Thiên Hạ 2

Chương 101: Q.3 - Chương 101: Long TRanh Hổ Đấu (1+2)






Trong trận đấu mã cầu năm thứ bảy Thiên Bảo, điều khiến mọi người kỳ vọng nhất chính là trận đại chiến long hổ giữa quân An Tây và quân Phạm Dương. Ba năm trước, quân An Tây vì chênh lệch một quả mà nuốt hận chịu thua, nhưng cũng vì đại tướng Thái Hi Đức quân Phạm Dương nói lời nhục mạ, làm dấy lên trận đấu ác liệt trên sân mã cầu hai quân. Quân An Tây lấy lời thề ba năm sau chắc chắn báo mối thù này lưu lại một ký ức vô cùng sâu đậm cho người Trường An.

Ba năm sau, hai quân đều đều vào kinh với khí thế hùng mạnh. Quân An Tây lấy tỷ số 12:1 càn quét đội mã cầu quân Kiếm Nam. thể hiện ra phong thái của ké làm vua, còn quân Phạm Dương cũng trong ván đấu đầu tiên lấy tỷ số 9:2 loại đi đội Lĩnh Nam, biểu hiện thực lực to lớn hùng mạnh.

Vì vậy mùng chín tháng giêng hai quân tương phùng ở ngõ hẹp làm dấy lên sự nhiệt tình chưa từng có của dân chúng Trường An. trở thành trận đấu mã tiêu điểm đáng chú ý nhất cầu từ lúc mờ màn đến nay. Để đón xem trận đại chiến long hổ ngoạn mục này, không những người hâm mộ mã cầu của các huyện Kinh Triệu phú ùa hết vào thành Trường An, mà thậm chí người hâm mộ mã cầu các châu huyện lân cận như Phượng Tường, Hoa Châu. Thiểm Châu. Khánh Châu cũng kéo đến Trường An. sống nhờ ở đậu nơi bà con bạn bè. Nhất thời, các khách sạn lớn ở Trường An khách đông nghẹt. Tất cả các noi công cộng như tửu quán, thanh lâu đều đang bàn tán trận đại chiến sắp mờ màn này.

Sự nhiệt tình chưa từng có của dân chúng Trường An cũng dẫn đến sự coi trọng của Binh bộ. Để đàm bảo sự đặc sắc của trận đấu này, Binh bộ tạm thời thay đổi kế hoạch, đặc chuấn quân An Tây và quân Phạm Dương chậm một ngày xuất phát đi Giang Hoài nhậm chức Đoàn luyện sứ. để tiện cho hai quân có đội hình đối kháng hoàn chinh.

Trận đấu mã cầu này thậm chí kinh động đến Lý Long Cơ, hắn đặc biệt hạ chi, sắp xếp trận đấu này ở sân mã cầu lớn nhất Trường An. cử hành ở sân mã cầu Sùng Nghiệp phường. Đé đề phòng một lượng đông đảo người hâm mộ mã cầu ùa vào Sùng Nghiệp phường sớm mà gây ra nhiều việc, đêm mùng tám tháng giêng cửa phường không đóng, đồng thời lệnh cho Kim Ngộ vệ và tuần tra doanh toàn quyền phụ trách giữ gìn trật tự.

Mùng tám tháng giêng, bắt đầu từ giữa trưa, đã có vô số người hâm mộ mã cầu đi đến Sùng Nghiệp phường giữ chỗ ngồi có lợi. mãi đến giữa đêm. người càng lúc càng nhiều, trên vùng bìa sân mã cầu ngồi đầy cả hàng nghìn người hâm mộ . Họ đem theo chăn nệm, sẽ qua đêm rét tại đây. Đối với An Lộc Sơn mà nói, đã không còn là một trận đấu mã cầu nữa. Nó ở một mức độ nào đó còn là một trận đọ sức thực lực giữa quân đội với nhau, là một sự so tài kỵ xạ khác người.

Sau khi Sử Tư Minh ném lọ thua Lý Khánh An ở tiệc mừng tuổi của Dương Hoa Hoa, An Lộc Sơn chưa bao giờ coi trọng trận đấu này như hôm nay vậy.

Buổi trưa, trong phú của An Lộc Sơn ở Trường An. triệu tập một cuộc họp trước trận chiến thứ nhất, do An Lộc Sơn đích thân chủ trì.

An Lộc Sơn. tham mưu Nghiêm Trang, đội chính đội mã cầu Sử Tư Minh, đội phó Thái Hi Đức, cùng với một thành viên cầu thù cốt cán khác Doãn Từ Kỳ đã tham gia cuộc họp.

“Tầm quan trọng của trận đấu lần này, ta nói cho mọi người biết trước, nếu trận đấu mà thắng, thì có nghĩa là An Lộc Sơn ta có tài cầm binh, kỵ xạ nhân tài dồi dào. Hiện nay Vương Trung Tự bị bắt, tiết độ sứ Hà Tây, Long Hữu bị trống chỗ, rất có thể điều người từ Sóc Phương hoặc Long Hữu. Như vậy, khả năng mà ta kiêm nhiệm tiết độ sứ Sóc Phương hoặc Hà Đông sẽ tăng lên rất nhiều. Vì vậy trận đấu này, chỉ cho phép thắng không được phép thua. Thắng rồi ta sẽ thăng quan tiến chức, gia tăng ban thường

cho mọi người, nhưng nếu mà thua, hứ! thì đừng trách An Lộc Sơn ta mật sắt vô tình.”

Khẩu khí của An Lộc Sơn vô cùng nghiêm khắc, ánh mất của hắn từ từ quét qua mọi người, cuối cùng dừng lại trên mặt Sừ Tư Minh. Lần trước tỷ thí ném lọ, hắn bại trên tay Lý Khánh An với một cách thức si nhục, vậy thì lần này, nếu tiếp tục thất bại nữa

Sử Tư Minh biết An Lộc Sơn đang nghĩ gì, mật hắn nóng ran, vội gập người nói: “Đại soái xin an tâm. trận đấu này chúng ta tuyệt đối sẽ không thua.”

Lúc này, Nghiêm Trang bên cạnh cười nói: “Sử tướng quân, nếu chỉ là sĩ khí hăng thôi thì không được đâu, phải dùng chút chiến lược mới được.” Truyện "Thiên Hạ "

Hắn lại nói với An Lộc Sơn: “Ngày trước trận đấu quân An Tây với đội mã cầu Kiếm Nam thuộc hạ có đi xem. thực lực của họ nâng cao hơn nhiều so với lần trước, đặc biệt là sau khi có thêm một tên Lý Khánh An, quân An Tây đã không còn là cánh quân của ba năm trước nữa. Đại soái, tha thứ cho thuộc hạ nói thẳng, thực lực của đội mã cầu quân Phạm Dương chúng ta đã thua họ một bậc rồi.”

“Nghiêm tiên sinh đừng nâng cao chí khí của người khác.”

Thái Hi liệt có chút bất mãn nói: “Huấn luyện của họ thuộc hạ cũng xem qua. đối với chúng ta thì mỗi người một nét riêng. Thuộc hạ thừa nhận trình độ bắn cầu của hắn cao hơn một chút, nhưng năng lực khống chế ngựa của chúng ta lại hơn họ một bậc. Chúng ta có u Châu thiết kỵ hùng mạnh nhất làm hậu thuẫn, lại được đại soái đích thân chỉ huy, so với người đơn sức côi của họ có lợi hơn rất nhiều.”

An Lộc Sơn khoát tay dứt khoát nói: “Lời nói của Nghiêm tiên sinh cũng có mấy phần đạo lý, trận đấu mã cầu thực tế chính là giao tranh giữa hai quân, minh mưu làm chú. âm mưu làm phụ, nếu có thể để cho chúng ta giành thắng lợi ngày mai, có thể không tiếc mọi thủ đoạn.”

Nói xong, hắn lại nói với Nghiêm Trang: “Tiên sinh, việc này ta giao cho tiên sinh. Tiên sinh muốn bao nhiêu tiền, ta cho, muốn bao nhiêu người, ta cũng cho!”

Nghiêm Trang cười đắc ý nói: “Đại soái yên tâm, có qua mà không có lại thì không phải lễ, lần trước việc của tiểu tướng quân, chúng ta bị ám toán, gậy ông đập lưng ông. lần này, tiểu nhân sẽ cho An Tây nếm thử kế tam hoàn tuyệt hộ của tiểu nhân.

Tiến Tấu Viện An Tây đã được canh giữ nghiêm ngặt, tuần tra doanh Vạn Niên huyện đặc biệt điều động ba trăm người tuần Trường An vùng lân cận tường rào Tiến Tấu Viện, không cho phép bất kỳ ai đến gần. Cao Lực Sĩ cũng từ trong phủ của ông rút ra năm mươi viên hộ viện gia đinh võ nghệ cao cường đi đến Tiến Tấu Viện tăng cường việt áới nghiêm.

Để đàm bào sự thắng lợi của trận đấu này, nội bộ quân An Tây cũng đã hạ lệnh, không cho bất kỳ ai rời khỏi Tiến Tấu Viện, cũng không cho phép tiếp đãi bất kỳ người khách nào, tất cả mọi người cũng đều nghi ngoi ở trong Tiến Tấu Viện, chờ đợi trận đại chiến ngày mai.

Màn đêm vừa buông xuống. Đoàn Tú Thực bèn vội vã đi đến phòng của Lý Khánh An. Lý Khánh An đang bàn bạc với Lệ Phi Thù Du việc đi Dương Châu. Thấy Đoàn Tú Thực bước vào. Lý Khánh An cười nói: “Thành Công vẫn có chút không yên tâm à?”

Đoàn Tú Thực gật đầu, khẽ thở dài một cái: “Bài học ba năm trước quá sâu sắc. năm nay chúng ta không thể không đề phòng.”

“Ba năm trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Lý Khánh An không biết chỉ tiết cụ thể, hiếu kỳ hỏi nói.

Nghĩ đến việc ba năm trước, Lệ Phi Thù Du căm phẫn nói: “Ba năm trước lúc thi đấu, trong ùng của tên Thái Hi Đức kia có dấu đao ngầm, chọc thương chân của con vật của ta và Bạch Nguyên Quang đang cỡi. Tuy đã đôi ngựa rồi. nhưng dẫu sao cũng không tự nhiên như ngựa mình. Bạch Nguyên Quang liên tiếp hai quả cầu vào chắc đều bị đánh chệch đi, làm cho cuối cùng bị bất lợi, hai quân bèn ra tay đánh nhau ngay trên sân mã cầu, đả thương rất nhiều người. Trận đấu năm này càng thu hút nhiều người quan tâm hơn, ta dám khăng định quân Phạm Dương sẽ giờ thủ đoạn để tiện ra nữa.”

“Thủ Du nói rất đúng, ba năm trước chúng ta quả thật bất cần, năm nay tuyệt đối không thể bị ám toán nữa.”

Đoàn Tú Thực nhìn Lý Khánh An một cái: “Thất Lang, đệ nghĩ sao?”

Lý Khánh An bình thản nói: “Chúng ta không làm tiều nhân, nhưng tuyệt đối không làm quân tử, chỉ cần ta bố trí chu đáo tỉ mỉ. nắm rõ quy tắc, để cho không có sơ hờ nào cho An Lộc Sơn nắm được, thậm chí để cho hắn tự chịu lấy hậu quà mà mình gây ra.”

Đoàn Tú Thực mừng rỡ, vội hỏi: “Thất Lang, nói cụ thể xem.”

Lý Khánh An mỉm cười nói: “Cách đối phó An Lộc Sơn tốt nhất chính là tĩnh chế động, lấy bất biến đối cái đa biến của hắn. hắn dùng âm mưu quỷ kế, chúng ta bình thản xử lý. Trong lòng chúng phân tâm rồi, chúng ta tâm hồn cởi mở không vướng bận, mới có thể đánh có khí thế, lấy khí thế đoạt tam quân của hắn.”

“Thất Lang nói không sai!”

Lý Tự Nghiệp mỉm cười đi vào, nói với ba người: “Họ dùng âm mưu quỷ kế. chỉ được cái thế nhó, chúng ta đánh một cách đường đường chính chính, có thể được thế lớn. lấy thế lớn đối phó thế nhỏ, trận chiến này chúng ta tất thắng.”

“Các đối sách phòng bị, ta ít nhất nghĩ ra hai mươi cái.”

Lý Khánh An mỉm cười, hắn viết một mẩu giấy nhỏ, bước nhanh ra cửa. đua nó cho người dẫn đầu gia đinh mà Cao Lực Sĩ phái đến nói: “Xin đem mẩu giấy này đua cho Cao Ồng. nói lần này ta quả thật phải nhờ đến ngài giúp đỡ rồi.”

Tiếu Tấu Viện tương đương với văn phòng đại diện Bắc Kinh ngày ngày, thông thường là do các nơi cừ chuyên viên đến quản lý, Tiến Tấu Viện An Tây cũng như vậy. Quản sự và mấy viên trợ thủ là tiêu quan lại do Đô hộ Phủ An Tây phái đến, nhưng các tạp dịch nhu mã phu. đầu bếp, canh phu (người đánh chiêng hoặc trúc bảng, nhắc nhờ thời gian cho mọi người, có nơi còn nhắc mọi người phòng lửa, phòng trộm) đều thuê người địa phương làm. Cho dù Tiến Tấu Viện An Tây canh phòng cần mật. không cho người ngoài đến thăm, nhưng bán thân tạp dịch của Tiến Tấu Viện lại không nằm trong phạm vi ngăn cấm.

Tiến Tấu Viện chiếm diện tích khá lớn. có mấy tạp dịch phụ trách quét dọn. còn có một thợ làm vườn trồng hoa. Thợ hoa này họ Hồ, chất phát thực thà. không thích nói chuyện, vì vậy có biệt danh là Hồ mộc đầu. Hắn là người Kinh Triệu Phủ Cao Lãng huyện, vì vậy sau khi Tiến Tấu Viện bị cháy, bèn xin nghi phép vê quê, vừa đúng lại gặp năm mới, vì vậy mãi đến tối mùng tám mới quay trở về. Truyện "Thiên Hạ "

Vì hắn là người Tiến Tấu Viện, vì vậy binh sĩ tuần tra doanh cũng không làm khó hắn. Sau khi lục soát mình hắn một lúc bèn thả hắn vào Tiến Tấu Viện.

“Hồ mộc đầu, tại sao hôm nay mới trở về?” Quản sự Tiến Tấu Viện La tham quân có chút không vui hỏi.

“La lão gia. ban nãy nghe nói phòng đã xây lại rồi, nên sáng hôm nay ra cửa kéo vội đến đây. xin La lão gia thông cám nhiều.”

“Thôi vậy, ta cũng không nói ngươi. ba cây lạp mai ở hữu viện mùa đông năm nay không nờ hoa, rất kỳ lạ, ngươi đi xem thử đi!”

“Tiểu nhân đi ngay!”

Hồ mộc đầu vội vã chạy đi hữu viện. Hữu viện là nơi đặt chuồng ngựa và nhà bếp, ở phía sau nhà bếp có một giếng nước, nấu cơm và cho ngựa uống đều lấy nước từ cái giếng này. Bên kia chuồng ngựa đã canh phòng nghiêm ngặt, có bày tám cái cọc gỗ ngầm ở lân cận chờ chực, do chiến mã của cầu thủ mã cầu cũng ở chuồng ngựa này, nên đặc biệt không thể lơ là.

Hồ mộc đầu cũng không đi bên kia chuồng ngựa, hắn đi đến trước ba cây lạp mai kiểm tra tỷ mi. xa xa đầu bếp Vương từ cửa sổ rúc đầu ra cười nói: “Hồ mộc đầu, có phải là khói dầu của ta hun hư cây cuối không?”

“Không phải, là có sâu thôi.”

“Ta phải tưới ít nước.”

Hồ mộc đầu hôm nay hình như nói chuyện đặc biệt nhiều. Hắn từ góc tường xách một cái thùng gỗ, nhanh chóng đi về phía giếng nước. Đi đến bên cạnh giếng nước, hắn nhìn quanh một cái. không có người. chỉ có tên đầu bếp Vương kia đang cười với minh trước cửa sổ.

“Đầu bếp Vương, ngươi cười aì chứ?”

“Ta đang cười ngươi không bất sâu cho cây, mà lại tưới nước cho cây.”

“Đây đâu có gì lạ đâu, đã là đầu xuân rồi, dĩ nhiên là phải tưới nhiều nước cho cây, ta đợi một lát nữa mới bắt sâu.”

Hồ mộc đầu vừa nói vừa đánh một thùng nước lên. Hắn liếc đầu bếp Vương một cái, ngừi ngửi cười nói: “Đầu bếp Vương, cái gì đó của ngươi bị nhão rồi?”

“Ôi! Ta đang nấu cơm đấy!”

Đầu bếp Vương vội chay đi canh lửa. Lúc này, xung quanh không còn một ai, Hồ mộc đầu thấp đầu xuống, mũ phốc mềm đội trên đầu của hắn rơi xuống aiếng.

Trong lòng Hồ mộc đầu hồi hộp đến tim đập thình thịch. Hắn xách thùng nước vội vã chạy về gốc cây, tưới một thùng nước xong, ném thùng xuống rồi đi. Nhiệm vụ của hắn đã hoàn thành, bây giờ hắn phải nhanh chóng rời khỏi Tiến Tấu Viện, đi hưởng thụ một món tiền lớn có được hôm nay, không cần phải làm thợ trồng hoa nữa.

Không ngờ, hắn vừa đi ra đông viện, đột nhiên từ cửa sau giơ ra một cánh tay lớn vừa dài vừa có sức mạnh, bóp chặt lấy cô của hắn. Chỉ nghe tiếng của Hạ Lâu Dư Nhuận lạnh lạnh nói: “Tên khốn nhà ngươi đã ném cái aì vào trong giếng?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.