Lý Hoán từ lúc trưa đã bắt đầu ngẩng đầu trong ngóng hai đội quân thủ của huyện Hưng Đạo và Cổ Thành trở về. Hắn cũng biết quân đội không thể nào về nhanh như thế, nhưng trong lòng hắn lại rất ư lo lắng hai đội quân này gặp phải chuyện chẳng lành giữa đường. Từ tình báo mà xích hầu gửi về trước mất, đại doanh quân An Tây không có động tĩnh gì, vẫn đang trong thời gian tu chỉnh, cũng phần nào khiến hắn tạm yên tâm. Hắn chỉ sợ quân An Tây biết còn hai đội quân của huyện Cổ Thành và huyện Hưng Đạo, quân An Tây sẽ phái quân đến chặn. Từ tình hình trước mắt phán đoán, quân An Tây đi đường Lạc Bào đạo, lại đoạt được huyện Bao Thành nhanh chóng như vậy, chắc họ sẽ không biết được tình hình trú quân của huyện Hưng Đạo và Cổ Thành.
Lý Hoán không ngừng an ủi mình, dù thế nào đi chăng nữa trong lòng hắn vẫn thấy nặng nề, cái cảm giác bất an đó cứ không ngừng bóp nghẹt tim hắn. Lúc hoàng hôn hắn có nhận được một tình báo do bồ câu mang về từ quân đội huyện Bao Thành, phó tướng Tử Du của quân trú thủ Cổ Thành dẫn một bộ phận quân đội đã đi đến ngoài hai mươi dặm, dọc đường không có gì dị thường, điều náy khiến Lý Hoán thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này một xích hầu từ xa xa chạy nhanh đến, phóng đến thành hạ lớn tiếng hô hào: “Nguyên soái!”
“Đã xảy ra việc gì?”
“Nhận được tin từ phía trước, quân An Tây chủ lực đã xuất động, có hơn hai vạn kỵ binh đang tức tốc tiến về phía chúng ta, chỉ còn không đến hai mươi dặm nữa thôi!”
“Hả!?”
Lý Hoán thốt lên kinh hoàng, quân An Tây chủ lực lại có thể đến nhanh thế ư? Không cần nói, bọn họ nhất định là nghe nói quân đội từ phía đông rút về nên đến chặn đường.
“Mau! Mau quay lại đây!”
Lý Hoán khẽ giọng cầu nguyện, ruột hắn nóng như ran, quân đội của huyện Cổ Thành mà sao đến giờ vẫn chưa về?
“Nguyên soái, người xem! Bọn họ hình như đến rồi!” Một tên thân binh chi về phía xa xa hô to.
Lý Hoán cực lực nhìn vào trong bóng tối, chỉ thấy bóng một đoàn người đã thấp thoáng xuất hiện cách đấy vài dặm, ước chừng chỉ có ba bốn dặm.
“Truyền mệnh lệnh của ta, đốt đuốc chuẩn bị mở cửa thành.”
Quân đội từ Cố Thành trở lại còn cách đấy ba dặm thì quân Nam Trịnh đã bắt đầu chuẩn bị, đuốc trên tường thành được đốt sáng rọi, hàng ngàn binh sĩ cùng ùa lên thành đầu, Lý Hoán đứng ở trên thành môn chau mày nhìn về phương xa. Hắn đã dẫn nhìn rõ đội ngũ này, có khoáng ba bốn ngàn người, trong lòng hắn cũng có chút nghi ngại, Quân thú huyện Cổ Thành không phải có năm ngàn người sao? Thế còn một ngàn người nữa đâu rồi?
Chẳng bao lâu sau quân đội huyện Cổ Thành đã tiến sát thành trì, và dừng chân lại khi còn cách thành trăn bước. Trong quân đội chỉ có chừng hai trăm mấy con chiến mã, ngoài ra tất cả đều là bộ binh, đội hình của họ rất ư hỗn loạn, trong có vẻ rất mỏi mệt, Lý Hoán khẽ thở phào, đây chính là quân đội của hắn, trong các chi tiết nhỏ này sẽ có thể nhìn rõ sự cách biệt. Nếu là quân An Tây, dù có hành quân mấy ngày mấy đêm thì đội ngũ không đến nỗi lóng lèo như thế. Nhưng chính sự cách biệt này mới khiến bọn họ mãi không địch nổi quân An Tây.
Trong màn đêm, mấy mươi kỵ sĩ phi băng lên trước, đứng đầu là phó tướng Tử Du, hắn ngẩng cao đầu hô hào: “Lý nguyên soái, mạc tướng Tử Du!”
“Lệ tướng quân các ngươi đâu?” Lý Hoán phục trên thành đầu hỏi.
“Lệ tướng quân vận chuyển lương thực phía sau, sai mạt tướng về đây trước.”
Hèn chi ít đi hơn ngàn người, hóa ra là chạy đi vận chuyển lương, Lý Hoán khẽ rủa một tiếng: “Giờ này là lúc nào rồi còn ở đó lo chuyên lương!”
Tuy nghĩ thế, nhưng hắn vỡ giơ tay hạ lệnh: “Thà bọn họ vào thành!”
Cầu treo được đùng đùng thả xuống, cửa thành mờ toang. Tử Du quay đầu ngựa lại hạ lệnh: “Xếp hàng vào hàng!”
Các binh sĩ lập tức phấn chấn lại tinh thần, xếp lại thành ba hàng. Đây là quân quy của quân An Tây, quân đội vào thành nhất định phải xếp lại thành ba hàng, giờ đã trở thành một thói quen tự nhiên như hơi thở. Dù Triệu Sùng Tiết đã nghĩ ngợi đến đủ các tiểu tiết, nhưng quân đội cố tình lỏng lèo.., nhưng hắn thế nào cũng khó mà vẹn toàn tất cả, trong việc quân đội xếp hàng vào thành, hắn lại vô tình để lộ chút ít phong cách quân An Tây.
Đây chỉ là chút biến hóa trong phong cách, nhưng Lý Hoán cũng chau mày lại, Quân đội của hắn vào thành trước giờ đều chi xếp thành hai hàng, chứ chưa từng các việc xếp thành ba. Tuy trong lòng hắn có chút nghi ngại nhưng hắn cũng không ý thức được thật hư của đội quân này, chẳng qua là cảm thấy có chút dị thường mà thôi.
Từng đoàn từng đoàn binh sĩ từ từ đến gần thành môn, bước lên cầu treo đề vào thành, Lý Sùng Tiết cải trang thành một hiệu úy cưỡi ngựa đi vào giữa hàng. Lúc đi lên cầu treo vì nhất thời không kiềm được mà ngước lên nhìn một cái, chỉ một cái nhìn này lại vô tình đụng phải ánh mắt của Lý Hoán cũng đang nhìn về phía hắn, Ánh nhìn hai người đụng nhau, Lý Hoán bàng hoàng, trong quân đội của hắn sao lại có được một quân quan uy vũ như thế mà hắn lại chưa từng gặp? Hơn nữa tuấn mã của tên này cũng thần dũng hơn thương, căn bản không phải là ngựa rừng đất Thục, thế này là thế nào?
Lúc này trong lòng hắn thật sự sản sinh nghi ngờ, lại nhìn nhìn binh sĩ, sự nghi ngờ trong lòng lại càng quyết liệt hơn, Quân đội của hắn phần lớn đều là người bản địa Hán Trung, không thì là người Thục, thân hình phần lớn không cao, hơn nữa lại còn hơi nhỏ người gầy gò, nhưng nhìn đám binh sĩ tướng mạo vạm vờ cao to trước mặt này, cộng thêm có binh sĩ thậm chí còn có chút ít nét mặt người Hồ, Lý Hoán bắt đầu thấy không hay rồi, ngay tại lúc này, ánh mắt hắn lại rơi vào binh sĩ bộ binh tay cầm mạch đao, người mặc trọng giáp đang tiến sát thành môn. Tuy ban đêm không nhìn rõ mặt mũi, nhưng loại binh khí dài hai trượng trên tay họ là gì? Trong quân đội của hắn căn bản không có loại vũ khí này.
Sau lưng Lý Hoán ròng rã mồ hôi lạnh, hắn bỗng hiểu ra, lập tức hô to: “Mau! Mau đóng cửa thành môn lại, kéo cầu treo lên!”
Tất cả binh sĩ đều ngỡ ngàng nhất thời không kịp hiền ra, Lý Hoán đã hồi hộp mồ hôi hột đầy mật, hắn một tay túm lấy cô áo của tên hiệu úy quản thành môn nói: “Mẹ kiếp, mắt ngươi đui rồi sao? Bọn chúng là quân An Tây, mau đóng cửa thành lại!”
Trên thành đầu bỗng hỗn loạn tử tán, binh sĩ không ngừng gào thét: “Mau đóng cửa thành, là quân An Tây!”
Vừa mới đi qua cầu treo Lý Sùng Tiết đã biết bị quân địch vạch trần, hắn cũng hô to một tiếng: “Nào anh em, xông vào thành thôi!”
Quân An Tây không còn xếp hàng nữa, thay vào đó là gào thét giận dữ xông thẳng vào thành. Lúc này cầu treo đang được cót két kéo lên. Ngay lập tức, mười mấy binh sĩ quân mạch đao nhanh tay đưa đao chém mạnh xích sắt, đón lửa va chạm tung tóe, dây xích hai bên lần lượt bị chặt đứt cái răng rắc, cầu treo đã bị kéo lên ba thước bỗng chốc lại rơi tõm xuống.
Lúc này, ba ngàn tám trăm binh sĩ quân An Tây đã có một nửa xông vào trong thành, nhưng do thành Nam Trịnh chia làm ngoại thành và nội thành, bọn họ chi xông vào được thành môn ngoại thành, giữa nội ngoại thành có chiến hào, cầu đá trên sông nổi liền nội ngoại thành, cầu đá này dài khoảng trăm bước, rộng bốn trượng, chỉ cần xông qua được cầu đá, phá cửa nội thành thì có thểthật sự được vào Nam Trịnh.
Địa hình rất ư bất lợi với quân An Tây, quân Hán Trung đã phát hiện ra thân phận của họ, gần hai vạn quân thủ thành đang từ bốn phương tám hướng ập đến. Lúc này Lý Hoán đã bình tĩnh lại từ hoảng loạn ban đầu, hắn lập tức cho tổ chức binh sĩ tiến hành tấn công. Bốn ngàn binh sĩ trên ngoại tường thành lũ lượt chuẩn bị cung tiễn, vũ tiễn vèo vèo phóng bắn quân An Tây ở thành ngoại. Binh sĩ An Tây đều giơ cao khiêng chắn đỡ, một mặt khác cũng liều hết mình phóng vào trong thành, Một ngàn bộ binh trọng giáp đi sau cùng thân mặc trọng giáp, căn bản không sợ tiễn bắn, cung tiễn của quân Hán Trung cũng chẳng có tác dụng gì với họ.
Còn hai ngàn mấy binh sĩ quân Hán Trung còn ở sau ngoại thành môn và cầu đá do chưa kịp rút về thành nội thì cửa thành nội đã ầm ầm đóng sập lại. Hai ngàn binh sĩ này bèn trở thành đợt địch nhân đầu tiên của quân An Tây, tiếng thét xông trận ầm trời, động thành ngoại và cầu đá đông nghẹt binh sĩ song phương, trong không gian chật chội này song phương đều bắt đầu triển khai giết chóc đẫm máu.
Trên đường lớn cách đấy mười dặm, Lý Tự Nghiệp dẫn hai vạn kỵ binh phóng về Nam Trịnh. Từng đội từng đội kỵ binh chỉnh tề xếp hàng trên quan đạo, bọn họ không có bất kỳ ngụy trang nào, vì biết thế nào cũng không tránh được thám tử của quân Hán Trung, thôi thì cứ mặc sức lộ rõ sát khí. Từng đợt vó ngựa ầm ĩ gõ lên mặt đường gồ ghề, đuốc lửa như con rồng lượn múa, kỵ binh An Tây thâm nghiêm, tay cầm hoành ca sát yên đang hiên ngang phóng về thành Nam Trịnh, tốc độ hành quân của họ chăng nhanh. Trước khi có tin của Triệu Sùng Tiết, Lý Tự Nghiệp sẽ không toàn lực phát động tiến công.
Theo kế hoạch của Lý Tự Nghiệp, hắn định sẽ dùng hóa dược và uy lực cường thế của quân mạch đao mạnh tay thu hạ Nam Trịnh thành, muốn trong ba ngày đoạt được thành trì kiên cố, phòng thủ nghiêm như Nam Trịnh chỉ có thể dùng chấn thiên lôi phá thành, nhưng thủ quân huyện Cổ Thành và huyện Hưng Đạo rút về đã tạo cho hắn một lương cơ trời phú, hắn có thể tiêu diệt một trong hai đội quân này, sau đó ngụy trang làm quân rút về đến thành Nam Trịnh lừa quân địch.
Từ khi hắn nhận được tin. Triệu Sùng Tiết đã hoàn thành được phần nhiệm vụ phía trước, giải quyết được quân rút của huyện Cổ Thành, hiện giờ họ đã áp sát thành Nam trịnh. Dù cho Lý Tự Nghiệp thân kinh trăm chiến, nhưng lòng hắn lúc này cũng đầy hồi hộp, hắn biết không có cái gì hoàn mỹ, thế nào cũng có thểlộ ra sơ xuất. Trong đó khí chất và trận dung của quân An Tây đã hoàn toàn khác quân Quan Trung, là chủ soái, Lý Hoán làm sao lại không nhìn ra điêm này?
E rằng trận chiến đẫm máu tước đoạt thành trì e là khó tránh, vừa nghĩ đến đây thì thấy bầu trời phía nam bỗng lóe lên vệt sáng rồi bùng nố giữa không. Đấy là tín hiệu phát động tấn công của quân An Tây, Lý Tự Nghiệp lập tức hạ lệnh: “Toàn quân gia tốc thẳng tiến, toàn tốc thẳng tiến Nam Trịnh!”
Hai vạn kỵ binh lập tức gia tăng tốc độ, tiếng vó ngựa hỗn tạp như bão táp cuốn thẳng về quan đạo phương nam.
Trận chiến tấn công Nam Trịnh đã đến mức độ gay gắt, trên cầu đá trăm bước thi thể chất đống, máu chảy thành sông, gần hai ngàn quân Hán Trung không kịp rút về đều bị giết sạch, chỉ còn lại vài trăm người đang tựa trên nội thành môn vật vã chống lại từng pha tấn công dồn dập của quân An Tây. Bọn họ chửi rủa trong tuyệt vọng, không ngừng dùng tay đập cửa thành, hòng mong thành môn sẽ hé mở để họ có thể rút vào thành nội, nhưng cửa thành vẫn không chút động tĩnh, bên trong vẫn bị đóng kín. Họ chỉ còn con đường tử chiến duy nhất, thận chí cả đầu hàng cũng không, cục diện song phương một mất một còn, sẽ chăng ai nghĩ đến tù binh vào lúc này.
Nhưng mưa tiễn dày đặc của quân Hán Trung đã siảm đi nhiều áp lực của họ
5
trên thành đầu nội ngoại thành đều chen đầy quân Hán Trung, chỉ có chừng hơn vạn người, bọn họ phóng tiền từ hai bên, dày đặc nhU Châu chấu phủ đầu ập xuống, che tối cả đất trời. Lúc này quân An Tây cũng thương vong thảm trọng, người trận vong đã hơn ngàn, cả chiến mã của chủ tướng Triệu Sùng Tiết cũng đã bị bắn chết. Hắn tựa lưng vào thành cầu, mười mấy thân binh đang dùng khiêng che chắn cho hắn, để hắn tiếp tục chỉ huy trận chiến trong mưa tiễn.
Lòng Triệu Sùng Tiết nôn nóng lửa thiêu, bây giờ quân An Tây đang rất bị động, đang bị kẹp giữa nội ngoại thành phảng phất như bị phục kích, bị quân địch trước sau bắn tiễn khiến quân An Tây khó mà lo được cả trước và sau, chỉ đành tựa lung vào nhau dùng khiêng chống đỡ. Nhưng như thế này bọn họ sẽ khó mà phát động tấn công, lượng lớn quân đội đều bị áp chế trong ngoại thành động dài mười trượng rộng năm trượng kia, chỉ một đoạn thành động ngắn ngủi này mà lại chen chúc kẹt cứng gần hai ngàn người. Cung tiễn vẫn dày đặc như bão tuyết kia vẫn vèo vèo phóng vào trong động thành ngoại. Năm mươi binh sĩ An Tây tay cầm khiên đỡ, tạo thành tường chắn trong thành động đã hữu hiệu chống đỡ tiễn bắn vào. Dù cho là thế nhưng trong thành động vẫn quá nguy hiểm. Nếu quân Hán Trung dùng hỏa công thành động thì quân đội của hắn nhất định sẽ bị bại thê thảm.
Bây giờ họ chỉ còn cách cố cầm cự cho đến khi viện quân đến, nhưng Triệu Sùng Tiết không nguyện ý đến nước ấy, đó sẽ là một nỗi nhục lớn cho hắn, đó khác gì không công hạ được thành Nam Trịnh?
Hi vọng duy nhất của Triệu SÙNG Tiết là mạch đao quân An Tây, họ không sợ cung tiễn, dùng họ đến công hạ ngoại thành. Bên cạnh ngoại thành môn có một đường tiểu đạo, dài khoảng ba mươi bước, đâm thẳng vào tường thành, nhiều lắm có thể dung nạp ba người cùng sát vai đi. Đó là đường đi tắt cho binh sĩ thủ thành tiện lên xuống, nhưng giờ này lại là con đường quan trọng để quân An Tây đoạt thành Nam Trịnh.
Lúc này trên thông đạo đã chen đầy gần trăm tên quân mạch đạo An Tây, một bên là tường thành, một bên còn lại là mưa tiễn ào ào, mạch đao không sợ mưa tiễn cũng chỉ là tương đối, chủ yếu do họ đã mặc áo giáp kiên cố, chỉ vài cây tiễn ngẫu nhiên thì khó mà xuyên thủng được, nhưng nếu vài chục, vài trăm cây tiễn như thế thì áo giáp kiên cố cỡ nào cũng sẽ có lúc bị thủng. Để yếm hộ cho mạch đao quân, đã có mấy mươi binh sĩ bình thường ở rìa, trong tay họ không có binh khí, mỗi người cầm hai tấm khiêng chắn phòng ngự lại cung tiễn từ trên thành nội phóng đến.
Lúc này thông đạo này đã hoàn toàn trở thành tiêu điểm tranh đoạt của song phương, Mấy trăm tên cung nỏ thủ của quân An Tây dưới yểm trợ của khiêng đang bắn tiễn tấn công binh sĩ Hán Trung ở trên. Dù cho họ số lượng không nhiều, nhưng tiễn pháp lại rất ư chuẩn xác, về căn bản đã áp chế được quân Hán Trung trên thông đạo, khiến họ khó mà dùng cự thành và gỗ lăn đến tập kích quân mạch đao, hữu hiệu bảo đảm được quân mạch đao có thể công thành.
Để bảo vệ ngoại tường thành quân Hán Trung lại cho thêm gần ngàn người vào, hình thành thế trận phòng thủ lấy thịt đè người liều mạng với quân mạch đao, song phương trong trận chiến tranh giành đường lên thành đã càng lúc càng gay sắt, binh sĩ mạch đao lợi hại vô cùng, mạch đao dài huơ qua một phát bèn máu rơi tung tóe, địch quân bị chém đứt ngang hông, hoặc không thì bị chém bay đầu, có điều chỉ cần họ giết sạch một đoàn người, ngay lập tức sẽ có đoàn người khác lên thay thế, liên miên bất tận, Xác chết chồng chất cao gần ba trượng đã nghiêm trọng cản trở con đường vào thành, cách mạch đao thủ phía sau không ngừng phải dùng cán đao đẩy xác xuống thành, rơi thăng xuống chiến hào, nhưng binh sĩ mạch đao cũng bị thương vong thảm trọng không kém, Mới gần nửa canh giờ qua đi đã có gần trăm người trận vong, rất nhiều người là do rơi xuống chiến hào bị chết đuổi.
Lúc này lang tướng Lâm Hải Hùng của mạch đao quân đã xông lên phía trên cùng, hắn có biệt danh là “Mạch đao sát thần”, là một trong thất sát đao trong quân mạch đao An Tây. Hắn thân cao một trượng, thể trạng tráng kiện, sức mạnh tay dài, cây mạch đao dài hai trượng trong tay hắn trong cứ như đồ đao của địa ngục.
Đao quang vừa lóe qua chi kịp thấy đầu người rơi lãn lốc, máu thịt ngổn ngang, chi thể chia li cùng tiếng thét rú lên thảm thiết giữa trời đêm. Hắn gào to một tiếng, lại bậc nhảy lên thành đầu, mạch đao xẹt qua, bốn binh sĩ Hán Trung bị chém đứt thành tám đoạn. Hắn lại trở tay quơ ngược, ba đầu người bay lên, máu tươi ở cổ tửa ra ào ào.
Bản mặt hung thần của Lâm Hải Hùng làm mấy minh binh sĩ Hán Trung sợ run chân, bọn họ chưa bao giờ thấy một hung thần tàn bạo như thế, ai ai cũng bủn rủn tay chân. Lâm Hải Hùng lại gào lên một tiếng, huơ đao chém ập về phía mấy mươi binh sĩ này. Chi vài đao qua lại lại có mười mấy người mình đầu hai nơi, các binh sĩ Hán Trung hoảng sợ kêu rú lên vội vàng quay lưng bỏ chạy.
Lâm Hải Hùng ngửa mặt lên trời cười phá lên, hắn lại huơ tay, giọng nói như sấm gầm hô hào: “Nào các anh em, lên thành thôi!”
Binh sĩ mạch đao lũ lượt phóng lên đầu thành, con đường của thắng lợi của cuồi đã mở cửa. Cùng với càng lúc càng nhiều binh sĩ An Tây cùng quân mạch đao xông lên ngoại thành, chiến cục bắt đầu bị đảo ngược. Hàng ngàn quân Hán Trung trên ngoại thành căn bản không đỡ nổi đòn tấn công của quân An Tây, lũ lượt từ thông đạo trên tường thành rút về nội thành.
Lúc này trên bầu trời đêm xa xa vang vọng tiếng tù và bắt tai, chỉ thấy biển đuốc sáng trưng xuất hiện tại thành ngoại Nam Trịnh, hai vạn quân chủ lực An Tây cuối cùng đã đến. Cán cân thắng lợi cuối cùng cũng đã nghiêng về phía quân An Tây. Ngoại thành đã bị quân An Tây chiếm lĩnh, sĩ khí binh sĩ tăng vọt, đánh cho quân thủ trên nội thành tan tác, liền liền lùi về sau. Nhất là một ngàn quân mạch đao, họ đã dàn hàng cùng huơ đao cùng tiến, hình thành một đại trận cường thế quật cường bất khuất, từng bước từng bước tiến vào thành lâu của nội thành, không một ai có thể cản trở họ thẳng tiến. Bất kỳ ai đứng ra cản trở đều bị chém cho nát bấy, bất cứ kẻ chống đối nào đều bị họ đạp dưới chân mình. Họ chính là thần chiến tranh, là thiên hạ đệ nhất quân.
Cửa thành thành nội cuối cùng đã được mở, kỵ binh An Tây giơ cao chiến đao và đuốc lửa, một cơn đại hồng thủy đuốc lửa đằng đằng xông vào Nam Trịnh thành.
Hán Trung tiết độ sứ Lý Hoán thấy đại thế đã qua, chỉ còn biết thở dài và cho mở cửa thành nam, dẫn vài ngàn tàn binh tẩu thoát về Thục Trung. Chỉ trong vòng một ngày một đêm, Lý Tự Nghiệp đã dẫn bốn vạn quân An Tây đoạt được thành Nam Trịnh, cũng có nghĩa là họ đã chiếm lĩnh Hán Trung.