Sáng sớm ngày mồng tám tháng hai, chợ Đông và Tây vừa mở cửa đã nghe tiếng phát tre động trời chói tai vang lên. Từng ống trúc nổ tiếng đùng đùng (*thời xưa chưa có pháo nổ, nên cho đốt ống tre tạo tiếng đùng đùng như tiếng pháo để tạo không khí hân hoan, khí thế trong các dịp lễ hay ngày trọng đại.), những đồng tiền được dán giấy đỏ ném lên không, bọn trẻ con và dân chúng đến xem vội ùn lên nhặt những đồng tiền được rãi đầy khắp nơi.
Từ xa xa đã có rất nhiều thương nhân vây lên hiếu kỳ nhìn hai phường quỹ vừa mới khai trương này. Phường quỹ là ngân hàng thời kỳ sớm nhất, nó thường để cho thương nhân gửi tiền đồng, đồng thời cũng cho vay nặng lãi, là một trong những ngành kiếm tiền nhất Đại Đường lúc bấy giờ. Thương nếu không có được hậu thuẫn và vốn hùng hậu sẽ không ai dám bước chân vào ngành này.
Phương quỹ mới mở này đương nhiên là sản nghiệp của Hán Đường hội. Hai phường quỹ đều có tên là Tụ Hải Hàng. Đây là quyết sách của Lý Khánh An, là một bước quan trọng để giải quyết vấn đề đưa tiền bạc từ An Tây vào phúc địa Đại Đường.Tác dụng của Tụ Hải Hàng chính là đồi tiền đồng thành tiền vàng bạc, lợi dụng vốn hùng hậu của Hán Đường hội từng bước thực hiện mục tiêu của hắn.
Đương nhiên, việc đổi tiền chỉ do phường quỹ lén lút làm, chứ nghiệp vụ công khai của nó vẫn chỉ là phi tiền, chính là đè thương nhân gửi vào Tụ Hải Hàng ờ Toái Hiệp, để có thể tay không lên đường, sau khi đến Trường An sẽ cầm biên lại được ký của phương quỹ Toái Hiệp và ám hiệu đã hẹn trước đến phường quỹ Tụ Hải Hàng tại Trường An nhân lại tiền. Giao dịch như thế chỉ cần trả một số lượng phí thủ tục rè mạt. Như vậy vừa có thể tránh đi sự thiếu an toàn trên đường đi, và cũng khỏi được cái công vận chuyển khó khăn.
Việc phi tiền này cũng giống như việc chuyển tiền trong hậu thế, nó xuất hiện vào thời trung Đường. Ban đầu nó được tiến hành giữa các phường quỹ trong cùng một thành, sau này dần diễn biến thành giao dịch chuyền tiền giữa các thành với nhau.
Như thế này, tiền mà thương nhân đến Trường An kinh doanh rút ra chính là tiền bạc, hoặc dùng tiền bạc đến đây để tiền đồng. Những Hồ thường này thường dùng tiền nhiều nhất, để họ mang tiền bạc đến khắp nơi Đại Đường, vừa kín đáo lại vừa là lẽ thường tình, dễ dàng như trở bàn tay. Và cũng vì thế mà nó trở thành thủ đoạn rửa tiền tốt nhất bất tri bất giác của Lý Khánh An.
Tụ Hải Hàng tại chợ Đông và Tây đều là ba tầng lầu, chiếm địa đến hai mươi mấy mẫu, và đều có tầng hầm giữ tiền. Bọn chúng vốn là hai phường quỹ khác nhau, vì đông chù chuyển nghề, nên bán đi hai toàn nhà lớn này, và được Hán Đường hội kịp thời mua lại, và cho trùng tu lại.
Trước cửa hai phường quỹ mới chợ Đông và chợ Tây này chen chúc đầy các thương nhân hiếu kỳ. chúng khai trước thế mà trước đó lại không ai nghe ngóng được tin tức gì, cứ thể tự nhiên lặng lẽ xuất hiện. Hàng trăm thương nhân xì xầm trước cửa tiệm. Là những thương nhân thường xuyên phải giao dịch với phường quỹ, điều họ quan tâm nhất chính là kẻ đứng sau hậu thuẫn của phường quỹ. Đây sẽ trực tiếp liên quan đến việc họ có thể tin cậy gửi tiền vào phường quỹ này không.
Như thể phường quỹ Dương Ký vừa khai trương tháng giêng năm nay, nó chỉ các Tụ Hải Hàng không đến năm mươi bước, khí thế hùng vĩ, ai ai cũng biết nó được mở bởi Quắc Quốc phu nhân, thế lực của Dương gia ai không để tâm,nên mọi người đều chịu gửi tiền vào trong phường quỹ Dương Ký.
“Vậy Tụ Hải Hàng này thì có hậu thuẫn thế nào? Tiểu đệ Lý Vân Phong ta chính là trưởng quầy của Tụ Hài Hàng, sau này còn mong mọi người ủng hộ nhiều nhiều!” Đại trưởng quầy Tụ Hải Hàng đi tự giới thiệu trước phường quỹ nhà mình.
Lý Vân Phong là thứ tử của Lý Hồi Xuân, năm nay chừng ba năm ba sáu tuồi. Hắn bản lĩnh tinh anh, biết nói năng, giòi biện luận, lại có kinh nghiệm kinh thương phong phú. Hắn được Lý Khánh An nhậm mệnh làm đại trưởng quầy của hai phường quỹ chợ Đông Tây này, được toàn quyền phụ trách vận hành của chừng.
Tin tức này vừa được truyền ra, lập tức tạo lên một làn sóng kinh thán của hiện trường. Lý Khánh An, Cao Lực Sĩ! Hậu thuẫn của phường quỹ này đúng là mạnh dị thường.
Tụ Hải Hàng khai trương, có người vui vẻ có người căm phẫn. Người căm phẫn đầu tiên phải nói đến là Dương Ba phường quỹ ngay bên cạnh.Hai phường quỹ này chỉ cách nhau có mỗi ba mươi bước, hơn nữa không phải tục ngữ có câu cùng ngành là oan gia, chỉ mỗi quy mô thôi Tụ Hải Hàng đã áp đảo Dương Ký phường quỹ. Tụ Hải Hàng là một nhà lầu cao ba tầng, chiếm địa vài chục mẫu, mà Dương Ký chỉ có hai tầng, chiếm địa hơn mười mẫu. Rất rõ ràng là là Dương Ký phường quỹ bị Tụ Hải Hàng đè đầu cười cồ.
Trưởng quầy của Dương Ký phường quỹ là Dương Ba, là một tộc huynh bà con xa với Dương Hoa Hoa, miễn cưỡng cũng được tính là người nhà họ Dương.Hắn vốn là trưởng quầy của một hiệu gạo tại Thành Đô,được Dương Hoa Hoa mời đến trấn thủ phường quỹ.Sáng sớm hôm nay, hắn bị tiếng trúc nổ làm cho tinh giấc. Khi được biết cạnh bên có một phường quỹ khai trương, hắn lập tức nộ phát xông quan, khí thế hứng hứng chạy ra khỏi cửa lớn.
Dương Ba đã đứng quan sát trong thời gian cả chung trà. Hắn phát hiện phường quỹ này đúng là khác người .Nếu là các phường quỹ khác, khi khai trường nhất thiết phải khách đến đầy nhà, các quan lại quyền quý đều lũ lượt đi đến để chúc mừng.Nhưng phường quỹ này lại không có lấy một vị khách đến mừng nào, xung quanh toàn các thương nhân đang ngóng ngó bên ngoài hóng chuyện. Điều này đứng là khiến người ta hiếu kỳ .Nếu không đưa người hậu thuẫn ra, thì ai còn dám đến đây gửi tiền?
Trừ khi có hai khả năng, một là bọn họ chưa chuẩn bị kỹ càng, gấp rút khai trương; hai là phường quỹ này thật sự chẳng có hậu thuẫn gì. Nhưng một phường quỹ nếu chưa chuẩn bị kỹ thì dám khai trương ư? Hôm nay là một ngày trọng đại đặc biệt thế nào, không lẽ là bọn chừng thật sự không có người hậu thuẫn?
Dương Ba không đứng vào đám đông thương nhân kia, mà chỉ đứng trước cửa tiệm nhà mình.Hắn không nghe được những bàn tán xôn xao của bọn thương nhân, cũng không quen với Lý Vân Phong, liền chủ quan nhận định và hoài nghi Tụ Hải Hàng này không có kè đứng sau hậu thuẫn.
Rất nhanh sau đó, hắn đã phát hiện một điềm kỳ lạ của phường quỹ này, nó không có hộ vệ! Đây là việc tuyệt đối không thể tin được, như phường quỹ Dương Ký của bọn họ thì đã có năm mươi hộ vệ võ nghệ cao cường.
về điểm này thì Dương Ba cũng có thể đoán được, nhất định là hộ vệ của họ vẫn chưa kịp đến nơi. Lúc này, một ý nghĩ ác độc và cả gan liền nảy sinh trong lòng. Thế cớ sao lúc này hắn lại không ra tay đập nát cái biến hiệu này.
Làm ăn thì rất quan trọng việc khai trương đại cát, một khi lúc khai trương gặp phải tai nạn hay không thuận lợi, cũng có nghĩ rằng là sau này làm ăn không thuận lợi. Đây là điều đại kỵ của thương nhân, nhất là những loại thương hiệu có liên quan đến chuyên môn và tiền bạc, một khi bị người khác lừa lộc, thì sau này còn ai dám đến gửi tiền?
Hống hách của Dương gia tại Trường An đã quen, nó cho Dương Ba có gan làm việc xấu, cách suy nghĩ của một gian thương lại cho hắn nghĩ đến thủ đoạn ác độc để đối phó với đối thủ cạnh tranh. Hắn khẽ giọng hô lên: “Đi! Đi dập nát tấm biến hiệu kia cho ta!”
Ngay lập tức, hai mươi mấy tên hộ vệ lực lưỡng, tay cầm gậy cầm đao lập tức đi ra khỏi Dương Lý phường quỹ, khí thế hứng hực đi thẳng về phía Tụ Hải Hàng.
Những thương nhân đứng hóng chuyện xung quanh lập tức phát hiện dị thường. Bọn chúng hoảng hồn lập tức lùi ra sau tránh. Mọi người ít nhất cũng trốn ra xa tận khoảng cách vài mươi bước chân, thom thóp nhìn phường quỹ mới mở này. Không ít người khẽ thờ thầm, sao bọn chúng chúng lại dám cả gan mờ ngay một phường quỹ cạnh tranh bên cạnh Dương gia chứ? Nhưng cũng có rất nhiều người hưng phấn đợi chờ. Tin đồn Lý Khánh A bất hòa với Dương gia, phen này hai phường quỹ này khai chiến, sẽ có cảnh hay để xem đây!
Trưởng quầy Lý Vân Phong cũng phát hiện dị thường, hắn thấy bao nhiêu thương nhân lùi ra sau trốn. Vừa quay đầu,chỉ gặp hai mươi mấy tên đại hán thân hình vạm vỡ, tay chân lực lưỡng cầm gậy gộc đao trường xông đến vây kín bên này. Hắn cũng giật thót cả mình, không khỏi lùi ra sau một bước lớn tiếng hô hào: “Các ngươi đứng có làm bậy, các ngươi biết đây là sản nghiệp của ai không chứ?”
Những tên đại hán đến gây chuyện không ai thèm nghe hắn giải thích, bọn chúng cứ hô to một tiếng rồi cứng xông đến chỗ cửa lớn, giơ cao gậy sắc, đao trường chuẩn bị dập nát tấm biến hiệu tội nghiệp mới toanh kia. Lý Vân Phong ức đỏ cả đôi mắt. Hắn liều mình lên trước can ngăn, nhưng lại bị người ta một chân đá phăng đi. Các tên giúp việc đều hoảng sợ trốn trong tiệm không dám ra mặt. Trong tình thế ngàn cân treo sợ tóc này, một cây tiễn từ đâu vèo vèo bay đến, và đánh trúng ngay vào tay của tên hộ vệ đương cầm gậy sắt đập tiệm. Tiếp theo sau đó, lại một tiễn phóng đến, xuyên qua đùi của một kè khác. Trong đám đông, hai tiêng kêu thảm thiết vang lên. Sức mạnh của tiễn lớn vô cùng, hơn nữa lại là tiễn sắt, nó bắn gẫy cả xương cốt của hai người, hai người ấy đau khổ lăn lộn trên đất.
Mấy tên đại hán bỗng chốc yên tĩnh trở lại. Bọn họ cùng nhìn về phía bên trái, chỉ thấy một đội kỵ binh chạc trăm người đương đứng cách đấy không xa. Bọn họ ai ai đều đã kéo cung, sắt khí đằng đẳng. Vị đại tướng đi đầu tay cầm cung tiễn, mặt đầy giận dữ nhìn theo chừng.
“Là Lý Khánh An!” Có người bỗng dưng nhận ra hắn, lớn tiếng hô lên.
Trong mắt mọi người lộ ra một vẻ kinh hãi, bọn chừng giờ đã phát hoảng cong đuôi bỏ chạy.Chúng thậm chí còn không dám quay lại phường lại, mà bỏ chạy tử tán, tốc độ còn nhanh hơn cả thò. Hai tên hộ vệ bị tiễn bắn trúng kia đang kêu gào dốc sức bò về phía cửa tiệm.
“Đại trưởng quầy, hãy mau cứu cứu bọn ta!” Giọng nói bọn chừng giờ cũng thay đồi vì sợ hãi.
Dương Ba giờ phút này cũng hoảng quá đứng trợn mắt há mồm. Hắn vạn ngàn lần không ngờ phường quỹ này lại là sản nghiệp của Lý Khánh an. Hắn bất giác lùi liền ra sau vài bước, trong lòng phảng phất một chân đã đặt xuống hố sâu vực thẳm. Hắn chưa gặp qua Lý Khánh An, chỉ nghe mọi người trong gia tộc từng nhắc đến. Tên Lý Khánh An này là tử địch của Dương Quốc Trung, và cũng là người khiến Dương gia vô cùng nghị kỵ. Vậy sao giờ mình lại đi nhay vào hắn cơ chứ?
“Làm thế nào bây giờ?” Mặt hắn chỉ một chốc đã trắng bệch,cắt không ra hột máu. Hắn chỉ là một thương nhân nhỏ chưa gặp qua sóng to gió lớn gì. Trước có Dương Hoa Hoa làm hậu thuẫn, khiến bọn quý nhân đạt quan kia phải cung kính nể mặt, mà dương dương đắc ý quên mất thân phận thấp hèn của mình.
Nhưng hôm nay khi hắn lần đầu tiên gặp một nhân vật lọi hại xuất hiện, Dương Ba bèn không biết nên ứng phó ra sau.
Lý Khánh an thúc ngựa từ từ đi qua. Hắn cũng chả ngại ngùng gì tiết lộ quan hệ của mình với Tụ Hải Hàng. Hai phường quỹ này trong tương lai sẽ làm việc đổi tiền bạc, ai cũng sẽ biết là do Lý Khánh An hắn kinh doanh thôi, quan trọng là đứng đế lộ quan hệ với Hán Đường hội.
Tụ Hải Hàng vốn định tháng sau mới hai trương, lúc ấy sẽ có thể chuẩn bị kỹ càng hơn, nhưng dưới yêu cầu của hắn mà đã được khai trương trước. Từ Lạc Dương, một trăm hộ vệ Hán Đường hội cho điều đến vẫn còn trên đường đi, không ngờ giờ đã xảy
ra việc bị người khác muốn đến phá tiệm thế này.
Dương Ba hoảng hốt đi lên cúi mình thi lễ: “Tiểu nhân tham kiến Lý Đại tướng quân!”
“Một thương nhân nhỏ như ngươi mà lại dám đến phá chiêu bài ta ư?” Lý Khánh an cưỡi trên chiến mã cao to lạnh lùng nói.
“Tiểu nhân quả thực không biết đây là tài sản của tướng quân,nếu biết, dù có mượn gan của trời cũng không dám đến đây quấy sự. Cầu xin tướng quân nể tình phu nhân,hãy tha cho tiểu nhân lần này.”
Dương Ba cúi mình liền liền cầu xin.Lúc này, hắn chỉ còn có cách lôi Dương Hoa Hoa ra thôi.
Quả nhiên, Lý Khánh An hoi thừ người hỏi: “Vị phu nhân nào?”
“Chính là Quắc Quốc phu nhân, nghe phu nhân nhà tiểu nhân nói là lão bằng hữu của tướng quân.”
“Là ả?!” Lý Khánh An cười lạnh, Dương Hoa Hoa quả thật là lão “lão bắng hữu” của hắn.
“Không sai! Phu nhân đúng là lão bằng hữu của ta.”
Dương Ba không nghe ra Lý Khánh An đang nói ngược, hắn cứ ngỡ sự tình có chuyển cơ, vội cười hề hà nói: “Đúng rồi! Đều là người nhà cả, phen này đúng là nước lớn làm ngập miếu Long Vương rồi!”
Lúc này, mật Lý Khánh An trầm lại, quay đầu ngựa. Hắn liếc một phát tấm chiêu bài đó, đấy là nét bút của Dương Quốc Trung.
“Hãy dập nát tấm bản hiệu đó cho ta!”
Bọn kỵ binh được lệnh đều lũ lượt thúc ngựa đi lên rút đao chém vào bản hiệu của quỹ phường Dương Ký. Loạn đao cùng xuất, chỉ trong một chốc, tấm bán hiệu đó đã bị chém cho tan nát.
Dương Ba hoảng quá đứng trơ như trời trồng. Một luồng khí lạnh toát lên từ dưới chân khiến toàn thân hắn rung lầy bẩy. Hắn đứng còn không vững, té nhào xuống đất.
Một hồi sau, những người giúp việc trong tiệm chạy ra dìu hắn vào trong phường quỹ xong vội khóa cửa lại, không còn một ai dám đi ra.
Lúc này, Lý Khánh An lại trở lại với bộ mặt tươi cười vui vè, chấp tay cười nói với những tên thương nhân vẫn thừ người xung quanh: “Phường quỹ này là do An Tây quân ta mở, đế tiện cho Hồ thương có thể gửi và rút tiền tại xứ người, đảm bảo an toàn khi đi đường. Nếu các vị đồng ý, cũng hoan nghênh đến chỗ ta gửi tiền. Ta không những không thu phí thù tục của các ngươi, mà còn trả lại lãi suất nhất đinh cho tiền gửi.”
Câu nói sau cùng của Lý Khánh an khiến những người thương nhân xung quanh bỗng chốc xôn xao hẳn lên. Phương quỹ vốn chủ yếu là cho bọn nông dân và thương nhân đế vay nặng lãi. Nếu muốn gửi tiền còn phải đóng phí quản lý nhất định. Thường chỉ có thường nhân vì muốn được an toàn muốn đến gửi tiền vào kho của phường quỹ, nếu không thì thà giữ tiền trong nhà mình còn hơn.
Bây giờ Lý Khánh An cố nhiên lại nói phường quỹ sẽ cho tiền lãi suất, khiến bọn thương nhân thật khó tin, tứ phía bắt đầu xôn xao bàn tán. Mọi người đều bán tín bán nghi. Lý Khánh An thấy thế cười cười, việc như thế này cũng không cần thiết phải giải thích. Thời gian lâu dần, bọn thương nhân cũng sẽ tự thấy lời mà mò đến thôi.
Lúc này, từ xa xa xuất hiện một đoàn Hồ thương đương kéo lạc đã đi đến. Bọn họ đã được tin, bèn đến đồi tiền bạc trong tay. Trưởng quầy Lý Vân Phong lớn tiếng hô hào. Vì sự có mặt của đoàn Hồ thương, mà bọn giúp việc bắt đầu bận rộn hẳn lên.
Ngay lúc bọn Hồ thương ồ ạt đi vào, từ xa có vài quan viện Thị sờ chạy đến, họ nhìn Lý Khánh An chấp tay thi lễ: “Tham kiến Đại tướng quân!”
Lý Khánh An thấy một trong số họ tay cầm giấy vàng thông cáo không khỏi cười nói: “Có phải là thông cáo về việc tiền vàng bạc chính thức được lưu thông không?”
Quan viên Thị sở ngạc nhiên nói: “Đại tướng quân sao biết việc này?”
“Hôm qua Thánh thượng có nói qua việc này với ta, các ngươi nhanh công bố đi!”
Mấy tên quan viên lập tức chạy vội đến phía cửa lớn, bắt đầu quét hồ lên tường dán công bố. Những thương nhân trong chợ dần dần kéo đến xem. Chỉ trong một chốc xung quanh bảng công bố đã vây kín người.
Có người lớn tiếng đọc: “Vì tiền vàng bạc Đại Đường ta đúc đã được đâu, nhưng do số lượng có hạn, đến nay vẫn chỉ có giá trị tàng trữ là chính, ít được sử dụng. Nhưng tiền bạc Tây Hồ lũ lượt du nhập, tràn ngập ngõ phường, thị dân tự ý trao đổi, phá vỡ cơ chế tiền tệ. Nếu cấm mà để có sở hở, chỉ bằng thả lỏng để sinh lợi. Nay đặc ban du chỉ, thông cáo toàn quốc, chuyển tiền vàng bạc Thiên Bảo được lưu thông trong cảnh nội Đại Đường. Ngoại hình tiền tiền kích thước lớn nhò như tiền đồng, một văn tiền bạc có thể đồi trăm văn tiền đồng, một văn tiền vàng đồi ngàn văn tiền đồng.Dưới đây là hình dạng đồng tiền. Nay thông cáo toàn quốc không được từ chối nhận tiền vàng bạc. Tiền vàng bạc thiên hạ đều do quân lô và ba Tiết độ phủ Phạm Dương, An Tây, Lũng Hữu được phép trù đúc, dân gian không được tự ý đúc tiền. Ai làm trái lệnh sẽ bị nghiêm trị. Khâm tử! Mồng bảy tháng giêng năm Thiên Bào thứ mười một.”
Phía dưới công cáo có in hình dạng của tiền vàng, bạc, đồng Thiên Bảo .Không chỉ tại chợ Đông, Tây, mà khắp nơi Trường An đều có cáo thị. Cáo thị này còn được thông cáo đến toàn quốc, một cuộc cách mạng tiền tệ đã bắt đầu được trải rộng trên toàn quốc Đại Đường.