Lý Long Cơ bỗng chốc hóa thành pho tượng sáp, hắn chung hứng nhìn trưởng tôn đang quỳ dưới đất khóc lóc kia mà mãi không nói được lời nào. Hậu quả của việc ngoại phiên quá mạnh trong khi tông chủ lại yếu sao hắn lại có thể chưa nghĩ đến? Hắn đã làm hoàng đế đến bốn mươi mấy năm nay. Hắn biết quá rõ hậu quả khi làm như vậy sẽ thế nào, nhưng hậu quả này hắn mặc kệ. Trong mắt hắn. trọng thần biên cương nắm binh quyền tự lập đó mới là vấn đề to tát. Đấy cũng có nghĩa là giang sơn nhà họ Lý sẽ có nguy cơ thay triều đổi đại.
Dù thế nào đi chăng nữa trong lúc sinh thời của mình hắn tuyệt phải đoạt hết binh quyền của những Tiết độ sứ này về mà giao hết cho con mình. Đây mới là cách ổn thỏa nhất. Còn hậu quả sau khi các con trai hắn nắm quyền như thế nào, theo hắn là chẳng quan trọng. Chẳng qua là để con trai thay cháu trai mà thôi, hay người con trai này thay thế người con trai khác mà thôi. Dù là ai lên ngôi đi chăng nữa thì với hắn mà nói có khác gì nhau!
Nhưng những lời này làm sao hắn có thể nói với cháu mình? Hắn đâu thể nói trắng ra là dù sao đi nữa. người đó cũng là hoàng thúc của cháu, các ngươi ai làm hoàng đế có gì khác nhau! Không. hắn khôngthể nói được! Hắn biết điều này đồng nghĩa với cái chết giành cho cháu mình, nhưng hắn cũng có nỗi niềm ích kỹ của riêng mình. Hắn nghĩ. dù là con trai hay là cháu trai đi chăng nữa. người cuối cùng có thể lên ngôi để làm hoàng đế được chính là kẻ mạnh nhất, nên giang sơn nhà Lý xứng đáng thuộc về hắn.
Trong lòng Lý Long Cơ áy náy. Hắn không khỏi thở dài. dịu dàng an ủi cháu mình: “Đây chỉ là kế sách đối phó tạm thời. cứ để hoàng thúc của cháu đoạt lại binh quyền đã. sau đó trẫm sẽ lại từ tay họ đoạt binh quyền giao về cho cháu. Cháu cũng biết là Trung Nguyên thì trống vắng, trong khi binh quyền biên cương quá mạnh, khó mà đảm bảo được một ngày nào đó bọn đại thần biên cương sẽ không có dị tâm. Bọn họ nếu khởi binh tạo phản hoặc tự xưng vương cũng đều là mối đại họa đối với giang sơn nhà họ Lý chúng ta. Vì thế.trong lúc còn sống trẫm phải giải quyết nguy cơ này. Cháu cứ yên tâm! Trẫm sẽ không ra đi nhanh như thế, trẫm nhất định sẽ để lại một ngai vàng toàn vẹn cho cháu. ”
Giải thích của hoàng tổ phụ khiến Lý Dự thở dài. với tình hình phóng túng mặc xác sức khỏe của hoàng tổ phụ hiện nay, liệu cuộc sống của người còn có thể duy trì được bao lâu?
Lý Dự không nói được lời nào, mãi một lúc sau hắn mới nói: “Hoàng tổ phụ, cháu vẫn kiến nghị để Lý Khánh An xuất binh Hồi Hột. cháu nghĩ đây là cách giải quyết nguy cơ trước mắt thỏa đáng nhất.”
Lý Dự cũng biết hoàng tổ phụ của mình sẽ khó mà thay đổi sách lược đã định, hắn đành phải cầu điều thứ yếu hơn. để có thể giải quyết nguy cơ Hồi Hột xâm lăng. Hắn rất ư lo lắng về bảy vạn quân Đường sẽ đi lên bắc chi viện. Việc để một tiểu vương gia không có chút kinh nghiệm chỉ huy rất có khả năng bị người Hồi Hột một trận đánh cho tơi bời. Nếu như thế này thì dù người Hồi Hột không đánh vào Quan Trung thì cả Lũng Hữu cũng sẽ bị người Hồi Hột phá hoại tan hoang.
nhưng tâm ý của Lý Long Cơ đã quyết, hắn không thể dung tha cho bất kỳ ai đến phá hoại kế hoạch đoạt quyền của mình. Lông mày hắn chau lại, hắn kéo dài giọng nói: “trẫm biết rồi! Trẫm sẽ xử lý ổn thỏa việc này, ngươi không cần phải can thiệp việc này nữa!”
Lý Dự bất lực. Hắn đương định cáo lui thì bỗng nhớ ra một việc, bèn hỏi: “Hoàng tổ phụ. cháu muốn đến thăm phụ thân cháu, không biết hoàng tổ phụ có thể cho phép cháu không?”
Lý Long Cơ gật đầu nói. “Ngươi muốn tận hiếu nghĩa thì ta sao có thể cấm đoán. Sức khỏe phụ thân ngươi không tốt. ngươi phải quan tâm đến hắn nhiều hơn. đi đi!”
“Cháu xin cáo lui!”
Lý Dự cáo lui, để lại một mình Lý Long Cơ với cơ thể mỏi mệt dị thường. Hắn cố gắng vươn vai một cái. dạo này lưng hắn đã khó mà ưỡn thẳng được. Điều này khiến trong lòng hắn đau khổ vô cùng. Hắn lại đổi một tư thế khác để nằm xuống cho thoải mái. Hắn đưa tay lên xoa xoa trán, và nghĩ ngợi về nỗi lo của cháu mình. Đúng là để một mình Lý Tuyền dẫn bảy vạn đại quân đi chi viện, đấy quả thật là điều khiến người khác khó mà yên tâm được, nhất định phải có một đại tướng kinh nghiệm phong phú dẫn dắt hắn. mà đại tướng này lại nhất thiết phải là người hắn tin tưởng được. Hắn nghĩ ngợi một lúc bèn hạ lệnh: “Lập tức cho truyền trưởng tôn Toàn Thụy đến gặp trẫm!”
Tin tức Hồi Hột nam tiến như một cơn gió chẳng mấy chốc đã thổi đến mọi ngóc ngách đầu đường của Trường An. Dân chúng khắp nơi trong thành đều xôn xao dư luận. Khác với âu lo của bọn quan lại trong triều, phần lớn dân thường đều không mấy để tâm việc này. họ chẳng cho rằng Hồi Hột có thể đánh vào đến Trường An nổi.
Trong tửu tử tên Thái nguyên tửu tử ở gần cửa phường Tuyên Dương ở chợ Đông. vì đông chủ vốn là người Thái Nguyên nên đặt tên tửu quán như thế. Chẳng có tửu tứ nào gần chợ Đông lại không đắt khách. Thái Nguyên tửu tử cũng thế. Nó là một tửu tử có bốn lầu. lầu một và hai là đại đường, lầu ba và bốn là nhã thất. Mỗi khi đến thời gian ăn cơm trong đây đều có khách ngồi đầy, mãi đến khi tiếng trống báo hiệu đóng cửa phường về đêm vang lên thì khách khứa mới no say giải tán.
Tửu tử là chỗ công cộng tất nhiên cũng sẽ là nơi tập hợp được đủ các loại tin tức. từ kỳ nhân chí sự ở các nơi Đại Đường cho đến tin trăng gió của các đại thanh lâu, và cả các câu chuyện tranh giành đấu trí triều đường đều là những đề tài nóng hổi được mọi người yêu thích. Nhất là khi Trường An quan lại nhiều, hầu như nhà nhà hộ hộ ít nhất đều có họ hàng xa xôi làm quan này chức nọ trong triều. Vì thế các đề tài như bí sự quan trường hay quan lại thăng tiến vân vân và vân vân. đều rất được mọi người quan tâm. Vào thời điểm giữa trưa. Thái Nguyên tửu quán vẫn khách ngồi chật cứng, cơ hồ mỗi bàn đều được ngồi đầy. Hoặc ngồi, hoặc nằm. mạnh ai nấy vây quần tán gẫu, náo nhiệt vô cùng.
Trước một chiếc bản nhỏ cạnh cửa sổ ở lầu hai. hắn một mình một bàn. xung quanh có hai tùy tùng to khỏe đứng cạnh. người hắn bận chiếc trường bào màu tím. lưng đeo thắt lưng ngọc. Hắn có một cặp mắt rất dài và hơi nhỏ, nhưng ánh mắt lại sắt sảo có thần. Đó chính là tiền thái tử Lý Hanh đã bị phế ba năm trước đây.
Từ khi trưởng tử vào làm chủ Đông Cung. Lý Hanh đã hoàn toàn được trả tự do. Lý Long Cơ cũng cho rút hoạn quan giám sát hắn về, cho phép hắn được tự do ra ngoài.
Sau gần hai năm sống dưới sự giám sát. Lý Long Cơ có thể khẳng định Lý Hanh đã không còn là mối uy hiếp đối với ngai vị của mình. Hắn đã hoàn toàn không là gì. Đương nhiên, đó cũng liên quan đến sách lược đại cử trọng dụng thân vương của Lý Long Cơ. Không chỉ là Lý Hanh, tự do của các thân vương khác về cơ bản đều đã được thả lỏng. Không những thế. vì để xoa dịu Lý Dự. Lý Long Cơ còn cải phong Lý Hanh làm Trung vương. Đây là phong hiệu của Lý Hanh trước khi làm thái tử. khôi phục lại thân phận vốn có của hắn. đó cũng nói rõ Lý Long Cơ đã triệt để bình phán lại vụ án vu thuật của hắn lúc trước.
Lúc này, Lý Hanh đang ngồi tựa vào ghế thư thả uống một chén trà thuốc. Hai tai hắn vẫn tập trung để lắng nghe những người khách khác tán gẫu. Hắn trước đây sống trong thâm cung, hoàn toàn không tiếp xúc với dân chúng. Bây giờ hắn lại rất thích đến các tửu tử. trà quán để đi trải nghiệm dân tình. Tửu tử này cũng là một nơi hắn hay đến. ở đây còn có một chiếc bàn riêng giành cho hắn.
Ngược lại với sức khỏe Lý Long Cơ ngày càng già yếu. Lý Hanh lại ngày càng khỏe ra. Hắn không còn phải lo ưu phiền trong triều đường, rảnh rỗi thì đến Lê Viên nghe khúc, không thì đến quán trà uống trà. bằng không lại đến dã ngoại săn bắn. Hắn suốt ngày vô tư lự. vừa sống thoải mái lại cộng thêm tự bản thân hắn cẩn thận chăm chút sức khỏe, nên thân thể vốn dĩ yếu ớt lúc xưa giờ cũng dần cường tráng lại.
Có điều, hôm nay Lý Hanh cũng có phần lo lắng. Hắn vừa nghe được vài tin không tốt. trong đó quan trọng nhất là Hồi Hột nam tiến. Dù cho Lý Hanh không quản việc triều chính, nhưng Hồi Hột đến xâm lăng lại liên hệ an toàn xã tắc Đại Đường. Hắn cũng rất quan tâm. Hắn nghĩ triều đình nên lập tức điều Lý Khánh An và An Lộc Sơn từ hai phia đông và tây tiến quân vào phúc địa của thảo nguyên, ép quân Hồi Hột rút quân. Nhưng bây giờ hắn cũng có khác chỉ bá tánh bình thường. muốn kiến nghị cũng chả có chỗ mà kiến nghị.
Lúc này, tiếng nói chuyện bàn bên cạnh đã gây sự chú ý của hắn. đó là mấy tên thái học sinh tuổi trẻ. Bọn người trẻ tuổi nói chuyện thường chả bao giờ để ý đến cảm xúc của người khác, vì thế mà giọng của họ đặc biệt vang.
“Các ngươi đã nghe nói gì chưa. An Tây Lý Khánh An lại có dã tâm muốn xưng đế!” Một sĩ từ vừa gầy vừa đen lớn tiếng nói.
“Ta cũng có nghe nói, bây giờ khắp Trường An đều vang ầm lên. Lý Khánh An đi chiêu binh mãi mã khắp nơi. Quân đội hắn sở hữu đã không chỉ hai mươi vạn. chí ít có ba mươi lăm vạn. nghe nói cung cách của hắn tại An Tây chẳng khác chỉ hoàng đế. thật là đáng sợ quá!”
“Hắn vốn dĩ đã là thổ hoàng đế của An Tây rồi còn gì. hơn nữa hắn lại là tông thất, là hậu duệ của thái tử Kiến Thành. Nếu sau này hắn mà tự lên ngôi làm hoàng đế, ta cũng không chút gì kinh ngạc.”
những lời này người thường đều không dám tùy tiện nói. cho dù có nói vẫn phải khe khẽ thủ thỉ hay dùng nước viết lên bàn đề phòng tai vách mạch dừng, nhưng bọn người có học này lại chẳng để ý chỉ. Hơn nữa. bọn họ vừa mới có chút rượu vào bụng, lại càng hỗn xược hơn. cứ thế mà há to họng oang oang nghị luận, thu hút hết mọi sự chú ý của cả tửu tử lại. Các người giúp việc không khỏi thầm kêu khổ. nhưng nếu đi ngăn bọn họ lại thì không khéo ảnh hưởng đến việc làm ăn. Mấy tên sĩ tử này thấy mọi ngươi chăm chú nhìn mình, thì lại càng đắc ý hơn.
“Kỳ thực, ta lại hi vọng Lý Khánh An có thể lên ngôi.”
Một tên sĩ tử đầy miệng khẩu âm Hà Đông nói: “An Tây do hắn quản Lý rất tốt. không có việc gom góp ruộng đất. tô thuế lại nhẹ nhàng. Ta có một người cậu. cả nhà họ đều đã dọn đến Toái Hiệp ở. Cách đây không lưu ta có nhận được thư từ của cậu. nghe câu kể cuộc sống của họ ở đấy rất tốt. Cả nhà được chia cho năm mươi mẫu đất thượng điền, và còn phân thêm một con ngựa, cộng thêm một con trâu tự bỏ tiền mua. Điền thuế ba mươi lấy một. bây giờ đã vào vụ xuân canh, trước khi thu hoạch quan phủ đều cho lương ăn tạm thời cùng vải vóc. Em họ ta đến xưởng dệt tơ của quan phủ tổ chức làm việc, mỗi ngày con được tiền công hai trăm văn tiền, mỗi tuần có một ngày nghỉ, đã thế ngày nghỉ còn được cho năm mươi văn tiền. cứ tính thế này, mỗi tháng được những sáu quan tiền! Cả ta nghe còn thấy động lòng! Em họ ta từ nhỏ đã đính hôn với ta. ta cũng định đến An Tây cưới nàng, và thuận tiện sẽ tìm một công việc làm ở An Tây.”
Lý Hanh ngồi một bên từ từ nâng chén trà lên. và một chữ không sót chăm chú lắng nghe câu chuyện của họ. Kỳ thực hắn không phải lần đầu tiên nghe người khác nhắc đến việc này. Hai ngày nay khắp nơi loan truyền tin Lý Khánh An có dã tâm muốn xưng đế. Trong lòng Lý Hanh cũng ý thức được, rất có khả năng là có người đang cố tình loan tin đồn. Nếu là ngoại địch thì đấy là kế ly gián. Cặp mày hắn chau lại. cục diện của Lý Khánh An xem ra bất lợi rồi!
Ngay lúc này, một loạt bước chân vội vã vang lên chỗ cầu thang. Tiếng bàn luận nhiệt huyết của lầu hai bỗng chốc im lặng. Mọi người đồng loạt nhìn về phía cầu thang, mới thấy một nam tử trung niên trong tựa quản gia đi lên. có thể mọi người mới tự dung thở phào. Vì thấy không phải là nha dịch quan phủ, mọi người trong đại đường tiếp tục xôn xao thảo luận.
Nhưng Lý Hanh lại đặt nhẹ chén trà xuống. Người vừa đến chính là quản gia nhà hắn. Quản gia bước nước đại đến trước mặt hắn. thủ thỉ bên tai hắn bẩm báo: “Vương gia. thái tôn điện hạ vừa đến thăm người, hiện đang đợi trong phủ.”
tinh thần hắn bỗng chốc phấn chấn hẳn. Từ đầu năm đến nay, hắn chỉ được gặp qua con trai mình một lần. Đó còn là ngày mùng năm tháng giêng, con trai hắn thay phụ hoàng chủ trì triều hội tân niên, hắn đứng xa xa nhìn thấy mặt con mình. Thoáng chốc đã một tháng qua đi, cũng chẳng biết hắn lúc này có gì thay đổi không đây!
Hắn lập tức đứng dậy nói: “Ta sẽ về ngay!”
Thái Nguyên tửu tử cách phủ Lý Hanh không xa. chỉ một khắc giờ sau, xe ngựa của Lý Hanh đã từ từ dừng lại trước cửa phủ. Hắn nhanh chân bước xuống xe ngựa. Một tên tùy tùng lập tức chạy lên bẩm báo: “Thái tôn điện hạ đã đợi từ lâu.”
“Ta biết rồi!”
Lý Hanh liếc sang đội nghi trượng đang đứng bên kia đường, có những vài trăm người. Trong lòng hắn bèn rõ, con trai mình không phải lén lút đến gặp, mà chắc đã được phụ hoàng cho phép. Xem ra con trai mình hôm nay vừa mới gặp với Lý Long Cơ xong, tất nhiên mục đích buổi gặp hôm nay không gì khác ngoài việc Hồi Hột xâm lăng. chắc chắn phía Đại Đường đã có đối sách với việc Hồi Hột nam xâm.
Từ hồi sức khỏe khá hơn. suy nghĩ của hắn cũng nhạy bén hơn. Lý Hanh chỉ từ mỗi đội nghi trượng của con trai đã có thể phán đoán ra rất nhiều việc.
“Đợi lát dẫn hắn đến thư phòng gặp ta!”
Hắn xuyên qua cửa giữa trực tiếp đi đến thư phòng ở hậu viện. Lương đễ (* Thiếp của thái tử) Trương thị bưng bát cháo yến sào vào cho hắn. Tiền thái tử phi của Lý Hanh Vi thị vì vụ án Vi Kiên năm thứ năm Thiên Bảo đã bị truất phế, bị ép phải xuất gia làm ni. Còn một vị thê tử được hắn sủng ái khác là Đỗ lương để cũng vì vụ án Đỗ hữu Lân của phụ thân nàng mà bị đuổi khỏi Đông Cung, biếm làm dân thường. Nghe nói giờ nàng đã gả cho một người bình dân. Sau này vì được Lý Long Cơ thương tình. Lý Hanh lại lập một thị thiếp mới là Trương thị lương đễ.
Trương lương đễ dịu dàng đảm đang. không chỉ hầu hạ chu đáo cho Lý Hanh, mà còn quản lý mọi việc trong phủ đâu ra nấy, rất được Lý Hanh sủng ái. ngoài ra. nàng đã từ mười mấy năm trước sinh hạ thứ tử Lý Hệ cho Lý Hanh, nay được phòng làm nam Dương vương. Vì thế nàng thay thế vị trí của Vi phi cũng là hợp tình hợp lý.
Lý Hanh nhận lấy bát yến sào bèn cười nói: “Nàng chuẩn bị thêm một bát nữa. Dự Nhi đã đến.”
“Lão gia yên tâm. thiếp đã chuẩn bị sẵn rồi.”
Lúc này, ngoài cửa vang lên giọng của Lý Dự. “Phụ vương, con có thể vào được không?”
Lý Hanh tiện tay cầm cuốn sổ trên bàn lên. cười nói: “Vào đi!”
Vừa mở cửa đã thấy Lý Dự tâm sự trùng trùng đi vào. Hắn quỳ xuống lạy phụ thân và kế mẫu: “Hài nhi bái kiến phụ thân, bái kiến mẫu thân.”
“Đứng dậy đi!”
Lý Hanh nhìn con trai từ đầu đến chân, thấy hắn có vẻ già dặn chững chạc hơn trước nhiều, liền gật đầu cười nói: “Con ta quả nhiên lại tiến bộ một bậc.”
Trương lương đễ vì nghĩ đến con trai mình, bà lại càng nhiệt tình với Lý Dự hơn. Bà cười cười đích thần ra ngoài bưng cháo yến sào vào đặt trước mặt Lý Dự nói: “Dự Nhi. con ăn đi!”
“Đa tạ mẫu thân!”
Trương lương đễ cười nói: “Hai cha con cứ nói chuyện, ta đi đóng cửa cho hai người.”
Nói xong, bà đi ra đóng cửa và tự động ra ngoài, để lại hai cha con Lý Hanh trong phòng, Lý Hanh cười nói: “Cảm giác làm thái tôn thế nào? Chắc là mệt lắm.”
“Cũng hơi, nhưng con vẫn còn chịu đựng được.”
Lý Hanh cười ha hả. “Nếu con không chống đỡ nổi nữa thì để phụ thân đi làm thay con. ta có kinh nghiêm trong việc này.”
Trong lòng Lý Dự bàng hoàng, hắn không biết phụ vương nói thế là ý gì. vội nói: “Nếu phụ vương muốn, hài nhi có thể nhường vị bất cứ lúc nào.”
Nụ cười trên mặt Lý Hanh biến mất. đôi mắt nhỏ hẹp của hắn nheo lại chăm chú nhìn con trai mình: “Con thật sự đồng ý ư?”
“Nếu phụ thân muốn, hài nhi có thể đi nói với hoàng tổ phụ.”
Lý Hanh lại cười phá lên nói: “Ta chỉ là nói đùa với con thôi, con tuyệt không thể xem là thật.”
Hắn thở dài nói: “Trải qua bao thăng trầm, lòng ta đã nguội lạnh, con à. May thay ông trời đã cho ta một đứa con trai giỏi giang, để con có thể đi tiếp trên con đường sự nghiệp ta chưa hoàn thành. Con vào làm chủ Đông Cung còn khiến ta vui mừng hơn là bản thân ta vào Đông Cung. Ta chỉ lo lắng hoàng tổ phụ của con quá khắt khe. sợ người cũng đối xử với con như năm xưa với ta. Nhưng bây giờ xem ra người đối xử với hoàng trưởng tôn tốt hơn lúc trước với ta nhiều. Mà có điều con cũng phải cẩn trọng!”
Lý Dự gật gật đầu: “Hài nhi sẽ sự sự cẩn trọng, tuyệt không để người khác nắm được cán.”
“Thế là tốt!”
Lý Hanh vừa húp cháo yến sào vừa cười nói: “Hôm nay con đã gặp hoàng tổ phụ ư?”
“Vâng. thưa cha! Sáng nay có triều hội khẩn cấp, sau khi kết thúc con đã đơn độc gặp riêng người.”
“Người thế nào rồi? Ý ta là sức khỏe của người vẫn còn khá chứ? ” Lý Hanh hỏi khéo.
“Rất không tốt!” Lý Dự khẽ lắc đầu. “Hoàng tổ phụ trông có vẻ ngày càng già yếu. nhìn như một lão nhân hơn tám mươi, hơn nữa lưng người đã bắt đầu gù.”
“Ngự y nói thế nào?”
Mãi một lúc sau, Lý Dự mới khẽ giọng nói: “Ngự y lo rằng hoàng tổ phụ nếu cứ sống phóng túng thế này tiếp, e rằng người sẽ không qua khỏi năm nay.”
Trong khoảnh khác này, trong mắt Lý Hanh toát lên hận ý sâu sắc, nhưng chỉ trong chớp mắt lại biến mất. Hắn mỉm cười nói: “Hãy nói thứ ta nghe việc của Hồi Hột xem! Đối sách cuối cùng là thế nào? Có phải để Lý Khánh An xuất binh không?”
Sắc mặt Lý Dự thiu não, hắn lại thở dài nói: “Vương tướng quốc, Trương thượng thư. thậm chí cả Dương Quốc Trung đều nghĩ để Lý Khánh An xuất binh sẽ là cách giải quyết lý tưởng; nhưng hoàng tổ phụ không tán đồng.”
“Không tán đồng?!” Lý Hanh ngỡ ngàng. “Vậy người muốn giải quyết thế nào?”.
“Hoàng tổ phụ đã bãi miễn chức Sóc Phương Tiết độ sứ của An Tư Thuận để Quách Tử nghi thay hắn. và lại lệnh cho nhị thập cứu hoàng thúc dẫn bảy vạn quân Lũng Hữu. Hà Tây bắc tiến chi viện Sóc Phương.”
Lý Hanh mãi không hó hé gì. Hắn chỉ một chốc đã hiểu ra. đúng là thủ đoạn đoạt quyền cao tay của phụ hoàng mình, lợi dụng việc Hồi Hột đến quấy rối biên cảnh đoạt binh quyền của hai đại Tiết độ sứ Lũng Hữu và Sóc Phương! Hắn không khỏi khẽ thở dài: “Sợ chỉ sợ người nóng vội rút tay vào chảo nóng lấy bỏng ngô, bỏng ngô chưa thấy mà đã bỏng phải tay!”
“Đúng! Nhi thần và mọi người cũng cho là thế. Lý Tuyền mới chỉ hai mươi tuổi, hắn chẳng qua do mẫu thân Vũ Hiền Nghi đắc sủng mà được phụng mệnh đến Lũng Hữu. bản thân hắn căn bản không có tài năng gì xuất chúng. Hắn căn bản còn chưa đánh qua trận, nhi thần lo hắn sẽ bị Hồi Hột một trận đánh bại, nguy cập an toàn cả Lũng Hữu. Lúc ấy chỉ sợ Quan Trung cũng không còn giữ được.”
Nói đến đây, mắt Lý Dự đỏ hoe, hắn bi phẫn nói: “Con đã khẩn cầu hoàng tổ phụ đừng nâng đỡ cho Phiên Di mạnh lên mà làm yếu Đông Cung đi. như thế tương lai sẽ dễ dẫn đến bát vương nội chiến, nhưng hoàng tổ phụ lại chẳng để tâm gì cả. người đã quyết chí muốn phân phong chư vương. Phụ vương, nếu người không chống chọi qua nổi năm nay, thì con nên thế nào đây?”
Lý Dự quỳ xuống khấu đầu khóc: “Con đã mệt mỏi lắm rồi. cầu xin phụ thân hãy chỉ bảo cho con.”
Lý Hanh vội dìu con trai mình đứng dậy, hắn an ủi nói: “Con ta không phải lo lắng, phụ thân ắt có lương sách.”
Lý Dự nghe xong mừng rỡ vô cùng, hắn biết thế nào phụ thân cũng sẽ có cách. Hắn vội đứng dậy đầy kỳ vọng nhìn cha mình.
Lý Hanh cười lạnh một tiếng, hắn nghiến răng nói: “Từ sau khi nạp con dâu làm quý phi, người ngày càng trở nên hôn dung vô đạo, trọng dung gian thần, bãi miễn lương tài lại giết Hán tướng. tự hủy Trường An. Cục diện ngày hôm nay đều do một tay người tạo nên cả thôi. Người đã không còn sức để cứu vãn nên không tiếc dùng thủ đoạn hi sinh bá tánh thiên hạ và hoàng trưởng tôn để giải quyết nguy cơ. Người biết rõ việc tăng cường Phiên Di sẽ dẫn đến cuộc chiến tranh vị nhưng vẫn ngoan cố, chẳng qua là vì muốn bảo đám ngai vị của mình sẽ nằm trong tay con trai mình mà quyết bỏ mặc sống chết của con. Hừ! Nếu như người đã bất nhân, chúng ta cũng đành phải bất nghĩa thôi! ”
Lý Hanh nhỏ giọng nói với con trai: “Chúng ta có thể dùng kế sách sóng đôi. lập tức viết thư dùng bồ câu đưa tin cho Lý Khánh An. lệnh hắn cấp bách xuất binh Hồi Hột. ép Hồi Hột lui binh càng sớm càng tốt. Thứ hai nữa là dù Ca Thư Hàn hay An Tư Thuận đi nữa đều không dễ gì giao nộp binh quyền. Bây giờ hắn phải đoạt lại quyền của hai người này. Đây chính là cơ hội của con. nhất là Ca Thư Hàn và ta vốn dĩ quan hệ không đến nỗi nào, con có thể âm thầm lệnh Ca Thư Hàn đừng giao quyền. Như thế này, Lý Tuyền cũng không thể dẫn nhiều binh như thế đi. Ta nghĩ sau việc này, Ca Thư Hàn cũng sẽ chuyển sang nương tựa vào con. Kế này gọi là rút lửa đáy nồi, mất cái này nhưng được lại cái khác.”
Lý Dự vẫn còn đang do dự. Nếu làm như thế này chẳng phải là bất nghĩa với hoàng tổ phụ ư? Lý Hanh hiểu thấu lòng con mình, hắn hừ lạnh một tiếng nói: “Con nghĩ tranh đoạt hoàng vị là gì? Nhân nghĩa trung hiếu chẳng qua là thứ quan sử viết cho người đời sau đọc, nếu con thật sự làm thế. nó cũng đồng nghĩa là con đang tự sát một cách ngu xuẩn. Con hãy suy nghĩ kỹ lại đi!”
Lý Dự thở dài nói: “Con sẽ đi viết thư cho Lý Khánh An liền, có điều phía Ca Thư Hàn. con vẫn chưa tìm được một ứng viên thích hợp.”
Lý Hanh ưỡn thẳng ngực, cười nhạt nói: “Dầu sao thì ta cũng đang rảnh rỗi. ta sẽ đi một chuyến này cho con!”