Thiên Hạ 2

Chương 310: Q.10 - Chương 310: Phu nhân ngoại giao






Trong tám điểm định cư. Lý Khánh An cuối cùng chỉ chọn Hạ Liệp thành và Khánh An trấn tiến hành thị sát thăm hỏi, việc thị sát tại Khánh An trấn chỉ tiến hành trong một ngày, điều này thật không phải Lý Khánh An cố ý chạy theo hình thức, mà là có quá nhiều sự việc cần hắn xử lý, thiết lập các loại chế độ quy tắc, lương thực trao đổi tù binh, việc chuẩn bị cho trận chiến Thổ Phồn sắp đến, việc tiến triển của cuộc bắc chinh Hồi Hột. di dân an trí. quan lý khu vực Hà Trung, trấn an Thạch quốc và Ninh Viễn quốc, vân vân, mỗi một việc đều phải do hắn đích thân mà làm. cho dù không phải do chính hắn cụ thể xử lý, thì cũng cần phải hỏi qua hắn cho rõ.

Cho nên có một số trường hợp như việc ra mặt thăm hỏi này thì chỉ cần làm ra vẻ là được, giống như việc tới Khánh An trấn thị sát, thăm hỏi quan viên, trấn an dân di cư đến. việc cảm kích qua lại, những việc này đều không thể đi quá xa, một ngày như vậy cũng đủ rồi. nhưng việc tới Khánh An trấn thăm hỏi thì có một việc đáng nhắc tới, đó chính là thê tử Độc Cô Minh Nguyệt của Lý Khánh An lần đầu công khai xuất hiện trước thiên hạ. an ủi một số phụ nữ goá bụa cô đơn, chuyện này đã nhanh chóng truyền khắp An Tây, rất nhiều người đều biết thê tử của Lý Khánh An xinh đẹp tuyệt luân, ở Trường An đã không thua gì quý phi, đều khát vọng có thể gặp mặt nàng một lần. đại đa số người chỉ là muốn được nhìn thấy vẻ đẹp mà mọi người ca ngợi, nhưng cũng có người sinh ra một ý nghĩ khác.

Sau khi từ Khánh An trấn trở về, ngày hôm sau. trên phủ của Lý Khánh An liền có một nữ khách đến viếng, đặc biệt đến thăm Tiết độ sứ phu nhân.

phủ của Lý Khánh An ở Toái Hiệp nằm chính giữa của khu thành trì. trong một quần thể kiến trúc mới, nơi này là phủ nha môn đích thực của An Tây tiết độ, phủ An Tây Tiết độ sứ trên danh nghĩa vẫn ở Quy Tư. nhưng cơ cấu quyền lực thực tế đều đã dời sang Toái Hiệp, phần lớn quan viên cũng đã đến Toái Hiệp, tòa nhà mới của Lý Khánh An bèn nằm phía sau mảng kiến trúc này, thật trùng hợp là. cách đó không xa bèn là tông bộ của Ân Long hội. cách xa nhau chưa đầy trăm bước.

Tòa nhà chiếm diện tích hai mươi mẫu. có khoảng hơn trăm gian nhà. tòa nhà có đến gần một nửa đều là hoa viên, cây cối rậm rạp, khắp nơi đều có thể bắt gặp đình đài lầu các thật tinh xảo, giờ khắc này, trong phòng dành cho khách quý của tòa nhà. Độc Cô Minh Nguyệt đang tiếp đãi vị khách đến viếng đầu tiên của nàng, thê tử của Hàn Hải quân binh mã phó sử Phó Cố Hoài Ân.

thê tử của Phó cố Hoài Ân khoảng chừng hơn ba mươi tuổi, cũng giống trượng phu, bà cũng là người thuộc bộ tộc Phó cố của Hồi Hột. xuất thân từ thảo nguyên khiến tính cách của bà hướng ngoại và nhiệt tình, bà là đứa con gái xếp thứ ba trong nhà. nên rất nhiều người bèn xưng bà là Phó cố tam nương.

“Hôm nay mạo muội đến quấy rầy phu nhân, kỳ thật cũng không có việc lớn lao gì. chỉ là muốn cùng phu nhân chuyện trò vài câu về việc nhà việc cửa mà thôi.”

Phó Cố tam nương có dáng dấp khá xinh đẹp, lúc trẻ từng được phong là đệ nhất mỹ nhân của bộ lạc Phó cố. Con gái của bà thì càng thêm xinh đẹp diễm lệ, dáng người cao ráo, khoảng chừng mười lăm. sáu tuổi, nàng ta lúc này đang ngồi bên cạnh mẫu thân, rất ngoan hiền đáng yêu.

Minh Nguyệt thật tình rất thích con gái của Phó cố Hoài Ân. kéo nàng gần bên mình, ôm lấy nàng cười nói với Phó cố tam nương: “Tam nương đừng nói những câu quá khách khí nữa. có rảnh thì sang nhà mà ngồi chơi, mọi người cùng tâm sự việc nhà.

có khó khăn gì cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau, hơn nữa. ta đến An Tây không lâu. đối với tình hình nơi này cũng không rõ lắm. rất nhiều chuyện còn cần các người đến nói cho ta biết mà.”

Nói đến này, nàng vừa cười vừa hỏi con gái của Phó cố Hoài Ân: “Nàng tên là gì. bao nhiêu tuổi rồi?”

Con gái của Phó Cố Hoài Ân dịu dàng đáp: “Muội tên là Phó Cố ngọc, mười sáu tuổi.”

Mau thân của nàng đứng bên cạnh cười nói: “Nói chính xác. thì ngọc nương nhà ta bước sang ngày mai thì đúng mười sáu tuổi, ngày thường rất thích đàn tỳ bà. đáng tiếc là ở Toái Hiệp này không có danh sư.”

Minh Nguyệt suy nghĩ một lúc liền cười nói: “Bằng không ta đi nói với Vũ Y xem. coi nàng ấy có muốn nhận Ngọc nương làm đồ đệ hay không. Thực sự thì ta cũng không dám khẳng định, chỉ có thể thử xem sao.”

Phó Cố tam nương mừng rỡ, nói: “Lâu nay nghe tiếng Vũ Y cô nương cầm nghệ vô song. Ngọc nương nếu có thể nhận nàng làm sư phụ. thì thật sự là phúc khí ba đời mới có được như thế, chuyện này mong rằng phu nhân chu toàn cho con nó.”

Thấy Phó Cố tam nương lập tức thừa cơ mà leo lên. trong lòng Minh Nguyệt bắt đầu có chút hối hận. cũng không phải bởi vì khó mở miệng với Vũ Y, bởi Vũ Y nhất định sẽ nể mặt nàng, mà là nàng cảm thấy Phó Cố tam nương tựa hồ vì chuyện này mà đến. làm cho nàng có cảm giác mình bị mắc bẫy của người ta.

Minh Nguyệt vừa cười vừa nói: “Ta sẽ đi nói với nàng một câu. chỉ là dạo này sức khỏe nàng không được tốt lắm. sau khi đến Toái Hiệp cũng không có thu đồ đệ, nhưng ta sẽ nhanh chóng mời minh sự dạy đàn từ Trường An đến Toái Hiệp này, cho dù Vũ Y không thể dạy được, thì Ngọc nương cũng sẽ có chỗ mà học đàn.”

Phó Cố tam nương thấy Minh Nguyệt nói sang một lối khác, vẻ mặt bắt đầu có chút không được tự nhiên, bèn gượng cười một tiếng nói: “Ta biết mình đã hy vọng cao xa. thân phận của Vũ Y cô nương vô cùng tôn quý như vậy, chuyện này có được hay không cũng không sao, nhưng chúng tôi vẫn muốn cảm tạ ý tốt của phu nhân.”

Nói xong, bà lấy ra một đôi kỳ lân mã não, đặt lên bàn cười nói: “Đây là một đôi ngọc kỳ lân mà tổ tiên ta để lại. phu nhân xuất thân danh môn thế gia. tức nhiên là xem thường nó rồi. nhưng đây là lần đầu tiên đến viếng thăm, đó chỉ là một chút tâm ý của ta.”

Minh Nguyệt làm sao mà lại nhận đồ của bà ta. nàng đem ngọc kỳ lân đẩy trở về, cười nói: “Tam nương có thể còn chưa biết quy củ của nhà chúng tôi. Bằng hữu khách nhân đến viếng thăm, phải nhiệt tình chiêu đãi. nhưng bất cứ lễ vật gì cũng không thể nhận, đó là quy cù mà Đại tướng quân định ra. ta là thê tử của tướng quân, đương nhiên không thể làm trái, tâm ý Tam nương ta tâm lĩnh rồi. nhưng ngọc kỳ lân này ta quả thật không thể nhận, hy vọng tam nương lượng thứ.”

Phó Cố tam nương lại đẩy trở lại, cười nói: “Đây không phải là lễ vật gì. cũng không phải là thứ gì đáng giá. đây là lễ tiết, nào có thể tay không mà đến viếng thăm nhà người ta được, phu nhân hãy nhận nó để làm vật trang trí vậy!”

Minh Nguyệt không đẩy trở về nữa. nhẹ nhàng nói: “Ta nói rồi, tâm ý của Tam nương thì ta nhận rồi. nhưng đồ vật này không thể nhận được, đây là gia quy của nhà chúng tôi. nếu Tam nương không mang về, ta sẽ giao nó cho Đại tướng quân, để Đại tướng quân trả lại cho Phó Cố tướng quân.”

Phó Cố tam nương thấy Độc Cô Minh Nguyệt không chịu nhận lễ vật. đành phải ngượng ngùng thu hồi, lại chuyện trò được vài câu. bèn đứng dậy cáo từ. Minh Nguyệt đưa bọn họ ra tận cửa lớn. nàng cười nói với Phó Cố Ngọc: “Ngọc nương có rảnh hãy thường xuyên mà qua đây chơi.”

Phó Cố tam nương lập tức lại bắt lấy cơ hội. không đợi con gái mở miệng, bà liền nhanh nhẩu nói: “Nhất định đến! Nhất định đến!”

Bà lại đẩy con gái một cái: “Con còn không mau nhận lời đi!”

Phó Cố Ngọc thi lễ. ngoan ngoãn đáp: “Muội nhất định sẽ thường xuyên đến trò chuyện cùng phu nhân.”

Hai người cáo từ đi về, Minh Nguyệt nhìn bọn họ lên xe ngựa, cho đến khi họ đã đi xa. nàng mới khẽ lắc đầu. dựa vào trực giác của phụ nữ. nàng cảm thấy được Phó Cố tam nương nhất định là có chuyện gì đó, nhưng bọn họ không có nói rõ ra. thì mình cũng không tiện hỏi nhiều, những việc thế này thông thường đều do vấn đề của đàn ông mà ra cả. đêm nay nàng nhất định phải nói với trượng phu một tiếng mới được. Còn về phần Phó Cố ngọc muốn tìm Vũ Y học đàn. nàng bèn có thể làm chủ. chuyện này cho dù Vũ Y đồng ý, nàng cũng phải thận trọng mà làm. không thể nóng lòng đáp ứng. nghĩ vậy, Minh Nguyệt xoay người quay trở vào phủ.

Bắt đầu từ lúc sáng sớm. Lý Khánh An đã không thể rảnh rỗi được, thợ đúc tiền tại Toái Hiệp đã đúc ra đồng bạc mẫu, việc này có thể nói là một việc lớn đối với Lý Khánh An. việc này quan hệ đến hắn có thể khống chế sự lưu thông tiền tệ của Đại Đường. từ đó tiến tới khống chế nền kinh tế của Đại Đường. Hiện tại An Tây đã có tồn trữ một trăm vạn cân bạc, dựa theo cách tính một cân là mười sáu lượng mà tính toán, thì đó chính là một ngàn sáu trăm vạn lượng, trị giá một ngàn sáu trăm vạn quan, vừa đúng bằng mức thu nhập tài chính trong một năm của Đại Đường, nhưng thế này vẫn còn chưa đủ. hắn ít nhất cần có mức thu nhập tài chính ba năm của Đại Đường thì mới có thể khống chế được triều đình.

“Mời Đại tướng quân hãy xem. đây chính là mẫu bạc cắc do thợ của An Tây đúc ra.”

Vương Xương Linh đem một đồng bạc mẫu và một đồng bạc thực cẩn thận đặt ở trước mặt Lý Khánh An.

Hiện tại Vương Xương Linh là An Tây độ chi sứ(chức quan trông coi phụ trách sự thống kê và điều chi tài sản), phụ trách toàn bộ tài chính An Tây, việc đúc tiền nằm trong phạm vị quản hạt của hắn. đồng bạc này vừa mới được bọn hắn đúc thành vào mười ngày trước đó, hiện tại sẽ chờ Lý Khánh An thẩm tra xét duyệt, ở phía sau Vương Xương Linh, tổng quản thợ đúc tiền Diêu Chí của Toái Hiệp có chút thấp thõm không yên mà nhìn về phía Lý Khánh An.

Lý Khánh An nhặt đồng bạc ở trước mắt lên. lập tức liền khen ngợi mà gật gật đầu. hắn ở Trường An chỉ viết một phong thư đơn giản mà chuyên nhanh đi, các thợ đúc đã hiểu được đầy đủ và quán triệt thực hiện ý đồ của hắn. mẫu khuôn nặng khoảng hơn một lượng, bình thường khuôn mẫu thường nặng hơn so với tiền thực một chút. Nói như vậy có nghĩa là, tiêu chuẩn đồng bạc chính là một lượng, hắn lại cầm lấy đồng bạc thực mà đoán cân. quả thật là một lượng.

Chính giữa đồng bạc không có lỗ, ngay mặt chính là tường thành Ngọc Môn Quan, mặt trái còn lại là dãy núi Côn Lôn*, ở dưới dãy núi là bốn chữ triện được viết với nét chữ cứng cáp, mạnh mẽ: ‘An Tây giám chú’*, được đúc rất khéo léo và tinh xảo, dù rằng không thể hoàn toàn sánh được với đồng bạc của ngày nay, nhưng cũng đã không kém là bao nhiêu, làm cho hắn không thể không cảm khái trước trình độ tay nghệ đúc tiền cao đến thế của triều Đường.

*dãy núi Côn Lôn: Dãy núi Côn Lôn hay Côn Lôn là một trong những dãy núi dài nhất tại châu Á. nó trải dài trên 3.000 km với chiều rộng khoảng 130-200 km. Độ cao bình quân 5.500-6.000 m với phía tây chật hẹp và cao còn phía đông rộng rãi và thấp hơn. Dãy núi Côn Lôn nổi tiếng trong thần thoại Trung Quốc và người ta tin rằng nó là thiên đường của những người theo Đạo giáo.

*An Tây giám chú: được đúc tại An Tây

Lý Khánh An quan sát tỉ mỉ một lúc lâu. hắn dùng ngón tay kẹp đồng bạc, nhắm ngay cạnh của nó mà thổi mạnh một cái. lập tức đặt ở bên tai, có một tiếng vang nhẹ. nhưng rất khẽ, đó không phải là hiệu quả hắn muốn, hiệu quả hắn muốn phải phát ra tiếng ‘tính tang’.

Thợ đúc Diêu Chí đứng bên cạnh lập tức giật mình thót tim. hắn nhìn thấy đôi mày của Lý Khánh An nhíu lại rồi, thế có nghĩa là không hài lòng, hắn không khỏi nhìn sang phía Vương Xương Linh mà cầu cứu. Vương Xương Linh vội vàng vừa cười vừa giải thích nói: “Đại tướng quân, đồng bạc cắt này của chúng ta có hàm lượng bạc đến mười phần, không có xen vào một chút tạp chất nào cả.”

Lý Khánh An lại lắc đầu cười nói: “Thuần bạc thì không tồi, nhưng nếu muốn thổi mà có tiếng vang, thì xem chừng cũng phải thêm một chút đồng vào, thông thường phương án thuần bạc không phải là phương án tốt nhất.”

Hắn lại nói với tổng quản thợ đúc Diêu Chí: “Phải vất vả các ngươi thí nghiệm thêm vài lần nữa. thêm một chút đồng vào. phải cam đoan lúc hàm lượng bạc cao nhất mà có thể thổi ra tiếng được, mà phải phát ra tiếng tính tang, đó chính là hiệu quả mà ta muốn, còn về phần khuôn mẫu thì không phải sửa đổi nữa. ta rất hài lòng.”

“Vâng ạ! Ty chức sẽ thí nghiệm ngay, tranh thủ trong vòng 3 ngày sẽ có kết quả.”

“Thời gian thì không cần phải gấp gáp, từ từ mà làm. làm cho tinh xảo một chút, ngoài ra ta muốn dặn dò ngươi một câu. công thức và công nghệ là điều cơ mặt tối cao, chỉ có thể để ba chúng ta biết mà thôi, tuyệt đối không thể để lộ bí mật ra ngoài.”

“Ty chức hiểu được, xin Đại tướng quân yên tâm!”

Nói xong. Lý Khánh An nâng chung trà lên chậm rãi uống trà. uống xong mấy ngụm trà. đợi Diêu Chí lui xuống, lúc này Lý Khánh An mới buông chén trà xuống, nói với Vương Xương Linh: “Tù binh ta đã thả ra rồi. nhưng quặng bạc vẫn phải tiếp tục mà đào, tiên sinh hãy giúp ta nghĩ cách chiêu mộ một đám thợ mỏ.”

Vương Xương Linh suy nghĩ một hồi nói: “Bằng không chúng ta chiêu mộ thợ mỏ từ nhóm dân vừa di cư sang vậy, trả thù lao cao một chút, hẳn là có người chịu đi làm.”

“Thôi được! Chuyện này sẽ do tiên sinh đến phụ trách, bao gồm cả việc đúc đồng bạc. đó là những việc vô cùng quan trọng, một khi thí nghiệm thành công, sẽ thực hiện đúc với số lượng lớn. ngoài ra còn có một việc.”

“Đại tướng quân xin cứ nói!”

Lý Khánh An trầm ngâm một lúc, rồi nói: “Khánh An trấn an trí sứ Hàn Duyệt là người quen của ta lúc ta làm Hà Nam đạo quan sát sứ. lúc ấy cảm thấy người này nhân phẩm và năng lực cũng không tồi, tiên sinh hãy thay ta quan sát một chút, nếu người này thật sự không tồi, ta định trọng dụng hắn.”

Vương Xương Linh là người thật thà. không phải là người có tâm cơ, lập tức vui vẻ cười nói: “Con người Hàn Duyệt quả thật không tồi, kiên định chịu làm. danh dự khá tốt. là một viên quan tốt. ta nhất định sẽ chú ý quan sát hắn.”

“ừm! Chuyện này làm phiền tiên sinh vậy.”

Hai người lại chuyện trò vài câu. Lý Khánh An thấy Vương Xương Linh tựa hồ có tâm sự riêng, nửa muốn nói nửa lại thôi, bèn cười nói: “Tiên sinh còn có chuyện gì không tiện mở miệng sao?”

Vương Xương Linh thở dài nói: “Đại tướng quân, ty chức muốn nói về lệnh phế nô, ty chức cảm thấy không được...”

Hắn có chút khó nói, Lý Khánh An nhìn hắn một cái. khẽ cười nói: “Tiên sinh phản đối lệnh phế nô sao?”

“Không! Không! Không!”

Vương Xương Linh vội vàng xua tay nói: “Bản ý của ty chức thì ủng hộ lệnh phế nô, như vậy có thể gia tăng số hộ ở An Tây, gia tăng thuế phú. cũng có thể hóa giải phần nào việc chiếm đất. nhưng Đại tướng quân có nghĩ tới không, triều đình sẽ nghĩ sao về chuyện này? Thái độ của Thánh Thượng sẽ thế nào? những tôn thất quyền quý có nhiều nô lệ sẽ phản cảm với Đại tướng quân ra sao, điều này sẽ rất bất lợi với Đại tướng quân đấy!”

Lý Khánh An yên lặng gật gật đầu. hắn làm sao không biết chứ? Mãi cho đến một ngàn ba trăm năm sau còn có chế độ công nhân nô lệ. hắn ở Đại Đường phế nô, sẽ có bao nhiêu phần tính khả thi? Nhưng có một số việc hắn bắt buộc phải làm. không nhất định phải hoàn toàn hủy bỏ nô lệ, nhưng ít ra cũng để cho phần lớn mọi người có thể đạt được tự do, hắn muốn tạo cho mọi người về quan niệm bình đẳng, tự do, thì nhất định phải làm những việc thiết thực để chửng mình, lệnh phế nô chính là việc thiết thực như vậy, đương nhiên, hắn cũng không phải muốn ở Đại Đường thi hành chế độ tư bản chủ nghĩa gì đó, hắn chỉ muốn cho tư tưởng bình dân và giai cấp thị dân sớm xuất hiện trước hai trăm năm. để cho sự phồn thịnh của Đại Tống sớm đến trước một bước, để cho Đại Đường khỏi phải đi thêm hai trăm năm đường vòng nữa.

nhưng những việc này hắn không thể nói với Vương Xương Linh được, nói ra hắn cũng khó mà lý giải được, Lý Khánh An vừa cười vừa nói: “Sự lo lắng của tiên sinh ta có thể lý giải được, lệnh phế nô không phải là ý nghĩ nhất thời của ta. ta đã suy đi nghĩ lại việc lợi và hại của nó rất kỹ rồi, cái hại đương nhiên rất rõ ràng, sẽ gặp phải sự phản đối của giới quyền quý, sẽ tổn hại đến ích lợi của bọn họ, nhưng ngược lại, ở An Tây thi hành lệnh phế nô sẽ làm cho rất nhiều nô lệ từ Trung Nguyên trốn chạy đến đây, sẽ giúp chúng ta mang đến lượng người mà An Tây rất cần vào lúc này, ta sẽ được dân chúng và quân đội An Tây chân thành ủng hộ, như vậy cho dù Thánh Thượng muốn bãi miễn ta. cũng không phải là việc dễ dàng nữa, việc lợi và hại một khi so sánh với nhau, bên nào quan trọng hơn sẽ rõ ràng nhìn ra ngay, xin tiên sinh yên tâm!”

Vương Xương Linh luôn nghĩ đến việc Lý Khánh An sẽ đắc tội với người, nhưng lại không nghĩ sâu xa như Lý Khánh An vậy, hắn cũng hiểu rất rõ, sau khi lệnh phế nô được ban ra, tiếng tăm của Lý Khánh An sẽ đạt tới độ cao mà trước nay chưa từng có, bất luận dân chúng thường, hay là bên dưới quân đội, đều ủng hộ hắn hết mình, hoặc là chỉnh như Lý Khánh An đã nói. được dân chúng thuộc giai cấp dưới ủng hộ, Thánh Thượng quả thật khó có thể bãi miễn hắn. lợi lớn hơn hại, nghĩ thông suốt điểm này, Vương Xương Linh liền không phản đối nữa.

Lý Khánh An thấy sắc trời đã tối, liền đứng dậy chuẩn bị về nhà, không ngờ hắn mới vừa đi ra khỏi cửa. đã nghe thấy một loạt tiếng la hét ầm ĩ truyền đến. còn thấp thoáng lẫn lộn tiếng khóc, hình như ở phía trước cửa lớn đã xảy ra chuyện gì rồi.

Lý Khánh An đi đến bên ngoài cửa lớn, chỉ thấy trước cửa lớn đặt một cỗ quan tài, mười mấy nam nữ mặc áo tang ma khóc lóc bi thương, mấy người đàn ông đang tranh cãi với thân vệ gác cửa về vấn đề gì đó.

Lý Khánh An không khỏi ngẩn cả người, đã xảy ra chuyện gì thế này?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.