Thiên Hạ 2

Chương 233: Q.8 - Chương 233: Khúc trì Thọ Yến (Hạ)






Phu nhân Thôi Kiều không phải một người tầm thường, Đấy là con gái của anh trai Lý Long Cơ Nhượng hoàng đế Lý Thành Khí, được phong làm huyện chủ Tương Ấp, và cũng chính là chủ nhân của nông trang bị Lý Khánh An niêm phong kia.

Thôi phu nhân vốn tên là Lý Song Phượng, lúc đầu bà vẫn không phải là vợ của Thôi Kiều, sau khi chồng trước của bà mất, bà mới lấy Thôi Kiều, và sinh ra một cặp nữ nhi, Thôi Yên Yên và Thôi Liễu Liễu.

Có lẽ do di truyền từ cha mình, Thôi phu nhân thân hình rất mập, nhưng khung xương lại rất nhỏ, khiến người ta mỗi lần nhìn thấy bà lại cứ phải lo lắng không biết xương cốt của bà có đỡ nổi cho khối thịt kia không?

Bà ngồi trên chiếu mà nhìn cứ như một đóng thịt, Cha bà qua đời năm đầu Thiên Bảo, sau khi người qua đời cũng có nghĩa là hậu thuẫn của bà cũng đã sụp đổ, không còn ai có thể đỡ đầu cho bà nữa, Cho nên năm ngoái khi chồng bà bị bãi miễn chức Tướng quân, bà cũng chỉ có thể trơ mắt ngồi nhìn mà không làm gì được.

Bà vốn là một phụ nữ ngông cuồng, nhưng những thay đổi của một năm nay khiến bà bớt ngông phần nào, Bà là một điển hình của mẫu người sợ dữ bất nạt hiền, Tuy Lý Khánh An đã đàn hạch chồng bà khiến hắn bị mất chức, khiến bà hận vô cùng, nhưng đồng thời người bà sợ nhất cũng là Lý Khánh An.

Minh Nguyệt rất thân với Thôi Yên Yên, con gái bà, Là mẹ, bà cũng khá quen thuộc Minh Nguyệt, có điều giờ đã khác trước, Trước Minh Nguyệt là trẻ con, là vãn bối, bà có thể dùng thân phận của trường bối chi bảo, nhưng giờ Minh Nguyệt là vị hôn thê của Lý Khánh An, không ai ở Trường An này là không biết.

Mắt bà rất cay độc, mới nhìn qua đã thấy thiếp mời của Minh Nguyệt khác với mọi người, là màu vàng rực! Đấy đều là thiếp mời riêng của quý phi, khiến bà vừa đố kỵ lại vừa ngưỡng mộ.

“Minh Nguyệt, đúng là gái lớn thay đổi, nhìn cháu ngày càng xinh đẹp ra.”

Minh Nguyệt thi lễ cười nói: “Cảm tạ dì Thôi đã quá khen, Yên Yên và Liễu Liễu đâu, các nàng ấy có đến không?”

“Có, đang ở phiến điện! Bọn nó đâu có được như cháu, có một đức lang quân tốt, còn chưa gả chồng đã được ngồi chủ điện.”

Khẩu khí của Thôi phu nhân rất chua chát, Trưởng nữ Thôi Yên Yên của bà đã gả cho môn sinh của chồng, là Lưu Phong huyện thừa huyện Song Lưu của Ba Thục, cuối năm sẽ xuất giá.

Người hiền tế tương lai này của bà điểm duy nhất có thể đem ra chi có mỗi tư cách tiến sĩ, nhưng tiến sĩ thì sao nào, làm sao có thể so bì cùng An Tây Tiết độ sứ của Lý Khánh An?

Minh Nguyệt cười cười tự ngồi xuống cạnh bà, Thôi phu nhân miễn cưỡng nhích tấm thân béo ục ịch của mình sang một bên.

Lúc này, người trong điện ngày càng nhiều, xung quanh bỗng chốc toàn un gung tiếng nói chuyện, Đối với các đại thần triều đình, nhưng buổi lễ lớn này là một cơ hội xã giao tốt, vừa có thể giao lưu tình cảm, thắt chặt hữu nghị, lại còn là cơ hội so sánh thực lực của các bề phía trong triều đình rõ rệt nhất.

Trước mắt, sau khi phe thái tử chìm xuống, trong triều bèn hình thành cục diện kiềng ba chân - Lý đảng, Trương đảng, Dương đảng, Lý đảng là Tướng quốc đảng trước đây, từ sau khi Dương Quốc Trung nổi lên, thế lực Lý Lâm Phủ bị công thành nhổ trại, thế lực bị rút bớt nhiều, và vì thế Tướng quốc đảng của lão cũng bị đổi tên thành Lý đảng.

Cộng thêm sức khỏe Lý Lâm Phủ không tốt, ngoài một số tâm phúc nồng cốt ra, rất ít người còn dám trông mong vào lão, ít ít nhiều nhiều đều có ý muốn nương tựa vào Dương đảng.

Dù cho Dương Quốc Trung năm ngoái bị Lý Khánh An cho một đòn nặng, nhưng vẫn không làm giảm sự sủng ái mà Dương Quốc Trung có được, và vẫn đang trên đà thăng tiến, chỉ có thể xem đòn ấy là một đòn giáng giẫy giụa trước lúc chết của thái tử đảng.

Lý Lâm Phủ đã đến, lão đang ngồi bàn luận đại sự xảy ra gần đây với các trọng thần trong triều và Trần Hi Liệt.

“Cao Tiên Chi thượng thư đàn hạch Thôi Viên Thái thú ích Châu đã chậm trể việc quân vụ, lực chi viện của địa phương không đủ dẫn đến việc luyện quân của lão bị trì hoàn, chư công đã có nghe nói rồi đúng không?”

Người phát ngôn là Trần Hi Liệt, hắn là Thị trung môn hạ của Tả tướng, kiêm quản Lễ bộ, Tư giao của hắn và Cao Tiên Chi không đến nỗi nào.

Cao Tiên Chi không những thượng thư đàn hạch, còn viết thư cho hắn nhờ chi viện, cho nên khi nói đến việc này Trần Hi Liệt có vẻ rất phẫn nộ.

Nhưng đồng thời cũng để lộ biến hóa nho nhỏ trong tâm lý của hắn, Lý Lâm Phủ đã già, sức khỏe ngày càng yếu đi, hắn liệu có thể kế thừa Lý Lâm Phủ? Vì thế hắn luôn vô ý hay có ý để xây dựng lực lượng của mình.

Cao Tiên Chi chính là ứng viên đầu tiên hắn nghĩ đến, Hôm nay hắn muốn mượn cơ hội này đế nói ra việc Cao Tiên Chi đàn hạch Thôi Viên, một mặt khác hắn cũng muốn thăm dò thái độ của Lý Lâm Phủ với việc này .

Nếu lão không hứng thú thú gì mấy với việc này, thì chắc chắn hắn phải nhún tay, Nói xong, hắn vội liếc sang Lý Lâm Phủ, xem thử lão có phản ứng gì.

Sức khỏe Lý Lâm Phủ quả thật không tốt, mấy năm trước vì quá hao tổn sức lực cho việc triều chính, khiến sức khỏe lão đã cạn kiệt sức lực.

Bây giờ chỉ cần có chút khó ở trong người bèn nằm liệt giường, Hôm qua lão vừa khỏi bệnh nặng, Hôm nay vốn không định đến, nhưng thọ yến của quý phi nương nương đâu phải tầm thường.

cuối cùng lão lại cố lê lết tấm thân già đến dự, Lúc này, lão đang từ từ uống trà, phảng phất như không nghe Trần Hi Liệt nói chi.

Có điều không ai để ý thấy ánh mắt của lão đang nhìn vào Lương vương Lý Hanh ở không xa, nhìn hắn đơn độc ngồi một góc, tất cả mọi người tránh hắn như trách ôn dịch, Lý Lâm Phủ đã một năm không gặp Lý Hanh, chỉ thấy hai mai tóc của hắn đã lấm tấm muối tiêu.

Trong lòng lão không khỏi ta thán, năm xưa lão và Lý Hanh tranh nhau chết đi sống lại, cuối cùng lại cho Dương Quốc Trung ngư ông đắc lợi, Lão nhìn sang con trai mình Lý Ngạc ra hiệu.

Hiểu ý cha, Lý Ngạc lập tức cầm ly rượu đi về hướng Lý Hanh, Lúc này Vương Cùng nhìn Lý Lâm Phủ không chút phản ứng, bèn cười nói: “Tướng quốc có thể quan tâm việc ở Toái Hiệp hơn!”

“Chiến dịch ở Toái Hiệp ta không lo lắm.”

Lão cuối cùng cũng tập trung lại về phía bên đây mở miệng. Giọng lão khàn khàn đầy vẻ mệt mỏi sau cơn bệnh, Lão từ từ nói: “Có Lý Khánh An trấn thủ, hắn rất am hiểu tình hình nơi ấy, thu phục Toái Hiệp không phải chuyện hão huyền, Ta lo lắng cho phía Nam Chiếu hơn.”

Nói đến đây, lão nhìn sang Trần Hi Liệt, mắt sáng lên phảng phất như nhìn thấu tim gan của hắn, Trần Hi Liệt có tật giật mình không khỏi cúi đầu xuống.

Lý Lâm Phủ hừ lạnh trong lòng, lại tiếp tục nói: “Vấn đề Nam Chiếu không chỉ là an nguy của biên cương phái Tây Nam. mà còn liên quan đến việc Thổ Phồn xâm nhập vùng Ba Thục.

Đất ích Châu ngàn dặm kia nếu bị thổ Phồn chiếm, sẽ là bất hạnh của Hán dân chúng ta, Ta nói thế hoàn toàn có căn cử, ngày mai ta sẽ bàn bạc kỹ càng hơn với thánh thượng về việc này.

Nếu binh lực Kiếm Nam không đủ, chúng ta có thể điều binh từ Lĩnh Nam đến Ngũ phủ, đi qua Lược phủ đến Thục, Dẫu thế nào chăng nữa còn có lương thảo hậu cần, Nếu Thôi Viên chậm trễ lập tức cho đổi người. ”

Nói đến câu cuối, giọng lão nghiêm lại, âm điệu cũng cao hơn, cả Trương Quân ở xa cũng nghe rõ, Hắn nhìn Lý Lâm Phủ mỉm cười gật đầu như tán thưởng ý kiến lão, xong lại tiếp tục ngồi bàn luận việc cải thiên văn phong cùng vài tên vãn sĩ.

Dương Quốc Trung lúc này vẫn chưa đến, người Dương đảng của hắn đều vây quanh chỗ ngồi Vi Kiến Tố và Thôi Kiều, Vi Kiến Tố là Lại bộ thị lang, hắn dù đi đến đâu cũng có không ít người đi theo nịnh nọt, Có thể nói, Vi Kiến Tố nương tựa Dương Quốc Trung là một hành vi tự cứu của Vi gia.

Vì đi theo thái tử đảng mà cả Vi Hoán, Vi Thao đều bị giáng chức, Vi gia lại gặp phải một đòn đả kích trầm trọng, Đối diện với việc gia tộc đang đứng bên bờ sinh tử, Vi gia cuối cùng chấp nhận cho hành động khác người của Vi Kiến Tố, đi nương nhờ Dương đảng.

Hiệu quả rất dễ thấy, tước vị Tướng quốc của Vi Hoán còn chưa ngồi được bao nhiêu ngày thì bị giáng chức, còn Vi Kiến Tố không những làm Lại bộ thị lang nắm trọng quyền, mà hơn nữa còn được làm Tướng quốc một năm nay một cách kiên cố, Vi gia lại một lần có cơ hội phục hung.

So với việc Vi Kiến Tố được gia tộc ủng hộ, Thôi Kiều bi thảm hơn nhiều, Hắn vốn vì cưới con gái của tông thất mà bị người trong gia tộc chế giễu, lại thêm việc năm ngoái bị bãi miễn chức tướng quốc, đày đến Nghi Châu làm Thái thú.

Năm mới năm nay về Bác Lãng tế tô đã gặp không ít sự đối đăi lãnh đạm, Ngoài những thiếu niên muốn đến Nghi Châu mưu chức bên phòng lẻ, người Thôi gia gần như không ai thèm nhìn mặt hắn, khiến hắn rất ư ngượng ngùng, và càng thêm hối hận, Lần lần hắn đế để chúc thọ quý phi, đồng thời cũng tìm đường để có thể trở lại trung khu triều đình.

Vi Kiến Tố chính là một trong những người hắn cần phải xua nịnh, May thay, hắn lại được xếp ngồi chung với Vi Kiến Tố, điều này khiến hắn vui mừng khôn xiết, Còn chưa nhập tiệc, hắn đã bắt đầu mời rượu Vi Kiến Tố, khiến Vi Kiến Tố có phần khó chịu.

Mọi người ai ai cũng vây quanh hắn để hàn thuyên, phó mặc cho Thôi Kiều một mình, Trong lúc rãnh rỗi, Thôi Kiều liền nhìn về phía vợ mình, không ngờ lại gặp ngay Độc Cô Minh Nguyệt đang ngồi bên thê tử của mình.

Hắn ngỡ ngàng, sao lại thế này? Không phải thê tử của hắn được xếp ngồi chung với phu nhân của Hứa Hành ư? Sao giờ lại đổi chổ rồi!

Hắn đương nhiên biết Độc Cô Minh Nguyệt chính là vị hôn thê của Lý Khánh An, Trong một mức độ nào đấy, nàng còn thay mặt cho Lý Khánh An, không nhẽ Lý Khánh An muốn hòa giải với Thôi Kiều hắn ư? Không thể nào, nếu Thôi Kiều còn là Tướng quốc, may ra có khả năng, nhưng một thịch sứ hạ châu nhỏ nhoi như hắn, Lý Khánh An sao lại có thể nghĩ đến được.

Không lẽ điều này Độc Cô Minh Nguyệt không hiểu ư? Có lẽ thế, nghĩ đến đây hắn đột nhiên phản ứng kịp, Hắn hiểu rồi, Độc Cô Minh Nguyệt đến vì hôn ước của Khương Vũ Y, Nhất định là thế! Tương lai nàng sẽ là vợ cả của Lý Khánh An, hôn ước của Khương Vũ Y, nàng không thê mặc kệ.

Thôi Kiều không khỏi cảm thán, Độc Cô Minh Nguyệt không hổ danh là đại gia khuê cát xuất thân danh gia vọng tộc, Việc này Lý Khánh An không tiện ra mặt, nàng đứng ra giải quyết, Cưới được người vợ như thế thì còn gì cầu nữa?

Đây chỉ là suy đoán của hắn, sở dĩ Minh Nguyệt đổi chỗ ngồi cạnh Thôi phu nhân quả thực là vì hôn ước của Khương Vũ Y, Muội muội nàng không thích Khương Vũ Y là do bị ảnh hưởng của tình cảm, nhưng nàng không thể muốn làm gì thì làm như muội muội được.

về sau nàng sẽ là thê tử của Lý Khánh An, việc bảo vệ danh dự của phu quân cũng là trách nhiệm của nàng, Hôn ước của Vũ Y chưa hủy mà đi theo Lý Khánh An, việc này để lộ ra ngoài, không những người đời chỉ chích Vũ Y, mà còn làm hại đến thanh danh của Khánh An.

Nàng đương nhiên không viết thư nói Khánh An đưa Vũ Y đi, mà sẽ nghĩ cách để Thôi gia hủy hôn ước với Vũ Y, để nàng có thể danh chính ngôn thuận đi theo Lý Khánh An.

...

Nàng và Thôi phu nhân ngồi nói chuyện được một lúc, điều là chuyện trong nhà ngoài ngõ, Hôn ước với Vũ Y nàng vẫn chưa thể nói rõ, Nhất định phải tế nhị nhắc nhờ Thôi phu nhân.

“Phu nhân, dạo trước Lý sứ quân có phái người đưa một ít đặc sản An Tây về, trong đó có vài chục chung rượu bồ đào Giao Hà tốt nhất, cháu biết Thôi bá phụ rất thích rượu bồ đào Giao Hà, ngày mai cháu sẽ cho người đưa đến.”

Thôi phu nhân mừng rở cười hô hố, Rượu bồ đào Giao Hà là cống phẩm căn bản không mua được ở ngoài, Bà tuy là huyện chủ, nhưng sau khi phụ thân qua đời, loại cống phẩm này bà cũng chả có phần.

Lý Khánh An là Tiết độ sứ An Tây, đương nhiên có thể đưa loại rượu ngon cống phẩm này về cho người nhà mình, Minh Nguyệt chịu tặng rượu ngon này cho bà, khiến bà vui mừng vô cùng.

“Vậy thật cảm tạ Minh Nguyệt!”

Chịu ân huệ của người khác trong lòng bà cũng có phần ngại ngùng, liền ngẫm nghĩ xem có cách nào trả lễ lại, Lúc này, Minh Nguyệt lại cười nói: “Thôi gia là đệ nhất danh môn Đại Đường, cháu cũng biết quy củ Thôi gia rất nghiêm khắc, có điều nếu nghiêm quá đáng lại thành ra cổ hũ, sẽ bị người đời nói là vô tình lạnh lùng, Thôi phu nhân thấy có đúng vậy không?”

Thôi phu nhân cũng chả có một chút thích thú gì Thôi gia, Lấy Thôi Kiều gần hai mươi năm nay, lễ tế của Thôi gia bà chưa từng tham gia một lần nào, cũng chưa một lần nào đến bổn tông tại Bác Lãng.

Người Thôi gia xem khinh bà, bà cũng chả xem Thôi gia ra gì, Nghe Minh Nguyệt nói thế, bà lại bĩu môi nói: “Những quy cũ cũ nát của Thôi gia kia, có mỗi họ là dương dương tự đắc thôi, ngông cuồng tự kiêu bao nhiêu năm nay, rốt cuộc cũng chỉ là thần tử của người khác thôi, có giỏi thì tự bọn họ đứng ra khai lập xây dựng triều đại mới đi!”

Minh Nguyệt hỏi ra được một ít manh mối liền cười nói: “Kỳ thực cháu thấy nhà nhà hộ hộ cũng nên có quy cũ, đây là điều không gì để nghi ngờ, Nhưng có những quy cử lại cũng phải phù hợp với thực tế.

Như phụ nữ góa chồng đi bước nữa, có rất nhiền đàn ông đều hi vọng phụ nữ có thể thũ tiết cả đời, mà hoàn toàn không nghĩ đến sự vất vả của người phụ nữ, Đại Đường của chúng ta thật sự rất bao dung, phụ nữ sau khi chồng mất có thể đi bước nữa.

Đây đã là suy nghĩ chung của vương tộc đến thú dân trong nước Đại Đường ta, Nhưng Thôi gia lại cử giữ mãi những quan niệm xưa cũ không chịu đổi thay, ngay của góa phụ chưa vào nhà chồng cũng không chịu buông tha, chỉ là một giấy hôn ước mà lại muốn bó buộc người ta suốt đời, Cháu cảm thấy như thế có phần hơi vô tình.”

Bản thân Thôi phu nhân chính là chồng mất rồi mới lấy Thôi Kiều, những lời của Minh Nguyệt đã làm bà động lòng, nhưng trong lời của nàng, bà cũng hiểu đấy không phải đang nói về Thôi Minh đứa con đã chết yểu của vợ trước chồng bà đây ư? Bà cũng hiểu ý vì sao Minh Nguyệt lại đổi chỗ ngồi, Vợ góa chưa vào nhà của Thôi Minh giờ đã đi theo Lý Khánh An, giờ ý của Minh Châu là muốn giải trừ hôn ước đây!

Bà cũng tính toán thật nhanh, giờ Lý Khánh An đã là An Tây Tiết độ sứ, là quan lớn vùng biên cương, nếu chồng bà và hắn có thể hòa giải, vậy sẽ rất có lợi cho tiền đồ của chồng mình.

Tâm trạng của bà cũng giống như một đảo quốc đời sau, Sau khi bị người ta đánh cho tơi tả xong lại bắt đầu quay đầu lại đi nghe lời răm rắp, Bà không những không thù hận Lý Khánh An, mà ngược lại luôn nghĩ cách muốn hòa giải cùng hắn.

“Ý của Minh Nguyệt ta hiểu, kỳ thực ta đã mấy lần nhắc với lão gia về việc giải trừ hôn ước, Người mất cũng đã gần mười năm, còn cứ níu lấy một nàng dâu chưa vào cửa nhà này làm gì? Quan trọng là bà lão kia.

cử ngậm lấy quy củ Thôi gia không chịu buông tha, Có điều nàng yên tâm, bà ta cũng chẳng sống được bao lâu nữa, Bà ấy lâm bệnh mà mãi chưa khỏi, Cùng lắm là vài tháng nữa, ta hứa với nàng, đợi khi bà ấy qua đời, nhất định sẽ lập tức cho lão gia giãi trừ hôn ước này.”

Thôi phu nhân hận mẹ chồng mình thấu xương, Hôn sự con gái bà vì Thôi lão phu nhân mà đến nay vẫn chưa thành, phải đợi mẹ chồng chết đi, bà sẽ lập tức cho con mình thành hôn, mặc kệ cho mấy lời quái quỷ tang gia không tiện thành hôn.

Minh Nguyệt được trả lời khẳng định như thế trong lòng cũng yên tâm phần nào, Nàng vốn định nói vài câu an ủi Thôi lão phu nhân, nhưng nhìn thái độ Thôi phu nhân thế này thì cũng dẹp luôn ý nghĩ ấy.

Lúc này, hoạn quan ngoài cửa đang hô to: “Hoàng thượng giá lâm! Quý phi nương nương giá lâm!”

Trong đại điện bỗng chốc im phãng phắt, Các vũ cơ cũng lũ lượt cáo lui, chúng triều thần cùng thê tử đều đứng dậy, Một lát sau, từng hàng từng hàng cung nữ và hoạn quan đi vào, sát theo sau đó là đông đảo thị vệ tay cầm mác vàng đi vào.

Đi sau cùng là hoàng đế Đại Đường Lý Long Cơ cùng quý phi Dương Ngọc Hoàn dưới sự hộ tống của đám đông cung nữ và hoạn quan từ từ xuất hiện trước cửa đại điện.

Lý Long Cơ thân mặc thường phục, đầu đội mũ sa, Mặc người tràn trề một thần thái và vinh dự ít gặp, phảng phắt như có việc hỉ từ trên trời rơi xuống đang bao trùm lấy người.

Dương quý phi thì lại ăn mặc rất đoan trang diễm lệ, nàng bận chiếc vày tám mảnh dài ba trượng màu vàng rực, cùng chiếc vòng khinh dung dài hẹp trên tay, Từng bước đi của nàng nhẹ tênh, cộng thêm tiếng lẻng xẻng của các trang sức trên mình tạo thành bản hòa tấu du dương.

Đi theo sau lưng họ là cả một đám đông người của Dương gia, Ba tỷ muội Dương gia đều ăn mặc lộng lẫy hoa phục, rực rỡ sắc hoa theo sát Dương quý phi.

Còn bên cạnh Lý Long Cơ là Cao Lực Sĩ và Dương Quốc Trung, Cao Lực Sĩ vẫn im lặng như mọi khi, còn Dương Quốc Trung thì lại đang cúi mình xuống, chốc chốc lại khẽ nói cười gì đó với Lý Long Cơ, trong mắt đầy vẻ đắc ý của kẻ được sủng tín.

Tư thế này của Lý Long Cơ khiếc các văn vỏ bá quan trong đại điện rất nỗi kinh ngạc nhìn nhau, Đây chăng phải là sự ủng hộ rõ rệt với Dương Quốc Trung ư?

Cả hàng người bọn Lý Long Cơ đi qua đại điện, quần thần vội cúi mình thi lễ: ‘Tham kiến điện hạ, tham kiến nương nương.”

Chúng phu nhân cũng cùng thi lễ, muôn màu muôn vẻ trông rất ư tráng lệ.

Lý Long Cơ dắt tay Dương quý phi đi lên vị trí chủ, Tỷ muội Dương thị đều ngồi cạnh bên, Còn Dương Quốc Trung trở về với chỗ ngồi của mình, hắn ngồi ngay sau Lý Lâm Phủ, Vừa ngồi xuống, đã thấy Lý Lâm Phủ quay lại cười hỏi: “Dương Thượng thư, xảy ra đại sự gì ư?”

Lão rất ư hiểu Lý Long Cơ, hôm nay thần thái người vui vẻ như vậy, nhất định đã xảy ra đại sự gì.

Trước mặt Lý Lâm Phủ, Dương Quốc Trung vẫn chưa dám ngông cuồng, hắn lập tức cung kính trả lời: “Bẩm Lý Tướng quốc, trên đường đi thánh thượng nhận được một tin báo nhanh, là gì thì thánh thượng lại không chịu nói.”

Hắn nói xong lập tức gây sự chú ý của mọi người xung quanh, không lẽ là tin được truyền từ Toái Hiệp ư? Lúc này, Lý Long Cơ không nén được sự kích động trong lòng, khoát tay hạ lệnh: “Các ái khanh giữ yên lặng nào.”

Đại điện lập tức lại im như tờ, Lý Long Cơ đảo mắt nhìn chúng nhân một vòng, sảng giọng cười nói: “Hôm nay trẫm hỏi quý phi, món quà thích nhất năm nay nhận được là gì?”

Mọi người ường dài cổ ra đợi nghe, nhưng cũng không khỏi thắc mắc, đây là không phải là lời nói sau cùng của mỗi năm ư? Đây là màn quan trọng nhất của buổi lễ, mà sau hôm nay thánh thượng lại hỏi đầu tiên thế?

Trẫm còn nhớ món quà mà quý phi thích nhất năm trước là Tuyết Y nương, còn năm ngoái là chuỗi hạt ngũ sắc của Vĩnh vương tặng, Vậy năm nay sẽ là gì?

Năm nay có sáo ngọc hàn băng Khánh vương tặng, có Phi tơ đạp vân mã của An Lộc Sơn. có thảm ngàn ly không say của Lý Tướng quốc, và điêu tượng Bạch ngọc mỹ nhân của Dương Thượng thư, những vật này đều là báo vật quý hiếm trên đời.

trẫm cứ ngỡ món quả tốt nhất sẽ được chọn ra từ trong đấy, mãi đến lúc trên đường đi, trẫm và quý phi mới bỗng nhiên nhận được một món quả, quý phi cuối cùng mới quyết đinh, mọi người có biết món quả bí mật này là gì không?”

Trong đại điện vẫn im phăng phắt, cơ hồ ai ai cũng nín thở đợi chờ, cứ sợ mình lỡ mất tin đại sự, Tất cả mọi người điều hiếu kỳ, rốt cuộc là gì?

Lúc này, Thôi phu nhân khẽ giọng nhìn Minh Nguyệt cười nói: “Tin đột ngột nhận giữa đường, không phải là kỳ trân dị bảo nào của đảo quốc Nhật Bổn dâng tặng ấy chứ?”

Minh Nguyệt cười cười, kỳ thật là gì nàng không quan tâm lắm, vì cũng chả liên can gì nàng, Nàng nhìn sang chỗ Dương quý phi, bỗng giật thót mình, vì thấy quý phi cũng đương nhìn nàng gật đầu mỉm cười.

“Rốt cuộc là gì đây?” Lý Long Cơ rót một ly rượu cao giọng nói: “Trên đường đi, ta nhận được tin nhanh chuyển bằng bồ câu của An Tây, nói cho mọi người một tin vui, An Tây Tiết độ sứ Lý Khánh An đã thu phục Toái Hiệp cho Đại Đường ta, Đây chính là món quá tốt nhất cho quý phi năm nay.”

Cả đại điện thừ người ra, một hồi sau, bỗng chốc tiếng vỗ tay ầm ầm như sấm vang dội khắp đại điện, Lý Long Cơ niềm vui dâng tràn, người giơ cao ly hô to: “Vì thắng lợi của chúng ta, cạn chén!”

Đợi khi tiếng hoan hô dịu lại, Dương quý phi đứng lên giòn giả nói: “Tuy đây là tin thắng lợi của quân Đường nhưng vẫn làm ta vui mừng vô cùng, Theo thường lệ, ta cũng phải hoàn một lễ, Minh Nguyệt cô nương, mời cô nương đi ra đây!”

Tất cả mọi người liền đổ dồn nhìn về phía Mình Nguyệt, Mặt nàng đỏ bừng lên, từ từ đứng dậy, Dưới ánh mắt của bao nhiêu người, nàng từ từ đi ra giữa điện, đoan trang thi lễ: “Tham kiến bệ hạ! Tham kiến nương nương!”

Tiếng lao xao dư luận khắp đại điện, bao nhiêu ngươi điều chỉ nghe nói Độc Cô Minh Nguyệt là vị hôn thê của Lý Khánh An, Hôm nay lần đầu gặp mặt, chỉ thấy nàng da tựa băng ngọc, nõn nã trắng hồng, dung mặt hoa ghen liễu hờn, Nhất cử nhất động của nàng điều có thể Ban Cơ trong lịch sử, có thần thái của Tạ Đình vịnh tuyết, hơn nữa nhan sắc của nàng, đứng cạnh quý phi nương nương tuyệt sắc thiên hạ cũng hoàn toàn không thua kém.

Tiếng tán thưởng lại nổi lên khắp đại điện, Hóa ra Đại Đường còn có nữ tử tuyệt sắc mỹ miều đến thế, Triệu Thụy Minh ngồi ở hàng cuối vừa ức vừa hận, hắn đặt mạnh ly uống bàn, đau khổ vạn phần, Còn Quảng Bình vương Lý Thục đằng trước lại thần sắc ảm đạm, hắn chỉ thấy hối hận không kịp, Lúc trước hắn hoàn toàn có cơ hội có được Minh Nguyệt, nhưng lại bị hắn bỏ lỡ.

Mắt Lý Long Cơ sáng lên, người cũng lẳng lặng tán thưởng trong lòng, Giai nhân như thế, thật là đáng tiếc!

Trong lòng Dương quý phi toàn nỗi trìu mến, nàng dịu dàng nói với Minh Nguyệt: “Lý Khánh An đã tặng bổn cung một món quả hậu hĩnh đến thế, bổn cung cũng phải đáp lễ lại hắn, Chỉ tiếc hắn ở xa tận An Tây, nên bổn cung đành phải trả lễ cho cô nương vậy!”

“Nương nương ưu ái, thần thiếp thật sự không dám nhận.”

Dương quý phi cười trìu mến, cao giọng nói với quần thần: “Bổn cung đã trưng cầu được sự đồng ý của thánh thượng, chính thức phong Độc Cô Minh Nguyệt là Cao Xương quận phu nhân, Bắt đầu từ bây giờ, Minh Nguyệt cô nương sẽ là muội muội của bổn cung.”

Trong đại điện bỗng chốc ồ lên kinh ngạc, Các nữ nhân điều ngưỡng mộ Minh Nguyệt tuổi còn trẻ đã được cáo mệnh tam phẩm, còn cánh nam nhân lại chỉ hận nương tử mình không phải muội muội của quý phi.

Trong lòng Minh Nguyệt cảm động, vội thi lễ: “Minh Nguyệt cảm tạ hậu ân của thánh thượng! Tạ hậu ân của nương nương!”

Lý Long Cơ vuốt râu cười ha hả, Lý Khánh An này quả không làm người thất vọng, đã lấy được Toái Hiệp cho người, Ân sủng này người nhất định phải bảy tỏ, Dương quý phi vẫy tay với Minh Nguyệt cười nói: “Minh Nguyệt, lại đây, hôm nay muội ngồi chung với ta.”

Minh Nguyệt đi lên trước, Dương quý phi đã kéo tay nàng ngồi xuống, Trong đại điện tiếng vỗ tay lại vang ầm lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.