Thiên Hạ 2

Chương 379: Q.10 - Chương 379: Huyết chiến Nguyệt Thị (Trung)






Trong màn đêm, quân Đường tay cầm đuốc thắp sáng cả một vùng trời đêm, hàng vạn nam nữ già trẻ bị quân Đường đuổi ra khỏi thành. Bọn họ vừa khập khiễng đi ra, vừa khóc lóc inh ỏi. Trên tay những người nữ nhân vẫn bế theo con nhỏ, những người già nâng đỡ nhau đi ra. những nam tử trẻ tuổi nắm chặt nắm đấm mắt đầy tuyệt vọng và căm phẫn. Thành Dali Bohe đã trở thành biển lửa. Mái nhà bị phá hủy, lương thực bị đoạt đi. bây giờ tử thần sắp đến ôm lấy họ. Mỗi người đều ý thức được quân Đường sắp tiến hành đồ sát với họ.

Lý Quang Bật đang cưỡi trên mình tuấn mã cao to, vài trăm kỵ binh vây quanh hắn. hắn lạnh lùng nhìn những người nam nữ già trẻ bị đuổi ra. trong mắt không chút xót thương.

căn bản không cần xót thương, chiến tranh vốn dĩ là có chết chóc của con người, và tranh giành lãnh thổ. Hắn đã từng cho họ cơ hội. nhưng họ tự bỏ qua, vậy thì bây giờ đã đến lúc họ phải chịu trách nhiệm với quyết định của mình thôi.

Một đội kỵ binh áp giả một trăm mấy nam nữ đi đến, nhìn trang phục hoa lệ trên mình họ, đoán chắc đây chính là quý tộc của nước Giải Tô, người đàn ông đứng tuổi đi đầu chính là quốc vương Tư Mật Đốt (*Schmitt). Ánh mắt hắn thờ thẫn vô thần lê từng bước đi máy móc.Lúc này lòng hắn đầy hối hận, hắn vốn nghĩ kỵ binh quân Đường từ nơi xa đến đây sẽ không có vũ khí công thành, nên quyết định kiên thú chờ viện binh đến. nhưng không ngờ cuối cùng lại thảm bại như vậy. Quân Đường cơ hồ không cần tốn công sức gì đã có thể phá toang cửa thành họ, để hắn và thần dân lâm vào tình thế đẫm máu mà quân Đường sắp triển khai.

“Quỳ xuống!” Hai tên quân Đường đầy hắn quỳ xuống trước mặt Lý Quang Bật, Schimitt rung cầm cập quỳ xụp trước ngựa Lý Quang Bật. Giờ phút này, nỗi sợ hãi của cái chết đã khiến hắn quên đi lòng tự trọng của một quốc vương.

“ngươi chính là quốc vương nước Giải Tô Schimitt?” Lý Quang Bật khom người xuống ngắm nhìn ông lão đang rung bần bật trước mặt mình. Hắn hoàn toàn không cảm thấy được chút khí thế của một bậc quân.mà chỉ thấy sự nhu nhược và ích kỷ của lão.

“Chính là thảo dân!”

“Vì sao ngươi lại tự xưng là thảo dân, đang biểu hiện sự khuất phục với ta ư? Hừ!”

Lý Quang Bật hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng cười nói:

“ngươi nghĩ chỉ cần tỏ ra thuần phục với ta thì không phải chết ư? Không! Ngươi đã không còn đường sống!”

Schmitt từ từ ngẩng đầu lên, lời nói của Lý Quang Bật đã làm lòng hắn nhói đau. Hắn mím môi nói: “Ta nguyện chết để đổi lấy sự dung thứ của tướng quân với thần dân của ta.”

“Thần dân của ngươi? Ngươi đã không còn thần dân nữa!”

Lý Quang Bật dùng roi ngựa chỉ vào hắn nói: “Ngươi hãy

nghe cho kỹ đây, An Tây Tiết độ sứ Lý Khánh An đại tướng quân đã mệnh lệnh như thế nào!”

Hắn đứng thẳng quay sang nói với một binh sĩ: “Hãy đọc cho hắn nghe!”

Binh sĩ giờ mệnh lệnh của Lý Khánh An ra lớn tiếng độc: “Chư quốc Thổ Hỏa La phàm đầu hàng Đại Đường. tự nguyện giải trừ vũ trang. có thể khoan dung kỳ quốc, liệt vào thuộc quốc Đại Đường, đóng tô thuế, phục tùng lao dịch định kỳ, trở thành thần dân Đại Đường; kẻ dùng vũ lực đối kháng Đại Đường, nhất luật giết không tha, cả nam nữ của nước ấy sẽ đưa đến núi Ba Tích làm nô lệ khai quật mỏ, các đời nối tiếp nhau, không được thay đổi hộ tịch.”

“Đây là trách nhiệm của ta. không liên quan đến người dân, ngươi có thể giết ta, nhưng xin hãy tha cho họ.”

Schmitt run giọng van nài.

“Ngươi hãy biết thõa mãn đi! Đại tướng quân không muốn giết phụ nữ trẻ nhỏ dân thương đây đã là khai ân lắm rồi. nhưng cái tội chống đối của các ngươi không thể nào được xá miễn, nếu không thì làm sao phục chúng?”

Nói xong Lý Quang Bật lạnh lùng hạ lệnh: “Lôi hắn xuống, treo cổ!”

Vài tên binh sĩ lập tức đến lôi Schimitt đi. Lý Quang Bật thúc ngựa đi lên trước, hắn dùng roi ngựa chỉ vào đám đông được ánh đuốc rọi sáng trong màn đêm đen, truyền lệnh: “Hãy trả lương thực cho họ, cắt đứt mọi khả năng chống đối của họ và phái binh dẫn họ di dời đến núi Ba Tích, nhập tịch Ngân Châu, triệt để tiêu hủy thành Dali Bohe.”

Trời đã dần sáng, tường thành cuối cùng của Dali Bohe đã đổ xuống trong nắm ban mai ngày mới. hàng vàn dân chúng Giải Tô lưu luyến quay lại nhìn quê nhà mình lần cuối. Dưới áp giải của quân đường, họ đã cùng bước về phía Ba Tích sơn xa xôi..

Ánh mắt Lý Quang Bật lại nhìn về phương nam. Hắn biết, trận ác chiến khác đang đợi hắn. Lúc này trong lòng hắn phấn khởi vô cùng, hoài bão bấy lâu, cuối cùng hắn đã được dùng nó trong chiến dịch Thổ Hỏa La này.

Nguyệt Thị quốc, nơi đây là trung tâm thống trị của nước Quý Sương cũ, cũng chính là nước lớn nhất của Thổ Hỏa La. quản hạch hai mươi lăm châu, gần triệu dân khẩu. Long Sóc nguyên niên, Đại Đường vương triều đã cho đặt đô đốc phủ Nguyệt Thị tại đây, đô thành là A Hoãn thành. Từ khi Đại Thực bành trướng về phía đông, nước Nguyệt Thị là nước đầu tiên bị Đại Thực xâm chiếm, trở thành nước phụ thuộc Đại Thực, gánh trên mình tô thuế trầm trọng. Năm Thiên Bảo thứ sáu. sau trận chiến Tiểu Bột Luật, chúng từng mong trở lại quy thuận Đại Đường, nhưng lại do chịu khống chế sâu sắc của quân Đại Thực, cuối cùng vẫn không thể thực hiện ước nguyện quy thuận Đại Đường. Năm Thiên Bảo thứ sáu, Cao Tiên Chi vì dư uy của đại thắng Tiểu Bột Luật, đã phát động thế tấn công với chư quốc Thổ Hỏa La. nhưng do người Đại Thực can thiệp quân sự, khiến Thổ Hóa La thảm bại, Đại Đường không thể không rút ra khỏi Thổ Hỏa La.

Dù đã bốn năm qua đi, quân Đường lại một lần nữa tấn công Thổ Hóa La, mà lúc này quân đội Thổ Hỏa La đã chuẩn bị bốn năm nay, Nguyệt Thi, Vương Đình. Cao Phụ, Đại hãn. Cô Mặc... năm đại quốc của Thổ Hỏa La mỗi bên đóng góp một đến ba vạn người, tổ thành liên quân Thổ Hỏa La mười vạn người. Do xuất binh nhiều nhất là Nguyệt Thị quốc vương Khuất Chiêu Mộc làm thống soái, còn phó tổng đốc Tát Y Đức Khurasan đảm nhiệm nhiệm vụ quân sự tổng giáo chỉ huy đội quân địa phương này.

Trong hoàng cung A Hoãn thành , Khuất Chiêu Mộc thổn thức đi lại trong phòng. Hắn vừa nhận được tình báo mới nhất. Giải Tô Quốc đã bị diệt vong. Quân đường cho hủy toàn bộ thành Dali Hobe, bắt gần năm vạn dân Giải Tô Quốc áp giải về phương bắc xa xôi. chỉ trong vòng một ngày mà Giải Tô Quốc bị diệt, đương nhiêu, tuy nó chỉ là một nước nhỏ, dân số không tới mười vạn. không so được cùng Nguyệt Thị. nhưng Giải Tô Quốc bị diệt quá nhanh, khiến Khuất Chiêu Mộc bàng hoàng vô cùng.

Trên thực tế, lúc đầu quân Đường tấn công nước Giải Tô, Khuất Chiêu Mộc đã nhận được cầu cứu của nước Giải Tô, nhưng lúc hắn điều động quân đội. đồng thời cũng phái người đến xin chi viện từ Đại Thực, nhưng trên việc giải cứu Giải Tô chư quốc Thổ Hỏa La đã có mâu thuẫn. Cao Phụ quốc vì ở sát Giải Tô Quốc, nên đã quyết liệt xin cứu viện Giải Tô Quốc, nhưng Vương Đình Đại hãn và Cô Đặc ba nước lại không hi vọng giao trực diện cùng quân Đường. Vhil vì tiếng nói nội bộ không thống nhất mà dẫn đến liên quân mắt nhắm mắt mở để nhìn nước Giải Tô bị diệt. chỉ nghĩ thế mà Khuất Chiêu Mộc lòng đau nhói, mà bất giác lo lắng cho tiền đồ của Thổ Hỏa La.

Quốc vương La Bì của Cao Phụ quốc ở bên cạnh thở dài nói: “Ta vẫn câu đó thôi, quân đội quân Đường nam hạ kỳ thực không nhiều, nếu chúng ta còn không quyết đoán đối diện để họ diệt quốc, thì chẳng bao lâu sau. nỗi kinh hoàng về quân Đường sẽ lan rộng khắp Thổ Hỏa La. Lúc đó chúng ta có muốn tác chiến với quân Đường e là binh sẽ cũng không còn muốn đánh trận nữa.”

Cao Phụ quốc nằm phía nam Giải Tô Quốc, sau khi quân Đường diệt Giải Tô Quốc, bước tiếp theo sẽ chỉ mũi nhọn vào Cao Phụ, điều này khiến quốc vương Cao Phụ bàng hoàng cực cùng, hắn đích thân chạy đến Nguyệt Thị quốc cầu viện.

Khuất Chiêu Mục gật gật đầu nói: “Ta làm sao mà không hiểu cục diện này, đúng là không thể để vậy được nữa. nhưng ngươi cũng biết, quyền quyết định cuối cùng về quân đội không nằm trong tay ta, phải người đó quyết định mới được!”

Hai người lại nhìn nhau trầm mặc. “Người đó” mà Khuất Chiêu Mục nói chính là Tát Y Đức phó tổng đốc Kharasan. trên thực tế mười vạn liên quân đều nằm trong tầm kiểm soát của hắn. Nếu hắn không gật đầu thì ngay cả một binh một tốt của mười vạn liên quân cũng đều không động được.

“Vậy sao hắn lại án binh bất động?” La Bì có phần không cam tâm hỏi.

“Ta đoán hắn còn phải xin hỏi ý của Tề Nhã Đức (*Ziyad), trước khi đoán được ý đồ của quân Đường, chúng sẽ không dám tự tiện tấn công quân Đường. Người Đại Thực đã không còn mạnh như chúng ta tưởng tượng.”

Khuất Chiêu Mộc thở dài, đây chính là điều đao khổ của bọn chúng. Lúc người Đại Thực mạnh thì chúng lại phản bội lại Đại Đường nương nhờ người Đại Thực, giờ khi thế lực Đại Đường dần mạnh lên thì người Đại Thực lại đang đà đi xuống.Vậy bọn chúng nên đi đâu về đâu đây? Lại nương nhờ Đại Đường ư? Sao chúng lại có mặt mũi làm thế!

Lúc này, một thị vệ phóng như bay vào bẩm báo: “Quốc vương điện hạ, Tát Y Đức tướng quân đến.”

Hai quốc vương nhìn nhau một hồi cùng đứng dậy. Tát Y Đức đến rất có khả năng là người Đại Thực đã có kết luận.

Một lát sau, Tát Y Đức được hai thị vệ dẫn vào cung điện. Hắn năm nay chừng bốn mươi, hắn vốn là một tướng quân của quân cận vệ Damascus. Khi Mangur xử tử Mộc Tư Lâm (*Muslim), hắn đã cho đại sự điều động nhân sự. Tát Y Đức liền được điều đến nhậm chức phó tổng đốc Khurasan, chủ quản mọi việc của Thổ Hỏa La.

Quân Đường đại cửa tấn công Thổ Hỏa La. Tát Y Đức lập tức bẩm báo với tổng đốc Ziyad. Lúc này, hồi âm của Ziyad vẫn chưa tới, nhưng Giải Tô Quốc đã bị diệt vong, hắn còn chưa đưa ra đối sách. Mangur sẽ không tha cho hắn, hơn nữa hắn cũng lo lắng rằng Thổ Hỏa La chư quốc chịu ảnh hưởng của Giải Tô Quốc thi nhau đầu hàng, lúc ấy e rằng hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

“Quốc vương điện hạ, ta đã quyết định xuất binh nghênh chiến, không thể để bị động mãi nữa.”

Tát Y Đức hành động nhanh gọn lẹ. vừa vào cửa đã tuyên bố tác chiến. Khuất Chiêu Mộc vội nói: “Bọn ta cũng đương có ý này, nguyện ý sẽ tác chiến cùng tướng quân.”

“Vậy được. Hãy truyền lệnh cho Thổ Hỏa La chư quốc, liên quân sẽ chính thức tuyên chiến với quân Đường.”

Như thế này, sau khi Giải Tô Quốc bị diệt ba hôm, liên minh Thổ Hỏa La dưới sự xúc tiến của Tát Y Đức tướng lĩnh Đại Thực đã chiến thức quyết định, tuyên chiến quân Đường, mười vạn liên quân Thổ Hỏa La cũng chỉ làm ba đường đi về biên cảnh nước Cao Phụ.

Cao Phụ quốc là cách Đại Đường vương triều gọi nó, người bản địa gọi nó là nước Cốt Đốt Thi, là một trong năm đại quốc của Thổ Hỏa La. dân khẩu vài chục vạn. Lúc này là ngày thứ tư sau khi Giải Tô Quốc bị diệt vong, đại quân của Lý Quang Bật đang ở thành ô Tư nằm phía tây của Cao Phụ quốc. Thành ô Tư là thành lớn thứ ba của Cao Phụ Quốc, có dân khẩn hơn năm vạn, là vùng sản xuất lớn nhất của Cao Phụ quốc, chuyên sản xuất tiểu mạch. Nơi đây cũng là ngôi thành đầu tiên đầu hàng quân Đường. Giải Tô thành bị diệt vong khiến dnh chúng trong thành ô Tư trốn gần sạch, chỉ còn lại một vạn năm ngàn người. Khi quân Đường hai ngày trước đến bao vây thành, thành chú ô Tư đã sợ hãi sẽ đi theo vết xe đố của thành Dali Bohe. bèn mở cửa thành đầu hàng Lý Quang Bật.

Quân Đường cũng lập tức vào thành, kiên thú thành trì. Lúc này, được tin xích hầu, mười vạn đại quân Thổ Hỏa La sẽ chia làm ba lộ, đương vòng sang hai bên và phía sau của ô Tư. quân Đường đang chỉnh đốn quân đội đợi chờ nghênh chiến cùng mười vạn liên quân Thổ Hỏa La này.

trời đã khuya, sao đầy trời lấp lánh như những viên đá quý long lanh khám đầy vòm trời, chiếu rọi cả một vùng. Gió đêm vù vù thổi tung lá cờ long kỳ của Đại Đường. Dười long kỳ, hơn ngàn quân Đường đang đứng tuần tra trên thành đầu, cảnh giác quan sát tình hình phía xa.

Lý Quang Bật cũng có mặt trên đầu thành, hắn thân mặc áo giáp màu xám bạc, đứng thẳng tựa cây bạch dương toát lộ khí chất kiên định bất khuất của một người lính, ánh mắt đang dõi về phía phương nam xa xôi. Hắn đương suy ngẫm về chiến lược tiếp theo, số lượng quân đội của hắn chỉ bằng một phần ba của đối phương, có thể quân Đường dũng mãnh thiện chiến, nhưng không có nghĩa là hắn có thể khinh địch chủ quan. Hắn biết rõ đạo lý kiêu binh tất bại, hắn hoàn toàn không có một chút tình báo về sức chiến đấu của liên quân Thổ Hỏa La, nên hắn không thể chủ quan kết luận có thể dễ dàng đánh bại chúng. Ngược lại, quân đội Thổ Hỏa La lại có quá nhiều thông tin về quân Đường. vậy trận chiến này, quân Đường rất có khả năng bị bại, lúc ấy đại tướng quân Lý Khánh An đã xâm nhập sâu vào Sindh e rằng sẽ bị lâm vào tình cảnh hiểm nguy.

Lý Quang Bật rất rõ hậu quả của việc chiến bại, hắn không dám có một chút sơ ý, đương trầm tư suy ngẫm.

“Lý tướng quân thật sự chuẩn bị đánh trận vừa công vừa phòng với liên quân Thổ Hỏa La sao? ”

Người nói chuyện là phó tướng của Lý Quang Bật. đại tướng Hạ Lâu Dư Nhuận, hắn nhận được điều lệnh của Lý Khánh An tương đối trễ, khi hắn dẫn năm ngàn quân đến Thổ Hỏa La. chiến dịch của Giải Tô Quốc vừa kết thúc. Lúc ấyy hắn cũng nghe được tin mười vạn quân đến tập kích. Tin này khiến hắn tâm sự trùng trùng, bèn lên tường thành tản bộ, thế nào lại cũng bắt gặp Lý Quang Bật ở đây.

“Không! Đấy không phải bổn ý của ta!”

Lý Quang Bật bị giọng oan oan của Hạ Lâu Dư Nhuận làm giật mình, hắn quay đầu lại mỉm cười nói: “Dùng binh là ở mưu lược, tô ô Tư chẳng qua là mồi nhử mà ta giăng ra để lừa liên quân Thổ Hỏa La cắn câu mà thôi.”

Điều mà Hạ Lậu Dư Nhuận lo lắng nhất chính là Lý Quang Bật sẽ cho thủ thành trống, nghe hắn nói như thế thì Hạ Lậu Dư Nhuận cũng yên tâm phần nào, hắn đi lên trước cười nói: “Ta nghĩ Lý tướng quân chắc không phải người bị động như thế. tập hợp tất cả quân trong thành ô Tư. Nếu quân địch một khi đến vây thành, dân chúng trong thành lại trong tiếp ứng ngoài, quân Đường chắc chắn sẽ gặp nguy.”

Lúc này, Lý Quang Bật trầm tư một lát. bỗng hắn quay sang nói với Hạ Lậu Dư Nhuận: “Nhưng việc thủ thành vẫn là điều tất yếu phải làm. Hạ Lâu tướng quân, ta sẽ cho ngươi sáu ngàn quân, ngươi có thể tạm thời thay ta giữ thành này trong ba ngày được không?”

“Ngươi chắn chắn chỉ cần ba ngày ư?”

“Đúng! chỉ cần ba ngày, chỉ cần ngươi giữ thành cho ta được ba ngày, ta có đủ tự tin đánh bại mười vạn liên quân này.”

trời dần sáng, khi ánh dương đầu tiên hé thắp sáng cả đầu thành ô Tư. tiếng trống cảnh báo của thành ô Tư đã vang lên tiếng “Tang! Tang!...”, năm ngàn tướng sĩ phóng lên thành, tay cầm cung tiễn và nỏ, bố trận nghiêm ngặt đợi chờ.

ngoài thành, liên quân Thổ Hỏa La đã hiên ngang đến bao phủ cả một vùng. Quân của chúng được chia làm bốn đại phương trận, đang từ bốn phía thành ô Tư ùa đến. Tiếng tù và. tiếng trống vang lên như sấm. Bộ binh, kỵ binh, lạc đà binh của mười vạn quân liên minh đang dồn dập tiến đến. Khi còn cách thành khoảng ba dặm. chúng từ từ dần lại.

Trên đầu binh sĩ Thổ Hỏa La đều có quấn khăn. thân mặc giáp da. dưới thân là một chiếc quần lồng đèn rộng to. Vũ khí của chúng là đao cong và trường mâu. và cũng có một lượng lớn cung tiễn. Mặc dù nước Đại Hạ và nước Quý Sương cùng xây dựng nên nền văn mình huy hoàng tại đây, nhưng nền văn mình này lại bị gãy khúc; không những không để lại được gì cho con cháu đời sau; ngược lại, nền văn minh của họ còn bị thay thế bởi sự lạc hậu và dã man của kẻ hủy diệt.

Mười vạn đại quân chỉ có hơn trăm cái thang đơn sơ. họ không có thang mây, không có máy ném đá. không có xe lâu. chùy công thành; họ phảng phất như những dân tộc man di đến từ thảo nguyên, trong tay chỉ có những vũ khí nguyên thủy đơn sơ nhất.

Liên quân Thổ Hỏa La cũng ý thực được vấn đề công thành cấp bách, vài trăm cái thang không đủ để công hạ thành ô Tư. Tát Y Đức vội phái ra vài trăm người đi đốn một cái cây đại thụ ngàn năm. bọn chúng cần thân cây to khô này phá cửa thành ô Tư.

Tát Y Đức lạnh lùng nhìn thành trì xa xa. những lá cờ phấp phới trên đầu thành, những tên lính Đại Đường đứng đầy. Sau lưng họ là vai trăm cái mấy ném đá được xếp đều trên tường thành. Tát Y Đức từng tham gia trận chiến tấn công thành Damascuc, biết rõ uy lực của loại máy ném đá này. Năm xưa chính vì máy ném đá của vương triều Oa Mã Á mà làm quân đội A Bạch Tư tồn thất thảm trọng. chỉ đành vây thành vài tháng, đợi khi các con quái vật chùy công thành xuất hiện thì mới công hạ được Damascus.

chỉ tiếc rằng hắn lại không ngờ được quân Đường đột ngột đại cứ tấn công Thổ Hỏa La. càng không ngờ được quân Đường lại phòng thủ thành trì. khiến quân đội Thổ Hỏa La không có bất kỳ chuẩn bị nào cho công thành, càng không có cái loại công thành chùy như quái vật kia. khiến trong lòng Tát Y Đức (* Saeed) đầy lo lắng.

“Saeed tướng quân, gỗ công thành đã chuẩn bị xong!” Một quan quân phóng đển bẩm báo.

Saeed quay đầu lại nhìn, thấy một khúc cự mộc đang được vào trăm con lạc đà kéo đến. nó dài những bảy trượng. đường kính sáu thước, cần hàng ngàn ngươi cùng đỡ mới mong bên nó lên nổi để công thành.

Dù cho trong lòng Saeed có chút lo lắng với máy ném đá của quân Đường, nhưng hắn cũng muốn xem thử uy lực của máy ném đá đó rốt cuộc lớn nhường nào.

“Lệnh cho quân đoàn ba phát động công kích.”

Quân đoàn ba chính là quân đội của nước Cao Phụ. hiện nay đang tác chiến ngay trên lãnh thổ nước họ, họ sẽ tuyệt không từ chối xuất trận đầu tiên.

“Đùng! Đùng!” Tiếng trống tấn công bắt đầu vang lên. quân đoàn thứ ba tại thành bắc bắt đầu phát động đợt tiến công đầu tiên. Một vạn quân Thổ Hỏa La ùa về trước như nước vỡ bờ. Chúng khiêng mấy mươi các thang, tay hươ đao cùng trường mâu. miệng hô hào phóng như bay về thành môn. Tiễn phóng như mưa. phóng tiễn từ ngay ngoài thành vài trăm bước mà không lợi ích gì. chỉ tổ làm thương tích không ít người của phía mình.

Đằng sau làn sóng quân đội đang dâng lên kia. một khúc gỗ công thành khổng lồ dưới sự vận chuyển của hơn ngàn đại hán vạm vỡ đang từ từ tiến lại gần thành môn.

Trên thành đầu, mười chiếc máy ném đá của quân Đường đã được ì ạch kéo dây. Do đánh từ trên xuống. nên các công trượng của quân Đường đã điều chỉnh cự lỵ, đặt một đòn bảy mượn lực khéo léo khiến máy ném đá không còn cần đến hai trăm người để kéo, chỉ cần năm mươi người đã có thể phát động.

Tảng đá khổng đồ được đặt lên bệ phóng máy ném đá. Hạ Lậu Dư Nhuận vừa một tiếng lệnh hạ. mười bộ máy ném đá đồng thời phóng đòn. mười tảng cực thạch từ cao rơi xuống. sau khi vẽ ra đường cung tuyệt đẹp trên không liền phóng thẳng về phía đám đông.

“Đùng!” Một tiếng vang động trời, tiếng kêu thảm thiết inh ỏi khắp nơi. vài tên lính Thổ Hỏa La vì tránh không kịp bị đá tảng đè bẹp. Quán tính quá mạnh khiến đá vẫn tiếp tục lăn liền hai mươi mấy bước đến đoàn quân đông đúc phía dưới với tốc độ cực nhanh. Binh sĩ Thổ Hỏa La liều mình tránh sang hai bên. nhưng vẫn có năm sáu mươi người chết dưới hòn đá khổng lồ này, thương cũng không dưới một trăm.

Đợt đá thứ hai, thứ ba...cứ liên tục nối tiếp nhau, đồng thời cung nỏ quân Đường cũng phóng tiền như mưa từ trên thành. Tình hình địch dưới thành thương vong thảm hại. Mỗi một tảng đá ném xuống đều có vài trăm người thương vong, nó đúng là một cỗ máy giết người đúng nghĩa, mang lại thảm họa diệt vong với quân đội Thổ Hỏa La.

Máy ném đá trong trận chiến thủ thành đã phát huy tác dụng không gì tả nổi. Trong lịch sử.trận chiến bảo vệ Thái Nguyên trong An Sứ chi loạn. Lý Quang Bật binh lực nghèo nàn chính dùng mấy mươi cỗ máy ném đá này mà đè chết bảy vạn đại quân phản loạn, giành được chiến thắng huy hoàng trong trận chiến bảo vệ Thái Nguyên đó.

ở Thổ Hỏa La cũng thế, quân Đường vận dụng loại máy ném đá tiên tiến nhất thế gian này đã mang lại sức sát thương khổng lồ cho quân đội Thổ Hỏa La. Trên chiến trường bỗng chốc đã xác chết la liệt, nơi nơi đều là những cái xác bị đè bẹp, máu chảy thành sông nhuốm đỏ từng tảng đá được ném xuống.

lúc này, gỗ công thành đã dần dần tiến lại gần cửa thành, quân đường lại điều thêm năm mấy ném đá hạng trung đến. Họ cho đốt thiên lôi hỏa dầu. năm quả cầu lửa hừng hực phóng đến chỗ cự mộc nằm ngoài hai trăm bước kia.

cầu lửa ném chúng vào đám đông. chỉ một chốc đã nhấn chìm tất cả trong biển lửa. Vô số người bị dầu hỏa thiêu cháy, họ không ngừng dang rộng hai tay chạy khắp nơi cầu cứu,chỉ tiếc là chưa đi được vài bước đã té nhào xuống, để ngọn lửa cuốn trôi.

Đạn dầu hỏa của quân Đường đã tạo một đòn đả kích chí mạng, cùng với việc ngọn lửa lan dần ra. cực mộc cũng bị bắt lửa. Lượng lớn binh sĩ ôm gỗ công thành này bỏ chạy để lại nó rơi ầm xuống đất rồi bị ngọn lửa nuốt chửng.

Sau khi thương vong gần bốn phần quân, quân đội Thổ Hỏa La trong đạt tấn công đầu tiên này lại như nước thủy triều hạ vội vàng rút lui. Thanh cự mộc kia chưa phát huy được tác dụng đã bị lửa thiêu hủy. Tát Y Đức chung hứng nhìn thành đầu. Dù hắn biết sự lợi hại của máy ném đá. nhưng không ngờ nó lại lợi hại nhường này, và còn đạn hỏa dầu đáng sợ kia nữa.

Đấm tức tối đấm mạnh vào gỗ công thành, nghiếng răng nói: “Truyền lệnh của ta. cho dừng tấn công, đại quân bao vây thành Ô Tư.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.