân, con cảm thấy phụ thân đã xem nhẹ một loại binh khí khác của người Đường rồi.”

Công chúa Irony cùng đi với Constantine V đang tiến đến giơ lên cung tiễn mà Lý Khánh An đã tăng cho nàng nói: “Phụ thân đã bỏ sót cung tiễn của người Đường rồi, trường cung của chúng ta hình thể khổng lồ, mũi tên bắn ra lại yếu đuối không có sức mạnh, còn cung của quân Đường nhỏ hơn so với cung của chúng ta đến một nữa, nhưng kình lực rất mạnh, có thể bắn ra rất xa. Theo con được biết, cung tiễn của người Đột Quyết chính là học tự người Đường, nhưng bọn hắn vẫn kém rất xa so với cung tiễn của Đường. Phụ thân, con đề nghị chúng ta phải mua vào một lượng lớn cung Đường, tổ chức một đội cung kỵ có lực sát thương rất mạnh.”

Constantine V là một người trung niên trên dưới năm mươi tuổi, dáng người khôi ngô, hắn có một mái tóc đen và rậm, nhưng tóc đen của hắn không có di truyền cho con gái. Hai đứa con trai và một đứa con gái của hắn đều có một mái tóc vàng kim. bọn họ đã kế thừa sự di truyền của mẫu thân. mẫu thân của bọn họ là một quý tộc Viking*, đã qua đời từ nhiều năm trước.

*người Viking dùng để chỉ những nhà thám hiểm, thương nhân, chiến binh, hải tặc ở Bắc Âu vào thời đại đồ đá muộn, trên bán đảo Scandingvia. vùng Đan Mạch. Na Uy, Thuỵ Điển và Phần Lan ngày nay. Người ta thường nói tới các người Viking như các chiến binh lưu động trên các chiến thuyền hoặc những kẻ cướp biển, nhưng họ cũng là các nông dân và các nhà buôn giỏi. Thời đại Viking bắt đầu khoảng cuối thế kỷ thứ 8 và kéo dài đến giữa thế kỷ 11.

Ấn tượng sâu đậm nhất mà Constantine V dành cho người ta không phải là mái tóc của hắn. mà là đôi mắt của hắn. Hắn có một đôi mắt màu xám. trong ánh mắt thường toát ra một tia sáng tàn khốc lạnh lùng, tựa như sự âm hiểm của lang sói, làm người ta ran như cầy sấy. Nhưng sự hung ác đó chỉ nhằm vào kẻ địch, hắn với con gái thì vô cùng yêu thương, thậm chí dung túng và thiên vị. Lúc Irony giết chết vị hôn phu. vị hoàng tử Marc xúi quẩy đó, rồi trốn trở về vương quốc, khiến cho hai vương quốc gặp phải sự tranh chấp lớn trong vấn đề ngoại giao, nhưng hắn không những không có trách cứ con gái, ngược lại một mực khẳng định hoàng tử Marc đã nhục mạ công chúa trước, là hắn tự chuốc lấy họa vào thân mà thôi, một lời từ chối ngay lời đề ra yêu cầu trừng phạt Irony của vương quốc Marc, suýt nữa dẫn phát chiến tranh giữa hai vương quốc.

Hiện tại con gái đưa ra việc yêu cầu tổ chức một đội quân cung kỵ. điểm này khiến cho Constantine V có chút động lòng. Cung của Byzantium cũng đều là cung đơn. bình thường hình thể của cung rất lớn, cao đến hơn cả chiều cao của người, lúc bắn tên một đầu phải cắm vào trong đất, kỵ binh mang theo vô cùng bất tiện, bởi vậy quân đội Byzantium vẫn không có đội binh cung kỵ.

Constantine V đương nhiên biết được sự kỳ diệu bên trong đó, kỵ binh tăng thêm khả năng đánh xa, chính xác là như hổ thêm cánh. Hắn đón lấy cung đỏ, Irony đưa lên một mũi tên. hắn đắp tên vào, hai cánh tay cân bằng sức lục kéo ra, ‘Phập!’ một tiếng, một mũi tên bắn thẳng lên không trung. Loại sức căng và độ chính xác đều khiến cho Constantine V chậc lưỡi khen ngợi: “quả nhiên hảo cung, tốt ta đáp ứng con. sẽ cùng Lý Khánh An nói chuyện thêm về việc mua cung.”

“Không! Con đích thân đi bàn với hắn.”

Irony nở một nụ cười đầy vẻ yêu kiều, đôi gò má ửng hồng. Constantine V nhìn thấy ánh mắt tràn ngập khát khao của con gái, hắn bỗng nhiên hiểu được một chút gì đó.

Tháng sáu ở Đát La Tư (*Taraz ) cũng là một mùa nóng nhất trong năm, không khí oi bức như trong lò lửa tràn đầy trên bầu trời Taraz. Con người khẽ động một chút cũng cảm thấy mồ hôi ướt đẫm cả người, làm người ta khó có thể chịu được. buổi hoàng hôn hôm đó, ở thành Taraz có một đội gồm một vạn kỵ binh quân Đường đi đến. những lá cờ bay rợp trời, tiếng còi hiệu rền vang, đây chính là Đại Đường An Tây Tiết độ sứ, Triệu vương Lý Khánh An vừa tới.

Ước Sắt (*Joseph) làm sứ giả đi đến Toái Hiệp, bày tỏ với hắn ý nguyện của hoàng đế Byzantium muốn cùng hắn gặp aỡ tại thành Arthur. Lý Khánh An không chút do dự liền đáp ứng ngay, đây là lễ nghi chính thức giữa hai vương quốc với nhau, không thể có nửa điểm lơ là. đồng thời hắn đã nói với Joseph. hắn đã được sự ủy quyền của hoàng đế Đại Đường, có thể đại biểu hoàng đế bệ hạ của Đại Đường ký kết bất kỳ hiệp nghị nào với hoàng đế Byzantium.

“Đại tướng quân, thành Taraz này hình như có chút khác lạ so với lần trước đến đây.”

Người đang nói chuyện chính là Joseph, cho dù thời tiết oi bức đến có thể làm cho người cũng nấu chín, nhưng hắn vẫn ăn mặc rất kín đáo, cẩn thận Nghiêm Trang, những hạt mồ hôi lấm tấm từ trên trán chảy dài xuống. Hắn thỉnh thoảng lấy khăn tay lau mặt, nhưng trên lời nói và cử chỉ vẫn không mất chút lễ nghi.

Sau trận chiến thành Taraz. Lý Khánh An liền hạ lệnh mở rộng xây dựng thành Taraz. Lần trước Joseph đến đây khi đó đã sắp xây dựng xong, nhưng chính như vẽ đẹp của tân nương tử cũng phải nhờ đến sự trang điểm trong bước cuối cùng mới có thể hoàn toàn xinh đẹp được. Sau khi thành Taraz cuối cùng dọn lại một cách mới mẻ, liền hoàn toàn thay đổi hình dạng, đừng nói Joseph, ngay cả Lý Khánh An cũng nhịn không được phải thốt lên khen ngợi.

Thành Taraz sẽ là tòa thành thứ nhất kết nối Đại Đường với Byzantium, tương lai sẽ ở có tác dụng quan trọng đối với mậu dịch giữa Byzantium và đại Đường, không những chỉ vì vị trí địa lý thương nghiệp, giá trị chiến lược của nó lại nổi bật. Thành Taraz là cửa khẩu ở phía bắc của Toái Hiệp, đồng thời cũng là cửa lớn đi xuống phía nam đến Thạch quốc, nắm giữ lấy thành Taraz trong tay, cũng chính là ngăn chặn sự uy hiếp của dân tộc du mục phương bắc đối với khu vực Hà Trung.

Nguyên thành Taraz vốn chỉ là một tòa thành nhỏ, chỉ có thể chứa mấy ngàn quân đội, nhưng thành mới đã mở rộng gấp ba, không những có thể chứa hơn vạn quân đội đóng quân, đồng thời cũng có thể dành cho mấy ngàn hộ cư dân sinh sống. Một con kênh đào dùng để bảo vệ tòa thành rộng đến ba trượng vòng quanh thành mà chảy qua, tường thành cao lớn dày rộng, cao đến sáu trượng, phải thang mây mới có thể lên thành, cây thang bình thường đã không thể trèo lên được. Tường thành được xây bằng những tảng đá xanh khổng lồ, toàn bộ thành trì dưới ánh chiều tà có dáng vẻ vô cùng tráng lệ, cầu treo được treo cao, tường thành phảng phất một tầng ánh sáng xanh.

Lý Khánh An cao hứng dạt dào, dùng roi chỉ về phía thành trì cười nói: “Thành Taraz vừa mới được xây mới lại hoàn toàn, trong tương lai nơi này sẽ trở thành tòa thành trung chuyển mậu dịch quan trọng, cùng với thành Arthur trở thành hai viên Minh Châu sáng lấp lánh về mậu dịch trên thảo nguyên.”

“Thế có quân đội đóng quân?” Joseph có chút lo lắng hỏi.

“Làm sao lại không có quân đội chứ? Có sáu ngàn trú binh của Đại Đường ta. ở thành Bạch Thủy cách phía nam hơn mười dậm có một vạn quân đội Thạch quốc, nếu thành Arthur gặp phải nguy hiểm, các ngươi có thể đến thành Taraz cầu cứu. hoặc là chúng ta thành lập đài phong hỏa để liên lạc, song phương duy trì liên hệ chặt chẽ. đây chính là chỗ tốt của việc ký kết liên minh về quân sự.” Lý Khánh An cười nói.

Lúc này, trên tường thành Taraz vang lên một loạt tiếng còi hiệu, mấy chục viên kỵ binh hướng bên này chạy tới, đại tướng dẫn đầu chính là lão tướng Hạ Lâu Dư Nhuận của quân An Tây, hắn hiện nay là Taraz binh mã sứ.

“Tham kiến Đại tướng quân!” Hạ Lâu Dư Nhuận ôm quyền hành lễ nói.

Lý Khánh An đáp lễ cười nói: “Hạ Lâu tướng quân vất vả rồi.”

“Hồi bẩm Đại tướng quân, từ Taraz một đường thẳng lên phía bắc đều bình an vô sự, mạt tướng mỗi ngày phái xích hầu tuần tra, không có gì dị thường cả.”

Lý Khánh An ngắm nhìn sắc trời, nắng chiều đỏ rực như máu, đã tới lúc hoàng hôn, liền quay đầu lại lệnh nói: “Truyền lệnh đại quân ngay tại chỗ hạ trại nghỉ ngơi, sáng mai ra mới xuất phát.”

Đại quân bắt đầu dựng lều trại, lúc này Hạ Lâu Dư Nhuận cùng với Lý Khánh An tiến vào thành Taraz.

“Đại tướng quân. An Tây chúng ta sắp phải đánh Thổ Hỏa La sao?” Thừa dịp không người chú ý, Hạ Lâu Dư Nhuận lặng lẽ hỏi.

“Ngươi làm sao mà biết?” Lý Khánh An vừa cười vừa nhìn hắn một cái.

“Ty chức cảm thấy Đại tướng quân và Byzantium thành lập minh ước, hẳn chính là muốn đối phó Đại Thực, cho nên ty chức đoán Đại tướng quân có thể sẽ động thủ với Thổ Hỏa La rồi.”

“ừm! ít nhiều cũng có một chút nhân tố này, nhưng mà đánh Thổ Hỏa La vẫn là kế hoạch đã định sẵn từ trước của ta. cho dù không có cùng Byzantium kết minh, ta cũng vẫn phải đánh, cùng Byzantium kết minh, thì sẽ có cơ hội chiến thắng nhiều hơn.”

Nói đến này, Lý Khánh An bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, quay đầu lại cười nói với Hạ Lâu Dư Nhuận: “Ngươi vì sao lại muốn hỏi chuyện này?”

Hạ Lâu Dư Nhuận bị Lý Khánh An nhìn thấu tâm sự, liền tiến lên năn nỉ nói: “Đại tướng quân, cho ta một cơ hội đi! ở Taraz đã sắp làm ta nghẹn đến sinh bệnh rồi.”

“nhưng nếu ngươi đi rồi, thành Taraz ai tới trấn thủ?”

Hạ Lâu Dư Nhuận nghe ra lời nói của Lý Khánh An đã nới lỏng ra rồi, vội vàng bất lấy cơ hội nói: “Phó tướng Triệu Kim Bằng hoàn thành có thể đàm đương một mình, hắn có thể thay thế ty chức trấn thủ thành Taraz.”

“Chuyện này để cho ta suy nghĩ một chút, nếu cần thiết, ta tự sẽ điều động ngươi.”

Hai người vừa nói vừa đi. rất nhanh liền vào trong thành Taraz. thành cũ trước đây chỉ có trăm hộ dân cư, thành mới sau khi mở rộng ra, gia tăng thêm gần hai ngàn hộ dân cư. trở thành một tòa thành lớn.

Hai ngàn hộ dân trên cơ bản đều là gia quyến của quân đóng trú, tuyệt đại bộ phân đều là người Hán. bọn họ ở chung quanh thành Taraz có được một miếng đất rộng lớn. Đất nơi này vô cùng phì nhiêu, rắc hạt mầm xuống, năm thứ hai sẽ đạt được vụ mùa bội thu. ngoài đất đai ra. phần lớn mọi người đều có nghề phụ. hoặc làm mậu dịch, hoặc mở khách điểm tửu quán.

Lần này đội thương buôn An Tây từ Byzantium trở về, cư dân trong thành bèn kiếm được một mối lời thật to, chỉ mỗi một tiểu buôn bán nước trà cũng kiếm lời được mười mấy quan tiền.

Trật tự trong thành rất nề nếp, người đến người đi. bên trong những cửa tiệm lớn đều trưng đầy những hàng hóa đến từ Byzantium. da thú, lọ vàng, đồ bằng bạc, mã não, vân vân các loại thủ công mỹ nghệ tinh xảo, các tửu quán, trà lâu, khách điểm vân vân mọc lên như nấm, không có sự cũ kỹ và rách nát, nơi nơi đều là những cảnh tượng tràn đầy sức sống.

Lúc này mấy viên quan văn cũng tới hành lễ. bọn họ dẫn dắt Lý Khánh An đi một vòng trong thành, khi đi đến chỗ cửa thành, một viên thân binh chạy tới bẩm báo, đặc sứ của hoàng đế Byzantium tới rồi, đang chờ đợi tại bên trong quân doanh. Lý Khánh An lập tức quay trở về quân doanh.

Đặc sứ đã ở lều lớn chờ hắn. vào trong lều lớn. Lý Khánh An không khỏi giật mình, hắn nhìn thấy một mỹ nữ tóc vàng dáng người cao ráo, đang nửa đùa nửa thật mà nhìn hắn.

“Nhanh như vậy đã không biết ta rồi sao?”

“Thì ra là công chúa Irony, thúc thúc Joseph của người nói cho ta biết, ngươi lần này sẽ không đến. cho nên sự xuất hiện của ngươi làm cho ta thật sự cảm thấy kinh ngạc.”

“Kinh ngạc? Ta khiến cho ngươi cảm thấy kinh ngạc sao?”

Lý Khánh An đi vào trong, nhìn chăm chú vào nàng nói: “Không phải kinh ngạc, mà là mừng rỡ.”

Irony khẽ vuốt ve mái tóc vàng óng ánh của nàng. với vẻ biếng nhác mà cười nói: “Kỳ thật ta vốn không muốn đến. nhưng khi nghĩ rằng đã quá hời cho ngươi như vậy, thì ta lại không cam lòng, cho nên ta lại tới nữa. ta muốn cầu ngươi hãy từ bỏ những đứa trong nhà kia đi. cưới ta làm thê tử của ngươi.”

Lý Khánh An trước giờ vẫn không hề biết Irony từng nói với các thê tử của hắn cùng một câu nói như vậy, sự việc đó vẫn còn đang che giấu hắn. cho nên lúc Lý Khánh An nghe cách nói như vậy, không khỏi kinh ngạc cực kỳ, tựa như nghe được một việc vô cùng hoang đường vậy.

“Công chúa điện hạ. ngươi đang nói đùa hả!”

Irony lắc đầu, vô cùng nghiêm túc nói: “Ta là giáo đồ Cơ Đốc, ta sẽ không lấy chuyện này mà đùa với ngươi. Phụ thân ta có ý nguyện này, cha hy vọng thông qua việc kết thân giữa ta với ngươi, khiến cho hiệp ước của hai vương quốc chúng ta càng thêm vững chắc. Cho nên ta có ý tới đây, chính là muốn có một câu trả lời rõ ràng của ngươi. Nếu ngươi muốn vì việc kết minh của hai vương quốc mà lấy ta làm vợ. thì việc đầu tiên ngươi phải quy y Cơ Đốc giáo, chung thân chỉ lấy một mình ta làm vợ, ta sẽ tận tâm làm một thê tử đủ tư cách, sẽ không bởi vì ta là công chúa Byzantium mà tổn hại đến ích lợi của Đại Đường. Lý tướng quân, có lẽ phụ thân ta sẽ nói với người về chuyện này, cho nên ta muốn ngươi có một câu trả lời rõ ràng cho ta trước, ngươi sẽ vì việc kết minh giữa hai vương quốc mà lấy ta làm vợ chứ?”

Lý Khánh An thấy vẻ mặt của nàng rất nghiêm túc, hắn liền kiên quyết mà trả lời nàng nói: “Nếu vì kết minh của hai vương quốc, ta có thể cưới ngươi làm thê tử của ta. nhưng ngươi phải chấp nhận lễ chế của Đại Đường, trở thành một trong những Vương phi của ta. Ta không có vì ngươi mà từ bỏ bất kỳ một thê tử nào của ta cả. lại càng không thể quy y đạo Cơ Đốc. công chúa Irony, ngươi hiểu được ý tứ của ta chứ?”

Trong ánh mắt của Irony toát ra một vẻ thương cảm kỳ lạ. thật ra nàng ngay từ ban đầu bèn đã hiểu được, nàng và Lý Khánh An không thể có kết quả gì đâu. Lý Khánh An sẽ không vì nàng mà từ bỏ thê tử trong nhà. cũng như vậy, nàng cũng sẽ không vì Lý Khánh An mà từ bỏ tín ngưỡng của mình.

Nàng đêm đó đi đến nhà Lý Khánh An. chẳng qua là vì muốn đem nỗi phiền muộn trong lòng mà phát tiết ra thôi, sau đó cũng không có nói cho Lý Khánh An biết, liền lặng lẽ rời khỏi.

“Ta hiểu được ý tứ của ngươi, ta tỉnh táo hơn so với bất kỳ lúc nào. Thật ra ta chỉ là nói vậy thôi, ta hiện tại là người thừa kế ngai vàng thứ hai của đế quốc Byzantium. Trong tay nắm giữ ba quân đoàn, ta làm sao có thể vì gả cho ngươi mà từ bỏ những quyền lực đó được. Ta chỉ là muốn nghe từ chính miệng ngươi cự tuyệt ta mà thôi.”

Irony thở dài. trên mặt lại dần dần lộ ra một nụ cười mê người: “Lý tướng quân, chúng ta dù sao cũng từng có một mối tình, hy vọng ngươi có thể xem trên phương diện tình cảm này, bán cho ta một vạn cây cung Đường, ta có thể cho ngươi một cái giá làm ngươi hài lòng.”

“Vậy ngươi nói cái giá đi!”

Lý Khánh An vừa cười vừa ngồi xuống, hắn đang dùng nụ cười để che giấu một tia mất mát trong lòng. Vị nữ nhân này vô cùng thông minh, nàng biết lần gặp gỡ này có lẽ sẽ bàn đến việc kết hôn theo chính trị. cho nên nàng vội tới trước, cự tuyệt hắn một cách rõ ràng, dùng lý trí phân tích mà nói với hắn. nàng không có khả năng vì gả cho hắn mà từ bỏ cơ hội kế thừa ngôi vị hoàng đế và quyền chỉ huy ba quân đoàn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.