Thiên Hạ 2

Chương 206: Q.7 - Chương 206: Mối họa bùa thuật






Tối qua Cao Lực Sĩ vừa lúc bị ốm không ở bên cạnh Lý Long Cơ, ông là người đã gần bảy mươi tuổi rồi, sau khi vào đông chốc chốc lại ngã bệnh, mãi đến khi trời sắp sáng, ông mới nhận được tin, đông cung đã xảy ra chuyện, Cao Lực Sĩ bỏ mặc thân mình nặng nề, lập tức kéo đến Hưng Khánh cung, vừa vào Đại Đồng điện, đã gặp ngay Lý Long Cơ thở gấp lên tim, ngất xiu dưới đất.

Cao Lực Sĩ luống cuống tay chân, Thánh Thượng ngất xĩu. đây là việc chưa từng xảy ra bao giờ, hắn mệnh lệnh hoạn quan đi tìm ngự y, lại cùng với mấy viên hoạn quan, ba chân bốn cẳng khiêng Lý Long Cơ vào chiếc giường bên trong, đặt hắn nằm thẳng, lại đắp chăn lên cho hắn.

Lát sau, mấy viên ngự y vội vàng chạy tới, cấp cứu Lý Long Cơ, Cao Lực Sĩ lui ra ngoài, ánh mắt ngừng lại trên hình nộm giấy trên ngự án, đợi ông nhìn rõ, chợt sợ đến toàn thân toát cả mồ hôi lạnh, trong lòng cảm thấy một sự sợ hãi cực độ, không lẽ đông cung xảy ra chuyện, là do việc này hay sao?

“Cao Ông, bệ hạ tỉnh rồi. mời người qua đó.”

Cao Lực Sĩ vội vã cất kỹ hình nộm giấy lại, rảo bước đi vào trong, trên giường. Lý Long Cơ đã tỉnh lại. hắn thở thẫn nhìn lên nóc nhà, không biết hắn đang nghĩ gì?

“Bệ hạ. lão nô tới rồi!” Cao Lực Sĩ thấp giọng nói.

Lý Long Cơ không trả lời. vẫn nhìn chằm chằm nóc nhà ngẩn người, “Bệ hạ!” Cao Lực Sĩ lại một lần nhắc nhở.

“Những người khác đều lui ra!”

Lý Long Cơ tiếng nói trầm thấp mà khàn khàn, lộ ra một nỗi thương cảm sâu sắc.

Ngự y và quan viên hầu hạ hắn đều lui ra, trong phòng chỉ còn lại Cao Lực Gì và Lý Long Cơ hai người.

“Bệ hạ phải bảo trọng long thể!” Cao Lực Sĩ thấp giọng khuyên nhũ.

Lý Long Cơ thở dài nói: “Cao ông. tại sao trẫm lại sinh ra nhiều đứa nghịch tử bất hiếu như vậy.”

“Bệ hạ!” Cao Lực Sĩ trong lòng hoảng loạn, không biết nên khuyên hắn như thế nào.

Lý Long Cơ lại hỏi: “Đồ vật ở trên ngự án bên ngoài, ngươi đã cất rồi chưa?”

“Đúng vậy, lão nô đã cất giữ kỹ rồi.”

“Chuyện này phải phong tỏa tin tức nghiêm ngặt, trẫm đã giao phó cho Vương Thừa Nghiệp, không để hắn hé lộ một chút tăm hơi nào, bên ngươi cũng vậy.”

“Bệ hạ xin yên tâm, lão nô tuyệt không tiết lộ cho bất kỳ kẻ nào.”

Cao Lực Sĩ trong lòng lại dâng lên một tia hy vọng, nếu phong tỏa tin tức, đó có phải nghĩa là thái tử có thể tránh được tai kiếp này?

Lý Long Cơ lại thở dài, mệt mỏi nói: “Đại tướng quân, trẫm đã già rồi, đã không còn chịu đựng nổi sự dày vò như vậy nữa, nó dù sao cũng là con trẫm, trẫm vừa nghĩ tới nỗi bi thương tuổi già của Hán Vũ đế, đau xót trong lòng, cho nên trẫm không muốn phế thái tử.”

Cao Lực sĩ mừng rở, vội vàng nói: “Bệ hạ minh giám!”

“Nhưng mà nó làm cũng hơi quá đáng, trẫm nhất định nghiêm khắc xử phạt nó.”

“Bệ hạ. đây là việc nên làm, nhất định phải để hắn nhớ kỹ lần giáo huấn này.”

Cao Lực Sĩ bỗng nhẹ lòng hẳn, chỉ cần không phế thái tử. thì mọi xử phạt đều có thể chấp nhận.

Lúc này, ngoài cửa truyền đến bẩm báo của hoạn quan Ngư Triều Ân: “Bệ hạ. thái tử điện hạ ở ngoài điện hầu kiến.”

“Trầm không muốn gặp hắn.”

Mới vừa nói xong. Lý Long Cơ lại nói: “Chờ một chút!”

Lý Long Cơ trầm tư một lát, nói: “Nói với hắn. từ bây giờ trở đi không cho phép hắn gặp bất kỳ đại thần nào, ở đông cung ngoánh mặt vào tường suy ngẫm lỗi sai một năm, không cho phép ra khỏi cung một bước.”

Tuy rằng xử phạt này rất nghiêm khắc, nhưng so với việc phế thái tử mà nói, lại là một cái trời một cái đất, trái tim vắt trên không của Cao Lực Sĩ cuối cùng cũng đã đáp đất.

“Bệ hạ. lão nô đi nói nói hắn.”

“Đi đi! Thuận tiện đi Quảng Bình vương phủ một chuyến, nói với Quảng Bình vương, quý phi của trẫm thay hắn cầu tình, trẫm tạm tha cho Thẩm phi một lần, đồng thời, mệnh Thẩm phi ăn chay niệm phật một năm, coi như khiển trách.”

Cao Lực Sĩ không biết Quảng Bình vương phủ lại xảy ra chuyện gì, hắn không dám hỏi nhiều, vội vàng lui xuống, trong thư phòng nay chỉ còn lại một mình Lý Long Cơ, lúc này, trong mắt Lý Long Cơ thoáng qua một luồng sát khí, hắn trở mình thức dậy, bước nhanh đi ra ngoài phòng, ngồi trên ngự tọa kéo một sợi dây nhỏ cất dấu trong ngự tọa một cái.

“Vù!” một tiếng. một viên thị vệ áo đen từ ngoài cửa sổ nhảy vào, đây là thị vệ thân cận bảo vệ hắn, hắn quỳ một gối nói: “Xin bệ hạ dặn dò!”

Lý Long Cơ lạnh lùng lệnh nói: “Ngươi lập tức đi Cửu Giang một chuyến, trừ khử Vương Trung Tự đi!”

...

Trời đã sáng tỏ, bá quan đã thượng triều từ lâu, cho dù trong cung phong tỏa tin tức nghiêm ngặt, nhưng Lý Lâm Phủ vẫn là từ trong thị vệ mà hắn cài trong cung biết được một chút tin tức. đêm hôm qua. Quảng Bình vương phủ và đông cung trước sau đều xảy ra chuyện, có đại đội Vũ Lâm quân lục soát vương phủ và đông cung, nhưng cụ thể đã xảy ra chuyện gì thì hắn lại không biết.

Nhưng khứu giác chính trị nhạy bén của Lý Lâm Phổ đã lập tức ý thức được, đêm qua chắc chắn xảy ra chuyện lớn rồi, hắn đã không còn tâm trạng xử lý triều vụ, lập tức mệnh lệnh tâm phúc khắp nơi nghe ngóng tin tức, đêm hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Rất nhanh, người của hắn đã điều tra được ghi chép của bên Kinh triệu phủ, nửa đêm hôm qua. Kinh triệu doãn Dương Quốc Trung đích thân dẫn nha dịch tóm được một nữ phù thủy tên là ôn Ba Ba, và cùng với Thiếu doãn Lý Nghiên tiến cung.

Lý Lâm Phủ lập tức triệu kiến Lý Nghiên, không bao lâu. Lý Nghiên vội vàng kéo đến. Lý Nghiên tuy xuất thân tông thất, nhưng hắn lại là một người chính trực công chinh, rất được dân chúng Trường An kính yêu, hắn cũng hết mình trong cương vị công tác, không bao giờ làm chuyện vượt quyền vượt lễ.

Nhưng mà đêm hôm qua trong lòng hắn lại có chút không thoài mái, Dương Quốc Trung ép hắn vào cung diện kiến Thánh Thượng, điều này vi phạm quy tắc chức năng của triều đình, họ không được trực tiếp diện Thánh, mà phải bẩm báo tướng quốc, rồi do tướng quốc đi gặp Thánh Thượng, bọn họ nhiều nhất chi có thể làm nhân chứng phụ theo đi theo tướng quốc vào cung.

Trong lòng hắn thấp thỏm bất an, bỗng nhiên Lý Lâm Phủ truyền hắn, hắn liền biết sự việc không hay rồi, với sự tinh anh của Lý Lâm Phủ, bọn họ rất khó che dấu được chuyện này.

“Ty chức tham kiến tướng quốc!”

Lý Lâm Phổ liếc mắt nhìn hắn, lạnh lùng nói: “Lý thiếu doãn, ngươi đêm qua tại sao lại vượt qua bổn tướng, trực tiếp đi gặp Thánh Thượng?”

“Hồi bẩm tướng quốc, ty chức vốn dĩ không muốn vượt tướng diện Thánh, nhưng Dương thượng thư nhất định phải kéo ty chức làm chứng, ty chức không thể không đi theo hắn.”

“Hừ! Ngươi thật là biết đẩy trách nhiệm.”

“Ty chức không dám, quả thật như thế.”

“Vậy bổn tướng hỏi ngươi, các ngươi đã bắt được một nữ phù thủy, chuyện là thế nào?”

“Hồi bẩm tướng quốc, nữ phù thủy này bị Quảng Bình vương Thẩm phi sai khiến, bỏ bùa trắc phi Thôi thị, làm cho nàng ấy điên loạn, bọn ty chức đêm qua điều tra được là do nữ phù thủy này làm, ả cũng đã thăng thắn thừa nhận rồi.”

“Ả? Vậy nữ phù thủy này bây giờ đang ở đâu?”

Lý Nghiên thở dài, tiếc nuối nói: “Hôm nay trời vừa chạng vạng sáng, ả đã sợ tội tự sát rồi.”

Lý Lâm Phủ ngẩn ra, tự sát rồi, sao lại vậy? Hắn lại truy vấn tiếp: “Nếu đã là Quảng Bình vương phủ, vậy thì có quan hệ gì với đông cung nào?”

Lý Nghiên rất khó xử, về việc đông cung, hắn cũng nhận được lệnh bịt miệng, hắn không thể nói, nhưng hắn lại không thể không nói, do dự rất lâu, hắn cuối cùng lập lờ nói: “Lúc bọn thuộc hạ thẩm vấn nữ phù thủy này thì biết được, chợ đông có một cửa hiệu cũng đã mua ám thắng thuật giống như Quảng Bình vương phủ, bọn thuộc hạ bèn bắt lấy trưởng quầy của cửa hiệu này, nhưng lại bất ngờ phát hiện hắn lại là hoạn quan thân cận trước kia của thái tử Mã Anh Tuấn.”

“Đợi đã!” Lý Lâm Phổ đột nhiên hiểu ra: “Ý ngươi là đông cung cũng đã mua loại ám thắng thuật này?”

Lý Nghiên cười khổ một tiếng nói: “Đây là do tướng quốc đoán được nhé, ty chức không biết gì cả. không nói gì cả.”

Lý Lâm Phủ chậm rãi gật đầu. cười nói: “Lý thiếu doãn. đa tạ ngươi rồi. ngươi đi đi!”

Lý Nghiên đi rồi, Lý Lâm Phủ chắp tay sau lưng đi nhanh qua lại trong phòng, hắn đã hiên ra rồi, nhất định là thái tử đã mua ám thắng thuật, vì vậy mới dẫn đến việc lục soát đông cung, vậy thái tử làm ám thắng thuật là nhằm vào ai? Dương Quốc Trung sao? Không thể nào mạo hiểm vì Dương Quốc Trung, chi có thể là một người.

Lý Lâm Phủ trong lòng vô cùng hồi hộp, hắn đã cảm thấy một cơn bão táp chính trị của vương triều Đại Đường sắp đổ bộ, hắn vô cùng hiểu rõ Lý Long Cơ, người này vì việc bá chiếm hoàng vị lâu dài, đã sử dụng thủ đoạn đổi thái tử. mười mấy năm đổi một lần. để cho thái tử mãi mãi ở dưới lông cánh của hắn mà sống trong khúm núm sợ sệt.

Hắn vì bảo toàn ngôi vị hoàng đế của mình, không tiếc giết chết con trai ruột của mình, năm Khai Nguyên hai mươi năm, lợi dụng sự vu cáo của Võ Huệ phi, ép Thái tử Lý An. Ngạc vương Lý Dao và Quang vương Lý Cư tự sát, hôm nay Lý Hanh bất ngờ muốn dùng vu thuật lên ngôi. Lý Long Cơ làm sao để yên cho hắn được.

Làm sao bây giờ? Trong cơn bão táp triều chính sắp quét đến này mình nên đứng chỗ như thế nào đây? Lý Lâm Phủ nhăn tít mày lại. suy nghĩ lập trường của mình, cũng vào lúc này. Văn thư lang ở trước cửa bầm báo nói: “Tướng quốc, trong cung có người tới.”

“Tức tốc mời vào!”

Lát sau. hoạn quan Ngư Triều Ân tiến vào thi lễ nói: “Tướng quốc, bệ hạ mệnh ngài lập tức đi ngự thư phòng yết kiến.”

0O0 CHƯƠNG 206: MỐI HỌA BÙA THUẬT (2)oOo

Trong chốc lát. Lý Lâm Phủ đi đến Hưng Khánh Cung, ở ngoài ngự thư phòng đợi được chốc lát, một viên hoạn quan đi ra nói: “Lý tướng quốc, bệ hạ mệnh ngài đi vào!”

Lý Lâm Phủ đi vào ngự thư phòng, chỉ thấy Lý Long Cơ đang ngồi ở sau ngự áng phê duyệt tấu chương, hắn không khỏi ngẩn người giây lát, Thánh Thượng đã gần nửa năm không phê duyệt tấu chương rồi, hôm nay tại sao lại thay đổi tính tình thế kia.

“Thần Lý Lâm Phủ tham kiến bệ hạ!”

“Tướng quốc tới rồi à.”

Lý Long Cơ buông bút cười nói: “Trẫm tìm khanh đến, là muốn thương lượng với khanh một chút về việc mở rộng chức tướng.”

Lý Lâm Phủ suốt dọc đường đều suy nghĩ việc của đông cung, bây giờ Thánh Thượng lại bàn chuyện mở rộng chức tướng với hắn, hắn nhất thời không kịp phản ứng, sững người trong giây lát, nói: “Bệ hạ xin nói.”

“Trẫm mấy ngày nay đã suy nghĩ trăn trở nhiều, bây giờ tướng quốc là sáu người, trẫm định mở rộng đến chin người, cũng chính là tăng thêm ba người, vốn dĩ trẫm định cân nhắc An Lộc Sơn, nhưng người Khiết Đan và người Hề cũng chi có hắn mới trấn áp được, vì vậy không điều hắn.

Tướng quốc cũng nhắc đến An Tư Thuận, trẫm định điều hắn làm Sóc Phương tiết độ sứ, cũng không thể vào tướng, trẫm cân nhắc là từ trong thế gia tuyển một người, từ trong hoàng thân tuyển một người, rồi lại từ thái thú địa phương điều một người, không biết tướng quốc thấy sao?”

Lý Lâm Phủ đầu óc xoay thật nhanh, từ trong thế gia tuyển một người, hắn đoán được là Thôi Kiều, từ thái thú địa phương tuyên một người, có thế là Lư Hoán, phe thái tử, còn về trong hoàng thân tuyển một người, hắn không nghĩ ra sẽ là ai?

Hắn cười khổ một tiếng nói: “Xin bệ hạ làm rõ cho.”

Lý Long Cơ trầm ngâm chốc lát, nói: “Thôi Kiều cần cù tháo vát, từ lúc nhậm chức Hộ bộ thị lang đến nay, chỉnh lý Hộ bộ ngăn nắp gọn gàng, hắn lại là con rể của Hiến vương, tuy rằng về thâm niên có chút thiếu thốn, nhưng trẫm vẫn muốn đặc cách đề bạt hắn, thăng chức hắn làm Môn hạ Thị lang.

kế đến là Dương Châu thái thú Lư Hoán, kinh nghiệm quản lý địa phương phong phú, thâm niên cũng đầy đủ, trong Chính sự đường cũng thiếu thốn tướng quốc có kinh nghiệm địa phương, vì vậy trẫm cân nhắc điều hắn làm Thái tử Chiêm sự, một người nữa, trẫm đang cân nhắc trong hoàng thân tuyển một người, hoặc là Trưởng Tôn gia, hoặc là Cô Độc gia.

Nhưng mà thâm niên của Trưởng tôn gia thiếu đi một chút, Trưởng tôn Toàn Tự cũng chăng qua là Kim Ngô vệ Tướng quân, không có kinh nghiệm địa phương, nhưng Độc Cô Hạo Nhiên thì không tồi, trước là làm Dương Châu Trưởng sử, rồi lại làm Giang Hoài đô chuyển vận sử.

Năm xưa Bùi Diêu Khanh chính là từ Giang Hoài đô chuyển vận sứ vào tướng, trẫm cân nhắc thăng chức hắn làm Thượng thư Tả bộc xạ, thăng nhiệm tướng quốc, không biết tướng quốc có đồng ý phương án của trẫm?”

Lý Lâm Phủ vô cùng rung động, trong ba tướng quốc thì có hai người đã là phe thái tử rồi, lại cộng thêm Bùi Khoan nữa, ba người phe thái tử vào tướng, đông cung vừa mới xảy ra chuyện, Thánh Thượng lại sắp xếp như vậy, mâu thuẫn lẫn nhau, làm cho người ta cực kỳ khó hiểu.

Lý Long Cơ thấy hắn nửa buồi trời cũng không lên tiếng. bèn cười nói: “Sao nào, tướng quốc không đồng ý?”

Lý Long Cơ âm thầm thở dài, đây đã ra quyết định thế rồi. hắn không đồng ý lại có tác dụng gì, chỉ có thể khom người nói: “Bệ hạ có thể triệu tập hội nghị Chính sự đường, mời sáu vị tướng quân cùng nhau bàn bạc.”

“Trẫm biết, nhưng mà ái khanh là Hữu tướng, là người đứng đầu bá quan, trẫm dĩ nhiên phải thương lượng với khanh trước, nếu như khanh không có ý kiến gì, thì quyết định như vậy.”

Lý Lâm Phủ lòng rối như tơ vò, bèn gật đầu nói: “Thần không có ý kiến.”

Lý Lâm Phổ từ ngự thư phòng lui ra, chuyện của đông cung đột nhiên trở nên ly kỳ bí ẩn, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nếu là thái tử đã dùng vu thuật.

Lý Long Cơ cũng tuyệt không đề bạt phe thái tử, nếu là không có chuyện gì, vậy Vũ Lâm quân lục soát đông cung để làm gì? Rất có thể là không lục được chứng cứ, dùng cái này để trấn an thái tử, nhưng hình như lại có chút việc to hóa nhỏ rồi.

Hắn suy tư trăm bận không tỏ tường, bước nhanh đi ra ngoài điện, lúc này, Độc Cô Hạo Nhiên lại đối mặt đi tới, hắn trông thấy Lý Lâm Phủ. vội thi lễ nói: “Ty chức tham kiến tướng quốc!”

Lý Lâm Phủ khẽ mỉm cười đáp lễ. “Ta phải cung hi Cô Độc hiền đệ.”

Độc Cô Hạo Nhiên bị Thánh Thượng triệu kiến, lại không biết phát sinh chuyện gì, trong lòng lo sợ bất an, nhưng Lý Lâm Phủ lại chúc mừng hắn, quả thực làm người ta nghi hoặc khó hiểu.

“Xin hỏi tướng quốc, hỉ từ đâu đến?”

“Ngươi đi sẽ biết, ta cần ngươi mời khách đấy!” Lý Lâm Phủ vỗ vỗ bờ vai của hắn, cười ha ha mà đi.

Độc Cô Hạo Nhiên trong lòng càng thêm nghi hoặc, hắn theo hoạn quan đi vào ngự thư phòng, Lý Long Cơ đang cười tủm tim nhìn hắn, hắn trong lòng đập mạnh, vội vàng tiến lên khom người thi lễ, “Thần tham kiến bệ hạ!”

“Ái khanh miễn lễ. ban tọa!”

Một viên hoạn quan khiêng đến một chiếc đôn mềm, Độc Cô Hạo Nhiên sát biên ngồi xuống, bất an chờ đợi.

Lý Long Cơ lật lật thâm niên của hắn, cười nói: “Độc Cô ái khanh đã làm quan hai mươi hai năm rồi à?”

“Vâng, ty chức từ năm Khai Nguyên mười lăm làm Đông cung Lục suất phủ Tham quân, đến nay đã hai mươi hai năm.”

“ừm! Ái khanh lại làm thêm Hữu thiên ngưu vệ Lục sự Tham quân, Hàm Dương huyện chủ bộ, Nghiệp huyện Huyện lệnh, Giang Đô huyện lệnh, Dương Châu trưởng sử. kiểm tra đánh giá cũng không tồi, thật không dễ dàng gì!”

Độc Cô Hạo Nhiên đã lờ mờ đoán được phải xảy ra điều gì, nhưng hắn không dám tin tưởng, lúc này Lý Long Cơ khép sổ văn thư lại, cười nói: “Năm xưa Bùi Diệu Khanh từ Giang Hoài chuyển vận sử vào tướng, luôn được mọi người ca tụng, vì vậy trẫm quyết định, thăng khanh lên làm Thượng thư Tả bộc xạ, Đồng trung thư Môn hạ Bình chương sự.”

Trước mắt Độc Cô Hạo Nhiên trở nên quay cuồng, ở vào thời khắc hắn không ngờ tới nhất, lại bước lên đỉnh cao của đời người, chân hắn mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất, dập đầu bằng bằng: “Thần tạ ơn bệ hạ! Tạ bệ hạ thánh ân!”

Lý Long Cơ mỉm cười, lại từ trên ngự áng lấy ra một cuốn quốc sách, “Còn có một việc, trẫm muốn bàn bạc với khanh.”

“Bệ hạ xin giao phó, thần nguyện tuân thánh mệnh!”

Giờ phút này, bất kể Lý Long Cơ muốn hắn làm gì, hắn điều đồng ý không chút do dự.

“Ái khanh có thể hiểu thấu đại nghĩa như vậy quả là đáng quý.”

Lý Long Cơ cảm khái một tiếng, lật quốc sách ra nói: “Cát La Lộc cầu thân với Đại Đường, hi vọng có thể lấy trưởng nữ của ái khanh, trẫm suy đi nghĩ lại, để làm cho Cát La Lộc trung tâm vì trẫm thú biên (trấn giữ biên cương), trẫm quyết định nhận lời cầu thân của bọn họ, phong trưởng nữ của khanh làm Minh Nguyệt công chúa, hạ giá Cát La Lộc.”

Lúc Độc Cô Hạo Nhiên trở về phủ, Độc Cô gia tộc giống như rơi vào hai tầng trời băng hỏa, Độc Cô Hạo Nhiên đã thăng chức làm tướng quốc, làm cho chư huynh đệ Độc Cô hoan hỉ như điên, nhưng Độc Cô Minh Nguyệt lại bị tuyển trúng hòa thân Cát La Lộc, làm cho sau nhà của Độc Cô gia một phen gió thê mưa thảm.

Bùi phu nhân canh giữ ở trước cửa Nghị sự đường Độc Cô phủ, gấp đến như con kiến bò trên chảo nóng, con gái lớn của bà bị tuyển trúng hòa thân Khiết Đan, kết quả chết thảm, bây giờ con gái lại phải đi hòa thân Cát La Lộc, làm cho bà bi phẫn vô cùng, bất luật thế nào, bà phải khuyên trượng phu thoái từ mối hôn sự này, không thể hi sinh thêm Minh Nguyệt nữa.

Nhưng quyết nghị của Độc Cô gia tộc trong Nghị sự đường lại làm cho bà rợn tóc sờn gai, hai người thúc phụ, cùng với ba huynh đệ, mười mấy đường huynh của trượng phu lại nhất trí đồng ý hòa thân, cũng đều bày tỏ tuyệt không thể vì chuyện hòa thân hủy đi chức tướng quốc của Độc Cô gia.

Bùi phu nhân giận dử xông vào hội trường, trong hội trường đang bàn luận sôi nổi, ai nấy đều hưng phấn dị thường, Bùi phu nhân đột nhiên xông vào làm cho hội trường lặng ngắt như tờ.

“Các người đều đồng ý con gái ta hòa thân Cát La Lộc, phải không?” Bùi phu nhân lạnh lùng nói.

Mọi người vô cùng ngại ngùng, lúc này, tam thúc Độc Cô Viễn của Độc Cô Hạo Nhiên đứng dậy, cười khàn một tiếng nói: “Thật ra bọn ta cũng không đồng ý, nhưng đây là ý chỉ của Thánh Thượng, bọn ta cũng là bất đắc dĩ, huống chi Hạo Nhiên đã làm tướng quốc, quyền thế trong tay, chắc tên Cát La Lộc đó cũng không dám ức hiếp điệt nữ, hơn nữa điệt nữ lại là Minh Nguyệt công chúa nữa, địa vị khác biệt hơn xưa nhiều rồi, đây là hỉ sự mà!”

“Đúng đó! Đại tẩu, đây là hỉ sự, Độc Cô gia chúng ta song hỉ lâm môn.” Mọi người mồm năm miệng mười nói.

“Các người!”

Bùi phu nhân phẫn nộ cực độ, bà ra sức khắc chế lửa giận, nói với trượng phu: “Lão gia, ông ra ngoài một chút, tôi có lời cần nói.”

Độc Cô Hạo Nhiên vẻ mặt khổ sỡ đi theo thê tử đi ra Nghị sự đường, hắn biết thê tử phải nói gì, vội vã cướp lòi nói: “Phu nhân, ta quả là không còn cách nào, Thánh Thượng ép ta nhận lòi, ta đành phải nhận lời.”

“Hừ! Thánh Thượng ép ông nhận lời?” Bùi phu nhân cười lạnh một tiếng: “Nếu ông không chịu tiếp nhận tướng quốc, ngài mà ép ông sao?”

“Điều này...” Độc Cô Hạo Nhiên không đối đáp được lời nào, hắn thở dài, nói: “Thật ra ta cũng đã nghĩ qua, Cát La Lộc khá nhỏ yếu, không hung hãn như Khiết Đan, Minh Nguyệt gả đến đó chắc hẳn sẽ không sao.”

“Lão gia, tôi phải nói ông thế nào đây, cho dù ông không suy nghĩ cho tôi, cũng phải nghĩ một chút cho con trẻ chứ! Loại người man rợ như Cát La Lộc, không hiểu lễ nghi, không biết luân lý, Minh Nguyệt một cô nương như hoa như ngọc của chúng ta, gả qua bên đó không biết sẽ bị vùi dập thành ra gì nữa, lão gia, chúng ta làm sao mà mở lời với Mình Nguyệt đây!”

Độc Cô Hạo Nhiên gục đầu xuống, sau một hồi hắn mới thấp giọng nói: “Kỳ thật ban nãy ta đã bàn qua với Minh Nguyệt rồi.”

“Cái gì?” Bùi phu nhân ngây ngẩn cả người.

Độc Cô Hạo Nhiên lại thở dài nói: “Minh Nguyệt nhận lời rồi, nó nói sẽ không làm cho ta khó xử. sẽ không làm cho gia tộc khó xử.”

“Ông, ông...”

Nước mắt từ trong mắt Bùi phu nhân trào ra ngoài, thương tâm nói: “ông quá ích kỷ.”

Bà quay người lại, chạy về phía nhà trong, Độc Cô Hạo Nhiên lắc đầu, tự lẩm bẩm: “Phu nhân, đừng trách ta, kỳ thật ta cũng không đồng ý, nhưng thật sự không còn cách nào.”

Trong phòng, Minh Nguyệt chưa bao giờ bình tĩnh như hôm nay vậy, nàng ăn mặt chỉnh tề, không nói lời nào nhìn ra ngoài cửa sổ, nàng đã không còn bi thương nữa, những lời của phụ thân đã bịt kín mọi ngõ rút lui của nàng, cũng để nàng hạ quyết tâm, bất luận thế nào, nàng tuyệt đối sẽ không liên lụy Độc Cô gia tộc.

Minh Châu lại cuống lên đến đỏ cả mắt: “Tỷ ơi. chạy trốn đi! Muội cùng tỷ chạy trốn, đây là lối thoát duy nhất rồi, tỷ chạy trốn rồi, bọn họ chỉ có thể đi chọn người khác.”

Minh Nguyệt chỉ là vừa cười vừa lắc đầu, Minh Châu sốt ruột đến dậm chân một cái: “Tỷ, tỷ có dũng khí tự sát, lại không có dũng khí chạy trốn sao? Chạy đi! Nếu không đi nữa thì sẽ không kịp nữa.”

“Minh Nguyệt!” Bùi phu nhân vội vàng đi đến.

“Nương!” Minh Nguyệt đứng lên.

Bùi phu nhân xót xa ôm con gái vào lòng, rưng rưng nói: “Con ta, con đi đi! Nương đồng ý con gả cho Lý Khánh An, con đi Bắc Đình tìm hắn đi!”

“Đúng vậy! Tỷ tỷ, nương đã đồng ý rồi.”

Minh Nguyệt ánh mắt đỏ lên, dòng lệ rưng rung ở khóe mắt, nhưng nàng vẫn quật cường lắc đầu nói: “Con là trưởng nử Độc Cô, con không thê liên lụy gia tộc, lại càng không thể liên lụy phụ thân, tổ phụ mong cả một đời cũng không thể làm được tướng quốc, hôm nay phụ thân đã làm được rồi, thực hiện tâm nguyện cả đời của tổ phụ, bôn phận làm con như con, làm sao có thể không tận một chút đạo hiếu chứ!”

“Nhưng mà tỷ tỷ, đó là người man rợ a!”

“Muội muội, muội đừng nói nữa.”

Minh Nguyệt nhặt kéo lên, kiên quyết từ trên đầu cắt đi một dúm tóc huyền, giao cho Minh Châu nói: “Muội muội, nhờ muội đi Bắc Đình một chuyến, đem nó giao cho Lý lang nếu hắn còn nhớ đến tỷ, ta tin rằng hắn nhất định sẽ thỉnh cầu Thánh Thượng, nếu hắn không chịu, thì đây là số của ta rồi.”

Bùi phu nhân trầm tư chốc lát, cũng gật đầu, nói với Minh Châu: “Minh Châu, nương đồng ý con đi, nương sẽ đi sắp xếp cho con ngay, con xuất phát ngay đêm nay.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.