Thiên Hạ 2

Chương 154: Q.5 - Chương 154: Lộc sơn gảy vuốt (1+2)






“Tới rồi! Tới rồi!”

Có người hô to một tiếng. Trước cửa Vi phủ một phen rối loạn, hơn một trăm nam nữ trẻ tuổi không muốn rời đi đồng loạt ào lên. chỉ thấy cửa hông của Vi phủ mở ra. từ bên trong chạy ra một chiếc xe ngựa, hơn mười viên thân binh thị vệ của Lý Khánh An hộ tống xung quanh, thấy một đám đông người ào tới, mười mấy viên thân binh vội vàng ngăn lại. la lớn: “tướng quân nhà ta say rồi. say đến bất tỉnh nhân sự, mong mọi người thứ lỗi!”

Mọi người nghe nói Lý Khánh An say khướt, trên mặt đều lộ ra vẻ thất vọng, bàn tán xôn xao cả lên. đành phải giải tán đi. Lúc này, thân binh đội chính Giang tiểu Niên lại chắp tay nói với Vi Hoán: “Vi Sứ quân, tướng quân nhà ta say khướt, không thể nói lời cáo từ với Sứ quân, rất mong Sứ quân thứ lỗi cho.”

Vi Hoán mỉm cười, đáp lễ nói: “Xin chuyển lời nói với Lý tướng quân. Vi phủ của ta lúc nào cũng hoan nghênh tướng quân đến làm khách cả.”

“Tại hạ nhất định chuyển lời cho, vi Sứ quân, chúng tôi đi trước đây.”

Xe ngựa chậm rãi chạy khỏi Vi phủ, Vi Ứng Vật con trai Vi Hoán đứng ở một bên thấy xe ngựa đi xa. không khỏi oán hận nói:

“Đem cái bàn của nhà ta chặt đứt đi. cũng không nói lời xin lỗi sao?”

“Mày biết cái thá gì!”

Vi Hoán quay đầu lại hung hăng mắng đứa con một câu, sa sầm mặt nói: “Mày có thể bằng được một nửa khả năng của người ta sao? Người ta tuổi còn trẻ đã bằng chính khả năng của bản thân làm đến chức Tiết độ sứ. mày thì có năng lực gì. cả ngày chỉ biết là gây chuyện sinh sự, chỉ biết chọi gà. đua ngựa, ta cảnh cáo mày lần cuối đó, mày thích thơ ca. thì nỗ lực mà học viết thơ ca cho tốt. nếu ta lần sau trở về mà không thấy mày tiến bộ, ta sẽ lột da của mày cho coi.”

Vi Ứng Vật bị dọa đến không dám nhiều lời. Vi Hoán lại hừ nặng một tiếng, lúc này mới quay đầu lại hỏi Vi Thao: “Đại ca. huynh cảm thấy Lý Khánh An này như thế nào?”

“Huynh cảm thấy người này lòng dạ rất xảo quyệt, những vần thơ đó đều có dụng ý cả.”

“Đệ không đồng ý với cách nói của đại ca.”

Vi Kiến Tố khẽ cười nói: “Người này có thể cùng các binh sĩ cùng sống chết, viết ra được những vần thơ như thế đệ cho rằng điều đó biểu lộ sự tự nhiên của tình cảm. tuyệt đối không phải cố ý. Múa kiếm ngâm nhạc, đó là hào khí của quân nhân Đại Đường ta. Còn về phần rút kiếm giận chém cái bàn. đó chính là người trẻ tuổi vì tình mà phát cuồng, thật ra thì đệ thích hắn ở điểm này. Nhưng cuối cùng đệ đoán là hắn giả say, sau đó do đã bình tĩnh lại. phát hiện không thể giao phó với Vi gia chúng ta về hành động của mình, nên đành giả say để mà che giấu, người thanh niên này là người trọng tình cảm. không phải là người xảo quyệt như đại ca nói đâu.”

Vi Thương cũng cười nói: “Đệ đồng ý với nhận xét của Tam ca. người này quả thật là người trọng tình cảm. đường đường là thân phận Tiết độ sứ lại chịu rút kiếm mà đoạt mỹ nhân, thực là thú vị. người này Vi gia có thể kết thâm giao.” Truyện "Thiên Hạ "

Vi Thao có miệng mà khó mở lời. ở Dương Châu hắn vớt lên đến ba thuyền chờ dụng cụ bằng đồng, hắn liền hoài nghi là do Lý Khánh An đánh tráo, nhưng không có chứng cớ, khiến cho hắn ngậm bồ hòn làm ngọt. Hắn thậm chí hoài nghi số vàng của khánh vương là bị Lý Khánh An nuốt trọn. Đương nhiên, hắn cũng mong sẽ như là nhận xét của Vi Kiến Tố vậy, nếu không thì Lý Khánh An này vẫn là ít dây dưa vào thì tốt hơn. Vi Thao bèn cười xòa. không kiên trì ý kiến của mình nữa.

“Được rồi! Chúng ta không để cập tới việc này nữa.”

Vi Hoán khoát tay áo cười nói: “Nếu khách nhân đều đi rồi. chúng ta lại tiếp tục trao đổi vậy.”

Mấy huynh đệ Vi gia đã quyết định, sẽ đối phó Dương Chiêu, chỉ dựa vào lực lượng của Vi gia thì không đủ. trước đây Vi gia chính là nồng cốt của phe thái tử. sau khi Vi Kiên bị biếm truất. Vi gia thoát ly khỏi phe của thái tử. hiện tại thế lực của đông cung dần nổi lên. có thể suy nghĩ đến việc trở về phe của đông cung.

Xe ngựa của Lý Khánh An đi được khoảng hai dặm đường, trong xe ngựa Lý Khánh An chìm vào giấc ngủ say, hình như là say thật rồi. Lúc này, Giang Tiếu Niên ở bên ngoài xe thấp giọng nói: “Tướng quân, không có người rồi.”

Ánh mắt Lý Khánh An từ từ mở ra. say thì không có say, nhưng đầu hắn đau đến như muốn vỡ ra. chậm rãi ngồi dậy, rướn người một cái thật dài. lầm bầm lầu bầu cười nói: “Vẫn là say tốt hơn! Ngay cả cái bàn cũng có thể không cần đền rồi.”

“Tiểu Giang, xe ngựa của Độc Cô tỷ muội đi rồi sao?”

“Hồi bẩm tướng quân, bọn họ đã đi rồi.”

Lý Khánh An khẽ thở phào, chậm rãi nằm xuống, trong đầu lại suy nghĩ tới vẻ kinh ngạc vui mừng khó mà đè nén được của Độc Cô Minh Nguyệt trong khoảnh khắc đó, trong thoáng chốc đó gương mặt nàng xinh đẹp như hoa hé nở, lưu lại trong lòng Lý Khánh An một vẻ đẹp làm người ta ngẩn ngơ, Lý Khánh An không khỏi nở nụ cười, nàng ấy chắc là đã nghe nói đến chuyện của Thôi Ngưng Bích rồi.

nhưng hắn thật sự cũng đã uống quá nhiều rượu, cơn buồn ngủ ập đến. hắn liền mơ mơ màng màng cái gì cũng không còn hay biết nữa.

Độc cô tỷ muội là nhóm khách rời khỏi Vi phủ đầu tiên, xe ngựa lọc cọc chạy trên đường cái vắng vẻ. Độc Cô Minh Nguyệt từ khi Lý Khánh An múa kiếm, đến hiện tại vẫn đều giữ vẻ trầm tư. nàng lẳng lặng ngồi ở bên cửa sổ của xe ngựa, nhìn vào từng cành cây cảnh vật ven đường, ánh mắt dịu dàng đắm đuối, nhát kiếm kia của Lý Khánh An đã mở ra cánh cửa của tâm hồn nàng, khí khái nam nhi hào hùng dứt khoát của Lý Khánh An đã làm rung động cõi lòng nàng, cũng khiến nàng hiểu được tình cảm mà Lý Khánh An dành cho nàng.

Trong lòng nàng cho đến bây giờ vẫn còn hiện tái hiện lại phong thái mà Lý Khánh An uống rượu múa kiếm đó, “Say khướt khêu đèn ngắm kiếm.mộng về còi rúc liên thanh, tiệc mở lộc khao đều quân tướng, đàn sáo lừng vang khúc quân hành, sa trường thu điểm binh.”

Vô cùng khí khái anh hùng, giờ khắc này, trong lòng Độc Cô Minh Nguyệt không còn chỗ dành cho bất kỳ kẻ nào khác nữa.

“Ài!” Độc Cô Minh Châu ở bên cạnh thở dài.

“Muội đa sầu đa cảm cái gì?” Độc Cô Minh Nguyệt vừa cười vừa hỏi muội muội. “Không có gì?”

Minh Châu nhẹ nhàng lắc đầu. thấp giọng nói: “Tỷ, tỷ hiện giờ tin tưởng huynh ấy rồi chứ!”

“Muội đang nói cái gì? Cái gì tin tưởng huynh ấy?”

“Tỷ, tỷ đừng giả vờ nữa. hôm nay Lý đại ca ở trước mặt nhiều người như vậy tỏ lòng với tỷ, nếu tỷ còn xem nhẹ huynh ấy, tỷ sẽ thật sự mất đi huynh ấy đấy.”

Dững lại một chút. Minh Châu lại nói: “Tỷ cũng đừng phụ tấm lòng tốt của muội.”

Độc Cô Minh Nguyệt không nói gì. ánh mắt lại nhìn ra bầu trời đêm. trong trời đêm ánh trăng dần dần tròn hẳn lên. đi xuyên qua giữa các đám mây mỏng manh đó, khi thì lộ ra ánh trăng sáng tỏ, tỏa ra ánh sáng bàn bạc lung linh, khi thì lại trốn vào đám mây mỏng, bầu trời trở nên ảm đạm. Trong lòng Minh Nguyệt dâng trào môt nổi ưu sầu khó tả. vầng trăng trên trời còn có lúc tỏ lúc mở lúc tròn lúc khuyết, nhưng mối tình này của nàng thật sự có thể được viên mãn sao?

Xe ngựa của Lý Khánh An từ từ đi đến trước phủ của Cao Lực Sĩ. sự lắc lư khi xe ngựa dững lại làm cho Lý Khánh An giật mình tỉnh giấc, hắn ổn định lại tinh thần, hỏi: “Đến nơi nào rồi?”

“Tướng quân, đã về đến trên phủ rồi, hình như La quản gia đang đợi tướng quân.”

“Hỏi hắn có chuyện gì thế?”

Lát sau, Giang Tiểu Niên trở về nói: “Tướng quân, La quản gia nói Cao Ông đang đợi tướng quân. mời tướng quân sau khi trở về nhất định phải qua bên đó một chuyến.”

Lý Khánh An nhéo nhéo huyệt Thái Dương, nghiêng người ngồi dậy, khom người đi xuống xe ngựa, La quản gia vội vàng từ trên bậc thang chạy xuống, đến khom người nói: “Lý tướng quân, lão gia nhà ta chờ tướng quân đã lâu.”

“Ta đã biết, ta đến ngay đây.”

Lý Khánh An đi theo La quản gia đến trước thư phòng của Cao Lực Sĩ, La quản gia bẩm báo một tiếng: “Lão gia, Lý tướng quân tới rồi.”

“Mời hắn vào đi!” Tiếng của Cao Lực Sĩ rất vui vẻ, hình ảnh tâm trạng tốt lắm.

Lý Khánh An đẩy cửa vào thư phòng, ánh sáng trong thư phòng rất dịu nhẹ. thoang thoảng một mùi đàn hương nhè nhẹ, Cao Lực Sĩ mặc chiếc áo thiền rộng màu xanh lam. đầu đội khăn bằng, đang ngồi dưới ngọn đèn đọc sách.

Thấy Lý Khánh An đi vào, Cao Lực Sĩ khẽ cười nói: “Thất Lang, hôm nay là nhà nào mời ngươi đi thế?”

“Hôm nay Vi phủ tụ hội, thuộc hạ đi góp vui thôi.”

Lý Khánh An vừa cười vừa ngồi xuống chỗ đối diện với Cao Lực Sĩ.

“Vi phủ, là phủ của Vi Hoán đấy hả! Hắn lúc này cũng vất vả đấy, hai ngày trước Thôi Viên còn dâng sớ buộc tội hắn dùng người có quan hệ họ hàng thân thích, bị nghi ngờ thiên tư làm rối kỉ cương, là chỉ việc mà cháu của hắn là Vi Minh nhậm chức thương tào tham quân của Ích Châu(chức thương tào tham quân là chức chủ yếu quản lý về kho).”

“Thế kết quả thế nào?”

“Kết quả là ta đem tấu chương phê chuyển cho Ngự Sử đài.”

“Thế Thánh Thượng không có hỏi tới việc này sao?”

Cao Lực Sĩ lắc đầu, thở dài nói: “Thánh Thượng tuổi đã già rồi, lại không biết tiết chế, hiện tại sức khỏe đã không còn như trước nữa, ngoại trừ việc quân quốc đại sự ra, những việc thông thường khác trên căn bản là ngài đã không còn hỏi tới nữa, đều giao cho ta thay ngài phê duyệt, ta cũng có chút kham không nổi rồi.”

Nói đến này. Cao Lực Sĩ vừa cười nói: “nhưng như việc ngươi đi nhậm chức tiết độ ở Bắc Đình, là ngài tuyệt đối phải hỏi đến, để ngươi đi nhậm chức tiết độ ở Bắc Đình, chính là kết quả mà ngài đã suy tính rất kỹ, ngươi biết không? Chuyện này hắn còn trưng cầu qua ý kiến Thái tử nữa.”

Điều này quả thật là Lý Khánh An không có ngờ tới, Lý Long Cơ lại chịu trưng cầu ý kiến của Thái tử. nếu hắn biết mình là người của thái tử. thế tại sao hắn còn muốn để cho mình độc trấn một phương, điều này thật sự làm người ta khó hiểu. Cao Lực Sĩ hình như biết được suy nghĩ của hắn. bèn cười rồi nói: “bởi vì Bắc Đình không giống những nơi như Lũng Hữu. Hà Đông, chỉ cần vài ngày bèn có thể đến Trường An. Bắc Đình đường xá xa xôi, trung gian lại cách Hà Tây, cho nên Thánh Thượng có thể yên tâm cho ngươi đi. ngài làm như vậy cũng là muốn giữ một chỗ dựa cho thái tử, nhưng một khi ngươi đã đi, các võ quan khác trong tay thái tử thì sẽ đừng mong được thăng chức nữa.” Truyện "Thiên Hạ "

Lý Khánh An yên lặng gật gật đầu, thì ra là thế, hắn bỗng nhiên lại nghĩ tới một chuyện, vội vàng hỏi: “An Tây có giám quân Biên Lệnh Thành, Bắc Đình của thuộc hạ có chứ?”

“Đó chính là nguyên nhân mà đêm nay ta gọi ngươi tới đây đấy.”

Cao Lực Sĩ trầm tư giây lát nói: “Phái giám quân tới vùng biên cương đó là một lệ thường từ trước đến nay rồi, trước kia là do thị ngự sử đảm nhiệm, sau khi Thánh Thượng lên ngôi liền đổi thành trung sử đảm nhiệm, đến nay không có trường hợp cá biệt, trừ phi Thánh Thượng đặc biệt tín nhiệm, nếu không đều phải phái giám quân. Giám quân thường là do ta đến phái đi, trực tiếp chịu sự khống chế của ta. quan hệ của hai chúng ta dù rất tốt về mặt tình cảm. nhưng cũng không thể vì tư tình mà bỏ qua việc công được, duy nhất so với người khác là thêm một chút ưu đãi. đó là ngươi có thể lựa chọn, phương án của ta bước đầu là cho trung sử Ngư Triều Ân đến Bắc Đình giám quân.”

‘Ngư Triều Ân!' Lý Khánh An bỗng nhiên nghĩ tới thần sách quân (một đội cấm quân quan trọng của Đường triều sau này) sau này, hắn vội vàng lắc đầu nói: “Cao Ông , có thể thay một người khác được không?”

Cao Lực Sĩ nở nụ cười. “Ngư Triều Ân chính là tâm phúc của ta. trên rất nhiều việc cũng sẽ không làm khó dễ ngươi. nhưng nếu ngươi đã không thích, ta có thể nghe ý kiến của ngươi, ngươi nói, ngươi muốn cho ai đi Bắc Đình?”

Lý Khánh An suy nghĩ một hồi bèn nói: “Có thể để cho Biên Lệnh Thành kiêm quản cả bắc đình được không?”

Cao Lực Sĩ trầm ngâm một chút nói: “Do Biên Lệnh Thành kiêm quản cũng không phải là không thể được, hơn nữa hắn còn có thể có tác dụng cho việc điều phối mối quan hệ giữa Bắc Đình và An Tây hai quân, nhưng việc do một người giám quân hai trấn trước giờ vẫn chưa xảy ra. phải được sự cho phép của Thánh Thượng mới được, cái này phải xem cơ may của ngươi rồi.”

Nói tới đây, Cao Lực Sĩ lại lấy ra một quyển tấu chương, nhẹ nhàng đặt trước mặt Lý Khánh An. nói: “Đây là báo cáo điều tra về tình trạng gia tộc ngươi của Đông Đô giám sát ngự sử, đó là một bước bắt buộc phải làm trước khi mỗi Tiết độ sứ lên nhậm chức, nhưng việc làm cho người ta kỳ quái chính là. Đông Đô giám sát ngự sử tìm không thấy bất kỳ ghi chép nào liên quan đến gia tộc của ngươi cả. ngày mai bệ hạ có thể sẽ hỏi ngươi về việc này, bản thân ngươi hãy suy nghĩ trước đi!”

ngay tại thời khắc mà Vi phủ cứ hành yến hội đó, trong phủ của Khánh vương cũng đã xảy ra một chuyện rất kỳ lạ. Dưới tầng hầm ở trong phủ khánh vương tia sáng lờ mờ, một ngọn đèn dầu khi tỏ khi mờ, làm cho mười mấy bóng người lúc thì kéo dài. khi thì ngắn lại. mười mấy viên thị vệ vây quanh Khánh vương Lý Tông. Lý Tông chắp tay sau lưng, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm một người nằm trên mặt đất, hắn là một người đàn ông trên dưới ba mươi tuổi, bị sợi dây xích bằng sắt to xiềng xích cả tay lẫn chán, đã bị tra tấn đến như sắp trút hơi tàn.

Lý Cầu đang ở bên cạnh bẩm báo lại tình hình mà hắn điều tra được: “Phụ vương, người này ở thanh lâu khoe rằng Đổng Diên Quang là do chính tay hắn bắn chết, vừa lúc bị một thuộc hạ mà con phái đi nghe được, bẩm báo lại với con. con liền bắt hắn nhốt lại. hắn đã khai rồi, hắn quả thật đã tham dự vào việc ám sát Đổng Diên Quang, sự miêu tả chi tiết cũng hoàn toàn khớp với việc mà quan phủ đã điều tra được.”

“Ta biết rồi, hắn đích thật là thân vệ của An Lộc Sơn sao?”

“Buổi chiều con đã tì mỉ điều tra thân phận của hắn. tên hắn là Hà Mật. quả thật là một trong các thân vệ của An Lộc Sơn. hơn nữa hắn cũng thừa nhận, là do thân vệ của An Lộc Sơn ám sát Đổng Diên Quang. trong việc này cũng có sự tham dự và phối hợp của Kim Ngô Vệ. nên thân vệ của An Lôc Sơn mới ra khỏi thành một cách dễ dàng như thế.”

Lý Tông trong lòng một phen tức giận, không rằng lại là An Lộc Sơn ở sau lưng thi triển thủ đoạn mờ ám như thế, làm hại hắn bị phụ hoàng nghi ngờ, buổi chiều hôm nay còn bị kêu đi mắng một trận thậm tệ, trực tiếp ảnh hưởng tới hình tượng của hắn trong lòng phụ hoàng. Lý Tông hận đến nghiến cả răng. tên người Hồ họ An chết tiệt này, làm việc sao lại để tiện đến thế. không trừng trị hắn một trận đích đáng. thất khó trút được cơn giận trong lòng.

Hắn hừ thật mạnh một tiếng, nói: “người này không cần để lại. trực tiếp đem hắn xử lý cho xong chuyện.”

Nói xong, hắn xoay người đi liền. Lý cầu lại gọi hắn lại: Phụ vương, xin dững bước!”

Truyện "Thiên Hạ "

“Còn có chuyện gì sao?”

“Phụ vương có phải muốn đối phó An Lộc Sơn không?”

“Cũng chưa hẳn là đối phó, nhưng quả thật phải trị hắn một phen.”

Dững một chút. Lý Tông lại hỏi: “Như thế nào? Con có đề nghị hay nào sao?”

“Con đang nghĩ. thật ra không cần chúng ta ra tay, có người càng gấp hơn so với chúng ta.”

“Ai?” Lý Tông thấy kỳ lạ hỏi: “Ai càng gấp hơn so với chúng ta?”

“Hai ngày nay con khi đang điều tra vụ án bị giết của Đổng Diên Quang. phát hiện Dương gia cũng phái ra rất nhiều người để điều tra vụ án này, con có hỏi Dương Huyên, nghe hắn nói do vụ án Đổng Diên Quang bị giết làm cho Dương Tiêm bị cách chức, Dương gia rất hận hung thủ đứng sau vụ án này, con bèn nghĩ...”

“Ý của con muốn nói là. đem người này và khẩu cung của hắn giao cho Dương gia. để Dương gia đi tìm An Lộc Sơn mà tính sổ hắn?”

“ý con đúng là như vậy, không cần chúng ta ra tay, như vậy trước mặt Thánh Thượng phụ thân cũng dễ mà giao phó.”

Lý Tông gật gật đầu. con nó suy nghĩ thật là chu đáo: “Thôi được! Chuyện này. ta bèn giao cho con. phải nhanh đó. dùng tốc độ nhanh nhất mà làm xong việc này, ta hy vọng buổi sáng ngày mai, Thánh Thượng liền biết được chân tướng sự việc này.”

“Con hiểu được, hiện tại cách thời gian đóng cửa phường còn sớm. con đi xử lý việc này ngay đây.”

Hơn nửa canh giờ sau. trước cửa lớn Thân Nhân phường đột nhiên xuất hiện hơn một trăm người đàn ông cười ngựa, đi kẹp giữa là mấy cỗ xe ngựa. Bọn họ người nào người nấy ăn mặc sang trọng, cười những tuấn mã to cao, thắt lưng đeo kiếm, trên mặt biểu lộ vẻ phẫn nộ. Bọn họ hùng hổ hướng phía cửa lớn của Thân Nhân phường vọt tới. Mấy viên sai dịch sác cửa phường bỗng nhiên nhận ra bọn họ, không khỏi có chút ngây người. thì ra là cả đoàn lớn người ngựa của Dương gia cùng đến. bọn họ muốn đi đâu thế?

Người cầm đầu là Dương Kĩ và Dương Tiêm. Dương Chiêu cáo ốm chưa đến. phái hai đứa con tới ứng phó một chút. những người khác như Dương Chú. Dương Sử cùng mười mấy huynh đệ Dương gia đều đến đông đủ cả. ngay cả Dương Hoa Hoa. Dương Ngọc Châu và Dương Ngọc Bội ba vị quốc phu nhân cũng đích thân đến cả. sự việc liên quan đến hưng thịnh Dương gia. bọn họ chưa bao giờ lại đồng lòng như hôm nay, cùng nhau tìm đến An Lộc Sơn đòi câu trả lời.

Mười mấy huynh đệ Dương gia cùng với gần trăm viên đại hán khoẻ mạnh, từ cửa lớn của Thân Nhân phường gào thét mà vào, hướng về phía phủ mới của An Lộc Sơn ở phía nam của phường mà lao đến.

Lúc này An Lộc Sơn đang đứng ở trước các bậc thang chưa về phủ. hắn vừa mới tiễn bước A Bố Tư - người vừa đến cảm tạ hắn- đi về. A Bố Tư dựa theo quy củ của bàn bộ lạc đưa tới một trăm nữ nô lệ và một món tiền trị giá bằng năm nghìn con dê, đồng thời đích thân đến tạ ơn. lần này A Bố Tư không những không bị mất chức quan, ngược lại còn được danh hiệu đại tướng quân của Hoài Hóa, hắn thật sự nợ An Lộc Sơn một ơn lớn.

An Lộc Sơn đương nhiên là không cần đến lễ vật mà A Bố Tư đưa tới tạ ơn. điều hắn cần chính là mấy vạn Đột Quyết tinh kỵ(đội người ngựa điêu luyện tinh thông) của A Bố Tư. vì muốn đoạt được đội quân dũng mãnh này, hắn suy nghĩ đến vắt cả óc.

Lần này rốt cục do quân sư của hắn là Nghiêm Trang bất được cơ hội này, để cho A Bố Tư thiếu hắn một cái ân huệ lớn. tuy rằng vừa rồi A Bố Tư không có đáp ứng đem bản bộ di chuyển đến U Châu, nhậm chức Phạm Dương tiết độ phó sứ. nhưng hắn đã nới lỏng ra rồi, phải xem ý của Thánh Thượng thế nào, nói cách khác, chỉ cần Lý Long Cơ đồng ý. bộ của A Bố Tư liền có thể dời về phía đông đến U Châu. Điều này làm cho An Lộc Sơn vui mừng quá đỗi, muốn thuyết phục Lý Long Cơ cũng dễ dàng, chỉ cần hắn ở trên vấn đề của Khiết Đan tạo ra chút động tĩnh bèn có thể đạt thành ý nguyện.

Trong lòng An Lộc Sơn như có muôn hoa đang nở rộ, trong thâm tâm đang suy tính sớm ngày quay về Phạm Dương, đúng lúc này, xa xa truyền đến một loạt tiếng vó ngựa dồn dập, An Lộc Sơn rất sửng sốt. hướng tiếng vó ngựa mà nhìn xem. thấp thoáng thấy một đoàn người cưỡi ngựa hướng bên này mà lao tới.

Thị vệ bên cạnh hắn lập tức cuống cả lên, định quay vào phủ đã không còn kịp rồi, liền đồng loạt bảo vệ chung quanh An Lộc Sơn.

chỉ một thoáng, đoàn người của Dương gia đã đến nơi. Dương Kĩ sớm thấy An Lộc Sơn, hắn la lớn: “An Lộc Sơn dững bước!”

Vừa mở miệng, bèn đã tràn đầy căm hận, trong lòng An Lộc Sơn lập tức gõ lên tiếng trống nhỏ, mình làm gì mà đắc tội với Dương gia vậy?

Huynh đệ Dương gia dững lại dưới bậc của An phú. đồng loạt xuống ngựa, hơn một trăm người làm An phủ bị vậy chật như nêm cối, ngay cả ba vị quốc phu nhân cũng từ trong xe ngựa đi ra. trong lòng An Lộc Sơn càng thêm luống cuống hẳn lên. ba vị quốc phu nhân mà ra mặt thì chẳng khác nào quý phi ra mặt, sự việc nghiêm trọng lắm đây.

Hắn vội vàng chắp tay cười trừ nói: “Các vị huynh đệ tỷ muội của Dương gia. không biết buổi tối hạ cố đến tệ phủ. có điều chỉ dạy bảo?”

“Dẫn tới!”

Dương Kĩ vung tay lên, mấy tên đại hán đem thân vệ Hà Mật của An Lộc Sơn mà mình bắt được giải lên. ném dưới các bậc thang, hắn lạnh lùng nói: “An Lộc Sơn, chẳng lẽ ngươi không biết người này sao?”

Đầu của An Lộc Sơn ‘Vo!’ một tiếng lớn, đây là hắn một trong những tâm phúc đắc lực của hắn. hắn làm sao mà không quen biết chứ, hắn chần chờ hói: “Đây là thân vệ của ta. Chẳng lẽ nó đã làm việc gì đắc tội với Dương gia sao, nếu là như vậy, ta lập tức dùng đập chết nó ngay tại chỗ để đền tội.”

“Người đâu!”

An Lộc Sem hét lớn một tiếng, lập tức đi đến mấy tên thân binh, hắn chỉ ngay Hà Mật ở dưới bậc thang cả giận nói: “Đem người này đánh chết cho ta!”

Mấy tên thân binh muốn lên trước. Dương Kĩ dùng tay cản lại: “Chậm đã!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.