Thiên Hạ 2

Chương 324: Q.10 - Chương 324: Thêm một nước cờ






“Lão nô nghe nói bệ hạ thân thể không khỏe, đặc biệt đi vội đến thăm, quả thực không biết thân phạm tội gì? Xin bệ hạ nói rõ!”

“Hừ!” Lý Long Cơ hừ mạnh lên một tiếng. “Còn ở trước mặt trẫm giả hồ đồ, vậy trẫm sẽ nói rõ cho ngươi biết. Lý Khánh An là hậu nhân của Ấn thái tử năm xưa. ngươi nói thế nào? Mấy năm nay, ngày nào ngươi cũng ở trước mặt trẫm nói tốt cho hắn. che kín đôi mắt của trẫm. cuối cùng trẫm lại bị ngươi lừa dối. đề bạt hắn làm An Tây Tiết độ sứ. Cao Lực Sĩ. ngươi có trách nhiệm không?”

Lúc này, trong lòng Cao Lực Sĩ trái lại đã bình tình trở lại. ông không chút hoang mang nói: “Bệ hạ xin nghe lão nô một lời. Lý Khánh An được đề bạt là do hắn ở trong chiến dịch Tiểu Bột Luật và chiến dịch Thạch Bảo thành có biểu hiện giêu việt, không liên quan đến lão nô, lão nô thực sự không biết hắn là hậu nhân của thái tử Kiến Thành, năm xưa chỉ là vì hắn thay lão nô đánh mã cầu mà xây dựng nên tình hữu nghị riêng tư. nếu lão nô biết hắn là hậu nhân của Kiến Thành, là tuyệt đối không dám che giấu bệ hạ. ít ra có thể nói. thật ra cho dù hắn là hậu nhân của Kiến Thành cũng không có gì to tát. chỉ có thể chứng minh hắn là tông thất. Kiến Thành chẳng qua là thái tử của trăm năm trước, lão nô cho rằng. Lý Khánh An có phải là hậu nhân của Kiến Thành không hề quan trọng, điều quan trọng là bệ hạ không thể vì điều này mà áp bức hắn. ngược lại khiến hắn đi vào đường cùng mà tạo phản, xin bệ hạ suy xét lại!”

Phải nói rằng, kiến nghị của Cao Lực Sĩ rất có lý trí. nhắc nhở Lý Long Cơ đừng làm lớn sự việc, đừng ép Lý Khánh An làm phản, nhưng trong lòng Lý Long Cơ lúc này tràn ngập sát khí. hắn đã nghe không lọt khuyến cáo của bất kỳ người nào, lời khuyên của Cao Lực Sĩ trái lại làm hắn càng thêm phản cảm. hắn cười lạnh một tiếng nói: “Trẫm đang muốn truy cứu trách nhiệm của ngươi, ngươi lại quay ngược lại giáo huấn trẫm cơ đấy, ngươi vẫn còn cho rằng ngươi là Cao Lực Sĩ của hồi xưa sao? người đâu!”

Ngoài cửa bước vào mấy viên thị vệ, Lý Long Cơ chỉ vào Cao Lực Sĩ nói: “Đem tên nô tài này lôi xuống dưới, trọng đánh một trăm gậy, đuổi khỏi đông cung. vĩnh viễn không dùng đến!”

Mấy viên thị vệ giữ lấy cánh tay của Cao Lực Sĩ liền lôi ra ngoài. Cao Lực Sĩ vùng vẫy hô lên: “Bệ hạ chi bằng một đao giết lão nô đi còn sảng khoái hơn một chút!”

“Lôi xuống!”

Lý Long Cơ giận không thể kiềm được, chỉ vào Cao Lực Sĩ rống to, Ngư Triều Ân bên cạnh lòng vui đến nở hoa. bộ xương già Cao Lực Sĩ này làm sao có thể chịu đựng được một trăm gậy, cơ hội đánh chết tên khốn già này đã đến.

Đúng lúc này, trước cửa truyền đến tiếng kêu bi thương của Lý Dự: “Hoàng tổ phụ. tha cho Cao công công một mạng đi! Người hầu hạ Hoàng tố phụ năm mươi năm. không có công lao cũng có khổ lao a!”

“Thánh Thượng, tha cho Cao công công một mạng đi!”

Tất cả cung nữ hoạn quan ở bên ngoài đều quỳ xuống, cùng nhau cầu xin cho Cao Lực Sĩ. Lý Long Cơ cuối cùng đã có chút bình tĩnh trở lại, hắn bây giờ mới ý thức được, nếu đánh xuống một trăm gậy, Cao Lực Sĩ sẽ không còn sống được nữa. chợt chuyển niệm một cái. hắn đột nhiên lại cảm thấy Cao Lực Sĩ không thể chết, lỡ như Lý Khánh An đánh vào Quan Trung, còn có thể lão đi đàm phán với Lý Khánh An.

Nghĩ vậy, hắn vội vàng sửa lời nói: “Thôi được! Trẫm nể mặt hoàng trưởng tôn. tha hắn một mạng, sửa đánh ba mươi gậy.”

Một viên hoạn quan chạy như bay đi truyền chỉ. làm cho Ngư Triều Ân giận đến nghiến răng nghiến lợi, khó khăn lắm mới đợi được cơ hội ngàn năm một thuở này, lại để lão già này thoát nạn.

“Ngư Triều Ân.”

Lý Long Cơ gọi hắn. Ngư Triều Ân vội vàng bước lên phía trước cười nịnh nói: “Có nô tài!”

“Ngươi đi khuyên Hoàng thái tôn về đông cung, nói là trẫm tâm trạng không tốt. không muốn gặp bất kỳ ai, sau này sẽ triệu kiến nó lại.”

“Vâng! Nô tài hiểu rõ.”

Ngư Triều Ân vừa định đi, Lý Long Cơ lại gọi hắn lại: “Chờ sau khi Hoàng thái tôn đi khỏi, ngươi lại đi gọi Dương Quốc Trung lại cho trẫm.”

Ngư Triều Ân đi rồi, Lý Long Cơ lại nhắm mắt lại, cho dù hắn đã già cả đờ đẫn. nhưng kinh nghiệm chính trị mấy chục năm vẫn còn đó, hắn vắt óc suy nghĩ, mình nên nhanh chóng trừ khử Lý Khánh An như thế nào?

Lát sau, Dương Quốc Trung vội vàng đi đến, hắn hôm qua cả đêm không ngủ, viền mắt có chút sưng húp, hắn bước vào bèn gập người thi lễ nói: “Thần lo lắng đến mức cả đêm không ngủ, nghe nói bệ hạ đã thuyên giảm, thần cuối cùng đã yên tâm rồi.”

Lời hắn nói là sự thật, quả thật là cả đêm không ngủ. nhưng hắn không phải là lo lắng thay cho Lý Long Cơ, mà là suy nghĩ đường lui cho mình, nếu như Lý Long Cơ quy thiên, Lý Dư kế vị, hắn Dương Quốc Trung xem như xong, nếu Lý Long Cơ thật sự quy tiên, vậy hắn phải làm sao? Lý Dự khẳng định là sẽ không tha cho hắn. bây giờ quay lại tạo quan hệ tốt với Lý Dự. hình như đã quá trễ. Dương Quốc Trung nghĩ ngợi lưng tung cả đêm. vẫn chưa có kết quả. hi vọng duy nhất là khẩn cầu trời cao phủ hộ Lý Long Cơ sống lâu trăm tuổi.

Lý Long Cơ thấy trong mắt giăng đầy tơ máu. trong lòng cũng không khỏi có chút cảm động, tên Dương Quốc Trung này tuy năng lực không bì được Lý Lâm Phổ, nhưng lại rất mực trung thành với mình, thật đáng quý a!

Hắn gật đầu nói: “Trẫm muốn hỏi việc của Ẩn Long Hội kia trước, khanh đã lùng sục truy bắt ra sao rồi?”

“Hồi bẩm thánh thượng, đêm hôm qua thần đã mệnh Kinh triệu doãn lục soát chợ đông, đã bắt được đại đầu mục của Ẩn Long Hội Hồi Xuân trà trang đông chủ Lý Hồi Xuân, người này là người Hán có tiếng của Toái Hiệp, hắn là hậu nhân của thủ lĩnh Lý Trung Nguyên của mười tám gia tướng Kiến Thành, rất tiếc hắn đêm qua trong ngục cắn lưỡi tự vẫn rồi. thần bất tài, không thể từ trong miệng hắn truy ra những thành viên Ẩn Long Hội khác.”

‘Chết rồi?’

Lý Long Cơ sắc mặt lộ ra vẻ thất vọng, “Vậy còn có thu hoạch gì khác không?”

“Có!”

Dương Quốc Trung lấy ra một danh sách thật dài, cười nói: “Từ Hồi Xuân trà trang lục soát ra Ẩn Long Hội kinh phí tám vạn quan, thần lập tức lại niêm phong Tụ Hải Hàng quỹ phường, nghe tiểu nhị trà trang nói, trưởng quầy của quỹ phường đó bèn là nhi tử của Lý Hồi Xuân, tuy bị hắn chạy thoát, nhưng thần lại từ trong tiền khố dưới lòng đất của quỹ phường lục soát được năm mươi vạn quan tiền và ba vạn lượng bạc trắng.”

“Những thứ tiền này đều là của Ẩn Long Hội sao?”

“Một bộ phận phải, một bộ phận không phải, thần định thanh lý các khoản tiền rồi sau đó mới chính thức bẩm báo thánh thượng.”

Lý Long Cơ nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Trẫm có hai ý kiến, thứ nhất. Tụ Hải Hàng quỹ phường là do quân An Tây mở, trong đó có không ít tiền là tướng sĩ quân An Tây để lại ở quỹ phường, vì vậy ngoại trừ tiền của Ẩn Long Hội, những món tiền còn lại không được động vào, quỹ phường cũng tiếp tục kinh doanh; thứ hai, hãy toàn lực điều tra thành viên của Ẩn Long Hội và Hán Đường Hội cho trẫm, thà rằng bắt lầm một trăm, chứ không được bỏ sót một người, khanh nghe rõ chưa?”

“Thần tuân chỉ!”

Dương Quốc Trung thấy Lý Long Cơ lại buông tha cho Tụ Hải Hàng quỹ phường, trong lòng không khỏi có chút thất vọng, nhưng hắn dù sao cũng là tướng quốc, cũng hiểu rõ sự kỳ diệu trong đó, Tụ Hải Hàng là do quân An Tây mở, rất nhiều tướng lĩnh đều sừi tiền ở đó, người Lý Long Cơ cần đối phó là Lý Khánh An. đóng Tụ Hải Hàng rồi, thì sẽ đắc tội với cả cánh quân An Tây, điều này đồng nghĩa với việc biến tướng áúp đỡ Lý Khánh An rồi.

Lúc này, Lý Long Cơ lại chậm rãi nói: “Trẫm suy nghĩ đắn đo nhiều, vốn dĩ trẫm định dùng Phong Thường Thanh đoạt quyền của Lý Khánh An, nhưng thâm niên của Phong Thường Thanh hiển nhiên là nông hơn một chút, vẫn chưa đủ để cho các tướng lĩnh An Tây khác tâm phục khẩu phục, vì vậy trẫm đã nghĩ đến một người. người này có thâm niên hơn so với Phong Thường Thanh, càng có thể đảm nhiệm trọng thác của trẫm.”

Dương Quốc Trang đột nhiên kịp phản ứng lại. kinh ngạc nói: “Người bệ hạ nói không lẽ là...”

“Đúng! người trẫm nói chính là Phu Mông Linh Sát.”

Người Dương Quốc Trung nghĩ đến lại là Cao Tiên Chi, hắn vội nói: “Bệ hạ, tại sao không dùng Cao Tiên Chi. điều hắn từ Kiếm Nam đi. thả đến An Tây, hai hồ tương tranh, tất có một thương, thần cho rằng như vậy sẽ có hiệu quả hơn.”

Phải nói là kiến nghị này của Dương Quốc Trung vô cùng độc ác, vừa có thể giải trừ sự khống chế của Cao Tiên Chi đối với Kiếm Nam, để Kiếm Nam trở về trong tay của hắn Dương Quốc Trang, lại có thể để Cao Tiên Chi đi đối phó Lý Khánh An. là một kế cao mình một đá hai chim, kế sách này là Lịnh Hồ Phi kiến nghị cho Dương Quốc Trung, Dương Quốc Trung đã nắm bắt cơ hội này nói ra.

Nhưng Lý Long Cơ lại lắc đầu: “Kế sách này tuy tốt, nhưng trẫm lo là việc An Tây chưa giải quyết, phong ba của Kiếm Nam lại trỗi dậy, khanh phải nghĩ đến, Cao Tiên Chi cũng không phải là ngọn đèn kiệm dầu, hắn đường đường là An nam quận vương, đi An Tây là gì với hắn? Nếu hắn không tuân chỉ thì sao? Sẽ làm dấy loạn cục thế Kiếm Nam đang bình ổn không? Những thứ này trẫm đều phải suy nghĩ, mà nếu Cao Tiên Chi lật đổ Lý Khánh An rồi, thì làm sao lật đổ Cao Tiên Chi, nói không chừng hậu hoạn sẽ còn nhiều hơn, vì vậy trẫm quyết định vẫn là dùng Phu Mông Linh Sát, hắn là lão An Tây Tiết độ sứ, hắn càng thích hợp hơn Cao Tiên Chi, khanh hãy mời hắn tới, trẫm phải bàn bạc thật kỹ với hắn.”

“Bệ hạ mưa tính sâu xa, thần tuyệt đối không theo kịp, thần sẽ đi tìm Phu Mông Linh Sát ngay.”

Dương Quốc Trung vui vẻ phục tùng, nịnh nọt một phen, rồi vội vàng đi khỏi.

Dương Quốc Trung đi rồi. Lý Long Cơ từ từ ngồi bên chiếc bàn, ở trên một mảnh giấy viết ra hai cái tên Cao Tiên Chi và Phu Mông Linh Sát, hắn tỉ mỉ nhìn nửa buổi trời, đặt bút ở chữ Phu Mông Linh Sát vẽ một vòng tròn lớn, nghĩ ngợi, lại ở trên chữ Cao Tiên Chi vẽ một vòng tròn nhỏ, kiến nghị của Dương Quốc Trung thật ra cũng không phải là không có lý, nhưng rủi ro quá lớn, chỉ có ở lúc bức bách lắm mới có thể sử dụng, nhưng phàm có một chút chỗ trống, hắn đều sẽ không dùng biện pháp này, nhưng mà có thể lấy đó làm phương án dự bị.

Lát sau. bên ngoài truyền đến tiếng bẩm báo của hoạn quan: “Bệ hạ, Phu Mông Linh Sát đã tới!”

“Tuyên hắn yết kiến.”

Phu Mông Linh Sát từ đêm qua đến bây giờ bèn luôn hầu chờ ở ngoài Đại Minh cung, vạch trần Lý Khánh An cố nhiên là làm cho sự đố kỵ trong lòng hắn có được một chút cân bằng, nhưng điều Phu Mông Linh Sát kỳ vọng hơn là, hắn từ trong việc này có được cái gì, cho dù hắn tuổi tác đã cao, sắp sửa đến tuổi thoái sĩ, nhưng hắn đối với dục vọng quyền lực lại chưa từng già cỗi. hắn luôn kỳ vọng rằng, có một ngày hắn có thể quay trở về sự huy hoàng trong quá khứ. mà không phải từ đây mà biến mất trên vũ đài Đại Đường.

Giờ phút này trong lòng hắn vô cùng kích động, có một cảm giác muốn khóc, vừa vào phòng hắn đã quỳ xuống, run giọng nói: “Lão thần tham kiến bệ hạ!”

Lý Long Cơ vốn dĩ sợ hắn không muốn đi. mà an ủi hắn mấy câu rồi khích lệ hắn. nhưng thấy bộ dạng hắn như vậy, thì biết là không cần thiết phải vỗ về hắn gì rồi, bèn đi thẳng vào vấn đề nói: “Trẫm định nhậm mệnh khanh làm An Tây Tiết độ sứ. khanh có thể đảm nhiệm không?”

Một hàng lệ nóng từ trong mắt Phu Mông Linh Sát lăn ra. hắn nức nở nói: “Lão thần nguyện vì bệ hạ cúc cung tận tụy, chết không nuối tiếc!”

Lý Long Cơ gật đầu lại nói tiếp: “Trẫm định nhậm mệnh khanh là An Tây Tiết độ sứ. nhưng không phải bây giờ.”

Phu Mông Linh Sát sửng người, hắn có chút không hiểu ý của Lý Long Cơ, nhưng hắn cũng không dám hé răng, chỉ nghe Lý Long Cơ lại nói tiếp: “Trẫm trước hết sẽ phong khanh làm An Tây tiết độ phó sứ, ngũ trấn đô binh mã sứ, cho khanh thêm một Tây Châu đô đốc, khanh khi nào đánh đổ được Lý Khánh An, thì khi đó khanh sẽ là An Tây Tiết độ sứ, khanh hiểu không?”

Việc nhậm mệnh này nằm trong dự liệu của Phu Mông Linh Sát. Lý Khánh An nếu đã là hậu nhân của thái tử Kiến Thành. Lý Long Cơ làm sao có thể dung nạp hắn? Nếu muốn ở An Tây trừ khử Lý Khánh An. trừ mình ra. hắn còn có thể dựa vào ai? nghĩ đến đây, Phu Mông Linh Sát ngạo nghễ ngẩng đầu nói: “Xin bệ hạ yên tâm, lão thần ở An Tây mấy chục năm, căn cơ hùng hậu. chỉ cần lão thần đi An Tây rồi. không dám nói mười phần binh mã, ít nhất tám phần quân đội đều sẽ nghe theo chỉ huy của lão thần, đây chính là nhân mạch của lão thần.”

Lý Long Cơ chính là thích sự tự tin này của hắn, bèn vui vẻ nói: “Tốt lắm, trẫm sẽ dụi mắt ngóng chờ!”

Tin tức Lý Khánh An là hậu nhân của thái tử Kiến Thành, như gió lốc truyền khắp triều dã Trường An. cũng đã truyền đến trong phủ của Lý Lâm Phổ. Lý Lâm Phổ lúc này đã từ bỏ tất cả mọi chức vụ. dường bệnh ở nhà. nhưng Lý Lâm Phổ đã là gần đất xa trời, sắp sửa đi tới tận cùng của đời người, lần cuối cùng công khai lộ diện là nửa năm trắm tham gia triều hội. từ đó về sau, hắn chẳng còn ra khỏi cửa một bước, thậm chí cả đại bộ phận con cái của hắn đã không còn gặp lại hắn nữa.

Nếu như một quan viên nào bây giờ đến gặp hắn. nhất định sẽ giật mình, nhất định không dám tin rằng, người già nằm trên giường gầy đét như que cũi này lại là Lý Lâm Phổ nắm quyền tướng Đại Đường mười mấy năm. sự dày vò của bệnh tật trong khoảng thời gian nửa năm khiến sinh mạng của hắn hình như đã trôi đi hết rồi. Lý Lâm Phổ cao mập oai vũ thuở xưa bây giờ chỉ còn lại một nắm xương, cũng giống như một lớp da bọc lại một bộ xương cốt đang nằm trên giường, có lẽ là sinh mạng hắn sắp lâm chung, suy nghĩ của hắn hai ngày nay lại trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết. hắn bắt đầu ở phút cuối nếm trải lại những góp nhặt trong cuộc sống.

Cho dù là người nhà của hắn đã không còn nói cho hắn biết bất kỳ việc triều đình nào, nhưng con trai Lý ngạc vẫn nói cho Lý Lâm Phổ biết bí mật về việc Lý Khánh An là hậu nhân của Kiến Thành.

quả thật là tin tức này làm cho người ta quá chấn động. Lý Ngạc liên tiếp nói đến ba lượt. Lý Lâm Phổ mới nghe hiểu ý của con trai, trên khuôn mặt như đầu lâu của hắn lại xuất hiện một nụ cười đầy thâm ý, hắn khẽ nói: “Ta biết mà... hắn... không phải là người tầm thường.”

“Vậy phụ thân, chúng ta nên làm thế nào?”

Qua thật lâu. Lý Lâm Phổ mới cố hết sức hỏi: “Hắn không có... phủ nhận sao?”

“Không có, Thánh Thượng không phủ nhận, người hình như đã ngầm thừa nhận rồi, chuyện này đã truyền ra ngoài.”

Nụ cười trên mặt Lý Lâm Phổ mang một chút chế giễu, hắn nói ngắt quãng: “Đó là... hắn thất sách rồi.”

“Ý phụ thân là nói. thánh thượng lẽ ra nên phủ nhận Lý Khánh An là hậu nhân của Kiến Thành?”

Lý Lâm Phổ không trả lời, nhắm mắt lại, thật lâu sau, hắn mở mắt nói với con trai: “Phái người đi các châu Đại Đường tuyên truyền việc này, con hãy... viết thêm một bức thư cho hắn!”

Ngay đêm hôm đó, Lý Lâm Phổ chìm vào sự hôn mê rất dài, đã không còn tỉnh lại nữa. mười ngày sau. Lý Lâm Phổ từ giã cõi đời, thậm chí cả di chúc cũng không thể để lại. nhưng hắn ở giây phút cuối cùng của cuộc đời đã chỉ ra một con đường cho con trai, gia tộc của hắn phải nương nhờ Lý Khánh An.

bí mật về Lý Khánh An là hậu nhân của thái tử Lý Kiến Thành thời sơ Đường lúc vừa bắt đầu chỉ là truyền bá trong triều đường, nhưng chỉ qua một đêm, bèn dưới sự cố ý truyền bá của người có lòng trong người nhà Lý Lâm Phổ, đã truyền khắp mọi đầu phố ngõ hèm của Trường An, bí mật này là cái khiến người ta thấy hứng thú nhất, nhất thời, trà quán, tửu tứ, thanh lâu, khách sạn. gần như toàn bộ nơi chốn công cộng đều đang bàn luận việc này, tin tức này làm cho tất cả mọi người đều cảm thấy vô cùng ngỡ ngàng, mà đúng vào lúc này, một bài thơ Lý đại tướng quân tây chinh do Sầm Tham viết (*Bài ca sông Tẩu Mã đưa tiễn Phong đại phu chinh tây) cũng thịnh hành trong Trường An.

“Ngươi chẳng thấy chạy ngựa đi bên biền tuyết kia

Cát nằm lớp lớp trời vàng khè?

Luân đài tháng Chín đêm gió rống.

Đá vụn trên không lớn bằng đấu.

Gió đưa đầy đất, đá chạy ẩu.

Hung Nô cỏ vàng, ngựa mập lù.

Kim Sơn phía tây khói bụi mù.

Hán gia đại tướng đi dẹp giặc,

Áo giáp đêm khuya mình vẫn mặc.

Tiếng xe, tiếng qua đêm cọ sát.

Gió thổi như dao, mặt như cắt.

Chính là dưới sự phản chiếu truy tụng của bài thơ này, Lý Khánh An một lần nữa trở thành tiêu điểm chú ý của người Trường An. một lần nữa dấy lên sự theo đuổi của người Trường An đối với An Tây, chỉ trong thời gian ba ngày, hơn một trăm học sinh Quốc tử giám nhiệt huyệt sôi trào đã dứt khoát đeo kiếm bước lên hành trình đi về An Tây, đi thực hiện hùng tâm tráng chí của bọn họ khi đi theo Lý Khánh An kiến công lập nghiệp.

Bài thơ này không chỉ làm cho dân thường và học sinh Quốc tử giám tràn đầy sự kính ngưỡng đối với Lý Khánh An. càng có nhiều tầng lớp sĩ đại phu bắt đầu nhìn hắn với một cặp mắt khác, đặc biệt là Lý Khánh An nếu đã là tông thất, trên người hắn đã phủ thêm một lớp sáng của quý tộc, lớp ánh sáng này làm cho hắn từ thân thế như một cô bé lọ lem bỗng chốc trở nên cao quý, hơn nữa hắn lại là tằng tằng tôn (*người con của chắt) chính thống của Cao Tổ trưởng tử Lý Kiến Thành, huyết thống này thậm chí còn cao quý hơn mấy phần so với con cháu của Lý Thế Dân, điều này vô cùng quan trọng ở nơi cực kỳ xem trọng xuất thân bối cảnh và huyết thống như Đại Đường.

Cứ như vậy, Lý Khánh An không còn là một tướng quân bình thường nữa. không còn là một cây ngô đồng khiến người ta phớt lờ nữa, hắn trở thành một cây ngô đồng đại thụ có thể mời chào phụng hoàng đến tựa vào, đặc biệt là một số đại tộc Quan Lũng, bắt đầu nảy sinh một thứ ý tứ khác lạ với hắn. bọn họ đang suy nghĩ, Lý Khánh An có thể trở thành người phát ngôi lợi ích cho bọn họ hay không?

nhưng có người kính ngưỡng cũng sẽ có người đố kỵ, ngay lúc tiếng tăm của Lý Khánh An như mặt trời giữa ban trưa, một ý chỉ do Lý Long Cơ hạ xuống làm cho vận mệnh của Lý Khánh An lại trở nên hấp dẫn ly kỳ, nhậm mệnh Phu Mông Linh Sát làm An Tây tiết độ phó sứ kiêm Tây Châu đô đốc, ngũ trấn binh mã sứ, kiêm An Tây doanh điền sứ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.