Sau khi đắc thủ Diêm Châu, Khả hãn Cát Lặc chia đại quân làm bốn lộ bắt đầu cướp bóc tài sản và lương thực ở các châu bắc bộ Quan Lũng để bổ sung vào phần hậu cần của mình. Do thấy An Tây không có dấu tích xuất binh, quân Hồi Hột bèn đại cứ nam xâm. trong đó đội quân Hồi Hột tấn công Hạ Châu chính là Tư Kết bộ trong cửu bộ Hồi Hột. thủ lĩnh là Tư Kết Ôn hãn.
Hạ Châu vốn dĩ cũng có một quan phủ, như sau khi phủ binh dần dần bại hoại, quân phủ Hạ Châu cũng dần trở thành một doanh trại trống không, chỉ có vài trăm hương dũng (* Lực lượng hỗ trợ thêm cho quân đội, đại loại như phường đội địa phương ngày nay. giúp duy trì trị an địa phương.) do thái thú Hạ Châu chiêu mộ để duy trì trị an, nhưng phần lớn người sống trong cảnh nội Hạ Châu đều là người Đảng Hạng. Trong dó bộ lạc lớn nhất Đảng Hạng chính là Thác Bạt bộ, được phia bố tại hai Hạ Châu và Ngân Châu. Khi quân Hồi Hột đột nhiên đến xâm lăng, do trường Thác Bạt bộ Thác Bạt hùng đương dẫn theo thê tử đến thương lượng với việc mượn lương thảo với thái thú Hạ Châu trong thành Hạ Châu. Thác Bạt Hùng chỉ dẫn theo ba ngàn người hộ vệ, căn bản không chống đỡ nổi tiến công của người Hồi Hột. nên đành phải rút quân về trấn thủ tại thành Hạ Châu, đồng thời phái người đến Ngân Châu cầu chi viện.
Thê tử Thát Bạch Hùng là Anh khả, chính là con gái của Phòng Đương Lạc, nàng cũng vội viết thư cầu viện với phụ thân và huynh đệ. May thay là thủ đoạn công thành của quân Hồi Hột quả thật cấp thấp, chúng cũng chẳng có thang mây, cũng dùng mỗi gỗ cứng để tông cửa thành, vì thành mà tranh đoạt cửa thành đã trở thành tiêu điểm của trận ác chiến song phương.
Bốn bề Hạ Châu đều có hộ thành hà. chỉ cần kéo cầu treo lên thì sẽ không thể đến gần cửa thành. nhưng do cầu treo cửa đông do được xây đã từ quá lâu. giờ hư hại không thể kéo lên được, vì thế nơi đây đã trở thành nơi tấn công chính của người Hồi Hột. Hàng vạn kỵ binh Hồi Hột xếp dày đặc ngoài ngoại ô ở phía đông thành. Bọn chúng đang phấn khích đến cực độ, ánh mắt chúng đầy thèm khát tham lam như đàn sói đói. chỉ cần tiến vào trong thành được, thì tất cả tài sản và phụ nữ trong thành đều sẽ thuộc về bọn chúng.
Có điều việc tiến công của chúng lại chẳng thuận lợi gì. Hạ Châu không phải con cừu non yếu ớt đợi chờ người ta đến cắt tiết như Diêm Châu. Hạ Châu lại có quân thủ, có điều số quân trấn thủ này vẫn chưa đủ để ngăn chặn lòng tham cuồng dại của quân Hồi Hột. Hàng trăm tên đại hán Hồi Hột lực lường cùng ôm khúc cự mộc dài năm trượng vừa hô hào cùng tông vào cửa thành. Trên thành lâu đá tảng được ném xuống rào rào như mưa rơi. không ngừng có quân Hồi Hột trúng phải đá mà ngã gục. Có quân Hồi Hột phía sau cùng phát đợt tiền đến hàng vạn mũi cùng bắn về phía thành lâu. Dù cho cung tiễn của Hồi Hột thua xa của quân Đường, nhưng được cái bọn chúng số lượng đông đảo, lấy nhiều đè ít. trận mưa tiễn dày đặc đã vẫn đủ sức ép cho người Đảng Hạng trên thành lâu khônangóc đầu lên nổi.
“Đùng!” Một tiếng vang ầm trời, cục mộc tào vào cửa thành, cả tường thành đều lảo đảo, cửa thành cũng rung lên dữ dội, nhưng vẫn còn chưa bị tông ra.
“nữa!” Tư Kết Ôn hẳn quất roi ngựa nghiêm giọng thét lên.
Hàng trăm người lập tức lùi ra sau lấy trớn. Lúc này thế tiễn của quân Hồi Hột đã bớt dần. từng mảnh đá từ trên thành lại lần nữa rào rào ném xuống. lại vài chục người bị đá văng trúng rơi xuống hộ thành hà.
“Mẹ bà nó, người trên thành lâu không phải quân Đường.”
Tư Kết Ôn hàn bỗng nhìn rõ, người đứng trên thành lâu là một số người Đảng Hạng mặc áo trắng. Hèn chi bọn chúng không có loại cung tiễn lợi hại như của quân Đường. Tư Kết Ôn hàn đột nhiên phấn khởi hẳn lên. hắn hô to: “Kẻ đầu tiên xông được vào thành có thể tự ý lựa chọn một trăm người phụ nữ.”
Lời hắn vừa dứt đã làm binh sĩ Hồi Hột gào rú lên điên cuồng. Lại vài ngàn người cùng xông lên phía trước. Bọn chúng giơ cao khiên hộ vệ cho những binh sĩ ôm cự mộc tông cửa. Hàng ngàn tấm khiên khổng lồ đã bảo vệ cự mộc nghiêm ngặt, nhìn nó cứ như một con rết thiết giáp trăm chân.
Cự mộc lại một lần nữa tông vào thành môn. Lúc này đá ném từ trên thành xuống đã không còn hiệu quả như vừa rồi. cùng lắm chỉ tạo được tiếng lẻng kẻng khi rơi vào các tấm khiêng được quân Hồi Hột giơ cao chắn đỡ. Và cùng lúc ấy, quân Hồi Hột lại một lần nữa phóng hàng vạn cây tiễn, vài chục người phía quân Đường do tránh đi không kịp đã bị tiễn bắn phải, thét lên tiếng kêu thảm rồi rơi xuống thành. Lại một tiếng tông cửa thành đùng đùng chấn động. Cửa thành đã chao đảo dữ dội như một ngọn đèn chong cheo trước gió, mắt thấy cũng chẳng còn cậm cự được bao lâu. Có lẽ chỉ cần một giọt nước tràn ly, một đòn cuối cùng nữa thôi!
Thái thú La Tẩy Nghiễn trên bờ thành đã biết đại thế sắp qua. hắn từ từ rút kiếm ra nhìn bọn người Hồi Hột đông đúc và tai hại như bọn cào cào thở dài một tiếng. Hắn đưa kiếm kề sát vào cổ, ai ngờ Thác Bạt Hùng đằng sau đã ôm chằm lấy hắn thét to: “La thái thú vạn vạn không thể làm thế, kỵ binh của ta nhất định sẽ có thể bảo vệ ngươi bình an rời khỏi nơi đây!”
La Tẩy Nghiễn lắc lắc đầu. thần sắc nghiêm túc nói: “Ta là quan phụ mẫu một phương, đương nhiên phải cùng tồn vong với thành trì. làm sao lại có thể bỏ lại phụ lão cả thành tự mình bỏ trốn!”
Lúc này, quân Hồi Hột đã phát động đợt công kích lần thứ ba. Chúng lùi lại sau chừng trăm bước, dồn hết sức mạnh vào khúc cự mộc. miệng lại cùng hô hào phát động rồi xông thẳng đến. Đợt công kích này sẽ quyết định số phận bi thảm của thành Hạ Châu.
Ngay tại lúc này, phía sau quân Hồi Hột bỗng chốc đại loạn. chỉ thấy xa xa cát vàng cuồn cuộn, hình như đang có một chi quân đội đã đến. chỉ trong chớp mắt họ đã xông vào đại quân Hồi Hột đang mong đợi vào thành kia. Đội quân đến chi viện lợi hại vô cùng. họ đánh cho kỵ binh quân Hồi Hột tan tác. những người Đảng Hạng đứng trên thành trông mà mừng rỡ reo hò, Thác Bạt Hùng cũng nhìn thấy rõ, mãnh tướng đứng đầu tướng vóc hùng tráng vạm vỡ khác người. tay hắn cầm một thanh gậy đồng to tướng, từng phát đòn của hắn đều đủ cho quân Hồi Hột đầu vỡ máu chảy. chỉ trong một chớp mắt quân Hồi Hột đã bị giết chỉ còn lại vài chục người.
Thác Bạt Hùng túm lấy tay của La Tẩy Nghiễn quên mình reo lên: “Mau nhìn, đó chính là em vợ của ta. viện binh của chúng ta đã đến. Các anh em đâu. chúng ta ra ngoài thành giết địch nào!”
Việc công thành của người Hồi Hột cũng đã dừng lại. bọn chúng bắt đầu quay đầu người tiến hành phản kích. Nhưng lúc này, cửa thành ở sau lưng lại được mở to, ba ngàn kỵ binh Đảng Hạng ùn ùn xông ra. Bọn chúng sĩ khí cao ngất, trong ngoài cùng phối hợp đánh cho quân Hồi Hột đại bại.để rồi cuối cùng phải bỏ giáp đào tẩu. Quân Hồi Hột bị Đảng Hạng giết không dưới bốn ngàn người.
Đại thắng Hạ Châu đã trở thành bước ngoặc lớn cho cuộc xâm lăng của Hồi Hột lần này. chiến thắng của nó đã cực liệt động viên sĩ khí của quân dân kháng chiến của các nơi. Người Hán. người Đảng Hạng. Thổ Dục Hỗn đều thi nhau chống đối lại kỵ binh Hồi Hột. Đầu tháng tư cùng năm, Khả hãn Cát Lặc của Hồi Hột đã ý thức được khó mà gây nên trò trống gì cho Đại Đường, nên cũng chỉ đành bắt buộc phải bỏ việc cướp bóc tại phía bắc Quan Lũng, thu hồi binh lực trở về Cửu Nguyên. cũng bỏ việc vây Linh Châu. Lúc này, người Hồi Hột lại trở về sách lược ban đầu. phái sứ thần đến Trường An. yêu cầu đàm phán điều kiện rút quân với triều đình Đại Đường.
Cùng với việc Hồi Hột rút quân về phía bắc. Linh Châu thành cuối cùng đã được giải vây. An Tư Thuận cũng thở phào một hơi dài, nhưng nguy cơ này vừa mới qua đi thì nguy cơ khác lại ập đến. Vừa đuổi được quân Hồi Hột đi, ý chỉ của Lý Long Cơ lại đến. Vì đại bại của An Tư Thuận thành Định Viễn, hắn bị miễn đi chức Tiết độ sứ. lệnh hắn tạm thời làm đô đốc Linh Châu, sau khi giao quân quyền xong phải hồi Kinh báo cáo công tác.
Vừa tiễn sứ giả ra đi. An Tư Thuận lập tức nổi cơn lôi đình, hắn xé nát cả thánh chỉ, chỉ tay về hướng Trường An chửi rủa: “Thắng bại là lẽ thường tình của binh gia, Ca Thư Hàn tổn binh hao tướng thì lại được phong vương, An Lộc Sơn thảm bại Khiết Đơn không bị gián mà còn được thăng, Dương Quốc Trung đại bại tại Nam Chiêu lại được làm thừa tướng, còn ta chỉ thua có mỗi trận này mà lại đòi bãi miễn chức ta, công bằng ở đâu? Đạo trời ở đâu cơ chứ?”
Lúc này, ái tướng tâm phúc Cao Tú Nham khuyên hắn nói: “Đại soái, đây chẳng qua là cái cớ để thánh thượng đoạt lại quân quyền mà thôi, đúng là lòng dạ Tư Mã Chiêu, ai ai cũng thấy rõ. Thuộc hạ chỉ lo là đại soái một khi vào kinh chỉ e rằng lành ít dữ nhiều. Thánh thượng để đảm bảo Biện vương có thể nắm vững Sóc Phương nhất định sẽ giết đại soái, cũng giống như năm xưa giết Vương Trung Tự rồi đưa Ca Thư Hàn lên vậy. Đại sớm phải sớm có quyết định!”
Lửa giận trong lòng An Tư Thuận hừng hực bừng cháy, hắn hậm hực nói: “ngươi nói quả thật không sai, hắn thu thập tên Lý Khánh An trước mà lại không thành công, nên giờ bèn quay sang đối phó bọn Tiết độ sứ gần hắn hơn như chúng ta. chi tiết là binh lực trong tay ta không nhiều, nếu khôngta nhất định sẽ phán cho hắn xem!”
Cao Tú Nham bèn nham hiểm cười nói: “Đại soái đã quên Đông Bình quận vương rồi sao? Tuy rằng binh lực của đại soái không nhiều, nhưng Đông Bình quận vương lại tướng nhiều binh lắm, sao không ta lại không nhờ hắn tạo áp lực tại Hà Bắc, ép thánh thượng phải bỏ hành động muốn đoạt quyền của các đại thần biên cương.”
An Tư Thuận trầm tư một lúc. Hình như ngoài như thế ra hắn không còn bất kỳ cách nào khác. Hắn từ từ gật đầu nói: “Ngươi nói đúng!”
Hắn lập tức cho thảo lá thư rồi hỏa tốc đưa đến cho An Lộc Sơn. Đồng thời hắn cũng phúc chỉ cho Lý Long Cơ rằng: cục thế Sóc Phương hiện nay bất ổn. việc hắn rời chức sẽ ảnh hưởng đến quân tâm. nên hắn tạm thời sẽ không từ đi chức Tiết độ sứ. đợi khi Hồi Hột rút quân rồi sẽ định đoạt sau. Đây rất rõ ràng là đã cự tuyệt ý chỉ bãi miễn của Lý Long Cơ.
Tại huyện Thiện Thành Lũng Hữu, Ca Thư Hàn vừa mới tiễn tiền thái tử Lý Hanh vừa đến thăm viếng bí mật về. Hắn khoát tay sau lưng bồi hồi đi lại trong phòng. Trên án thư của hắn vẫn còn chiếu chỉ của hoàng đế Đại Đường Lý Long Cơ, lệnh cho hắn phải giao quyền khống chế của Lan Châu, Lương Châu, Hà Châu, Thao Châu, Khoác Châu và các quân bào lân cận Thanh Hải. Cũng có nghĩa là hắn phải giao quân đội của những vùng này cho Tây Lương vương Lý Tuyền, để Lý Tuyền dẫn đi chi viện Sóc Phương. Đồng thời cũng để lại cho hắn một con đường lui, đó là vào triều nhậm chức Công bộ thượng thư.
Lý Tuyền là đô đốc Thiện Châu, bản thân hắn đã sở hữu ba vạn quân đội, nếu có thêm số quân đội này cũng có nghĩa là trong tay hắn sẽ nắm được bày vạn đại quân. Cơ hồ tinh duệ quân của vùng Lũng Hữu và Hà Tây đều năm trong tay hắn. còn Ca Thư Hàn sẽ trở thành một Tiết độ sứ có tiếng mà không có miếng.
Đây rất rõ ràng là đang đoạt đi quân quyền của Ca Thư Hàn hắn. Xem ra Lý Khánh An vẫn còn quá xem nhẹ dã tâm của Lý Long Cơ, hắn không những muốn tước đoạt quyền lực của An Tư Thuận, mà cả quyền lực của Ca Thư Hàn hắn cũng không muốn buông tha. Nếu hắn không giao quân quyền thì sao? Hậu quả sẽ như thế nào? Ca Thư Hàn nghĩ đến cái chết của Vương Trung Tự mà không khỏi lạnh rung cả người. Hắn biết rõ hậu quả của việc hắn có chút biểu hiện do dự. Lý Long Cơ sẽ sẵn sàng giết chết hắn không chút do dự.
Nhưng Lý Hanh lại khuyên hắn đừng giao binh quyền ra. khuyên hắn hãy đi đầu vào tận trung với chư quân. Đó cũng mở ra một cánh cửa khác cho Ca Thư Hàn. Đông Cung đáng! Ca Thư Hàn hắn cũng gia nhập vào Đông Cung đàng nối bước theo Lý Khánh An ư? Hay nên nói là Ca Thư Hàn sẽ chịu làm nền để tôn vinh thêm cho Lý Khánh An?!
Hắn lắc lắc đầu. hắn vẫn có phần không cam tâm để đóng dấu ấn của Đông Cung đảng vào mình. Một bên là Lý Long Cơ đang ép bức hắn giao quyền, sau khi giao quyền sẽ phong hắn làm Công bộ thượng thư, để hắn vào triều đường làm thừa tướng; còn một bên là lời kêu gọi đầy quyến rũ của chư quân Lý Dự. nương nhờ vào chư quân thì con cháu của hắn cũng sẽ được chư quân bảo hộ.
Nên đi đâu về đâu? Nó khiến Ca Thư Hàn thật khó mà quyết định, mà mộ liêu tâm phúc Cao Thích của hắn lại bị hắn phái đi Trường An. giờ cũng chẳng còn ai có thể đưa ra chủ ý giúp hắn.
Trong lòng Ca Thư Hàn nôn nao thổn thức vô cùng. Hắn ra phối kiếm ra bắt đầu múa kiếm trong phòng. Ánh đao lấp lánh, kiếm phong vù vù bên tai. Hắn bắt đầu có phần không kiềm được lòng khẽ giọng ngâm nga: đán Sứ Long thành Ca Thư tại, bất giáo Hồi Hột độ Âm Sơn.
Hắn một đao chém lên trụ gỗ, rồi thở dài một tiếng nói: “Đương kim thánh thượng hôn dung, sao lại có thể lập một tên tiểu tử làm đại tướng cơ chứ!”
Ngay lúc này, gia nô của hắn Tà Xa phóng nhanh vào vội vàng bẩm báo: “Đại soái, trong quân có biến!”
“Cái gì?” Ca Thư Hàn giật mình, hắn vội hỏi lại: “Rốt cuộc đã xảy ra việc gì?”
“Binh mã sứ Tuyên Thành quân Dương cảnh Huy và binh mã sứ Hà Nguyên quân Vương Nan Đắc dẫn quân rời khỏi vị trí đóng quân mà đang đi về hướng Thiện Châu.”
“Xoàng!”
Phối đao của Ca Thư Hàn rơi xoàng xuống đất. Tin này đã làm hắn chưng hứng ngỡ ngàng. Hắn đương nhiên biết là đã xảy ra việc gì. Đây chắc chắn là do Lý Long Cơ đã hạ mật chỉ. khuyên Dương cảnh Huy và Vương nan Đắc phản lại hắn. Hai người họ đều có quân đội hơn một vạn người, là tinh duệ của Lũng Hữu. Trong lòng Ca Thư Hàn chua xót, Lý Long Cơ lại có thể hạ thủ sau lưng hắn như thế ư?
“Cao tiên sinh đã đến!” Ngoài đại trướng vang lên tiếng bẩm báo của thân binh.
Ca Thư Hàn đại hỉ. Cao Thích về thật đúng lúc, hắn vội la lên, “Mau! Mau mời vào!” Hắn nhanh chân bước ra, chỉ thấy cửa vừa mở, Cao Thích người đầy phong trần của kẻ đã trải dặm trường đi đường trở về.
“Tiên sinh cuối cùng cũng đã trở lại. Ta đã gặp phải nguy cơ, xin tiên sinh hãy chỉ giáo.” Ca Thư Hàn thi một lễ với Cao Thích.
Cao Thích khoát khoát tay nói: “Đại soái không phải khách sáo, ta chính vì việc này mà đặc biệt từ Trường An trở về. Chúng ta hãy từ từ nói chuyện.”
“Được! Tiên sinh mời ngồi.”
Ca Thư Hàn mời Cao Thích ngồi xuống, xong hắn lại còn đích thân rót ly trà mời Cao Thích. Sau khi hớp một ngụm trà nóng. Cao Thích mới thở phào một hơi mệt mỏi tích lũy cả chặng đường dài nói: “ Thuộc hạ có nghe được một số tin đồn trên đường đi, nghe nói thánh thượng đã chuẩn bị phóng đại soái làm Công bộ thượng thư?”
“Tin đồn quả không sai, chỉ cần ta chịu giao binh quyền, người quả thật có hứa sẽ phong ta làm Công bộ thượng thư.”
Ca Thư Hàn đưa thánh chỉ cho Cao Thư xem, xong hắn lại thở dài nói: “Hắn quả thật cay độc quá, ta vừa mới nhận được tin tức tức thì. Dương cảnh Huy và Vương nan Đức đều đã dẫn binh đi nương nhờ Lý Tuyên. Các tên tiểu tử hi mũi chưa sạch Lý Tuyên kia đương nhiên không có bản lĩnh lớn thế để dụ hàng bọn chúng, chắc chắn là do thánh thượng đã âm thầm hạ mật chỉ cho bọn chúng. Khiến ta bây giờ trở nên bị động vô cùng!”
“Việc này thì ai biết được? Nhưng có một điềm có thể khẳng định, thánh thượng từ sau lúc sử dụng loại thuốc này sức khỏe đã ngày một suy yếu, giờ đây lại càng trông như một lão ông tám mươi, cả lưng cũng bắt đầu gù. Đương nhiên, nguyên nhân sâu xa nhất vẫn là do người hành lạc quá độ, nhưng cũng chính vì loại thuốc này mà khiến dục vọng của người lại càng thịnh vượng hơn thường. Có thể nói người bị gián tiếp hủy hoại bởi loại thuốc này.”
Ca Thư Hàn thở một tiếng dài. Hèn chi hắn lại hôn dung đến thế, hóa ra tất cả tâm chỉ sức lực hắn đều để giành cho nữ nhân hết. Ca Thư Hàn cúi đầu trầm ngâm một lúc mới nói: “Ta hiểu ý của tiên sinh rồi, tiên sinh muốn ta đến nương nhờ chư quân, nhưng chư quân đã có trụ cột là Lý Khánh An. ta còn đi theo sau lưng Lý Khánh An nữa thì trong lòng ta thật sự không cam tâm!”
“Ai nói đại soái nhất định phải đi theo sau lưng Lý Khánh An cơ chứ?”
Ca Thư Hàn bỗng chốc ngộ ra. Giờ khắc này hắn cuối cùng cũng đã hạ quyết tâm, tay hắn nắm thành quyền đấm mạnh nói: “Được! Cứ quyết định như thế! Ta cứ nói là Thổ Phồn có dấu hiệu phản công, ta phải dẫn binh tây tiến!”
Sáng sớm ngày hôm sau. Ca Thư Hàn lập tức hạ lệnh cho quân đội khắp nơi điều động tập kết, và lại lệnh thêm cho một vạn trọng binh đóng quân tại Lương Châu từ Đại Đấu Bạt cốc rút khỏi Hà Hoàng. Cùng lúc ấy, hắn cũng lại phái Cao Thích đến Thiện Châu để tạm thời giữ chân Lý Tuyên, thối thác nói đợi sau khi quân đội tụ tập đông đủ sẽ chính thức giao cho hắn.
Sau mười ngày, năm vạn đại quân đều đã tập kết tại Thiện Thành. Chính ngay lúc này, Ca Thư Hàn bỗng dựng lại thối thác nói quân Thổ Phồn có dấu tích xuất binh, hắn liền lập tực dẫn quân nam hạ Đại Phi Xuyên, và cho đồn binh tại Thạch Bảo thành, để tránh Lý Tuyền truy đuổi. Lúc này Lý Tuyền mới hiểu ra mình đã bị mắc lừa của Ca Thư Hàn. Lúc hắn phát hiện đuổi theo thì cùng đã muộn, hơn nữa lúc này Lý Long Cơ đã tuyên liền đến ba đạo kim bài thối thúc hắn khởi binh đi lên phía bắc. Bất đắc dĩ. Lý Tuyền đền phải dẫn bốn vạn binh của bổn bộ đi lên Linh Châu phía bắc.