Thiên Hạ 2

Chương 339: Q.10 - Chương 339: Ngón đòn sóng đôi (Hạ)






Năm trưởng giả theo La Khởi Minh đi vào đại trướng. Bọn họ đều là thủ lĩnh của phái Thập Hiệp ôn hòa tại Samarkand và Bukhara. Hôm nay quân Đường giải trừ giới nghiêm. cho phép dân chúng tụ hợp, bọn họ liền ngồi lại với nhau bàn về đối sách về sau, không ngờ lại bị quân Đường bao vây và dẫn về doanh trại quân Đường. Dù trên đường đi La Khởi Minh đã tốn không ít hơi sức để an úi họ, bày tỏ chỉ là muốn thương tháo tình hình Hà Trung cùng họ mà thôi, nhưng bọn họ vẫn có phần thổn thức bất an. Nếu đàm phán không thành, liệu họ còn mạng để quay về không?

Vừa đi vào đại trướng. Lý Khánh An đã đợi sẵn trong đó. Hắn vừa chợp mắt được một lát. tinh thần khá khẩm hơn. Hắn đã được tin từ trước, người mà hắn đợi chính là phái ôn hòa Muslim. Hắn thấy La Khởi Minh dẫn năm trưởng giả vào liền cười tán thướng: “Tốc độ La sứ quân nhanh qua!”

La Khởi Minh thi lễ.tiếc nuối nói: “Kỳ thực tình báo của bọn chúng thuộc hạ đã sớm nắm được.chỉ là do bị trở ngại bởi nhiều nhân tốc bất lợi, khiến thuộc hạ không cách nào triển khai đàm phán.”

Lý Khánh An biết hắn chỉ sự cứng rắn của Lệ Phi Nguyên Lễ, liền nói: “Việc đã qua thì không nhấc lại nữa, bắt đầu từ bây giờ. hãy làm theo cách của ta.”

La Khởi Minh liền quay lại giới thiệu Lý Khánh An với năm người họ: “Vị này là An Tây Tiết độ sứ Lý đại tướng quân của bọn ta, người đặc biệt đến Toái Hiệp để giải quyết nguy cơ tại Hà Trung.”

Tin Lý Khánh An đã đến Hà Trung vẫn nằm trong bảo mật cao độ, năm trưởng giả không ngờ người muốn gặp họ chính là An Tây Tiết độ sứ.Bọn họ đều kinh ngạc vô cùng, ngơ ngác nhìn nhau, xong lập tức đi lên thi lễ, “Đại tướng quân chí cao vô thượng, bọn tiểu nhân không lúc nào không mong người đến đây giải trừ khổ đau của bọn ta.

Lý Khánh An gật gật đầu nói: “Ta đến Hà Trung chẳng qua là muốn giải quyết nguy cục tại Hà Trung. Ta đã mang thành ý của mình đến, hi vọng các ngươi đừng lo lắng gì cả, cứ tự nhiên nói hết những điều nghĩ trong lòng với ta, để tìm biện pháp tốt nhất và nhanh nhất bình ổn cục diện. Ta không hi vọng bị ép phải dùng vũ lực.”

Lý Khánh An dùng tiếng Đột Quyết bàn bạc cùng họ, mọi người đều có thể nghe hiểu. Bọn họ cũng có thể cảm nhận được thành ý của Lý Khánh An. càng nghe hiểu quyết tâm đằng sau lời nói của hắn. Nếu không thể dùng phương pháp hòa binh giải quyết nguy cơ hắn sẽ dùng vũ lực, năm trưởng giả cũng lần lượt bày tỏ thái độ: “Bọn ta hi vọng có thể giải quyết nguy cơ nhanh nhất. Chiều hôm nay bọn ta đã cùng ngồi thương thảo đối sách, có thể ngồi bàn cùng đại tướng quân, đúng là điều bọn ta hằng mơ ước.”

“Được! Các vị mời ngồi.”

Mọi người cùng lần lượt ngồi xuống. Lý Khánh An cũng không nhiều lời hàn thuyên, mà vào thẳng vấn đề: “Trước tiên ta muốn hỏi các vị một câu, các vị hoan nghênh quân Đường hay quân A Bạch Tư, đương nhiên, không có lựa chọn thứ ba.”

Lựa chọn thứ ba là dù cho cả hai đại đế quốc này đều không hoan nghênh, Lý Khánh An phủ nhận khả năng này trước. Năm trưởng giả nhìn nhau, bọn họn đưa một đại biểu có uy tín nhất ra trả lời vấn đề này.

“Trước tiên ta xin tự giới thiệu với đại tướng quân, ta là Bác La Đa, mọi người đều gọi ta là Lão Bác La, ta là một thầy thuốc, hành nghề y đã năm mươi năm nay.”

La Khởi Minh bên cạnh bổ sung: “Lão Bác Đa là thầy thuốc có tiếng nhất vùng Hà Trung. y thuật cao siêu, rất có uy tín trong lòng dân chúng Hà Trung.”

Lý Khánh An cười cười, “Tốt lắm, ngươi cứ nói tiếp.”

Lão thầy thuốc Bác La Đa này thở dài nói tiếp: “Nói thật, bọn ta vô cùng căm ghét vương triều A Bạch Tư, bọn chúng đã phản bội lại hiệp định ban đầu, không để cho Sa Lý Khắc làm Khalifah, mà tự ý cướp ngôi Khalifah. Sau khi lên ngôi, hắn lại tàn nhẫn trấn áp khởi nghĩa Muslim tại Hà Trung. Hắn tác uy tác quái khiến bọn ta không thể tha thứ được, nhưng quân Đường trong một năm qua lại quá thiên vị giáo đồ Hỏa giáo, áúp bọn họ phá hiểu thần điện của bọn ta. Họ cũng làm khổ bọn ta không kém, bọn ta chỉ hi vọng có thể quay trở lại bốn mươi năm về trước, chư quốc Hà Trung đều là nước lệ thuộc của Đại Đường, nhưng Đại Đường lại không can thiệp vào nội chính của bọn ta. Đó thật sự là khát khao của bọn ta.”

“nhưng ngươi có từng nghĩ rằng, chính vì vương triều Đại Đường hoàn toàn không hỏi han về nội chính của các ngươi nên mới khiến người Đại Thực không ngừng khuếch trương về hướng đông thành công, và nuốt chửng các ngươi. Trên thực tế, bây giờ đã không còn cách nào quay trở lại như bốn mươi năm về trước. Các ngươi nằm giữa hai đại đế quốc, các ngươi không còn lựa chọn nào khác.”

Lý Khánh An cũng rất thẳng thắn, hắn lại nói: “Để phòng ngừa quân đội vương triều A Bạch Tư khuếch trương tại khu vực Hà Trung, quân Đường không thể không đóng trọng binh tại Hà Trung. Đương nhiên, ta cũng đã tự kiểm điểm lại mình, ta thừa nhận do quân Đường thiên vị Hỏa giáo giáo đồ là nguyên nhân chủ yếu khiến nguyên cơ Hà Trung ngày càng trầm trọng, nhưng đây không phải ý ban đầu của ta. Vì thế ta đã cho miễn chức của Lệ Phi Nguyên Lễ,trong tương lại sẽ do tướng quân Bạch Hiếu Đức nắm quyền quân Hà Trung. và quân Hà Trung sẽ được đối thành quân Hán tại Thạch Quốc. Còn đội quân trước đây sẽ được điều đến Thổ Hỏa La.”

Kỳ thực Lý Khánh An cũng biết giải thích của Lệ Phi Nguyên Lễ là có lý. quân Hà Trung chính là hàng vạn nô lệ được giải phóng khỏi mó bạc Ngân Thành năm xưa tổ thành. Bọn họ gần như đều là tín đồ Hóa giáo.lúc ở ngân Thành đã chịu áp bức dữ dội, vì thế trong lòng lại càng hận thù đạo Islam mãnh liệt hơn. Đó chính là lý do chủ yếu vì sao Lệ Phi Nguyên Lễ thiên vị Hỏa giáo hơn. Hắn phải mua chuộc lòng người thú hạ, còn bọn binh sĩ này tự ý giết hại Muslim lại lần nữa xảy ra. khó mà cấm tuyệt, dân Muslim tất nhiên sẽ tính hết vào đầu quân An Tây, và đầu Lý Khánh An hắn.

Cho nên Lý Khánh An vừa phải điều Lệ Phi Nguyên Lễ đi, và cũng phải điều đội quân này đi đổi thành một đội quân Hán có lập trường trung lập. Có như thế mới có thể phần nào xoa dịu mâu thuẫn giữa quân Đường và dân Muslim.

Năm vị trưởng lão nhìn nhau, tuyên bố của Lý Khánh An khiến họ vừa mừng vừa ngạc nhiên, bọn họ cùng đứng dậy cung kính tạ lễ với Lý Khánh An: “Quyết định cua đại tướng quân khiến bọn tạ cảm kích vô cùng.”

“Không phải khách sáo, các vị mau ngồi xuống!”

Lý Khánh An mời họ ngồi xuống thành khẩn nói: “Ta đã thể hiện rõ lập trường,sau này quân Đường chắc chắn sẽ không còn hành động thiên vị một phía. Nói chính xác hơn. quân Đường cho đóng quân tại Hà Trung chẳng qua vì Đại Thực, bọn ta sẽ cố gắng không còn thiệp vào việc của bổn quốc các vị, nên các vị không phải lo lắng nữa, hơn nữa ta còn đảm bảo sẽ không còn có tình hình phá hủy thánh điện của các vị, ta sẽ đối đãi công bằng giáo đồ Islam cũng như giáo đồ Hỏa giáo. nhưng những điều này đều là việc của tương lai. Ta quan tâm hơn cả là hiện tại, trước mắt nhất định phải bình ổn thế cục bạo loạn hiện nay, ta hi vọng có ngươi sẽ hỗ trợ ta về việc này.”

Lúc này, một trưởng giả thận trọng hỏi: “Đại tướng quân, nếu không thể bình ổn bạo loạn thì sao, đại tướng quân định sẽ thế nào?”

Lý Khánh An nhìn hắn một hồi, từ từ nói: “Ta không hi vọng có tình hình này xảy ra. nhưng ta không thể không nghĩ đến kết quả xấu nhất. Nếu thật sự như thế, vậy ta chỉ còn cách áp dụng thủ đoạn cứng rắn nhất, đuổi tất cả giáo đồ Muslim qua bên kia sông Amul và đuổi toàn bộ giáo đồ Hỏa giáo đến Thổ Hỏa La. Khu vực Hà Trung ta sẽ cho ba mươi vạn Hán dân đến ở. Như thế sẽ chẳng bao giờ còn bạo loạn tại đây.”

Sự cứng rắn của Lý Khánh An khiến năm trưởng giả kinh hoàng. Giáo đồ Islam tại khu vực Hà Trung có những trăm vạn, đuổi họ qua sông Amul thì tất cả bọn họ đều sẽ trở thành nô lệ, không biết sẽ bị bán về đâu. Lý Khánh An hiển nhiên không phải đang nói đùa. hắn đích thân đến Hà Trang chắc chắn đã tính đến đường xấu nhất. Bác La Đa đứng dậy nói: “Đại tướng quân, bọn ta tuyệt không không muốn rời khỏi cố hương của mình, bọn ta nhất định sẽ dốc toàn tâm toàn sức để bình ổn nguy cục trước mắt, nhưng không phải tất cả giáo đồ Islam đều nghe theo bọn ta. Bọn ta thật sự lo lắng một phần giáo độ cực đoan...”

Không đợi hắn nói hết, Lý Khánh An đã khoát tay cắt ngang lời hắn. “Ta hiểu ý ngươi, các ngươi yên tâm. Các ngươi thuộc phái ôn hòa, ta sẽ ủng hộ các ngươi hết mình, còn việc phái cực đoan, hay phái cánh tả, cứ chờ đấy, ta sẽ không để họ có bất kỳ cơ hội nào đâu.”

Năm người trưởng giả vừa ra về, Lý Khánh An lại ngồi sau án thư trầm tư. Hắn thật sự một lúc bốc đồng, hay cứ đuổi cổ bọn Muslim ra khỏi sông Amul cho rảnh nợ. Nhưng một bên lý trí lại nhắc nhở hắn, nếu thật sự làm thế thì Hà Trung chắc chắn sẽ trường kỳ lâm vào thế hỗn chiến. Đó há chẳng phải điều Đại Thực đang chào đón. Trăm vạn Muslim Hà Trung chí ít có hai mươi vạn là trai trẻ lực lường, nếu làm thế Đại Thực sẽ lập tức vũ trang cho họ, phát đao kiếm để họ đi đoạt lại quê nhà. Sau đó chính là cuộc hỗn chiến tàn sát giữa Muslim và giáo đồ Hỏa giáo. Cuối cùng là quân Đại Thực qua sông đuổi Hỏa giáo đi, để cho cả Hà Trung được triệt để Islam hóa. Đấy chẳng phải điều Lý Khánh An mong nhìn thấy. Nếu thật sự làm vậy chẳng khác chỉ giẫm lại lên bánh xe đổ mâu thuẫn của người Do Thái và Muslim, chỉ khác ở chỗ là người Do Thái thay bằng người Túc Đặc.Đó sẽ trở thành khúc mắc vĩnh viễn không có ngày hóa giải.

Hiện nay mâu thuẫn giữa hai tôn giáo vừa mới nổi lên, còn có cơ hội cứu vãn. Lúc này, La Khởi Minh bước nước đại đi vào đại trướng, hắn khom mình thi lễ nói: “Đại tướng quân, thuộc hạ vừa nhận được tin của hoàng cung Khang Quốc.”

“Bọn chúng lại có âm mưu gì phía dưới thế?” Lý Khánh An hỏi.

“Đúng! Quốc vương ba nước Khang. An, Sử và đặc sứ Đại Thực đã thương lượng cả canh giờ trong mật thất, nhưng nội dung vẫn chưa biết được.”

“Nội dung không cần nói ta cũng đoán được!” Lý Khánh An cười lạnh, hắn nói tiếp: “A Bố Mộc Tư Lâm đã đồn bốn vạn đại quân tại phía tây sông Amul hắn chỉ chờ mỗi Hà Trung động loạn thôi!”

“Đại tướng quân, thuộc hạ kiến nghĩ bây giờ động thủ bất người, dẫu sau thì chúng ta cũng biết được thủ lĩnh của bọn phe cánh tả là ai rồi. để tránh đêm dài lắm mộng.”

Lý Khánh An trầm tư một lúc, nhưng vẫn lắc đầu, “Không! phải đợi thêm chốc nữa. ta phải nhỏ cỏ tận gốc bọn chúng.”

nói xong, hắn lập tự hạ lệnh nói với thân binh: “Lập tức cho Bạch Hiếu Đức đến gặp ta!”

chỉ một lát sau Bạch Hiếu Đức đã vội vã đi vào chấp tay thi lễ: “Tham kiến đại tướng quân!”

Lý Khánh An trầm ngâm một lúc, bỗng kiên quyết hạ lệnh: “Cho hủy lệnh giới nghiêm cấm túc ban đêm. lập tức chấp hành!”

Sắc trời bên ngoài đã tối đen như mực, Bạch Hiếu Đức đương chuẩn bị phái binh sĩ lên đường chấp hành lệnh giới nghiêm, dù hắn nghe lệnh rất lấy làm kinh ngạc, nhưng cũng không dám hỏi han nhiều, mà lập tức quay người đi chấp hành mệnh lệnh.

Lý Khánh An từ từ nhắm tịt mắt lại, hắn cần phải nghỉ ngơi một lúc để dưỡng lại thần đã!

Màn đêm từ từ buông xuống. Hà Trung hạ tuần tháng hai đã tràn trề sắc xuân. Làn gió mát từ mặt sông mặt Thủy đã có hơi hơm của sự ấm áp, lúc tối trời đã không còn lạnh giá. Quân Đường cũng không còn cấm dân chúng ra ngoài đường, nhưng trên phố vẫn thưa thớt bóng người qua lại. Thời cục của Samarkand không ổn định, khiến dân chúng ban đêm cũng không dám ra khỏi nhà. chỉ sợ gặp bất trắc. Nhưng cũng có một số người đi lại về đêm. họ mượn ánh trăng dẫn đường,vội vã qua lại. Mục tiêu đều rất rõ ràng, đó là phụ cận hoàng cung Khang Quốc. Người đi đêm nơi đây tương đối nhiều hơn. Cửa sau hoàng cung hình như không khóa, và còn cả quản gia hoàng cung đứng đấy. Hắn chốc chốc lại lấm lét nhìn quanh quẩn. Lúc này, hai tên người áo đen hành tung vội vàng chạy đến, quản gia hoàng cung lập tức chạy ra nghênh đón, “Hãy mau theo ta đi vào!”

“Mọi người đều đến cả rồi chứ?” Một người áo đen hỏi. “Đều đến rồi. chỉ còn thiếu các ngươi thôi.”

Quản gia đẩy cửa sau hoàng cung ra. ba người họ liền nhanh chóng đi vào. Cửa sau lại được đóng lại, bên ngoài lại trở về với màn đêm như vốn dĩ của nó. Lúc này, từ phía ngõ đối diện có một người lẻn ra. hắn mượn ánh trăng để điểm danh danh sách trên tay. Đã chín người! Xong hắn lập tức co giò phóng về phiá ngoại thành.

Trong hoàng cung đèn đuốc sáng sủa. mười mấy người cùng ngồi đầy trong một phòng hội nghị trong phiến đường, và đang triệu tập hội nghị. Khi quốc vương Sảo Phân của Khang Quốc hạ quyết tâm theo Đại Thực, năng suất làm việc của hắn cũng tăng lên vùn vụt. chỉ trong một buổi chiều, hắn đã phái tâm phúc truyền miệng báo tin cho lãnh tụ của phái Thập Hiệp tại Samarkand. Và đồng thời, thư tay của quốc vương An Quốc cũng được đưa đến lãnh tụ phái Thập Hiệp An Quốc sống tại Samarkand. Tối ngày hôm đó liền có chín người đi đến. trong đó có ba người An Quốc. Chín người này đều là lãnh tụ phái cánh tả chống đối quân Đường và Hỏa giáo của Muslim. trong đó có ba người đến từ An Quốc lại càng là lãnh tụ đã phát động bạo loạn Bukhara. Bọn họ đều đến từ các phái hệ khác nhau, nhưng đều có chung chủ trương đuổi quân Đường ra khỏi Hà Trung. khôi phục thống trị của Muslim tại Hà Trung. Từ lúc nguy cơ Hà Trung phát sinh, bọn họ đã mạnh ai nấy hành độngxhính vì nguyên do này mà Samarkand không phát sinh bạo loạn như Bukhara. nhưng hôm nay quốc vương của họ hạ lệnh triệu tập, lần đầu tiên tập trung họ lại.

Trong phòng hội nghị đông đủ. mọi người bắt đầu xầm xì bàn tán. trao đổi cho nhau các kinh nghiêm phảng kháng quân Đường. Một tên nam tử tự xưng là lãnh tụ phái chân chủ Samarkand quay sang kể công với Tái nghĩa Phu ngồi bên cạnh: “Một tháng hơ trước đây, ta đã phía bốn tên thích khách đến Toái Hiệp ám sát Lý Khánh An. ta hi vọng họ có thể đắc thủ. chỉ cần trừ đi Lý Khánh An. An Tây tất sẽ đại loạn. Lúc ấy cơ hội của chúng ta sẽ đến.”

Tái Nghĩa Phu rất có hứng thú với tin này, hắn bèn cười nói: “Thế rốt cuộc có nhận được báo cáo không?”

Tên nam tử ấy vội trả lời: “Hai mươi hôm trước ta đã nhận được tin tức từ bọn họ, họ nói đã phát hiện được sơ hở của quan phủ Toái Hiệp, đang chờ thời cơ để giết Lý Khánh An ”

“Tốt lắm!” Tái Nghĩa Phu vỗ vỗi vai hắn cổ vũ: “Nếu bọn họ mà thành công. Khalifah nhất định sẽ đích thân tiếp kiến ngươi.”

Lúc này, Sảo Phân Khang Quốc nãy giờ vẫn ngồi lặng lẽ bỗng đứng dậy khoát tay nói: “Xin mọi người hãy im lặng!”

Cả phòng hội nghị lập tức yên tĩnh trở lại. Sảo Phân có phần đắc ý liếc sang Tái nghĩa Phu. Hắn chính là muốn khoe năng lực trước Tái Nghĩa Phu. Dù cho hai năm nay hắn đã bị quân Đường rút hết lực lượng.nhưng uy tín vẫn còn. quan trọng là phải biết biểu hiện đúng lúc. Như bây giờ chẳng hạn. bọn thủ lĩnh của Muslim phái tả này đều phải nghe chỉ huy của hắn.

“Các vị. quân Đường đã cho giải trừ giới nghiêm, cơ hội của chúng ta đã đến. Hôm nay ta cho triệu tập mọi người chính là để thương lượng khởi nghĩa quy mô tại Khang Quốc.triệt để đuổi quân Đường khỏi Hà Trung, phía dưới đây ta sẽ giới thiệu sơ với mọi người.”

Hắn mời Tái Nghĩa Phu đứng dậy giới thiệu cho mọi người: “Vị này chính là đặc sứ của tổng đốc A Bố Mộc Tư Lâm đến hỗ trợ chúng ta khởi nghĩa lần này.”

Ngoài hai người bên cạnh biết thân phận của Tái nghĩa Phu ra. những người khác đều lần đầu nghe nói. Mọi người không khỏi thẫn thờ, có người vui mừng, nhưng cũng có người bất mãn. A Bố Mộc Tư Lâm hai năm trước đã từng tàn khốc trấn áp khởi nghĩa của họ, giờ nỗi đau vẫn còn khắc sâu trong lòng họ.

Tái Nghĩa Phu nghe Sảo Phân cố tình đề cập đến cái tên A Bố Mộc Tư Lâm nhạy cảm. trong lòng có phần bất mãn liếc sang hắn. xong Tái Nghĩa Phu vẫn đứng dậy giải thích với mọi người: “Nói chính xác hơn. ta là đặc sứ do Khalifah phái đến. Tuy trong quá khứ chúng ta từng có những điều không vui với nhau, nhưng vì lợi ích của một cộng đồng Islam. chúng ta nên cùng tay nắm tay như những người anh em.đuổi quân Đường ra khỏi Hà Trung. Ta xin thay mặt Khalifah hứa với mọi người, chỉ cần đuổi quân Đường đi. bọn ta sẽ hủy hết tất cả thần điện của Hỏa giáo, toàn bộ xây thành thánh đường của chúng ta.”

“Vậy sau này sẽ thu thuế như thế nào?” Có người hỏi.

Trước mắt thương thuế của quân Đường là ba mươi thuế một. thuế đầu người là mỗi người một năm ba Dinar, điền thuế mỗi mẫi một Dinar. Có thể nói, mức thuế này tương đối thấp. Đây cũng là điểm duy nhật bọn họ có thể chịu đựng được quân Đường, không như đế quốc A Bạch Tư trước đây. Bọn người A Rập Damascus không những không đóng thuế, đã thế hàng năm còn được hưởng tiền năm. chỉ cần nộp ra 2.5% của tiền năm đã đủ để nộp thuế. Còn Muslim Hà Trung bọn họ tuy cũng đã quy y đạo Islam. nhưng họ vẫn phải đóng thuế đầu người trầm trọng. Lúc tô thuế cao nhất từng đạt đến một phần ba thu nhập hàng năm của họ. Sự bất bình đẳng này khiến họ vô cùng phẫn uất. đây cũng là lý do chủ yếu vì sao họ đã cùng vương triều A Bạch Tư phản lại vương triều Oa Mã Á. nhưng sau khi A Bạch Tư kiến lập, chúng cũng trung thu thuế như thế, thậm chí còn thu thuế trầm trọng hơn. Đây chính là điều khiến họ cực kỳ bất mãn về vương triều A Bạch Tư.

Cho nên. khi Tái nghĩa Phu nhắc đến Khalifah liền lập tức có người hỏi về vấn đề tô thuế. bản thân Tái nghĩa Phu chính là quan thuế vụ của Khalifah. hắn đương nhiên hiểu về cái điều ẩn khúc trong đấy, nhưng hắn chỉ nhẽo mồm cho qua: “Khalifah điện hạ có nói, nếu có ngươi có thể khởi nghĩa đuổi bọn dị giáo đồ đi. vậy các Muslim khu vực Hà Trung cũng chính là công thần của vương triều A Bạch Tư. sẽ được nhận tiền năm như của người Ả Rập, không phải đóng thuế đầu người nữa.”

Nghe nói không cần phải đống thuế nữa. mọi người đều trở nên kích động, bắt đầu xôn xa xôn xao bàn tán việc khởi nghĩa. Sảo Phân thấy thời cơ đã chín mùi. bèn cùng ba quốc vương thò thè thương lượng. Hắn lại trưng cầu ý kiến của Tái Nghĩa Phu. sau khi được sự đồng ý của hắn. Sảo Phân liền đứng dạy tuyên bố: “Thời gian khởi nghĩa thống nhất vào thời khắc mặt trời vừa mọc ba ngày sau. Mulim tại Samarkand và cả Khang Quốc sẽ cùng lúc đồng loạt khởi nghĩa, các vị có ý kiến gì không?”

Thấy không ai phản đối. Sảo Phân bèn nói: “Vậy được, cứ thống nhất quyết định như vậy, mọi người hãy cùng đi thông báo cho người ủng hộ của mình biết, nói họ nhất định phải bảo mật!”

Hắn vừa dứt lời. bên ngoài bỗng có tiếng bước chân rầm rộ, một thị vệ hoảng hốt thông báo: “Quốc vương điện hạ. bên ngoài.. .bên ngoài có vô số quân Đường đang vây lấy hoàng cung của chúng ta.”

“Á!” Ai nấy mặt mày đổi sắc, họ cùng đứng dậy, trong phòng hội nghị bỗng chốc đại loạn. Mọi người tranh nhau bỏ trốn, chẳng may có người làm đổ nến. trong phòng lập tức chìm trong bóng tối.

Sảo Phân khẽ kéo Tái Nghĩa Phu. hắn có một con mật đạo trốn ra ngoài cung, hai người họ vội vàng từ cửa bên rời khỏi phòng hội nghị đi về phía mật đạo . Còn chánh vương của Sử Quốc và An Quốc. Sảo Phân cũng không còn dư hơi sức mà lo toang đến họ.

Bên người hoàng cung ánh đuốc sáng lập lòe. năm ngàn quân Đường đã bao vây kín hoàng cung đến một giọt nước cũng không chảy ra ngoài được. Trong tay họ cầm đuốc làm cả bầu trời đêm sáng trưng như ban ngày. giữa đội ngũ. Lý Khánh An thân mặc bộ thiết giáp xám vàng. cưỡi trên lưng tuấn mã. Ánh mắt hắn lạnh lùng chăm chú nhìn cửa lớn hoàng cung.

Lúc này, Bạch Hiếu Đức chạy đến bẩm báo: “Đại tướng quân, bọn thuộc hạ đã tìm ra mật đạo, hiện đang có ba trăm huynh đệ túc trực ở bên ngoài mật đạo.”

“Được!” Lý Khánh An chỉ roi ngựa vào thẳng cửa lớn cung điện hạ lệnh: “Hãy vào tấn công hoàng cung, ai phản kháng giết không tha!”

Năm ngàn quân Đường hô lên một tiếng nhận lệnh, bắt đầu phát động tấn công hoàng cung. Hai trăm người cùng ôm một khúc cự mộc vừa hô: “Hai, ba!”

Bọn họ cùng dùng sức tông mạnh vào phía cửa lớn. chỉ nghe một tiếng ầm. cửa hoàng cung đã được mở ra. Hàng ngàn quân Đường như nước lũ ập vào. Cửa sau cũng bị tông ra. hàng trăm binh sĩ tử phía cửa sau xông vào cung, tiếng hô hào rầm vang một sóc trời cung đình.

Không đầy một khắc giờ sau. chín người đến dự cuộc hợp gồm thủ lĩnh Muslim cùng quốc vương An Quốc. Sử Quốc đều bị trói lại lôi đến trước chiến mã của Lý Khánh An. ngòai ra ba người con trai của quốc vương Khang Quốc cũng cùng bị bắt đến. nhưng Sảo Phân quốc vương Khang Quốc và đặc sứ Đại Thực lại chẳng thấy tông hơi đâu.

Quốc vương hai nước An, Sử thấy Lý Khánh An lại có mặt ở Hà Trung đều sợ chết khiếp, chúng lăn lê dưới đất cùng inh ỏi cầu xin tha mạng.

“Đại tướng quân.việc này không liên quan đến bọn ta. do Sảo Phân cả. hắn câu kết với Đại Thực, đều không phải bổn ý của bọn ta. xin đại tướng quân tha mạng!”

Chính người còn lại đều biết đại thế đã qua. trong lòng đầy tuyệt vọng, nhưng không một ai trong số họ van xin. mà chỉ cúi đầu lặng im.

Lý Khánh An lạnh lùng nhìn chúng không nói một lời. Chẳng bao lâu sau. Bạch Hiếu Đức hô to: “Đai tướng quân, bắt được rồi!”

chỉ thấy mười mấy tên binh sĩ đã tóm được quốc vương Khang Quốc Sảo Phân mặt mày trắng bệch, cùng đặc sứ Đại Thực Tái Nghĩa Phu từ bên ngoài. Bọn họ trốn trong địa đạo, bị quân Đường xông khói, vừa đi ra khỏi địa đạo đã bị quân Đường túc trực ngoài ấy tóm cổ.

những người khác nhìn thấy hai người họ đào tẩu đều trừng mắt nhìn giận dữ. Sảo Phân bỗng quỳ sụp trước mặt Lý Khánh An. khấu đầu van lạy: “Đại tướng quân, ta không biết người đã đến Hà Trung, ta nhất thời hồ đồ, cầu tướng quân hãy tha cho ta. ta sẽ không còn dám nữa!”

Lý Khánh An không thèm dòm ngó đến hắn. hắn dùng roi ngựa chỉ thẳng vào Tái Nghĩa Phu. hỏi: “ngươi chính là đặc sứ của A Bố Mộc Tư Lâm ư?”

Tái Nghĩa Phu ngẩng cao đầu không nói một lời. Lý Khánh An nhìn điệu bộ hắn cười mỉa một tiếng, roi ngựa hắn chỉ thẳng. “Chặt đầu của hắn xuống!”

Lệnh vừa hạ. vài tên quân Đường liền xông lên đè chặt Tái Nghĩa Phu xuống đất một đao chặt đứt đầu hắn. ngay lập tức, máu tuôn ào ào, toét lên cả đầu cả mặt Sảo Phân, khiến hắn hoảng hồn kêu gào lên rồi ngất đi. Lý Khánh An nhìn hắn đầy chán ghét, tiếp liền sau đó hắn liền hạ lệnh: “Xử trảm hết tất cả những người này, một kẻ không tha!”

Bọn binh sĩ thế tựa hổ báo lập tức lôi chúng xuống, ba quốc vương liên tiếp cầu xin: ‘Tha mạng! Đại tướng quân tha mạng!”

Lúc này, La Khởi Minh đi lên khẽ giọng khuyên can: “Hay là cứ giữ lại chín người đó lại. để họ đầu hàng Đại Đường.”

Lý Khánh An vẫn kiên quyết lắc đầu nói: “Lúc trước chính vì ta đã quá nhường nhịn.cứ dễ dàng nhượng bộ bọn chúng để tạo thành mối họa hôm nay. Bây giờ ta tuyệt không thể tiếp tục yếu lòng nữa. Đối với bọn phần tử cứng nhắc này, phải dùng thủ đoạn cứng rắn nhất, để đoạn tuyệt hậu hoạn.”

Xong, hắn quay đầu lại nghiêm giọng hạ lệnh: “Hành hình!”

Tin tức của chín người lãnh tụ bị giết ở ngày thứ hai đã lan truyền ra. một bộ phận các tín đồ Mục Tư Lâm (*Muslim) của phái cứng cõi ở buôi sáng đã xảy ra sự náo loạn, nhưng tổ chức không có người lãnh đạo, sự nổi loạn của bọn họ chỉ tỏ ra hỗn tạp lộn xộn. mạnh ai người ấy dàn phe, số người tham gia náo loạn cũng ít đi nhiều, bọn họ hoặc tụ tập trước cung điện Khang quốc, hoặc lẻ tẻ xông đến trước cửa quan phủ đập đánh quan nha. cũng có gần trăm người liều mạng xông ra thành chuẩn bị xông kích quân doanh.

Mà lúc này quân Đường đã chuẩn bị sẵn sàng. Lý Khánh An hạ lệnh giới nghiêm một lần nữa. hai vạn quân Đường võ trang toàn thân bắt đầu ở thành Tát Mã Nhĩ Hàn (*Samarkand hay còn gọi Samarquand) trấn áp tàn khốc bộ phận náo loạn của phái cứng cỏi. Lý Khánh An đã hạ chỉ lệnh kẻ không đầu hàng giết không tha. kỵ binh quân Đường ở đầu phố cuối ngõ truy kích những kẻ náo loạn cầm gậy gỗ và trường đao chạy trốn, đuổi kịp thì loạn đao chém chết, tuyệt đối không có chút khoan dung.

chỉ một canh giờ, náo loạn trong thành bèn được trấn áp, hơn hai nghìn người đầu hàng, hơn bốn trăm kẻ chống chọi còn sót lại bị giết, trung tâm của sự xáo động cuối cùng bèn tập trung ở cung điện Khanh Quốc, ở đây cũng là nơi số người náo loạn tập trung nhiều nhất.

Sáu nghìn kỵ binh quân Đường bao vây chặt cung điện, hơn một nghìn kẻ náo loạn núp vào cung điện giằng co với quân Đường, dùng đá tảng phản kích, quân Đường liên tục thông báo họ đầu hàng đã không hiệu quả. vào giữa trưa. Lý Khánh An hạ lệnh thiêu hủy hoàng cung, khu vực Hà Trung chuyên sản xuất dầu lửa. từng cái hũ đựng đầy dầu lửa bị máy ném đá quẳng vào cung điện, cả cung điện tràn ngập mùi dầu hỏa hăng mũi. hơn một nghìn người ân giấu trong cung điện cuối cùng đã cảm nhận được sự áp sát của tử thần, bắt đầu lũ lượt có người đi ra đầu hàng, dầu lửa vẫn không ngừng bị ném vào hoàng cung, cả hoàng cung gần như bị dầu lửa nhấn chìm, lúc này đã có hơn bảy trăm người đi ra đầu hàng, vẫn còn gần sáu trăm người vẫn không chịu đầu hàng.

“Đốt lửa!”

Theo một tiếng ra lệnh của Bạch Hiếu Đức, hàng trăm mũi tên lửa bay lên trời, bắn vào trong hoàng cung, trong phút chốc, trong hoàng cung ánh lửa ngút trời, đã bùng lên ngọn lửa lớn hừng hực. lửa đó cuốn thành chiếc lưỡi lửa. nuốt chửng cả hoàng cung, khói đặc cuồn cuộn trực xông lên trời, tiếng rên la. tiếng thảm kêu từ trong hoàng cung truyền ra. gần một trăm người toàn thân bốc cháy từ trong hoàng cung khóc la lao ra. chỉ chạy ra được mấy chục bước đã ngã đất mà chết, trận lửa to cứ cháy đến ba ngày ba đêm. mang hoàng cung với diện tích gần mấy chục mẫu đốt thành đất trắng, theo việc năm trăm tám mươi kẻ phản Đường ngoan cố nhất bị thiêu chết, trận lửa thiêu hoàng cung to lớn này cũng đã trở thành dãi phân cách nổi tiếng trong lịch sử Hà Trung.

Trăm năm sau. có sử học gia đánh giá như sau: trận lửa to hoàng cung này đã thiêu rụi hi vọng cuối cùng của vương triều A Bạch Tư trong việc thu phục Hà Trung.

Cùng với sự hủy diệt của phái cứng cỏi Muslim ở Samarkand. phái ôn hòa đã chiếm thế thượng phong. lãnh tụ phái ôn hòa Bác La Đa đã viết ‘Một bức thư công khai gửi Mục Tư Lâm Hà Trung’, trong thư kêu gọi Muslim từ bỏ hận thù. xây dựng lại quê nhà. hô ứng với việc này, Lý Khánh An cũng đã hạ mệnh lệnh, cho phép Áo giáo đồ trùng tu miếu thần, nhưng không cho dở Thanh Chân tự nữa.

Cuối tháng hai, năm nghìn thạch lương thực đợt đầu tiên đã tới Samarkand. giá gạo đã hạ xuống trở về mức ban đầu. nguy cơ của Samarkand đã được giải trừ triệt để, Samarkand là một thành phố lớn nhất của Hà Trung, cũng là trung tâm của cả khu vực Hà Trung, hiệu ứng làm mẫu do nó gây ra đã nghnh chóng lan ra các nước khác, một số thành phố chuẩn bị khởi nghĩa náo loạn cũng theo đó mà bình lặng trở lại. đầu tháng ba, quân Đường đã hủy bỏ sự giới nghiêm của tất cả thành phố, trật tự của Hà Trung bắt đầu từ từ được khôi phục.

Ba ngày sau. Lý Khánh An đã đến thành phố lớn thứ hai Bố Cáp Lạp (*Bukhara) của Hà Trung. tòa thành thị này trong cuộc bạo động nghiêm trọng hai mươi ngày trước đã trở thành một thành phố ma. vốn dĩ hai mươi mấy vạn nhân khẩu, sau sự xung động đẫm máu chỉ mấy ngày chỉ còn lại chưa tới một vạn người, tuyệt đại đa số người đều rời bỏ thành phố này, hoặc trốn đi vùng núi hoang, hoặc đến Samarkand và những quốc gia Na Sắc Ba khác.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.