Thiên Hạ 2

Chương 249: Q.8 - Chương 249: Quyết chiến Đát Thành (Hạ)






Nhưng quân Đại Thực trước giờ chưa từng nghĩa sẽ phải đối diện với ác ma như thế này, Con ác mà này vẫn được khóa trong phòng luyện đơn, mãi đến khi Lý Khánh An vượt không gian đến đây, mở phóng thích nó ra ngoài.

Vài trăm bọc bốc khói được lũ lượt phóng vào đội kỵ binh, Chỉ trong một chốc, trong đội kỵ binh từng đám lửa sáng cháy bừng, từng tràn tiếng nô động trời nối liền nhau, Từng đám kỵ binh bị nổ bay đi, tan xương nát thịt, máu thịt và tàn chi bay tử tán.

Từng làn khói đen bốc lên trời, Đội kỵ binh đông đảo kia bỗng chốc như bốc hơi, xung quanh chỉ còn la liệt xác chết, nơi đội bộ binh đã đứng kia bị nồ một lỗ to, thương vong vài trăm người, Cả chiến trường bỗng chốc trơ người bàng hoàng.

chỉ có chiến mã là kinh hoàng gầm rít lên, lôi theo xác chết của kỵ binh trận vong phóng đi, Chiếc đuôi ngựa dài mặc sức phóng đi trong khói thuốc trông tựa chiến mã đến từ địa ngục tối tăm.

A Bố Mộc Tư Lâm trợn tròn mắt, hắn không khỏi dùng tay ôm chặt đầu thốt lên: “Ôi. chân chủ!”

Hàng trăm bọc hỏa dược đã làm chết chín trăm mấy kỵ binh, số người bị thương không đếm xuể, đang nằm rên rỉ trên sàn, Còn lại ba trăm mấy kỵ binh còn nguyên vẹn, nhưng cũng đã hồn bay phách lạc, Chúng không nghĩ đến bảo vệ cánh bên của bộ binh, thúc chiến mã phóng bạt mạng về phía trận địa.

Lúc này, hai bên phương trận Macedonia đã lộ rõ nhược điểm, Lôi Vạn Xuân phụ trách tấn công hai bên cánh gầm lên một tiếng giận dừử: “Đi theo ta. xông lên!”

Hắn huơ chiếc đại chùy của mình phóng về hai bên cánh bộ binh Đại Thực, “Giết!” Ba ngàn quân Đường sau lưng hắn cũng phát ra tiếng gầm như lôi đình cùng lũ lượt kéo đến hai bên cánh yếu nhất của bộ binh.

Lúc này, năm trăm chiến xa đã lẳng lặng biến mất, Sau khi đưa người Đại Thực vào một cơn ác mộng kinh hoàng, chúng đã lặng lẽ rút lui, phảng phất như chưa từng có gì xảy ra.

Ánh mắt của A Bố Mộc Tư Lâm vẫn nhìn chằm chằm vào đội xe thần bí này, Sức sát thương không lồ của chúng khiến hắn bàng hoàng, Rốt cuộc đó là gì? So với nó, hỏa cầu khổng lồ của hắn thật đúng là nhỏ bé đáng thương.

“Mộc Tư Lâm tướng quân, bộ binh phương trận đã bị tan rã!” Có người lớn tiếng hô.

“Cái gì?”

Mộc Tư Lâm quay đầu nhìn về phía bộ binh, chỉ thấy phương trận bộ binh vốn chặt chẽ giờ như một nắm cát rã, Kỵ binh quân Đường đương từ cánh bên xông vào phương trận, Đấy là điểm yếu chết người của bộ binh phương trận, Đội quân vốn dũng mãnh giờ trở thành con cừu non chờ chết, Dưới sự phán công ác liệt của quân Đường, từng người một thảm thiết bỏ mình.

Lôi Vạn Xuân sức thần bỗng nhiên bộc phát, hắn huơ chiếc đại chùy của mình xông pha trong trận bộ binh, Dưới đại chùy của hắn, không biết bao nhiêu binh sĩ Đại Thực đầu rơi máu đô, xương gãy thịt nát.

Ba ngàn quân Đường sau lưng hắn thì chia làm từng một trăm người làm một nhóm, kẻ dọc người ngang, đao chém tiền phóng chia rẽ trọng bộ binh kia, vô tình giết chết kẻ địch đã hỗn loạn, đao hoành máu tươm, Dưới sự xung kích của kỵ binh Đường tại phía cánh, phương trận tổ chức nghiêm ngặt của quân Macedonia đã tan rã, Bọn họ bỏ chạy tứ tán, quân tâm hoàn toàn biến mất.

Mộc Tự Lâm đau khổ nhắm tịt mắt lại, Hắn bỗng dưng nghĩ ra điều gì, lại nhìn về phía kỵ binh Túc Đặc, Bên đó cũng đang chiến đấu quyết liệt, bốn vạn kỵ binh Túc Đặc cùng một vạn tám ngàn tên kỵ binh quân Đường đang hỗn chiến, dù cho kỵ binh Túc Đặc số lượng nhiều hơn đối phương gấp bội, nhưng bọn họ vẫn bị không ngừng lấn áp, không phải do vấn đề trang bị không bằng, mà là sĩ khí kỵ binh Túc Đặc quá thấp, căn bản không có tâm chiến đấu.

“Dùng máy ném đá đánh trung phong đối phương!”

Mộc Tư Lâm lớn tiếng thét lên, Sau khi vũ khí bí mật kia của quân Đường xuất hiện đã giáng đòn đả kích mạnh vào sĩ khí quân Đại Thực, Bây giờ hắn nhắt thiết phải đoạt lại chiến cơ. May ra lửa Hi Lạp của hắn có thể mang lại chuyển biến cho hắn.

Hàng trăm cỗ máy ném đá to lớn được lốc cốc đẩy lên trên, Quân Đại Thực toàn trận tuyến cùng hợp sức đẩy cho chúng tiến thẳng, Tám trăm bước, đi vào phạm vi bắn của xe nỏ.

Quân Đường đã chuẩn bị xong bốn trăm chiếc xe nỏ, cung huyền được kéo, đại tiễn vào rãnh, “Phóng!” Lệnh vừa hạ, bốn trắm xe nỏ đồng thời phát tiễn, nhưng chiếc tiễn lớn màu đen phóng đến máy ném đá cao to.

“Đùng!” Một tiếng nổ vang, một máy ném đá bị tiền lớn đánh trúng, tay đẩy bị gãy.

“Đùng!” Lại một tiếng nổ khổng lồ, giá gỗ lớn rơi xuống, binh sĩ phía dưới hét toáng lên. chạy tứ tán.

Sau một làn nò phát đòn, hai mươi mấy máy ném đá mất đi sức chiến đấu. nhưng máy ném đá của người Đại Thực quá nhiều, lại phân bố khá xa. khó mà có thể tiêu hủy trong một lúc, Ngay lúc này, máy ném đá của quân Đại Thực lại bắt đầu phát tác.

Vài chục quả cầu lửa lớn lại vạch qua bầu trời vừa hửng sáng phóng thẳng đến hướng quân Đường, Vài trăm quân Đao thuẫn của Đại Đường đã bị trúng hỏa cầu, thương vong thảm trọng, vô số người toàn thân bốc cháy, thảm thiết kêu thét phóng đi, chẳng bao lâu sau đã gã gục, Hàng trăm lá cờ lớn bị thiêu rụi chi trong chớp mắt.

Lý Khánh An nổi giận đùng đùng chiến đao chỉ thẳng, thét lên: “Toàn quân thẳng tiến!”

Quân Đường toàn diện xuất kích hiên ngang phóng về phía quân Đại Thực, Trong lúc phóng quân Đường tiền phát như mưa rơi, phủ đầu ập đến, Bầu trời vừa hừng sáng đã bị phù đầy màu đen, Do cự ly quá gần, máy ném đá của quân Đại Thực đã mất đi tác dụng, Quân Khurasan, Syria hô to xông vào mưa tiễn của quân Đường.

Hai bên đụng độ bắt đầu chém giết, chiến tranh đã đến hồi sôi sục, Lúc này, Mộc Tư Lâm lại thấy chi đội chiến xa thần bí kia, Chúng ở phía cánh phải quân Đường, xung quanh nó là năm ngàn kỵ binh Các La Lộc.

Thấy thế trong lòng hắn không khỏi đứng tim, Hắn vui mừng thầm nghĩ: “Người Các La Lộc, huynh đệ Các La Lộc, hãy bắt cóc đội xe đó qua đây, ta sẽ cho các ngươi mọi thử, các ngươi muốn gì cũng được!”

Hắn đã được tin mật của thám từ Đột Quyết, người Các La Lộc nguyện ý phối hợp với quân Đại Thực trên chiến trường.

Mưu Thích Tư Hàn đang nhìn về hướng này từ xa xa, hắn hình như hiểu được tâm ý của Mộc Tư Lâm, Hắn hét to một tiếng, một ngàn tên kỵ binh Các La Lộc bảo vệ năm mươi chiến xa đi đi về phía cánh trái quân Đại Thực, nơi sờ tại của quân Syria.

Mộc Tư Lâm vui mừng khôn xiết, chiến xa đã thoát ly khỏi đại đội quân Đường, Nói rõ người Các La Lộc đã bắt cóc được chúng, hắn lớn tiếng hô hào: “Mau đến ứng tiếp, chiếm lấy chiến xa!”

Lúc này hắn hoàn toàn quên mất uy lực của chiến xa, phảng phất như chiến xa đã trở thành vật trong túi của mình, phảng phất như nhìn thấy bản thân dùng vũ khí đầy sức hủy diệt khống lồ này của quân Đường san bằng bức tường thành cao chót vót kiên cố của thành Congtantinople.

Năm mươi chiến xa xông đến cánh trái quân Đại Thực, chỉ trong một chốc đã bị hàng vạn kỵ binh Syria bao vây, Bọn chúng chen chúc vào nhau bị kỵ binh vây trùm tại giữa, phảng phất như ba mươi con cừu non tội nghiệp rung rẳy đợi chờ cái chết.

Còn kỵ binh Các La Lộc đã tránh xa chiến xa, giơ cao lá cờ Đại Thực màu đen phóng về phía sau kỵ binh Syria, Mười mấy kỵ binh Syria xông lên, dùng đao chém đứt cửa xe của hai trong số đó, chỉ thấy trong xe không có quân Đường. mà chờ đầy nhưng bọc giấy dầu màu đen. mỗi bọc đều được cột chặt lại, Không ai biết trong đó có gì, bọn chúng lại phá cửa các xe khác, bên trong vẫn y như thế.

Các binh sĩ nhìn nhau, không ai biết đấy là gì.

Lý Khánh An từ xa xa trông thấy, hắn kéo ngựa lại cười lạnh lùng, thời khắc quyết định đã đến.

Chỉ thấy trên xe ngựa lập tức có năm mươi phu xe tay cầm đuốc lửa đứng lên, Ai nấy thần sắc nghiêm túc, trong mắt đều vẻ bi tráng, Họ nhanh như phốc cắm đuốc lửa vào chiến xa.

Tiếng nổ động trời đủ khiến đất trời rung rẳy, Tiếng gào của con ác quỳ thần chết, hỏa diệm của nó phóng ra trộn lẫn với sõi sắt và mảnh sắt đã tẩm độc đang ngang nhiên nuốt chửng cả một vùng xung quanh.

Trên chiến trường dù là quân Đại Thực hay quân Đường đều chưng hửng, không đứng vững nối, Còn có kẻ bịt tay kêu hét, quỳ gục xuống đất, Khi quả nấm khói đen xì khổng lồ kia phóng lên không, cánh trái của quân Đại Thực đã không còn.

Năm mươi xe hỏa dược đen tập trung nổ tung sản sinh ra uy lực chưa từng có trong lịch sử, Năm ngàn binh sĩ Syria bao vây nó đều trở thành vật tế cho con ác ma chiến tranh này.

Uy lực kinh hoàng của nó thậm chí cả Lý Khánh An cũng không thể tưởng tượng nổi, hắn cũng bị chiến mã giật mình của mình hất tung xuống đất, Quân Đường cũng bị tồn thắt, nặng nề nhất là một ngàn quân Các La Lộc đi đầu, bọn họ không ai sống nổi, Ngoài ra, còn có hơn hai trăm quân Đường bị sõi sắt đánh trung mà chết.

Bao nhiêu năm sau, khi nhà sử học viết đến trận chiến Đát La Tư không khỏi đều trở nên nghiêm trang, không biết nên xuống bút thế nào.

Chiến dịch Đát Đa Tư đã kết thúc trong tiếng nổ trời long đất lờ của đạn dược, Người Túc Đặc bị bại trước, sự tan rã của họ dẫn đến sự sụp đổ của quân Khurasan, Binh sĩ Đại Thực binh bại như núi đổ, quân Đường đuổi theo truy sát, máu chảy thành sông.

xác chết khắp nơi, Vô số binh sĩ Đại Thực đã quỳ xuống xin hàng, Trận chiến này, sáu vạn quân Đường nhất cử đánh ta mười vạn quân Đại Thực, giết chết hơn bốn vạn người, bắt tù binh ba vạn, vật tư tài sản đoạt được vô số, A Bố Mộc Tư Lâm dẫn vài ngàn tàn binh trốn về phía sông Syr Darya.

Khói lửa vẫn tiếp tục ngập tràn trên chiến trường, quả cầu lửa của Đại Thực dẫn đến đại hỏa giờ vẫn đang bốc cháy, Những xác chi, và chân tay gãy rải rác khắp mặt đất, những lá cờ bị thiêu hủy lẫn lốc khắp nơi, máy ném đá tan tành, cùng từng đội quân Đại Thực giơ tay đầu hàng cúi gầm mặt bị quân đường áp giải đi qua.

Lý Khánh An lặng lẽ nhìn nơi bị năm ngàn chiếc xe đạn dược phát nổ, nơi ấy giờ đã hình thành một chiếc hố to, trong hố toàn một màu đỏ tươi, mà không khỏi thở dài, Trong lòng hắn nặng trĩu không chút vui mừng của kẻ chiến thắng.

Lúc này, một đoàn quân Đường áp giải một cao quan Đại Thực đến, Hắn đã thọ thương, trên người trúng ba mũi tên, lúc đi ngang qua Lý Khánh An, hắn dừng bước dùng tiếng Đột Quyết hỏi: “Ngươi chính là Lý Khánh An của Đại Đường ư?”

Khánh An liếc hắn một cái rồi khẽ gật đầu.

“Ta muốn hỏi ngươi, ngươi dùng một vũ khí ác ma như vậy mà không thấy hổ thẹn ư?”

Khánh An cười nhạt: “Chiến tranh vốn dĩ đã là tàn khốc, năm xưa khi Byzantium (*Bái Chiêm Đình) hỏa thiêu hàng vạn hải quân người Hi Lạp, sao ngươi lại không khiển trách họ?”

Tên cao quan Đại Thực này bỗng chốc á khẩu, Lý Khánh An cười cười lại hỏi: “Ngươi là ai?

Cao quan ngẩng cao đầu, kiêu ngạo nói: “Ta là Tổng đốc Samarkand, Tề Nhã Đức- Bổn- Sát Li Hách.”

...

Ba ngày sau, A Bố Mộc Tư Lâm vượt qua sông Syr Darya, hắn không còn phải chạy trốn, bắt đầu triệu tập bại binh, Suốt hai ngày liền, bại binh từ thành Đát La Tư lần lượt chạy đến, Hắn tổng cộng chiêu tập được một vạn ba ngàn người, trong đó có tám người quân Khurasan của hắn, hai ngàn quân Syria, còn lại ba ngàn là binh sĩ Túc Đặc.

Trong lòng hắn bi ai vô cùng, trận chiến Đường Thực này, hắn trước trước sau sau điều hắn mười ba vạn đại quân, tám vạn con ngựa, ba vạn con lạc đà, quân tư tiền bạc, lương thực tổng cộng nhiều vô số kể, nhưng để rồi cuối cùng còn lại một vạn ba ngàn người, chiến mã không đến bảy ngàn, lạc đà vài trăm, toàn bộ vật tự lều trại bị thiêu húy tổn thất.

Lần này, hắn làm sao đối mật với A Bạch Tư Khalifah đây? Mộc Tư Lâm thở dài, lẩm bẩm: “Nếu để nhục nhã bị Khalifah xử tử, chi bằng chiến tử trên sa trường.”

Hắn rút mạnh kiếm ra, muốn tự vẫn, Nhưng thân binh hắn hoảng quá vội ùa lên ôm chằm lấy lưng và tay hắn nói: “Tổng đốc, do quân Đường đã dùng yêu thuật chúng ta mới đại bại, Khalifah sẽ thứ tha cho chúng ta.”

“Yêu thuật?” Mộc Tư Lâm bỗng tinh thấn phấn chấn, Đúng! Sao hắn lại có thể quên được, đây là cái cớ tốt nhất, thiên lôi của quân Đường trong một chốc đã làm nổ chết năm ngàn binh sĩ Syrian, thế còn không phải yêu thuật ư?

Hắn đã tìm được lý do đề sống tiếp, liền vội cho giết vài trăm con chiến mã làm lương thực, dẫn theo đám tàn quân đi về phía Samarkand, Đến lúc về đến cách Samarkand, hắn gặp được sứ giả đưa tin của A Bạch Tư phái đến.

“Tổng đốc các hạ, quân đội Hà Trung đã toàn bộ rút về Khurasan, Khalifah có lệnh, từ bỏ tác chiến cùng quân Đường, lập tức rút quân về Khurasan!”

Mộc Tư Lâm ngỡ ngàng, “Đã xảy ra việc gì?”

Sứ giả cười khổ: “Người Túc Đặc Hà Trung xảy ra đại bạo loạn, quân đội chúng ta không trấn áp được, đành phải rút về Khurasan, Dư đảng của Oa Mã Á lại bắt đầu nổi dậy lại tại Tây Ban Nha, Khalifah cần đại quân đi trấn áp, lệnh cho người lập tức dừng chiến tranh với Đường Đường, bỏ Hà Trung, dẫn quân đội quay vê Damascus.”

“Cái gì?”

Mộc Tư Lâm thốt lên, Nhìn về phía Hà Trung xa xôi, một ngụm máu tươi bỗng thổ ra khỏi miệng, cuối cùng hắn ngã gục trên đất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.