Được tin Na Sắc Ba thất thủ, Lý Tự nghiệp nổi giận đùng đùng, lập tức bãi miễn chức chủ tướng của Đông Tam bào, tin tức mà thám báo nghe ngóng được, người Đại Thực đang từ nơi phía nam Đông Tam bào tám dặm qua sông. Lý Tự Nghiệp một mặt điều binh khiển tướng thu phục Na Sắc Ba, đồng thời tăng cường phòng ngự sông Amul một mật khác, hắn viết một lá thư. đem tình báo Na Sắc Ba thất thủ cấp tốc báo cho Lý Khánh An.
Lúc này, Lý Khánh An vừa đến Câu Chiến Đề, thị sát việc Sindh bắc vận (*vận chuyển ra bắc) lương thực, chiến sự của Sindh đã bình ổn. Phong Thường Thanh soái lĩnh một vạn quân Đường trong trận chiến Punjab đánh tan quân Đại Thực Sindh. tàn quân Đại Thực đào tẩu về Ba Tư. Phong Thường Thanh lập tức tổ chức lương thực bắc vận. trải qua nổ lực của hơn hai tháng, một trăm vạn thạch lương thực đã đi tới kho hàng lớn phía đông núi Ba Tất, đang không ngớt vận chuyển đến Câu Chiến Đề.
Lúc này, tình báo của Na Sắc Ba đã đưa tới trong tay Lý Khánh An. Lý Khánh An trên bến tàu của Câu Chiến Đề đi qua đi lại, thân binh của hắn thì từ xa đứng ở một bên. không dám quấy rối suy nghĩ của hắn.
Từ sự miêu tả của tình báo, ba nghìn Đại Thực chính là đơn độc thâm nhập Hà Trung. không có hậu viện, cũng không có quân chú lực Đại Thực chính diện tập kích sông Amul bọn họ mượn sự yểm hộ của gió tuyết, tránh được tuyến phòng ngự của quân Đường, tập kích Na Sắc Ba bất ngờ mà đắc thủ. hơn nghìn quân Đường trấn giữ Na Sắc Ba sau khi thương vong quá bán, bị bức bách rút lui. Lý Tự nghiệp đã điều binh một vạn người, chuẩn bị đoạt lại Na Sắc Ba.
Kỳ thực những thứ này Lý Khánh An không hề quan tâm. điều hắn quan tâm là. quân Đại Thực bất ngờ tập kích Na Sắc Ba với mục đích gì? Ba nghìn kỳ binh này đơn độc thâm nhập, hiển nhiên là đến tìm cái chết, mà Na Sắc Ba cũng không phải là vùng đất chiến lược trọng yếu gì, Thiết Môn Quan mới đúng, vậy bọn họ tập kích bất ngờ Na Sắc Ba là do xuất phát từ một suy nghĩ nào, đương nhiên không phải là vì chiếm đoạt một chút bảo thạch, cho dù có chiếm được, bọn họ cũng không mang về được.
Dụng ý của người Đại Thực làm cho Lý Khánh An trăm bận suy nghĩ cũng không lý giải nổi, có lẽ là một sự dò thám, dò thám sự phòng ngự của quân Đường và lỗ hổng đang tồn tại, nếu như là vì nguyên nhân này, vậy thì bọn họ lựa chọn thời tiết bão tuyết vượt sông Amul là tuyệt đối không sáng suốt, sông Amul không phải là mỗi ngày đều có bão tuyết, bọn họ căn bản là không thử ra được năng lực phòng ngự thật sự của quân Đường.
Lý Khánh An chắp tay ra sau châm chú quan sát hướng tây, mệnh lệnh này là do ai ban xuống, là Tề Nhã Đức (*Ziyad) ư? Lý Khánh An khẽ lắc đầu, Ziyad sẽ không phái ba nghìn tinh nhuệ đến tự sát, hắn không có sự quyết đoán, mà từ chiến thuật mà nói, cách làm xâm nhập vào địa phận kẻ địch không có ý nghĩ nào, trừ phi là phái một vạn người, có lẽ còn có hiệu quả trước sau gọng kìm, không thể nào là ý của Ziyad, vậy sẽ là ai?
Lý Khánh An nghĩ đến một người, Mạn Tô Nhĩ (*Mansur), chỉ có Mansur mới có thể đưa ra quyết định quyết đoán như vậy, vậy thì thân là hoàng đế của một quốc gia, mục đích của việc hắn làm vậy là gì? Nếu như từ góc độ của Mansur mà suy nghĩ. Lý Khánh An bèn lờ mờ tìm được một chút đáp án. nhưng đáp án này vẫn chưa rõ ràng, giống như cảm giác trong sương mù xem hoa vậy.
Lúc này, xa xa truyền đến tiếng xáo động, Lý Khánh An không khỏi tò mò nhìn ra phía bến tàu, chỉ thấy công nhân trên bến tàu đồng loạt chạy về phía đằng xa. phảng phất đã xảy ra chuyện gì rồi?
“Đã xảy ra chuyện gì?” Lý Khánh An hỏi thân binh nói.
Thân binh lập tức đi hỏi thăm, lát sau trở về bẩm báo:
“Hồi bẩm Đại tướng quân, có một đội voi vận chuyển tới rồi, tất cả mọi người chạy tới kho lương bên kia xem náo nhiệt.”
“A? Đi! Đi xem thử.”
Lý Khánh An cũng rất hứng thú, hắn trở mình lên ngựa, lao đi về phía kho lương, kho lương lớn Câu Chiến Đề, một đội vận chuyển do một nghìn con voi hợp lại, đang vận chuyển gần vạn thạch lương thực đi tới, Câu Chiến Đề gần như xuất động cả toàn thành, dìu già dắt trẻ tiến lên ngắm nhìn sự đi tới của đội voi vận chuyển, lát sau, Lý Khánh An cũng đã chạy đến nơi kho lương.
“Đại tướng quân, mau nhìn xem!”
Mấy thân binh kích động chỉ vào phương xa kêu lên: “Đội voi vận chuyển đã tới.”
chỉ thấy phương xa đã xuất hiện một đội ngũ đông nghịt, một nghìn con voi, trên lưng thồ lương thực nặng nề, đang xếp hàng từ từ đi về phía này, khí thế vô cùng hoành tráng, ở hai bên con voi. một đội kỵ binh tả hữu hộ vệ.
Lúc này kỵ binh hộ vệ cũng đã phát hiện Lý Khánh An. hơn mười kỵ binh chạy vội tới. xa xa đã có người hô to: “Đại tướng quân, ty chức ở đây!”
Lý Khánh An nở nụ cười, hắn đã nhận ra người tới chính là được hắn nhâm mệnh làm Sindh phó đô đốc Triệu Sùng Tiết.
Triệu Sùng Tiết chạy vội tới. hắn xoay người xuống ngựa. hướng Lý Khánh An nửa quỳ thi một quân lễ, kích động nói:
“Mạt tướng Triệu Sùng Tiết, tham kiến Đại tướng quân!”
“Triệu tướng quân mau mau mời đứng lên!”
Lý Khánh An đỡ hắn dậy, thấy hắn vừa đen vừa gầy, không khỏi khẽ thở dài: “Triệu tướng quân dọc đường vất vả rồi.”
“Ty chức có thể đem lương thực bắc vận trở về. tuy rằng vất vả một chút, nhưng cũng cảm thấy rất có thành tựu.”
“Nói không sai. nào! ngồi xuống nói chuyện.”
Lý Khánh An xếp bằng ngồi xuống đất. Triệu Sùng Tiết cũng ngồi xuống. Lý Khánh An cười nói: “Hãy nói một chút về tình hình Sindh. đánh một trận với quân Đại Thực, nghe nói có chút nguy hiểm, nói cụ thể một chút xem.”
Triệu Sùng Tiết gật đầu. nói: “Quả thật rất nguy hiểm, tổng đốc Sindh của người Đại Thực tên Ibrahim. người này vô cùng xảo quyệt, hắn dùng quân sĩ Sindh giả dạng quân chủ lực Đại Thực từ Punjab bắc tiến. Phong tướng quân soái lĩnh một vạn năm nghìn quân đi nghinh chiến, nhưng nửa đường nhận được tin tức. hai vạn chủ lực quân Đại Thực đã vòng đường đi tập kích kho lương lớn thành A Bố La. kho lương thành A Bố La chỉ có ba nghìn quân Đường canh giữ. lúc đó đang là ban đêm. mọi người gấp đến giậm chân, hận không thể chắp cánh bay về kho lương, nhưng Phong tướng quân lại chỉ phái ba nghìn người giả dạng một đội lớn kinh hoàng chạy về, chủ lực của người đi theo phía sau. chúng tướng đều không hiểu rõ, Phong tướng quân chỉ là cười mà không nói gì. quả nhiên không quá hai mươi dặm. hai nghìn quân Đường bèn bị chủ lực Đại Thực đang mai phục phục kích, kết quả chủ lực của Phong tướng quân lại từ phía sau ồ ạt áp sát. đánh phục binh Đại Thực một vố không kịp trở tay, tám nghìn chủ lực Đại Thực gần như toàn quân bị diệt, Ibrahim mang mấy trăm người chạy trốn, giết chết hơn bốn nghìn người. bắt sống ba nghìn năm trăm người. cái tên Lạp Cát Đức (*Ragged) đã từng đánh một trận với đại tướng quân cũng bị bắt sống. quân Đường chỉ thương vong hơn tám trăm người, có thể nói là chiến tích huy hoàng.”
“quả nhiên không phụ sự phó thác của ta. trận này đánh thật đẹp.”
Lý Khánh An liên tục khen ngợi, hắn lại hỏi: “Vậy Phong tướng quân làm sao biết được chủ lực của quân Đại Thực sẽ ở dọc đường mai phục?”
“Sau đó chúng thuộc hạ cũng hỏi Phong tướng quân, tướng quân làm sao biết được sẽ có mai phục? Phong tướng quân nói, nếu người Đại Thực dùng sĩ quân Sindh giả dạng chủ lực. vậy thì chủ lực Đại Thực đi công đánh kho lương cũng chưa chắc là thật, vì tướng quân cũng nhận được tình báo, quân chủ lực Đại Thực chỉ có hơn tám nghìn người, nếu như nó là mang quân Sindh đi công đánh kho lương. vậy thì sẽ không chỉ mang hơn một vạn người, sẽ không phải là tỳ lệ như vậy, ít nhất là một ba. tổng binh lực phải là bốn vạn người trở lên mới bình thường, đây là kết luận mà Phong tướng quân từ trong miệng của tù binh nghiên cứu chủ soái quân Đại Thực mà đúc kết được, thói quen của tên Ibrahim kia trước giờ đều là một quân Đại Thực phối hợp ba viên bộc tòng quân, vì vậy tướng quân mới suy đoán, chủ lực quân Đại Thực đi công đánh kho lương rất có thể là giả mạo, mục đích là đế làm giảm sự cảnh giác của quân Đường, mà chủ lực ở nửa đường mai phục, kết quả thật sự đã bị Phong tướng quân đoán trúng rồi.”
“Biết người biết ta. mới có thể trăm trận trăm thắng. Phong tướng quân đã cho ta sự gợi ý rồi a!”
Lý Khánh An muôn vàn cảm khái, vấn đề lớn nhất của hắn bây giờ chính là không biết người, hắn không biết tình hình điều binh của người Đại Thực, cũng không biết nguyên nhân của ba nghìn người tập kích Na Sắc Ba là gì? Mà mấu chốt của những vấn đề này, là ở chỗ hắn chẳng biết tí gì về tình hình của quân đội Đại Thực, mạng tình báo của Hán Đường hội ở Damascus cũng chỉ là biết được một chút sự việc ở bề nối mà thôi.
Nghĩ vậy, Lý Khánh An lại hỏi: “Lần này vận chuyển lương thực đến?”
“Hồi bẩm Đại tướng quân, lần này chúng ta vận dụng hai vạn con voi vận lương, còn có một số lớn xe ngựa, một lần duy nhất vận chuyển hết gần năm mươi vạn thạch lương thực, bỏ đi sự tiêu hao dọc đường. gần như có bốn mươi vạn thạch vận chuyển đến kho lương núi Ba Tất.”
“Voi không sợ lạnh sao?” Lý Khánh An có chút tò mò hỏi.
“Voi thích nóng, nhưng cũng không sợ lạnh, chủ yếu là dọc đường đi khó tìm thức ăn cho voi, dọc đường gần như tất cả quốc gia đều phát động người đi tìm rau quả dại cho voi, đây là chuyện gian nan nhất, vận chuyển chuyến này xong phải tạm thời ngừng lại mấy tháng, đợi mùa xuân đến rồi vận chuyển tiếp.”
Nói đến đây, Triệu Sùng Tiết nghĩ đến một việc, từ trong lòng rờ lấy ra một hộp gấm cười nói: “Vốn định phái người đưa đi Toái Hiệp, không ngờ ở nơi đây gặp được đại tướng quân, đây là một vật chiến lợi phẩm mà Phong tướng quân công đánh miền bắc Thiên Trúc có được, mệnh thuộc hạ đưa đến dâng cho đại tướng quân.”
Việc Phong Thường Thanh soái lĩnh năm nghìn kỵ binh càn quét mười mấy tiểu quốc ở bắc bộ Thiên Trúc Lý Khánh An đã biết được, người La Kỳ Phố Đặc (*Rajput) ở bắc Thiên Trúc đã xây dựng mười mấy tiểu quốc, bọn họ tự mình dàn trận, kết quả bị năm nghìn thiết kỵ của Phong Thường Thanh đánh tan từng nước một. bảy tiểu quốc đầu hàng quân Đường. Phong Thường Thanh từ nơi đó chiếm được một lượng lớn vàng bạc châu báu và gần trăm vạn thạch lương thực, chuẩn bị đưa đến Toái Hiệp ở phía bắc. Lý Khánh An bèn đoán được, trong hộp gấm chắc chắn là báu vật hiếm thấy.
Hắn tiếp nhận hộp gấm cười nói: “Là vật gì?”
“Đại tướng quân mở ra nhìn xem sẽ biết.”
Lý Khánh An mở hộp gấm ra. bên trong lại là một viên kim cương thạch màu vàng lấp lánh, lớn bằng nắm đấm của em bé. quý báu dị thường. cho dù là Lý Khánh An thấy báu vật vô số, nhưng kim cương thạch lớn như vậy, hắn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy, hắn không khỏi kinh ngạc nói: “Đây là vật mà Phong tướng quân đoạt được phải không?”
“Vâng, đây là báu vật trấn quốc của một tiểu quốc, được khảm ở trên vương miện của quốc vương của bọn họ, lúc đầu hàng, đã đem vương miện hiến cho Phong tướng quân.”
Lý Khánh An nở nụ cười, nói: “ngươi trở về thay ta mang lời nhắn cho Phong tướng quân, cứ nói là ta có được một đứa con gái cưng, viên kim cương thạch này xem như lễ vật mà hắn tặng cho con gái ta. vương phi của ta cũng sắp sinh rồi, chắc là một tiểu tử. bảo hắn chuẩn bị thêm một lễ vật nữa. ta sẽ bù đắp cho hắn. đợi hắn quay về. ta sẽ mời hắn ăn trứng gà đỏ và bánh ngọt.”
“Tiểu vương gia ra đời rồi hả?” Triệu Sùng Tiết mừng rỡ nói.
“Vân chưa đâu! nghe sản bà nói có thể là một tiểu tử. chỉ mong là bà mụ kia đừng là một người miệng quạ.”
Đùa giỡn một chút. Lý Khánh An bèn viết ngay một lá thư ngắn, dán kín xong. đưa cho Triệu Sùng Tiết nói: “ngươi lập tức trở về Sindh. nói với Phong tướng quân. Đại Thực rất nhanh sẽ phản công, rất có thể sẽ đánh Sinhd. bảo hắn bị chiến cho tốt! Nhưng cũng không cần quá lo lắng, ta đã hạ lệnh Lý Quang Bật phối hợp Sindh. cùng nhau phòng ngự Đại Thực.”
Triệu Sùng Tiết nhận lấy thư cất kỹ, đứng dậy rồi thi lễ. “Ty chức xin cáo từ ngay.”
“Đi đi! Một đường cẩn thận.”
Triệu Sùng Tiết xoay người lên ngựa. hướng về kho lương chạy đi. Lý Khánh An mãi nhìn hắn đi xa. lúc này mới quay trở về bến tàu. ngay tại bến tàu Câu Chiến Đề. Lý Khánh An ban hạ lệnh tập kết điều binh, từ Toái Hiệp điều năm vạn đại quân đi đến Hà Trung. lại từ Thạch Quốc và Ninh Viễn quốc mỗi nơi điều một vạn quân đội tây tiến, cộng thêm ba vạn quân đội của Hà Trung, như vậy đã triệu tập được mười vạn đại quân, lại mệnh Câu Chiến Đề điều năm mươi vạn thạch lương thực đi đến Tát Mã Nhĩ Hàn (*Samarkand), xem như quân lương.
Đồng thời, Lý Khánh An lại viết thư cho Byzantium hoàng đế Kopronymos, xin hắn làm theo hiệp nghị. chuẩn bị cùng quân Đường chiến đấu với người A Rập.
Từng mệnh lệnh một sau khi được ban ra. Lý Khánh An đã rời khỏi Câu Chiến Đề, hướng Samarkand mà đi.
Na Sắc Ba thành, một vạn quân Đường đã áp sát dưới thành, lúc này, cách quân Đại Thực chiếm lĩnh Na Sắc Ba thành đã qua năm ngày, gió tuyết đã ngừng hẳn, trong ngoài thành đều biến thành một thế giới tuyết trắng phau.
Cùng với tiếng trống ‘Tùng! Tùng!’ vang lên, một vạn quân Đường ở ngoài thành năm dặm dừng bước lại, bọn họ không nóng lòng tiến công, mà là đóng hạ doanh trướng ngay tại chỗ, từng túp lều trại màu xám xuất hiện trong thế giới màu trắng, đặc biệt bắt mắt. đại kỳ của quân Đường An Tây trong gió bay phần phật.
Trên tường thành, chủ tướng quân Đại Thực Sa Hi Mỗ (*Shahim) hồi hộp nhìn chăm chú tình hình bên ngoài thành, theo mệnh lệnh của Ziyad. hắn cần phải ở Na Sắc Ba kiên trì mười ngày, nếu hắn có thể thành công quay về Khurasan, như vậy hắn sẽ được Mansur phong làm tổng đốc Libya.
Sức hấp dẫn của lợi ích to lớn làm cho Shahim đem nguy hiềm quăng lại ở phía sau não, hắn đã quyết tâm giữ thành mười ngày, sau đó mới phá vòng vây trở về Khurasan, vì điều này, hắn đã có sự chuẩn bị to lớn, hắn cưỡng bức Muslim trong thành dốc sức cho hắn. hắn đã dỡ bỏ cung điện và nhà cửa một vùng ven tường thành của Tiêu Sử Quốc, có được một lượng lớn các đá tàng, để bổ sung vào cung tiễn mà bọn họ vốn không chiếm ưu thế, ngoài ra. hắn lại phái người dùng cự thạch bít chặt hai cửa lớn. bọn họ cho dù là tông cửa mà vào. biết được cửa thành của Na Sắc Ba vốn không rắn chắc.
Để ủng hộ sĩ khí, Shahim còn hạ lệnh tịch biên phong tỏa nhà của mấy đại thương nhân Samarkand. có được một lượng lớn bảo thạch tồn kho, hắn đem những bảo thạch này chia cho binh sĩ. xem đó là phần thưởng mà bọn họ đi theo mình tử chiến.
Cho dù Shahim hi vọng quân Đường ở mười ngày sau mới trở lại, nhưng tình hình không được tuyệt vời cho lắm. hoàng hôn ngày thứ năm. một vạn quân Đường đúng hẹn mà đến.
chỉ đến có một vạn quân đội. điều này làm cho Shahim trong lòng lại dâng lên một tia hy vọng, nếu bọn họ phòng thủ được thành công. một vạn người chưa chắc có thể đánh hạ Na Sắc Ba thành.
sắc trời âm trầm, màn đêm lặng lẽ buông xuống. ngay lúc sắc trời vừa mới vấy đen. trong đại doanh quân Đường bỗng nhiên vang lên tiếng trống trận âm vang, quân Đại Thực trên thành đều sợ tới mức nhảy dựng lên. hồi hộp nhìn chăm chú ngoài thành, đại doanh quân Đường đã xuất hiện động tĩnh, chỉ thấy hơn mười cái thang mây thật lớn xuất hiện từ trong doanh trướng, bộ binh quân Đường rợp trời cuốn đất đi theo xung quanh thang mây, từng bước tiến sát vào tường thành.
“Chuẩn bị đá tảng. chuẩn bị chiến đấu!” Shahim lớn tiếng quát to, hắn không rõ quân Đường tại sao lại lựa chọn ban đêm công thành, trong đêm đen thấy không rõ đối phương, sinh tử chỉ có thể do trời.
Dưới thành, chủ tướng quân Đường chính là Hà Trung đô đốc Lý Tự Nghiệp, hắn tự mình dẫn quân đến đoạt lại Na Sắc Ba thành, thề đem tất cả quân Đại Thực xâm lấn toàn bộ giết chết.
Lý Tự Nghiệp ánh mắt bình tĩnh, dõi theo mười lăm chiếc thang mây to lớn từ từ đẩy sát tường thành, bên dưới chiếc thang mây này là một tòa đáy rất to, phía dưới có lắp bánh gỗ, mỗi chiếc thang mây do năm mươi con lạc đà kéo đi. tòa đáy thang mây đồng thời là đài phòng ngự lưu động, dưới mỗi tòa đáy của thang mây đều ẩn nấp mấy trăm quân Đường.
Thang mây do thang chủ và thang phụ hợp thành, thang chủ cố định ở trên tòa đáy, thang phụ thì vô cùng linh hoạt, co rút dễ dàng. cao nhất có thể đạt mười trượng. đủ để kê lênh tuyệt đại đa số tường thành, đồng thời chỗ cao nhất có móc to, dùng để móc vào tường thành.
Thành Na Sắc Ba tuy là tòa thành lớn thứ ba của Hà Trung. nhưng đó chỉ là nói nó đông dân và mậu dịch phát triển, không phải chỉ tường thành của nó rộng dày, ngoại trừ Samarkand và Bố Cáp Lạp (*Bukhara), thành trì của chư quốc Hà Trung đều không hề cao to, cũng không giống như thành trì của triều Đường đào một dòng sông vệ thành, tường thành của Na Sắc Ba chỉ cao năm trượng, tường thành không kiên cố, không có sông vệ thành, dùng chùy công thành có thể trực tiếp tông thành, nhưng quân Đường không mang theo chùy công thành, mười lăm chiếc thang mây này gần như là vũ khí công thành toàn bộ của bọn họ.
Thang mây khổng lồ cuối cùng đã tới được dưới thành, thang phụ dài dài từ thang chủ vươn ra. ầm một tiếng kề sát tường thành, cái móc bấu chặt vào ngói thành, quân Đường ở phía dưới khóa chặt thang chủ phụ. quân Đường bèn từ trong tòa đáy bỏ ra. mau chóng vô cùng xông lên đầu thành, trên thành dưới thành tên như mưa đặc. đá tảng giống như mưa đá đập xuống, trường mâu lao bay, tiếng thét giết run trời, một trận ác chiến thảm thiết từ từ mở màn.
Trên mười mấy chiếc thang mây, binh sĩ quân Đường một tay cầm khiêng, một tay cầm đao, chống đỡ mưa tên bắn xuống từ trên thành, gian nan trèo lên phía trên, chốc chốc lại có binh sĩ bị đá tảng đập trúng, thảm kêu lăn lốc xuống thang mây, quân Đại Thực trên thành vô cùng điên cuồng, bọn họ ôm đá tảng lên ném đập mạnh xuống dưới, cự thạch trên đỉnh đầu quân Đường lăn quay, liên tiếp đập xuống bốn năm người, thảm kêu mà rơi xuống, đa số rơi xuống đất chết thảm.
Nhưng cung tiễn của quân Đường lại lợi hại dị thường, như châu chấu bắn tới rợp trời cuốn đất. quân Đại Thực có chút ngóc đầu lên. bèn lập tức bị cung tiễn bắn trúng khuôn mặt. bỏ xác đầu thành
Lúc này, Shahim soái lĩnh mấy chục sĩ binh Đại Thực, dùng chĩa chống chặt thang mây, cùng nhau dùng sức, trong tiếng la thét om sòm. móc sắt trên thang mây từ từ rời khỏi tường thành, bị quân Đại Thực cạy bỏ ra ngoài, thang phụ ngã đồ ầm ầm. mấy chục quân Đường trên thang cũng theo thang mây mà rơi xiỉống tường thành, tiếng thảm kêu vang dội.
Không ngừng có binh lính quân Đường xông lên đầu tường, nhưng rất nhanh bị quân Đại Thực hung hãn giết chết, ném xác ra ngoài thành, chiến sự thảm thiết dị thường.
Lý Từ Nghiệp lạnh lùng nhìn vào sự ác chiến trên tường thành, trận chiến công thành lần này, hắn không có vận dụng quân đội mạnh nhất của mình, năm nghìn mạch đao quân, dùng mạch đao quân công thành, cung tiễn và đá tảng của quân Đại Thực đều cũng sẽ không có tác dụng, cũng giống như năm đó hắn đích thân tiến công Liên Vân Bảo vậy.
Mà lần này, hắn nhận được chỉ lệnh của Lý Khánh An, phải thí nghiệm một thứ vũ khí bí mật. Lý Tự Nghiệp thấy thời cơ đã chín muồi, bèn khẽ khoát tay, trong đại trướng, mấy bóng đen dưới sự yểm hộ của màn đêm. nhanh chóng vòng qua tường thành, đi đến thành đông, sự tiến công của quân Đường đều tập trung ở thành bắc, tuyệt đại bộ phận quân Đại Thực cũng phòng ngự ở thành bắc, chỉ có rất ít một phần nhỏ trấn giữ ở thành nam, còn thành đông thì rất trơ trọi, không có một quân Đại Thực nào phòng thủ, vì nơi đây không có cửa thành, không cần thiết phải phòng thú.
Mấy bóng đen lao nhanh đến dưới tường thành, bọn họ tìm được một viên ngói thành thích hợp, dùng đục sắt men theo khe hở thành khoét từng chút một, tường thành là dùng đá tàng xây nên, ở giữa có vữa. bọn họ móc vữa ra, để lộ một khe hở rộng bằng lóng tay, thông với bên trong tường thành, mấy bóng đen lập tức dùng móc sắt đưa vào khe hở, cùng nhau dùng sức, từng chút kéo ngói thành ra, cuối cùng liên tục ba viên ngói thành bị kéo ra. đề lộ một cái động lớn rộng dài hai thước.
Một bóng đen lập tức lấy một gói đồ ở phía sau ra, từ bên trong lấy ra một đồ sắt hình tròn dẹp, nặng đến ba bốn mươi cân.
Mấy tên bóng đen cẩn thận đem đồ sắt đó nhét vào trong cái động của tường thành. ‘Xè’ một tiếng, một ngọn lửa dấy lên. chiếu sáng khuôn mặt hồi hộp của hắc y nam tử, hắn cẩn thận đốt cháy dây dẫn lừa quấn trên đồ sắt đó.
‘Bụp!’ Dây dẫn lửa đã đốt cháy rồi, bắt đầu nhanh chóng thiêu đốt, lúc này, mấy bóng đen co giò chạy nhanh, bất chấp tất cả chạy nhanh ra xa. lát sau, bọn họ chĩ chạy ra hơn bốn trăm bước, chỉ thấy một tiếng phát nổ kinh thiên động địa, đất mẹ đều đang run lên. mấy tên bóng đen ngã phịch xuống đất, ôm đầu trối chết, tiếng phát nổ mạnh đến đinh tai nhức óc, khói đặc phóng lên bầu trời, đá vụn bắn tung tóe, bay ra ngoài mấy dặm. ngay sau đó lại là một tiếng nổ to ầm ầm, bức tường của thành đông bị hoàn toàn nổ sụp, lộ ra một lổ hồng lớn rộng gần mười mấy trượng.