Thiên Hạ 2

Chương 385: Q.10 - Chương 385: Mối uy hiếp hàng đầu






Trường An tháng chín đã bắt đầu có hơi hớm của mùa thu lặng lẽ chết chóc, nơi nơi lá vàng là tả trong gió, không khí đã có chút hơi lạnh.

Chợ Tây Trường An vẫn tấp nập buôn bán. Cùng với việc năm mới sắp đến. việc giao dịch các thương phẩm đại tông lại càng đắt như tôm tươi. nào lương, vải vóc. trà. tơ lụa. mỗi ngày đều có một lượng hàng hóa lớn được xuất ra; những chiếc xe ngựa chất đầy hàng hóa đua nhau qua ại trên phố phường chợ Tây; từng đàn từng đàn lạc đà chất đầy khát vọng về sự giàu có từ Tây Vực đi vào đại môn thành Trường An.

Biết bao người Hồ đưa phí tiền do nha môn An Tây tiết độ khai đi vào phường quỹ vừa được đổi tên từ Tụ Hải Đường thành An Tây phường quỹ, đổi thành lượng lớn tiền bạc An Tây từ đây rồi trực tiếp đi vào chợ Tây. Tiền An Tây đã dần trở thành tiền tệ quan trọng như Khai Nguyên thông bảo của Đại Đường.

Sáng ngày hôm đó, trong dòng người xô bồ qua lại của chợ Tây bỗng xuất hiện một đoàn người từ xa xa. Đi theo họ phần lớn là những người đàn ông to khỏe trông như thị vệ hộ tống.

Người đàn ông đứng tuổi hơn chạc bốn mươi bảy, bốn mươi tám. da của hắn trắng trèo, mắt vừa nhô vừa dài. thân bận một cẩm bào màu hồng nhạt, lưng thắt dây lưng ngọc, đầu đội mũ ô sa.

Còn người đàn ông trẻ hơn thì trang phục cũng không khác mấy, hắn mặc một chiếc áo bào vải mà tím. lưng thắt dây ngọc, đầu đội ô sa. nhưng trên dãy ngọc đới lại có đeo chiếc túi từ kim ngư (*Túi kim ngư tượng trưng cho địa vị và quyền lực). Cũng chính vì chiếc túi kim ngư này mà khiến không ít người nhìn hắn bằng con mắt khác, thắc mắc rốt cuộc hắn là ai?

nam tử trẻ tuổi còn chưa đến tuổi di lập, từng cử chỉ hành động của hắn cũng toát lên khí độ và oai nghiêm khó tả.

“Phụ thân.thôi thì tiệm này đi!”

Họ dừng chân trước một cửa tiệm lớn. trước tiệm có lá cỡ phướn lụa thêu chỉ đen hai chữ “Bùi ký” to tướng. Đây là một tiệm tơ lụa vải hoa. là tiệm vải lớn nhất nhì của chợ Tây, có tin đồn rằng tiệm tơ lụa này có liên quan đến Bùi gia. nhưng Bùi gia tuyệt không chịu thừa nhận. Tử đệ Bùi gia sao lại có thế đi kinh doanh mua bán cơ chứ!

nam tử trung niên gật gật đầu, hắn khoát tay sau lưng ngang nhiên đi vào tiệm. Cửa tiệm không to, nhưng bậc thềm lại khá cao. Nơi đây chẳng bao giờ bán lẻ. vì thế khách khứa cũng chẳng nhiều, nhưng mỗi lần có khách đến đều buôn bán vài trăm vài ngàn khúc vải là thường.

Hai cha con họ cùng đi vào tiệm tơ lụa. trước sau đều có thị vệ đi theo mở đường vào hộ tống. Một tên giúp việc trong tiệm đương định chạy lên nghênh đón thì bị đẩy mạnh ra. xém chút đã ngã nhào xuống. Tên giúp việc thừ người một lúc. rốt cuộc là người gì thế này? Sao lại có thể bá đạo đến thế cơ chứ!

Tên giúp việc đương nhiên không biết được, nếu biết hắn đã tè cả ra quần. người nam tử trung niên kia chính là Ưng vương Lý Hanh được phong làm thái thượng hoàng, còn người nam tử trẻ tuổi kia đương nhiên là đương kim hoàng thượng Đại Đường Lý Dự. Lý Dự lần này vi phục xuất tuần, lý do cho chuyến đi này là do Lý Hanh muốn chứng minh một sự thật thép với con trai mình.

Lúc này, đại trưởng quầy tiệm tơ lụa được tin đã đi ra nghênh tiếp. Hắn hiển nhiên là người từng trải bao sóng gió, chỉ mới nhìn đã thấy ngay chiếc kim ngư đại được thắt giữa dây lưng Lý Dự. hắn vội khom người hành lệ: “trưởng quầy tiểu tiệm Bùi Trung Quý hoan nghênh quý khách giá lâm.”

“Tìm một thượng phòng sạch sẽ yên tĩnh, chủ nhân nhà ta muốn bàn bạc vụ làm ăn với ngươi.”

“Được! Được! Xin hãy đi theo ta vào phòng quý khách.”

Đại trưởng quầy nghe bàn làm ăn vội dẫn hai cha con họ vào phòng khách quý. Trong phòng trang hoàng tương đối tao nhã. trên tường còn có dán họa hồng mai ngạo tuyết đồ, đường nét sắc xảo mạnh mẽ, không khó nhìn ra đây là bức họa từ tay danh gia. chính giữa phòng là chiếc giá gỗ tử đàn cùng bình phong bạch ngọc được khắc từ bạch ngọc đông hải. trong suốt và mát lạnh không chút tì vết, chỉ miếng ngọc này đã trị giá trên vạn quan.

“Hai vị quý khách xin mời ngồi!”

Đại trưởng quầy vẫn chưa đoán được gốc gác hai cha con họ. nên càng không dám nề hà. Hắn vội mời hai cha con ngồi xuống, lại lệnh cho thị nữ dâng trà Mông Đỉnh thượng hạng lên mời. xong mới cười nói: “Không biết hôm nay hai vị ghé bổn tiệm là vì...”

Lý Dự cầm chén trà lên ngắm ngía bức bình phong bạch ngọc sau lưng. Đường đường bậc đế vương như hắn đương nhiên không phải đến để bàn việc làm ăn. Lúc này. Lý Hanh bên cạnh bèn lên tiếng: “Là thế này, bọn ta định sẽ mua một vạn khúc vải lụa thượng hạng, muốn đến để hỏi thăm giá chút.”

“Giá tiền thì đều không cách nhau mấy, thường mỗi khúc là một quan năm trăm văn.”

“Một quan năm trăm văn?” Lý Dự giật mình, hắn vội nói: “Ta nhớ năm ngoái mới chỉ bảy trăm văn thôi mà. sao mới có hai năm mà giá đã tăng gấp đôi rồi?”

Đại trưởng quầy nhìn Lý Dự một hồi, hắn bỗng ý thức được người này không phải là con buôn, nếu người làm ăn sao lại không biết giá cả thị trường.chỉ e người này thân phận không đơn giản. Nghĩ thế trong lòng hắn lại càng lo lắng, không dám cười giễu họ vô tri, bèn nói: “chủ yếu là do từ năm ngoái triều đình cho tung tiền bạc ra thị trường dẫn đến vật giá leo thang, một đấu gạo đã mất một trăm năm mươi văn. Trước khi tung tiền bạc ra. có lẽ chỉ cần bảy mươi văn. cũng cùng giá với lại lụa.”

Lý Dự trầm mặc, kỳ thực hắn ít nhiều có biết một số việc. Từ khi hoàng tổ phổ năm ngoái cho ra tiền bạc. nhưng lại không khống chế, đã thế trước sau còn cho những hai mươi mấy người được đúc tiền. Kết quả đã có vô số loại tiền được đẩy lên thị trường, dẫn đến giá cả của các loại vật phẩm đều tăng, nhưng hắn lại không ngờ rằng nó lại tăng đến mức này.

Lý Hanh lại không lấy làm kỳ lạ. trong lòng hắn đã biết từ lâu. nhưng lại không lộ chút biểu cảm hỏi: “Bọn ta muốn mua một vạn khúc, các ngươi sẽ nhận tiền tệ gì?”

Nói đến tiền tệ. đại trưởng quầy lập tức hồi hộp, hắn vội nói: “Tiền bạc tiệm ta không nhận."

“Vì sao? Triều đình không phải có quy định, tiền bạc và đồng đều dùng sao? Một văn tiền bạc đáng một trăm văn tiền đồng, bọn ta định sẽ trả bằng tiền bạc.”

Dù trưởng quầy ý thực được thân phận của hai người không phải tầm thường, nhưng khi nói đến lợi ích thì tuyệt không nhượng bộ, “ Hai vị đại gia. tiền bạc không nhận, đây là quy định trong ngành. Các vị có thể đi đến phường quỹ đổi thành tiền đồng, hoặc tiền bạc An Tây. Ngoài hai loại tiền này ra. bổn tiệm sẽ không nhận bất kỳ tài hai vị trực tiếp trả bằng vàng bạc?”

“Nếu đã không nhận tiền bạc, vậy sao tiền bạc An Tây các ngươi lại nhận, đó là tại sao?”

Đây mới thật là mục đích thật sự mà hai người họ đến đây. Lý Hanh muốn nói với con trai mình. Lý Khánh An đã khống chế được tiền tệ của Đại Đường đến mức độ nào. Lý Dự ngồi thẳng lưng tỏ vẻ rất quan tâm việc này.

Đại trưởng quầy có phần khó xử. hắn do dự một lúc mới nói: “Đây chắc là sự mà Đại Đường ai ai cũng biết, dù là Trường An hay là Dương Châu. Đô Thành, tất cả cửa tiệm đều chỉ nhận tiền An Tây, người Tây Vực gọi là tiền bạc An Tây, kỳ thực cũng giống nhau cả. thậm chí còn có phần cứng cáp hơn so với Khai Nguyên thông bảo. Nói thế này vậy, nếu ngươi dùng tiền đồng để mua lụa. vẫn là một quan năm trăm văn. nhưng nếu dùng tiền An Tây đến mua chỉ cần một quan ba trăm văn. Đây là giá trong ngành rồi.”

Mắt Lý Dự toát lên phẫn nộ thoáng qua. hắn cố khắc chế sự giận dữ trong lòng hỏi: “Không lẽ không có ai làm nhái sao?”

Đại trưởng quầy lại rút trong ngục ra một đồng tiền bạc An Tây ra đặt trên bàn. hắn đưa đồng xu đến trước mặt Lý Dự cười nói: “Tiền bạc An Tây có một đặc điểm khiến không ai nhái được, đó là bạc đủ phần, một tiền bạc nặng một lượng, không ít không nhiều, ta còn có thể biểu diễn cho hai vị xem.”

Hắn cầm tiền bạc lên dùng hai ngón tay kẹp nó lại. sao đó thổi mạnh vào rìa của đồng xu rồi đặt bên tai Lý Dự. để hắn nghe tiếng ung ung của kim loại.

“Nghe rõ chưa, đây chính là đặc trưng tiền bạc An Tây, không ai có thể làm giả. Nếu bị làm giả rồi thì đâu còn ý nghĩa gì.”

Lý Dự cầm qua đồng xu ngắm ngía tỉ mỉ. Đồng xu này quả thật công làm rất tinh tế, không có góc cạnh làm đau tay, trên đó còn có bốn chữ An Tây bạc tệ. Hắn nhận ra bốn chữ này hình như xuất phát từ tay Lý Khánh An. đằng sau là bức họa lạc đà xuyên qua sa mạc.

“ngươi khẳng định là nó còn đáng giá hơn cả tiền đồng ư?”

“đúng!” đại trưởng quầy trả lời không chút do dự: “Tiền quan giá một quan một lượng, nhưng tiền An Tây lại một quan ba trăm văn một đồng. Vì tiền quan còn có làm giả. nhưng An Tây lại không, hơn nữa mang theo nó rất tiện. Mấy năm nữa thôi, đợi tiền bạc An Tây được tràn vào Kinh nhiều hơn. ta đoán tiền đồng chỉ có thể buôn bán nhỏ, làm ăn lớn sẽ không ai dùng tiền đồng.”

Nghe đến câu này mà mặt Lý Dự biến sắc. Hắn hừ mạnh một tiếng đứng dậy.

trở về trong cung, nhưng phẫn nộ trong lòng Lý Dự vẫn chưa hết. Hắn khoát tay sau lưng đi qua lại trong ngự thư phòng. Hôm nay tận mắt hắn đã nhìn thấy, tận tai hắn đã nghe rõ, hắn thật sự bàng hoàng. Không ngờ phụ thân nói chẳng sai, chỉ cần thêm hai năm nữa thôi, Lý Khánh An sẽ có thể triệt để khống chế tiền tệ của Đại Đường, có muốn cấm cũng chẳng cấm được. Lúc ấy, Lý Khánh An sẽ trở thành người nắm quyền thực sự của Đại Đường.

Lúc này, Lý Hanh bên cạnh lại đổ thêm dầu vào lửa: “Hoàng nhi, Lý Khánh An không những sẽ khống chế được tiền tệ của Đại Đường, mà quan trọng hơn nữa là hắn thông qua việc phát hành tiền bạc, đã không ngừng dồn hết tất cả tài nguyên vật tư của Đại Đường về An Tây. Theo như ta được biết, bắt đầu từ năm ngoái, bọn họ bắt đầu thu mua tơ tằm. trà. gốm sứ. sắt thô từ Trung Nguyên, hơn nữa còn chiêu mộ thợ lành nghề từ các châu huyện. Dã tâm của Lý Khánh An. ai ai cũng có thể thấy, và quan trọng hơn. hắn có thể lên ngôi làm hoàng đế hợp tình hợp lý. Hoàng nhi, con có hiểu không hả?

Nghe đến mấy chữ “lên ngôi làm hoàng đế” mà trong lòng Lý Dự như vừa bị đâm một nhát đao. Triệu vương, hậu duệ của thái tử Kiến Thành, ba mươi vạn đại quân, sao hắn lại có thể không hiểu. Hắn vốn nghĩ sẽ có thể lợi dụng Lý Khánh An thêm vài năm, để hắn đối phó An Lộc Sơn và các hoàng thúc dã tâm đăm đe. Nhưng giờ đây hắn mới từ từ ý thức được rằng. Lý Khánh An mới là mối uy hiếp đầu tiên với hoàng vị của hắn.

Lý Hanh thấy con trai đã hiểu rõ tình hình nghiêm trọng nhường nào, bèn tiếp tục nói: “Ai ai cũng bảo An Lộc Sơn là mối uy hiếp lớn nhất của triều đình, nhưng kỳ thực không phải thế. So với Lý Khánh An, An Lộc Sơn căn bản chẳng là gì. Hắn chẳng qua chỉ là một người Hồ, nếu hắn muốn tạo phản soán vị, người thiên hạ đều sẽ không thừa nhận hắn. Nhưng Lý Khánh An lại khác, hắn là tông thất, hơn nữa lại là hậu duệ Lý Kiến Thành, rất nhiều người trong thiên hạ này đều đồng tình với thái tử Kiến Thành, cộng thêm hoàng nhi lại còn phong hắn làm Triệu vương. Đây chẳng khác nào thừa nhận sự soán vị của hắn là hợp pháp. Hoàng nhi. nếu không còn áp chế việc Lý Khánh An xâm thấu Trung Nguyên, ta lo rằng không cần mấy năm, hoàng nhi sẽ không còn tiền để trị vì thiên hạ. không thể không nhường ngôi cho hắn.”

Dù cho phụ thân có phần nói hơi quá hăm dọa, nhưng Lý Dự cũng biết tình hình thực tế tương đối trầm trọng, hắn trầm tự một lúc nói: “Phụ thân nói, liệu trẫm có cách nào để áp chế hắn. cấm tiền bạc An Tây lưu thông trong Đại Đường ư?”

“Không! Con sẽ không cấm cản nổi, chính con cũng tận mắt nhìn thấy rồi chứ, ai ai đều thừa nhận tiền An Tây, ”

Lý Dự trầm ngâm một lúc, hắn đã hiểu ý của phụ thân.

“Ý phụ thân là Hà Tây ư?”

Lý Hanh đưa tay vuốt râu cười phá lên, “Hoàng nhi quả nhiên là nói một biết mười. Hiện giờ Dương Quốc Trung. Trương Quân và Trần Hy Liệt đều phản đối kịch liệt việc chia cắt Hà Tây, hoàng nhi sao không tiện thể giúp một tay, cho đặt lại tiết độ sứ Hà Tây, cắt đứt con đường về đông của Lý Khánh An? Như thế, hắn không còn có được tài nguyên và nhân lực của Trung Nguyên, tiền bạc của hắn cũng không còn vận chuyển vào Trung Nguyên được. Hơn nữa có Hà Tây ngăn cách, hắn cũng không thể trực tiếp xuất binh Quan Trung, nhưng vậy Hà Tây sẽ trở thành bảo địa chiến lược!”

“Nhưng trẫm lo là Ca Thư Hàn sẽ phản đối.”

“Ca Thư Hàn thì không sao cả, để ta đi thuyết phục hắn, quan trọng là phải nhậm mệnh một tiết độ sứ Hà Tây đắc lực. Hoàng nhi, ta tiến cử Quách Tử Nghi kiêm nhiệm chức Hà Tây tiết độ sứ.”

Lý Hanh đã rời khỏi, để lại một mình Lý Dự ngồi thở thẫn nhìn ra ngoài cửa sồ trong ngự thư phòng. Từ hồi hắn lên ngôi đến này đã nửa năm nay, nhưng sự lo lắng trong lòng hắn vẫn chưa một ngày yên. Hắn không thể nào bình tĩnh được. Cục diện Đại Đường càng lúc càng gian truân khiến hắn đêm đêm khó mà vào giấc. Việc các trấn phủ biên cương chia cắt đã thành sự thật, thậm chí càng ngày càng trầm trọng. Mắt thấy thời cục khó mà thanh bình, các nơi như Dương Châu. Kinh Châu. ích Châu. Hà Bắc. An Tây .. triều đình trung ương đã không còn khống chế được.

Là hoàng đế Đại Đường, trong lòng Lý Dự lại biết rất rõ, nguy cơ vẫn chưa biến mất. ngược lại, nguy cơ đang ngày càng phát triển lây lan. Theo tình báo mà hắn mới nhận được, ngô vương Lý Lân gần đây đang nhậm mệnh Dương Châu tư mã Thôi Kiêu làm Tô Châu thích sử. Dù cho Lý Lân sau đó về danh nghĩa vẫn có báo với phía Hộ bộ, nhưng đây cũng không thể nào thay đổi được sự thật Lý Lân đã chiếm giữ Tô Châu. Sự vô đơn chí. An Lộc Sơn cũng đã cho thay ba mươi sáu Hán tướng trong quân Hà Bắc, toàn bộ được thế bằng tướng Hồ, và lại ngang nhiên chiêu binh trong người Đột Quyết. Đây rõ ràng là đang công khai chuẩn bị cho việc tạo phản.

nghĩ đến đế vương gian nan. Lý Dự lại không khỏi thở dài. Lúc này, sau lưng hắn bỗng vang lên tiếng của Lý Bí: “Sao điện hạ lại thở dài thế?”

Lý Dự lắc đầu nhè nhẹ. “Sư phụ chắc biết vì sao trẫm lại lắc đầu. quốc sự gian nan quá!” Dù cho Lý Dự đã lên ngôi làm hoàng đế. nhưng hắn vẫn xưng Lý Bí là sư phụ. và phong hắn làm hàn lâm đại học sĩ. cho phép hắn có đặc quyền được tự do ra vào ngự thư phòng. Lý Bí không những là sư phụ của hắn. càng là mưu sĩ số một của hắn. Kế ngoài thăng trong hàng đoạt đi quân quyền của Nam Tế Vân chính là do Lý Bí nghĩ ra. Mấy hôm nay Lý Bí phụng mệnh soạn thảo luật độc quyền muốn cùng Độ chi lang Đệ Ngũ Kỳ. Giờ bộ luật này đã được định án hoàn chỉnh, hôm nay hắn đến chính là để bẩm báo với Lý Dự về việc này.

Lý Bí từ từ đi lên trước cười nói: ‘Trị quốc cũng như hầm thịt dê. phải dùng lừa nhỏ hầm từ từ cho nhừ. lại phải thêm đủ các gia vị thì mới mong có thể làm ra một nổi thịt dê hầm đủ sắc đủ màu thơm ngon. Điện hạ tuyệt không thể nóng vội.”

“Nhưng mà trẫm lên ngôi đã gần nửa năm nay, nhưng lại chẳng làm được gì. Sao trẫm lại có thể không sốt ruột, chí ít cũng phải tìm được một con dê, mới để trẫm từ từ dùng lửa nhỏ hầm cho nhừ. như thế mới có thể an tâm chứ!”

“Điện hạ. dê đã tìm ra rồi.”

Lý Bí đặt một tập tấu chương dày dặn lên bàn. cười nói: “Đây là luật độc quyền muối mà ta cùng Đệ Ngũ Kỳ cùng thương thảo định ra. Trong vòng hai năm. nếu làm đúng như những điều trong đây thì có thể giúp thuế muối triều đình gia tăng thêm một triệu quan.”

Việc tài chính nghèo nàn cũng là một trong số các vấn đề lớn mà Lý Dự gặp phải sau khi lên ngôi. Lúc vừa lên ngôi. Tả Tàng chỉ còn lại mỗi ba mươi vạn quan tiền, may mà trong nội khố của Lý Long Cơ còn lượng lớn vàng bạc châu báu, trong hoàng trang vẫn còn không ít lương thực tồn kho, Lý Dự đã cho bán đi gần nữa số vàng bạc này, được tiền trăm vạn quan, và ại cho chuyển tám trăm vạn thạch lương thực từ hoàng trang đến Kinh thành, có như thế hắn mới có chút vốn để chiêu mộ thêm mười vạn tân binh từ Quan Trung và Lũng Hữu. nhưng lời hứa sẽ phát bù bổng lộc còn nợ cho văn võ bá quan thì không biết đến bao giờ mới có thể thực hiện được.

Nếu là thường ngày, bản tấu chiết về luật độc quyền muối chắc hắn đã mừng rỡ hết cỡ, nhưng hôm nay Lý Dự có tâm sự. hắn chỉ tùy ý lật vài trang, rồi đặt lại lên bàn.

“Điện hạ. đã xảy ra việc gì rồi ư?” Lý Bí vô cùng hiểu tên học trò hoàng đế này của mình, thấy hắn tâm sự trùng trùng. Lý Bí bèn lập tức ý thức được, thái thượng hoàng chắc chắn vừa nói gì đó với hoàng thượng. Hắn biết Lý Hanh mới vừa về tức thì.

“Thái thượng hoàng khuyên trẫm nên hạ thủ với Lý Khánh An.”

Lý Dự thở dài. xong hắn bèn kể lại đầu đuôi câu chuyện ngày hôm nay và những lời khuyên của Lý Hanh với Lý Bí. Cuối cùng, hắn nói: “Hạ thủ với Lý Khánh An không phù hợp với sách lược kết xa đánh gần mà sư phụ đã dạy, nhưng việc An Tây lũng loạn tiền tệ Trung Nguyên lại ngày một trầm trọng, trẫm thật sự rất lo lắng. Hiện nay trong lòng trẫm rối như tơ vò, xin sư phụ hãy chỉ dạy.”

Lúc này, điều Lý Bí lo lắng thật không phải là làm như thế nào để đối phó Lý Khánh An. mà là việc thái thượng hoàng can dự vào việc triều chính. Hắn từng có một khoảng thời gian làm quân sư cho Lý Hanh, vô cùng thấu hiểu khát vọng quyền lực của Lý Hanh, theo lý, đứa con trai Lý Dự nếu như đã đăng cơ, với cương vị một phụ thân. Lý Hanh nên lui về phía sau màn. không hỏi han đến chính sự nữa. nhưng Lý Hanh không những không hề lui ẩn. ngược lại còn dùng đủ các cớ để can thiệp triều chính, nhất là hắn đã đoạt đi quyền lực của mộ binh, đó càng làm cho người ta bất an.

Đương nhiên, hắn là phụ thân, quan tâm con trai là chuyên đương nhiên, nhưng Lý Bí vẫn luôn cảm thấy tay của Lý Hanh đã vươn ra quá xa rồi. hơn nữa sách lược mà hắn hạ thủ trước với An Tây, Lý Bí cũng không tán đồng, hắn luôn cảm thấy Lý Hanh có ý đồ khác.

“Thế suy nghĩ của bệ hạ thì sao?” Lý Bí cũng không nóng lòng phản đối, hắn muốn nghe xem suy nghĩ của Lý Dự ra sao..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.